Trăng Ngả Về Tây - Chương 18
Chương 18
Bà nội Phương cũng chỉ tạm thời nhớ đến việc bảo Trần Hề luyện kỹ năng cầm đũa bằng tay phải, bà ấy không dùng những từ như “uốn nắn, sửa lại”, vì Phương Nhạc khi còn nhỏ đã từng nói: “Tại sao là sửa lại? Cầm đũa bằng tay trái là sai sao ạ? Nhưng con cầm đũa bằng tay trái, khi ăn cơm cũng đâu làm cơm vương vãi khắp nơi, con đâu làm sai đâu.”
Khi đó Phương Nhạc còn đang ở giai đoạn là một thằng tiểu ma đầu, bà nội Phương cương quyết nói: “Mọi người đều cầm đũa bằng tay phải, con khác với những người khác, cho nên con phải sửa lại!”
Phương Nhạc cứng đầu nói: “Mấy gia đình khá đều là chồng đi ra ngoài kiếm tiền, vợ ở nhà nấu cơm giặt quần áo. Mọi người cũng khác với những người khác, mọi người cũng phải sửa lại.”
Ông nội Phương Nhạc lúc ấy vẫn còn sống, cả người yếu đuối mỏng manh, đang ngồi trên một chiếc ghế dài trong sân giặt quần áo, nghe thấy câu này, ông ấy giật mình, tiếp đó mắt ông đỏ hoe, tràn đầy đau lòng.
Ông nội Phương Nhạc sức khỏe kém, đẹp như hoa như ngọc nhưng lại không có khả năng kiếm sống để ổn định cuộc sống, bà nội Phương đau lòng an ủi người chồng ai gặp cũng đều thấy yêu mến của mình vài câu, quay đầu xách Phương Nhạc vào phòng bếp, nhặt một que củi lên rồi đánh anh mấy cái.
Thực ra bà nội Phương chỉ muốn khi Phương Nhạc ăn cơm tại bàn ăn mà không làm phiền đến người bên cạnh, bởi vì một thời gian nữa bọn họ sẽ đi ăn tiệc cưới của họ hàng.
Bà nội Phương chưa từng đến trường một ngày nào nhưng bà ấy có trí tuệ mộc mạc nhất, trước Phương Nhạc thì trong gia đình không có người thuận tay trái, nhưng bà nội Phương có thể dạy con mình cách hòa nhập xã hội tốt hơn mà không cần đến thầy cô.
Không phải thuận tay trái là xấu, mà là người Trung Quốc sinh ra đã ngồi quanh một chiếc bàn lớn và dùng đũa gắp thức ăn, hai cánh tay trái phải va vào nhau sẽ gây bất tiện cho bản thân mình và cả cho người khác nữa.
Bà nội Phương lúc đó tính tình nóng nảy, ăn nói không hay, quen ra lệnh mà không được phản đối, trong toàn bộ nhà họ Phương, Phương Nhạc là con nghé mới sinh duy nhất không sợ quyền lực, thực sự là một kẻ khác loài.
“Vậy anh cũng thuận tay trái hả?” Trần Hề ngồi đối diện Phương Nhạc, ngạc nhiên với chuyện mình vừa biết được.
“Không nhận ra à?” Phương Nhạc hỏi.
Trần Hề liếc nhìn tay phải đang cầm bút của anh, thành thật trả lời: “Không nhận ra.”
Phương Nhạc khẽ cau mày.
Lần đầu tiên Trần Hề nấu cơm cho mình, Phương Nhạc đã nhận ra cô cầm con dao làm bếp bằng tay trái. Phương Nhạc thường viết và cầm đũa bằng tay phải, nhưng khi chơi bóng rổ hoặc nhắn tin trên điện thoại di động, anh lại quen dùng tay trái hơn. Trần Hề chưa bao giờ thấy anh chơi bóng rổ, nhưng trong chín tháng qua lẽ ra cô phải nhìn thấy anh nhắn tin rồi chứ?
Phương Nhạc dừng lại một chút, sau đó cúi đầu tiếp tục tính toán. Quyển sổ ghi chép tiền thuê nhà của bà nội Phương rất lộn xộn, Phương Nhạc đã ngồi ở bàn ăn giúp bà nội sửa sổ sách rất lâu.
Phương Nhạc vừa tính toán vừa hỏi: “Cô muốn tập không?”
Trần Hề nói: “Bà nội muốn tôi tập.”
Trần Hề đã dùng tay trái nhiều năm như vậy, chưa bao giờ cảm thấy bất tiện.
Bàn ăn của nhà họ Phương là một chiếc bàn tròn lớn, chỗ ngồi cách đều nhau. Bữa ăn nhộn nhịp nhất mà cô từng ăn là bữa tối đoàn viên mừng năm mới của nhà họ Phương, nhưng lúc đó cô, Phương Nhạc và em họ của Phương Nhạc ngồi ăn riêng trên chiếc bàn trà, nên cô không có cơ hội trải nghiệm việc hai tay bị va vào nhau khi ăn.
Về phần đi học, từ trước đến giờ cô vẫn luôn ngồi bên trái, bây giờ cấp ba chính thức khai giảng, cô vẫn ngồi cùng bàn với Trương Tiêu Hạ nên vẫn ngồi bàn bên trái, chưa bao giờ va chạm khuỷu tay với Trương Tiêu Hạ.
Bây giờ bà nội Phương nói, hai tuần nữa là ngày Quốc khánh, gia đình bọn họ sẽ về thị trấn Tân Lạc dự tiệc cưới của họ hàng, lúc đó Trần Hề cũng phải đi cùng, bảo cô tập càng sớm càng tốt.
Cảnh tượng này vẫn giống hệt như trước, bà nội Phương yêu cầu Phương Nhạc tập cầm đũa bằng tay phải, cũng bắt nguồn từ việc cần phải đi dự tiệc cưới của một người họ hàng.
Phương Nhạc nói: “Nếu cô không muốn tập thì khỏi cần tập.”
Trần Hề tò mò: “Tại sao lúc đó anh lại chịu tập cầm đũa bằng tay phải thế? Do bị bà nội đánh à?”
Trán Phương Nhạc giật giật, ngừng viết rồi nhìn cô: “Bà nội nói với cô thế này à?”
Vừa rồi bà nội Phương đang ở trong bếp, vừa ăn bóng cá vừa kể chuyện cho Trần Hề nghe, đừng thấy bây giờ A Nhạc luôn có nề nếp mà lầm tưởng, thực ra khi còn nhỏ anh là một đứa trẻ cứng đầu, bảo anh đi về phía tây, anh sẽ đi về phía đông. Nếu không có sự yêu thương như một người mẹ và dốc hết tâm huyết của bà ấy thì A Nhạc làm sao có thể hào hoa phong nhã và xuất chúng như bây giờ? Thậm chí đến cả học cách cầm đũa bằng tay phải cũng phải để vào bà già này đập cho một trận mới ngoan ngoãn tập, cả gia đình này đều trông cậy vào thân già này của bà ấy.
Trần Hề nghĩ tới đây, cân nhắc lời nói của mình: “Cho là cũng có ý như vậy đi.”
Phương Nhạc hừ nhẹ, anh nói: “Chỉ với mấy cái đập đó của bà nội à?”
“Anh sẽ không khuất phục trước cây gậy như thế phải không?” Trần Hề nhanh chóng trả lời.
Ý tứ gần giống vậy, Phương Nhạc lại tiếp tục cúi đầu tính toán, đồng thời nói: “Tập cầm đũa bằng tay phải là vì tôi muốn tập thôi.”
Bà nội Phương nhận xét quả không sai, Phương Nhạc từ nhỏ đã là đứa trẻ ngang ngược, rất bướng bỉnh, nhưng ngược lại cũng có chút khiêm tốn.
Là đứa trẻ ngang ngược cứng đầu mà khiêm tốn, Trần Hề không thể giải thích được tại sao mình lại đi đến kết luận kỳ lạ này. Nhưng cô tin những gì Phương Nhạc nói, vì anh muốn nên mới tập, mà lúc ban đầu anh không chịu tập chỉ là bởi vì…
Bởi vì bà nội nói ra chữ “sửa lại”. Tuy lúc đó Phương Nhạc lúc còn rất nhỏ, không hiểu đạo lý là gì, nhưng trong tiềm thức, anh không thích cách dùng từ của bà nội, anh cũng không cho rằng dùng tay trái là sai, vì thế không nên là sửa lại.
Bởi vì anh không tán thành, nên ngoan cố không chịu đồng ý, sau đó bà nội Phương miễn cưỡng thừa nhận cách nói của mình sai, Phương Nhạc mới bắt đầu ngoan ngoãn tập dùng tay phải.
Phương Nhạc không nói chuyện này cho Trần Hề biết, thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, đầu óc của anh dù có sớm phát triển đến đâu, trí nhớ ít nhiều cũng có lúc hơi mơ hồ, chỉ có thể nhớ được mấy điểm mấu chốt.
“Bản thân cô muốn tập không? Đừng quan tâm bà nội nói gì.” Phương Nhạc nói.
Không phải Trần Hề hoàn toàn không muốn luyện tập, cô nói: “Bà nội nói anh học cấp tốc.”
Phương Nhạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước đây bà rất bận, sau khi nói với tôi rằng bà muốn tôi tập dùng tay phải thì cũng không thèm quan tâm nữa. Sau đó chúng tôi đi dự đám cưới, bà nhìn thấy tôi đột nhiên có thể sử dụng tay phải nên mới nghĩ tôi học cấp tốc.”
“… Vậy là thực tế anh đã tập được một thời gian dài rồi à?”
“Tôi thật sự không nhớ nữa.” Phương Nhạc liếc nhìn cô: “Nhưng cô đâu phải là người nóng vội đâu..”
“Tôi vốn không nóng vội, nhưng bà đã vẽ cho tôi một chiếc bánh lớn.”
Phương Nhạc bất giác mỉm cười nói: “Thầy Lưu mỗi ngày cũng vẽ cho cô một chiếc bánh lớn*.”
(*Vẽ một chiếc bánh lớn (画大饼), một từ thông dụng trên Internet, ám chỉ việc đưa ra những lời hứa lố bịch và phi thực tế, sau đó sử dụng lời ngon tiếng ngọt để khiến mọi người tin tưởng và phục vụ cho lời hứa đó. Cuối cùng không thực hiện được lời hứa, nói qua loa hoặc bỏ chạy)
Thầy Lưu tên là Lưu Khánh Hoan, giáo viên dạy vật lý trong lớp. Thần tượng của thầy là Newton. Ngày đầu tiên đi học, thầy ấy nói: “Newton là một người thiên tài kỳ quái, thích làm đủ loại thí nghiệm kỳ lạ. Ví dụ ông ấy có thể sử dụng chiếc kim dài dùng để khâu da rồi nhét vào hốc mắt của mình chỉ để thỏa mãn sự tò mò và muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra. Tuy nhiên vị trí ông ấy cắm lại sát phần xương phía sau mắt nên cuối cùng ông ấy vẫn chưa bị mù. Vi phân và tích phân được phát minh bởi những thiên tài kỳ quái như Newton, nói đến đây, mấy em có phải muốn nói Gottfried Leibniz cũng được công nhận là người phát minh ra phép tính vi phân và tích phân không? Đúng, nhưng Newton vẫn đỉnh hơn ông ta. Newton – một nhà vật lý có thể đánh bại ông ta – một nhà toán học thuần túy, mấy em nói xem vật lý đỉnh không? Vì vậy, tất cả các em nên thông minh hơn và tìm hiểu về vật lý đi. Vật lý có thể đưa mấy em đi đến cùng trời cuối đất.”
Ngày nào Lưu Khánh Hoan cũng vẽ một cái bánh lớn, khuyến khích học sinh trong lớp bỏ vải tà quy chính và chuyển sang nghiên cứu vật lý, đặc biệt là khi đối diện với học sinh chuyên toán, thầy ấy liền cảm thấy oán hận thầy dạy chuyên toán.
Có lẽ là bởi vì Trần Hề ngồi ở hàng đầu, lại là thành viên chuyên toán mà Lưu Khánh Hoan rất muốn có được, cho nên suốt ngày Lưu Khánh Hoan cứ dựa vào trên bục bô lô ba la với Trần Hề. Nước bọt từng giọt bay thẳng qua hàng ghế đầu, Trần Hề là học sinh ngoan, sau khi nhìn thấy Lưu Khánh Hoan, cô liền trốn sau lớp học lấy nước, mà máy lọc nước ở ngay phía sau Phương Nhạc.
Trần Hề nghe Phương Nhạc nhắc đến Lưu Khánh Hoan, cô một lời khó nói hết: “Vậy nên cứ làm đến nơi đến chốn, đừng có vẽ bánh lớn là được rồi.”
Phương Nhạc mỉm cười.
Trần Hề nâng cằm nhìn Phương Nhạc dùng tay phải cầm bút viết điêu luyện, nói: “Sau khi anh học cách cầm đũa bằng tay phải thì tự nhiên có thể viết được bằng tay phải luôn à?”
“Có lẽ người khác cũng có thể gặp được loại chuyện tốt này.” Nói cách khác, anh cũng là do tập mà thành.
Trần Hề hỏi: “Tại sao anh lại muốn tập viết bằng tay phải thế?” Không chỉ viết chữ, trong sinh hoạt hàng ngày, thật ra Phương Nhạc đều có thể sử dụng cả hai tay.
Sau khi Phương Nhạc học cách cầm đũa bằng tay phải, anh lại chủ động thực hành thói quen hàng ngày bằng tay phải, khi đó anh quả thực còn rất nhỏ, chưa có mục tiêu và ý tưởng rõ ràng. Khi lớn lên, anh vô tình nhìn thấy một câu, chợt nhớ đến ý thức mơ hồ đằng sau hành vi hồi nhỏ này của mình.
“Có lẽ là bởi vì là kẻ thống trị thiên nhiên.” Phương Nhạc nói.
Trần Hề khó hiểu: “Kẻ thống trị thiên nhiên? Là sao?”
Phương Nhạc đóng sổ lại, đậy nắp bút lại, nói với Trần Hề: “Chỉ là cảm nhận thôi, tôi không thể giải thích được. Hay là cô tự mình thử xem.”
Bắt đầu từ chiều thứ bảy tuần này, Trần Hề đã cố gắng tập cầm đũa bằng tay phải.
Nói thì dễ hơn làm, người nước ngoài học cách cầm đũa cũng rất khó để cầm được chuẩn, huống chi Trần Hề phải chuyển sang dùng tay phải mà cô thường không sử dụng.
Đến giờ cơm buổi tối, Trần Hề vất vả gắp rau trong đĩa, dì Vương nhìn thấy, cười nói: “Con không ăn cho đàng hoàng đi, ở trên bàn ăn làm trò gì đấy?”
Vì mẹ Phương bỏ nhà đi, bà nội Phương phải thay phiên ở cùng các con, ông chủ Phương lại thường xuyên vắng nhà, nhà thiếu người nấu ăn, dì Vương vốn chỉ đến đây hai lần một tuần, bây giờ gần như đều đến đây mỗi ngày, bữa tối hôm nay là do dì Vương nấu.
Trần Hề còn chưa kịp mở miệng, Phương Mạt đã thay cô trả lời: “Con bé đang tập dùng tay phải đó dì. Đúng rồi, ông em trai của chị có kinh nghiệm đó, Hề Hề, em bảo nó dạy em đi, học cấp tốc đó!”
Trần Hề và Phương Nhạc cùng liếc nhìn Phương Mạt, sau đó lại nhìn nhau. Đúng là người có cùng huyết thống, Phương Nhạc quả nhiên là kẻ khác loài duy nhất trong nhà họ Phương, Trần Hề thở dài.
Thử nghiệm ba ngày, sự nhiệt tình ăn cơm của Trần Hề đã giảm đi một chút, cô cảm thấy cứ mù quáng như vậy thì không phải là cách hay.
Trong giờ nghỉ ngày hôm đó, Lưu Khánh Hoan lại ở trên bục giảng bài, Trần Hề nhẹ nhàng cầm cốc nước đi về phía cuối lớp, lấy nước xong thì thấy Lưu Khánh Hoan mặt mày hớn hở đang vồ lấy Trương Tiêu Hạ, Trần Hề liền đứng dựa vào tường không nhúc nhích.
Người ngồi bàn trước mặt Phương Nhạc quá béo, không gian quá chật, hôm nay cậu ta đã bàn bạc với Phương Nhạc xem có thể dời bàn lùi về phía sau hay không, Phương Nhạc và bạn cùng bàn của anh đã di chuyển bàn lùi ra phía sau một khoảng.
Lúc này Phương Nhạc đang đọc sách, không chú ý tới người ở sau mình đang đứng ở máy lọc nước. Máy lọc nước ở gần, tay anh lại dài, bình thường anh sẽ ngả ghế về phía sau và nghiêng người để lấy nước.
Hôm nay cũng vậy, Phương Nhạc cầm cốc nước lên, ngả ghế ra sau, trong lúc nhất thời quên mất không gian đã thay đổi, tay anh đột nhiên chạm vào ai đó, vô thức đổi sang vịnh lấy bức tường.
Anh lại ngẩng đầu lên, Trần Hề rụt vai, thấp giọng kêu lên, cô bị anh kẹp giữa bức tường và máy lọc nước trong góc, cốc nước không đậy nắp, nước đổ lên người cô, hơi thở của anh ở ngay cạnh cánh tay cô, môi anh thậm chí còn có cảm giác chạm vào chỗ có nhiệt độ hơi khác so với mình.
Ánh nắng buổi trưa chiếu rọi khắp phòng, lúc này là thời điểm nóng nhất.
Cũng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Phương Nhạc đã phản ứng lại, chiếc ghế lập tức trở lại vị trí ban đầu. Anh cau mày, nắm lấy cánh tay của Trần Hề, nói: “Lại đây.”
Trần Hề cảm giác cánh tay mình siết chặt, bị một lực không cho phép phản kháng kéo đi.
Thẩm Nam Hạo – bạn cùng bàn của Phương Nhạc không có ở chỗ ngồi, Phương Nhạc kéo Trần Hề ngồi xuống, hỏi cô: “Có mang theo khăn giấy không?”
“Có, ở trong túi.”
Phương Nhạc đứng dậy, đi đến chỗ của Trần Hề lật cặp sách của cô lại, suy nghĩ một chút, anh liền cầm cả chiếc cặp sách đi về phía cuối lớp. Trần Hề nhìn thấy lỗ tai của anh đỏ bừng, rất bắt mắt, người khác rất dễ chú ý.
Giãn mạch máu vành tai có thể gây ứ máu ở tai, có thể là do thời tiết, cũng có thể liên quan đến tâm trạng, nhưng trên mặt Phương Nhạc lại không có biểu cảm gì như thường lệ.
Phương Nhạc cầm khăn giấy trở lại, đặt lên bàn rồi nói: “Thấm nước đi.”
Đồng phục học sinh mùa hè rất mỏng, nửa cốc nước của Trần Hề bị đổ lên quần áo, quần áo ướt ôm sát cơ thể trở nên trong suốt, Trần Hề co người lại hết mức, dùng khăn giấy thấm nước nhiều lần.
Phương Nhạc ngồi vào chỗ của mình, hướng mặt nhìn thẳng về phía bục giảng. Chuông vào học sắp vang lên, Thẩm Nam Hạo từ bên ngoài chạy về, nhìn thấy Trần Hề đang ngồi ở chỗ của mình thì nhắc nhở: “Đến giờ vào học rồi, đến giờ vào học rồi.”
Phương Nhạc đứng dậy, đi vòng qua ghế bên phải, đứng ở trước mặt Trần Hề, chắn ngang tầm nhìn của Thẩm Nam Hạo, đưa sách giáo khoa cho cậu ta, nói: “Tạm thời đổi chỗ.”
“Hả?”
“Nhanh đi.”
“Nhưng Trần Hề ngồi ở hàng đầu tiên mà.”
“Cậu cứ rụt đầu lại đi, chỉ một tiết thôi mà.”
“Cậu muốn tớ hành động như một con rùa à?”
Phương Nhạc đẩy cậu ta: “Đừng lắm mồm nữa, chuông reo rồi.”
“Lỡ như giáo viên phê bình tớ thì sao…”
“Để tớ nói được chưa?”
Khi chuông vào học vang lên, Thẩm Nam Hạo mang sách giáo khoa của mình bị ép ngồi ở hàng ghế đầu, Trương Tiêu Hạ ngẩng đầu nhìn “bạn cùng bàn mới” của mình, Thẩm Nam Hạo chào hỏi: “Hi, bí đao nhỏ.”
Phòng học im lặng, chỉ còn lại âm thanh giảng bài và lật trang sách, một lúc sau Phương Nhạc mở sách ra, cúi đầu nhìn thấy một vòng dấu tay hằn lên trên cánh tay của người ngồi bên phải mình.
Phương Nhạc dừng động tác lại.
Trần Hề nhận ra, cô xoa xoa cánh tay, hạ giọng nói: “Không sao, da tôi dễ bị hằn đỏ lắm, lát nữa sẽ hết thôi.”
“… Ừ.” Phương Nhạc đè sách giáo khoa lại, tay phải cầm bút lên, dừng lại một chút, sau đó lại chuyển sang tay trái.
Trần Hề đúng lúc cũng đồng bộ với anh, tay phải cầm bút lên, hai người một trái một phải nhìn nhau.
Phương Nhạc lên tiếng trước: “Được không?” Tay phải có thể viết được à?
Trần Hề thấp giọng nói: “Tôi đã quyết định rồi, chẳng phải mọi việc khó khăn trên đời đều bắt đầu từ những việc dễ dàng, mọi việc lớn trên đời đều bắt đầu từ những việc nhỏ bé sao? Từ giờ trở đi, tôi sẽ luyện tập sử dụng đôi tay của mình hàng ngày. Sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ làm được thôi.”
Phương Nhạc nói: “Vậy thì cố lên.”
Trần Hề còn hỏi anh: “Tay trái của anh vẫn có thể viết được hả?”
Phương Nhạc không trả lời, anh đã nhiều năm không dùng tay trái để viết chữ. Anh đặt bút xuống tờ giấy, chậm rãi viết một từ “Tây” khác với trước đó.