Trăng Ngả Về Tây - Chương 22
Chương 22
Gót chân Achilles.
Trần Hề ghi nhớ câu ngạn ngữ này, vốn là điểm yếu của người bất khả xâm phạm, cô không hiểu sao lại nghĩ tới Phương Nhạc.
Trong số những thiếu niên ở độ tuổi này, có người thông minh và rạng ngời như Lâu Minh Lí, có người vô tư và ngốc nghếch như Phan Đại Châu, cũng có người hơi hướng nội và chăm chỉ như Giả Xuân.
Nhưng hiếm khi thấy người như Phương Nhạc, hay nói cách khác, cô chỉ nhìn thấy duy nhất một Phương Nhạc như vậy.
Anh nghiêm túc và chỉnh tề, tư thế đi đứng luôn thẳng tắp, bàn học luôn sạch sẽ và ngăn nắp, sau lưng vẫn gọi Lưu Khánh Hoan là thầy Lưu thay vì anh Hoan như các bạn cùng lớp khác. Phan Đại Châu nói rằng anh còn có khí chất hơn cả trưởng khoa, Phương Mạt nói rằng nếu anh mặc áo cà sa vào thì có thể thành Phật ngay lập tức.
Anh giống như một người khi mặc áo vào thì luôn cài chiếc cúc áo đầu tiên lại, luôn tuân thủ khắc chế bản thân, khiến lời nói và hành động của mình hợp với lễ nghĩa, luôn mang đến cho người khác cảm giác bất khả xâm phạm.
Dù ngay lúc này anh đang đứng dưới nắng, cổ áo buông lỏng, càng có thêm vài phần tùy ý và lười nhác đầy mê hoặc cũng không thể khiến cảm giác này phai nhạt.
“Phương Nhạc đẹp trai ghê.” Trương Tiêu Hạ nhìn chằm chằm vào thiếu niên trên sân thể dục, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra nói: “Khó khăn lắm tớ mới nhìn thấy cổ áo của cậu ấy bị giãn ra, thật sự nhìn rất dễ gần. Tớ phải chụp thêm mấy tấm ảnh để gửi vào nhóm trường cấp hai của bọn tớ mới được!”
Trần Hề ngồi ở trên ghế khán đài, xoa nắn bắp chân của mình, hỏi cô ấy: “Cậu chạy xong không thấy mệt chút nào à?”
Phía sau ghế khán đài là cánh đồng hoa, bên trong giáo viên đã trồng một luống rau nhỏ, nhìn xung quanh có thể thấy những bông hoa đủ màu sắc nhưng chẳng thấm vào đâu so với mùi hoa quế tháng 10, hống hách buộc người khác phải ngửi nhưng lại mềm mại khiến người khác quyến luyến.
Hôm nay trường THPT Số 8 tổ chức hội thao trên sân điền kinh ngập tràn hương hoa, tại buổi lễ khai mạc, các lớp đều mặc đồng phục lớp, đội cầm bảng bước ra sân.
Người cầm bảng ở mỗi lớp có nam cũng có nữ, về cơ bản đều sẽ chọn người đẹp nhất, người cầm bảng của lớp thi đấu số một là Phương Nhạc, cả khối không ai thắc mắc điều này, bởi vì Phương Nhạc có khuôn mặt hợp gu cả nam và nữ và phù hợp với mọi lứa tuổi.
Lễ khai mạc buổi sáng đã xong, hạng mục chạy tập thể đầu tiên của đại hội thể thao cũng đã kết thúc, Trần Hề chạy đến hụt hơi, kiệt sức ngồi trên ghế ở khán đài, đến bây giờ chân vẫn còn nhức và không còn sức.
Trương Tiêu Hạ dùng ba lô làm lá chắn, liên tục bấm nút chụp ảnh trên điện thoại để lén chụp ảnh Phương Nhạc, cô ấy nói: “Chạy thế này có tính là gì đâu, học sinh nội trú như bọn tớ mỗi buổi sáng lúc 6 giờ 20 đều phải chạy bộ. Từ đầu năm học đến nay đã bị hành hạ hơn một tháng, em Lâm cũng bị hành hạ thành một con King Kong luôn. Cậu đó, nhìn cậu là biết ngay thiếu vận động, mới chạy có thế này mà đã thở không ra hơi thế kia, thể lực quá kém, đã gần đến giờ ăn trưa rồi mà chân cậu vẫn còn nhức nữa. Cậu đừng có ngồi mãi, đứng dậy xíu đi, đi vài bước thử xem có đỡ hơn không?”
Trần Hề nghe lời khuyên đứng lên, cô buộc tóc đuôi ngựa thấp, mặc bộ đồ thợ sửa ống nước của Mario, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ, trên lưng đeo một chiếc túi đeo chéo nhỏ, đi đi lại lại trên khán đài nhìn như một chú Mario bé nhỏ đang tiến công.
Ánh mắt của Trương Tiêu Hạ bị Trần Hề thu hút, cô ấy không chút do dự khen ngợi: “Ban đầu tớ nghĩ bộ trang phục này rất buồn cười, cậu nhìn bọn Thẩm Nam Hạo và Lâu Minh Lí đi, bọn họ mặc vào trông y chang thợ sửa ống nước, còn cậu mặc vào trông rất dễ thương.”
Đồng phục của lớp 1 là bộ đồ Mario, áo phông đỏ, quần yếm xanh và mũ lưỡi trai cũng là màu đỏ. Thẩm Nam Hạo và Lâu Minh Lí đều là những chàng trai cao ráo và đẹp trai, nhưng mặc bộ trang phục này khiến hông của bọn họ căng ra, trông giống như những diễn viên hài, tuy nhiên bộ trang phục này khá phù hợp với các cô gái, đặc biệt là người như Trần Hề.
Trần Hề có đôi môi căng mọng, chiếc mũi hếch nhỏ thanh tú và một đôi mắt to tròn với đường cong dài ở đuôi mắt, giống như đường kẻ mắt vậy. Cô không có chiếc cằm nhọn, khuôn mặt tròn và mập mạp, mang vẻ đẹp vô cùng hài hòa,.
Trần Hề cúi đầu nhìn quần áo của mình, thành thật nói: “Cậu mặc cũng đẹp lắm, bộ đồ này thực sự không thích hợp với con trai.”
“Đúng vậy, tớ cũng nghĩ thế.” Trương Tiêu Hạ tham lam nói: “A, tớ thật muốn nhìn thấy Phương Nhạc mặc bộ đồ Mario. Dựa vào đâu mà cậu ấy lại mặc đồ khác vậy chứ? Ghét ghê!”
Giáo viên chủ nhiệm chắc cũng biết bộ đồ Mario buồn cười quá nên đã đặt mua cho Phương Nhạc một chiếc áo phông trắng có in hình Mario, để khi anh giơ bảng đi theo đội hình sát nhau sẽ không làm giảm đi khí chất của lớp 1.
Trương Tiêu Hạ nói thêm: “Nhưng cậu ấy mặc như thế này cũng rất đẹp. Nếu cậu ấy mặc quần yếm thì làm sao tớ có thể nhìn thấy xương quai xanh của cậu ấy được chứ? Nhưng hôm nay là lần đầu tiên cậu ấy mặc chiếc áo phông này, tại sao cổ áo của chiếc áo phông này lại giãn ra rộng như vậy nhỉ?”
Trần Hề theo tầm mắt của Trương Tiêu Hạ nhìn về phía bãi cỏ, Phương Nhạc đang trò chuyện với bọn Phan Đại Châu, cổ áo sơ mi Mario của Phương Nhạc rủ xuống, Trần Hề không thể nói đây là kiệt tác của cô.
Cuối tuần, Phương Nhạc ngâm chiếc áo phông của Mario vào chậu, sau đó anh có việc nên ra ngoài, mãi đến tối mới về. Trần Hề muốn đi tắm, nhưng để chậu ở trong phòng tắm không tiện, bộ đồ thợ sửa ống nước của cô đã giặt xong, nên cô tiện tay dứt khoát vắt luôn chiếc áo thun Mario của Phương Nhạc. Nhưng cô không biết rằng chiếc áo phông, cùng là áo Mario nhưng lại có chất lượng hoàn toàn khác nhau, chiếc áo này không thể chịu được lực vắt mạnh nên cổ áo đã bị giãn ra.
Khi cô đem đi phơi cũng chưa phát hiện ra, sáng nay Phương Nhạc mặc chiếc áo phông này bước ra khỏi phòng ngủ, Trần Hề nhìn chằm chằm vào cổ áo anh một lúc lâu.
Sau đó Phương Nhạc mới nhận ra: “Là cô làm à?”
Trần Hề dùng ngón tay kéo dây đeo vai của mình, thừa nhận: “Là tôi làm.”
Phương Nhạc nhìn bộ đồ thợ sửa ống nước cô đang mặc vẫn còn nguyên vẹn, Trần Hề giải thích: “Chất lượng hoàn toàn không giống nhau, thật đó!”
Phương Nhạc nâng cổ áo lên, miễn cưỡng che đi xương quai xanh của mình.
Mặt trời rực rỡ chiếu sáng toàn sân thể dục, gió thổi nhè nhẹ, Trương Tiêu Hạ đã chia sẻ ảnh của Phương Nhạc trong nhóm, trong mỗi bức ảnh đều có người đứng cạnh Phương Nhạc, Phan Đại Châu hoặc Thẩm Nam Hạo.
“Tớ thấy Phương Nhạc và Phan Đại Châu giống như cặp song sinh dính liền vậy, hai người họ đúng là bạn thân, tình cảm khắng khít lúc nào cũng như hình với bóng. Phan Đại Châu giống như một kẻ ngốc, còn Phương Nhạc thì nghiêm túc, tính cách của họ hoàn toàn khác nhau, nhưng hai người họ trở thành bạn thân cũng không có gì là lạ.” Trương Tiêu Hạ nói: “Ngược lại, tớ cảm thấy Phương Nhạc và Thẩm Nam Hạo luôn chơi cùng nhau nhưng họ sẽ không bao giờ trở thành bạn thân nhất của nhau, kỳ lạ thật.”
Trần Hề kéo vành mũ lên, giậm chân tại chỗ để thả lỏng bắp chân, nói trúng tim đen: “Có lẽ là bởi vì Thẩm Nam Hạo gọi cậu là bí đao nhỏ, còn Phan Đại Châu gọi cậu là bạn học nhỏ.”
“A?”
Trương Tiêu Hạ cao 1m57, cũng không phải là thấp, dáng người Thẩm Nam Hạo cao, cúi đầu nhìn xuống liền gọi cô ấy là bí đao nhỏ, cách gọi này không hề ác ý, lại có hơi đáng yêu, nhưng Phan Đại Châu thì khác.
Cách đây rất lâu Phan Đại Châu đã gọi Trần Hề là “người câm điếc”, sau khi Trần Hề sửa lại cho cậu ấy, cậu ấy ngay lập tức thừa nhận sai lầm của mình, sau đó cậu ấy sẽ chú ý đến vấn đề xưng hô với mọi người, ví dụ như cậu ấy nghe thấy Thẩm Nam Hạo gọi Trương Tiêu Hạ là “bí đao nhỏ” vài lần, nhưng cậu ấy sẽ không gọi theo như vậy mà sẽ gọi: “Bạn học nhỏ, gọi bạn cùng bàn của cậu giùm tớ với”, “Bạn học nhỏ, cậu có biết Phương Nhạc đã đi đâu không?”
Lần khác, khi Phan Đại Châu mua một quả Surprise Eggs ở cổng trường thì thiếu một tệ, cậu ấy chặn Trương Tiêu Hạ lại và nói: “Bạn học nhỏ, mau cho tớ mượn một tệ đi, ngày mai tớ sẽ trả lại cậu!” Nói xong thì nhìn thấy Trần Hề ở phía sau, sau đó lại mè nheo nằng nặng đòi Trần Hề cho mượn tiền.
Tại sao Phan Đại Châu trở thành bạn thân của Phương Nhạc, Trần Hề lại cảm thấy cũng chả có gì kỳ lạ.
Trương Tiêu Hạ đột nhiên bừng tỉnh: “Có lý, tớ hiểu lời cậu nói rồi, hèn gì tớ rất thích Phan Đại Châu, nhưng không thể nói là ghét hay thích Thẩm Nam Hạo. Hề Hề, cậu thật nhạy bén!”
Trần Hề tự tin nói: “Cũng thường thôi.”
“Vậy tớ hỏi cậu, tại sao bây giờ Phương Nhạc lại đi ăn trưa cùng cậu thế?” Trương Tiêu Hạ nhướng mày nói.
Trần Hề buột miệng nói: “Bởi vì tôn trọng.”
Trương Tiêu Hạ lại nói: “Hả?”
Trước đó, khi bố mẹ Phương Mạt ầm ĩ đòi ly hôn, Phương Mạt từng giận dữ nói: “Nếu bà nội có thể thể hiện chút tính khí khi còn trẻ của bà và cào vào mặt người phụ nữ đó, để con xem coi có yêu ma quỷ quái nào dám bén mảng tới đây nữa hay không!”
Bà nội Phương khi còn trẻ là một người phụ nữ hung dữ, khi tức giận sẽ tóm lấy bất cứ ai bất kể nam hay nữ. Nhưng tuổi càng lớn, trải qua càng nhiều thứ, bà càng bao dung hơn với phụ nữ.
Bà ấy nói rằng trong chuyện tình cảm nam nữ, dù là người nữ quyến rũ trước, nhưng chỉ cần người nam có thể tự giác thì chẳng phải tát ai làm gì. Bà nội Phương cho rằng phụ nữ muốn tồn tại trong xã hội không phải là điều dễ dàng, nam nữ bình đẳng gì gì đó, ưu tiên phụ nữ, nếu thực sự đạt được sự bình đẳng giữa nam và nữ thì hai chữ “nam nữ bình đẳng” sẽ biến mất.
Trần Hề đã chứng kiến rất nhiều sự bất công trong xã hội, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy sự bất công giữa nam và nữ cho đến cách đây không lâu, khi nhà họ Phương đến thị trấn Tân Lạc để dự tiệc cưới.
Buổi hôm đó khi ăn xong tiệc trưa, vẫn phải đợi để ăn tiệc tối. Bà nội Phương nói lần cuối cùng anh chị em Phương Nhạc trở về là vào kỳ nghỉ hè trước khi Phương Nhạc lên lớp 8. Khi đó, một người họ hàng đã mất, nhà họ Phương đến dự đám tang, từ đó cũng chưa bao giờ quay trở lại nữa.
Lần này hiếm lắm mới về đầy đủ, nên bà nội Phương đưa họ đi một vòng trong làng, gặp lại bạn bè cũ, tất nhiên sẽ ngồi xuống trò chuyện, sau đó kể về mấy đứa nhỏ đang làm việc ở bên ngoài.
Một người nói: “A Cường đã kiếm được 400.000 nhân dân tệ chỉ sau hai năm bán hàng, mỗi ngày đều làm việc rất chăm chỉ. Tôi bảo nó phải chú ý sức khỏe, sức khỏe mới quan trọng, còn kiếm tiền đủ để chi tiêu là được rồi.”
Một người khác nói: “Tôi nghe nói Tinh Tinh nhà bên năm đầu tiên làm đại diện y dược đã kiếm được 200.000 nhân dân tệ.”
“Phụ nữ làm đại diện y dược à, ai biết kiếm được số tiền này như thế nào…”
Lúc đó Trần Hề đang ngồi bên cạnh bóc lạc, nghe thấy câu này, cô chợt hiểu ra câu “Phụ nữ không dễ dàng gì” của bà nội Phương.
Có lẽ là vì lời nói và việc làm mẫu mực của bà nội Phương, mặc dù miệng Phương Mạt có lợi hại như thế nào, nhưng cô ấy cũng chưa bao giờ thực sự làm gì cả.
Vì vậy, chỉ cần không đụng đến vảy ngược của Phương Nhạc thì anh luôn rất tôn trọng đối với phụ nữ.
Mấy ngày trước cuối cùng Trương Tiêu Hạ cũng nghe ngóng được tin tức, trong giờ học, cô ấy nói với Trần Hề: “Tớ có một người bạn học bên lớp 9, sau khi cậu ấy hỏi một người học ở lớp 10 thì mới biết cái cậu Phan Tiểu Khê đó thật xui xẻo.”
Sau kỳ thi hàng tháng, chủ nhiệm lớp 10 kêu từng học sinh đến để trò chuyện riêng, chủ yếu là để hiểu nhau hơn, vì trước đây có một số học sinh học cùng trường nên chủ nhiệm thuận tiện hỏi các em nghĩ gì về nhau.
Trong lớp 10 có một cô gái tên Từ Mẫn Mẫn, cô ta và Phan Tiểu Khê là bạn cùng trường cấp một và cấp hai. Chủ nhiệm hỏi Từ Mẫn Mẫn nghĩ gì về Phan Tiểu Khê, Từ Mẫn Mẫn nói rằng Phan Tiểu Khê đã lấy trộm thước kẻ của cô ta khi hai người còn học lớp 5 tiểu học, cô ta tìm thấy trên bàn của đối phương nhưng đối phương sống chết cũng không chịu thừa nhận.
Đúng lúc đó có bạn học ở lớp 10 vào phòng để hỏi bài tập, người này nghe thấy liền nhiều chuyện kể lại cho bạn bè nghe. Một truyền mười mười truyền một, chuyện này cứ thế truyền hết cả lớp, những người bạn mới quen của Phan Tiểu Khê cũng không khỏi nghi ngờ.
Khi Phan Tiểu Khê phát hiện ra, cô ấy đỏ mặt giải thích với mọi người rằng là do kiểu dáng của hai cây thước giống nhau, cô ấy không ăn trộm bất cứ thứ gì. Từ Mẫn Mẫn là học sinh nội trú, tính cách hướng ngoại và sôi nổi, được nhiều người yêu mến hơn, mọi người đều bán tín bán nghi về chuyện này.
Sau đó Phan Tiểu Khê đi ăn trưa với Phan Đại Châu và Phương Nhạc, hai ngày qua tình hình đã được cải thiện, Phan Tiểu Khê đã lấy lại được tình bạn trong lớp vì mọi người đều nhận ra rằng gia cảnh của Phan Tiểu Khê không tệ, cô ấy là em họ của Phan Đại Châu, cũng là bạn của Phương Nhạc, thì tại sao phải đi ăn trộm cây thước làm gì?
Mà trước đó, bạn đi ăn trưa cùng của Phương Nhạc lại trở thành Trần Hề. Hai ngày đầu, Trần Hề nghĩ rằng anh thực sự không đói nên mới định đi đến căn tin trễ như cô, mãi sau này cô mới phát hiện ra mục đích thực sự của anh.
Bởi vì Phan Tiểu Khê luôn đến trước cửa lớp để đợi Phương Nhạc đi ăn trưa chung, nên có một lần, có người trong lớp tò mò hỏi Phương Nhạc: “A Nhạc, tại sao người đẹp bên lớp 10 không đến tìm cậu nữa thế? Hai cậu cãi nhau à?”
Phương Nhạc cau mày, rõ ràng không hài lòng với câu hỏi và giọng điệu của đối phương.
Hóa ra đã có tin đồn lan truyền xung quanh.
Bây giờ Trương Tiêu Hạ hỏi Trần Hề tại sao Phương Nhạc lại đi ăn trưa chung với cô, Trần Hề không cần suy nghĩ bèn nói: “Bởi vì tôn trọng.”
Bất kể Phan Tiểu Khê cố ý hay vô ý đối với Phương Nhạc, Phan Tiểu Khê chưa bao giờ làm điều gì vượt quá giới hạn. Phương Nhạc không thích kiểu tin đồn như vậy, nhưng vì tôn trọng phụ nữ nên anh sẽ không bác bỏ thể diện của người khác, chỉ cần tránh ăn trưa với Phan Tiểu Khê là được.
Nếu Phương Nhạc đi ăn trưa với Trần Hề thì sẽ không có tin đồn như vậy.
Điện thoại của Phương Nhạc trải qua một lần sửa chữa thì thường xuyên bị hỏng, nhà họ Phương không nuông chiều con trẻ nên bảo Phương Nhạc cầm cự dùng thêm một thời gian, vì thế thỉnh thoảng khi bọn họ không liên lạc được với Phương Nhạc, họ sẽ gọi cho Trần Hề.
Vì vậy, Trần Hề ở trong lớp nói: “Chú Phương hỏi anh có đồng ý với chuyện ngày hôm qua hay không?”, “Phương Mạt hỏi anh có thấy remote của TV đâu không?”, “Dì hỏi sau khi tan học anh có thể đến Nguyệt Nguyệt Hoa Khai được không? Dì muốn anh nhập thông tin”.
Vì vậy, mọi người trong lớp sẽ không bao giờ hiểu lầm mối quan hệ giữa Trần Hề và Phương Nhạc.
Trên bãi cỏ cách đó không xa, Phan Đại Châu huých vào cánh tay của Phương Nhạc: “Mario nhỏ đang đợi cậu đi ăn cơm kìa!”
Phương Nhạc quay đầu nhìn về phía khán đài, trên khán đài có mấy chú Mario, nhưng chỉ có một chú Mario đang đeo một chiếc túi nhỏ giậm chân tại chỗ, mặt hướng về phía bãi cỏ, dường như đã đụng phải một bức tường, làm thế nào cũng không vượt qua được.
Mấy ngày gần đây, Trần Hề đều tự giác chờ Phương Nhạc cùng đi đến căn tin.
Phương Nhạc đưa đồ ở trong tay mình cho Thẩm Nam Hạo, nâng cổ áo bị Trần Hề làm giãn ra, che lại xương quai xanh của mình, nói: “Vậy tớ đi đây.”
“Đi đi, đừng để người ta đợi nữa.” Phan Đại Châu nồng nhiệt tiễn anh.
Trên khán đài, Trương Tiêu Hạ nghe xong gật đầu đồng tình, khen ngợi nói: “Cậu thật sự rất nhạy bén đó!”
Trần Hề nâng vành mũ đỏ lên, tự tin nói: “Thường thôi à.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay Hề Hề nhạy bén quá~
*
Cy: Là nhạy bén dữ chưa? =))))))