Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trăng Ngả Về Tây - Chương 16

  1. Home
  2. Trăng Ngả Về Tây
  3. Chương 16
  • 10
Prev
Next

Chương 16

Khi đi bộ về phòng thì trời vẫn còn hửng sáng, một đêm trôi qua, buổi sáng như bước chân trần xuống dòng suối, xua tan đi sự nóng nảy do nắng nóng mang đến, vừa mát mẻ lại dễ chịu.

Phương Nhạc đặt thùng sữa xuống đất, lấy chìa khóa ra mở cửa. Cánh cửa gỗ cũ kêu cọt kẹt, khi anh rời đi tấm rèm cửa căn lều vốn đóng lại giờ đã được mở ra.

Thiếu nữ vừa thức dậy đang uể oải ngồi ở rèm cửa, mái tóc dài hơi rối, xõa trên cánh tay. Khi cô ngủ đã đè tóc sát vào mặt, bây giờ trên đôi má trắng nõn vẫn còn hằn lên dấu vết của tóc, đôi mắt cô đang nhìn anh, nhưng ánh mắt lại trống rỗng, vết hằn và đôi mắt bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo, nhìn cô vừa lờ đờ vừa ngô ngố khi chưa tỉnh táo hẳn.

Phương Nhạc nhìn cô, anh cầm xâu chìa khóa trong tay, chiếc chìa khóa đập vào tay anh, sau đó yết hầu của anh hơi cử động, anh nói: “Thức dậy rồi thì ăn chút gì đó trước, gọi Phương Mạt dậy luôn.”

Đêm qua Trần Hề ngủ không ngon giấc, nghe Phương Nhạc nói chuyện, cô ép bản thân mình phải thoát ra khỏi trạng thái mơ hồ. Trần Hề choáng váng lay người Phương Mạt: “Mạt Mạt, dậy đi.”

“Ư… Chị không cần phải đi học.” Phương Mạt mơ hồ chống cự.

“Chúng ta phải đi học nữa, chị dậy lẹ đi, đừng ngủ nữa.” Trần Hề xỏ giày vào rồi đi ra khỏi lều.

“Mấy đứa đi học thì đi đi, đừng gọi chị nữa, chị muốn ngủ.” Phương Mạt ôm đầu không chịu dậy.

Trần Hề nói: “Tối qua đã nói xong hết rồi, hôm nay chị sẽ trở về cùng bọn em.”

Phương Mạt cũng không phải ngu ngốc, đêm qua cô ấy đã bị thuyết phục, chỉ cần làm cho mẹ Phương kinh hãi một đêm là đủ rồi, cho dù cô ấy có chịu khổ bao lâu đi chăng nữa, hiệu quả cũng không lớn hơn bao nhiêu.

Phương Mạt hứa sáng nay sẽ cùng bọn họ về nhà, nhưng cô ấy không dậy nổi, ngái ngủ nói cho có: “Hai đứa về trước đi, khi nào chị ngủ đã rồi chị sẽ tự về.”

“Chị có tiền để bắt taxi không? Hay sẽ đi xe buýt giống như chị đã đi hôm qua?”

“Bảo Phương Nhạc đưa chị hai trăm tệ.”

Trần Hề quay đầu nhìn lều trại, thở dài: “Chị thật sự vẫn chưa tỉnh, vẫn đang nằm mơ…”

Khóe môi Phương Nhạc hơi nhếch lên, anh cắn mấy miếng bánh mì trong tay, sau đó cúi xuống mở thùng sữa ra, lấy ra một hộp sữa đặt lên thùng sữa, vừa đi về phía lều vừa nói với Trần Hề: “Được rồi, cô ăn sáng đi.”

Trần Hề nhìn chằm chằm Phương Nhạc đang đi về phía lều trại, không nói một lời bắt đầu hạ lều xuống.

… Trần Hề quay đầu lại, xé ống hút trên hộp sữa ra, nhét ống hút vào lỗ trên hộp sữa, bắt đầu yên tâm ăn sáng.

Khi hộp sữa của Trần Hề còn lại một phần ba, Phương Mạt bùng nổ, xỏ đôi xăng đan nóng nảy đi tới, hét lên: “Phương Nhạc, mày gan lắm, cánh của mày cứng cáp rồi phải không? Mày phải biết rõ tao là chị của mày, tao mới là đại ca! Nhớ kỹ đó, sau này đừng có tách ra một mình, nếu không chờ bị tao úp sọt đi!”

Trần Hề hút cạn sữa, thấp giọng nhắc nhở Phương Mạt: “Nói lời cay nghiệt thì cũng phải có logic.” Phương Nhạc cao như vậy, chẳng lẽ chị ấy muốn nhảy lên để úp sọt à?

Phương Mạt bắn đạn về phía Trần Hề: “Trần Hề, từ hôm qua chị đã nhận thấy em và Phương Nhạc là người cùng một nước. Đừng tưởng rằng chị không biết nó dùng điện thoại của em để báo tin cho gia đình. Em không giúp chị ra oai thì thôi đi, bây giờ lại còn cùng với nó tra tấn không cho chị ngủ, đồ phản bội!”

Trần Hề nói: “Tinh thần bây giờ của chị đã tỉnh táo như vậy thì ngủ làm gì nữa. Mau ăn sáng đi, sau đó về nhà tắm rửa.”

Phương Mạt ngửi cánh tay mình: “Chị hôi lắm à?”

Trần Hề nói: “Ở lại đây nữa thì sẽ hôi lắm.”

“Mùa hè không phải là thời điểm thích hợp để bỏ nhà đi, vừa nóng nực lại ngột ngạt, còn có muỗi, tối qua nằm ngủ khó chịu muốn chết đi được.” Phương Mạt ngừng tấn công rồi ngồi xổm xuống, lấy một hộp sữa từ trong thùng sữa ra, lấy ra xong mới muộn màng hỏi: “Sao lại mua cả thùng sữa thế này? Phương Nhạc, mày mua à?”

Trần Hề nhìn Phương Nhạc, người vẫn đang thu dọn các thiết bị cắm trại lặt vặt. Phương Nhạc nói: “Chị tự đóng gói vali đi.”

Phương Mạt nói: “Phương Nhạc, mày bệnh cũng không nhẹ đâu, không có việc gì lại đi mua một thùng sữa làm gì. Nếu mày muốn ở lại đây, tao sẽ đại phát từ bi ban mấy thứ lều cắm trại gì gì đó cho mày.”

Phương Nhạc kéo khóa túi cắm trại lại, đi tới nói: “Chị không muốn uống thì để xuống đi.”

“Mắc gì không ăn chứ? Ăn cho mày nghèo luôn!” Phương Mạt hùng hổ nói.

Trong túi nhựa là bánh mì để lâu ngày, mùi vị không được ngon lắm, một số được bọc trứng và chứa đầy nước sốt salad, một số thì có nhân đậu đỏ, bánh mì khô và nhân ngọt. Nhưng sáng sớm ở bên ngoài rất đói bụng, cũng không để ý nhiều đến như vậy, rốt cuộc Phương Mạt ăn một cái, Trần Hề ăn hai cái, Phương Nhạc càn quét mấy cái còn lại, cuối cùng ba người khóa cửa rời đi.

Đường phố chật hẹp, bọn họ phải đi ra đầu đường để bắt taxi, xe taxi do Phương Nhạc gọi vẫn chưa đến, bọn họ đều đi rất chậm. Phương Mạt bị thu hút bởi một đống mảnh sứ vỡ nhiều màu sắc bên đường, cô ấy nói: “Khỏi phải nói, con phố này thực ra cũng khá thú vị. Hai đứa có nghĩ rằng trong những mảnh sứ đó có đồ cổ không? Hay là hôm nay hai đứa đừng đi học nữa? Chúng ta ở lại đây chơi một lát đi.”

Trần Hề không biết nói gì, còn Phương Nhạc vẫn tiếp tục đi về phía trước mà không hề dừng lại.

Phương Mạt thấy bản thân mình đường đường là chị gái mà hoàn toàn lại bị em trai mình phớt lờ, cô ấy dùng hai tay chống eo, tức giận nói: “Tao nói này Phương Nhạc, mày lặn lội đến nơi núi rừng hoang vắng này chỉ để mang một thùng sữa về thôi à. Chắc thùng sữa này nhất định phải có vàng trong đó nên mày mới vội vã rời đi phải không?”

Phương Nhạc đang ôm thùng sữa, cuối cùng cũng dừng bước và xoay người lại.

Thùng sữa này có hai mươi bốn hộp, bọn họ uống ba hộp, trọng lượng của hai mươi mốt hộp đang nằm trong tay Phương Nhạc thì không đáng nói, tuy nhiên thùng sữa này lại không có tay cầm, cả quãng đường chỉ có thể ôm mà thôi, khá vất vả, anh còn phải giúp Phương Mạt xách túi cắm trại.

Phương Nhạc kìm nén tính khí của mình lại, nói: “Vào thế kỷ XVII, có người đã phát hiện ra một chiếc xương đùi ở khe suối Woodbury, New Jersey. Sau này, họ đã giao chiếc xương đùi vốn không thuộc về loài nào đã được biết đến vào thời điểm đó cho một bác sĩ giải phẫu người Mỹ. Nhưng điều đáng tiếc là bác sĩ đã coi nhẹ chiếc xương đùi này, chiếc xương này đã bị ông ta làm mất. Đây là xương khủng long đầu tiên trong lịch sử được con người phát hiện nhưng lại bị con người làm mất như rác.”

Phương Mạt đờ đẫn, không hiểu tại sao Phương Nhạc lại đột nhiên kể câu chuyện này. Trần Hề lắng nghe đầy thích thú, sau đó nghe thấy câu cuối cùng của Phương Nhạc: “Vậy nên chị đóng gói mấy mảnh sứ vỡ đó lại đi, có khi chị có thể dựa vào những bảo vật này để trở thành một người vĩ đại, sẽ được lịch sử ghi lại tên tuổi.”

Trần Hề nín cười, mặc dù Phương Mạt không thông minh lắm cũng nghe hiểu được, cô ấy tức giận tìm đồng minh, nói với Trần Hề: “Em thấy rồi đấy, em thấy rồi đấy. Đừng nghĩ bình thường chị hay chửi nó đánh nó như đang bắt nạt nó, nó lại có thể dùng mấy câu dẫn chứng trong văn thơ không hề mang một từ tục tĩu nào để chửi người khác đấy. Hề Hề, em nhất định phải giúp chị!”

Phương Nhạc nói xong thì xoay người đi tiếp, chỉ nghe thấy người phía sau nói: “Em giúp chị đóng gói có được không?”

Phương Mạt tức giận hét lên, nhe răng và móng vuốt đuổi theo cô. Trần Hề mỉm cười chạy về phía trước, Phương Nhạc cảm thấy một cơn gió lướt qua, khiến cánh tay anh lạnh buốt, tiếng cười đã vang lên ở phía trước anh.

Ba người lên taxi trở về thành phố, thời gian vẫn còn quá sớm, ông chủ Phương vẫn chưa trở về từ thị trấn Tân Lạc, cậu Phương Nhạc lo lắng về tính khí thất thường của Phương Mạt nên bảo Phương Nhạc đưa Phương Mạt đến chỗ mình, xe tiện đường đi đến nhà cậu Phương trước. Phương Mạt đẩy vali, vác túi cắm trại đi, thùng sữa vẫn còn trong xe.

Đến cổng trường THPT Số 8, Phương Nhạc lại di chuyển thùng sữa. Trần Hề cảm thấy vẻ mặt của anh có hơi bực bội, thật ra cô cũng không hiểu tại sao Phương Nhạc lại mua cả một thùng sữa. Chắc là tối qua ngủ không ngon giấc nên đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng vận dụng trí não của Trần Hề, lúc này cô vẫn còn hơi ngốc nghếch, thế mà lại buột miệng nói: “Sau khi tan học anh lại phải ôm về nhà nữa à?”

Phương Nhạc liếc cô một cái, trầm mặc mấy giây mới hỏi: “Sữa này uống ngon không?”

“Hả?” Trần Hề cảm thấy sữa nào cũng ngon, bèn khen: “Ngon lắm.”

Phương Nhạc nói: “Vậy cho cô hết.”

“A?”

“Đỡ phải ôm đi ôm về.”

Vì thế khi đến phòng học, Phương Nhạc đặt thùng sữa xuống dưới bàn của Trần Hề rồi rời đi. Phương Nhạc cao nhất lớp, anh ngồi ở cuối lớp, Trương Tiêu Hạ – bạn cùng bàn của Trần Hề nhìn Phương Nhạc đi về chỗ của mình, mở to mắt rồi hỏi Trần Hề: “Cậu rất thân với Phương Nhạc à?”

Lớp thi đấu số một có bốn mươi tám người, trong số bốn mươi tám người này có hai mươi sáu người là học sinh cấp tỉnh ở các tỉnh khác, bốn học sinh cấp tỉnh khác được phân vào lớp thi đấu số hai.

Hai mươi hai người còn lại của lớp một rất ít học sinh thi tuyển vào cấp ba, về cơ bản đều là học sinh được tuyển thẳng ở thành phố Hà Xuyên, một vài người còn đến từ cùng một trường trung học cơ sở, chẳng hạn như Trương Tiêu Hạ và Phương Nhạc, đều đến từ trường THCS Văn Khải.

Lớp học bù đã diễn ra được bảy ngày, Trương Tiêu Hạ khi mới bước vào lớp đã đặc biệt quan tâm đến Phương Nhạc, phải nói rằng hầu hết các cô gái trong bốn lớp học bù mùa hè đều rất quan tâm đến Phương Nhạc. Không phải bọn họ có tư tưởng không trong sáng gì, mọi người đều yêu thích cái đẹp, Phương Nhạc có vẻ ngoài đẹp trai, trong số các bạn cùng trang lứa lại cao ráo hơn hẳn nên khó có thể không thu hút sự chú ý.

Mấy ngày nay Trần Hề và Phương Nhạc không biểu hiện ra rằng hai người quen biết nhau, hai người đi cùng một chuyến xe buýt đến trường và tan trường, đi bộ cách nhau rất xa, vào lớp không giao tiếp, bữa trưa thì ăn riêng, ai cũng không nhìn ra rằng họ quen biết nhau.

Trương Tiêu Hạ và Phương Nhạc học cùng trường nhưng khác lớp, Phương Nhạc rất nổi tiếng ở trường, anh là người đẹp trai nhất trong số học bá, người đẹp trai giống anh thì lại không học giỏi bằng anh, ánh mắt các cô gái theo quán tính nhìn theo anh, số người lén gửi cho anh những tấm thiệp nhỏ nhiều không đếm xuể.

Sau khi Trương Tiêu Hạ và Phương Nhạc được xếp vào cùng một lớp, nhóm nữ sinh trên QQ của trường Văn Khải bùng nổ, yêu cầu Trương Tiêu Hạ cập nhật động thái của Phương Nhạc mọi lúc, trong ba năm cấp ba này, bọn họ chỉ có thể theo đuổi ngôi sao từ xa thôi.

Trương Tiêu Hạ nhìn thấy Phương Nhạc giúp Trần Hề chuyển sữa, lập tức bắt đầu nổi máu nhiều chuyện, hỏi xong mặt đầy mong đợi chờ Trần Hề trả lời.

Trần Hề cũng có thể tưởng tượng được sự nổi tiếng của Phương Nhạc. Ông chủ Phương đã bốn mươi tuổi, nhưng khuôn mặt đó vẫn có thể khiến gia đình náo loạn, đường nét trên khuôn mặt của Phương Nhạc lại càng ấn tượng hơn, vừa nghĩ thôi cũng đã biết rồi.

Trần Hề không biết nên nói thế nào, suy nghĩ rồi chỉ có thể đơn giản nói: “Có thể xem như hơi thân.”

“Cậu không phải học sinh của trường Văn Khải, làm sao cậu quen biết cậu ấy thế?”

“Tớ quen với gia đình của anh ấy trước.”

“Mấy ngày nay tớ không thấy cậu nói chuyện với cậu ấy.”

“Có lẽ vì không có gì cần thiết để nói chăng?”

“Xem ra sau này tớ phải tìm ra nhiều chuyện cần thiết để nói rồi.”

Trần Hề không có gì để nói nữa bèn lấy sách giáo khoa ra chuẩn bị học. Trương Tiêu Hạ chống cằm, nhìn nghiêng về phía cuối lớp, chọc vào cánh tay của Trần Hề, nói: “Này, cậu có thấy hôm nay Phương Nhạc rất khác so với thường ngày không?”

“Đâu có đâu.”

“Bình thường cậu ấy hơi lạnh lùng, nhưng hôm nay cậu ấy có vẻ dễ gần hơn một chút.”

Trần Hề nghi hoặc quay đầu lại, Phương Nhạc đang nói chuyện với một nam sinh trong lớp, cô hỏi: “Có à?”

“Có mà, nhìn chiếc áo phông cậu ấy mặc hôm nay kìa. Cổ áo bị kéo xuống, là do giặt xong nên bị biến dạng à? Nhìn thế này trông cậu ấy thân thiện quá.”

Trần Hề: “…”

Chuông báo vào lớp vang lên, hai cô gái hướng mặt lên bảng đen tập trung học. Đang chép bài, khuỷu tay của Trương Tiêu Hạ lại va vào Trần Hề, cây bút của Trần Hề quẹt một đường dài lên vở.

Trương Tiêu Hạ hạ giọng xin lỗi: “Tớ xin lỗi.”

Trần Hề thấp giọng nói: “Không sao, không phải lỗi của cậu.”

Tất nhiên đó không phải là lỗi của Trương Tiêu Hạ, hầu hết mọi người đều thuận tay phải, nhưng Trần Hề lại thuận tay trái. Lần xếp chỗ ngồi này, Trần Hề ngồi ở phía bên phải, tay trái cầm bút nên khuỷu tay của cô rất dễ va vào Trương Tiêu Hạ.

Trần Hề đề nghị: “Tiết sau chúng ta đổi chỗ nhé.”

“Được thôi. Thực ra tớ đã muốn nói với cậu từ lâu rồi, nhưng tớ lại cảm thấy hơi ngại nên mãi không mở miệng được.”

Hai người quyết định tiết học sau chuyển sách vở, đổi vị trí, thùng sữa dưới bàn tất nhiên cũng đi theo Trần Hề.

Không gian dưới gầm bàn có hạn, thùng sữa lại tương đối lớn, Trần Hề không thể duỗi thẳng chân được, Trương Tiêu Hạ nhìn thấy thì khó hiểu hỏi: “Lớp học bù ba ngày nữa là kết thúc rồi., tại sao cậu lại mua cả thùng sữa mang đến trường vậy chứ?”

Trần Hề cũng muốn biết vì sao Phương Nhạc phải mua cả thùng sữa từ nơi xa xôi như vậy, cô đang suy nghĩ số sữa còn lại sau ba ngày nữa là tự cô mang về à? Có vẻ rất nặng nên giữa các tiết học, Trần Hề đã mở một hộp sữa để uống.

Chỗ ngồi của Phương Nhạc ở xéo bên trái Trần Hề, sau khi Trần Hề và Trương Tiêu Hạ đổi chỗ cho nhau, khi Phương Nhạc ngẩng đầu lên, anh có thể nhìn thấy sườn mặt của cô.

Trần Hề lại đang uống sữa, xem ra cô thật sự rất thích, trong tiệm tạp hóa đó thực tế còn bán một thùng gồm ba mươi sáu hộp sữa nữa.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 16"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online