Trăng Ngả Về Tây - Chương 29
Chương 29
Vụ án trộm cắp của nhà họ Phương ngày hôm sau đã được giải quyết thành công, người điều tra và giải quyết đương nhiên là Phương Nhạc, chuyện này phải nói về đêm đó.
Bữa tối hôm đó ăn cơm hơi muộn, mấy người Phương Mạt ngồi trên bàn ăn đang vắt óc tìm kiếm điểm nghi ngờ, họ cũng bảo Trần Hề cùng suy nghĩ thử. Bọn họ cũng không đề cập đến chuyện dì Vương nghi ngờ Trần Hề, đều cho rằng Trần Hề không nghe thấy, còn dặn dò Trần Hề bảo cô nhớ kiểm tra xem phòng ngủ có bị trộm gì không.
Bà nội Phương cũng nhắc nhở Phương Nhạc: “Còn có phòng của con nữa, lát nữa ăn xong hai con nhanh chóng kiểm tra xem, trong phòng con có rất nhiều đồ mắc tiền.”
Phương Nhạc ăn cơm xong thì về phòng kiểm tra, cũng trong lần kiểm tra này, anh mới phát hiện trong tủ giày của mình mấy đôi giày thể thao phiên bản giới hạn đã bị người khác động tay động chân.
Bận rộn thi cuối kỳ, mấy tháng nay anh không mở tủ giày ra, vị trí xếp giày đều theo thói quen cố định của anh, mà đồ đạc trong phòng của anh, ngay cả Phương Mạt ngày thường vốn hung dữ cũng sẽ không tùy tiện đụng vào. Dì Vương đã làm việc trong nhà họ Phương được bốn năm, cũng biết rất rõ sở thích hàng ngày của Phương Nhạc.
Phương Nhạc trầm ngâm, cởi chiếc áo phao lông vũ treo trên móc áo, mở cửa bước ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Trần Hề từ phòng tắm đi ra, cô đang xách một túi rác màu đen đã buộc kín miệng, trên người mặc một bộ váy ngủ lông xù, chiếc váy ngủ này do Phương Mạt mua trên mạng, cô ấy và Trần Hề mỗi người một cái.
Phương Nhạc mặc áo khoác lông vũ vào, nói: “Muốn đổ rác à? Đưa cho tôi, đúng lúc tôi cũng đi ra ngoài.”
“Không cần không cần, tôi tự mình đi vứt.” Trần Hề kiên quyết từ chối, hỏi anh: “Anh đi đâu vậy? Đã gần chín giờ rồi.”
Phương Nhạc nghe thấy cô từ chối, cũng không tranh giành túi rác với cô nữa: “Tôi đi xuống phòng giám sát của tiểu khu.”
“Anh muốn kiểm tra camera để bắt kẻ trộm hả?”
“Ừ.”
“Phạm vi có phải lớn quá rồi không? Không có phạm vi thời gian hả?” Trước ngày nghỉ, ba người họ đều đi sớm về muộn để đi học, ông chủ Phương suốt ngày đi đến Nguyệt Nguyệt Hoa Khai, hai tháng nay bà nội Phương cũng không sống ở đây, hôm nay mới phát hiện tiền bị mất, nhưng không thể xác định được thời gian bị mất.
“Tôi cũng đoán được rồi, nhưng tốt nhất vẫn nên kiểm tra camera trước rồi nói.” Phương Nhạc hỏi cô: “Cô kiểm tra phòng mình chưa? Có thiếu gì không?”
“Không có, anh thì sao?” Tháng trước Ông chủ Phương đã dẫn Trần Hề đi làm thẻ ngân hàng, Trần Hề bỏ toàn bộ tiền vào thẻ ngân hàng, trên người chỉ mang theo tiền tiêu vặt.
“Cũng không.” Phương Nhạc cũng bỏ hết tiền vào thẻ ngân hàng, thấy sắc mặt Trần Hề bây giờ đã hồng hào hơn, chắc cô đã khỏe hơn rất nhiều, nên hỏi cô: “Cùng đi phòng giám sát không?”
“Đi!” Dù sao cô cũng muốn xuống lầu vứt rác, đi cùng Phương Nhạc để Phương Nhạc có thêm một đôi mắt.
Phương Nhạc nhắc nhở cô: “Đi vào thay quần áo trước đã.” Vứt rác thì nhanh, nhưng đi đến phòng giám sát không biết phải mất bao lâu, váy ngủ của Trần Hề không đủ để chống rét.
“Ồ.” Trần Hề buông túi rác xuống, trở về phòng thay áo phao lông vũ.
Bên ngoài trời đã tạnh mưa, mặt đất ẩm ướt, xung quanh thùng rác có hai con mèo hoang, nhìn thấy người thì chúng liền chạy mất.
Sau khi Trần Hề và Phương Nhạc vứt rác xong, họ mới chậm rãi đi đến phòng giám sát. Phòng giám sát nằm trong căn phòng ở phía tây của trung tâm hoạt động tiểu khu, một nửa căn phòng để vài chiếc kệ sắt, trên đó chất đầy hàng chuyển phát nhanh. Chuyển phát nhanh trong tiểu khu này không thể đưa đến tận cửa, hoặc là để ở phòng bảo vệ, hoặc là để ở đây.
Phương Nhạc nói với nhân viên bảo vệ rằng nhà có kẻ trộm nên cần kiểm tra camera, bảo vệ biết Phương Nhạc vì ba bố con nhà họ Phương thật sự đều rất đẹp, cũng nổi tiếng trong tiểu khu. Bảo vệ vừa nghe thấy Phương Nhạc nói có kẻ trộm, lập tức điều chỉnh camera cho họ, còn mời họ ngồi xuống, hỏi trong nhà bị mất thứ gì, có cần gọi cảnh sát không, nói rằng nên thông báo với quản lý tòa nhà.
Tòa nhà số 7 có hai cầu thang và bốn hộ gia đình, bởi vì trong tòa nhà có rất nhiều cư dân nên cửa kiểm soát ra vào chỉ để trang trí, cửa không bao giờ đóng, mọi người ra vào không bị hạn chế. Phương Nhạc bắt đầu kiểm tra từ ngày gần đây nhất, khối lượng công việc lớn, hiệu quả lại rất chậm.
Trần Hề xem cùng anh, màn hình được chỉnh tốc độ gấp đôi, nhìn đến mỏi mắt, cuối cùng bọn họ phát hiện ra tháng trước có thiếu niên lạ đã ra vào thang máy tầng 28 nhiều lần, bên cạnh thiếu niên còn có một gương mặt quen thuộc.
Phương Nhạc không lãng phí thêm thời gian nữa, anh cảm ơn bảo vệ rồi dẫn Trần Hề rời đi.
Trời đã khuya, trên đường đi trong tiểu khu không còn ai nữa, vì sắp đến Tết nên trên mái nhà của mỗi tòa nhà đều bật dây đèn lên, đèn lồng đỏ được treo dưới đèn đường, những hạt mưa nhỏ xíu dưới ánh đèn trông giống như những con đom đóm màu đỏ.
Phương Nhạc đút hai tay vào túi quần, bước đi như đi dạo: “Gọi điện về nhà chưa?” Anh hỏi.
“Gọi rồi, gọi hôm kia.” Trần Hề trả lời.
“Vẫn gọi cho bác Tưởng hả?”
“Ừm, từ khi về đến giờ bác ấy vẫn chưa ra ngoài làm việc.”
“Mấy năm này cô có trở về đó lần nào chưa?”
“Không có.” Trần Hề nói: “Ở quê không có người thân, bố mẹ tôi Tết đến cũng sẽ không về quê.”
Phương Nhạc hỏi cô: “Lúc cô đi mới bảy tuổi, bây giờ còn nhớ rõ quê mình ra sao không?”
“Nhớ chứ, nhưng một vài ký ức cũng đã trở nên mơ hồ rồi.” Trần Hề nhớ đến căn nhà, nhớ đến đường núi hiểm trở, nhớ đến dân cư thưa thớt, nhưng cô lại không nhớ mình đã bắt xe rời đi như thế nào, đường đi quá xa, giống như cô đang đứng đây và ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Phương Nhạc nhìn về phía trước, vừa đi vừa nói: “Kỳ nghỉ đông này không thể về được, đợi thêm mấy tháng nữa, nếu khi nghỉ hè bố tôi vẫn không đi được thì lúc đó tôi sẽ đưa cô về.”
Trần Hề nhìn một con mèo hoang từ trên bãi cỏ nhảy tới tòa nhà đơn nguyên ở bên kia đường, giống như đang bay vậy: “… Chú Phương đồng ý rồi hả?”
Phương Nhạc nghiêng đầu nhìn cô: “Lúc đó tôi đã mười bảy tuổi rồi.”
“Ồ…” Trần Hề suy nghĩ: “Hình như mười bảy tuổi nghe có vẻ đáng tin cậy hơn.”
Phương Nhạc chẳng ừ hử gì.
Hai ngày trước, anh đã nói chuyện này với ông chủ Phương, ông chủ Phương hiếm khi giống một vị phụ huynh, về việc con mình đi ra ngoài một mình, ông ấy vẫn nhấn mạnh quan điểm của mình: “Không được, nếu con nói muốn đi du lịch đến Nghi Thanh hay nơi khác, bố cũng không phản đối. Nơi đó gần, an ninh tốt, tìm cảnh sát cũng dễ. Nhưng con đừng nghĩ mình to con cao lớn thì đã là người lớn, chạy đến nơi xa xôi đó nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì gọi trời không thấu gọi đất cũng không hay. Con vẫn chưa có kinh nghiệm về xã hội, con biết chưa hả?”
Nhưng ông chủ Phương lại rất vui mừng: “Nhưng con đó, cuối cùng cũng ra dáng một người anh rồi, tốt tốt tốt.”
Phương Nhạc: “…”
Đi qua một chiếc đèn lồng đỏ khác, Trần Hề nói: “Vậy lúc đó tôi cũng mười bảy tuổi rồi.”
“Ừ, vậy thì sao?”
“Tôi cũng đáng tin cậy mà.”
“… Đừng nghĩ tới chuyện đó.” Phương Nhạc trùm mũ áo phao lông vũ lên che đầu cô, cơn mưa phùn vẫn đang rơi rả rích. “Cô đừng nghĩ tới việc đi ra ngoài xa một mình.”
Trần Hề ngẩng cổ lên, để mắt nhìn ra ngoài mũ: “Cái này có tính là phân biệt giới tính không?”
Phương Nhạc bình tĩnh nói: “Cô không phân biệt được bảo vệ và phân biệt đối xử à?”
Cả hai đi ngang qua khu chung cư cạnh tòa nhà số 7, ở góc dốc không rào chắn cạnh tòa nhà đó có một thùng giấy lớn, con mèo hoang vừa nhảy qua đang trốn trong thùng giấy ấy, còn có hai chú mèo con cũng ở chung với nó. Xung quanh thùng giấy có trải vài miếng vải mềm, bên cạnh có một cái bát nhựa đựng cơm thừa và thức ăn cho mèo.
Đây là tổ trú đông được người chủ tốt bụng dựng lên cho chú mèo hoang.
Cửa kính của tòa nhà số 7 vẫn đang mở, hai người không cần lấy thẻ ra vào, khi đi vào, Trần Hề miễn cưỡng nói: “Vậy được thôi.”
Phương Nhạc mỉm cười.
Sau một đêm mưa phùn rả rích, ngày hôm sau mọi người đều có mặt, Phương Nhạc ở nhà gọi báo cảnh sát.
Bà nội Phương cảm thấy tiếc tiền nhưng cũng do dự: “Gọi cảnh sát có giúp không?”
Dì Vương đặt đĩa đồ xào lên bàn, xen vào: “Bây giờ đồn cảnh sát làm việc rất có lệ, mấy ngày trước cô nghe nói trong tiểu khu của mọi người có người bị mất đồ chuyển phát nhanh, chính là đồ để ở cửa bảo vệ ấy, sau đó gọi điện báo cảnh sát cũng chả làm nên trò trống gì. Đang trong dịp Tết, xe cảnh sát vừa tới, mọi người còn nghĩ gia đình con xảy ra chuyện lớn gì nữa đó. “
Thám tử Phương Mạt ra tay: “Cảnh sát làm sao có thể kiểm tra được chứ? Họ xịt bột lên TV và kiểm tra dấu vân tay là được, nhưng chúng ta không biết tiền trong nhà bị trộm khi nào, hơn nữa việc vệ sinh cũng được thực hiện thường xuyên nên dấu vân tay chắc đã mất từ lâu rồi.”
“Hơn nữa bố nghe nói vụ án trộm cắp nếu không bị mất đến một số tiền bao nhiêu đó thì sẽ không được thụ lý.” Ông chủ Phương rất nghi ngờ: “Nếu chúng ta gọi cảnh sát, liệu cảnh sát có xử lý không?”
Phương Nhạc trước tiên trả lời ông chủ Phương: “Chiếc vòng vàng của bà nội trị giá hơn 5000 tệ, đã đủ điều kiện khởi tố. Về phần điều tra thế nào, đây là việc của cảnh sát, chúng ta không cần lo lắng. “
Anh lại nhìn Phương Mạt: “Nhưng em có thể cung cấp dấu vân tay.”
Phương Mạt: “Hả?”
Phương Nhạc nói: “Tên trộm đã chạm vào giày thể thao của em.”
Mọi người đều biết rằng trong nhà không ai dám động tới tủ giày của Phương Nhạc.
Phương Mạt nóng lòng nói: “Má nó, vậy còn đợi gì nữa, gọi cảnh sát đi. Điện thoại di động của con đâu rồi? Hề Hề, điện thoại di động của chị đâu?”
Trần Hề đang ngồi ở trên tấm thảm sô pha, đeo một đôi găng tay dùng một lần để gọt mít, quả mít này hôm qua Phương Mạt và bà nội Phương đi sắm đồ năm mới mua về, trái rất to.
Trần Hề chỉ: “Cạnh mông của chị đó.”
Phương Mạt cũng đang đeo găng tay dùng một lần, khi tìm thấy điện thoại di động, cô ấy tháo găng tay ra, đang định bấm số thì đột nhiên có người lao về phía cô ấy, nắm lấy tay cô ấy, vội vàng nói: “Đừng báo cảnh sát, dì xin lỗi…”
Sắc mặt dì Vương tái nhợt: “Là do con trai dì làm, trước đây dì không hề biết.”
Phương Nhạc ngồi xuống ghế sô pha, đưa tay về phía Trần Hề. Trần Hề đang nhìn dì Vương, khi nhìn thấy bàn tay to lớn ở trước mặt, cô liền đặt một miếng mít lên đó.
Trần Hề nhớ tới tháng trước ở nhà đã từng nghe dì Vương phàn nàn, dì Vương nói với bà nội Phương rằng con trai dì ấy không muốn đi học trường dạy nghề nữa, suốt ngày ở trong quán nét chơi game, sắp trở thành một người vô dụng.
Dì Vương nắm lấy tay Phương Mạt, vội vàng giải thích với mọi người xung quanh: “Dì sợ nó đi chơi nét cả ngày, nên khi đi làm muốn dẫn nó theo, có thể quản nó chút nào hay chút ấy. Chuyện này thực sự là lỗi của tôi, thật sự đều là lỗi của tôi.”
Mỗi lần dì Vương dọn dẹp, dì ấy luôn mở cửa tủ và ngăn kéo ra để thông gió và phân tán formaldehyde. Con trai của dì Vương không có gì làm bèn đi lang thang, cậu bé rất thích giày, nhìn thấy đôi giày thể thao phiên bản giới hạn của Phương Nhạc thì lập tức cầm lên, có mấy đôi có bọc nhựa niêm phong nên không tháo ra được, còn mấy đôi không bỏ trong bọc thì cậu ta liền mang thử.
Sau đó, cậu ta lại nhìn thấy tiền mặt trong ngăn kéo của phòng ngủ ở tầng dưới, đôi giày khó lấy được, nhưng với xấp tiền dày như vậy, khi cậu ta lấy một tờ chắc cũng không ai để ý.
Lúc đầu con trai dì Vương chỉ lấy một tờ, sau này quả nhiên không có ai phát hiện, khi đến đây lần nữa lại bắt đầu lấy hai đến ba trăm tệ như thế này. Ban đầu dì Vương không biết chuyện này, nhưng một ngày nọ, dì ấy bất ngờ nhìn thấy con trai mình hút bao thuốc lá hơn trăm tệ, mới buộc cậu ta khai ra.
Dì ấy tức gần chết, nhưng số tiền đó cũng đã tiêu hết rồi, dì Vương ôm lấy may mắn nhỏ nhoi, thầm nghĩ giống con trai mình, nếu nhà họ Phương không phát hiện ra thì sao?
Ai biết được nhà họ Phương còn mất chiếc vòng vàng, con trai dì Vương cũng không nói ra toàn bộ sự thật.
“Trước đây thằng bé chỉ nghịch ngợm, không bao giờ lấy đồ của người khác, chỉ vì tôi mở tủ ra, thằng bé nhìn thấy tiền nên mới nhất thời hồ đồ. Thật đấy, Quán Quân, dì Phương, Mạt Mạt, mọi người đều biết tôi không phải là loại người đó mà. Con trai tôi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, lát nữa tôi sẽ trả lại tiền cho mọi người được không?”
Bà nội Phương và những người khác đều ngơ ngác, dì Vương đã làm việc ở nhà họ được bốn năm, họ rất tin tưởng dì Vương, chưa bao giờ khóa ngăn kéo để tiền, dì Vương làm việc rất nghiêm túc và có trách nhiệm.
Bà nội Phương kinh ngạc, nhịn không được nói: “Chuyện này…”
Phương Nhạc thờ ơ, lấy điện thoại di động của mình ra.
“Đừng mà A Nhạc.” Dì Vương lại đến nắm lấy tay Phương Nhạc, Phương Nhạc cau mày đứng dậy.
“A Nhạc, con đợi một lát đã.” Bà nội Phương nó: “Tiểu Vương, cô quay lại đây trước đã.”
Dì Vương sợ hãi bỏ tay ra, nhà họ Phương tổ chức cuộc họp, nội dung chính là chấm dứt vấn đề, giải pháp do bà nội Phương đề xuất là bù lại tổn thất và sa thải dì Vương, còn gọi cảnh sát thì thôi bỏ đi.
Phương Nhạc trái tim sắt đá, vô tình nói: “Bao che tội phạm cũng là phạm tội, con trai của dì ấy đã đủ mười sáu tuổi, số tiền ăn trộm cũng không hề nhỏ.”
Bà nội Phương nói: “Tiểu Vương cũng đã làm việc cho nhà chúng ta bốn năm rồi, mọi người đều có tình cảm với nhau.”
Phương Nhạc không muốn trước pháp luật lại nói đến chuyện tình cảm: “Vậy nên, báo cảnh sát bắt con dì ấy chứ không phải bắt dì ấy.”
Bà nội Phương và ông chủ Phương không đành lòng, ngay cả Phương Mạt cũng ngập ngừng, họ lấy ba chọi một, Trần Hề không bày tỏ ý kiến gì, vì cô cũng rất ít tiếp xúc với dì Vương.
Vụ án trộm cắp này đã được giải quyết nhanh chóng và dữ dội, nhưng trong suốt kỳ nghỉ đông, Phương Nhạc đều đang trong trạng thái vùng áp thấp, đám họ hàng và bạn bè trong nhà lại đến thăm hỏi vào dịp Tết, Phương Nhạc ngồi trấn trong nhà, mọi người đều bị đánh bại trong tay chàng trai trẻ này.
Phương Mạt nói với Trần Hề: “Sợ quá, nó thậm chí còn đáng sợ hơn trước nữa, giống như đang trừ yêu diệt quỷ vậy, đến người nào là giết người đó, đến hai người thì tiêu diệt cả gia đình.”
Trần Hề nói: “Trước kia không phải chị còn khen anh ấy lợi hại à?”
“Còn tùy tình huống nữa, haiz…” Phương Mạt lại nghĩ đến chuyện của dì Vương: “Chị không nói gọi cảnh sát là sai, nhưng nói thế nào nhỉ… Haiz, quên đi quên đi, đôi khi chị cũng cảm thấy tất cả bọn chị đều là Thánh Mẫu, trong nhà có một tên đại ma đầu không nói chuyện tình cảm mà chỉ nói chuyện dựa trên sự thật khách quan cũng là điều tốt.”
Phương Mạt lại dặn dò Trần Hề: “Mấy ngày này chị phải tránh nó mới được, không muốn ghẹo tới nó đâu. Em cũng nên tránh xa nó ra, mắc công bị vạ lây.”
Ngày hôm sau, Trần Hề đi dạy gia sư về muộn, trên bàn có chừa đồ ăn cho cô. Lúc cô đang ăn, Phương Nhạc đứng ở cửa bếp, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào cô.
Mặc dù năm nay Trần Hề đã cao hơn, nhưng theo Phương Nhạc thấy thì tay chân của cô vẫn mảnh khảnh. Thực ra tay chân của Trần Hề cũng không được coi là gầy, đôi chân của cô rất cân đối, nhưng Phương Nhạc lại không nghĩ vậy. Phương Nhạc cau mày nói: “Trong nhà bỏ đói cô à?”
Câu nói này không đầu không đuôi, Trần Hề cho rằng do gần đây tâm trạng của Phương Nhạc không được tốt. Giữ khoảng cách thôi, Trần Hề vội vàng gắp hai miếng thịt kho vào tô, quay người muốn bỏ chạy, nhưng Phương Nhạc đã đưa chân ra móc ghế của cô lại, chặn đường đi của cô.
“Chạy cái gì?” Phương Nhạc hất cằm: “Ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
Trần Hề ngoan ngoãn ngồi xuống, thuận tiện nhét một miếng thịt vào miệng, cô rất đói.
Hồi lâu Phương Nhạc cũng không nói gì, nhìn chằm chằm vào miệng cô, lúc cô nhai được phân nửa, anh mới nói: “Chuyện của dì Vương không báo cảnh sát, cô nghĩ thế nào?”
“… Tôi nên nghĩ thế nào đây?” Trần Hề nói năng không rõ.
Phương Nhạc hỏi: “Cô muốn báo cảnh sát không?”
Trần Hề: “… Có lẽ tôi nên tôn trọng ý kiến của người bị mất của?”
Phương Nhạc: “Cô không thấy giận dì ấy à?”
Trần Hề lắc đầu: “Đâu có giận.”
Có lẽ gần đây Phương Nhạc nóng nảy như vậy cũng là vì chuyện này.
Phương Nhạc phát hiện thật ra mình căn bản không thể lý giải được tâm tư thật sự của Trần Hề, khi anh “ác” với cô, cô liền dùng hết sức lực đối phó anh, sau khi hai người nối lại quan hệ, cô vẫn khóa cửa nhỏ.
Phương Nhạc không thể biết liệu lần đó khi Trần Hề chạy bộ buổi sáng một mình, rốt cuộc có thực sự giống như cô nói rằng muốn phân chia thời gian sử dụng phòng tắm hay không, hay cô thật sự chỉ là không muốn chạy bộ buổi sáng cùng anh thôi?
Tâm trạng của Trần Hề quá ổn định, giống như mặt trời nhỏ không bao giờ lặn.
“Bang…” Lại một cú ba điểm nữa.
Một số người trong phòng tập thể dục đã bị tra tấn dã man.
“A Nhạc, gần đây cậu có uống thuốc không? Để tớ nghỉ một lát, tớ sắp không chịu nổi nữa rồi!”
“Được đó lão Nhạc, hôm nay giết chết bọn họ luôn, đội thua sẽ phải đãi một bữa.”
“Cậu cố ý phải không, lần sau Phương Nhạc chung đội với bọn tớ.”
Cả người Phan Đại Châu đầy mồ hôi, cậu ta ôm lấy vai Phương Nhạc cười đầy gian xảo nói: “Nhạc à, gần đây cậu uống phải thuốc nổ à? Sao lại nóng nảy như vậy chứ?”
“Bỏ ra.” Phương Nhạc lắc vai, đi về phía ghế.
“Nào, nói cho anh đây nghe thử tại sao gần đây lại nóng nảy như vậy, anh sẽ cố gắng tìm người giúp em bình tĩnh lại.”
“Cút.”
“Chậc chậc, cậu văn minh xíu coi, ở đây có con gái đấy.”
Trường học đã khai giảng được một thời gian, hôm nay có thời gian rảnh nên mọi người rủ nhau đi chơi bóng. Liêu Tri Thời dẫn một cô gái đến, không phải cô gái bên lớp 12 kia, cô gái lần này cũng rất xinh đẹp, trong mười từ hiện lên có hai chữ là tiếng Anh, Phan Đại Châu đoán cô gái này là học sinh khoa Quốc tế.
Lần này Liêu Tri Thời cũng không giới thiệu bọn họ với nhau giống như lần trước.
Phan Đại Châu trợn mắt, chống khuỷu tay lên hai bên lưng ghế nói: “Cậu nói xem đều đẹp trai như vậy, tại sao Liêu Tri Thời lại được các cô gái yêu thích như thế chứ? Liêu Tri Thời giống như một bông hoa đầy mật, mấy con bướm nhỏ rất thích bu vào. Còn cậu đó, tuy rằng cậu cũng thường xuyên nhận được những tấm thiệp nhỏ, nhưng thật sự không có nhiều cô gái dám nói chuyện trực tiếp với cậu, cậu chính là một đóa bông sen tuyết, lại gần cậu sẽ chết cóng hết. Ồ, ngoại trừ Thiệu Lạc Vãn.”
Thiệu Lạc Vãn là hoa khôi của lớp Phan Đại Châu, cô ấy là người giơ bảng của lớp 5 trong đại hội thể thao. Thiệu Lạc Vãn đang theo đuổi Phương Nhạc, từng viết công thức tình yêu của Descartes cho Phương Nhạc.
Phan Đại Châu biết chuyện này là vì Thiệu Lạc Vãn đã hỏi cậu ấy về sở thích của Phương Nhạc. Mấy hôm đó, Phương Nhạc như một kẻ điên lật giở sách toán, lúc thì đọc nghịch lý lúc thì đọc lý thuyết trò chơi, Phan Đại Châu nói rằng Phương Nhạc bị toán học ám ảnh.
Ai ngờ Thiệu Lạc Vãn nhanh trí viết công thức tình yêu cho Phương Nhạc. Phan Đại Châu cũng không thể không nói thêm rằng thứ Phương Nhạc bị ám ảnh cũng không phải là toán học đâu.
Phương Nhạc uống nước khoáng, đánh mắt nhìn về phía Liêu Tri Thời, cô gái đang dựa vào vai Liêu Tri Thời.
Phan Đại Châu nói nhỏ: “Dính người ghê, giống như đang treo trên người Liêu Tri Thời vậy.”
Họ đang nói xấu sau lưng người ta, chính chủ lại đúng lúc hét lên với họ: “Ê, bọn tớ đi trước đây!”
Phan Đại Châu giật mình: “Ờ ờ, gặp lại sau!”
Liêu Tri Thời và cô gái rời đi, Phan Đại Châu cười như một con lừa: “Ghen tị vì thấy người ta dính chặt lấy nhau chứ gì, cậu có ghen tị cũng vô ích, có một số cô gái không thích gần gũi với cậu đâu.”
Phan Đại Châu nói ra một câu ẩn chứa đầy ý nghĩa sâu xa.
Điều khiến Phương Nhạc buồn bực vốn không phải chuyện này, liền trả lời hai chữ: “Bệnh à?”
Đang nói chuyện, điện thoại của Phương Nhạc vang lên, là Trần Hề. Phan Đại Châu giả vờ động mông, áp tai vào điện thoại.
“Anh vẫn đang ở phòng tập thể dục à?” Trần Hề hỏi bên trong điện thoại.
Phương Nhạc: “Ừ.”
“Khi nào anh về?”
Phương Nhạc nhìn thời gian, nói: “Cũng sắp về rồi.”
“Bên ngoài đang mưa, có phải anh không mang theo ô không?”
“Không mang theo.”
“Đúng lúc tôi đi hiệu sách về, phải đi ngang qua phòng tập thể dục, có muốn tôi thuận tiện đến đón anh không?”
“Được, cô đến đây đi.”
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Phan Đại Châu hỏi: “Trần Hề hả?”
“Ừ, bên ngoài đang mưa, cô ấy nói sẽ đến đón tớ.”
Phan Đại Châu kinh ngạc: “Hả, cậu ấy tới đón cậu á?”
Phương Nhạc nhìn Phan Đại Châu, không hiểu sao anh lại nói một câu mà không hề suy nghĩ: “… Gần đây cô ấy khá dính người.”
“…”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Phan Đại Châu: “Xem ra người anh em này thật sự nôn nóng lắm rồi, đã bắt đầu nói nhảm rồi.”
*
Cy: Là ai dính ai vậy? 😏