Trăng Ngả Về Tây - Chương 24
Chương 24
Hôm nay lúc Liêu Tri Thời đi vào căn tin đã nhìn thấy mấy chú Mario, chiếc áo thun màu đỏ của Mario quá bắt mắt, trong đó bắt mắt nhất là Trần Hề, bởi vì người ngồi đối diện Trần Hề chính là Phương Nhạc.
Sau khi Liêu Tri Thời nhìn thấy Phương Nhạc thì mới đi đến ngồi xuống, nhưng bọn họ đang trò chuyện và cắm đầu ăn nên cậu ta tạm thời không làm phiền họ.
Lúc này, Liêu Tri Thời cuối cùng cũng lộ ra được chút cảm giác hiện diện, cậu ta nhìn đánh giá quần áo của Trần Hề rồi hỏi cô: “Đây là đồng phục lớp của cậu à?”
Trần Hề nói: “Ừ, Mario đó.”
Liêu Tri Thời cười nói: “Ai trong lớp cậu nghĩ ra ý tưởng đáng yêu thế này vậy?”
Trần Hề: “Giáo viên chủ nhiệm đó.”
Liêu Tri Thời: “Vậy thì giáo viên chủ nhiệm lớp cậu thiên vị ghê. Tại sao Phương Nhạc lại mặc khác mấy cậu vậy?”
Cô gái học bên lớp 12 ngồi đối diện với Liêu Tri Thời nói: “Phương Nhạc là người giơ bảng của lớp mấy cậu ấy, tất nhiên phải mặc khác rồi.”
Phương Nhạc nổi tiếng, hầu như tất cả học sinh khối 10 đều biết đến anh, các cô gái bên lớp 12 cũng không ngoại lệ.
Liêu Tri Thời thở dài: “Cậu lại là người giơ bảng à.”
Trần Hề nghe vậy, tò mò hỏi Phương Nhạc: “Trước đây anh đã từng làm người giơ bảng rồi à?”
Phương Nhạc “Ừ” một tiếng, Phan Đại Châu bổ sung giúp Phương Nhạc: “Cậu nhìn cái mặt đó của cậu ấy là biết rồi, hoa khôi lớp cấp hai của bọn tớ còn không đẹp bằng cậu ấy nữa, nếu cậu ấy không giơ bảng thì ai giơ? Cậu ấy và Liêu Tri Thời liên tục giành được danh hiệu người giơ bảng trong ba năm liền đó” Liêu Tri Thời học khác lớp với họ.
Phương Nhạc cắn một miếng đồ ăn, hỏi Liêu Tri Thời: “Năm nay cậu không giơ à?”
Liêu Tri Thời nói: “Năm nay người giơ bảng của lớp bọn tớ là một con búp bê.”
Trần Hề tự nhiên kêu lên: “Công nghệ cao như vậy hả?”
Liêu Tri Thời không hiểu được suy nghĩ của Trần Hề: “Hả?”
Phương Nhạc mỉm cười, giải thích thắc mắc của Trần Hề: “Không phải người máy, cậu ấy đang nói người nước ngoài.”
Trần Hề: “A, là vậy à.”
Lúc này Liêu Tri Thời mới hiểu ra, cậu ta nhìn Trần Hề, không khỏi bật cười.
Mấy người bọn họ đã trò chuyện một lúc, nhưng căn tin vẫn đông đúc, trong thời gian diễn ra đại hội thể thao luôn mất trật tự, mọi người như chim được thoát khỏi lồng, tranh thủ từng giây để tận hưởng sự tự do của mình.
Mắt Phan Đại Châu nhìn xung quanh, tai thì nghe ngóng, lần này lại nhìn thấy em họ nhà mình đang bưng khay cơm tìm chỗ ngồi, cậu ấy đứng dậy giơ tay hét lên: “Tiểu Khê, đây này đây này, ở đây có chỗ này!” Bàn bên cạnh có người vừa mới ăn xong và dọn đi, trên bàn vẫn còn vết dầu và lá rau chưa lau sạch.
Phan Tiểu Khê và bạn cùng lớp của cô ấy nghe thấy tiếng gọi, bạn cô ấy hào hứng nắm lấy cánh tay của Phan Tiểu Khê: “Phương Nhạc đang ngồi ở đằng kia kìa, chúng ta nhanh qua đó đi, cậu giới thiệu để chúng tớ làm quen với nhau nhé!”
Phan Tiểu Khê và bạn mình đi tới, giọng nói nhẹ nhàng của cô ấy gần như chìm vào sự ồn ào náo nhiệt của căn tin: “Anh, Phương Nhạc.” Đến lượt Trần Hề, Phan Tiểu Khê do dự không biết nên chào như thế nào, cô ấy biết tên Trần Hề, nhưng họ không quen thân, có thể Trần Hề thậm chí còn không nhớ tên cô ấy là gì.
Trần Hề đã ăn xong từ lâu, lịch sự nhìn Phan Tiểu Khê. Trần Hề nhìn thấy một học sinh đang đi về phía bàn trống bên này, vội vàng nói: “Mau ngồi xuống đi mau ngồi xuống đi, mấy cậu sắp bị người khác cướp chỗ rồi!”
Bạn của Phan Tiểu Khê nhìn thấy bèn nhanh chóng kéo Phan Tiểu Khê ngồi xuống, cuối cùng lại quên mất chuyện cô ta muốn làm quen với Phương Nhạc.
Liêu Tri Thời vẫn đang trò chuyện với Phương Nhạc: “Cậu đăng ký hạng mục thể thao chưa?”
“Nhảy cao và 3.000 mét.” Phương Nhạc nói: “Cậu chắc cũng vậy nhỉ?”
Liêu Tri Thời mỉm cười và thở dài: “Chúng ta đồng bệnh tương lân*.”
(*Khi cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì sẽ thông cảm với nhau.)
Phan Đại Châu dọn nốt miếng thức ăn cuối cùng trong đĩa rồi nói: “Lần này ba chúng ta lại là anh em hoạn nạn có nhau.”
“Nhưng lần này ba người chúng ta không cần tranh giành thứ hạng.” Liêu Tri Thời nói.
“Đúng vậy.” Phan Đại Châu nói: “Lần này tớ và Phương Nhạc sẽ cùng chiến.”
“Đại thần thì sao, cậu đã đăng ký hạng mục gì chưa?” Liêu Tri Thời đột nhiên quay lại hỏi Trần Hề.
“Có chứ.” Trần Hề trả lời: “Tớ đăng ký chạy lốc xoáy.”
Không phải Trần Hề tự nguyện đăng ký, nhưng lớp yêu cầu những người không đăng ký tham gia các hạng mục thi đấu chính quy thì phải tham gia các hạng mục thể thao vui nhộn khác.Trường cấp hai mà Trần Hề học trước đây không có nhiều hoạt động như vậy, không có người giơ bảng, không có đồng phục lớp, cũng không có hạng mục thể thao vui nhộn. Trần Hề xem những hạng mục thể thao vui nhộn của trường THPT Số 8, bao gồm cưỡi bong bóng, chạy khỉ đột, chạy sâu bướm, v.v… Có đủ hạng mục kỳ lạ, cuối cùng cô chọn hạng mục chạy lốc xoáy trông tương đối bình thường.
Nữ sinh bên lớp 12 nói: “Vậy chúng ta giống nhau đó, chị cũng chạy lốc xoáy.”
Trần Hề hỏi cô ấy: “Lớp mấy chị luyện tập chưa?”
Nữ sinh nói: “Đã tập mấy lần rồi, chẳng lẽ lớp em vẫn chưa tập à?”
Trần Hề nói: “Vẫn chưa, thời gian rảnh của mọi người đều không khớp nhau, mấy cậu ấy nói trước trận đấu dành ra nửa tiếng để luyện tập.”
Phan Đại Châu gần như sắp liếm sạch đĩa của mình, cậu ấy chen vào: “Chạy lốc xoáy cũng là chạy, Trần Hề cậu chạy nổi không đó?”
Trần Hề suy nghĩ rất thoáng: “Vui nhộn mà, không cần so đo có chạy nổi hay không làm gì đâu.”
Phan Đại Châu: “Cậu lúc nào cũng rất giỏi kiếm cớ.”
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng chuông vang lên, là điện thoại di động trong túi nhỏ của Trần Hề, chỉ kêu hai tiếng là ngừng lại. Trần Hề lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy trên đó hiển thị cuộc gọi nhỡ của Trương Tiêu Hạ, lúc này Trần Hề mới phát hiện trước đó Trương Tiêu Hạ đã gửi cho cô một loạt tin nhắn QQ, có lẽ cô không trả lời nên Trương Tiêu Hạ đã nhá máy cho cô.
Trương Tiêu Hạ: [Hề Hề, cậu và Liêu Tri Thời có quen nhau không? Trời ơi trời, bạn cùng bàn tốt bụng của tớ, giúp tớ chụp mấy bức ảnh của cậu ấy đi.]
Trương Tiêu Hạ: [Hề Hề, nhận được xin nhớ trả lời, nhận được xin nhớ trả lời.]
Trương Tiêu Hạ: [Hề Hề, cậu đừng chỉ nói chuyện phiếm với người khác nữa, cậu đọc tin nhắn trên điện thoại xíu đi!]
Những thông báo tiếp theo đều là Trương Tiêu Hạ gọi điện cho cô, Trần Hề ngẩng đầu nhìn xung quanh, bộ đồng phục Mario màu xanh đỏ quả thực rất dễ tìm, cô nhanh chóng phát hiện ra Trương Tiêu Hạ đang ngồi ở bàn ăn phía Tây Bắc.
Trương Tiêu Hạ lấm la lấm lét vẫy tay với cô, sau đó chỉ vào điện thoại.
Trần Hề trả lời Trương Tiêu Hạ: [Tớ không thân với cậu ấy.]
Trương Tiêu Hạ: [Hai cậu đã trò chuyện với nhau vậy rồi mà còn không thân à?]
Trần Hề: [Tớ đâu lừa cậu đâu.]
Trương Tiêu Hạ: [Vậy cậu lén chụp ảnh đi.]
Trần Hề: [Lén chụp ảnh như vậy bất lịch sự lắm.]
Trương Tiêu Hạ: [Ha, vậy lúc tớ chụp lén Phương Nhạc sao cậu không nói là bất lịch sự?”
Trần Hề: [Là như thế này, tớ nhỏ bé yếu ớt, rất khó để ngăn cản quá trình phạm tội phát sinh. Đối với tớ mà nói, tớ chỉ cần kiềm chế hành vi của bản thân mình, ngoan ngoãn tuân theo pháp luật thì đã giảm bớt gánh nặng cho quốc gia rồi.]
Trương Tiêu Hạ: [… Cậu nói lén chụp ảnh là bất lịch sự mà, sao có thể nói tới việc liên quan đến phạm pháp luôn vậy?]
Trần Hề: [Tớ có tầm nhìn rộng?]
Trương Tiêu Hạ gần như không nói nên lời, cô ấy ăn vài miếng cơm để bình tĩnh lại rồi mới nghĩ ra cách phản bác.
Trương Tiêu Hạ: [Cho dù cậu có tầm nhìn rộng đến đâu, cũng không thể thay đổi sự thật rằng dù là chụp lén hay chụp chính diện thì kết quả cuối cùng đều như nhau, tớ đều sẽ gửi ảnh cho nhóm chị em của mình.]
Trần Hề: [Tớ lấy cho cậu một ví dụ. Nếu quy trình thu thập chứng cứ vi phạm pháp luật thì chứng cứ sẽ không có giá trị trước tòa. Vậy nên quy trình khác nhau thì làm sao kết quả có thể giống nhau được?]
Trương Tiêu Hạ tức hộc máu: [Được được được, tớ không nói lại cậu, tớ không quan tâm, tớ không quan tâm, dù cậu và cậu ấy có xa lạ đến đâu thì vẫn thân hơn tớ. Liêu Tri Thời và tớ trước đây chỉ là học cạnh lớp nhau thôi, tớ cũng chưa từng nói với cậu ấy một câu nào. Cậu có thể giúp tớ chụp vài tấm ảnh được không? Tớ bao cậu uống trà sữa.]
Trần Hề không ngại trực tiếp hỏi Liêu Tri Thời liệu có thể chụp vài bức ảnh cho cậu ta không, nhưng bây giờ Liêu Tri Thời đang ngồi ăn cùng với một nữ sinh.
Học sinh cấp ba bị rối loạn nội tiết tố là chuyện bình thường, cô từng chứng kiến mấy nữ sinh tỏ tình với Phương Nhạc. Chuyện này mới xảy ra ngày hôm qua, trên bàn của Phương Nhạc xuất hiện một tấm thẻ tinh xảo, mặt trước tấm thẻ chỉ có một công thức, Phương Nhạc cầm tấm thẻ lên nhìn xem, Trần Hề đúng lúc đang xếp hàng đi lấy nước, vô tình quét mắt nhìn công thức.
[r=a(1-sinθ)]
Trần Hề buột miệng nói: “Công thức tình yêu của Descartes à.” Công thức này vẽ ra hình dạng giống như một trái tim.
Nghe vậy, Phương Nhạc trừng mắt nhìn cô, hỏi: “Sao cô biết, ai viết cho cô à?”
Trần Hề phản ứng muộn màng: “A, đây là người khác viết cho anh hả?”
Vì vậy, tuổi thanh xuân có thể quanh năm đều giống như mùa xuân vậy, chưa kể dung mạo và khí chất của Liêu Tri Thời, mùa xuân của cậu ta có thể đặc biệt tràn ngập tiếng chim và hương hoa.
Trần Hề không chắc chắn về mối quan hệ cụ thể giữa nữ sinh bên lớp 12 và Liêu Tri Thời, nhưng cô đoán rằng nếu cô nói trước mặt nữ sinh ấy rằng cô muốn chụp ảnh Liêu Tri Thời thì chắc sẽ nhận được vài mũi tên lạnh như băng.
Đúng như Trương Tiêu Hạ nói, cô rất nhạy bén, vì vậy Trần Hề thấp giọng hỏi Phương Nhạc ngồi ở phía đối diện: “Anh có thể chụp giùm tôi mấy tấm ảnh của Liêu Tri Thời không?”
Tay Phương Nhạc đang cầm đũa dừng lại: “…”
Thấy Phương Nhạc không lên tiếng, Trần Hề: “Hửm?”
Phương Nhạc nhìn cô, lúc này mới hỏi: “…Ý cô là, cô muốn ảnh của Liêu Tri Thời?”
Phan Đại Châu vốn định đi gọi thêm một phần, nhưng khi nghe thấy câu này, cậu ấy liền không nhịn được nữa. Trước đó cậu ấy đã nhìn thấy Trần Hề gửi tin nhắn trên điện thoại di động của cô, ngay cả cơm cũng không thèm ăn, Phương Nhạc liếc nhìn Trần Hề mấy lần, nhưng cũng không giục cô ăn. Không ngờ, điều đầu tiên Trần Hề nói khi ngẩng đầu lại là nhờ Phương Nhạc giúp chụp ảnh Liêu Tri Thời.
Giọng điệu tra hỏi của Phương Nhạc cực kỳ lạnh lùng, mông Phan Đại Châu dán chặt vào ghế, máu huyết đang sôi lên vì phấn khích.
Trần Hề sợ bị Liêu Tri Thời nghe thấy, liền thấp giọng nói: “Ừm, tôi ngại tự mình chụp cậu ấy. Anh với cậu ấy là bạn bè, giúp tôi chụp ảnh cậu ấy được không?”
Phương Nhạc: “… Cô ngại?”
Trần Hề gật đầu.
Phương Nhạc đặt đôi đũa lên khay cơm, đặt hai tay lên bàn, nắm tay lại, đối diện nhìn cô: “Sao lại muốn chụp ảnh cậu ấy?”
“Chia sẻ ảnh của cậu ấy với bạn bè?” Trần Hề cũng không nói rằng Trương Tiêu Hạ nhờ cô chụp ảnh. Trương Tiêu Hạ có da mặt mỏng, nếu da cô ấy đủ dày thì cô ấy đã có thể tự mình lại đây chụp ảnh rồi.
Quai hàm Phương Nhạc cứng lại: “Sao lại muốn chia sẻ ảnh của cậu ấy?”
Trần Hề cảm thấy Phương Nhạc rất giỏi hỏi: “Bởi vì cậu ấy đẹp trai?”
Trước khi Phương Nhạc nói câu tiếp theo, Liêu Tri Thời – người hàng xóm bàn kế bên đang chống tay vào lưng ghế, uể oải nói: “Nói gì mà lén lén lút lút thế? Tớ đã ăn xong rồi mà mấy cậu vẫn chưa xong nữa, vốn dĩ tớ muốn ăn xong rồi đi cùng lúc với mấy cậu.”
Nghe vậy, Trần Hề nhanh nhẹn đem điện thoại di động của mình nhét vào trong tay Phương Nhạc, Phương Nhạc đột nhiên cảm giác được ngón tay của mình bị ép phải mở ra.
Sau khi điện thoại của Phương Nhạc bị hư, chức năng chụp ảnh cũng không thể sử dụng được nữa, Trần Hề đưa điện thoại di động của cô cho anh, đợi anh chụp giúp.
Phương Nhạc siết chặt điện thoại bị ép đưa vào tay mình, dừng lại một chút rồi quay sang Liêu Tri Thời, bình tĩnh nói: “Chụp cho cậu một tấm.”
“Chụp ảnh tớ á?” Liêu Tri Thời vẫn ngồi với tư thế nhàn nhã như cũ: “Chụp tớ làm gì?”
Phương Nhạc kiên quyết nói: “Bởi vì cậu đẹp trai.”
Phan Đại Châu: “…”
Trần Hề: “…”
“Thật à, cảm ơn.” Liêu Tri Thời nói đùa từ chối: “Nhưng hôm nay tớ sẽ không chụp ảnh hay ký tặng gì đâu, tớ chỉ muốn tập trung ăn thôi.”
Cô gái bên lớp 12 cho rằng ý của Liêu Chí Thời chỉ muốn tập trung ăn cơm cùng mình nên ngượng ngùng cúi đầu. Liêu Tri Thời liếc nhìn chú Mario bên cạnh, trên môi nở một nụ cười nhạt.
Tai của cậu ta rất thính, thực sự đã nghe được một chút.
Trần Hề không hoàn thành nhiệm vụ, cô cũng không quan trọng việc này lắm, giống như dùng xong là vứt đi vậy, lập tức lấy lại điện thoại trong tay Phương Nhạc, cúi đầu tập trung ăn cơm.
Phương Nhạc siết chặt tay, liếc nhìn cô.
Phan Đại Châu thậm chí còn quên đi lấy thêm cơm, cứ cười toe toét như uống thuốc kích thích. Trong cuộc thi nhảy cao buổi chiều, cậu ấy có trạng thái rất tốt, phá kỷ lục cao nhất của chính mình và đạt hạng nhì.
Phương Nhạc cũng đang thi đấu ở môn nhảy cao, anh giành vị trí thứ nhất, lúc này đã rời khỏi sân, đang nói chuyện với bạn cùng lớp.
Phan Đại Châu nhìn anh có vẻ không sao, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường lệ, người đối diện kể cho anh nghe một câu chuyện cười, Phương Nhạc nghe thấy cũng cười theo, bạn cùng lớp đưa cho anh một chai nước, anh nhận lấy rồi nói cảm ơn. Lúc mở ra uống một nửa rồi chợt nghĩ ra điều gì đó, nhờ một người trong lớp lấy thêm một chai nữa rồi ném về phía trước.
Phan Đại Châu đỡ lấy chai nước Phương Nhạc ném sang, uống mấy ngụm, hỏi anh: “Mấy cậu ấy nói sau khi kết thúc sẽ chơi bóng, cậu có đi không?”
Phương Nhạc hỏi: “Trước bữa tối à?”
“Ừ, chơi bóng xong rồi đi ăn tối.”
“Ừ, cậu hẹn đi. Tớ đi đến bục giảng trước.” Đang chuẩn bị rời đi, Phương Nhạc đột nhiên ngăn người đi ngang qua mình, hỏi: “Ảnh đâu?”
Trương Tiêu Hạ tình cờ đi ngang qua, lông dựng ngược lên, tại sao cậu ấy còn nhớ vậy?
Bên cạnh địa điểm nhảy cao là khu vực nhảy xa, Trương Tiêu Hạ tuy nhỏ nhắn nhưng khả năng nhảy rất tốt, trong đại hội thể thao lần này cô ấy đã đăng ký nhảy xa, ngoài ra cũng giống như Trần Hề, cô ấy cũng đăng ký tham gia chạy lốc xoáy vui nhộn.
Cô ấy cũng vừa hoàn thành môn nhảy xa và đang chuẩn bị quay lại điểm tập trung của lớp. Trương Tiêu Hạ do dự: “Ảnh có thể chụp không được đẹp lắm nên tớ không gửi cho cậu.”
Phương Nhạc nói: “Để tôi xem.”
Trương Tiêu Hạ có mang theo điện thoại di động, cô ấy lấy ra bấm vào album ảnh, sau đó đưa cho Phương Nhạc, lại lấy tay che trước mặt, đề phòng giáo viên nhìn thấy bọn họ dùng điện thoại di động.
Phương Nhạc cúi đầu nhìn màn hình, Trương Tiêu Hạ thấy anh vẫn không nói gì, cô ấy hơi thấp thỏm: “Không tìm được góc độ thích hợp, cho nên chụp một mình cậu à, ha ha, nhưng cũng đẹp mà đúng không, chắc cậu không để ý đâu nhỉ.”
Phan Đại Châu đi tới, nhìn bức ảnh rồi nói: “Sao lại không để ý? Đây đâu chỉ là chụp một mình cậu ấy đâu. Bạn học nhỏ à, cậu đã chụp cho Phương Nhạc nhà bọn tớ một tấm ảnh chân dung, trông giống như ảnh trên giấy chứng minh nhân dân vậy. Cậu muốn làm gì thế? Lấy ảnh chứng minh nhân dân của cậu ấy để làm chuyện xấu à?”
Trương Tiêu Hạ nói: “Không không không, tớ chỉ chụp không đẹp thôi, chụp không đẹp thôi.”
Phương Nhạc đột nhiên hỏi một câu: “Cậu chia sẻ chưa?”
Trương Tiêu Hạ: “Hả?”
Phương Nhạc đưa điện thoại lại cho cô ấy, nhẹ giọng nói: “Gửi cho Trần Hề.” Sau đó xoay người đi về phía bục giảng.
Mặt trời đang lặn phía chân trời nhìn như những sợi chỉ vàng, mấy hạt bụi bị tác động cũng từ từ chuyển động.
Phan Đại Châu ôm chặt bình nước khoáng, đi theo nói: “Nhạc à, Nhạc.”
“Nói.”
Phan Đại Châu không nói gì, cậu ấy hét lên trong lòng, gửi cho Trần Hề, cậu thật hung hăng!!! Mới bây giờ mà cậu đã hung hăng thành như vậy rồi, cậu rốt cuộc có biết mình đang làm gì không hả?!!