Trăng Ngả Về Tây - Chương 15
Chương 15
Trong căn phòng nhỏ, một khi cánh cửa đóng lại thì sẽ trở thành một thế giới riêng.
“Chị cứ như vậy mà dựng lều cắm trại à?” Trần Hề nhìn xung quanh rồi hỏi.
Phương Mạt vốn tưởng rằng câu nói đầu tiên của cô là khuyên cô ấy về nhà, cô ấy đã chuẩn bị tiếp chiêu rồi, nhưng ai ngờ Trần Hề lại không làm như vậy.
“Nơi này không phải rất tốt à? Em có muốn ở chung với chị không?” Phương Mạt mời.
“Rất tốt mà chị còn phải khóc vì bị dọa sợ hả?”
“Vậy nên em cũng ở lại đây đi. Nếu có em ở với chị thì chị sẽ có thêm dũng khí đó.”
“Không được đâu. Em còn phải đi học nữa, chỗ này của chị xa quá.”
Lý do từ chối của Trần Hề không thể chê vào đâu được, khiến Phương Mạt không thể buộc tội cô là người không có tình nghĩa. Phương Mạt tức giận nói: “Em cũng chả thèm do dự một tí nào, em không thể giả vờ có tình nghĩa hơn một chút hả?”
Trần Hề cây ngay không sợ chết đứng, thừa nhận sai lầm của mình: “Là kỹ năng diễn xuất của em chưa đạt chuẩn.”
Cơn giận của Phương Mạt bị cô làm cho tắt ngúm, cô ấy lấy tay chống eo, im lặng nhìn lên trời thở dài.
“Nói mới nhớ, chị có thấy con vật nào chưa?”
Da đầu của Phương Mạt tê dại, trong đầu cô ấy xẹt qua vô số suy nghĩ: “C…con vật gì vậy?”
Trần Hề nói: “Ví dụ như chuột nè, gián nè.”
Phương Mạt thả lỏng, vẻ mặt như cuối cùng cũng bắt bài được cô, cô ấy kiêu ngạo nói: “Chị biết em đây là muốn khuyên chị về nhà, muốn hù chị chứ gì? Được rồi, chị đã cố ý chọn tầng ba, chuột và gián đâu ra chứ? Hơn nữa, trước khi học tiểu học chị đã sống ở vùng nông thôn, trong nhà đã từng tiếp đãi mấy ông chuột rồi, thà em nói đây là một ngôi nhà có ma, thế thì mới có thể hù được chị.”
Trần Hề đã tiếp thu: “Là do em hiểu chưa rõ về chị, bây giờ thì em biết rồi. Vì vậy, Phương Mạt, trước khi chị chuyển đến đây ở, chị đã chắc chắn rằng không có nguồn năng lượng khác nào ở đây đúng không?”
Phương Mạt sắp bùng nổ: “Trần Hề, em thế này thật nhàm chán, không được dọa chị nữa, nếu không em đừng mơ đi học được, chị có chết cũng sẽ kéo em ở cùng chị!”
“Được thôi, em chọn đi học.”
“Hừ, em còn chiêu gì nữa thì lập tức nhả ra cho chị, chị sẽ lập tức phá bỏ trong một lần luôn, đừng lãng phí thời gian sau này của chị nữa.”
Trần Hề nói: “Bây giờ chân em nhức quá, hôm nay bọn em đã đi đến phòng tập thể dục để tìm chị, em đã đi bộ suốt mấy tiếng đồng hồ rồi.”
“Chị đã nói với em từ lâu là em thiếu vận động rồi, lần trước em và Phương Nhạc leo 30 tầng lầu, nhìn dáng vẻ của em giống như sắp chết vậy, nhìn Phương Nhạc sắc mặt không đỏ mà thậm chí nó còn chả thở hổn hển nữa.” Phương Mạt mở cửa lều ra rồi nói: “Vào đi, chỗ này còn có thể nằm được, em có muốn trải nghiệm cắm trại một đêm không?”
Trần Hề ngồi ở trong lều, vừa xoa bắp chân vừa nói: “Cắm trại như thế này á? Kế hoạch tiếp theo của chị là gì?”
“Kế hoạch? Kế hoạch gì?” Phương Mạt cũng ngồi xuống.
“Chị dự định ở đây bao nhiêu ngày?”
“Chị sẽ kiên trì cho đến khi bố mẹ chị hứa không ly hôn nữa.”
“Vậy tiền của chị có thể kiên trì được bao lâu?”
Phương Mạt liếc nhìn chiếc túi nhỏ trên eo của Trần Hề, Trần Hề hào phóng mở túi của mình ra rồi nói: “Em cũng nghèo rớt mồng tơi đây nè.”
“Bà nội không cho em đủ tiền tiêu vặt à?”
“Không phải hai ngày trước chị xin tiền ở nhà mà không xin được sao? Bà nội sợ em sẽ nối giáo cho giặc, thậm chí bà còn lấy luôn phong bao lì xì mà bà lì xì em vào dịp Tết nữa, nói sẽ tạm thời cất giúp em, số tiền tiêu vặt còn lại này chỉ đủ để em tiêu hàng ngày thôi.”
Phương Mạt không khỏi nhìn về phía cửa sổ, cửa sổ đã cũ, thiếu mất một góc, kính thì mờ, bên ngoài lại không có ánh đèn nên không thể nhìn ra vị có tiền đang có ở đó hay không.
Trần Hề nhìn theo hướng ánh mắt của Phương Mạt, nói: “Chị thôi đi, vừa rồi chị còn muốn giết chết Phương Nhạc nữa.”
“Vậy không phải em chỉ có bấm móng tay thôi à…” Phương Mạt bực bội: “Nói ra đều là lỗi của Phương Nhạc, nếu không sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
Trần Hề xoa bắp chân, không trả lời.
Phương Mạt nhìn cô: “Chị nói này, lúc này không phải em nên tò mò hả? Bình thường không phải em thích nghe chị tám chuyện lắm à?”
Trần Hề im lặng thở dài, sau đó nói từng chữ một: “Về chuyện này, em cảm thấy dựa vào lập trường và cảm xúc không khống chế được của chị thì lời nói mà chị nói ra sẽ có thành kiến, còn em không thể phán đoán chính xác chân tướng, cũng không thể cung cấp cho chị giá trị cảm xúc mà chị muốn. Nếu đã như vậy thì chi bằng em không nghe chị nói còn hơn.”
Bình thường Trần Hề nói chuyện rất tùy ý, nhưng đột nhiên lại nghiêm túc nói ra một chuỗi dài như vậy, Phương Mạt thừa nhận mình đọc sách không nhiều, đầu óc rối như tơ vò, hoàn toàn không hiểu ý Trần Hề muốn nói: “Em nói gì?”Cô ấy vô cùng bối rối.
Trần Hề do dự một hồi, sau đó lúng túng giải thích: “Ý em là, bây giờ chị giống như một thùng thuốc súng, muốn làm nổ tung Phương Nhạc, còn em thì không thể biết được những lời chị nói là thật hay giả. Bây giờ chị nói với em, chắc chắn chị muốn em đứng về phía chị và cổ vũ chị, nhưng ngay cả khi chị không đổ thêm dầu vào những gì chị nói thì em cũng không thể đi theo chị vừa la lối vừa chém giết được.
Phương Mạt thực sự bùng nổ: “Được lắm, em lại nghĩ về chị như vậy đấy. Tuyệt giao, tuyệt giao ngay và lập tức luôn!”
Phương Nhạc ở ngoài cửa không kiềm được khóe môi, trong mắt anh hiện lên ý cười, rũ mắt nhìn màn hình điện thoại.
Sau khi Trần Hề đóng cửa lại, Phương Nhạc cầm điện thoại đứng ở đó nửa phút, sau đó gọi điện cho ông chủ Phương để thông báo tình hình ở đây.
Ông chủ Phương đã đến thị trấn Tân Lạc, khi biết tin này liền cảm thấy nhẹ nhõm. Lúc đó đã hơi muộn, lái xe suốt chặng đường cũng đã rất mệt mỏi nên ông ấy cần ngủ một giấc mới dám quay xe về. Ông chủ Phương biết Phương Nhạc tuy còn nhỏ nhưng đã đủ vững vàng nên nói với anh: “Vậy con hãy chăm sóc chị con cho thật tốt, kiên nhẫn một chút. Con phải biết mình lớn rồi, không được đánh trả chị con đâu đấy. Bố ngủ một giấc trước đã, đợi trời sáng rồi lái xe về.”
Sau khi cúp điện thoại, xung quanh trống rỗng, người bên trong bức tường mỏng và cửa sổ vỡ đều không khống chế âm lượng nên tiếng trò chuyện của họ càng trở nên rõ ràng.
Phương Nhạc lắng nghe từng chữ, lại nhận được một tin nhắn khác từ ông chủ Phương. Ông chủ Phương vội vàng đi ra ngoài, không mang theo ổ cắm hay bộ sạc, ông ấy nói rằng điện thoại của ông ấy sắp hết pin, đợi đến khi trời sáng mới ra ngoài mua bộ sạc, nếu có chuyện gì thì cứ nhắn tin cho ông ấy.
Ngoài việc nhìn thấy tin nhắn này của ông chủ Phương, Phương Nhạc còn vô tình nhìn thấy một tin nhắn khác trong hộp thư đến.
Trần Hề bình thường có thói quen tiện tay dọn dẹp tin nhắn của mình, vì vậy tin nhắn duy nhất còn lại trong hộp thư đến của cô trở nên vô cùng bắt mắt. Hơn nửa năm sau, Phương Nhạc lại nhìn thấy dòng chữ quen thuộc này.
[A Nhạc, bố con và dì thật sự rất yêu nhau, dì rất cảm kích vì con có thể hiểu được bọn dì… Dì nhất định sẽ coi con như con ruột của dì.]
Phương Nhạc nhìn những chữ này, cố gắng đoán xem Trần Hề đã có suy nghĩ gì.
Sau đó, anh nghe thấy giọng nói phát ra từ cửa sổ vỡ của bức tường mỏng, bây giờ có lẽ cô đã hơi mệt mỏi, trong giọng nói có chút lười biếng bình thường hiếm thấy. Cô nói rằng:
“Về chuyện này, em cảm thấy dựa vào lập trường và cảm xúc không khống chế được của chị thì lời nói mà chị nói ra sẽ có thành kiến, còn em không thể phán đoán chính xác chân tướng, cũng không thể cung cấp cho chị giá trị cảm xúc mà chị muốn. Nếu đã như vậy thì chi bằng em không nghe chị nói còn hơn.”
Phương Nhạc nghe rõ từng chữ một, ngón tay mân mê chiếc điện thoại cũ mà Trần Hề đã dùng hơn nửa năm, khóe miệng nhếch lên, anh cúi đầu đọc lại tin nhắn.
Vào một đêm hè trăng sáng, anh đứng trên hành lang tăm tối, không biết cơn gió mang theo hơi nóng đã thổi bao lâu, cánh cửa gỗ phía sau cuối cùng cũng nhẹ nhàng mở ra.
Phương Nhạc quay người lại, mái tóc dài của Trần Hề xõa ra trước ngực cô, gió nhẹ làm lay động mấy sợi tóc, một tay cô vuốt mái tóc dài trên má, một tay nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhỏ giọng nói. : “Phương Mạt đang nghe nhạc nghỉ ngơi, đừng làm phiền chị ấy.” Nói xong, cô đưa chiếc điện thoại mình lặng lẽ nhặt được cho Phương Nhạc.
Phương Nhạc lấy lại điện thoại của mình từ trong tay cô, nhưng lại không trả lại chiếc điện thoại kia cho cô.
Trần Hề nhìn thấy tay còn lại của Phương Nhạc đang giữ chặt điện thoại của mình, cô khó hiểu nhìn đối phương
Phương Nhạc nói: “Không có gì muốn hỏi à?”
“Hả?”
Phương Nhạc giơ chiếc điện thoại cũ lên trước mặt cô, nói: “Tin nhắn bên trong.”
… Trần Hề đã hiểu ra.
“Không phải tôi cố ý xem đâu.” Phương Nhạc tiếp tục nói một câu thế này.
“Đây vốn dĩ là điện thoại của anh mà…” Trần Hề ít nhiều cũng cảm thấy hơi chột dạ.
Phương Nhạc suy nghĩ: “Vì thế cô vẫn chưa xóa tin nhắn này?”
Trần Hề không ngờ Phương Nhạc lại đoán đúng.
Phương Nhạc dừng một chút, hỏi cô: “Phương Mạt đã nói với cô thế nào?”
Sau khi Phương Mạt la hét đòi tuyệt giao xong, cô ấy nằm trong lều, buồn bã nói với Trần Hề về việc bố mẹ cô ấy đòi ly hôn.
Ông chủ Phương từ khi sinh ra đã có vẻ ngoài ưa nhìn, khi còn trẻ có rất nhiều cô gái để ý đến ông ấy. Nhưng ông chủ Phương là con trai cưng của mẹ, bà nội Phương nhìn trúng mẹ Phương có tính tình tốt nên cuối cùng ông chủ Phương đã kết hôn với mẹ Phương.
Mẹ Phương từ khi sinh ra đã rất bình thường, vẻ ngoài hoàn toàn không xứng với ông chủ Phương. Bình thường có vài người bàn tán ở trước mặt hoặc ở sau lưng, mẹ Phương đều để trong lòng, hơn nữa sau khi kết hôn, bên cạnh ông chủ Phương vẫn bị ong bướm vây quanh, bà ấy vừa tự ti vừa hận ông chủ Phương đào hoa, hai người họ vẫn liên tục xảy ra cãi vã.
Một trong những đoạn đối thoại kinh điển nhất của họ là…
“Tôi vừa mới sinh Phương Mạt, vì để nhà họ Phương của anh có người nối dõi, tôi đã liều mạng tiếp tục sinh Phương Nhạc cho anh, sức khỏe của tôi đã bị thiệt hại nặng nề, làm sao anh không có lỗi với tôi được chứ!”
“Anh, anh… anh không thể kiểm soát được việc mình làm với em, là do anh không tốt, nhưng em không thể đổ hết tất cả lên đầu anh vậy chứ!”
Phương Mạt và Phương Nhạc cách nhau đúng mười hai tháng, việc sinh con liên tục cực kỳ có hại cho phụ nữ, tuy nhiên, mẹ Phương cảm thấy mình phải có một đứa con trai để ràng buộc chồng mình nên vừa mới ở cữ xong không lâu đã đòi có đứa con thứ hai.
Khi bà nội Phương phát hiện ra đã tức giận đến mức bệnh đau khớp gần như lành hẳn. Bà ấy thừa nhận mình là người cổ hủ và có phần trọng nam khinh nữ, nhưng bà ấy vốn dĩ là trụ cột của gia đình, chưa bao giờ yêu cầu con dâu nhất định phải sinh con trai cho nhà họ Phương. Sau này, bà lúc nào cũng nhắc nhở bên tai Phương Mạt, bảo cô ấy phải tỉnh táo, bố cô ấy là kẻ cặn bã, mẹ cô ấy thì ngu ngốc, sức khỏe của người phụ nữ là của bản thân cô ấy, cô ấy phải trân trọng bản thân mình trước.
Một đoạn đối thoại kinh điển khác là…
“Tôi biết anh vẫn luôn chán ghét tôi, nếu không phải mẹ anh thích tôi thì năm đó anh sẽ không lấy tôi rồi!”
“Em nói đủ chưa vậy, anh phải nói bao nhiêu lần nữa, anh không có chán ghét em!”
Bà nội Phương cảm thấy bệnh đau khớp của mình thật sự sắp lành hẳn luôn rồi, tuy bà ấy có hơi chuyên quyền độc đoán nhưng bà ấy chưa bao giờ kề dao vào cổ con trai mình, ép nó phải đến Cục dân chính.
Mỗi lần cãi vã, ông chủ Phương đều thề rằng mình vô cùng trong sạch và không hai lòng, nhưng sau mỗi lần cãi vã, mẹ Phương lại càng nghi ngờ, lo lắng cái được cái mất. Lần nghiêm trọng nhất là khi mẹ Phương đòi tự tử, suýt chút nữa đã nhảy xuống sông.
Chuyện xảy ra lần này là do một người phụ nữ tên là Lương Yên. Lương Yên vẫn chưa tới ba mươi tuổi, sau khi ly hôn cô ta một mình nuôi con, ông chủ Phương tình cờ quen biết cô ta, thấy cô ta đáng thương nên đã giúp đỡ cô ta mấy lần, ví dụ như lần gần đây nhất là khi buổi tối con trai của Lương Yên sốt cao, đúng lúc ông chủ Phương ở bên ngoài, liền đưa bọn họ đi bệnh viện.
Sau khi mẹ Phương biết chuyện, bà ấy đã cãi nhau với ông chủ Phương, ông chủ Phương nói rằng mẹ Phương là người vô lý, ông ấy có lòng tốt muốn giúp đỡ người khác, chưa kể ông ấy vô cùng trong sạch, không đời nào phản bội. Hơn nữa người phụ nữ đáng thương như Lương Yên thì càng không thể nhìn trúng người đàn ông bốn mươi tuổi như ông ấy được.
Mẹ Phương không tin mấy lời nói suông này, trong những ngày đó, bà ấy có lúc cuồng loạn, có lúc lại vô cùng hoang mang.
Phương Nhạc đã nhìn thấy hết tất cả, sau đó anh đã làm một chuyện.
Tiếng ve kêu râm ran, gió vẫn thổi chậm rãi.
Trần Hề phát hiện ra Phương Nhạc khi mua áo phông cũng không quá cầu kỳ, sau khi Phương Mạt xé rách chiếc áo phông trên người anh, đường viền cổ áo trở nên rộng hơn, giống như Phương Nhạc mà cô nhìn thấy khi lần đầu tiên đến nhà họ Phương, đường viền cổ áo của anh bây giờ đã rũ xuống, xương quai xanh lộ ra rõ ràng, cả người nhìn không được chỉnh tề như ngày thường, có thêm một chút thái độ thản nhiên.
Điện thoại của Phương Nhạc không mở được, đành lấy điện thoại của Trần Hề mở đèn lên. Hai người chậm rãi bước xuống cầu thang để đi đến tạp hóa đầu đường.
Trong hành lang cũ kỹ và chật hẹp, giọng nói của Phương Nhạc tràn đầy trống trải.
“Tôi đã đi tìm người phụ nữ đó, cảnh báo cô ta, sau đó cô ta đã gửi cho tôi tin nhắn này, tôi liền đưa cho bố tôi xem.”
Khi còn rất nhỏ Phương Nhạc đã từng can thiệp vào chuyện tình cảm của bố mẹ mình. Lúc đó anh khoảng năm tuổi, sống ở nông thôn, gia đình anh vẫn chưa trải qua lần giải tỏa đầu tiên, một người phụ nữ từng theo đuổi ông chủ Phương từ nơi khác trở về tìm ông chủ Phương để ôn lại chuyện cũ, hai người bọn họ đứng ở trong sân của nhà họ Phương nói chuyện. Đều là đồng hương với nhau, bà nội Phương cũng ở đó, mẹ Phương đang nhóm bếp than trong sân để nấu đồ ăn, người phụ nữ không biết đã nghĩ gì mà đột nhiên chỉnh lại quần áo cho ông chủ Phương.
Khi mẹ Phương nhìn thấy, vẻ mặt bà ấy ngay lập tức thay đổi, bà ấy lập tức bước tới gây gổ. Phương Nhạc đang chơi trong sân, nhìn thấy cảnh tượng này, anh nhặt chiếc kẹp gắp than dưới đất lên rồi lặng lẽ đâm người phụ nữ đó.
Đương nhiên, không khiến người phụ nữ đó bị thương, dù sao anh cũng chỉ mới năm tuổi, nhưng dọa người nhà họ Phương lại mắng anh về sau không được can thiệp vào việc của người lớn một trận, càng không thể ra tay làm tổn thương người khác.
Sau này bố mẹ lại cãi nhau, Phương Mạt giãy nãy, Phương Nhạc thì khoanh tay đứng một bên nhìn. Cho đến khi lần này tình trạng tinh thần của mẹ Phương không bình thường, Phương Nhạc mới ra tay lần nữa.
Mẹ Phương nói rằng ông chủ Phương “tình trong như đã, mặt ngoài còn e”, ông chủ Phương thề rằng ông và người phụ nữ đó hoàn toàn trong sạch, ông ấy còn nói mẹ Phương nhỏ nhen, căm ghét những người phụ nữ có tính cách yếu đuối.
Phương Nhạc không quan tâm ai đúng ai sai, anh đưa chứng cứ mà cuối cùng mình có được ra trước mặt ông chủ Phương. Sau khi ông chủ Phương nhìn thấy tin nhắn này thì mặt mày xanh mét, ông ấy không biết Lương Yên có tâm tư như thế này, không dám nói với mẹ Phương, ông ấy quyết định đi nói rõ với Lương Yên. Có lẽ khoảnh khắc này đã khiến Lương Yên vỡ mộng, chưa đến vài ngày, cô ta đã đi tìm mẹ Phương và nói với mẹ Phương: “Con trai chị đã cho phép tôi rồi!”
Thế là trong nhà đã xảy ra vụ nổ, chính là ngay ngày đầu năm mới.
Đi ra khỏi hành lang, có chút ánh trăng, Trần Hề hỏi: “Phương Mạt có biết chuyện gì đã xảy ra không?” Phương Mạt đã nói trước được phân nửa, sau đó lại không nói gì nữa.
Phương Nhạc nói: “Sau này chị ấy mới biết, cậu cũng đã khuyên chị ấy.”
Cậu Phương Nhạc cho rằng đây cũng như là diệt cỏ tận gốc, xé nát ra có lẽ là một chuyện tốt. Nhưng Phương Mạt cảm thấy, mỗi lần bố mẹ cãi nhau, mấy ngày sau thì bọn họ đã làm lành, lần này vì Phương Nhạc mà mọi chuyện càng ngày càng tệ, tất cả đều là vì Phương Nhạc nên bố mẹ mới muốn ly hôn.
Trần Hề gật đầu, quả nhiên cô vẫn hơi hiểu rõ Phương Mạt, tuy Phương Mạt không đổ dầu vào lửa, nhưng cô ấy lại lỡ miệng nói rất nhiều, rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Phương Nhạc hỏi: “Chị ấy còn nói gì nữa?”
“Chị ấy nói chị ấy ước gì anh dùng chiếc kẹp gắp kia đâm người phụ nữ đó giống như anh đã làm khi còn nhỏ, như thế thì xong rồi.”
“Cô nghĩ thế nào?”
“Tôi nghĩ…” Trần Hề nhớ đến mấy người họ hàng xa đến nhà họ Phương để cầu cứu trong dịp Tết âm lịch, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi nghĩ anh đã trưởng thành rồi, vũ lực chỉ có thể trị triệu chứng chứ không trị được tận gốc, chỉ có khiến mọi người tỉnh táo mới là làm một mẻ ăn suốt đời được. Anh khiến chú Phương nhìn rõ tâm tư của Lương Yên, sau này chú Phương cũng không dám mập mờ với người phụ nữ đó nữa.”
Phương Nhạc không nói gì, sắp ra đến đầu đường, tiệm tạp hóa vẫn chưa đóng cửa, trên đường đã có ánh đèn nhưng anh vẫn dùng đèn pin soi vào chân.
Trần Hề hỏi: “Nhưng lần này dì lại đòi ly hôn, phải làm sao bây giờ?”
Phương Nhạc bình tĩnh nói: “Nếu bọn họ cảm thấy không còn tình cảm với nhau nữa, ở cùng nhau là hành hạ đối phương thì ly hôn cũng không phải chuyện xấu.”
Phương Nhạc cảm thấy nhà văn Oscar Wilde có một câu nói rất hay, ông ấy nói rằng cuộc đời là một điều ngu ngốc đuổi theo một điều ngu ngốc khác, mà tình yêu là hai người ngu ngốc đuổi theo nhau.
Trần Hề nhảy lên bậc thang, phía sau là cánh cửa đang mở toang ra của tiệm tạp hóa, chủ tiệm bên trong đang mở nhạc.
Trần Hề nói: “Vậy thì anh gặp rắc rối rồi, Phương Mạt nhất định sẽ không buông tha cho anh đâu, đêm nay chị ấy nhất định sẽ không chịu đi, chị ấy nói bây giờ phải dựa vào chị ấy để hù dọa dì, khiến dì từ bỏ ý định ly hôn trước. Tối nay tôi phải ở lại đây với chị ấy.”
Phương Nhạc nói: “Ở đây không an toàn.”
“Có anh rồi mà.” Trần Hề nói xong thì quay người đi vào tiệm tạp hóa mua nước, những nốt nhạc linh động nhảy múa dưới ánh đèn của chiếc đèn sợi đốt.
Gió đêm đã dịu đi đôi chút nhưng hơi nóng vẫn chưa lắng xuống.
Trở lại phòng, Trần Hề và Phương Mạt ngủ ở trong lều, Phương Nhạc dùng chân phủi đi bụi dưới đất, ngồi dựa vào trong góc.
Trong lều có ánh sáng lờ mờ, một bóng người nhỏ nhắn quay người lại về phía bên này. Phương Nhạc im lặng nhìn, cơn buồn ngủ dần dần xâm chiếm.
Ngày hôm sau, tiếng côn trùng và tiếng chim hót vang lên, hai người trong lều vẫn đang ngủ, Phương Nhạc ra ngoài mua đồ ăn. Tiệm tạp hóa đã mở cửa từ sáng sớm, Phương Nhạc ăn chút bánh mì, nhớ tới vì muốn mình cao lên nên hiện tại mỗi ngày cô đều uống sữa.
Trong căn tin không có sữa tươi để lạnh, chỉ có sữa để ở nhiệt độ bình thường, phải mua theo lốc nên Phương Nhạc liền mua một lốc.
*Tác giả có lời muốn nói:
Phương Mạt: “Đồ ngốc!”