Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trăng Ngả Về Tây - Chương 14

  1. Home
  2. Trăng Ngả Về Tây
  3. Chương 14
  • 10
Prev
Next

Chương 14

Bầu trời dường như bị quét mực lên, chỉ để sót một góc, một chút ánh sáng phát ra từ góc đó, giữa đêm hè thời tiết oi bức, Trần Hề đứng ở “núi rừng hoang vắng” không thể tiếp cận này, do dự hỏi người thiếu niên bên cạnh: “Anh có nghĩ Phương Mạt thật sự sẽ trốn ở đây không?”

Thiếu niên im lặng.

Quay lại một vài giờ trước.

Tiền mặt mà nhà Phương Nhạc rút ra để ở nhà đã dùng hết từ hai ngày trước, hai ngày nay ông chủ Phương cũng không có thời gian đến ngân hàng rút tiền. Phương Mạt tiêu tiền một cách xa hoa, hôm qua cô ấy vẫn ồn ào đòi xin tiền tiêu vặt, ông chủ Phương đã nhờ bà nội Phương có quyền hành hơn ra lệnh không cho ai giúp đỡ cô ấy cả.

Vì vậy, lần này Phương Mạt mang theo hành lý bỏ nhà đi, trên người cũng không có nhiều tiền, cô ấy hoặc là ở nơi nào đó miễn phí hoặc là tìm người thân, bạn bè có thể giúp đỡ tài chính.

Điểm dừng chân đầu tiên Phương Nhạc đưa Trần Hề đi tìm là phòng tập thể dục gần khu dân cư. Hai năm trước, Phương Mạt cãi nhau với gia đình và bỏ trốn. Khi đó, Phương Nhạc đã liên lạc với mấy người bạn thân của Phương Mạt để tìm người, cuối cùng mọi người phát hiện Phương Mạt đang ngủ say trong phòng thay đồ của phòng tập thể dục.

“Đó là khi chị ấy còn học cấp hai. Bây giờ chắc chị ấy đã có nhiều bạn bè hơn.” Phương Nhạc đi xuống cầu thang vừa đi về phía phòng tập thể dục, vừa gọi điện thoại hỏi mấy người bạn cấp hai của Phương Mạt mà anh biết.

Lịch sử lặp lại, Phương Nhạc không biết gì về mấy người bạn cấp ba của Phương Mạt, nhưng bạn bè của Phương Nhạc quen biết cũng khá rộng rãi. Phương Mạt đang học ở trường THPT Số 14, khi Phương Nhạc chơi bóng rổ có quen hai nam sinh của trường THPT Số 14 , nhưng họ đang học lớp 11, sau khi khai giảng đã là học sinh lớp 12, học khác lớp với Phương Mạt.

Phương Nhạc gọi điện nhờ họ giúp nghe ngóng tin tức về Phương Mạt đang học lớp 10, hai nam sinh làm việc rất hiệu quả, trước khi Phương Nhạc bước vào phòng tập thể dục thì hai người họ đã gửi lại một số số điện thoại và số QQ. Sau khi Phương Nhạc liên lạc thì biết được rằng một vài người bạn của Phương Mạt đều đang đi du lịch hoặc thăm họ hàng ở nơi khác, chỉ có hai người duy nhất còn ở đây thì đã ác chiến ở quán Internet hai ngày hai đêm, bọn họ có lẽ còn thiếu tiền hơn cả Phương Mạt, mọi người đều không biết Phương Mạt hiện tại đang ở đâu.

Bảo vệ đang đứng ở hai bên cổng phòng tập thể dục, xe cộ lưu thông, người đi bộ qua lại, Trần Hề nhường đường cho người đi bộ.

Tuy rằng quan hệ giữa cô và Phương Mạt rất tốt, nhưng cô biết rất ít về tình hình của Phương Mạt ở bên ngoài nhà họ Phương, muốn tìm người thì phải dựa vào Phương Nhạc. Nhưng Trần Hề lại cảm thấy nếu đã bỏ nhà đi thì không thể trốn ở cùng một chỗ hai lần, cô hỏi Phương Nhạc: “Bây giờ Phương Mạt vẫn chạy tới phòng thay đồ ở bể bơi à?”

Phương Nhạc trực tiếp đi qua lối đi dành cho người đi bộ, tiến vào phòng tập thể dục, anh nói: “Nếu chị ấy không vì để chọc người khác thì sẽ không ở trong phòng thay đồ ở bể bơi.”

“Vì thế?”

“Nhưng đầu óc chị ấy không được thông minh, nên ghé xem trước rồi tính.”

Trần Hề: “…”

Hai người đi đến bể bơi tìm một vòng, thực tế chứng minh đầu óc của Phương Mạt vẫn tốt, bọn họ không tìm thấy người, nhưng ở đây vẫn còn có những địa điểm khác cũng thích hợp để ẩn náu và nghỉ qua đêm.

Trần Hề hỏi: “Tìm tiếp nha?”

“Ừ.”

Trần Hề nhìn ra ngoài cửa kính bể bơi, nhìn thấy tòa nhà vô cùng rộng lớn ở bên ngoài. Trần Hề nghiêm túc nói: “Nơi này lớn như vậy, anh có thể huy động lực lượng đến để cùng nhau tìm được không?”

… Mí mắt Phương Nhạc khẽ giật.

Trần Hề không nhìn ra biểu cảm bất thường của Phương Nhạc, cô nghiêm túc phân tích: “Nơi này có diện tích gần 180 mẫu, diện tích xây dựng hơn 50.000 mét vuông, không khác gì mò kim đáy kiểm. Nếu nên huy động lực lượng thì cứ huy động lực lượng thôi, bây giờ tìm người quan trọng hơn.”

Phương Nhạc biết khi đi vào phòng tập thể dục thì Trần Hề đã nhìn vào bản vẽ kiến trúc của tòa nhà này, cô luôn biết đến chỗ nào thì phải làm gì, khi bước vào một nơi xa lạ, cô sẽ không nhắm mắt làm ngơ, nếu nói về tính độc lập thì cô còn giỏi hơn nhiều người lớn khác.

Trời đã chạng vạng, mặt trời lặn phản chiếu màu sắc rực rỡ trên tấm kính, Trần Hề vừa nói vừa ngẩng đầu lên, trong mắt giống như ẩn chứa một đám mây.

Phương Nhạc nhìn đi nơi khác, lấy điện thoại di động ra, cuối cùng “huy động lực lượng” được vài người bạn sống gần đó, Phan Đại Châu không đến, cậu ấy và gia đình đang đi du lịch ở nơi khác.

Bây giờ đã là giờ ăn tối, vẫn chưa đến giờ cao điểm của phòng tập thể dục, mỗi người thành lập đội để tìm kiếm, tìm kiếm từ sáng đến tối nhưng vẫn không tìm thấy gì.

Trên lối đi của hội trường, bụng Trần Hề réo lên, Phương Nhạc nhìn cô, Trần Hề không hề xấu hổ, cô hỏi lại: “Anh vẫn chưa đói à?”

“… Đi thôi.”

Phương Nhạc tiêu hóa rất nhanh, so với Trần Hề thì anh đã đói từ lâu. Anh dẫn Trần Hề đến cửa hàng tiện lợi trong phòng tập thể dục, cho vào lò vi sóng hai hộp cơm thịt bò với dưa chua, ngoài ra còn mua một ít cơm nắm, bánh mì kẹp và trứng lòng đào.

Trong cửa hàng không có ghế ngồi nên hai người đứng trước chiếc bàn cạnh cửa sổ cửa hàng tiện lợi, hai người đứng cách nhau ba người, cúi đầu dùng bữa trong im lặng.

Ăn được một lúc, Phương Nhạc nhận được câu hỏi của Liêu Tri Thời gửi đến, hỏi anh đang ở đâu, Phương Nhạc trả lời anh đang ở trong cửa hàng tiện lợi.

Không lâu sau, cửa kính của cửa hàng tiện lợi bị đẩy ra, một luồng hơi nóng cuộn vào rồi biến mất.

“Vẫn chưa tìm được chị ấy, bọn họ đi chơi bóng trước rồi, nói nếu gặp được chị gái cậu thì sẽ báo ngay cho cậu.” Liêu Tri Thời đi tới nói.

“Cám ơn cậu.” Phương Nhạc hỏi: “Uống gì không?”

Phương Nhạc đứng bên trong chiếc bàn gỗ dài cạnh kính, còn Trần Hề đứng ở bên ngoài, khi đến gần Trần Hề thì Liêu Tri Thời dừng lại, cậu ta tựa lưng vào bàn và đặt khuỷu tay lên bàn, cậu ta quay đầu lại trả lời Phương Nhạc: “Đang khách sáo với tớ à?” Sau đó lại mỉm cười nhìn chằm chằm người bên cạnh, nói: “Đã lâu không gặp, đại thần.”

“Xin chào.” Trần Hề gật đầu, chào hỏi xong lại tiếp tục ăn.

“Cậu ăn gì mà có mùi thơm vậy?” Liêu Tri Thời hỏi.

“Cơm thịt bò.” Trần Hề nói.

“Cay không?”

“Dưa chua cay.”

“Cậu ăn được đồ cay không?”

“Được chứ.”

“Hộp này nhiều cơm không? Có thể ăn no được không?” Liêu Tri Thời có vẻ rất hứng thú với món cơm thịt bò.

Phương Nhạc cúi mặt ăn phần của mình, cuối cùng cầm trứng lòng đào lên bỏ vào miệng, tiện tay bỏ rác trên bàn vào thùng rác rồi quay người rời đi.

Trần Hề vẫn chưa ăn xong, cầm hộp cơm muốn đi theo anh, sau đó nhìn thấy Phương Nhạc đi về phía kệ sách, cô mới quay lại bàn ăn tiếp.

Phương Nhạc mua một túi đồ uống, ném cho Liêu Tri Thời rồi nói: “Mời bọn họ uống đi.”

Liêu Tri Thời nhận lấy và hỏi: “Cậu vẫn tiếp tục tìm à?”

Phương Nhạc: “Về nhà trước đã.”

Liêu Tri Thời: “Người nhà cậu nói thế nào?”

Phương Nhạc: “Vẫn chưa tìm được người.”

Liêu Tri Thời: “Nếu cần giúp đỡ thì cứ nói bất cứ lúc nào nhé.”

Phương Nhạc: “Ừ, cám ơn trước.”

Trần Hề ném hộp cơm đi, trước tiên theo Phương Nhạc trở lại khu biệt thự Cẩm Duyên. Liêu Tri Thời xách túi nhựa từ cửa hàng tiện lợi đến phòng tập bóng rổ mời mọi người uống nước. Có người lấy ra một cái hộp từ trong túi nhựa, nghi hoặc hỏi: “Phương Nhạc còn mua cơm thịt bò nữa à?”

Trước khi ra ngoài đã hơn năm giờ, khi trở về đã hơn tám giờ. Tìm người đến nỗi đổ mồ hôi đầm đìa, Phương Nhạc về đến nhà thì đi tắm trước, sau khi anh tắm xong lại đến Trần Hề.

Ông chủ Phương gọi điện nói rằng ông ấy đã hỏi hết họ hàng bên phía này rồi, bây giờ ông ấy muốn đi đến thị trấn Tân Lạc xem thử, có lẽ Phương Mạt đã đến đó.

Ông chủ Phương cũng nói với Phương Nhạc: “Bà nội con đang ở nhà chú con, bà vẫn chưa biết chuyện này, chú con cũng chưa nói cho bà biết, nên con đừng để lộ, kẻo bà lo lắng, bà già rồi không thể để bà bị kích thích được.”

“Con biết rồi.”

“Nếu không tìm được chị con thì hai đứa cũng đừng chạy lung tung, cứ ngoan ngoãn ở nhà đi. Tối nay có thể bố sẽ không về, hai đứa không cần đợi bố, có tin tức gì về chị gái con thì bố sẽ gọi điện cho con.”

“Vâng.”

Sau khi cúp điện thoại, Phương Nhạc đóng ngăn kéo lại, mở tủ ra, kiểm tra đồ bên trong.

Trong phòng bà nội có trang sức bằng vàng, trang sức bằng vàng cũng không thiếu. Phương Mạt gần như không còn một xu dính túi, cô ấy chỉ kéo theo một vali quần áo, định sống ở đâu chứ?

Phương Nhạc vừa lục lòi vừa suy nghĩ, cuối cùng, trước khi Trần Hề rời khỏi phòng tắm, anh phát hiện ra rằng trong phòng chứa đồ nhỏ ở nhà đã thiếu mất một chiếc lều và một số vật dụng cắm trại, một chùm chìa khóa lớn trong ngăn kéo của bà nội cũng đã biến mất.

Trần Hề từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Phương Nhạc đã thay áo thun quần dài để đi ra ngoài, vội vàng hỏi: “Anh muốn đi đâu vậy?”

Phương Nhạc nói: “Tôi đi ra ngoài tìm người, cô không cần đi.”

“Anh định đi đâu tìm? Có vị trí cụ thể chưa?”

“Có.”

“Vậy tôi cũng đi, anh đợi tôi chút.”

“Không cần.” Phương Nhạc nói: “Nơi đó ở xa, bây giờ đã muộn rồi, cô ở nhà đi.”

Trần Hề nghe nói chỗ đó ở xa, càng kiên trì nói: “Tôi cũng muốn đi, thay quần áo mất ba phút thôi, anh chờ tôi với!”

Cô vừa mới tắm xong, tóc ướt dính vào quần áo, khuôn mặt ửng hồng. Phương Nhạc đi vòng qua cô xuống lầu, Trần Hề đang muốn nói thêm nữa thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Phương Nhạc: “Muốn đi thì nhanh lên.”

“Xong ngay đây!”

Trần Hề vội vàng trở về phòng, tùy tiện mặc quần áo vào, trong lúc mặc quần áo, cô vẫn đang suy nghĩ về tin nhắn bí mật cô vẫn chưa xóa trên điện thoại.

Trần Hề cảm thấy tên của mọi người có đôi khi vẫn rất vi diệu, ví dụ như họ của Phương Nhạc là Phương, bốn bề vuông vắn, dường như không thể tấn công. Cũng giống như Phương Nhạc tính tình điềm tĩnh, dù bị Phương Mạt mắng hay bà nội Phương nhờ anh sửa loa, anh đều không cãi lại, đều ngoan ngoãn nghe theo, dễ nói chuyện, Trần Hề cảm thấy anh càng giống với loại người thờ ơ hơn.

Nhưng hình vuông vuông vắn còn có 4 góc nhọn, khi tấn công người khác thì anh càng trở nên tàn nhẫn hơn.

Ông chủ Phương sợ tính khí thất thường của Phương Mạt sẽ làm tổn thương Phương Nhạc, Trần Hề không biết tình hình cụ thể, nhưng nhìn vào tin nhắn và mục tiêu trước đó của Phương Mạt, Trần Hề sợ hai anh em gặp nhau sẽ rút kiếm ra chĩa thẳng vào nhau.

Phương Nhạc còn nói rằng nơi anh muốn đến rất xa, Trần Hề càng vì thế mà không thể ở nhà được.

Sau khi nhanh chóng thay quần áo, Trần Hề đeo chiếc túi nhỏ vào, đầu tóc rối bù. Phương Nhạc đã đợi ở cổng từ lâu, thấy cô đã chuẩn bị xong thì mở cửa bước ra ngoài.

Chiếc taxi gọi trước đã đậu chờ sẵn ở tầng dưới, hai người ngồi vào ghế sau, Trần Hề nghe Phương Nhạc nói địa chỉ cho tài xế, đây là nơi cô chưa từng nghe tới, cô hỏi: “Đó là đâu thế?”

Phương Nhạc nói: “Tòa nhà bà nội mua.”

Sau khi nhà họ Phương trải qua lần giải tỏa thứ hai, bà nội Phương nhận ra sâu sắc rằng các con của bà ấy không được thông minh lắm, bản thân bà ấy cũng không thông minh, trong nhà không có ai giỏi kinh doanh, nhưng tiền cứ để trong ngân hàng bà ấy cảm thấy lại không đủ an toàn vì dù sao tiền sẽ mất giá trị.

Nghĩ đi nghĩ lại, bà ấy nghĩ rằng mua nhà vẫn tốt hơn, xét tình hình thị trường trong nước, dù mua nhà lỗ bao nhiêu thì cuối cùng cũng sẽ không mất sạch, vì vậy bà ấy bắt đầu sự nghiệp mua nhà, trứng cũng không bỏ hết vào một giỏ, bà ấy mua ở phía đông một căn nhà, mua ở phía tây một tòa nhà, giấy chứng nhận bất động sản dày cả xấp.

Nơi Phương Nhạc đến lần này là một tòa nhà đang chờ giải tỏa ở vùng ngoại ô xa xôi của Hà Xuyên. Vị trí vắng vẻ, căn nhà lại cũ, bốn năm trước phần lớn mọi người đều đã chuyển đi nơi khác, nhà ở đây trở nên vô giá trị. Bà nội Phương cảm thấy mình có mệnh giải tỏa nhà, rất lạc quan về sự tăng giá trong tương lai của khu vực này nên đã mua rất nhiều căn nhà trên con phố đó, nhưng đáng tiếc là bốn năm sau, nhiều ngôi nhà ở khu vực xung quanh đã bị giải tỏa, chỉ duy nhất con phố đó càng ngày càng trở nên ảm đạm.

Vừa rồi Phương Nhạc đang lục lọi ngăn kéo, chùm chìa khóa còn thiếu chính là chìa khóa của những ngôi nhà này.

Chiếc taxi đi vào đường cao tốc, chạy khoảng năm mươi phút trong đêm khuya, cuối cùng cũng đến điểm đến cách xa thành phố chính Hà Xuyên.

Vì thế, Trần Hề và Phương Nhạc đã đứng ở nơi “núi rừng hoang vắng” không thể tiếp cận này.

Phía nam nơi này là một mảnh đất hoang rộng lớn có mái tôn bao quanh, xem ra sẽ xây dựng một chi nhánh của bệnh viện trực thuộc tỉnh Số 2, nhưng khu đất hoang này vẫn chưa khởi công, nhìn ra xa có thể nhìn thấy ánh đèn mờ ảo của thành phố.

Về phía bên kia, chính là con đường mà bà nội Phương đang trông được giải tỏa, nhìn từ những tòa nhà thấp và những bức tường gạch lộ ra ngoài, nơi này có thể được ghi vào sách lịch sử phát triển của Hà Xuyên.

Ở góc đường có một cửa hàng tạp hóa, hai tòa nhà thấp gần đó trông như vẫn còn người ở, cũng có người sống ở con đường phía sau, có chút giống một ngôi làng giữa lòng thành phố.

Nhưng con đường này rõ ràng càng vào sâu càng vắng vẻ, hai bên đều có cửa hàng và nhà ở, nhưng đã đổ nát và vắng vẻ, một số bức tường đã sụp đổ, có thể nhìn thấy những ngôi nhà trống không, một vài cánh cửa đã hoen gỉ, trên tường cỏ dại mọc um tùm. Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng kêu của côn trùng và ễnh ương, điều này khiến người khác không hề yên tâm mà càng khiến cảm thấy kỳ lạ hơn.

Trần Hề nhìn con đường vắng vẻ, hỏi: “Anh cảm thấy Phương Mạt thật sự sẽ trốn ở chỗ này hả?”

Phương Nhạc im lặng, sau đó lấy điện thoại di động ra, bật đèn pin và ra hiệu đi về phía trước. Ánh sáng yếu ớt khiến con phố tối tăm và im lặng trở nên chân thực hơn một chút, hai người cùng nhau tiến về phía trước.

Căn nhà mà bà nội Phương mua khá nhiều, Phương Nhạc dẫn Trần Hề vào một tòa nhà chung cư ba tầng.

Trong tòa nhà cũ kỹ này, hành lang đều có hình ban công dài, cạnh cửa ra vào của mỗi ngôi nhà đều có cửa sổ bằng gỗ nên chỉ cần nhìn xuyên qua cửa sổ là biết có ai ở trong nhà hay không.

Sau khi đi qua một tòa nhà trống, cả hai di chuyển đến một tòa nhà khác phía đối diện, sau khi đi qua hai tầng trống nữa, cuối cùng họ cũng nghe thấy tiếng nhạc yếu ớt phát ra từ một căn hộ trên tầng ba.

Trần Hề và Phương Nhạc đến gần cửa sổ, chỉ nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt bên trong. Phương Nhạc không quan tâm người bên trong là ai, gõ cửa có làm phiền người bên trong hay không, cùng lắm xin lỗi là được, anh trực tiếp gõ cửa, sau khi gõ hai lần, từ trong nhà truyền ra tiếng kêu hoảng sợ.

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaa…”

Trần Hề giật mình, cả người nhảy lên, Phương Nhạc bất giác đè lên vai cô, sau đó gõ cửa hai lần: “Mở cửa.” Anh nói.

Lúc này hai người không cần xác nhận nữa, Trần Hề hét lớn: “Phương Mạt, Phương Mạt, là em nè, em là Trần Hề!”

“Hu hu, Hề Hề, cứu chị với…”

Không cần có người thuyết phục, người bên trong đã mở cửa ôm lấy Trần Hề, Trần Hề suýt chút nữa đã bị Phương Mạt nhấc lên khỏi mặt đất.

Ngôi nhà đầy bụi và mạng nhện, một chiếc lều nhỏ được dựng lên, đèn cắm trại đặt dưới đất, máy nghe nhạc MP3 đang phát bài nhạc rock sôi động.

Lúc Phương Mạt đến đây là ban ngày, cô ấy vô cùng khí thế và không hề sợ hãi. Ai biết trong nháy mắt trời đã tối, tòa nhà bỏ hoang khiến trong đầu cô tự chiếu liên tiếp mấy bộ phim kinh dị kinh điển

Vừa rồi nghe thấy tiếng gõ cửa, tim cô ấy bắt đầu đập thình thịch.

Phương Mạt ôm Trần Hề khóc, Phương Nhạc bình tĩnh tắt đèn pin của điện thoại di động rồi nhấn số của ông chủ Phương.

Phương Mạt khóc lóc vài tiếng, có người tới rồi thì cô ấy càng gan hơn, khi cô ấy nhìn thấy Phương Nhạc bấm số trên điện thoại, cô ấy biết Phương Nhạc muốn báo cáo cho gia đình.

Phương Mạt khịt mũi, buông Trần Hề ra rồi lao tới Phương Nhạc: “Mày không được phép gọi về nhà. Nếu mày dám nói cho họ biết tao đang ở đâu, tao sẽ cho mày biết mặt!”

Phương Nhạc bị cô ấy đẩy, cả người anh loạng choạng, điện thoại rơi xuống đất, Phương Mạt nhanh chóng lấy chân đá điện thoại bay ra ngoài, đập vào tường nghe một cái ầm.

Phương Nhạc cau mày, đẩy Phương Mạt ra. Phương Mạt vừa nhìn thấy Phương Nhạc, cô ấy không kịp tức giận, chỉ phát tiết sự sợ hãi, vào lúc này cô ấy làm gì sợ nữa? Cô ấy tức giận đi đến nắm lấy áo thun của Phương Nhạc, bắt đầu đánh anh: “ Bây giờ tao nhìn thấy mày là lại thấy tức, đều tại mày nên bố mẹ mới ầm ĩ đòi ly hôn…”

Tiếng chuông báo động của Trần Hề đột nhiên vang lên, cô lập tức nắm lấy cánh tay Phương Mạt: “Phương Mạt, chị bình tĩnh đi!”

“Đưa thứ đó cho chị!”

“Thứ gì?”

“Con dao đâu? Đưa con dao cho chị!”

“Em chỉ có đồ bấm móng tay thôi, chị có muốn không? Chị buông tay ra đi rồi em lấy đưa chị!”

Phương Mạt vừa nghe thấy câu này thì suýt nữa tức chết: “Trần Hề, rốt cuộc em đứng về phía ai!?”

Trần Hề thấy Phương Mạt buông tay, lập tức xoay người đẩy Phương Nhạc: “Đương nhiên là về phía chị rồi. Phương Nhạc, anh đi đi, đi lẹ lên…”

Phương Nhạc cụp mắt xuống nhìn người chỉ cao đến vai mình, anh thả lỏng chân, phối hợp lùi lại một bước.

Trần Hề tiếp tục đẩy, Phương Nhạc tiếp tục lùi về phía sau, dần dần Phương Nhạc cuối cùng đã lùi về phía cửa, Trần Hề vẫn ép sát ngực anh như cũ.

Tay Phương Nhạc buông lỏng xuống hai bên chân, trong lòng bàn tay bỗng nhiên nặng trịch, là Trần Hề đang đặt tay của cô vào. Hô hấp của Phương Nhạc nhất thời hỗn loạn, anh bất giác nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó cảm giác một vật hình vuông lạnh lẽo rơi vào trong tay.

“Cầm đi.” Trần Hề nói xong liền xoay người đi vào trong nhà, đóng cửa lại.

Phương Nhạc cúi đầu, trong tay anh đang cầm điện thoại di động của Trần Hề.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 14"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online