Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trăng Ngả Về Tây - Chương 23

  1. Home
  2. Trăng Ngả Về Tây
  3. Chương 23
  • 10
Prev
Next

Chương 23

Tin nhắn QQ trên điện thoại cứ ting ting không ngừng, nhóm trường cấp hai của Trương Tiêu Hạ giống như nước lạnh đổ vào chảo rán, các vết dầu nổ lụp bụp và bắn tung tóe đầy trời.

Tin nhắn trong nhóm xuất hiện với tốc độ cực kỳ nhanh, Trương Tiêu Hạ vốn dĩ không thể đọc kịp, nhưng khi đọc lướt qua, cô phát hiện nội dung tin nhắn của mọi người rất nhất quán.

“Mờ quá mờ quá mờ quá!”

“Điện thoại chụp ảnh không rõ được, đại hội thể thao nhất định phải có máy ảnh mới đúng. Hạ Hạ, đi mượn máy ảnh đến đây đi.”

“Khoảng cách xa quá, tớ không nhìn rõ mặt A Nhạc.”

“Bên cạnh cậu ấy có nhiều người như vậy, nhưng cậu ấy vẫn là người nổi bật nhất, Phương Nhạc không hổ là Phương Nhạc!”

“Hạ Hạ, cậu thế này không được đâu, không phải là cậu và Phương Nhạc học cùng lớp à? Tại sao lại chỉ có thể lén chụp ảnh từ xa? Sao cậu không chụp ảnh chính diện cho bọn tớ xem với chứ?”

“Tớ cần nhìn vào khuôn mặt của A Nhạc để kéo dài sinh mạng. Hạ Hạ, cậu thật may mắn, cho cậu xem đại hội thể thao của trường bọn tớ.”

Sau đó người này đăng lên một vài bức ảnh, sau khi Trương Tiêu Hạ nhấp vào, cậu ấy kéo dây đeo trên vai của Trần Hề: “Hề Hề, cho cậu xem đại hội thể thao của trường trung học phụ thuộc nè.”

Trần Hề nghiêng người nhìn sang, trong ảnh là đại hội thể thao của trường THPT phụ thuộc, trên sân tràn ngập màu xanh và màu đỏ, chủ đề của mỗi lớp không phải là năng lượng tích cực thì cũng là hồi tưởng cuộc sống cực khổ trước kia, nhớ đến cuộc sống hạnh phúc hiện tại, những người cầm tấm bảng đều để mặt mộc, không ai trang điểm cả.

Không giống như trường THPT Số 8, mấy nữ sinh giơ bảng sẽ trang điểm cẩn thận và kẻ lông mày, hôm nay cô gái gây chú ý nhất ở khối 10 có lẽ là Thiệu Lạc Vãn của lớp Phan Đại Châu, dáng người cô ấy cao ráo mảnh khảnh, mặc bộ váy công chúa hở vai, ngay khi xuất hiện trên sân đã lập tức thu hút mọi tiếng hoan hô.

Trương Tiêu Hạ vui vẻ nói: “Nhìn thế này, đồng phục lớp Mario của chúng ta thực sự rất tuyệt. Tớ nhất định phải biết hài lòng! Nếu tớ học ở trường THPT phụ thuộc, chắc tớ sẽ phải trở thành ni cô mất.”

Trần Hề bình luận: “Cậu cứ nói quá không.”

Một người khác trong nhóm nói: “Nhân tiện, không có ai đăng ảnh của Liêu Tri Thời à?”

“Cậu tham lam quá đấy, một mình A Nhạc vẫn chưa đủ mà còn muốn thêm A Liêu nữa hả! Nhưng không phải Liêu Tri Thời cũng học trường THPT Số 8 à? Hạ Hạ, mang ảnh đến đây!”

Trương Tiêu Hạ lướt ngón tay như bay để gõ chữ: “Mấy cậu có ngốc không? Bộ không biết khoa quốc tế của trường THPT Số 8 là khu vực cấm à? Liêu Tri Thời học khoa quốc tế, hai bên đây bị ngăn cách bởi biên giới quốc gia đấy. Cảm ơn!”

“Khoa quốc tế không tham gia đại hội thể thao à?”

Trương Tiêu Hạ: “Bọn họ tổ chức đại hội thể thao riêng, đã nói ở đây bọn tớ có biên giới quốc gia rồi, mọi người không liên lạc hay can thiệp lẫn nhau.”

“Vậy thì chụp thêm vài tấm ảnh của Phương Nhạc để bù đắp đi, mấy tấm vừa rồi ở xa quá không nhìn rõ được gì, cậu chụp chính diện cậu ấy đi.”

Khi Trần Hề nhìn đến lúc mọi người trong nhóm đều đang thảo luận cách làm thế nào để chụp ảnh Phương Nhạc, cô không nhìn nữa. Chiếc mũ lưỡi trai che khuất tầm nhìn của cô quá nhiều, Trần Hề đã nâng vành mũ lên mấy lần rồi, cô liền cảm thấy phiền phức muốn bỏ xuống, tay vừa giữ vành mũ, cô đã nghe thấy có người gọi tên mình ở trước mặt: “Trần Hề.”

Trần Hề ngẩng đầu, vành mũ đỏ rực giống như tấm màn trong rạp hát, tấm màn từ từ vén lên, lộ ra nhân vật chính của vở kịch. Phía sau anh là thảm cỏ xanh và đám người tụ tập thành từng nhóm hai ba người, còn anh vẫn đứng sừng sững trước mặt.

“Đói chưa?” Phương Nhạc hỏi.

Trần Hề cởi mũ ra, nhưng có lẽ do động tác của cô quá mạnh bạo, mái tóc đuôi ngựa bị móc vào chiếc mũ, Trần Hề vừa giải cứu bím tóc của mình, vừa trả lời: “Tôi chưa đói, anh đói bụng rồi hả?”

Bình thường lúc này Trần Hề đã đói từ lâu rồi, nhưng hôm nay khi thi chạy tập thể cô đã vận động quá nhiều, lượng glucose trong cơ thể chuyển hóa thành lactate liên tục cung cấp năng lượng nên tạm thời cô không cảm thấy đói.

Trương Tiêu Hạ ở bên cạnh nghe thấy giọng nói của Phương Nhạc, đột nhiên từ trong nhóm chat trở về hiện thực, vội vàng nói: “Hai câu chuẩn bị đi ăn cơm à?”

“Ừm, cậu có đi không?” Trần Hề hỏi.

“Tớ sẽ đợi, để tớ chụp ảnh cho cậu.”

Nửa sau câu nói của Trương Tiêu Hạ là nói với Phương Nhạc đang nhìn khán đài, nhưng vì nửa câu đầu của cô ấy nói với Trần Hề, nên cô ấy nhìn về phía Trần Hề trước, sau đó mới nhìn Phương Nhạc, kết hợp động tác với lời nói lại khiến người khác tưởng cô ấy nói “Để tớ chụp ảnh cho hai cậu”.

Phương Nhạc vốn vẫn luôn nhìn Trần Hề, nhưng khi nghe Trương Tiêu Hạ nói câu này, lúc này anh mới nhìn sang người ngồi bên cạnh Trần Hề.

Từ nhỏ Phương Nhạc đã không thích chụp ảnh.

Khi anh còn nhỏ, gần nhà có mở một tiệm studio tạm thời, loại studio này ẩn mình trong một tòa nhà tối tăm và chật hẹp, quảng cáo vô cùng rầm rộ, trả vài chục nhân dân tệ để chụp một bộ ảnh chân dung gia đình, một cuộc bỏ phiếu, họ sẽ rời đi.

Người lớn nhà họ Phương bị dụ, bà nội Phương huy động lực lượng dẫn cả nhà đi chụp ảnh. Tám giờ tối hôm đó, tiệm studio nhỏ xíu chật kín người, một chiếc rèm được treo lên làm phòng thay đồ, Phương Nhạc không chen lên được nên bị lột sạch đồ ngay tại chỗ và mặc vào bộ trang phục của tiểu A Ca do studio cung cấp, vẽ một chấm đỏ ở giữa trán. Sau đó bà nội Phương lão Phật gia ngồi chính giữa phông nền rẻ tiền, xung quanh là một nhóm Vương gia, Phúc tấn, Cách cách và các tiểu A Ca khác.

Chụp ảnh cũng giống như phục vụ đồ ăn nhanh, nhấp chuột vài cái là xong, trong tất cả các bức ảnh, người nhà họ Phương đều cười tươi như hoa, chỉ có Phương Nhạc là chịu đựng nhục nhã, giữ vẻ mặt nghiêm túc từ đầu đến cuối.

Trương Tiêu Hạ đang mong chờ câu trả lời, Trần Hề đã lấy được tóc ra và nhảy xuống khán đài, lúc xuống tới đứng cạnh Phương Nhạc, cô thậm chí còn chỉnh mái tóc hai bên tai.

Phương Nhạc im lặng một hồi, sau đó bất đắc dĩ nói với người bên cạnh: “Vậy cô đứng yên đi.”

Trần Hề ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên.

Trương Tiêu Hạ sững sờ, hiển nhiên Phương Nhạc đang tưởng rằng phải chụp ảnh chung với Trần Hề. Nhưng cô ấy “không từ chối bất cứ ai đến”, miễn là cô ấy có thể chụp được khuôn mặt chính diện của Phương Nhạc là được. Trương Tiêu Hạ sợ Phương Nhạc chờ lâu sẽ đổi ý, dù sao Phương Nhạc luôn có khí thế muốn tránh xa người lạ, vì vậy Trương Tiêu Hạ thuận nước đẩy thuyền, thúc giục Trần Hề: “Hề Hề, cậu mau đứng im đi, tớ sẽ chụp cho hai cậu một tấm!”

Trương Tiêu Hạ nhảy xuống khán đài, chạy vài bước rồi đứng im, hai người đối diện đều đã đứng ngay ngắn, giữa hai cánh tay của hai người họ có một khoảng cách bằng nắm tay.

Trương Tiêu Hạ hào hứng giơ điện thoại lên, camera sau canh chuẩn phía trước, sau đó… trong camera chỉ có khuôn mặt của Trần Hề và phần vai cổ của Phương Nhạc.

Trương Tiêu Hạ lại di chuyển máy ảnh lên trên, sau đó… chỉ có khuôn mặt đẹp trai của Phương Nhạc trong camera.

Trương Tiêu Hạ chỉ có thể lùi ra phía sau để nới rộng khoảng cách, nhưng khi cô ấy chuẩn bị nhấc chân lên, cô ấy đột nhiên nhớ ra ban đầu cô ấy vốn định chụp hình Phương Nhạc thật rõ nét mà, chụp ảnh cận mặt một mình Phương Nhạc, chứ không phải chụp theo đúng ý muốn của cô ấy.

Trương Tiêu Hạ vội vàng ấn nút chụp, tách, cô ấy đã hoàn thành tốt nhiệm vụ: “Xong rồi!”

“Vậy bọn tớ đến căn tin trước đây.” Trần Hề vẫy tay với Trương Tiêu Hạ.

“Bái bai, lát nữa tớ sẽ đi cùng mấy bạn trong ký túc xá.” Trương Tiêu Hạ nhìn họ rời đi.

Phương Nhạc đi mấy bước, đứng yên một giây rồi quay lại nói: “Nhớ gửi ảnh cho tôi.”

… Trương Tiêu Hạ há hốc mồm!

Buổi trưa của đại hội thể thao, căn tin đông nghẹt người. Trần Hề và Phương Nhạc xếp hàng gọi xong đồ ăn, nhất thời không tìm được chỗ trống, Phan Đại Châu từ xa vẫy tay: “Đây nè, đây nè!”

Bàn của Phan Đại Châu vẫn còn hai ghế trống, Phương Nhạc nói với Trần Hề: “Ngồi chỗ của cậu ấy đi.”

Hai người xuyên qua đám người đi tới bàn của Phan Đại Châu, Phan Đại Châu hỏi Phương Nhạc: “Lẽ ra cậu phải đến căn tin sớm hơn tớ chứ? Tại sao tớ đã ăn xong rồi còn cậu lại không tìm được chỗ ngồi vậy?”

Người ngồi đối diện với Phan Đại Châu là bạn cùng lớp của cậu ấy, trên bàn còn có mấy thứ lộn xộn như ấm nước và con số, bạn cùng lớp của Phan Đại Châu đặt những thứ này sang một bên, Phương Nhạc nói tiếng cảm ơn rồi nói với Phan Đại Châu: “Bị trễ một chút, cậu ăn xong rồi à?”

“Đúng vậy, cảm thấy vẫn chưa no lắm, tớ thật sự rất muốn đi gọi thêm một phần nữa.” Phan Đại Châu nhìn vào đĩa của Trần Hề nói: “Sao cậu chỉ ăn có nhiêu đây thôi vậy?”

Trần Hề trong đám con gái đã tính là người có sức ăn lớn, Phan Đại Châu từng nghe Phương Mạt nói, Trần Hề nóng lòng muốn cao lên nên bình thường ăn rất nhiều, hôm nay đĩa của cô hiếm lắm chẳng được mấy hạt cơm.

Trần Hề gắp rau, nói: “Hôm nay chạy bộ, tớ cảm thấy ăn không ngon miệng.”

Phan Đại Châu nói: “Vậy không được đâu, cậu cũng thiếu vận động quá rồi đấy. Nhìn tớ đi, mỗi ngày phải vận động bao nhiêu, ăn bao nhiêu cơm.”

Đĩa cơm của Phan Đại Châu gần như đã trống rỗng, Trần Hề không khỏi nhìn về đĩa ăn đối diện của Phương Nhạc, lượng thức ăn của hai người họ tương đương nhau, đĩa ăn của Phương Nhạc gần như đã chất thành một ngọn núi nhỏ.

Trần Hề nói: “Người bình thường không thể so sánh với cậu được…”

“Đó là lý do tại sao mới năm lớp 10 mà tớ đã cao thế này rồi. Khi đi ra ngoài, người khác đều nhìn không ra tớ là học sinh cấp ba.”

Trần Hề thành thật nói: “Nhưng mà cao nhanh quá cũng không tốt đâu.”

Phan Đại Châu: “Cái gì? Tớ mà cao nhanh quá á?”

Phương Nhạc ở đối diện đang ăn cơm, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, cười rồi nói với Trần Hề: “Mau ăn cơm của cô đi, đừng nói với cậu ấy nữa.”

Trần Hề nói “Ồ” một tiếng, bắt đầu chậm rãi ăn cơm.

Phan Đại Châu vẫn còn đang hỏi: “Tớ thật sự đang cao nhanh lắm hả?”

Phương Nhạc lấy cái thìa từ trong đĩa của Phan Đại Châu, nói: “Cậu tự mình nhìn là biết.”

Phan Đại Châu quả nhiên cúi đầu soi vào chiếc thìa, bàn bên cạnh truyền đến tiếng cười.

Trước đó bọn họ không để ý, trong khi bọn họ đang trò chuyện thì người ở bàn bên cạnh đã ăn xong và rời đi, cách đây vài phút có một cặp đôi mới ngồi xuống, căn tin tuy đông đúc và ồn ào nhưng vì hai bàn gần nhau nên đột nhiên có tiếng cười vang lên thì bọn họ vẫn nghe rõ được.

Mọi người quay đầu lại nhìn thì nhận ra đó là người quen.

“Liêu Tri Thời!” Trong tay Phan Đại Châu vẫn cầm thìa, nghiêng đầu chào hỏi bọn họ.

Phương Nhạc nhìn xéo ngang Liêu Tri Thời ở phía đối diện, hỏi cậu ta: “Sao cậu lại tới đây?”

Trường THPT Số 8 Hà Xuyên có khoa quốc tế, sát bên với trụ sở của trường, chỉ cách nhau một cánh cổng sắt. Khoa quốc tế có cổng trường riêng, lối vào và lối ra tách biệt với học sinh cấp ba của trường, bọn họ có sân điền kinh, sân bóng rổ và bể bơi riêng. Bình thường tiết học cũng không giống với học sinh cấp ba của trường THPT Số 8. Sau khi học xong lớp 10, lớp 11 và thi mấy loại chứng chỉ như IELTS, học sinh khoa quốc tế sẽ du học năm lớp 12 ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp cấp ba, bọn họ có thể trực tiếp đi học đại học ở nước ngoài.

Khoa Quốc tế tuy được đặt theo tên của trường THPT Số 8 nhưng hệ thống giảng dạy của hai bên hoàn toàn khác nhau, nhiều học sinh của khoa quốc tế là bạn bè nước ngoài nên cổng sắt giữa hai cơ sở quanh năm khóa chặt, nhà trường cũng nghiêm cấm học sinh viên hai la cà qua phía nhau

Vì vậy, đây là lần đầu tiên đám Phương Nhạc nhìn thấy Liêu Tri Thời trong căn tin của trường.

Một nữ sinh xinh đẹp ngồi đối diện với Liêu Tri Thời, nhìn bộ đồng phục lớp mà cô gái đang mặc có lẽ là học sinh bên lớp 12, Liêu Tri Thời cũng không giới thiệu hai bên với nhau.

“Không phải là đại hội thể thao à? Hai bên quản lý lỏng lẻo, tớ rất tò mò nơi này nên nhân lúc này đã vượt qua “đường biên giới” để đến đây tham quan.” Liêu Tri Thời trả lời Phương Nhạc, lại nhìn Trần Hề.

Trần Hề và cậu ta ngồi cạnh nhau, Liêu Tri Thời mỉm cười chào chú Mario này: “Hi đại thần.”

Trần Hề ăn xong, lại trả lời giống như mấy lần trước: “Xin chào.”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Bài hát kia hát sao nhỉ? Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm~

*

Cy: Ê chắc mấy bà biết cái bài này trên tóp tóp á, là cái sound: Quây xèn quây xèn quây xèn, hảo chìu bu chen, tan nị khan tao quọ chu xen =)))) (Bài 好久不见 – Đã lâu không gặp của Lil.jet nha)

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 23"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online