Trăng Ngả Về Tây - Chương 27
Chương 27
Đại hội thể thao kết thúc không lâu sau, trường THPT Số 8 sắp bước vào kỳ thi giữa kỳ, mọi người đều tạm dừng cuộc vui điên cuồng, bắt đầu học hành chăm chỉ, không chịu thua kém.
Sau khi Trần Hề thử chạy bộ buổi sáng, cô đã điều chỉnh thời gian vận động. Cô cho rằng một hoặc hai giờ sau khi thức dậy là quý giá nhất, trong khoảng thời gian vàng bụng rỗng này, đầu óc của cô có thể duy trì hoạt động tối ưu, hiệu quả học tập tăng gấp đôi, để dành cho việc vận động thì không đáng lắm nên cô dành thời gian thời gian chạy bộ của mình vào giữa giờ lớp tự học buổi tối.
Ngày hôm sau Phương Nhạc thức dậy, nhìn thấy khe cửa nhỏ có ánh sáng yếu ớt phát ra, anh biết Trần Hề đang đọc sách và giải đề nên một mình chạy bộ buổi sáng. Trong khi chạy, anh đeo tai nghe để nghe đài tiếng Anh hoặc một số phim tài liệu.
Sau kỳ thi giữa kỳ, thứ hạng thành tích của học sinh khối 10 đã có sự thay đổi đáng kể, nhiều học sinh lớp phổ thông đã lọt vào top 100 toàn khối, đồng nghĩa với việc một số người ở lớp thi đấu và lớp thực nghiệm đã tụt hạng.
Trần Hề nghe nói có người bên lớp ba còn rơi xuống hạng 250, Trương Tiêu Hạ nói với cô: “Người này nguy hiểm rồi, nếu điểm thi cuối kỳ không cải thiện, có lẽ khai giảng của học kỳ tiếp theo sẽ bị chuyển sang lớp phổ thông.”
Trần Hề nói: “Lớp thi đấu của chúng ta cũng không ổn định lắm.”
“Đúng vậy, nghe nói có người bên lớp hai cũng thi trượt, có vẻ như cậu ấy đã bị đả kích nên không muốn học lớp thi đấu nữa. Sáng nay cậu ấy nói với giáo viên chủ nhiệm rằng cậu ấy muốn chuyển sang lớp thực nghiệm.” Trương Tiêu Hạ thở dài: “Lúc trước tớ từng là học bá trong lớp, khi đến lớp này tớ mới nhận ra mình chẳng là gì cả, ai nấy đều là học thần.”
Trần Hề nhìn bài thi của mình, nói: “Loại trừ tớ ra đi.”
Trương Tiêu Hạ bực bội: “Cậu yêu cầu quá cao với bản thân mình rồi đó, cậu thế này nếu không phải là học thần, vậy thì tớ sống không nổi rồi.”
Trần Hề cũng thở dài, điểm giữa kỳ của cô cao hơn kỳ thi tháng sáu hạng, Phương Nhạc vẫn kém cô hai hạng, Giả Xuân vẫn đứng thứ nhất toàn khối.
Trong khoảng thời gian này Trần Hề đã rất cố gắng, nhưng khi cô cố gắng thì những người khác cũng đang cố gắng, mấy học sinh ở lớp phổ thông lọt vào top 100 toàn khối là ví dụ điển hình nhất, họ đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho cái gọi là “những vị học thần”.
Trần Hề thiếu điều hận không thể cầm cuốn sách lên mà gặm, gặm đến nỗi khiến cô có chút đơ luôn, hôm đó là buổi tập chương trình biểu diễn ngày đầu năm, ủy viên văn nghệ Bạch Chỉ yêu cầu mọi người trong lớp nghĩ ra một tiết mục hay.
Trong lớp thi đấu có rất nhiều người hát hay nhảy giỏi, Bạch Chỉ có thể chơi cello, Trương Tiêu Hạ trước đây cũng đã học múa ba lê, có người nói rằng họ nên lập thành một đội, một người kéo đàn một người nhảy. Bạch Chỉ phản đối: “Không được, tớ đã nghe ngóng từ sớm rồi, bên lớp hai sẽ diễn tiết mục này, người kéo đàn giỏi hơn tớ nhiều. Người tiếp theo.”
Người bạn cùng lớp tiếp theo gợi ý: “Vậy chúng ta hát hí khúc đi.”
Hí khúc có thể quảng bá văn hóa truyền thống, thật sự cũng khá tốt, nhưng thành thật mà nói thì không có nhiều người thích nghe, mọi người cũng nghe không hiểu.
Vì vậy chuyển sang người tiếp theo.
“Chúng ta nhảy hip hop đi, Thẩm Nam Hạo nhảy được.”
“Hát đồng ca đi, tập thể thì mạnh hơn chút. Nếu không thì diễn một vở kịch nói hay gì đó, vui vẻ cũng được mà.”
Bạch Chỉ nhận xét: “Không đủ sáng tạo. Có ý tưởng nào hay hơn không? Người tiếp theo.”
Người tiếp theo nói: “Tớ nghĩ không bằng để Phương Nhạc đi catwalk đi, một khi Phương Nhạc lộ mặt, đám nữ sinh đó đều phát điên, ăn chắc top 3!”
Phương Nhạc được nhắc tên, nhưng anh không ngẩng đầu lên, ngồi bất động và đọc tạp chí của mình.
Cuốn tạp chí trong tay anh có tên là “Thế giới quán tính của biển, đất, không khí và bầu trời”, là tạp chí hàng tháng, lúc trước anh đã từng đọc trong phòng đọc của trường, cảm thấy khá hay. Tạp chí này chủ yếu nói về khoa học công nghệ và quân sự, anh không phải là người đam mê quân sự nhưng gần đây anh đã đọc hai cuốn sách, một cuốn về lịch sử cận đại của Trung Quốc và một cuốn về “Lược sử vạn vật”, nên muốn thay đổi khẩu vị.
Tạp chí và báo trong phòng đọc không cho mượn ra bên ngoài nên Phương Nhạc đã tự đặt mua ở bên ngoài về đọc, anh mới nhận được cuốn này ngày hôm qua.
Bạch Chỉ gõ nhẹ lên bục giảng, nói với bạn cùng lớp đã nhắc đề cử Phương Nhạc: “Ý tưởng của cậu chẳng hay gì hết, không đáng tin cậy!” Nếu đề cử Lâu Minh Lí, có lẽ cô ấy sẽ gật đầu. Bạch Chỉ chỉ dùng bàn tay mảnh khảnh của mình chỉ: “Người cuối cùng, Trần Hề cậu nói đi!”
Trần Hề ngẩng đầu lên từ trong bài thi sinh học, có chút mơ màng nói: “Hay là biểu diễn phân chia tế bào đi.”
“… Chúng ta hãy nói về buổi trình diễn catwalk của Phương Nhạc đi.” Bạch Chỉ dứt khoát nói với đám đông.
Phương Nhạc rời mắt khỏi tàu hải quân trong tạp chí, nhìn người đọc sách nhiều đến nỗi đầu óc mơ hồ kia, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Sau nhiều lần thảo luận tới thảo luận lui, lớp một nộp lên tiết mục diễn ngày đầu năm mới là một vở kịch câm, nội dung của vở kịch đó lại là sự phân chia tế bào. Vì vậy, sau hiện tượng Mario trong đại hội thể thao, lớp thi đấu một lần nữa mang đến cho các thầy trò trong trường một tràng cười sau bữa tối.
Đây là câu chuyện của sau này, trước đó mọi người sẽ đón lễ Giáng sinh trước.
Hai ngày lễ Giáng sinh lại là cuối tuần, chiều thứ sáu tan học, Trần Hề đi đến cửa hàng văn phòng phẩm cạnh trường mua thiệp giáng sinh, Phan Đại Châu và Phương Nhạc cũng đi cùng cô.
Phan Đại Châu ồn ào: “Thiệp giáng sinh này có ý nghĩa gì thế? Không ăn được, cũng không dùng được, sao bọn con gái mấy cậu lại thích tặng qua tặng lại vậy?” Cậu ấy vừa nói vừa đi mua một quả Surprise Eggs.
Phương Nhạc nhìn thấy Trần Hề chọn bốn tấm thiệp giáng sinh, hỏi cô: “Tặng cho Trương Tiêu Hạ à?”
“Ừm, còn Bạch Chỉ nữa.” Trần Hề biết hai người này nhất định sẽ tặng thiệp cho cô, nên cô đã chuẩn bị trước quà đáp lễ.
Phương Nhạc hỏi: “Hai thiệp còn lại thì sao?”
“Chuẩn bị phòng hờ thôi à.”
Thứ bảy hôm sau là đêm Giáng sinh, buổi sáng Trần Hề vừa vào lớp đã nhận được thiệp giáng sinh từ Bạch Chỉ và Trương Tiêu Hạ. Trần Hề tặng lại cho hai cô ấy, thiệp giáng sinh của cô viết bằng tiếng Anh theo kiểu chữ trang trí, mặc dù không dùng bút màu để phối màu nhưng thiết kế kết cấu của cô rất độc đáo và bắt mắt.
Trương Tiêu Hạ cảm thán: “Chữ viết của cậu nhìn lợi hại thế, đẹp lắm.”
Trần Hề nói: “Chỉ là một kỹ năng nhỏ thôi à.”
“Hu hu hu…” Trương Tiêu Hạ không nhịn được mà lấy ra vài tấm thiệp trống: “Hề Hề, cậu viết giúp tớ vài tấm đi, tớ muốn tặng cho người khác.”
Trần Hề đồng ý ngay lập tức, Trương Tiêu Hạ cũng đưa thêm những chiếc bút màu nước của mình, có thêm mấy chiếc bút màu, độ tinh tế của thiệp giáng sinh càng chất hơn.
Trương Tiêu Hạ khen ngợi cô không ngớt, sau đó thậm chí còn muốn rủ Trần Hề buổi chiều đi mua sắm với cô ấy.
Trần Hề nói: “Không được không được.”
“Vậy ngày mai thì sao?”
“Cũng không được không được.”
“Tớ nhận thấy ngày thường rất khó rủ cậu đi chơi.”
Trong khi hai người đang trò chuyện, trong lớp có người gọi Trần Hề: “Trần Hề, có người tìm cậu.”
Trần Hề nhìn sang thì thấy đó là Phan Tiểu Khê.
Phan Tiểu Khê đến để gửi thiệp giáng sinh cho Trần Hề, Trần Hề nghĩ rằng may mà cô đã chuẩn bị hờ hai tấm, cô nhận tấm thiệp rồi cảm ơn cô ấy: “Cậu đợi một lát nha.”
Trở lại lớp học, cô viết tên Phan Tiểu Khê lên tấm thiệp mình tự mua rồi chạy ra ngoài lớp đưa cho cô ấy.
Phan Tiểu Khê vui vẻ nhận lấy, sau đó cô ấy lấy một tấm thiệp giáng sinh khác từ trong túi ra, nhẹ nhàng hỏi Trần Hề: “Cậu có thể tiện tay giúp tớ đưa tấm thiệp giáng sinh này cho Phương Nhạc được không?”
Trần Hề quay đầu nhìn lại phòng học, nói: “Phương Nhạc hiện tại không có ở đây.”
“Vậy lát nữa khi cậu ấy quay lại, cậu giúp tớ đưa cho cậu ấy được không?”
Trần Hề gật đầu, trở về phòng học chờ Phương Nhạc. Giả Xuân nhìn thấy Trần Hề đã nói chuyện xong, cậu ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đưa thiệp giáng sinh cho Trần Hề.
Trần Hề hơi kinh ngạc, dù sao nam sinh cũng sẽ không gửi thiệp giáng sinh. Cô vui vẻ nhận lấy và tặng lại tấm thiệp giáng sinh cuối cùng còn sót lại cho Giả Xuân.
Phương Nhạc đúng lúc từ ngoài phòng học trở về, chứng kiến toàn bộ quá trình hai người trao đổi thiệp giáng sinh. Anh không nói một lời, đưa bài tập mang từ văn phòng về cho lớp trưởng, đang định quay về chỗ ngồi thì Phương Nhạc bị gọi tên.
“Phương Nhạc Phương Nhạc, đây nè.”
Phương Nhạc nghiêng đầu, Trần Hề đang đi qua khoảng trống giữa các bàn, cầm một tấm thiệp giáng sinh trong tay.
Phương Nhạc tiến lên một bước.
“Phan Tiểu Khê nhờ tôi đưa cho anh.” Trần Hề đi tới trước mặt anh, đưa thiệp giáng sinh.
… Phương Nhạc dừng lại, cụp mắt nhìn tấm thiệp giáng sinh đầy màu sắc trong tay Trần Hề, anh đưa tay nhận lấy, đầu ngón tay chỉ chạm vào một tấm thiệp giáng sinh, không có tấm thứ hai.
Phương Nhạc trở lại chỗ ngồi, cất tấm thiệp giáng sinh vào ngăn kéo, đưa mắt nhìn sang chỗ ngồi gần đó.
Phía bên kia, Lâu Minh Lí đang bình luận về tấm thiệp giáng sinh mà Giả Xuân đang cầm trên tay: “Chữ viết cậu ấy đẹp thật.” Đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt chết chóc, cậu ta bối rối quay đầu lại, nhưng lại không phát hiện được gì.
Lễ Giáng sinh trôi qua, vài ngày sau là kỳ nghỉ Tết, học kỳ này đã kết thúc.
Thi xong nhẹ cả người, tối hôm đó ở nhà nấu một bữa thịnh soạn, Trần Hề và Phương Nhạc sắp xếp xong sách vở, tắm rửa rồi xuống lầu.
Bà nội Phương trước đây sống với con gái lớn, hôm nay lại đến lượt ở nhà của con trai lớn. Bởi vì đã lâu không ăn cơm chung, Trần Hề và Phương Nhạc đều không biết bà nội Phương có thói quen mới.
Gần đây bà nội Phương ngày càng sùng đạo hơn, bà ấy đã ngừng ăn thịt và bắt đầu ăn chay. Trước khi nhấc đũa, bà ấy chắp hai tay lại, nhắm mắt rồi lẩm bẩm điều gì đó về thịt rồi về tuổi tác của mình.
Đọc xong liền mở mắt ra, thứ đầu tiên bà nội Phương dùng đũa gắp chính là móng giò lợn om.
Trần Hề, Phương Nhạc và Phương Mạt đều bất động nhìn hành động của bà nội Phương.
Ông chủ Phương thấp giọng giải thích với bọn họ: “Không sao không sao. Cách đây không lâu bà nội tụi con đã đến gặp thầy coi bói, thầy bảo rằng bà có thể sống đến một trăm lẻ một tuổi. Bà cảm thấy mình chỉ mới hơn sáu mươi thôi, phải ăn chay ba bốn mươi năm nữa thì thà không sống còn hơn, nhưng đã đồng ý với Bồ Tát rồi thì không thể nuốt lời được, nên mỗi ngày bà nội tụi con đều xưng tội với Bồ Tát, nói rằng đợi khi bà ấy rụng hết răng rồi thì bà ấy sẽ ăn chay.”
Bà nội Phương la lớn: “Con lẩm bẩm cái gì đấy? Mẹ nói cho con hay, đừng nói nhảm trước mặt Bồ Tát!” Bà ấy vừa nói vừa dùng ánh mắt sắc bén chỉ vào từng người bọn họ họ: “Tụi con cũng vậy, cần phải tôn trọng Bồ Tát, biết chưa?”
“Dạ biết dạ biết.” Mọi người đều rất hợp tác.
Ông chủ Phương bảo mọi người ăn cơm, bàn ăn hôm nay là do bà nội Phương và dì Vương nấu. Người miền Nam thích đồ ngọt, thích cho nhiều đường vào món kho, Phương Nhạc không thích đồ ngọt nhưng lại không hề nói gì, chỉ chọn ăn món nào không có đường.
Ông chủ Phương rót ly rượu cho mẹ, mình thì nhấp một ngụm rượu rồi hỏi Phương Nhạc: “Tụi con có kế hoạch gì vào kỳ nghỉ đông chưa?”
Phương Nhạc trả lời: “Ngày 10 tháng 2 khai giảng…” Anh chưa kịp nói xong thì…
“Vậy còn được, lần này tụi con có thể nghỉ cả tháng!” Ông chủ Phương nói.
“Kỳ nghỉ đông không phải đều nghỉ cả tháng à.” Phương Mạt nói.
Phương Nhạc đã quen với việc này, ăn đồ ăn của chính mình.
Ông chủ Phương vặn lại: “Sau khi em trai con thi xong cấp ba, nghỉ hè còn phải học bù rồi thi gì gì đó, con xem cuối cùng nghỉ được mấy ngày đâu.”
“Còn Hề Hề nữa.” Bà nội Phương nhắc nhở: “Kỳ nghỉ đông năm ngoái không phải nó bị trường THPT Số 8 bắt đi tập trung gì đó à?”
Trần Hề được gọi tên, không khỏi ngẩng đầu lên khỏi tô nói: “Kỳ nghỉ đông của bọn con đúng là kéo dài một tháng, nhưng bắt đầu từ ngày mốt bọn con sẽ có một buổi thực hành xã hội kéo dài một tuần, đón Tết xong thì học sinh lớp thi đấu bọn con phải đi học bù sớm ở trường nữa.”
“A, lại phải học bù nữa à.” Ông chủ Phương tò mò: “Vậy thực hành xã hội là gì?”
Trần Hề nói: “Trường THPT Số 8 yêu cầu mỗi người đều phải thực hành xã hội, con và Phương Nhạc được phân vào hai nhóm khác nhau. Anh ấy đến làm việc trong viện bảo tàng, còn con thì làm gia sư. Vì vậy, nếu trừ đi những thứ này thì kỳ nghỉ đông của bọn con rất ngắn.”
“Ồ.” Ông chủ Phương không nhịn được quay sang Phương Nhạc: “A Nhạc à.”
Phương Nhạc đang ăn đồ ăn: “Dạ?”
Ông chủ Phương nói: “Mỗi lần con nói chuyện đều không nói cho hết, nếu làm như vậy sẽ bị kiện đấy, biết chưa?”
Phương Mạt nói thay cho ông em trai mình: “Không đúng đâu bố ơi, con thấy hồi nãy A Nhạc còn chưa nói xong thì bố đã cướp lời, bố còn trách nó nữa.”
“Thật hả?” Ông chủ Phương nghĩ lại, hình như là vậy: “Vậy con lại xen vào làm gì?”
Trần Hề gật đầu.
Ông chủ Phương nhìn thấy cô thì nói: “Đúng không, Hề Hề, con cũng cướp lời rồi.”
Hai má Trần Hề phồng lên, dùng ánh mắt ngây thơ nhìn ông chủ Phương, Phương Nhạc mỉm cười tiếp tục ăn cơm.
Ông chủ Phương đột nhiên nói: “Đúng rồi, sắp đến Tết rồi, theo lý mà nói thì nên để con về nhà.”
Trần Hề lập tức dừng đũa.
“Nhưng bọn con thế này, tính toán đâu ra đấy thì cũng chỉ có khoảng mười ngày để nghỉ ngơi, ở giữa lại là ngày Tết, bố không thể đi được.”
Trần Hề còn nhỏ, tuyệt đối không thể để cô đi xa một mình được, trong nhà họ Phương cũng chỉ có mình ông chủ Phương mới có thể đưa Trần Hề về quê, nhưng thời gian không cho phép.
Phương Mạt nhiệt tình nói: “Hay là con đi cùng em ấy nha?”
“Con á?” Bà nội Phương muốn gõ vào đầu cháu gái mình: “Con còn không hiểu chuyện bằng Hề Hề nữa, con đi với con bé hả? Con không khiến nó mệt thì cũng dẫn nó đi vào cống rãnh thôi.”
Ông chủ Phương: “Đúng vậy.”
“Con là người như vậy à? Mọi người coi thường con quá rồi đấy.” Phương Mạt bĩu môi, liếc nhìn Phương Nhạc rồi nói: “Vậy để Phương Nhạc đi cùng Hề Hề đi, Phương Nhạc đủ tin cậy rồi chứ?”
Phương Nhạc không động đũa nữa, anh im lặng nhìn Trần Hề ở đối diện, Trần Hề cũng nhìn Phương Nhạc.
Nhưng ông chủ Phương lại thẳng thừng từ chối: “Không được, đây không phải là đi du lịch gần đây, em trai con dù cao lớn bao nhiêu thì cũng chưa đến mười bảy tuổi, đi xa như vậy cũng không yên tâm.” Phương tiện di chuyển ở đó không thuận tiện, đi đường cũng không biết phải mất mấy ngày, lạ nước lạ cái. Ông chủ Phương thở dài: “Để lần sau vậy, Hề Hề, lần sau nếu có cơ hội chú sẽ đưa con về.”
Trần Hề không nói gì, cô gật đầu nói: “Dạ.”
Nói xong chuyện của Trần Hề, Phương Mạt chợt nhớ tới: “Sắp đến Tết rồi, mẹ vẫn không về sao ạ?”
Ông chủ Phương: “Chuyện này hả, ha ha, nói sau đi nói sau đi.”
Ông chủ Phương gần đây bị cao huyết áp, sáng nào cũng phải uống thuốc hạ huyết áp, có một hôm quên uống, buổi trưa đến Nguyệt Nguyệt Hoa Khai, ông cảm thấy hơi choáng váng, sắc mặt rất kỳ lạ, mẹ Phương cũng lo lắng giống như một con kiến trong nồi lẩu, sau đó ông chủ Phương vẫn ổn, mẹ Phương ra lệnh cho ông ấy phải kiểm soát chế độ ăn uống, bỏ thuốc lá và uống rượu. Sau đó, ngày nào ông chủ Phương cũng đến Nguyệt Nguyệt Hoa Khai, hoặc là ngồi một lát, hoặc là đưa mẹ Phương đi làm và tan làm. Cách đây không lâu, ông ấy còn qua đêm tại ngôi nhà mà mẹ Phương đang sống một mình.
Hai người kết hôn chỉ sau vài ngày từ buổi xem mắt, giờ đây, ông chủ Phương mới thực sự có cảm giác như đang yêu, mẹ Phương dường như cũng rất thích thú, muốn duy trì trạng thái hiện tại này.
Nhưng những người khác thì không biết chuyện này, nên bà nội Phương nói: “Vô dụng!”
Phương Mạt nói theo: “Vô dụng!”
Phương Nhạc vẫn trầm mặc, nhìn Trần Hề ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra, trên mặt không có gì khác lạ.
Hai ngày sau, thực hành xã hội bắt đầu, đối tượng dạy kèm của Trần Hề là học sinh tiểu học, vì cô học ở trường trung học THPT Số 8, lại mang danh là học sinh tuyển sinh cấp tỉnh và học ở lớp thi đấu nên học phí cũng ổn. Phụ huynh của đứa bé quan sát một tiết học, cũng đồng ý để cô dạy một thời gian.
Mỗi ngày Trần Hề đều ra ngoài nửa ngày, bình thường đều sẽ trở về trước bữa tối.
Chiều nay mới học được nửa tiết, trong nhà đứa bé đột nhiên có việc nên Trần Hề về nhà sớm. Ở nhà không có người, bà nội Phương dẫn Phương Mạt đi mua đồ Tết, Trần Hề đang trong thời kỳ đau bụng nên uống một cốc nước đường nâu rồi về phòng ngủ.
Vừa kéo rèm, cô liền chìm vào giấc ngủ say, không biết bao lâu sau cô tỉnh dậy, nhìn đồng hồ thì phát hiện mình mới ngủ chưa đầy một tiếng.
Trần Hề đứng dậy đi vào phòng tắm, vừa mở cửa đã nghe thấy dưới lầu có tiếng nói chuyện, mọi người hình như đã về, Trần Hề không để ý tới bọn họ, đi vào phòng tắm trước.
Ở phòng khách phía dưới, bà nội Phương ở đó nói: “Bà đã đếm rồi, tổng cộng còn thiếu 1200 tệ, còn có một chiếc vòng tay bằng vàng.”
Phương Mạt nói: “Con vừa trở về phòng xem rồi, không mất thứ gì cả.”
“Con thì có thể mất gì chứ.” Bà nội Phương nói: “Con vốn dĩ không thể giữ được đồng nào cả.”
Ông chủ Phương đang mặc áo khoác lông mà ông ấy đã mặc khi ra ngoài, vừa về đến nhà còn chưa kịp cởi ra, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Mẹ, mẹ có chắc là mẹ đếm đúng không? Có khi nào mẹ đếm nhầm không? Chiếc vòng đó cũng chỉ đang để quên ở đâu đó thôi?”
Bà nội Phương mắng: “Mẹ cũng không phải bị bệnh Alzheimer, số tiền nhỏ này mà mẹ đếm nhầm sao được? Chiếc vòng vàng kia càng không thể nhầm được!”
Nhà họ Phương có thói quen cất tiền mặt vào ngăn kéo để dễ lấy, số tiền mặt không nhiều, mỗi lần chỉ rút ba nghìn từ ngân hàng, ngăn kéo thường không khóa, bà nội Phương không có việc gì làm cũng sẽ không lôi tiền ra để đếm.
Mới hôm nay, bà ấy và Phương Mạt ra ngoài mua đồ Tết, nhìn thấy sự kiện ở tiệm vàng, nhớ ra ở nhà có một chiếc vòng tay bằng vàng không thường xuyên đeo, bà ấy muốn nấu chảy nó ra làm thành một kiểu dáng mới. Ai biết khi quay lại tìm thì chiếc vòng vàng đã biến mất, sau khi lục lại ngăn kéo, số tiền rõ ràng cũng không đúng nên bà ấy đã gọi điện cho ông chủ Phương, hỏi ông ấy có lấy số tiền đó không. Ông chủ Phương nói không, sau khi cúp điện thoại, ông chủ Phương vội vàng từ bên ngoài quay về.
Phương Mạt cau mày nói: “Vậy là bị trộm mất rồi.”
Ông chủ Phương khó hiểu: “Gần đây trong nhà không có khách, bố thấy cửa cũng không bị cạy.”
Lúc này, dì Vương vừa nhặt rau vừa nói: “Trong nhà cũng không có người ngoài nào đến đây, mọi người nói xem có phải là Trần Hề lấy không?”
“Không thể nào.” Giọng nói này trong trẻo nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, cách câu hỏi trước đó thậm chí chưa đến một giây.
Phương Nhạc ở phía cửa đi vào phòng khách.
Bảo tàng tan làm sớm, Phương Nhạc về cùng lúc với bà nội Phương, anh không nói một lời kiểm tra phòng bà nội, vừa rồi đang kiểm tra khóa ở cửa nhà.
Mấy người ông chủ Phương chưa kịp phản ứng, Phương Nhạc liếc nhìn mọi người, cuối cùng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào dì Vương: “Dì phải biết rằng cô ấy còn tránh ở một mình trong phòng của bọn con, không ai trong sạch hơn cô ấy.”
Trần Hề không bao giờ một mình vào phòng bọn họ, lúc cô sử dụng máy tính, Phương Mạt chỉ ra ngoài ăn tô mì gói, cô cũng đi theo ra ngoài.
Phương Nhạc đang bật máy tính, muốn đi tắm, bảo Trần Hề tự mình vào sử dụng, cô lại kiếm cớ nói rằng mình phải giải đề một lát, nhất định phải đợi cho đến khi anh tắm xong trở về phòng thì cô mới đi vào.
Phương Nhạc vẫn còn nhớ rằng khi Trần Hề đến đây không lâu, anh đã nhờ cô giảng bài, lúc đó anh cũng chỉ xuống lầu tìm thứ gì đó để ăn thôi nhưng cô đã lo lắng đuổi anh ra ngoài, đứng trên cầu thang hỏi anh có phải muốn đi ra ngoài không, lại đi xuống lầu cùng anh ăn mì gói rồi mới cùng nhau trở về phòng.
Sau này Phương Nhạc nhớ lại, ngày đầu tiên của năm ngoái, Trần Hề lần đầu tiên tới đây, hôm đó sau khi lên lầu, anh nhìn thấy cô lặng lẽ lui về ngoài cửa nhà mình, lúc đó anh không hề suy nghĩ gì nhiều. nhưng sau này anh mới biết cô luôn tránh để khỏi bị nghi ngờ.
Nhưng không ai có thể tránh khỏi sự nghi ngờ như thế này, giống như một người đã từng bị dị ứng nên mới cẩn thận tránh những chất gây dị ứng có thể gây hại cho mình.
Ông chủ Phương và những người khác chỉ là miệng không nhanh bằng Phương Nhạc, bọn họ vốn không hề nghi ngờ Trần Hề, lúc này Phương Mạt tỉnh táo lại và nói với dì Vương: “Dì nói vớ vẩn gì vậy? Sao có thể là Trần Hề được chứ?”
Bà nội Phương cũng nói: “Tiểu Vương, con không được nói bậy bạ như vậy.”
Ông chủ Phương không mấy vui vẻ: “Cho dù mẹ tôi mắc bệnh Alzheimer đi nữa thì cũng không thể là Hề Hề làm được.”
Bà nội Phương tức giận nói: “Phương Quán Quân, con chán sống rồi hả?”
Phòng khách trở nên ồn ào, Phương Nhạc tựa như cảm nhận được điều gì đó, giữa những thanh âm ồn ào, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên phía tầng hai.
Trần Hề đứng ở lan can kính trên lầu hai, không hề rời đi hay trốn tránh, cô cứ đứng đó nhìn thẳng vào Phương Nhạc.
Trong phòng khách không ai chú ý tới, Phương Nhạc đã vượt qua một khoảng cách xa, chậm rãi đi đến bên cạnh Trần Hề.
“Đến đây nói chuyện.” Anh nói với cô.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi thật sự không dễ dàng gì, sợ mọi người không thích đọc tình tiết truyện, đành phải gõ chữ nhiều hơn để tăng tốc. Ở chương tiếp theo, Phương Nhạc sẽ vô cùng buồn bực, cái sự buồn bực muốn làm gì đó nhưng lại không thể làm ấy~
*
Cy: Giề đây? Muốn tỏ tình à anh? 🤔. Ai có thể nhắc cho anh nhớ ngay từ chương 1 anh đã nói câu gì với nữ chính của tui không? :)))))