Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trăng Ngả Về Tây - Chương 26

  1. Home
  2. Trăng Ngả Về Tây
  3. Chương 26
  • 10
Prev
Next

Chương 26

Ngày hôm đó Phương Nhạc đi ngủ rất muộn, 5 giờ 45 phút sáng, đồng hồ báo thức trong phòng ngủ vang lên. Phương Nhạc đưa tay ấn chuông báo thức, vô tình chạm vào cuốn sách trên tủ đầu giường. “Bịch” một tiếng, cuốn sách đập xuống sàn gỗ, trong ánh sáng lờ mờ của buổi sáng, tiếng động vang rất lớn tựa như núi bị xé toạc.

Phương Nhạc từ trên giường ngồi dậy, theo bản năng nhìn về phía cửa nhỏ thông với phòng em bé, bên kia cửa không có động tĩnh, dưới khe cửa cũng không nhìn thấy chút ánh sáng nào.

Phương Nhạc xoa xoa mặt, sau đó xuống giường, cúi người nhặt cuốn sách lên, đặt lại lên tủ đầu giường.

Thay quần áo xong, anh đi xuống lầu uống cốc nước rồi ra ngoài chạy bộ.

Trong những ngày đi học, vào khoảng sáu giờ, Phương Nhạc thường xuống lầu chạy bộ nửa tiếng. Vào những ngày nghỉ, anh dậy trễ hơn, trước bảy giờ rưỡi mới ra ngoài. Mấy ngày như mưa to gió lớn hay thời tiết không tốt thì anh sẽ nghỉ chạy một bữa.

Lúc này đã là khoảng sáu giờ, mặt trời đã mọc, lúc Phương Nhạc đi xuống lầu, mặt trời đã bị mọc được một nửa. Buổi sáng dân cư thưa thớt, không khí trong lành, trong làn không khí trong lành này, anh nhìn thấy người lẽ ra không nên xuống lầu vào thời gian này.

Phía trước tòa nhà số 7 nơi nhà họ Phương sinh sống có một quảng trường nhỏ, vào buổi tối đều có mấy người trung niên và người già trong tiểu khu nhảy múa trong quảng trường hoặc học sinh tiểu học đến để tập nhảy. Sáu giờ sáng, một ông chú khoảng năm mươi tuổi mặc bộ đồ thời Đường, cầm một thanh kiếm bạc, hình như ông ta đang tập thể dục buổi sáng ở quảng trường.

Có một bà dì đang đứng trước mặt ông chú, dưới chân bà dì là chiếc xe đẩy hàng, chắc là đang đi chợ, người bảo vệ của tiểu khu mặc đồng phục đứng bên cạnh thì ngơ ra không nói được gì, chỉ biết đứng nghe hai vị này cấu xé nhau.

Bà dì nói với giọng rất tức giận: “Tôi nói sai à? Trong một tòa nhà có biết bao nhiêu phụ nữ và trẻ em, sao anh làm người mà có thể ích kỷ như vậy? Còn có tí phẩm chất gì không đấy? Anh biết luyện kiếm lúc sáng sớm để rèn luyện sức khỏe thì sao mà có thể vô đạo đức không quan tâm đến sức khỏe của người khác như vậy được chứ?”

Ông chú nghênh mặt lên nói: “Tôi đã rất nhẹ nhàng nói với cô rồi, cô cứ phải ở bên cạnh tôi so đo mãi thế. Oan có đầu, nợ có chủ, cô có nói với tôi cũng được cái thá gì đâu. Hơn nữa, nếu tôi cũng đi tìm bọn họ thì bọn họ có chắc chắn sẽ nghe tôi nói không?”

Bà dì giận dữ nói: “Họ là công nhân của anh, họ không nghe lời anh à? Ồ, tôi biết rồi, tôi đã mấy lần thấy anh hút thuốc trong thang máy. Anh cũng kẻ tám lạng người nửa cân với mấy người đó, đều cùng một giuộc cả, thế thì họ sẽ không nghe lời anh đâu.”

Ông chú không chịu thua: “Cô thật là buồn cười, nhìn xem bây giờ là ai không có phẩm chất, bây giờ cô đang công kích cá nhân tôi. Bảo vệ, làm chứng cho tôi, tôi muốn tố cáo!”

Bà dì: “Anh có sĩ diện không vậy? Kẻ ác mà đòi tố cáo trước à!”

Hai bên hung hăng cấu xé nhau, Phương Nhạc bước tới bảng thông báo phía sau bậc thang của quảng trường nhỏ, hỏi: “Sao cô lại ở đây?”

“A!” Trần Hề giật mình, quay đầu lại thì nhìn thấy Phương Nhạc, cô mới hít sâu một hơi, nói với anh: “Tôi đang xem bọn họ cãi nhau.”

“… Ý tôi là, tại sao giờ này cô lại xuống lầu.”

“À…” Trần Hề bừng tỉnh: “Tôi chạy bộ buổi sáng.”

Thể chất của Trần Hề vẫn luôn kém, hồi cấp hai môn thể dục cô luôn bị điểm thấp xém rớt, bây giờ lên cấp ba cô thậm chí còn không chịu nổi môn chạy tập thể, cô biết rất rõ mình phải thay đổi, nền móng nếu không vững chắc, tòa nhà dù đẹp đến mấy cũng vô ích.

Phương Nhạc hỏi cô: “Xuống lầu lúc mấy giờ?”

Trần Hề nói: “Sớm hơn anh mười phút.” Cô thức dậy lúc năm giờ, đọc sách nửa tiếng mới đi xuống lầu.

Phương Nhạc dừng lại mấy giây mới nói: “Sao không gọi tôi đi cùng?”

“Tôi phải sắp xếp thời gian xen kẽ với anh đó.” Trần Hề suy nghĩ rất chu đáo: “Nếu không buổi sáng chúng ta sẽ chen chúc vào cùng một phòng tắm, thời gian sẽ rất gấp gáp.”

“… Vậy à.”

“Ừm.”

Phương Nhạc nghiêng đầu, mím chặt khóe miệng. Bên cạnh là một bảng thông báo do tiểu khu đặt, trên đó đăng những thông báo về các hoạt động gần đây của tiểu khu, Trần Hề tưởng rằng anh đang xem thông báo nên không để ý đến anh nữa. Trận tranh cãi vẫn chưa đi đến hồi kết, Trần Hề quay đầu lại tiếp tục xem, Phương Nhạc ở bên cạnh lại lên tiếng.

“Cô chạy xong rồi à?”

“Tôi vừa chạy một vòng xong.”

“Chạy tiếp không?”

Trần Hề thiếu vận động, khi mới đi được nửa vòng thì bụng dưới đã đau nhức, cô nghiến răng nghiến lợi chạy hết một vòng thì không dám chạy nữa. Đúng lúc ở quảng trường nhỏ phía trước tòa nhà đơn nguyên* xảy ra một cuộc cãi vã, cô vừa xem vừa nghỉ ngơi. Trần Hề nói với Phương Nhạc: “Tôi không chạy nữa đâu, anh chạy đi.”

(*Bộ phận của nhà hoặc công trình được giới hạn quy ước trên mặt bằng và là một đơn vị thống nhất toàn vẹn về mặt tổ chức không gian, kĩ thuật và cấu tạo. Trong nhà ở nhiều tầng, đơn nguyên là tập hợp các căn hộ cùng sử dụng một tổ chức giao thông thẳng đứng (cầu thang bộ, cầu thang máy, vv.). Một ngôi nhà có thể bao gồm một hoặc nhiều đơn nguyên.)

Phương Nhạc cũng không vội chạy, liếc nhìn quảng trường trung tâm, hỏi: “Cô xem lâu rồi à?”

“Đâu có.” Trần Hề nói với giọng đầy tiếc nuối: “Tôi tới hơi trễ, không nghe được nguyên nhân.”

“Muốn biết nguyên nhân lắm à?”

Trần Hề nghe giọng điệu của anh, hỏi ngược lại anh: “Anh biết à?”

Phương Nhạc nhẹ nhàng “Ừ một tiếng.

“Sao ngươi biết thế?” Trần Hề tò mò.

“Hôm qua tôi ngủ muộn nên nghe thấy.”

“Hôm qua á? Tối qua anh ra ngoài hả?”

“Không có.”

“Vậy thì có chuyện gì thế?”

Phương Nhạc cười nói: “Để nói sau đi, tôi chạy bộ trước đã.” Bây giờ đã hơn sáu giờ, nếu không chạy thì đến lúc đó đi học cũng sẽ muộn.

Trần Hề không phải Phan Đại Châu, Phan Đại Châu hễ tò mò là vò đầu bứt tai, trằn trọc mất ngủ. Vốn dĩ Trần Hề cũng không quan tâm truy cứu đến cùng, nhưng khi Phương Nhạc thả mồi câu, Trần Hề liền trở nên hơi tò mò.

Ông chú và bà dì bị bảo vệ mời đi, Trần Hề không nghe được kết quả, chỉ có thể quay trở lên lầu. Bởi vì cô chỉ chạy một vòng nên không đổ mồ hôi, cũng không tắm nên có rất nhiều thời gian, Trần Hề vào bếp nhanh chóng làm bữa sáng, ăn xong thì Phương Nhạc cũng đã chạy về.

Phương Nhạc muốn đi tắm trước, Trần Hề nói: “Tôi có làm bữa sáng, anh có muốn ăn không?”

Phương Nhạc liếc mắt nhìn bàn ăn, trên bàn chỉ còn chiếc đĩa trống của Trần Hề.

Trần Hề nói: “Có cháo trắng, bánh bao và trứng, tôi đang hâm nóng trong bếp đấy, lát nữa chú Phương và Phương Mạt ngủ dậy cũng có thể ăn.”

“Tôi ăn không kịp, cô giúp tôi gói vài chiếc bánh bao đi, tôi sẽ ăn trên đường.”

“Được.”

Trần Hề gói bánh bao và trứng xong, Phương Nhạc từ trong phòng tắm đi ra, cũng sắp đến giờ đón xe buýt.

Trần Hề đưa túi cho anh, Phương Nhạc vừa đi vừa ăn, Trần Hề đi ở bên cạnh nghiêng đầu chờ anh, Phương Nhạc liếc nhìn cô, thấy đôi mắt cô sáng ngời, anh mới nhớ ra.

Phương Nhạc mím môi, ăn đồ ăn sáng rồi nói: “Tối qua khoảng 11 giờ 30 phút, tôi nghe thấy tiếng cãi vã ở tầng dưới.”

Trong các tòa nhà dân cư cao tầng nhỏ, tầng càng cao thì nghe thấy tiếng ồn hướng lên càng lớn, tầng 25 trở lên về cơ bản đều khá yên tĩnh. Nhưng đêm qua yên tĩnh, hai bên cãi vã rất ầm ĩ, nhà của Phương Nhạc ở tầng 28, cửa sổ phòng ngủ của anh mở ra, tiếng ồn vang tới tận trời.

Nguyên nhân là do người ở tầng 10 của tòa nhà này, cũng chính là ông chú đã cãi nhau trước đó, ông ta còn có một căn nhà ở tầng 9 hiện đang được sửa sang. Tiểu khu quy định thời gian sửa chữa và lắp đặt từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều nhưng thợ lắp đặt của ông ta đẩy nhanh tiến độ, tối qua làm đến gần 11 giờ rưỡi.

“Không liên quan gì đến việc sửa sang cả.” Phương Nhạc nói: “Nhân viên của ông ta hút thuốc trong thang máy, bị bà dì ở tầng 16 bắt gặp, chắc bà dì đã cản không cho họ hút, không biết hai bên nói chuyện thế nào thì xảy ra cãi vã, sau đó bảo vệ tiểu khu đã báo chủ sửa chữa xuống giải quyết, hai người bắt đầu tranh cãi ở tầng dưới của tòa nhà đơn nguyên.”

Phương Nhạc vốn không có hứng thú với việc xem náo nhiệt, đêm qua anh không ngủ được, nghe thấy tiếng cãi vã, đang định đóng cửa sổ lại, nhưng ban đêm gió mát thổi nhẹ, anh dựa vào cửa sổ hóng gió một lúc, cũng nghe thấy chi tiết vặt vãnh.

Trần Hề cuối cùng cũng giải quyết được sự nghi ngờ của mình, hài lòng gật đầu: “Thì ra là vậy à.”

Phương Nhạc nhìn thì muốn cười, không khỏi nhớ tới trước đó ông chủ Phương đã nói.

“Hề Hề là một đứa trẻ vui tính, năm đó con bé nhỏ có xíu như này thôi nhưng đã rất thích ở trong nhà máy của chúng ta, thích nghe người lớn chúng ta nói chuyện. Người lớn chúng ta có thể nói gì đây? Chỉ toàn nói mấy chuyện tầm phào, con bé thì lại ngồi yên, mỗi ngày đều lắng nghe rất thích thú, cũng không bao giờ ngắt lời. Khi chúng ta nói mệt rồi, con bé sẽ rót nước cho chúng ta, đôi mắt sáng ngời nhìn chúng ta để chờ chúng ta nói tiếp, cái con bé lanh lợi này vô cùng buồn cười, con bé cũng không cảm thấy ở trong nhà máy nhàm chán nữa.”

Sau đó bà nội Phương thuận miệng nói thêm: “Con bé về nhà cũng chán, ở nhà không có người nói chuyện với nó.”

Phương Nhạc nghĩ đến chuyện này, đột nhiên nhận ra rằng sở thích trẻ con này của Trần Hề có lẽ bắt nguồn từ việc cô lớn lên trong im lặng.

Phương Nhạc giảm tốc độ, ánh mắt rơi xuống trên người Trần Hề, lúc này sau lưng truyền đến một tiếng hét: “Hai cậu đang tản bộ à, xe buýt tới rồi đó, mau chạy đi!”

Là Phan Đại Châu, cậu ta vừa xuất hiện, ngay cả bầu không khí xung quanh cũng đã thay đổi, trở nên dồi dào sức sống.

Trần Hề cũng nhìn thấy xe buýt sắp dừng lại, nói: “Chạy thôi.”

Phương Nhạc bất lực đi theo hai người họ.

Hôm nay là ngày cuối cùng của đại hội thể thao, bận rộn cả buổi sáng, đến buổi trưa, câu lạc bộ Hán phục của trường biểu diễn điệu múa cổ điển trên bãi cỏ của sân điền kinh, mười hai nữ sinh váy áo thướt tha, duyên dáng thanh lịch. Phan Đại Châu hưng phấn, lắc lắc cánh tay Phương Nhạc nói: “Người thứ ba xinh nhất, trông giống như nữ minh tinh Loan Loan ấy, tên là gì nhỉ…”

Cậu ấy quay người lại, nhìn thấy Phương Nhạc căn bản không hề nhìn mấy nữ sinh múa, Phan Đại Châu nhìn theo tầm mắt của anh thì nhìn thấy Trần Hề đang chạy đi chạy lại trên khán đài.

Trương Tiêu Hạ phụ trách làm áp phích về kết quả của đại hội thể thao, cô ấy muốn mọi người trong lớp viết một câu, số lượng từ không cần nhiều, khoảng hai mươi từ là đủ, trong lớp có bốn mươi tám người, Trần Hề đang làm chân sai vặt giúp Trương Tiêu Hạ thu thập.

Phan Đại Châu nhìn Phương Nhạc mà cười ngây ngô, tiếng cười như tiếng lừa kêu.

Phương Nhạc bình tĩnh nhăn mặt lại nói với cậu ấy: “Có bệnh à?”

“Cậu mới là người có bệnh đó.” Phan Đại Châu phản bác, phản bác xong liền nhìn vẻ mặt của Phương Nhạc, dáng vẻ dường như không vui lắm. Cậu ấy thầm nghĩ buổi sáng Phương Nhạc đang nói chuyện vui vẻ với Trần Hề, cậu ấy đi theo sau cả nửa đường, thấy hai người vẫn tiếp tục nói chuyện chẳng ngừng, cậu có ấy có lòng tốt không làm phiền bọn `1 họ, sau đó khi thấy xe buýt tới, cậu ấy lao lên.

Hiện tại Phương Nhạc cứ nhìn chằm chằm Trần Hề, không biết anh đang suy nghĩ gì nữa.

Trái tim của thiếu niên thực sự là kim mò đáy biển, Phan Đại Châu thầm mắng ở trong lòng.

Trần Hề thu thập được một phần nhỏ dòng chữ, gửi QQ cho Trương Tiêu Hạ để báo cáo tiến độ nhiệm vụ.

Trương Tiêu Hạ trả lời: [Cậu tới phòng học nhỏ cạnh bể bơi đi, tớ và Bạch Chỉ đang ở đây nè.]

Bể bơi nằm ở tầng hai của nhà thi đấu, Trần Hề vẫn chưa đi đến đó lần nào. Cô nhét mấy tờ giấy viết chữ vào chiếc túi nhỏ, chạy băng qua sân điền kinh lên tầng hai của nhà thi đấu, chậm rãi đi dọc hành lang tìm kiếm. Khi đi ngang qua một lớp học, cô nghe thấy tiếng cãi vã từ trong lớp truyền ra, giọng nói này rất quen thuộc. Cửa phòng học lộ ra một khe hở rộng bằng ngón tay, Trần Hề vô tình nhìn thấy hai cô gái đứng bên trong, cô bước nhanh qua hành lang, tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng tìm được phòng học nhỏ mà Trương Tiêu Hạ đã nhắc tới.

Nhưng Trương Tiêu Hạ lại không đáng tin, trong phòng học không có ai, chỉ có một đống giấy bút lộn xộn.

Trần Hề xem điện thoại di động của mình, mấy phút trước Trương Tiêu Hạ đã gửi tin nhắn: [Sao cậu vẫn chưa tới nữa? Tớ với Bạch Chỉ đi siêu thị mua kem trước, hay là cậu đến siêu thị trước đi nha.”

Trần Hề hỏi: [Lát nữa hai cậu có tới bể bơi không?]

Trương Tiêu Hạ: [Bọn tớ muốn ăn chút gì đó trước rồi mới qua đó, mệt muốn xỉu, tớ cần bổ sung năng lượng, cậu cũng qua đây đi, nhanh nhanh nhanh, đợi cậu đó.]

Trần Hề đành phải quay lại con đường vừa đi tới, kết quả đi đến thang máy thì bắt gặp một nữ sinh đang ngồi trên bậc thang khóc, Trần Hề nhất thời không kịp phản ứng, nhưng đối phương thì đã nhìn thấy cô.

“Vừa rồi cậu nghe thấy hết rồi hả?” Phan Tiểu Khê hỏi với giọng nghẹn ngào.

Thực ra Trần Hề chỉ nghe được một câu rưỡi…

Phan Tiểu Khê nói: “Cậu chặn tôi lại chỉ để nói chuyện này thôi hả?”

Sau đó, một nữ sinh khác nói: “Cậu giả làm đại tiểu thư làm gì? Cậu chỉ đi theo mẹ cậu tái hôn với nhà họ Phan. Năm lớp năm, cây thước đó của tôi là do cậu trộm mất…”

Lúc Trần Hề đi ngang thì nghe đến câu này, cô liền bỏ chạy, bây giờ Phan Tiểu Khê hỏi cô, cô khó có thể phủ nhận rằng mình không nghe thấy gì.

Tuy nhiên, Phan Tiểu Khê tự hỏi rồi tự trả lời: “Cậu nghe thấy cũng không sao, đó không phải bí mật gì, anh tớ có thể đã nói với cậu rồi.”

Trần Hề vội vàng nói: “Không có, Phan Đại Châu chưa từng nói chuyện của cậu.”

“Ồ…” Trong mũi Phan Tiểu Khê tích quá nhiều nước mũi, khó khăn hít mũi mấy cái.

Trong túi của Trần Hề đúng lúc có một gói khăn giấy, hôm qua Bạch Chỉ mua trả lại cho cô, cô lấy ra đưa cho Phan Tiểu Khê.

“Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Trần Hề nói xong thì đi xuống lầu, vừa bước đi lại nghe thấy Phan Tiểu Khê nói: “Anh tớ từng nhắc đến cậu.”

… Trần Hề cẩn thận, im lặng rút chân lại.

Cái tên mà trước đây Phan Đại Châu nhắc đến nhiều nhất trong nhà họ Phan là Phương Nhạc, nhưng sau này lại trở thành Phương Nhạc và Trần Hề.

Cậu ấy nói rằng bố mẹ của Trần Hề đều bị điếc, đồng thời cậu ấy cũng phổ cập kiến thức về vấn đề này, nói rằng người điếc không phải là người câm điếc nên đừng gọi sai.

Cậu ấy nói rằng Trần Hề rất giỏi, là học sinh tuyển sinh cấp tỉnh thi đậu vào trường THPT Số 8. Trần Hề rất thú vị, tính tình rất tốt, ngày nào cũng cười ngây ngô y chang cậu ấy, rất hoạt bát và cởi mở.

Sau khi Phan Tiểu Khê học xong lớp sáu thì đi theo mẹ tái hôn với nhà bác hai của Phan Đại Châu. Bây giờ mọi người nghe tên cô ấy, nghĩ rằng cô ấy là con ruột của nhà họ Phan, nhưng tên ban đầu của cô đúng lúc cũng là Tiểu Khê, họ trước đây là Vương.

Phan Tiểu Khê đã nói rất nhiều chuyện: “Tớ rất ghen tị với cậu, tớ biết chuyện của gia đình cậu, tớ cũng biết rằng cậu cũng sống ở nhà người khác, nhưng tính cách của cậu rất khác.”

Buổi trưa ngày hôm kia ở căn tin, Phan Tiểu Khê nhìn thấy Trần Hề cười nói với Phương Nhạc và Phan Đại Châu, nam sinh ngồi ở bàn bên cạnh nghe nói tên là Liêu Tri Thời, Trần Hề cũng có thể trò chuyện với cậu ta.

Mà cô ấy đến cả việc chào hỏi Trần Hề còn do dự rất lâu không biết nên chào như thế nào, cô ấy không thể như Trần Hề được.

Phòng tập thể dục vào buổi trưa yên tĩnh, ở đây dường như chỉ có hai người họ, Phan Tiểu Khê lau nước mắt, nói thật lòng: “… Phương Nhạc cũng rất thích nói chuyện với cậu, tớ có thể nhìn ra được. Tớ thật sự rất hâm mộ tính cách này của cậu, cậu vui vẻ và tỏa sáng biết mấy”

Trần Hề là một người có trình độ lắng nghe đạt chuẩn, cô lặng lẽ lắng nghe Phan Tiểu Khê trút bỏ cảm xúc, ngay cả sự trút bỏ cảm xúc này của Phan Tiểu Khê cũng rất nhẹ nhàng.

Ngoài cửa sổ hành lang, nắng chiếu chói chang.

Trần Hề thầm nói, tỏa sáng á? Nhưng cậu thấy đấy, dưới ánh mặt trời, ai cũng có một cái bóng đen.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi biết mọi người đều sốt ruột, tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ, chương sau sẽ kết thúc học kỳ này, Phương Nhạc rất nhanh sẽ rất buồn bực, càng ngày càng khó khống chế rồi, nhưng cậu ấy vẫn sẽ không phạm pháp đâu!

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 26"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online