Trăng Ngả Về Tây - Chương 28
Chương 28
Phòng của Phương Nhạc rộng rãi và thoáng mát, trên bàn máy tính dựa vào tường có một máy tính và một máy in, sách được xếp thẳng hàng, văn phòng phẩm được nhét vào giá đựng bút. Bên cạnh bàn máy tính là một giá sách trên tường, có rất nhiều loại sách, bao gồm thiên văn, địa lý, phong tục tập quán, khoa học kỹ thuật, nhân văn, v.v, thậm chí còn có một cuốn “Trung Hoa Dược Hải” dày bảy tám centimet.
Mỗi cuốn sách của anh đều được sắp xếp theo danh mục, giá sách vẫn còn ba khoảng trống, bên trong để các bộ Lego đã được lắp ráp, bao gồm đại bàng màu trắng và chiếc tàu màu xám, còn có một bàn cờ rất đặc biệt, hình người bằng Lego trên bàn cờ giống như các chiến sĩ trong hai đội quân đang đối đầu nhau.
Phía bên kia căn phòng là tủ quần áo và tủ giày, tủ giày có cửa kính màu nâu chứa đầy những đôi giày thể thao phiên bản giới hạn.
Phương Nhạc cơ bản đều sẽ tự dọn phòng ngủ của mình, trước đây mẹ Phương sẽ giúp anh thay ga trải giường, lúc mẹ Phương không ở nhà, Phương Nhạc sẽ tự mình thay ga trải giường, không nhờ người khác làm hộ, dì Vương chỉ phụ trách lau sàn nhà và đồ đạc trong phòng của anh mà thôi.
Phương Nhạc đóng cửa phòng ngủ lại, tiếng ồn ào phía dưới đã bị chặn lại, bên tai đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Khi anh về đến nhà, bà nội Phương đang tìm số tiền bị mất, Phương Nhạc còn chưa kịp cởi áo khoác. Lúc này vào phòng ngủ, anh cởi áo phao lông vũ ra, cởi ra rồi lấy mắc áo, vừa treo quần áo vừa hỏi: “Hôm nay không đi dạy kèm à?”
“Đi rồi, nhà bé đó có cụ già nhập viện, hôm nay tôi mới dạy được một lúc thì có điện thoại từ bệnh viện nói rằng cụ già sắp không trụ nổi nữa nên cả nhà vội chạy đến bệnh viện, thế là tôi cũng trở về nhà sớm luôn.” Trần Hề đứng ở lối đi trong phòng, nhìn từng động tác chậm rãi của Phương Nhạc.
Phương Nhạc nghe thấy vậy liền hỏi: “Vậy ngày mai cô vẫn phải đi dạy à?”
Nếu phải làm đám tang thì chắc ngày mai không cần đi, Trần Hề nói: “Không biết nữa, hôm nay bọn họ vội vàng rời đi, cũng không nói ngày mai thế nào.”
“Lát nữa cô nhắn tin hỏi thử đi, mất công ngày mai lại phải đi lại vô ích.”
“Tôi biết rồi.”
Treo áo khoác lên xong, Phương Nhạc đi tới trước bàn làm việc, kéo ghế máy tính ra nói: “Ngồi đi.”
Trần Hề ngồi xuống, ghế máy tính lún xuống, phát ra một tiếng kêu khe khẽ, Phương Nhạc vẫn đứng yên.
Trần Hề mặc đồ ở nhà, áo màu hồng, quần màu cam, mái tóc đuôi ngựa thấp buông xõa lộn xộn, trên má có rất nhiều sợi tóc con mềm mại, hiển nhiên là trước đó cô đã ngủ một giấc, thức dậy trên mặt cũng không còn thấy vết hằn nào.
Hai người dùng chung phòng tắm, Phương Nhạc biết hôm nay cơ thể của Trần Hề không được thoải mái.
“Lạnh không?” Phương Nhạc hỏi cô: “Có muốn về phòng mặc thêm áo khoác vào không?”
“Không lạnh.” Lúc Trần Hề mới vừa trở về nhà, vì đau bụng nên cả người cô cảm thấy lạnh buốt, đánh một giấc ngon lành xong, cô đã cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng tay chân vẫn hơi lạnh. Ở đây khi vừa đến mùa đông là sẽ bật hệ thống sưởi sàn lên ngay, cô rất muốn cởi dép ra và bước chân trần xuống sàn, thế là cô rút một phần nhỏ bàn chân ra khỏi dép, lặng lẽ ấn gót chân xuống đất, hơi ấm giống như nồi lẩu đang sôi trên lửa nhỏ từ từ lan ra.
Phương Nhạc cúi đầu đứng bên cạnh cô, tất nhiên có thể nhìn thấy động tác nhỏ này của cô. Trong ngăn kéo bàn học của anh có một chiếc máy sưởi tay, được tặng khi mua hộp mực máy in cách đây không lâu.
Chỗ Trần Hề đang ngồi đã chặn ngăn kéo lại, thật ra Phương Nhạc đẩy vai cô ra xíu là có thể mở ngăn kéo ra, nhưng ngón tay Phương Nhạc để hai bên chân hơi cong lên, cuối cùng cũng không chạm vào cơ thể cô.
“Tôi mở ngăn kéo một lát.” Anh nói.
“Ồ.”
Trần Hề ngồi chưa ấm mông đã đứng dậy tránh ra, Phương Nhạc từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc máy sưởi tay đã đóng gói gọn gàng, anh mở ra rồi cắm điện vào, sau đó ngồi ở mép giường, cằm hất về chiếc ghế máy tính, Trần Hề lại ngồi xuống.
Hai người đối mặt nhìn nhau, không khí dừng lại trong chốc lát, Phương Nhạc đi thẳng vào vấn đề: “Vừa rồi nghe thấy hết rồi à?”
“Ừm.” Trần Hề gật đầu, thầm nghĩ không biết câu tiếp theo của anh sẽ là “Đừng để trong lòng” hay là…
“Tôi muốn biết tại sao cô luôn tránh ở một mình trong phòng của tôi và Phương Mạt.” Phương Nhạc dừng lại: “Có thể nói cho tôi biết được không?”
Quả nhiên, Phương Nhạc đã hỏi một cách rất thẳng thắn, Trần Hề lại dời tầm mắt, tò mò hỏi: “Có lựa chọn nào khác không?”
“… Đừng đùa nữa.” Phương Nhạc có chút bất lực.
Phương Nhạc đã nhìn thấu mọi việc, nhưng bình thường anh không hề để lộ ra, Trần Hề cảm thấy khi đối mặt với anh vào lúc này, thật sự rất khó để nói đùa.
Thật ra Trần Hề không có gì mà không thể nói cả.
“Chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi.” Trần Hề nói với giọng điệu thoải mái.
Khi Trần Hề lên bảy tuổi, cô từ một vùng núi sâu được bố mẹ Trần đưa đến một thị trấn nhỏ phía nam sinh sống, giống như người bị mù màu nhìn thấy đủ loại màu sắc khác nhau, mọi thứ cô nhìn thấy đều mới mẻ và lạ kỳ. Sau một thời gian thận trọng khám phá, cô phát hiện ra thế giới mới này đầy rẫy những điều bất ngờ.
Có rất nhiều thứ khiến cô ngạc nhiên, phim hoạt hình là một trong số đó.
Gần căn nhà thuê mà cô ở có rất nhiều trẻ em cùng tuổi, Trần Hề quen được một người bạn, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ tên của đối phương, cô bé tên là Tưởng Diệu Linh, bằng tuổi cô.
Mẹ của Tưởng Diệu Linh làm việc trong một khách sạn, còn bố cô ấy làm nhân viên bảo vệ ở phòng đánh bài, Trần Hề thường đến nhà Tưởng Diệu Linh để xem TV. Hôm đó bầu trời vô cùng trong xanh sau đợt tuyết rơi, Tưởng Diệu Linh nói muốn ra ngoài một lát, Trần Hề bị phim hoạt hình trên TV hấp dẫn đến mức không muốn đi đâu nên không đi ra ngoài với cô ấy. Tưởng Diệu Linh vừa rời đi không lâu, mẹ Tưởng đã trở về.
“Trần Hề lại đến rồi à.” Mẹ Tưởng bỏ túi xách xuống, tháo khăn quàng trên cổ rồi hỏi: “Sao có một mình con ở đây thế, Diệu Linh đâu?”
Trần Hề ngồi ở trên sô pha nói: “Cậu ấy nói ra ngoài một lát.”
Mẹ Tưởng đi đến trước bàn trà, ngồi xổm xuống, lục lọi dưới gầm bàn trà: “Không nói là đi đâu à?”
“Không ạ.”
“Con bé này…” Mẹ Tưởng lại hỏi cô: “Con không đi cùng nó hả?”
Trần Hề đáp: “Con muốn xem phim hoạt hình.”
“Ồ, con đang xem một mình à.” Mẹ Tưởng quay đầu nhìn TV, đứng dậy đi tới nói: “Xem một mình lãng phí lắm, đợi Diệu Linh về rồi chúng ta cùng nhau xem cho đỡ tốn kém, tiết kiệm ít điện.” Nói xong, bà ta tắt TV rồi quay lại bàn trà và tiếp tục lục lọi.
Trần Hề sững sờ, từ trên sô pha đứng lên, có chút ngơ ngác, sau đó nói: “Dì, cháu về nhà trước đây.”
“Đợi đã.” Mẹ Tưởng đột nhiên nói: “Trần Hề, con có lấy tiền trên bàn trà không?”
“Dạ?” Trần Hề lắc đầu: “Không có.”
“Dì đã để một trăm tệ dưới bàn trà.” Mẹ Tưởng nhìn cô, thấy túi áo khoác của cô hơi phồng lên, hỏi: “Trong túi con có gì đó?”
Trần Hề lấy ra một nắm kẹo đưa cho mẹ Tưởng xem, đây là những chiếc kẹo trong đám cưới mà đồng nghiệp của bố Trần đã đưa cho cô vài ngày trước.
“Còn nữa không, trong túi kia của con còn có thứ gì khác không?” Mẹ Tưởng nói, bắt đầu sờ soạng.
Trần Hề theo phản xạ xoay người né đi, mẹ Tưởng liền nắm lấy cánh tay cô: “Con trốn gì hả? Để dì xem thử con có đang giấu thứ gì không.”
Trần Hề phủ nhận: “Con không có giấu thứ gì cả.”
Lúc này bố Tưởng từ bên ngoài về, ông ta đã uống rượu, mặt và tai đều đỏ bừng, bước đi loạng choạng.
“Đang làm gì đó? Sao em chưa nấu ăn nữa?”
Mẹ Tưởng không thèm quan tâm đến chồng mình, kéo Trần Hề không chịu thả cô đi: “Buổi trưa lúc dì ra ngoài tiền vẫn còn đó, dì bỏ bên dưới bàn trà, con nói thật cho dì biết, có phải con đã lấy rồi không?”
“Con không có lấy, con không nhìn thấy tiền.” Trần Hề giãy dụa muốn thoát ra, mẹ Tưởng liền buông tay cô ra, Trần Hề nhân cơ hội liền chạy về phía cửa.
Bố Tưởng cao 1m75, khuôn mặt dữ tợn, ông ta uống rượu quá nhiều nên hai mắt đỏ hoe nhìn như chó rừng, khi nhìn thấy Trần Hề lấy trộm tiền của gia đình còn muốn bỏ chạy, bố Tưởng đã tiến lên và đá cô một cái.
Trần Hề lập tức bay ra ngoài như một tờ giấy nhỏ, đầu đập mạnh đầu vào góc bàn, ngạt thở trong chốc lát, ngực đau đến nỗi gần như thở dốc.
Mẹ Tưởng trợn mắt há mồm: “Anh điên hả? Sao lại đá người ta làm gì? Anh muốn chết à!”
Tưởng Diệu Linh từ bên ngoài chạy về, đứng ở cửa nhìn thấy cảnh tượng trong nhà thì vô cùng bàng hoàng, số tiền cô ấy cầm trên tay trái rơi ra ngoài, lặng lẽ rơi xuống đất, chính là chín mươi tệ còn lại sau khi đã dùng một trăm tệ đi mua đồ, tay phải cô ấy đang cầm một túi đồ ăn vặt.
Trần Hề từ dưới đất đứng dậy, nhà cô chỉ cách nhà Tưởng Diệu Linh ba đến năm phút.
Ngày hôm đó tuyết tan, mặt đất đóng băng, cô sợ té nên đi rất chậm, chậm đến nỗi đường về nhà dường như dài hơn, mỗi bước đi cô đều cảm thấy khó thở, cô cảm thấy vì trời quá lạnh nhưng cô đã mặc quần áo khá dày, vì sắp tới Tết, mẹ Trần vừa mua cho cô một chiếc áo khoác bông mới.
Trần Hề đi bộ về nhà, bố mẹ Trần đang làm bữa tối, cô muốn nói rằng mình có hơi đau, nhưng cô biết bố mẹ không thể nghe thấy được. Bố mẹ Trần mỉm cười với cô, ra hiệu cho cô đợi ăn cơm, Trần Hề không thể giơ tay lên, cô liền ngã xuống đất giống như một tảng băng đang tan chảy được một nửa.
Khi Trần Hề nói đến đây, cô nhìn thấy biểu cảm của Phương Nhạc không bình thường.
Phương Nhạc phần lớn thời gian đều vô cảm, khi anh tức giận thì có lẽ người khác cũng chẳng nhìn ra được, khi cười cũng chưa bao giờ cười toe toét như Phan Đại Châu, cảm xúc của anh luôn bị kiềm chế.
Trong nhà đang bật hệ thống sưởi sàn, Phương Nhạc chỉ mặc một chiếc áo thun dài tay mỏng, dưới lớp vải mỏng, lồng ngực nhấp nhô lên xuống rất rõ ràng.
Trần Hề cân nhắc, thấp giọng nói: “Tôi mặc quần áo rất dày, cho nên sau khi kiểm tra thì chỉ là lá lách bị tổn thương, cũng không bị vỡ, não bị chấn động cũng không nghiêm trọng, sau đó chú Phương biết chuyện này cũng đã đến để giúp đỡ.”
“… Ừ, sau đó thì sao.” Yết hầu của Phương Nhạc lăn lên lăn xuống, giọng nói trầm thấp, có chút thô ráp như đang chà xát giấy nhám.
Vốn dĩ, ông chủ Phương cũng không biết chuyện này, nhưng bố mẹ Trần không có khả năng giao tiếp với bác sĩ nên họ như một con ruồi không đầu cầu xin ông chủ Phương giúp đỡ, ông chủ Phương chưa kịp nói lời nào đã vội vã chạy đến bệnh viện.
Trần Hề đang nằm trên giường bệnh, chóng mặt và nôn mửa, sắc mặt tái nhợt, tốn sức cố gắng giải thích nguyên nhân và kết quả. Khi ông chủ Phương về đến nhà, ông nhờ mẹ làm người chống lưng, hai mẹ con xắn tay áo lên và đi xé nát người nhà họ Tưởng.
Trần Hề nằm trên giường bệnh chưa đầy nửa tháng đã nhanh chóng khôi phục lại toàn bộ sức lực.
“Chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi, tôi cảm thấy cũng không phải mình mắc chứng rối loạn căng thẳng nào, chỉ là giống như…” Trần Hề suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi biết tôi không thích ăn tỏi nên tôi không cần phải ăn tỏi nữa, đúng chứ?”
Phương Nhạc hiểu ý của Trần Hề, không phải cô dị ứng với tỏi nên không ăn tỏi, mà là cô không thích ăn tỏi nữa.
Vì vậy, cô không vào phòng người khác một mình không phải vì căng thẳng mà vì cô không thích làm việc đó.
Phương Nhạc không biết suy nghĩ của cô đang gây mê người khác hay là gây mê chính mình nữa.
Không biết bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa từ lúc nào, mưa rơi lộp độp trên những ô cửa kính đang đóng kín, rõ ràng không vào được, lớp độ ẩm đó lại giống như một tấm lưới như đưa người khác đi đến thời tiết trời nồm vào tháng ba tháng tư, toàn bộ cửa kính trong nhà đều có một lớp sương mù ẩm ướt, những giọt nước dày đặc đọng lại bên ngoài cửa ra vào, hành lang lát gạch trơn trượt, gương trang trí ở đại sảnh trông như đổ một chậu nước lên, các góc cạnh đều mốc meo, bầu trời xám xịt ngột ngạt.
Phương Nhạc đứng dậy rồi sải bước về phía cửa sổ, động thái này của anh lớn đến mức Trần Hề không khỏi đi theo anh.
Hơi thở của Phương Nhạc nghẹn ở ngực, không thể kìm lại cũng không thể thoát ra, cảm giác như anh đang đối mặt với một bức tường vừa cứng vừa hôi hám, anh muốn xuyên qua bức tường, nhưng lại sợ bị thương.
Phương Nhạc quay lại và nhìn thấy máy sưởi tay trên bàn, không biết lúc nào, đèn sạc của máy sưởi tay đã chuyển sang màu xanh lá.
Anh bước tới, rút nguồn điện ra, dùng tay cầm lên, sau đó đưa máy sưởi tay cho Trần Hề, không nói một lời nào, chỉ cụp mắt xuống nhìn cô.
Trần Hề liếc nhìn anh, cầm lấy chiếc máy sưởi tay trong tay anh, tay cô lập tức trở nên ấm áp, hơi nóng giống như nồi lẩu đang sôi trên lửa nhỏ. Hai bàn tay của cô năm ngoái vẫn còn mũm mĩm vì nứt nẻ, nhưng năm nay đã không còn bị nứt nữa.
Cô đã cao hơn một chút, khi đứng thẳng, đầu cô đã cao quá vai anh, lúc này Phương Nhạc rất muốn chạm vào cô, nhưng anh đã kiềm chế ý nghĩ hung hăng ấy của mình, cuối cùng anh chỉ kiềm chế xoa nhẹ đầu cô. Hai người họ đứng rất gần, cứ như thể anh đang ôm cô vậy.
Trần Hề đứng yên, khóe mắt nhìn thấy trên bàn có một con thỏ nhỏ màu trắng, trông giống hệt con thỏ màu xám trong quả Surprise Eggs của cô, phong cách này không phù hợp với bàn học ngăn nắp của Phương Nhạc.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Phương Mạt: “Vô dụng!”
*
Cy: Vô dụng thật đấy :))))). Cứ ôm thôi chời ơiiii, cứ nghĩ đó là cái ôm an ủi thôiiiii, đúng là trong lòng anh có quỷ mà 🤧