Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trăng Ngả Về Tây - Chương 20

  1. Home
  2. Trăng Ngả Về Tây
  3. Chương 20
  • 10
Prev
Next

Chương 20

Con đường rộng rãi như một băng chuyền hai chiều bận rộn đang vận chuyển dòng người vô tận. Hai nhóm người Trần Hề và Phương Nhạc dường như bị mắc kẹt trong khe hở của băng chuyền, phải dùng tay để giải quyết sự cố.

Thẩm Nam Hạo kiểm tra trước: “Cậu ăn chưa no à?” Bọn họ ở lứa tuổi này đều ăn rất nhiều, vừa mới vào căn tin, đĩa của ba nam sinh đã chất đầy đồ ăn đến mức gần như tràn ra ngoài. Thẩm Nam Hạo cảm thấy đã ăn rất no, chẳng lẽ trước đây cậu ta đã đánh giá thấp thực lực của Phương Nhạc ư?

Đôi mắt nhỏ dưới tròng kính dày cộm của Phan Đại Châu trợn ngược, cậu ấy kiểm tra lần thứ hai rồi lớn tiếng nói: “Không phải chứ, vừa nãy cậu ăn chưa no sao không nói sớm? Chỉ vì tớ giục cậu ăn nhanh hơn à? Từ khi nào mà cậu biết nghe lời tớ nói rồi vậy?” Hôm nay cậu ấy mang một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đến trường, chỉ mới đọc được một phần ba cuốn sách, tình tiết đang đến hồi gay cấn, sự sống chết của nhân vật chính đang ngàn cân treo sợi tóc. Cho nên lúc ăn cơm, cậu ấy ngấu nghiến đồ ăn, cảm thấy ngứa ngáy muốn đọc tình tiết ở phần sau, Phương Nhạc lại ăn chậm nên cậu ấy mới thúc giục Phương Nhạc.

Phương Nhạc hỏi ngược lại bọn họ: “Mấy cậu còn muốn ăn không?”

Thẩm Nam Hạo cho rằng thực lực của mình không bằng Phương Nhạc, cậu ta tiếc nuối nói lời tạm biệt: “Thức ăn tớ vừa ăn vẫn còn đang nghẹn ở cổ họng đây này, cậu đi đi.”

Phan Đại Châu thở dài, sống chết cũng phải đi cùng bạn bè: “Vậy để tớ cùng cậu đi ăn thêm chút nữa. Nhắc mới nhớ, gần đây tớ thấy mình lại đang phát triển nữa rồi, vừa mới ăn no chín phần, vẫn có thể nhét được, cậu cho cho tớ một miếng là được rồi”

Nói xong, Phan Đại Châu đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô gái xinh đẹp vẫn yên lặng đứng bên cạnh: “Cậu thì sao, muốn đi chung hay về một mình?”

Giọng cô gái cũng dịu dàng như vẻ ngoài của cô ấy: “Tớ đi chung với mấy cậu.”

Phương Nhạc nói với mọi người, chủ yếu nói với phía đối diện: “Vậy đi thôi.”

Sau khi sự cố được khắc phục, mọi người lại lên băng chuyền, tiến về phía căn tin.

Nhóm đi ăn trưa được chia lại, Phương Nhạc đi về phía Trần Hề, Lâu Minh Lí – người vốn đứng bên trái Trần Hề tự nhiên bị đẩy sang phía bên kia của Phương Nhạc, còn lại Giả Xuân thì đi bên phải Trần Hề.

Phương Nhạc hỏi Trần Hề: “Tại sao trễ thế này mới đi ăn cơm?”

Trần Hề trả lời: “Tránh giờ cao điểm ở căn tin đó.”

“Mấy ngày nay vẫn đi trễ thế này à?”

“Đúng thế.”

Trường THPT Số 8 có rất đông học sinh, căn tin rộng, thời gian nghỉ trưa dài. Lãnh đạo nhà trường coi trọng sự tự do, không giống như trường THPT phụ thuộc thực hiện quản lý quân sự và giảng dạy áp lực cao, trường THPT Số 8 đương nhiên cũng rất chú trọng đến việc học, ví dụ như các lớp thi đấu không thể được nghỉ đầy đủ trong các kỳ nghỉ đông, hè và cuối tuần, nhưng trường THPT Số 8 cũng rất coi trọng hoạt động giải trí vui chơi, các hoạt động cộng đồng ở đây đặc biệt phong phú, khi lên lớp cũng cho bọn họ tự do hết mức có thể.

Vì vậy, khi chuông reo nghỉ trưa cho đến trước khi tiết học đầu tiên của buổi chiều bắt đầu, họ có thể tự do sử dụng giờ nghỉ trưa này. Có người ăn xong thì đến sân thể thao, có người đến thư viện, có người tham gia hoạt động câu lạc bộ, có người vào phòng học ngủ trưa.

Sau bữa trưa Phương Nhạc rất ít khi ở lại phòng học, vì thế anh không rõ hoạt động buổi trưa của Trần Hề.

Phương Nhạc hỏi: “Trương Tiêu Hạ không đi cùng với cô à?”

Trần Hề nói: “Cậu ấy có nhịn đói được đâu.”

Phương Nhạc: “Cô chờ đến giờ này mà vẫn chưa thấy đói à?”

Trần Hề: “Hơi đói tí thôi, tôi có thể nhịn được.”

“Cậu nhịn được hay thật đấy. Hôm qua cố uống hai cốc nước lớn, giải ra được bài toán mới chịu đi đến căn tin.” Lâu Minh Lí tặc lưỡi hai lần: “Tớ thực sự phục cậu luôn.”

Lâu Minh Lí có đôi mắt đào, vẻ ngoài đẹp trai rạng ngời, tính cách giản dị, có thể trò chuyện với bất kỳ ai.

Cậu ta cảm thấy chính mình là người đã mời đám Phương Nhạc vào đội của bọn họ, tuy nhiên cũng thầm lẩm bẩm trong lòng rằng người Trung Quốc thích chào hỏi bằng cách “Ăn cơm chưa? Cùng đi ăn thêm đi”, ai biết đối phương sẽ thực sự gật đầu đồng ý đi đâu. Nhưng nếu cậu ta đã mời người ta tới thì đương nhiên phải chăm sóc bầu không khí cho thật tốt. Chẳng bao lâu, Lâu Minh Lí đã trở thành trưởng nhóm bầu không khí, lúc thì tán dóc với người này, lúc lại hỏi người khác.

Tự nhiên hỏi đến cô gái xinh đẹp: “Cậu học cùng lớp với Phan Đại Châu à? Bọn Đại Châu và Phương Nhạc cũng không chịu giới thiệu cậu nữa.”

Phan Đại Châu trợn mắt: “Tớ có nói được câu nào đâu? Cậu nói chuyện còn giỏi hơn tớ nữa!”

Lâu Minh Lí cười nói: “Lúc còn bé, trong tiệc thôi nôi, tớ đã chọn trúng micro đấy.”

Phan Đại Châu giơ ngón tay cái lên: “Đúng là ông cụ của nhân tài, lần đầu tiên tớ nghe nói có người chọn micro trong tiệc thôi nôi đó.”

“Chủ yếu là do hoàn cảnh gia đình thôi, người nhà tôi đều làm việc ở đài truyền hình.”

Hai người càng nói chuyện càng lạc đề, Trần Hề tò mò nhìn cô gái đang đi phía trong. Bởi vì muốn nhìn người ta, nên mặt cô áp sát vào bả vai Phương Nhạc, Phương Nhạc vô thức rụt bả vai lại. Trần Hề phát hiện bả vai Phương Nhạc động đậy, cô bất giác giương mắt lên nhìn anh.

Đôi mắt cô dường như luôn đẫm nước, Phương Nhạc cúi đầu nhìn đôi mắt Trần Hề, dừng một chút rồi thấp giọng nói: “Cậu ấy tên là Phan Tiểu Khê, học lớp 10.”

Trần Hề cảm thấy cái tên “Phan Tiểu Khê” này giống như tên cùng một dòng họ, khiến cô nhớ đến Phương Quán Quân, Phương Quý Quân và Phương Á Quân.

Quả nhiên nghe được câu tiếp theo của Phương Nhạc: “Cậu ấy là em họ của Phan Đại Châu.”

… Hóa ra thật sự là tên cùng một dòng họ*.

(*Đại Châu có nghĩa là đại lục/ lục địa, còn Tiểu Khê là suối nhỏ, đều liên quan tới địa lý =)))

Phan Đại Châu cuối cùng cũng nhớ đến việc giới thiệu em họ của mình.

Sau khi nghe cậu ấy giới thiệu, Lâu Minh Lí nói đùa: “Tớ đã nhìn thấy cậu ấy đứng ở trước cửa lớp bọn tớ đợi Phương Nhạc mấy lần, còn tưởng rằng cậu ấy là em gái của Phương Nhạc.”

“Tớ tiện đường thôi…” Phan Tiểu Khê hơi xấu hổ: “Tớ đi từ phòng học xuống sẽ đi ngang qua lớp của mấy cậu trước.”

Học sinh lớp 10 ở tòa nhà 1, phòng học được bố trí từ tây sang đông, các lớp 1, 2, 3, 4 và 5 ở tầng một; lớp 10, 9, 8, 7 và 6 ở tầng hai, trên tầng ba còn có ba lớp nữa.

Có hai cầu thang ở phía đông và phía tây, lớp 10 và lớp 1 đều ở cầu thang phía tây.

Phan Đại Châu và em họ của mình có mối quan hệ rất tốt, trước đây họ học khác trường cấp hai nhưng hiện tại đều học trường THPT Số 8, Phan Đại Châu đương nhiên sẽ chăm sóc đối phương hơn. Phan Tiểu Khê trong lớp gặp chuyện gì đó, cô ấy nói muốn đi ăn trưa chung với cậu ấy, cậu ấy đương nhiên không phản đối.

Lúc đầu Phan Tiểu Khê đến cửa lớp 5 để đợi cậu ấy, nhưng sau đó Phan Tiểu Khê nói rằng cô ấy không muốn một mình đi qua nhiều cửa của lớp khác như vậy, Phan Đại Châu nhớ đến bọn con gái khi đi vệ sinh cũng phải rủ bạn đi cùng, đi một mình sẽ cảm thấy ngượng ngùng, mặc dù cậu ấy cảm thấy tật xấu này của bọn con gái rất khó hiểu, nhưng cậu ấy vẫn tôn trọng.

Cho nên gần đây, Phan Tiểu Khê đổi thành đi xuống cầu thang phía tây chờ Phương Nhạc trước, sau đó cùng Phương Nhạc đi đến lớp 5.

Đám người vừa đi vừa nói chuyện thoáng cái đã đi đến căn tin. Trong căn tin vẫn còn rất nhiều người, hôm nay đám Trần Hề đến muộn hơn bình thường, đồ ăn còn lại bên trong cửa sổ nhìn cũng không ngon lắm. Lâu Minh Lí đề nghị lên lầu hai ăn cơm niêu, dù sao giá cả cũng xêm xêm nhau, hơn nữa cơm niêu còn nóng hổi và có đủ rau thịt.

Cửa sổ bán cơm niêu ở tầng hai phải đứng xếp hàng, nhưng không có nhiều người nên không phải đợi quá lâu. Trần Hề gọi một phần ba món tươi*, Lâu Minh Lí bảo bọn họ tìm chỗ ngồi, không cần nhiều người đứng xung quanh như vậy.

(*Gồm tôm, thịt heo và hẹ)

Vì thế đám Trần Hề và Phan Đại Châu đi tìm chỗ ngồi, chỉ còn lại Phương Nhạc và Lâu Minh Lí đứng trước cửa sổ bán cơm niêu.

Phương Nhạc đút hai tay vào túi quần hỏi Lâu Minh Lí: “Cậu cũng tránh giờ cao điểm rồi mới đến căn tin à?”

“Đúng vậy, nhưng chủ yếu là tớ muốn đợi người khác cùng đi, chứ xếp hàng hay không xếp hàng cũng chả sao cả.” Không phải là đợi Giả Xuân à.

Phương Nhạc nhìn cậu ta: “Trước đây chẳng thấy cậu thân với Trần Hề như vậy.”

“Cũng mới thân gần đây thôi.” Lâu Minh Lí nói: “Khi chuông reo nghỉ trưa, đám mấy cậu đều chạy hết ra ngoài, chỉ còn lại cậu ấy ở trong lớp, tớ không muốn thân với cậu ấy cũng khó. Nhưng chủ yếu là do tính tình của cậu ấy tốt, cậu đừng thấy tớ có thể nói chuyện với bất cứ ai mà lầm, tớ thật sự không dám nói một câu “cùng đi ăn” với mấy đứa con gái khác đâu, ngoại trừ Trần Hề, cậu ấy thật sự rất thú vị. “

Bên trong cửa sổ phừng lên hơi nóng, ngọn lửa ở dưới dãy nồi đang cháy lớn, canh sôi sùng sục, ngay cả cái nắp cũng không thể ngăn cản được khí thế của nước và lửa đan xen vào nhau, gần sắp bị thổi bay.

Phương Nhạc nhìn cảnh tượng sôi sùng sục trước mặt, hỏi: “Mấy cậu đã nói những gì thế?”

Tại bàn ăn ở phía bên kia, Phan Đại Châu lấy điện thoại di động ra lén lút chơi Tetris*, Phan Tiểu Khê cảnh giác xung quanh, nói: “Anh cũng gan quá ha, không sợ bị thầy cô nhìn thấy hả?”

(*Trò xếp hình)

Phan Đại Châu nói: “Em không hiểu đâu, nếu bây giờ anh không chơi trò chơi để phân tán sự chú ý thì anh sẽ không nhịn được ngọn lửa nhiều chuyện đang cháy bừng bừng trong cơ thể.”

“Ngọn lửa nhiều chuyện gì?”

Phan Đại Châu vừa nhấn nút trên điện thoại vừa lén nhìn qua cửa sổ bán cơm niêu cách đó không xa, đồng thời trong đầu nhớ lại những lời Thẩm Nam Hạo đã nói khi gặp đám người Trần Hề đi trên đường.

Thẩm Nam Hạo nói, có phải Lâu Minh Lí rất đẹp trai không? Cậu ta còn nói thêm một câu nữa, đó là…

“Trần Hề cũng rất xinh đẹp.”

Ngoài ra cậu ta cũng không nói gì nữa, nhưng hai câu này thực ra nghe rất thú vị, càng thú vị hơn chính là phản ứng của Phương Nhạc.

Cái thứ chó đó thật sự chưa ăn no ư?

Phan Đại Châu điên cuồng ấn phím trên điện thoại, cố gắng hết sức để đè nén ngọn lửa nhiều chuyện đang bùng cháy trong người mình. Kìm lại! Phải kìm lại!

Cơm niêu đã được nấu chín, Phan Tiểu Khê và Phan Đại Châu đều không gọi món. Com niêu vẫn đang nóng hổi khó bưng nên Lâu Minh Lí liền gọi hai người còn lại tới.

Trần Hề và Giả Xuân đi tới, mỗi người bưng một khay. Hai người đi phía trước, theo sau là Phương Nhạc và Lâu Minh Lí.

Chỗ ngồi bọn họ chọn là hai chiếc bàn tám chỗ ghép lại, Trần Hề đi đến ngồi xuống, Giả Xuân ngồi bên cạnh Trần Hề, đối diện là Phan Đại Châu và Phan Tiểu Khê.

Lúc Lâu Minh Lí đi đến, cậu ta cảm giác được Phương Nhạc đột nhiên đi nhanh hơn một bước, sau đó chỗ ngồi còn lại bên cạnh Trần Hề đã bị Phương Nhạc chiếm, Lâu Minh Lí ngồi đối diện Phương Nhạc.

Cơm niêu đang nóng hổi, nhưng Trần Hề và Giả Xuân vẫn chưa ăn ngay, trên bàn trước mặt có tờ giấy và cây bút, trên giấy có những chấm và đường màu xanh và màu đen.

Trần Hề cầm bút xanh lên, nói: “Đến lượt tớ à?”

Giả Xuân: “Ừ, đến cậu vẽ đó.”

Trần Hề chấm một cái, sau đó nối lại thành một đường, tiếp theo đến lượt Giả Xuân.

Phương Nhạc không khỏi nhìn bọn họ, sau khi một người vẽ xong là lặng lẽ chuyển sang người còn lại, một nửa tờ giấy đã chứa đầy các dấu chấm và đường thẳng.

Lâu Minh Lí hút sợi miến, miệng thở ra hơi nóng nói: “Đừng quan tâm bọn họ, bọn họ đã chơi trong lớp được nửa ngày rồi, nếu tớ không giục bọn họ đi ăn thì bọn họ đã định nhịn đói bữa nay rồi đấy. Cậu nhìn đi, thậm chí đi ăn cơm còn mang theo giấy và bút để tiếp tục chơi nữa chứ. Tớ nói…”

Lâu Minh Lí nhìn Trần Hề và Giả Xuân nói: “Hai cậu xong chưa thế? Hai cậu ngày nào cũng ở cạnh nhau không phải giải đề thì lại chơi mấy trò hại não thế này, sao không để đầu óc nghỉ ngơi một chút đi?”

Trần Hề vẽ một đường lên giấy, một lúc làm hai việc nói: “Trò này rất thú vị.”

Phan Tiểu Khê ở đối diện không kiềm được hỏi: “Đây là trò gì thế?”

Trần Hề giải thích: “Đây là trò chơi giá đỗ.”

Phan Đại Châu vừa chơi Tetris vừa phân tâm hỏi: “Hả?”

“Cái này là do Conway phát minh ra. Conway là một nhà toán học người Anh, ông ấy đã phát minh ra một trò chơi có tên là trò chơi cuộc sống rất nổi tiếng. Nói một cách đơn giản, trò chơi đó là một ô lưới, mỗi ô có hai trạng thái là sống hoặc chết.” Trần Hề kiên nhẫn giải thích: “Trò chơi giá đỗ mà chúng ta đang chơi thực ra rất đơn giản, tớ vẽ hai điểm thành nối thành một đường thẳng, sau đó vẽ một điểm ngẫu nhiên trên đường thẳng này, Giả Xuân sẽ chọn hai điểm và nối thành một đường thẳng, sau đó vẽ một dấu chấm mới. Mỗi dấu chấm không được nối quá ba lần, đường thẳng cũng không được giao nhau. Người vẽ được đường cuối cùng là người chiến thắng.”

“Trò gì thế?” Phan Đại Châu nghe đến nỗi đầu lùng bùng, hỏi Phương Nhạc – người vẫn đang im lặng không nói tiếng nào: “Nhạc Tử, cậu hiểu không?”

Phương Nhạc không nói gì.

Trần Hề suy nghĩ một lúc rồi đưa ra lời giải thích đơn giản hơn: “Đây là một trò chơi công bằng*. Mấy cậu chắc đã biết trò chơi công bằng là gì rồi đúng không?”

Giả Xuân chỉnh lại gọng kính trên sống mũi: “Nếu mấy cậu có hứng thú thì tớ có sách liên quan về trò chơi này.”

Trần Hề nói: “Vẫn còn có một quyển sách ở chỗ tớ nữa.”

Giả Xuân nói: “Không sao đâu, cậu cứ thong thả xem.”

Giả Xuân đeo kính, cao hơn một mét bảy, dáng người gầy gò, ngày nào cũng thức khuya để học bài. Từ khi bắt đầu khai giảng đến nay, mụn trên trán vẫn chưa lặn. Bởi vì ở đây có thêm một cô gái xa lạ nên dọc đường cậu ta lại trở nên nhút nhát và chẳng nói một câu nào, đây là lần đầu tiên cậu ta mở miệng nói chuyện.

Phan Đại Châu vẫn đang điên cuồng nhấn bàn phím điện thoại di động, nhưng ánh mắt không ngừng ngước lên nhìn, một bên là thiếu niên lạnh lùng đẹp trai, một bên là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba nhút nhát và rụt rè.

Kỳ thi tháng này Phương Nhạc được bao nhiêu điểm nhỉ? Ồ, hình như thấp hơn Trần Hề hai hạng.

Phan Tiểu Khê ở bên cạnh nhắc nhở: “Ai da, khối vuông này của anh…”

Khối vuông xếp chồng lên nhau, trò chơi kết thúc. Phan Đại Châu cảm xúc dâng trào, nói: “Mắc sai lầm rồi, bắt đầu lại!”

*Tác giả có lời muốn nói:

Phan Đại Châu: “Mắc sai lầm rồi, bắt đầu lại!”

*Trò chơi công bằng là trò chơi trong đó các nước đi được phép chỉ phụ thuộc vào vị trí chứ không phụ thuộc vào di chuyển của hai người chơi, trong đó phần thưởng là đối xứng. Nói cách khác, sự khác biệt duy nhất giữa người chơi 1 và người chơi 2 là người chơi 1 đi trước. Trò chơi được chơi cho đến khi đạt được vị trí cuối cùng.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 20"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online