Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trăng Ngả Về Tây - Chương 21

  1. Home
  2. Trăng Ngả Về Tây
  3. Chương 21
  • 10
Prev
Next

Chương 21

Cơm niêu này có hương vị khác nhau trong miệng mỗi người.

Lâu Minh Lí cảm giác mình giống như con ma đói, đầu lưỡi nóng rát, ăn gần hết xém chút nữa đã nếm không ra được mùi vị gì luôn. Giả Xuân ăn một cách chậm rãi, cậu ta dùng đũa cạo bỏ phần mỡ trên thịt rồi mới đưa vào miệng. Trần Hề húp một ngụm canh, thậm chí còn dùng thìa cạo đáy nồi mấy lần, để không lãng phí hạt gạo nào.

Sau đó Phan Đại Châu bưng bát thìa tới ăn chực hai miếng cơm niêu thịt bò của Phương Nhạc, lúc lấy cơm còn hỏi: “Cậu ăn đủ không?” Không phải hỏi anh đủ ăn hay không mà hỏi anh có thể ăn được không, có cần người anh em là cậu ấy giúp tiêu diệt giùm không?

Phương Nhạc không chút cảm kích mà kéo khay cơm lại trước mặt mình, ăn vài miếng đã ăn hết phần còn lại.

Phan Đại Châu đắc ý vênh váo gửi tin nhắn QQ cho Phương Nhạc: “Bố cậu đây có thuốc hỗ trợ tiêu hóa đấy!”

Sau đó điện thoại di động của Phan Đại Châu bị một giáo viên đến ăn ở lầu hai của căn tin tịch thu…

Tối hôm đó, Phương Nhạc đang ở trong phòng ngủ sử dụng máy tính, Phương Mạt nấu một ly mì ăn liền, gõ cửa hai lần nói: “Tao vào nha.” Không đợi trả lời, cô ấy đã mở cửa phòng Phương Nhạc.

Phương Nhạc liếc cô ấy một cái, sau đó thờ ơ tiếp tục nhìn máy tính. Ly mì thơm phức, Phương Mạt gắp một miếng lớn, nghiêng người nhìn màn hình: “Để tao xem mày có làm điều gì xấu không…”

Phương Nhạc cũng không tránh né, di chuột hỏi: “Chị có việc gì à?”

“Không có việc gì thì không thể đến quan tâm mày à?”

“Mấy giờ rồi?”

“Muộn lắm rồi à? Đã khuya lắm rồi mà mày còn chưa ngủ nữa.” Trong phòng ngủ không có thêm ghế nên Phương Mạt dựa vào bàn của Phương Nhạc nói: “Mấy đứa học bá bọn mày có tinh thần gì vậy chứ, Hề Hề cũng chưa ngủ, còn đang ở phòng tao kìa.”

Phương Nhạc hỏi: “Đang dùng máy tính à?”

“Chứ sao nữa?”

Trong phòng Trần Hề không có máy tính, nhà họ Phương đã có hai chiếc máy tính để bàn, dư sức đáp ứng nhu cầu hàng ngày của ba học sinh cấp ba. Trần Hề thỉnh thoảng sẽ mượn máy tính của bọn họ, nếu Phương Mạt ở nhà thì mượn máy của Phương Mạt, nếu chỉ có Phương Nhạc ở nhà thì cô sẽ mượn máy của Phương Nhạc.

Phương Mạt đã nói với Trần Hề nhiều lần rằng nếu cô ấy không có ở nhà thì cô vẫn có thể vào phòng sử dụng máy tính, nhưng Trần Hề sẽ không bao giờ mượn dùng khi không có ai ở bên cạnh.

Phương Mạt đang nói chuyện với Phương Nhạc thì nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang, cửa phòng ngủ vẫn chưa đóng, Trần Hề đã xuất hiện.

“Chị đang ở đây ăn mì à.” Trần Hề mặc bộ đồ ngủ dài tay màu xanh nhạt, mái tóc dài buông xuống sau lưng, tay áo bị cô xắn lên, lộ ra hai cánh tay trắng nõn gầy gò.

Phương Mạt nhai mì, nói không rõ ràng: “Dùng máy tính xong rồi hả?”

“Vẫn chưa nữa.”

“Em có muốn ăn mì không?”

“Em không ăn.” Trần Hề gọi cô ấy: “Chị trở về phòng ăn đi, đừng quấy rầy Phương Nhạc học nữa.”

Phương Mạt vừa đi vừa nói: “Nó đang học á? Hừ, rõ ràng là đang chơi game…”

Lúc này Phương Nhạc cắt ngang, mở miệng tiễn khách: “Ra ngoài nhớ đóng cửa.”

“Không đóng.”

“Em đóng, em đóng.” Trần Hề đóng cửa lại.

Cách cánh cửa, Phương Nhạc nghe thấy Phương Mạt nói: “Buổi tối chị cũng bận thật đấy, em đúng là không thể rời xa chị một phút một giây nào.”

Trần Hề nói: “Tầm quan trọng của chị là không thể nghi ngờ, mì ăn liền có ngon không chị?”

Hai người vừa nói chuyện vừa rời đi, Phương Nhạc vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào trang web. Trang web nói rằng John Horton Conway – người đã đạt được thành tựu trong nhiều lĩnh vực như lý thuyết trò chơi tổ hợp, lý thuyết số và lý thuyết nhóm, là người tạo ra trò chơi cuộc sống và cũng là người phát minh ra trò chơi giá đỗ…

Trưa ngày hôm sau, tiếng chuông báo hiệu đến giờ nghỉ trưa vang lên, học sinh ùa ra ngoài, trong phút chốc hầu hết lớp học đều vắng bóng người.

Phương Nhạc vốn định gửi tin nhắn cho Phan Đại Châu, nhưng khi anh định lấy điện thoại di động ra, anh mới nhớ ra rằng điện thoại của Phan Đại Châu đã bị tịch thu ngày hôm qua. Ngồi chưa đầy một phút, anh đã nghe thấy Lâu Minh Lí hét lên: “Phương Nhạc, Phan Tiểu Khê đến rồi!”

Phan Tiểu Khê xuất hiện trước cửa phòng học lớp 1 đúng giờ như thường lệ, có người đi ngang qua nhìn cô ấy, Phan Tiểu Khê cố gắng hết sức để giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng vẫn vặn vẹo ngón tay che giấu sự bối rối.

Phương Nhạc đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi đến cửa phòng học nói với cô ấy: “Hôm nay tớ không ăn cùng hai cậu, giúp tớ nói với Đại Châu một tiếng.”

“A…” Phan Tiểu Khê ngạc nhiên: “Cậu không ăn trưa hả?”

“Tớ sẽ đi sau.”

“Vậy cậu có muốn bọn tớ đợi cậu không?”

“Không cần đâu, hai cậu cứ đi ăn đi.”

Phan Tiểu Khê một mình rời đi, cô ấy đi đến cửa lớp 5, Phan Đại Châu vẫn đang trò chuyện không biết trời chăng mây đất gì với các bạn cùng lớp trong phòng học. Cậu ấy nhìn thấy Phan Tiểu Khê thì chạy ra: “Phương Nhạc đâu?”

Phan Tiểu Khê nói: “Cậu ấy nói lát nữa sẽ đi ăn sau, sẽ không ăn chung với bọn mình.”

Đồng tử của Phan Đại Châu giãn ra: “Ha!”

Phan Tiểu Khê không thể nhìn thấy đôi mắt của Phan Đại Châu dưới cặp kính dày đặc của cậu ấy, cô ấy tự mình nói: “Bọn mình chờ cậu ấy ăn chung cũng được.”

“Em không hiểu đâu.” Mặt mày Phan Đại Châu hớn hở: “Hôm qua cậu ấy ăn nhiều như vậy, vẫn chưa tiêu hóa hết đó!”

“A, thật vậy hả? Vậy có nên uống thuốc không?”

“Thuốc cũng vô dụng, cậu ấy muốn ăn thịt người!”

“…”

Phía bên này, sau khi nói chuyện với Phan Tiểu Khê xong, Phương Nhạc xoay người đi vào phòng học, đi ngang qua hàng ghế đầu tiên, liếc nhìn Trần Hề vẫn đang giải đề.

Phương Nhạc trở lại chỗ ngồi, tùy ý mở một cuốn sách ra. Lâu Minh Lí ngồi từ ở hàng thứ hai từ dưới lên vừa nghịch điện thoại di động, vừa hỏi phía sau: “Sao cậu vẫn chưa đi ăn cơm thế?”

“Chưa thấy đói, lát nữa mới ăn.”

Phương Nhạc đọc hai trang sách, sau đó lại nhìn phía trước, Trần Hề đã giải xong đề, đang vươn vai. Phương Nhạc đóng sách lại, cầm lên một cuốn vở ô vuông đi về phía cô.

Trần Hề đang thư giãn sau khi giải đề xong, bất ngờ phát hiện một bóng người to lớn xuất hiện bên cạnh mình, cô ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nói: “Ủa, anh vẫn chưa đi ăn à?”

“Hôm nay tôi không đói, lát nữa ăn sau. Cô giải đề xong chưa?” Phương Nhạc trực tiếp ngồi xuống ghế của Trương Tiêu Hạ, đặt cuốn vở ô vuông lên bàn, nói: “Muốn chơi game không?”

“Hả?”

“Dù sao ta cũng đang rảnh.” Phương Nhạc mở cây bút đen ra, giương mắt nhìn Trần Hề: “Chơi không?”

Trần Hề nhìn lướt qua giấy ô vuông, tò mò hỏi: “Chơi trò gì thế?”

“Trò rắn săn mồi.” Phương Nhạc nói.

Rắn săn mồi không chỉ có thể chơi trên điện thoại mà còn có thể chơi trên giấy, chỉ cần một mảnh giấy ô vuông và hai cây bút khác màu, luật chơi rất đơn giản.

Trên tờ giấy ô vuông, Phương Nhạc nối hai điểm liền kề và vẽ một mũi tên. Mũi tên tượng trưng cho việc ăn “điểm”. Trần Hề vẽ mũi tên tiếp theo, khi cô vẽ, cô không thể ăn “điểm” mà Phương Nhạc đã ăn, cũng không thể vẽ giao với mũi tên của Phương Nhạc, khi một trong hai bên không còn có thể vẽ được mũi tên tiến về phía trước nữa thì thắng thua sẽ được quyết định.

Trần Hề chưa bao giờ chơi trò chơi rắn săn mồi hai người chơi như vậy trên giấy, cô đột nhiên có hứng thú, cầm cây bút xanh lên, cúi đầu bắt đầu chơi với Phương Nhạc.

Sau khi vẽ kín một tờ giấy ô vuông, Phương Nhạc đã thắng, Trần Hề đã có kinh nghiệm, cô nhận xét: “Anh có lợi thế là người đi đầu.”

Phương Nhạc nói: “Vậy vòng tiếp theo cô đi trước.”

“Không cần đâu, tôi đã biết chơi thế nào rồi.”

Ở vòng tiếp theo, Trần Hề thay đổi cách chơi, bắt đầu từ trong góc, cuối cùng cả hai rơi vào bế tắc, khó phân định thắng bại.

Giả Xuân đã hoàn thành nhiệm vụ học tập của mình, cuối cùng đặt bút xuống. Lâu Minh Lí vẫn đang nghịch điện thoại, hỏi cậu ta: “Cậu xong rồi à? Đi ăn cơm được chưa?”

“Ừ, Trần Hề còn đang bận à?” Giả Xuân tò mò đi sang, nhìn thấy Trần Hề đang chơi trò chơi trên giấy.

“Cậu đi ăn trưa chưa?” Giả Xuân hỏi cô.

Lâu Minh Lí cúi đầu ấn điện thoại, đi tới nói: “Phương Nhạc đi chung không?”

Trần Hề nhìn Phương Nhạc, Phương Nhạc dường như đang đắm chìm trong trò chơi, không ngẩng đầu lên nói: “Hai cậu đi ăn trước đi, lát nữa bọn tớ đi sau.”

Anh đã nói “Lát nữa bọn tớ đi sau”, Trần Hề là một trong “bọn tớ” ấy, Trần Hề nói với Giả Xuân và Lâu Minh Lí: “Vậy hai cậu đi ăn trước đi, bọn tớ sẽ đi sau.”

Đợi đến khi vẽ kín tờ giấy ô vuông này, lại năm phút nữa trôi qua, Phương Nhạc mới trơn tru dẫn Trần Hề đi tới căn tin.

Lúc này cũng chưa trễ lắm, căn tin vẫn còn rất nhiều người, bọn họ không lên tầng hai mà gọi đồ ăn ở cửa sổ dưới tầng một và tìm một chỗ ngồi gần đó, mấy chỗ ngồi gần đó cũng không thấy Giả Xuân và Lâu Minh Lí đâu, có lẽ họ đã chạy lên tầng hai để ăn.

Trần Hề và Phương Nhạc ăn cơm một mình.

Đến buổi tối, tình hình ăn uống khác với buổi trưa.

Vào giờ ăn tối, Giả Xuân và Lâu Minh Lí thường trở về ký túc xá, có một số học sinh sẽ ra khỏi trường để cải thiện đồ ăn, Trần Hề cũng sẽ thư giãn, ăn cơm và trò chuyện với Trương Tiêu Hạ.

Phương Nhạc cũng đi cùng với đám Phan Đại Châu và Thẩm Nam Hạo.

Một ngày cứ thế trôi qua, vào buổi trưa ngày hôm sau, Phương Nhạc lại cầm cuốn vở ô vuông đến ngồi cạnh Trần Hề, lần này Giả Xuân cũng đi tới.

Giả Xuân hôm nay không giải đề, nhìn bọn họ chơi trò chơi trên giấy, cậu ta cũng rất có hứng thú. Trần Hề tất nhiên hoan nghênh, Phương Nhạc cũng không nói gì, bọn họ chơi xong thì gọi Lâu Minh Lí lên lầu, bốn người cùng nhau đi đến căn tin.

Hôm đó là thứ sáu, lớp 10 tan học lúc 2 giờ 45 phút chiều, không có giờ tự học buổi tối. Sau khi Phương Nhạc ra khỏi cổng trường, anh không đến bến xe bắt xe mà đi vòng qua hiệu sách gần trường, đứng trước một loạt giá sách nghiên cứu.

Phan Đại Châu không biết Phương Nhạc muốn mua gì, cậu ấy đang đợi Phương Nhạc cùng đi chơi bóng rổ. Cạnh hiệu sách có siêu thị bán trái cây, Phan Đại Châu không muốn đọc sách nên đi sang siêu thị mua một túi trái cây, sau đó đứng trước cửa hiệu sách, vừa lột vỏ nho vừa nhìn Phương Nhạc xách một túi xách bước ra.

Phan Đại Châu tò mò thò đầu nhìn, tên các cuốn sách đều có từ “toán học” hoặc “trò chơi”, tổng cộng có sáu cuốn, đều rất dày.

Phan Đại Châu nuốt nho còn cả vỏ và hạt xuống cổ họng, hỏi Phương Nhạc: “Nhạc à, cậu vẫn ổn chứ? Bây giờ cậu có nhận thức rõ ràng về hành vi của mình không?”

Phương Nhạc nhìn xuống đất nói: “Nhặt vỏ nho cậu vừa lột lên đi.”

Vừa rồi Phan Đại Châu không cẩn thận làm đổ vỏ nho trên tay xuống đất, cậu ấy quỳ xuống nhặt lên, trong lòng nghĩ rằng vẫn ổn, Phương Nhạc vẫn soi mói như trước, không vượt đèn đỏ, không xả rác, tôn sư trọng đạo, tuân thủ pháp luật.

Phan Đại Châu nói: “Được rồi, đi đi đi, đi chơi bóng đi.”

Phương Nhạc không nhúc nhích, anh đứng ở nơi đó không biết đang suy nghĩ gì, Phan Đại Châu lại thúc giục anh: “Làm gì thế? Đi thôi.”

Phương Nhạc quay người lại đi vào hiệu sách, Phan Đại Châu khó hiểu đi theo anh, một lúc sau, cậu ấy nhìn thấy Phương Nhạc cầm một cuốn sách có chữ “lý thuyết trò chơi” trên tay, sau đó đi ra tính tiền.

Phan Đại Châu nhịn không được mà xù lông lên: “Nhạc à, cậu kiềm chế bản thân lại đi…”

Phương Nhạc ở nhà đọc sách hai ngày liền, buổi trưa ngày thứ hai, anh lại ngồi bên cạnh Trần Hề, lần này lại có trò chơi mới.

Có rất nhiều loại trò chơi trên giấy, bao gồm tic-tac-toe, xây cầu, cờ vua, v.v. Độ khó ban đầu không cao, nhưng chỉ cần thay đổi luật chơi thì độ khó của trò chơi sẽ nâng lên rất nhiều, sự thú vị của trò chơi cũng sẽ tăng lên.

Hai người chơi một lúc, Giả Xuân ngồi ở hàng ghế sau nói với Lâu Minh Lí một câu: “Đợi tớ giải xong câu này rồi đi ăn.”

Phương Nhạc ngừng viết, nói với Trần Hề: “Tôi hơi đói rồi, đi ăn cơm trước nhé?”

Trần Hề quay lại nhìn đám Giả Xuân, Phương Nhạc gõ ngón tay lên bàn, kéo ánh mắt của Trần Hề trở lại.

“Để bọn họ giải đề đi, đi thôi.” Phương Nhạc nói xong thì đứng lên, Trần Hề chào Lâu Minh Lí rồi đi với Phương Nhạc.

Mấy ngày tiếp theo đó, lúc ăn cơm Phương Nhạc sẽ thảo luận về lý thuyết trò chơi và mấy nghịch lý khác nhau với Trần Hề.

Có một vấn đề rất cổ điển trong lý thuyết trò chơi nhiều người, đó là nói về ba tay súng, mỗi người trong số họ có độ bắn chính xác khác nhau, nếu bắn theo thứ tự thì làm sao bọn họ mới có thể sống sót được.

Ngoài ra còn có một vấn đề nghịch lý tên là nghịch lý thợ cắt tóc, nói về một người thợ cắt tóc quảng cáo cho doanh nghiệp bằng cách nói rằng anh ta sẽ cạo mặt cho tất cả những người trong thành phố không tự cạo mặt, cũng chỉ cạo mặt cho những người này thôi. Nhưng một ngày nọ, khi nhìn thấy mình râu ria xồm xoàm trong gương, liệu anh ta có thể tự cạo mặt cho mình được không? Đây thực sự là một nghịch lý của lý thuyết tổ hợp.

Ngoài ra còn có nghịch lý Newcomb, nghịch lý Achilles và con rùa thi chạy, Trần Hề lắng nghe say mê, chủ yếu là vì cảm thấy những câu chuyện này vô cùng thú vị.

Trần Hề vừa nghe vừa tò mò: “Achilles là ai thế?” Cô cảm thấy đó hẳn là một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp.

Quả nhiên, cô nghe Phương Nhạc nói: “Achilles là một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp. Chàng là con trai của Thetis và Peleus. Có một câu ngạn ngữ nổi tiếng gọi là gót chân Achilles, nói đến việc Thetis vì khiến con trai của bà ấy là Achilles trở nên bất khả xâm phạm, nên đã cầm gót chân nhúng thân thể Achilles vào nước Styx – con sông của sự bất tử vĩnh hằng. Toàn thân Achilles ngâm trong nước sông Styx, ngoại trừ gót chân bị Thetis nắm lấy. Từ đó trở đi, gót chân đã trở thành điểm yếu chết người của chàng.”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Phan Đại Châu: “Sắp mất khống chế rồi!!!”

*

Cy: Bày đặt đọc thêm sách để lấy le với gái đồ đó keo =)))))))

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 21"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online