Trăng Ngả Về Tây - Chương 17
Chương 17
Ba ngày sau, lớp học bù mùa hè kết thúc, Trần Hề nhét một đống sách giáo khoa vào cặp sách, sau đó cho mười ba hộp sữa còn lại vào túi nhựa cô cố ý tìm được, chuẩn bị chuyển về nhà.
Ba ngày nay cô đã rất cố gắng uống sữa, buổi sáng và buổi trưa mỗi ngày đều uống một hộp, không thể uống hơn được nữa, cô sợ uống quá nhiều sẽ bị tiêu chảy, không thể lên lớp được, mặc dù cô chưa từng bị tiêu chảy vì uống sữa bao giờ.
Ngoài ra còn có một hộp sữa mà Trương Tiêu Hạ đã uống, sau khi Trương Tiêu Hạ uống một lần, Trần Hề đã đưa thêm cho cô ấy nhưng cô ấy không chịu lấy. Dù sao hai người cũng chỉ mới quen nhau không lâu, Trương Tiêu Hạ cho rằng việc nhận đồ ăn của người khác một lần là biểu hiện của sự thân thiết với đối phương, nhận đồ ăn quá nhiều lần là biểu hiện của sự không biết điều.
Trong lớp có rất nhiều bạn học đang chậm rãi sắp xếp đồ đạc hoặc đang trò chuyện, Trần Hề cầm lên một cái túi nhựa đựng mười ba hộp sữa, cô cảm thấy vẫn còn quá nặng, cô lại mở một hộp sữa khác, sau đó cầm cặp sách lên, vừa uống sữa vừa xách cặp đi về phía cổng trường.
Trong lúc chờ xe buýt ở bến xe buýt trước trường, Trần Hề nhận được điện thoại của Phan Đại Châu. Vừa gọi điện đã nghe thấy Phan Đại Châu lo lắng hỏi: “Trần Hề, Phương Nhạc đã xảy ra chuyện gì rồi à?”
“Hả?” Mười lăm phút trước, Phương Nhạc vẫn đang ở phòng học lớp một nghe giảng, sau đó tan học, Trần Hề thu dọn cặp sách xong thì không thấy bóng dáng anh đâu nữa, đột nhiên nghe Phan Đại Châu nói như vậy, cô không khỏi hỏi ngược lại: “Anh ấy sao thế?” Bây giờ anh ấy đang ở đâu?
“Đây không phải là điều tôi nên hỏi cậu à? Không phải hai người học cùng lớp học bù hả?” Phan Đại Châu lo lắng: “Hôm qua tôi gửi QQ cho cậu ấy nhưng cậu ấy vẫn chưa trả lời, hôm qua tới giờ gọi cho cậu ấy, điện thoại của cậu ấy vẫn luôn tắt máy. Nếu cậu ấy có chuyện gì thì cậu đừng giấu tôi, bây giờ tôi đang đi đi du lịch, có lết về thì tôi cũng sẽ lết về tìm cậu ấy!
“… Điện thoại của anh ấy bị hư rồi.” Trần Hề thả lỏng vai, không nói nên lời.
Điện thoại của Phương Nhạc bị hư, không mở nguồn được, ông chủ Phương bận theo đuổi vợ, đi sớm về muộn nên rất khó gặp, mấy ngày nay Phương Nhạc phải đến trường nên không rảnh, anh cảm thấy việc có điện thoại dùng hay không cũng không quan trọng nên vẫn chưa mang đi sửa.
Phan Đại Châu thở phào nhẹ nhõm: “Cậu không lừa tôi chứ?”
“Tôi lừa cậu làm gì?”
“Làm tôi sợ muốn chết, may mà tôi không phải lết về!”
“…”
“Này, hiện giờ cậu ấy đang ở đâu? Tôi có việc gấp cần tìm cậu ấy!”
Trước khi rời khỏi phòng học Trần Hề có liếc nhìn xem, trên bàn Phương Nhạc vẫn còn sách, cô nói: “Chắc anh ấy vẫn còn ở trường.”
“Vậy bây giờ cậu có thể tìm cậu ấy được không? Tôi có việc rất gấp, rất rất gấp. Đi mà, đi mà!” Phan Đại Châu chân thành cầu xin.
Xe buýt đã tới, chậm rãi dừng lại trước mặt Trần Hề. Trần Hề xoay người đi về phía trường học: “Cậu đừng sốt ruột, tôi lập tức giúp cậu tìm anh ấy!”
Trần Hề đi nhanh trở lại phòng học, sách giáo khoa trên bàn Phương Nhạc vẫn còn đó, anh cũng không mang theo cặp sách. Trong lớp còn lại hai nam sinh, ngồi ở phía sau, Trần Hề ngồi ở hàng đầu, mấy ngày nay cũng chưa nói chuyện với bọn họ.
Cô hỏi Giả Xuân và Lâu Minh Lí: “Hai cậu có biết Phương Nhạc hiện tại đang ở đâu không?”
Giả Xuân nhút nhát, không dám nói chuyện với bạn nữ xa lạ, Lâu Minh Lí rất vô tư và dễ gần, cậu ta nói: “Tôi không biết. Này, trên ghế của cậu ấy vẫn còn đồ, cậu ấy vẫn chưa về à?”
Trần Hề không hỏi được bèn chạy khắp phòng học tìm anh, cũng tìm trong nhà vệ sinh và phòng giáo viên, nhưng vẫn không thấy anh.
Trên đường đi, Trần Hề lại gặp một bạn nam khác trong lớp tên là Thẩm Nam Hạo, bạn cùng bàn của Phương Nhạc. Đối phương người đầy mồ hôi như vừa mới tập thể dục về, cô ngăn cậu ta lại hỏi, đúng lúc Lâu Minh Lí đi ngang qua thì nhìn thấy.
Lâu Minh Lí là học sinh viên ngoại tỉnh, mấy ngày nay đã ở lại trường để học bù, bây giờ học bù xong và vẫn đang trong kỳ nghỉ hè nên cậu ta quay về ký túc xá để thu dọn hành lý. Sau khi trở lại ký túc xá và đi qua sân bóng rổ, Lâu Minh Lí vô tình nhìn thấy Phương Nhạc và một đám người đang chơi bóng rổ.
Phương Nhạc mặc áo phông trắng, dáng người nổi bật, rất dễ bắt gặp trong đám đông. Anh vừa ghi được một bàn thắng, liền bị mấy bạn nam cười mắng, nói rằng chơi với anh thật nhàm chán vì đều bị anh hành hạ.
“Phương Nhạc.”
Phương Nhạc bắt được quả bóng rổ, theo tiếng gọi, anh nhìn thấy Lâu Minh Lí đang đứng ngoài sân, lớn tiếng gọi mình: “Trần Hề đang chạy khắp cả trường tìm cậu kìa, có vẻ gấp gáp lắm, nếu không tìm được cậu chắc cậu ấy sẽ phát điên mất!”
Phương Nhạc sững sờ, Lâu Minh Lí vừa dứt lời, đúng lúc nhìn thấy phía trước xuất hiện một bóng người nhỏ bé, cô đang đeo chiếc cặp sách, tay cầm một chiếc túi nhựa, thở hổn hển đi từ xa đến, vài sợi tóc thấm đẫm mồ hôi rơi bên tai cô cũng trở nên rõ ràng hơn.
Trưa hôm nay, hai bạn học cũ ở lớp thực nghiệm bên cạnh rủ Phương Nhạc sau giờ học cùng chơi bóng rổ, bọn họ còn tìm mấy anh học lớp 11 cũng tham gia vào lớp học bù mùa hè để đủ chia đội. Phương Nhạc dạo này đi học và tan học đúng giờ, không có thời gian chơi bóng nên đã đồng ý và rủ bạn cùng bàn đi cùng.
Bình thường anh đi xe buýt chung chuyến với Trần Hề, nhưng hôm nay khi tan học anh không lại không đi cùng cô.
Phương Nhạc đặt quả bóng rổ xuống, sải bước về phía người đang đi về phía này. Quả bóng rổ phía sau đột nhiên lăn ra khỏi sân bóng, bạn học cũ thấy vậy liền chạy đuổi theo quả bóng.
“Lần sau tôi sẽ nói với cô một…”
“Phan Đại Châu đang tìm anh, việc gấp lắm! Mệt chết tôi rồi!” Trần Hề một tay chống lên eo, nói xong một lèo liền hít một hơi.
Phương Nhạc im lặng một lúc, bạn học cũ phía sau anh đã nhặt quả bóng lên và ném cho đồng đội của mình.
“Đưa điện thoại của cô cho tôi, cậu ấy gọi cho cô à?” Phương Nhạc đưa tay ra.
“A.” Trần Hề lấy điện thoại ra đưa cho anh.
Phương Nhạc cúi đầu, cầm điện thoại rồi bấm gọi lại, xắn tay áo lên lau mồ hôi trên trán rồi đi về phía khán đài bên cạnh.
Trần Hề đi theo anh, cũng ngồi ở trên ghế ở khán đài.
Điện thoại được kết nối, Phương Nhạc hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Anh hai ơi, anh vẫn còn sống. Nếu điện thoại của cậu bị hỏng, cậu không biết cách đăng nhập vào máy tính à? Cậu có biết khi cậu bị mất liên lạc, người anh em này của cậu lo lắng cho cậu lắm không hả?”
“Nói nhảm nhiều thật đấy, không có việc gì thì tớ cúp máy đây.”
“Đừng đừng đừng, sao cậu lại thế? Tớ còn chưa bắt đầu nói nữa mà, cậu không muốn biết vì sao tớ lại sốt ruột tìm cậu à?”
“Ba, hai…”
“Được rồi, tớ nói. Cậu có biết tuần sau thẩy chủ nhiệm cũ sẽ kết hôn không? Hôm qua tớ mới thấy lớp trưởng nhắc đến chuyện này trong nhóm, thầy cũng giấu kĩ ghê. Mọi người đều nói ngày mai sẽ tụ tập đến nhà thầy ấy, gọi điện cho cậu mãi mà không được. Điện thoại của cậu hư rồi cũng không biết nhanh chóng mua cái mới à?” Phan Đại Châu lại phàn nàn: “Họ đều nói sẽ tặng quà cưới riêng cho thầy ấy, nhưng bây giờ tớ không thể về được. Ngày mai cậu có đi không? Cậu giúp tớ mua một phần quà cho thầy ấy với.”
“Cậu muốn tặng gì?” Phương Nhạc vừa nói vừa cầm chai nước suối bên cạnh lên.
Chai nước này lúc trước anh đã uống rồi, bây giờ đáy chai chỉ còn lại một ngụm nhỏ. Phương Nhạc mở nắp, ngẩng đầu uống hết ngụm còn lại. Khi anh uống xong, bên cạnh đưa đến một hộp sữa đã cắm sẵn ống hút.
“Uống đi.” Trần Hề mấp máy môi, không phát ra tiếng nói với anh.
Trong điện thoại, Phan Đại Châu nói ra mấy món quà bảo Phương Nhạc giúp cậu ấy tham khảo, Phương Nhạc có mấy chữ nghe không rõ, anh chậm rãi nhận lấy hộp sữa, cúi đầu cắn ống hút, mùi sữa rất tinh khiết, nhưng không thể làm dịu cơn khát, anh nhanh chóng uống hết một hộp sữa.
Phan Đại Châu vẫn đang hỏi: “Chiếc bình thủy tinh cắm hoa tớ nhìn thấy trên Taobao rất đẹp, tớ sợ cậu không tìm ra ở cửa hàng bên ngoài, ngày mai phải tặng quà rồi, nếu mua trên mạng thì cũng không giao nhanh như vậy. Hay là dứt khoát tặng thắt lưng? Tặng một chiếc thắt lưng làm quà không phải là không phù hợp lắm à?
Trần Hề ở bên cạnh lại lấy ra một hộp sữa khác, không lên tiếng hỏi: “Muốn uống nữa không?”
Phương Nhạc nhìn qua, gật đầu.
Anh đang nói chuyện điện thoại nên không rảnh tay, Trần Hề lại giúp anh cắm ống hút vào, Phương Nhạc cúi đầu cắn ống hút, chẳng mấy chốc, sữa trong hộp lại cạn đáy.
Phan Đại Châu do dự: “Tặng thuốc lá và rượu là thiết thực nhất, tớ thấy lúc nào tay thầy chủ nhiệm cũ cũng không rời điếu thuốc lá. Nếu tớ tặng thuốc lá cho thầy ấy, chắc thầy sẽ không quất tớ đâu đúng không?”
Trần Hề ở bên cạnh lại lấy ra một hộp sữa nữa, có hơi không chắc chắn hỏi: “Muốn uống nữa không?”
Phương Nhạc “Ừ” một tiếng, vì thế trong tay lại có thêm một hộp sữa khác đã cắm sẵn ống hút.
Phan Đại Châu nói: “Cậu cũng nghĩ tặng thuốc lá là tốt nhất đúng không? Được rồi, tớ sẽ tặng thầy ấy một điếu thuốc để mừng thầy chủ nhiệm cũ lớn tuổi thoát kiếp độc thân!”
Gọi điện xong, Phương Nhạc trả điện thoại lại cho Trần Hề. Bạn học cũ nhìn thấy anh dường như đã hết bận, nên gọi anh: “A Nhạc, cậu còn chơi nữa không?”
Trần Hề cầm túi nhựa đựng chín hộp sữa chuẩn bị rời đi, Phương Nhạc cầm hộp sữa rỗng tiện đường cùng cô đi đến thùng rác vứt đi. Đi đến thùng rác thì đã rời khỏi sân bóng, Phương Nhạc nói: “Không chơi nữa, mấy cậu chơi đi, hẹn hôm khác lại chơi tiếp.”
Cặp sách của Phương Nhạc vẫn còn trong lớp, hai người đi đến gần tòa nhà giảng dạy, bên trái là cổng trường, bên phải là phòng học, Trần Hề đang do dự không biết nên chọn bên nào thì Phương Nhạc nói: “Tôi đi rửa mặt trước.”
Vì thế Trần Hề đi vào phòng học đợi anh, Phương Nhạc rửa mặt xong mới quay lại, thu dọn cặp sách, hai người rời khỏi trường, cùng nhau lên xe.
Chuyến xe này đến muộn, trên xe còn ba ghế trống, trong đó có hai ghế cạnh nhau. Trần Hề lên xe buýt trước, đương nhiên chọn ngồi ghế trống gần cửa sổ.
Phía sau Phương Nhạc có một hành khách trung niên, hình như sợ không chiếm được chỗ, sau khi lên xe, ông ta đi như bay vượt qua Phương Nhạc, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trần Hề.
Người hành khách trung niên không ngồi hết mông mà chỉ ngồi được nửa mông, nhìn thấy ánh mắt Phương Nhạc đang nhìn mình, người hành khách trung niên liếc nhìn Trần Hề – người cũng đang xách cặp bên cạnh, ông ta không hề do dự rồi dứt khoát đổi chỗ ngồi sang chiếc ghế trống phía bên kia lối đi.
Xe buýt đã khởi động, thân xe hơi lắc lư, Phương Nhạc ngồi xuống chiếc ghế duy nhất còn sót lại.
Trần Hề nghiêng đầu nhìn anh, Phương Nhạc cởi cặp sách xuống rồi đặt lên đùi.
Hai người lần đầu tiên ngồi cạnh nhau trên một chuyến xe buýt, cuộc sống vẫn tiếp diễn ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu râm ran trên hàng cây xanh ven đường, gió đẩy đồng hồ về phía trước, chuyến này đi từ ban ngày đến khi vầng trăng lưỡi liềm xuất hiện và bầu trời đã đầy sao.
Trong chớp mắt, mùa hè chỉ còn lại một cái đuôi nhỏ đáng yêu.
Sau đợt huấn luyện quân sự vào cuối tháng 8, đến tháng 9 trường học chính thức khai giảng, khuôn viên trường THPT Số 8 trở nên nhộn nhịp, hầu hết học sinh lớp 10 đều chọn ở lại trường, Trần Hề, Phương Nhạc và Phan Đại Châu là số ít học sinh ngoại trú.
Học sinh nội trú phải có mặt vào lúc chạy bộ buổi sáng, còn học sinh ngoại trú chỉ cần đến trường trước bảy giờ hai mươi là được.
Thời gian tự học buổi tối kết thúc lúc chín giờ, lớp thi đấu khác với những lớp khác, mỗi ngày vào tiết đầu tiên của giờ tự học buổi tối, Trần Hề và Phương Nhạc đều học lớp thi đấu, mỗi sáng thứ bảy cũng học lớp thi đấu.
Trường THPT Số 8 Hà Xuyên rất coi trọng thi đấu, từ trước đã cho học sinh trong lớp thi đấu làm bài kiểm tra, mỗi học sinh chọn một môn thi, cũng có một số học sinh đủ can đảm chọn luôn hai môn.
Trong năm môn thi, Trần Hề và Phương Nhạc đều chọn thi toán, bạn học trong lớp đều có những lựa chọn khác nhau, chọn môn toán và môn lý là nhiều nhất, tiếp theo là môn hóa và môn sinh, ít nhất là môn máy tính.
Các lớp thi đấu được giảng dạy theo từng lớp nhỏ, mỗi khi đến giờ vào lớp, Trần Hề và Phương Nhạc đều phải mang theo sách để đổi phòng học.
Sau khi đổi lớp được hai tuần, đến ngày hôm nay, Trần Hề và Phương Nhạc đang nghỉ ngơi ở nhà, còn bà nội Phương thì đang hầm bóng cá trong bếp.
Bà nội Phương chưa từng ăn bóng cá bao giờ, trong dịp Tết âm lịch, bà ấy bị con trai chê xấu, ít nhiều cũng khiến bà ấy có phần không vui, nên trong sáu tháng qua bà ấy đã học cách chăm sóc sắc đẹp.
Bà ấy luôn nghe người ta nói tổ yến là thuế IQ*, nhưng hình như không ai nói bóng cá là thuế IQ cả, bà nội Phương dứt khoát chọn bóng cá làm thực phẩm bổ sung, mỗi lần hầm cho cả tuần.
(*Thuế IQ hay còn gọi là thuế IQ thấp, một từ thông dụng trên Internet, dùng để chỉ số tiền lãng phí do thiếu khả năng phán đoán khi mua sắm, là biểu hiện của việc IQ thấp, số tiền lãng phí này được coi là phí nộp thuế IQ thấp.)
Lần này bà ấy xoay vòng lại ở nhà con trai lớn, nên món bóng cá hầm tất nhiên có phần của Trần Hề.
Khi bóng cá ra khỏi nồi, bà nội Phương gọi Trần Hề lại ăn. Trần Hề bưng cái tô nhỏ lên nhấp một ngụm, có hơi tanh.
Bà nội Phương ra lệnh cho cô: “Có mùi tanh là chuyện bình thường, con phải ăn hết tô này mới được, mắc lắm đấy.”
Trần Hề lại ăn thêm một thìa.
Bà nội Phương nhìn tay trái cầm thìa của cô, đột nhiên nói: “Đúng rồi Hề Hề, con tập cầm đũa bằng tay phải đi.”
Trần Hề sững sờ.
Bà nội Phương hất cằm về phía Phương Nhạc đang ngồi ở bàn ăn và nói: “Bảo Phương Nhạc dạy con, khóa học cấp tốc.”