Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trăng Ngả Về Tây - Chương 19

  1. Home
  2. Trăng Ngả Về Tây
  3. Chương 19
  • 10
Prev
Next

Chương 19

Vào cuối tuần cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Phương Nhạc và Phan Đại Châu hẹn nhau đi chơi bóng rổ. Hai người đi đến cửa phòng tập thể dục, Phương Nhạc nhìn thấy trung tâm thương mại cách đó không xa, đột nhiên đổi ý: “Cậu vào trước đi, tớ ghé trung tâm thương mại một lát.”

“Đi trung tâm thương mại làm gì? Muốn mua gì à?” Phan Đại Châu hỏi.

Phương Nhạc không nói gì, chỉ nói: “Tớ sẽ quay lại ngay.”

“Vậy chúng ta cùng đi đi, chắc bọn Liêu Tri Thời vẫn chưa đến đủ đâu.”

Phan Đại Châu không có việc gì làm nên cùng Phương Nhạc đi đến trung tâm thương mại. Phương Nhạc có mục tiêu rõ ràng, sau khi vào trung tâm thương mại, anh đi thẳng đến tiệm bán sản phẩm dành cho mẹ và bé, sau đó đứng trước một cái kệ nhìn một dãy đũa cho trẻ em tập đủ màu sắc.

Chủ tiệm mẹ và bé ban đầu nhìn bóng lưng tưởng họ là người lớn khoảng hơn hai mươi tuổi, nhưng chỉ khi bước tới định chào thì mới nhìn rõ mặt hai người. Một người đeo một cặp kính dày và trông khá lanh lợi, trong khi người kia khuôn mặt nhìn rất đẹp trai, chiếc mũi cao, trái cổ nổi bật trên chiếc cổ thon dài, đường quai hàm đã có nét của người trưởng thành.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh, như thể mặt trời chiếu rọi xuyên qua mái nhà, nữ chủ tiệm kinh ngạc bởi vẻ đẹp của anh, đến mức trong lòng dâng lên một tràng dấu chấm than dài đằng đẵng, khiến cô ấy càng nhiệt tình hơn.

Cô ấy không đoán được tuổi tác của đối phương, liệu anh có phải là người trưởng thành hay không, nhưng trong độ tuổi giới hạn của luật pháp đều không đến nỗi đã làm bố. Những câu bán hàng đều giống nhau, tuyệt đối không thể sai được.

“Muốn mua đũa tập à? Nhà có bé trai hay bé gái nè?” Chủ tiệm hỏi.

Phan Đại Châu cười ha ha nói: “Bé gái!”

“Bé gái à. Vậy cậu nhìn xem, đôi đũa màu hồng và đôi màu vàng này rất hợp với bé gái.” Chủ cửa hàng lợi dụng xu hướng nói: “Bé ở nhà bao nhiêu tuổi rồi? Mới tập cầm đũa thôi à? Có muốn mua thêm một cái tô nhỏ, một cái thìa nhỏ và một cái yếm ăn cơm cho đủ bộ không?”

Phan Đại Châu không nhịn được phì cười: “Hỏi cậu kìa, bé nhà cậu bao nhiêu tuổi rồi? Có muốn mua thêm yếm ăn cơm không?”

Phương Nhạc phớt lờ Phan Đại Châu ồn ào, nghiêm túc trả lời chủ tiệm: “Cô ấy mười lăm, gần mười sáu tuổi rồi.”

“À…”

“Có loại đũa tập nào phù hợp với lứa tuổi của cô ấy không?”

“Tiệm của tôi hiện tại không có…” Chủ tiệm băn khoăn, có cần mở rộng nhóm tuổi của nhu cầu thị trường ra không?

Hai người bước ra khỏi cửa hàng mẹ và bé, Phan Đại Châu cảm giác như có ai điểm trúng huyệt cười của mình, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kỳ quái của những người xung quanh: “Đũa tập của em bé, Trần Hề có biết cậu muốn mua cho cậu ấy đũa tập của em bé không? Ha ha ha ha ha…”

Tuần này, Trần Hề nghiêm túc thực hiện chiến lược “mọi việc khó khăn trên đời đều bắt đầu từ những việc dễ dàng, mọi việc lớn trên đời đều bắt đầu từ những việc nhỏ bé”, đi đứng ngồi nằm, bất cứ lúc nào cần sử dụng tay thì cô sẽ sử dụng tay phải của mình trước.

Khi vắt khăn thì tay phải sẽ dùng lực nhiều hơn, khi nhặt đồ thì tay phải đưa ra trước, khi gọt hoa quả thì dùng tay phải cầm dao gọt, khi buộc tóc cũng nhớ dùng tay phải vòng tóc qua trước.

Ngay cả Phương Mạt cũng há hốc mồm: “Chị cuối cùng cũng hiểu tại sao chị là học sinh dốt còn em là học sinh giỏi rồi, nếu khi chị làm việc gì đó mà có được sự quyết tâm và kiên trì giống em thế này thì có gì mà chị không làm được chứ. Lợi hại lợi hại, em và ông em trai của chị hơi giống nhau đấy, kỳ thật hai đứa mới là anh em, haiz, chị nghi ngờ chị với nó chả có tí có quan hệ huyết thống nào.” Nhìn thấy Phương Nhạc đi vào phòng bếp, Phương Mạt thuận miệng nói: “Anh hai ruột của em tới rồi kìa, gọi nó đi!”

Khi Phương Mạt nói câu này, Trần Hề đang gắp rau, Trần Hề không thể cầm đũa bằng tay phải được, chủ yếu là vì cô không thể điều chỉnh tư thế khi cầm đũa. Khi Trần Hề còn nhỏ, đi trên đường thường xuyên vấp ngã, cô từng nghi ngờ rằng tiểu não của mình phát triển có vấn đề, hiện tại cô cũng nghi ngờ dây thần kinh tay phải của mình kém phát triển.

Đồ ăn trên đầu đũa lại rơi ra, Trần Hề ngẩng đầu, lơ đãng qua loa gọi một tiếng “Anh hai”, sau đó lại tiếp tục nghiên cứu kỹ năng gắp thức ăn của mình.

Phương Nhạc vừa đi ngang qua bàn ăn, im lặng liếc nhìn hai người.

Trước cửa trung tâm thương mại và siêu thị, Phan Đại Châu mua hai quả Surprise Eggs, còn đang vui mừng thì bị Phương Nhạc vỗ vào gáy, Phan Đại Châu liền la lên “Ui da” một tiếng rồi xoa đầu, nhịn cười: “Tớ nói này, cậu đối xử với Trần Hề càng ngày càng tốt, tớ vốn dĩ lo rằng quan hệ giữa hai người sẽ luôn căng thẳng như vậy.”

Phan Đại Châu không phải là kẻ ngốc, cậu ấy nhiều lắm cũng chỉ có tính hơi trẻ con và sở thích đặc biệt thôi, nói một cách dễ nghe thì có thể coi là lập dị. Như Lưu Khánh Hoan – thầy cũng dạy vật lý trong lớp của cậu ấy đã nói, Newton là một thiên tài vật lý lập dị, có thể dùng một cây kim tự chọc vào hốc mắt của mình. Tính cách lập dị của Phan Đại Châu không quá “dị” như vậy, tuy không phải là thiên tài nhưng cậu ấy cũng là một học bá nhỏ có thể thi đậu vào trường cấp ba trọng điểm số một ở Hà Xuyên, chỉ số IQ không thấp.

Nửa năm đầu, bọn họ thường xuyên cùng nhau ngồi xe buýt đi học, Phương Nhạc và Trần Hề luôn duy trì khoảng cách khá xa. Phan Đại Châu và Phương Nhạc là bạn học cấp hai, nhà cũng gần nhau, thời gian cậu ấy ở với Phương Nhạc còn nhiều hơn ở với bố mẹ, cậu ấy cũng biết rõ Phương Nhạc thích gì và không thích gì.

Phan Đại Châu nhìn thấu nhưng không nói ra, cậu ấy sợ nói ra sẽ khiến không khí trở nên ngượng ngập, cậu ấy nên tiếp tục nói chuyện với Trần Hề như không có chuyện gì, hay nên đối xử lạnh lùng thờ ơ giống Phương Nhạc đây? Cậu ấy còn khá thích Trần Hề.

Thế là Phan Đại Châu giả ngu, lúc thì chạy phía sau nói với Trần Hề vài ba câu, lúc thì cười đùa khoác vai người anh em phía trước, như đang diễn kịch hài, cố gắng không khiến bầu không khí trở nên im lặng. Bây giờ mây tan trăng sáng, có thể nhìn thấy bằng mắt rằng Phương Nhạc đối xử với Trần Hề tốt hơn nhiều rồi.

Phan Đại Châu mở quả Surprise Eggs ra rồi nói: “Cậu xem Trần Hề tốt biết mấy, nhưng chỉ có cậu suốt ngày bày ra vẻ mặt nhăn nhó, như thể cậu ấy nợ cậu 8 triệu. Vậy tại sao bây giờ cậu lại nghĩ thông rồi vậy, biết đối xử tốt với người ta nữa, đi ra ngoài chơi bóng cũng không quên mua đũa cho người ta, chậc chậc, không giống cậu chút nào.”

Phương Nhạc dừng lại, chặn ở lối vào siêu thị. Cuối tuần có rất nhiều khách hàng, Phan Đại Châu đụng phải anh, thấy lạ nói: “Làm gì thế? Đi thôi.”

Phương Nhạc xoay người bỏ đi, Phan Đại Châu cũng đi theo: “Này này, cậu không đi siêu thị tìm đũa nữa hả?”

“Không tìm nữa.”

“Cậu lại sao thế?”

Phương Nhạc mím môi, sải bước rời khỏi trung tâm thương mại.

Cuối tháng 9, hoa quế ở Hà Xuyên nở rộ tỏa hương thơm ngào ngạt, ánh nắng gay gắt như một chuỗi nhạc chiếu vào khiến tai người ù đi.

Phương Nhạc đút hai tay vào túi, đứng trước vạch đường dành cho người đi bộ bên ngoài trung tâm thương mại chờ qua đường, Phan Đại Châu tức giận nói: “Cậu đúng là một kẻ xấu tính, lúc này lúc khác, mấy đứa con gái kia chỉ nhìn mặt cậu mới không biết cậu tệ đến mức nào. Đứa nào đứa nấy nhìn thấy cậu liền gào khóc, đúng là chưa thấy hết các mặt của xã hội!”

Phan Đại Châu lấy ra quả Surprise Eggs thứ hai, đồ chơi bên trong là một con thỏ: “Tại sao lại là thỏ chứ? Năm Mão còn chưa qua nữa? Cậu mang về cho Trần Hề đi, cậu ấy thích.” Nói xong thì đưa cho Phương Nhạc.

Phương Nhạc rũ mắt xuống, trong tầm mắt hiện ra một con thỏ trắng nhỏ, chất liệu nhựa khá kém, nhưng bề ngoài lại tương đối đáng yêu. Đèn đỏ phía đối diện chuyển sang màu xanh, xe cộ phía trước vạch đường dành cho người đi bộ dừng lại thành một hàng dài, Phan Đại Châu thúc giục: “Đi thôi, đi thôi.”

Ánh nắng gay gắt vẫn nóng hừng hực, Phương Nhạc cầm lấy con thỏ nhỏ từ trong tay cậu ấy, ôm trong tay, hít một hơi thật sâu rồi quay trở lại trung tâm thương mại.

Phan Đại Châu muốn phát điên: “Phương Nhạc, có phải cậu thấy tớ không thuận mắt, thật lòng muốn đối đầu với tớ đúng không?”

Cuối cùng, hai người ở trong trung tâm thương mại và siêu thị cũng không tìm được đôi đũa phù hợp, Phương Nhạc và Phan Đại Châu đi đến một cửa hàng khác, người hướng dẫn mua sắm trong cửa hàng đó lấy ra một đôi đũa tập cho trẻ em lớn tuổi hơn, số tuổi được đánh dấu trên bao bì là mười hai tuổi.

Người hướng dẫn mua hàng hỏi: “Trong cửa hàng chúng tôi chỉ có mẫu này. Mười lăm, mười sáu tuổi dùng vẫn được, con gái hay con trai dùng thế?”

Phương Nhạc nói: “Con gái.”

“Bàn tay của cô bé to khoảng bao nhiêu?”

Phan Đại Châu bị hấp dẫn bởi đồ chơi trẻ em trong cửa hàng nên đi sang đó, chỉ còn lại Phương Nhạc đứng trước kệ. Phương Nhạc giơ một tay lên, nắm tay so thử, cụp mắt xuống nói: “Tôi có thể dùng một tay để ôm trọn bàn tay của cô ấy.”

“…Vậy chắc thì có thể dùng được, ha ha.” Người hướng dẫn viên mua hàng kiềm chế tiếng cười của mình.

Tối hôm đó, Trần Hề nhìn thấy đôi đũa màu hồng của em bé đặt trên bàn ăn, cô kinh ngạc cầm lên, thọc ngón tay vào vòng silicon, thử gấp vài lần, phát hiện rất vừa vặn.

Trần Hề nhướng mày nhìn đối phương, cười nói: “Cám ơn!”

Vẻ mặt Phương Nhạc vẫn như thường, nói: “Vẫn chưa rửa, tự đi rửa đi.”

“Được!” Trần Hề chạy vào bếp.

Một tuần sau, kỳ thi hàng tháng kết thúc, bắt đầu kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, lớp thi đấu hiếm lắm mới có được kỳ nghỉ trọn vẹn. Vào ngày đầu tiên của Quốc khánh, từ sáng sớm nhà họ Phương đã lái xe lên đường cao tốc để đi đến thị trấn Tân Lạc để tham dự tiệc cưới.

Trên xe có đúng năm người vì mẹ Phương không đi. Mười năm trước, mẹ Phương đắm chìm trong chuyện tình của mình, bây giờ Phương Nhạc đã ra một đòn chí mạng, mẹ Phương đi ra ngoài du lịch hơn nửa năm, ngắm nhìn thế giới, chợt bừng tỉnh tìm lại được chính mình.

Đàn ông là thá gì, kiếm tiền còn tốt hơn, phụ nữ đã có sự nghiệp thì còn muốn gì mà chẳng được?

Bà nội Phương cảm thấy đàn ông vẫn có phần quan trọng, nhưng con dâu quả thực đã chịu ấm ức, bây giờ con dâu không muốn quay về, đột nhiên muốn lập nghiệp, bà nội Phương không nỡ bỏ mặc con dâu, nhà giàu mới nổi như họ đây cũng không thiếu số tiền ít ỏi này nên bà ấy giấu hai đứa con còn lại, lặng lẽ lấy tiền ra tài trợ.

Thế là văn phòng mai mối hôn nhân “Nguyệt Nguyệt Hoa Khai” của mẹ Phương đã khai trương vào ngày Quốc Khánh này, đáng tiếc nhà họ Phương phải về quê dự tiệc cưới nên không thể đến chúc mừng, tuy nhiên ông chủ Phương đã đặt trước lẵng hoa và đồ uống mừng khai trương.

Trên xe, ba trẻ vị thành niên ngồi chen chúc ở ghế sau. Phương Mạt ngồi ở giữa, trên mặt lộ ra vẻ không vui: “Con kiên quyết yêu cầu khi trở về Phương Nhạc tự mình đi taxi. Nó cao to như vậy, một mình nó ngồi bằng với hai người ngồi rồi. nhìn Trần Hề xem, con bé gần như bị nó dành hết chỗ ngồi luôn rồi!”

Phương Nhạc ngước mắt liếc nhìn kính chiếu hậu trong xe, người trong kính phá đám nói: “Em vẫn ngồi đây mà.”

Phương Nhạc cong môi.

“Ai da, tức chết mất, Hề Hề, em im miệng lại cho chị!” Phương Mạt nói với người phía trước: “Hai người nhìn xem, Hề Hề bị ép đến mức mê sảng, nói nhảm luôn rồi kìa.”

“Con thôi đi.” Bà nội Phương bị cô làm ồn ào đến nhức cả tai: “Còn muốn đi taxi à, tiền nhiều như vậy, không có chỗ để tiêu à?”

Ông chủ Phương vừa lái xe vừa nói: “Đúng vậy, còn phải băng qua đường cao tốc nữa, con có biết đi taxi tốn bao nhiêu tiền không?”

Phương Mạt nói: “Vậy để nó đi xe buýt.”

Bà nội Phương nói: “Vậy con đi với nó đi, để cho bà đi về có thể yên tĩnh một chút.”

… Phương Mạt co chân lại, tựa đầu vào ghế, cảm thấy hối hận.

Sau khi ồn ào và kẹt xe suốt chặng đường, buổi trưa họ đã đến được thị trấn Tân Lạc, ngay đúng giờ ăn trưa, không sớm cũng không muộn.

Cặp vợ chồng mới cưới là cháu của anh bà con của bà nội Phương, tiệc cưới được tổ chức tại một lễ đường lớn ở vùng nông thôn. Lễ đường không thua kém gì khách sạn, bên trong lễ đường có hai mặt kính trong suốt, rộng rãi và sáng sủa, bên ngoài lễ đường là một đồng cỏ xanh rộng lớn đang treo những quả bóng bay hydro đủ màu sắc.

Khách khứa rất nhiều nên mọi người bày một bàn riêng cho trẻ em. Trần Hề, Phương Nhạc và Phương Mạt đều là trẻ vị thành niên nên tự động được xếp vào nhóm trẻ em, ngồi giữa một đám con nít.

Bọn họ đói đến mức ngực dính cả vào lưng, món ăn đầu tiên vừa được bưng lên, bọn họ liền giơ đũa lên chuẩn bị. Nhưng họ đã tính toán sai lầm, hoàn toàn chưa bao giờ nhìn thấy sức chiến đấu đáng sợ của đám con nít này. Người phục vụ vẫn chưa sắp đĩa xong, mấy bạn nhỏ đã lao tới dùng tay cướp đĩa. Món đầu tiên là chân gà om được dọn ra dựa trên số lượng người, theo lý thì sẽ đủ, nhưng có đứa hai tay lại cầm hai cái, vì vậy trước khi đám Trần Hề kịp phản ứng, chiếc đĩa đã lập tức trở nên sáng bóng.

Trần Hề và Phương Mạt nhìn nhau, món thứ hai sắp được dọn lên, Trần Hề vẫn chưa dùng thành thạo được đũa bằng tay phải nên đổi sang tay trái, Phương Mạt thấp giọng nói: “Chuẩn bị.”

Bọn họ hạ đũa xuống một cách chuẩn xác.

Ăn cũng giống như đi đánh trận, bạn tranh tôi giành thì dường như rất ngon miệng, thậm chí còn không có thời gian để nói chuyện, mọi người đều bận rộn ăn tiệc.

Trong lúc ăn, Phương Mạt không nhịn được muốn đi vệ sinh, trên đường về, cô ấy nhìn thấy người phục vụ đang phục vụ món thịt viên trân châu mà mình yêu thích, Phương Mạt giơ tay lên và hét lên: “Hề Hề, chị muốn thịt viên.”

Tay Trần Hề đang gắp thức ăn, đĩa thịt viên trân châu trên bàn vẫn đang lơ lửng trên không, sắp bị công kích từ mọi phía. Trần Hề chả thèm suy nghĩ, dùng tay phải cầm đũa của Phương Mạt lên, nhanh chóng chộp lấy một viên thịt trong làn mưa kiếm.

Sau đó mấy đứa con nít đều sững sờ, hai tay của người này đều đang gắp thức ăn ư?! Ai có thể cướp lại chị ấy được chứ?!

Trần Hề cũng ngơ ra, tay phải của cô cầm đũa một cách vô cùng chuẩn xác và trơn tru.

Trần Hề nhìn thiếu niên bên cạnh, thiếu niên ở dưới ánh nắng cũng đang nhìn cô.

Ngay bên ngoài cửa sổ bằng kính trong suốt, không biết đứa trẻ nào đã kéo dây của bóng bay trên bãi cỏ, những quả bóng bay màu hồng, màu đỏ, màu xanh và tím từ từ bay lên trời, rực rỡ dưới ánh mặt trời, dường như ngay cả thiên nhiên cũng đang ca hát.

Con người lẽ ra phải khiêm tốn trước thiên nhiên, nhưng vào lúc này, Trần Hề cũng có cảm giác kiêu ngạo giống như Phương Nhạc…

Hóa ra bàn tay của họ là kẻ thống trị thiên nhiên.

*

Trên đường trở về, Phương Nhạc ngồi ở giữa hàng ghế sau, như vậy mới bịt cái miệng Phương Mạt lại được.

Vị trí ở giữa nhỏ, chân cũng không thể duỗi thẳng khiến Phương Nhạc ngồi không thoải mái. Anh liếc nhìn bên phía tay trái của mình, Trần Hề đang cúi đầu, lật đi lật lại bàn tay phải của mình, mở ra rồi nắm lại, như thể cô lần đầu tiên nhận biết bàn tay của chính mình.

Bữa ăn chính của tiệc cưới diễn ra vào buổi tối, sau bữa tối thì trời đã tối, đèn đường trên đường cao tốc giống như phím đàn piano tình tang tình tang, nhấp nha nhấp nháy.

Phương Nhạc cụp mắt xuống, nhìn bàn tay trái đặt trên đầu gối của mình, bàn tay của anh to đến mức có thể ôm trọn hoàn toàn bàn tay cô.

Những ngày còn lại của kỳ nghỉ Quốc khánh, người trong nhà họ Phương không đi đâu, hoạt động chỉ diễn ra giới hạn trong khu dân cư, xung quanh phòng tập thể dục và văn phòng mai mối hôn nhân do mẹ Phương mở.

Trần Hề cũng đã đến văn phòng mai mối hôn nhân một lần, văn phòng mai mối hôn nhân của mẹ Phương hoạt động cũng rất gì và này nọ. Bà hợp tác với mấy người chị em tốt của mình, chọn một địa điểm gần trường THCS Văn Khải, cũng cách trường THPT Số 8 không xa. Văn phòng không lớn, bên ngoài là văn phòng, bên trong bố trí phòng tiếp tân ấm áp, phần lớn chi phí của bà ấy đều tiêu vào quán trà đối diện bên kia đường.

“Sao con không biết mẹ còn mở thêm quán trà nữa vậy?” Phương Mạt đứng trước cửa văn phòng mai mối hôn nhân, nhìn sang bên kia đường. Quán trà đó tên là “Ấn Nguyệt”, mặc dù cũng có cùng chữ Nguyệt với “Nguyệt Nguyệt Hoa Khai”, nhưng nhìn tên này nghe văn vẻ và nghệ thuật hơn, cách trang trí của hai quán thoạt nhìn không giống nhau.

Mẹ Phương nói: “Bây giờ không phải con biết rồi à? Đứa trẻ như con thì quan tâm nhiều việc thế làm gì.”

“Nhưng tại sao mẹ lại muốn mở quán trà, mẹ có tham vọng lớn như vậy à?”

“Con thì biết cái gì.” Mẹ Phương nói: “Mẹ nói cho con biết, văn phòng mai mối hôn nhân của mẹ một năm thu về năm trăm tệ, con có biết tại sao lại rẻ như vậy không?”

Phương Mạt: “Tại sao thế? Năm trăm một năm không phải quá rẻ sao ạ? Giá thị trường nên là bao nhiêu?”

“Năm trăm tệ không phải rẻ, mà là cho không mới đúng.” Mẹ Phương nói.

“Vậy tại sao mẹ lại đặt giá rẻ như vậy?”

Mẹ Phương nhìn Phương Nhạc: “Con trai, chỉ cho chị con biết đi.”

Phương Nhạc đang giúp mẹ Phương nhập hồ sơ trên máy tính, anh lật một trang tài liệu, không thèm ngẩng đầu lên nói: “Kiếm tiền trà?”

“Đúng, thông minh!”

Vẻ mặt Trần Hề tò mò, mẹ Phương đưa kẹo để tiếp khách đến trước mặt cô, bảo cô ăn kẹo, sau đó nói: “Văn phòng mai mối hôn nhân tính giá rẻ nên càng nhiều người đến đăng ký. Quán trà mỗi lần bán được ít nhất cũng phải là một trăm tệ, mỗi lần mẹ hẹn hai người cùng đi xem mắt, đều nói họ hẹn gặp nhau ở quán trà. Mỗi ngày sẽ có ít nhất vài cặp đôi, họ còn có thể dẫn theo người thân và bạn bè của mình.”

Phương Mạt chợt bừng tỉnh: “Mẹ, hóa ra mẹ thông minh như vậy, vậy tại sao trước đây nhà chúng ta lại đóng cửa nhà máy thế?”

“Con thôi đi, đừng nói nữa, ăn kẹo cho mẹ!” Mẹ Phương nhìn thấy Trần Hề đang ngoan ngoãn ăn kẹo, cô bé trắng nõn đáng yêu, bà ấy cười nói: “Hề Hề, đợi hai năm nữa là con sẽ có thể tìm đối tượng rồi, đến lúc đó danh sách của dì mặc con tha hồ lựa chọn!”

Mẹ Phương tự hào vỗ đống tài liệu dày cộm trong tay Phương Nhạc, Quốc khánh mới qua được vài ngày nhưng văn phòng mai mối hôn nhân đã thu hút nhiều hội viên như vậy.

Phương Nhạc mới gõ được phân nửa, anh cau mày, gỡ tay đang đè lên xấp tài liệu của mẹ Phương ra, thản nhiên đặt cuốn sổ tài liệu xuống trước mặt, tờ giấy cọ xát vào nhau phát ra âm thanh sột soạt, Phương Nhạc tiếp tục gõ bàn phím với vẻ mặt vô cảm.

Kỳ nghỉ Quốc khánh trôi qua trong nháy mắt, ngày đầu tiên quay lại trường, kết quả của kỳ thi hàng tháng cũng đã được công bố.

Trần Hề đã vượt qua kỳ thi, xếp thứ 79 toàn khóa và thứ 36 trong lớp. Kết quả này không thể nói là kém, bởi phần lớn điểm số của hai lớp thi đấu và hai lớp thực nghiệm đều rất sít sao. Trần Hề cũng biết rằng việc học để thi đấu chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc học các môn khác, nhưng cô cũng biết rằng trường THPT Số 8 Hà Xuyên ẩn giấu người tài, có rất nhiều học sinh thi đấu vẫn đạt thành tích xuất sắc ở các môn khác.

Ví dụ như Giả Xuân là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba năm nay và là một trong số ít học sinh vượt qua kỳ thi tuyển sinh cấp ba để vào lớp thi đấu. Yêu cầu đối với học sinh được tuyển thẳng rất nghiêm ngặt, cần phải nhìn vào kết quả thi cuối kỳ của ba năm cấp hai, Giả Xuân thuộc kiểu người lúc sau tiến bộ hơn lúc trước, điểm số của cậu ta đến năm lớp 9 mới đột nhiên tăng vọt, cho nên cậu ta không đủ tư cách để được tuyển thẳng nhưng lại đậu vào trường THPT Số 8 với tư cách là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, lần này bài kiểm tra hàng tháng lại đứng nhất khóa.

Thi đấu không phải nguyên nhân khiến thành tích sa sút, Trần Hề ngồi ở chỗ của mình, lật từng tờ bài kiểm tra một, nghiêm túc suy ngẫm về bản thân. Mấy ngày tiếp theo, cô quên hết tất cả, chuyên tâm vào việc học, mãi đến khi Trương Tiêu Hạ gọi vào tai cô, cô mới trở về thực tại.

“Cậu có biết Phương Nhạc có quan hệ gì với cô gái kia không?” Trương Tiêu Hạ thấp giọng nói.

Trần Hề nhìn theo ánh mắt của Trương Tiêu Hạ, nhìn về phía cửa phòng học.

Chuông reo không bao lâu thì đã đến giờ ăn trưa, căn tin lúc này là đông đúc nhất, mấy ngày nay Trần Hề đều đợi qua giờ ăn cơm cao điểm mới đi tới căn tin.

Có một cô gái đang đứng ở cửa lớp, dáng người mảnh khảnh cao ráo, tóc dài, ngũ quan mềm mại thanh tú, rất xinh đẹp. Phương Nhạc thong thả đi về phía cô ấy, hai người không nói gì, cùng nhau đi về phía căng tin.

Trương Tiêu Hạ nói: “Tớ đã nhìn thấy Phương Nhạc đi ăn cùng cô gái này vài lần. Mấy ngày gần đây, cô gái này bắt đầu chạy đến cửa lớp bọn mình để đợi cậu ấy. Bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì vậy chứ? Cậu có biết không?”

Ở cửa đã trống rỗng, Trần Hề cầm bút thu hồi ánh mắt, lắc đầu nói: “Không biết nữa.”

“Cậu và Phương Nhạc có quan hệ rất tốt, cậu có muốn nghe ngóng thử không?”

Trần Hề cúi đầu tiếp tục đọc đề bài, nhẹ giọng nói: “Không thích hợp đâu.”

“Sao lại không thích hợp? Cậu không tò mò chút nào à?” Trương Tiêu Hạ nói: “Tớ học cùng trường cấp hai với Phương Nhạc suốt ba năm, đó giờ tớ chưa bao giờ thấy cậu ấy gần gũi với một cô gái nào.”

Trần Hề chưa bao giờ nhìn thấy Phương Nhạc gần gũi với con gái, đây là lần đầu tiên. Nhưng vài ngày tiếp theo, cô lại thấy lần thứ hai và thứ ba.

Mỗi ngày vào giờ ăn trưa cô gái đều đợi ở cửa phòng học, Phương Nhạc sẽ lặng lẽ cùng cô ấy đi đến căn tin.

Buổi trưa hôm đó, Trần Hề vẫn giải đề như thường lệ, sau khi sắp qua giờ cơm cao điểm, cô đứng dậy đi đến căn tin.

Giả Xuân và Lâu Minh Lí đi theo cô.

Giả Xuân và Lâu Minh Lí là bạn cùng bàn, dạo này họ không thích chen chúc trong căn tin, mỗi khi chuông reo nghỉ trưa vang lên, Trần Hề và hai người họ là những người duy nhất còn lại trong lớp, Trần Hề sẽ nhân cơ hội để tìm Giả Xuân hỏi bài.

Giả Xuân mắc chứng sợ con gái, lúc đầu cậu ta sẽ ngại ngùng và đỏ mặt, sau vài ngày, hai người đã quen với nhau, Giả Xuân và Trần Hề nói chuyện trở nên bình thường hơn. Ngoài ra còn có thêm Lâu Minh Lí, một người dễ hòa nhập, cứ đến trưa là ba người bắt đầu cùng nhau đi xuống căn tin ăn cơm.

Hôm nay ba người đang đi trên đường thì gặp đám người Phương Nhạc từ hướng căn tin đi tới. Cô gái xinh đẹp vẫn đứng bên cạnh Phương Nhạc như thường lệ, còn có cả Phan Đại Châu và Thẩm Nam Hạo.

Thẩm Nam Hạo nhiều chuyện với đám người Phương Nhạc: “Dạo này tớ cứ nhìn thấy Trần Hề đi ăn cùng với bọn Lâu Minh Lí, từ khi nào mà quan hệ của bọn họ lại trở nên tốt như vậy rồi?”

Phan Đại Châu tò mò: “Hàng ngày bọn họ đều ở cùng nhau à?”

“Ừ.” Thẩm Nam Hạo nói: “Có phải Lâu Minh Lí rất đẹp trai không?”

Hai nhóm người gặp nhau, chào nhau xong, Lâu Minh Lí nhiệt tình hỏi: “Mấy cậu ăn cơm chưa? Có muốn đi chung luôn không?”

Thẩm Nam Hạo nói: “Bọn tớ ăn xong rồi, bây giờ đã trễ thế này rồi cơ mà”

Mấy người họ đang định tiếp tục đi thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói cất lên: “Ăn xong rồi, nhưng vẫn có thể ăn thêm chút nữa.”

Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng nói, chính là Phương Nhạc.

Cy: Vì anh ghen ghen ghen ghen mờ, vì anh iu iu iu thui mờ =)))))))

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 19"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online