Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trăng Ngả Về Tây - Chương 12

  1. Home
  2. Trăng Ngả Về Tây
  3. Chương 12
  • 10
Prev
Next

Chương 12

Vào thời điểm giao mùa giữa xuân và hè, trăm hoa đua nở, ngay cả hoa cũng bắt đầu đua nhau khoe sắc thắm, con người đương nhiên không chịu tụt lại phía sau, giương buồm ra khơi đuổi theo cơn gió.

Vẫn còn một tháng căng thẳng đếm ngược đến kỳ thi tuyển sinh cấp ba và đại học. Ngày 8 tháng 5, kỳ thi tuyển thẳng của trường THPT Số 8 Hà Xuyên chính thức bắt đầu.

Ông chủ Phương nằng nặc đòi tự mình đưa Phương Nhạc đến điểm thi, ông ấy chủ yếu muốn tám chuyện với những phụ huynh khác ở ngoài điểm thi…

“Con anh học trường nào?”

“Con tôi học trường THCS Văn Khải. Chà, cũng tàm tạm thôi, bình thường con tôi khiến tôi rất yên tâm, tôi cũng chưa bao giờ quan tâm đến việc học của nó, tất cả đều do nó tự giác cả.”

“Thằng bé bình thường thích chơi bóng rổ và bơi lội. Ở nhà tôi không thấy nó xem sách gì nhiều. Có lẽ bọn trẻ ở độ tuổi này có trí óc tốt nên học mọi thứ rất nhanh.”

Cảnh tượng này đã rục rịch trong tâm trí ông ấy từ rất lâu.

“Tại sao lúc Hề Hề đi thi bố lại không đi thực hành đi, con bé không đủ cho bố thể hiện à?” Phương Mạt vừa cắn một quả táo vừa hỏi cha già.

Nửa năm qua, mẹ Phương với cậu mợ Phương Mạt đi du lịch khắp nơi, cậu cô ấy luôn khuyên cô ấy hãy để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, có lẽ giữa cha mẹ xảy ra mâu thuẫn cũng không phải là điều xấu. Thời gian trôi qua, cơn giận của Phương Mạt dần dần biến mất, nhìn ông chủ Phương và Phương Nhạc cũng trở nên thuận mắt hơn.

Tháng trước, cô ấy nhìn thấy trên mu bàn tay trái của Phương Nhạc có một vết sẹo mờ, cô ấy biết đó là kết quả của việc cô ấy đã khiến Phương Nhạc bị thương trong trận cãi vã vào ngày Tết dương lịch. Cô ấy không ngờ vết sẹo đó lâu như vậy vẫn chưa mờ hẳn nên cô ấy đã đặc biệt mua một loại kem xóa sẹo đưa cho Phương Nhạc. Phương Nhạc nhận lấy mà không nói một lời, Phương Mạt đơn phương cho rằng bản thân cô ấy không thèm so đo nữa, cho Phương Nhạc một lối thoát, chị em hòa giải yêu thương nhau như trước.

Lúc này, ông chủ Phương nghe thấy câu hỏi của Phương Mạt, có vẻ tiếc nuối nói: “Lúc đó không phải do bố không hiểu rõ à? Nếu biết Hề Hề giỏi như vậy, ngày hôm đó con bé đi thi thì bố đã lập tức đi thực hành rồi.” Cũng may là con trai ông ấy cũng không chịu thua kém nên ông ấy vẫn còn có cơ hội thực hành.

Ban đầu Phương Nhạc muốn nhắc nhở ông ấy rằng tất cả những người tham gia thi ngày hôm nay đều có thành tích rất cao, nhưng sau khi suy nghĩ lại, anh quyết định thôi bỏ đi. Anh ăn mặc chỉnh tề, kiểm tra lại cặp sách, sau đó lấy một bình nước, cho ông chủ Phương cơ hội thực hành.

“Đi thôi.” Anh nói.

Kỳ thi tuyển thẳng của trường THPT Số 8 Hà Xuyên chính thức diễn ra vào lúc 8 giờ sáng. Trước tiên sẽ thi môn văn hóa tổng hợp*, sau khi thi môn xã hội xong thì sẽ giải lao 20 phút, tiếp đó sẽ thi môn khoa học tổng hợp**, sau khi thi môn khoa học tổng hợp xong sẽ tiến hành phỏng vấn nhóm sáu người. Cuộc phỏng vấn nhóm diễn ra rất ngắn, giáo viên hỏi rất nhiều câu hỏi, có câu hỏi về sự phát triển của khoa học và công nghệ, có câu hỏi về người ngoài hành tinh, có câu thì hỏi nếu như bạn chỉ còn có thể nhìn thấy ánh sáng ba ngày nữa.

(*/**Môn văn hóa tổng hợp và môn khoa học tổng hợp (hay còn gọi là “3+X”) bao gồm ba môn bắt buộc là Toán học, Ngữ Văn và tiếng Anh. X thì là bài tổng hợp từ ba môn Chính Trị, Lịch Sử và Địa Lý (đối với văn hóa tổng hợp) hoặc Vật Lý, Hóa Học và Sinh Học (đối với khoa học tổng hợp))

Sau khi thi xong thì đã là buổi trưa, Phương Nhạc bước ra khỏi cổng trường, nhìn thấy ông chủ Phương hai tay chống eo, vẻ mặt không vui.

Ông chủ Phương nhìn thấy Phương Nhạc đi ra, vẻ mặt dịu đi một chút: “Con trai, con thi thế nào rồi? Mệt lắm không?”

Phương Nhạc nói: “Cũng được.”

Ông chủ Phương cao giọng nói: “Con khiêm tốn làm gì? Nhà chúng ta còn có một học sinh tuyển sinh cấp tỉnh nữa mà, trường THPT Số 8 chỉ tuyển ba mươi học sinh tuyển sinh cấp tỉnh trên phạm vi toàn tỉnh! Cho nên thành tích này của con là chắc như đinh đóng cột rồi, ai bảo bầu không khí học tập ở nhà chúng ta tốt vậy chứ!”

Nói xong, ông chủ Phương khoác tay lên vai Phương Nhạc đi về phía xe, ánh mắt kiêu ngạo quét qua mấy vị phụ huynh đang xì xầm bên cạnh.

Ngồi trên xe, ông chủ Phương bốc phốt với Phương Nhạc: “Bố nói từ trước đến giờ đều không hề lo lắng đến việc học của con. Mấy phụ huynh đó liền nói rằng đứa này đã giành được huy chương vàng, đứa kia được lên báo. Bố nói một câu bọn họ chen vào mười câu. Con trai à, con đã giành được huy chương vàng nào chưa?”

Phương Nhạc bình tĩnh nói chưa.

Ông chủ Phương vỗ tay lái: “Cũng may nhà chúng ta còn có học sinh tuyển sinh cấp tỉnh, sau này bố sẽ nói với bọn họ, nhà tôi còn có một học sinh tuyển sinh cấp tỉnh, cả tỉnh chỉ tuyển ba mươi người, nhà anh chị có không có không có không? Hừ, đấu với tôi à, tôi khoe cho mấy người ghen tị chết luôn!”

Phương Nhạc không có phản ứng gì đối với lời nói vô nghĩa của ông chủ Phương, anh đã thắt dây an toàn được một lúc, không nhịn được thúc giục ông ấy làm việc chính: “Bố, sao bố không lái xe đi?”

“Con chờ một chút, nhắc đến Hề Hề, tuần này bố bận quá, không để ý đến con bé nhiều, bố gọi điện cho con bé đã, không biết mấy ngày nay con bé ở trường thế nào, có quen hay không nữa.”

Phương Nhạc không nói gì nữa.

Một tuần trước, Trần Hề đã trở lại thị trấn Tân Lạc, căn nhà thuê đã hết hạn từ lâu, ông chủ Phương đã sắp xếp cho cô ở trong ký túc xá của trường. Ký túc xá có sáu người, cuối tuần bạn cùng phòng đều đã về nhà, chỉ có Trần Hề ở lại trường.

Nhà ăn của trường đóng cửa, Trần Hề ở quầy bán đồ chiên ở cổng trường gọi một suất cơm chiên trứng năm tệ, ở quầy bán cơm còn có canh và dưa chua miễn phí.

Lúc ông chủ Phương gọi tới thì cơm của cô vẫn còn đang chiên, Trần Hề ngồi ở bàn ăn đơn giản ngoài trời, nói với ông chủ Phương bữa trưa mà cô sắp ăn là gì.

Ông chủ Phương không vui lắm: “Sao chỉ ăn cơm chiên trứng thôi thế? Cơm chiên trứng thì có dinh dưỡng gì đâu? Con gọi thêm một vài món ăn kèm đi.”

Trần Hề nói: “Quầy bán cơm không có nấu đồ ăn riêng ạ.”

“Gần trường con không có tiệm cơm à?”

“Cũng có ạ, nhưng hôm nay tiệm cơm đóng cửa mất rồi, bên ngoài dán thông báo nói rằng chủ quán có chuyện vui.”

Đang nói chuyện, Trần Hề nghe thấy có người gọi cô: “Trần Hề, cơm chiên của cậu làm xong rồi.” Đó là Vương Hải Đào – bạn học cùng lớp của cô.

Trần Hề đứng lên đi sang, Vương Hải Đào nói: “Tớ bưng giúp cậu, cậu đang nói chuyện điện thoại không tiện.”

“Được, cảm ơn cậu.” Trần Hề nói.

“Cậu có muốn thêm dưa chua không?”

“Muốn, để tớ tự lấy.”

“Để tớ, cậu muốn loại nào?”

“Củ cải và cái kia.” Trần Hề chỉ cho đối phương.

“Muốn ăn canh không? Tớ tiện tay múc một tô giúp cậu luôn.”

“Muốn, cảm ơn cậu.”

Trên xe, ông chủ Phương vẫn luôn bật loa ngoài để có thể dễ dàng nghe điện thoại. Ông ấy hỏi: “Con đang ăn với các bạn cùng lớp à?”

“Dạ, bạn cùng lớp của con, tuần này cậu ấy cũng không về nhà.”

“Hình như là bạn nam hả?”

“Cậu ấy là lớp trưởng lớp của con.”

“À à, vậy con và bạn cùng lớp của con ăn cơm trước đi, chú không nói với con nữa. Nhớ bữa tối phải ăn chút đồ ngon đấy, đừng chỉ ăn cơm chiên.”

Ông chủ Phương quan tâm tới Trần Hề xong, vừa tắt điện thoại thì phát hiện Phương Nhạc ngồi ở ghế phụ đang nhìn mình, sau đó lại nghe thấy Phương Nhạc nói: “Gọi thế này là xong rồi à?”

“Ừ, gọi xong rồi.” Ông chủ Phương không hiểu: “Sao thế?”

“… Không có gì.” Phương Nhạc quay đầu, nhìn kính chắn gió nói: “Bố lái xe đi, con đói rồi.”

Trong vòng vài ngày, kết quả của kỳ thi tuyển thẳng đã có. Phương Nhạc đã thành công vượt qua. Phan Đại Châu lại từ bỏ tuyển thẳng vào trường cấp hai phụ thuộc, quyết định cố gắng hết sức tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba để vào được trường THPT Số 8. Bố Phan và mẹ Phan miễn cưỡng ủng hộ, vì vậy mấy ngày gần đây, Phan Đại Châu thường xuyên chạy đến nhà Phương Nhạc.

Phương Nhạc vốn đã nhàn rỗi, không cần phải đối mặt với kỳ thi tuyển sinh cấp ba nữa, anh hứa với Phan Đại Châu sẽ giúp cậu ấy ôn bài. Trước khi buổi ôn bài chính thức bắt đầu, Phương Nhạc đã hỏi Phan Đại Châu: “Tớ có thể dùng các hình phạt về thể xác với cậu không?”

“Cái gì?” Phan Đại Châu trợn to đôi mắt nhỏ của mình lên: “Đến cả hiệu trưởng hiện nay cũng không dám làm do sợ Sở giáo dục tới tận cửa tìm đấy!”

Phương Nhạc nói: “Vậy cậu nói xem có biện pháp nào để quản cậu không?”

“Tớ đã tự giác đến tìm cậu để nhờ cậu giúp ôn bài thế này rồi, cần gì người khác quản nữa đâu?”

“Cậu đã tự giác như vậy thì tại sao còn sợ bị phạt?”

“… Còn chưa bắt đầu mà cậu đã nghĩ nên phạt tớ thế nào rồi. Tớ thực sự nghi ngờ rằng cậu đang lấy việc công làm việc tư!”

Phương Nhạc bất động: “Ừ, thì sao?”

“… Cậu đúng là thừa nước đục thả câu!” Phan Đại Châu bị áp bức nói: “Chủ nhiệm Phương, mời ngài!”

Phan Đại Châu thề sẽ học hành chăm chỉ, mấy ngày đầu cậu ấy thật sự đã làm được, nhưng Phương Nhạc vẫn hiểu rõ cậu ấy, ba ngày sau, Phan Đại Châu đã trở nên lười nhớt thây.

Phương Nhạc thi hành những chính sách hà khắc với cậu ấy, đến gần 11 giờ tối thứ bảy, Phan Đại Châu vẫn đang lề mề chưa trả lời xong các câu hỏi nên Phương Nhạc không chịu để cậu ấy về nhà.

Phan Đại Châu ngồi trên ghế xoay, còn Phương Nhạc ngồi ở cuối giường đọc lịch sử ngoại giao của Trung Hoa Dân Quốc. Sách là Phương Nhạc tiện tay mua, trong đó nói về hai mươi nhân vật ngoại giao nổi tiếng thời Trung Hoa Dân Quốc, bây giờ anh mới chỉ xem đến người thứ ba.

Phan Đại Châu lắc mông, Phương Nhạc không ngẩng đầu lên, dùng sức đá vào lưng ghế một đá.

Phan Đại Châu nhào về trước, khóc to: “Tớ không làm nữa đâu, hu hu hu…”

Phương Nhạc lại đá một đá: “Nói nhỏ thôi, mọi người ngủ cả rồi.”

“Cậu cũng biết người nhà cậu đều đã ngủ hết hả!” Phan Đại Châu phản đối: “Tớ cũng muốn ngủ!”

Phương Nhạc lạnh lùng nói: “Đã nói rồi, không giải quyết xong mấy câu hỏi này thì cậu đừng có nghĩ tới việc đi về.”

“Vậy tớ nằm trên giường cậu ngủ một lúc.”

“Nghĩ gì vậy?” Phương Nhạc không có bệnh sạch sẽ, nhưng chiếc giường là ngoại lệ, anh chưa bao giờ để người khác ngồi trên giường của mình chứ đừng nói chi là nằm trên đó.

Phan Đại Châu biết tật xấu này của anh, liền nói: “Vậy tớ đi sang phòng bên cạnh ngủ một lát.”

“Kế bên là phòng của Trần Hề.”

“Tớ biết, nhưng không phải bây giờ Trần Hề không có ở đây hả?”

“Người ta không có ở đây thì cậu được phép tùy tiện vào phòng của người ta hả?”

“Tớ chắc chắn cậu ấy sẽ không để ý đâu. Với lại tớ sẽ không lục lọi đồ đạc của cậu ấy mà, nếu cậu không tin thì đợi đi, để tớ hỏi cậu ấy!”

Phan Đại Châu cũng không quan tâm bây giờ đã là mấy giờ, cậu ấy lấy điện thoại ra gửi cho Trần Hề một tin trên QQ. Trần Hề vẫn chưa ngủ, lập tức trả lời: “Được.”

Phan Đại Châu đưa màn hình điện thoại tới trước mặt Phương Nhạc: “Chủ nhiệm Phương thấy rồi chứ?”

Phương Nhạc cũng có QQ của Trần Hề, lúc Tết anh đã kết bạn trên QQ với cô.

Phan Đại Châu từ trên ghế đứng dậy: “Vậy tớ đi ngủ đây.”

Phương Nhạc nhìn Phan Đại Châu trực tiếp đi đến mở cửa nhỏ của phòng ngủ, cuốn sách cầm trên tay không nhúc nhích.

Phan Đại Châu ấn vào tay nắm cửa, sau đó nói “Ủa” một tiếng: “Khóa trái rồi hả?”

Cửa chính đối diện với phòng ngủ của Phương Nhạc, hiện tại đã bị khóa trái ở phía sau, chìa khóa cửa chính cũng không cắm vào ổ khóa được. Phan Đại Châu không thể mở cửa: “Vậy tớ đi sang cửa trước vậy.” Cậu ấy bước ra ngoài phòng ngủ.

“Được rồi.” Phương Nhạc buông sách xuống, nói: “Cậu cút về đi.”

Đêm đó Phương Nhạc đại phát từ bi, Phan Đại Châu vui mừng bỏ chạy. Ngày hôm sau, Phan Đại Châu cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy nữa, học bù thì vẫn phải học bù, nhưng Phương Nhạc căn bản không phải là con người, nếu tên Phương Nhạc này sinh ra ở thời cổ đại thì anh chắc chắn sẽ là một kẻ đồ tể mặt lạnh, nếu làm quan thì sẽ là một thị lang hình bộ tàn nhẫn.

Phan Đại Châu suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy kế hoạch ban đầu của mình vẫn đáng tin hơn. Cậu ấy dứt khoát lập nhóm trên QQ và mời mọi người tham gia.

Phan Đại Châu từ chối mạo hiểm bước vào nhà Phương Nhạc một lần nữa, cậu ấy hy vọng hai người tài năng khác trong nhóm có thể dạy học từ xa, trong khi đó cậu ấy lại có thể thoải mái, phát huy thế mạnh của mỗi người và đạt được kết quả gấp đôi chỉ với một nửa công sức.

Phương Nhạc nhìn tin nhắn trong nhóm nhỏ ba người này liên tục xuất hiện, màn hình trong phút chốc hiện đầy tin nhắn.

Phan Đại Châu nhắn toàn mấy câu vô nghĩa, Trần Hề trả lời ngắn gọn, sau đó Trần Hề lại đưa ra vài đề bài cho Phan Đại Châu.

Trần Hề: “Cậu làm trước đi, buổi chiều tôi phải tới phòng máy tính, đến lúc đó sẽ chuyển cho cậu một ít đề.”

Phan Đại Châu: “Đại thần, sau này khi tôi tổ chức tiệc mừng thọ 100 tuổi, cậu nhất định là khách mời chính của tôi!”

Trần Hề: “Nói hay lắm.”

Hôm nay là chủ nhật, xem ra Trần Hề có rất rảnh rỗi, Phương Nhạc buông điện thoại xuống, tiếp tục đọc sách.

Một lúc sau, Phan Đại Châu gửi ảnh giải đề, nhưng Trần Hề vẫn chưa hề phản hồi. Phan Đại Châu ở trong nhóm liên tục nhắn: “Đại thần? Học bá? Tiểu Hề Hề?”

Vẫn không có ai trả lời.

Phan Đại Châu kiên trì, giống như lúc đầu khi cậu ấy hỏi Phương Nhạc rằng Trần Hề trông như thế nào, tinh thần không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu của cậu ấy lại trỗi dậy.

Phương Nhạc bị cậu ấy làm phiền đến nỗi không đọc sách được nên tiện tay viết ra giấy nháp các bước giải đề và khoanh tròn những lỗi sai của Phan Đại Châu.

Ước chừng mười phút sau, Trần Hề trả lời: “Giỏi lắm!”

Phương Nhạc nhìn chằm chằm hai chữ này, sau đó Phan Đại Châu trả lời: “Quá khen, quá khen!”

Phương Nhạc nhìn đi chỗ khác.

Trong ký túc xá của trường, Trần Hề thở phào nhẹ nhõm. Cô đọc nhầm tin nhắn, tưởng bức ảnh viết các bước giải đề thứ hai là Phan Đại Châu gửi, vì từ khi gia nhập nhóm đến giờ Phương Nhạc vẫn chưa nói gì cả.

Từ “giỏi lắm” là để trả lời Phan Đại Châu, nhưng chỉ nhìn mặt chữ thì dễ khiến người khác hiểu lầm về đối tượng mà cô đang trả lời, nội dung đã gửi cũng không thể thu hồi lại được.

May mà hai người kia không có hiểu lầm.

Trần Hề bình thường phải lên lớp và tự học buổi tối, sau khi cô gửi bài tập xong thì không thể kịp thời trả lời Phan Đại Châu, sau đó biến thành cô gửi bài tập, Phan Đại Châu làm bài, Phương Nhạc kịp thời sửa lỗi sai, thỉnh thoảng Trần Hề sẽ đưa ra lời giải thích bổ sung.

Tiến độ học bù đã kéo dài được một tháng, kỳ thi tuyển sinh cấp ba đã bắt đầu, mùa hè cũng đang đến gần.

Phương Nhạc mặc áo phông ngắn tay và quần đùi thể thao, đứng ở lối vào điểm thi của trường trung học Văn Khải cùng với các học sinh được tuyển thẳng của trường, nhìn Phan Đại Châu bước vào phòng thi.

Trước khi Phan Đại Châu vào trường, cậu ấy lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn trên QQ, sau đó đưa điện thoại di động của mình cho Phương Nhạc giữ.

Trước khi màn hình khóa lại, Phương Nhạc nhìn thấy Phan Đại Châu đã gửi dòng chữ “Thi tuyển sinh cấp ba cố lên” trong nhóm.

Một tên khác được ghi chú là “Trần Hề” không trả lời.

Phương Nhạc nhớ lại ghi chú trong điện thoại di động của mình, lúc đầu anh tưởng tên cô là “Trần Tây”*, khi ông chủ Phương gửi số điện thoại di động của cô cho anh, anh lưu tên cô trong danh bạ là “Trần Tây”**.

(*/**: Do từ Hề và Tây trong tiếng Trung đều có phiên âm là [xī].)

Sau này mới biết cô tên là Trần Hề, có một lần Phương Mạt tò mò rõ ràng bố mẹ cô không biết chữ, tại sao có thể đặt cho cô từ “Hề” này được.

Trần Hề trả lời rằng khi cô được sinh ra, bố mẹ cô đã nhờ một giáo viên tiểu học giúp chọn tên cho cô.

Bố mẹ của Trần Hề bị điếc, họ hy vọng con gái họ có thể nói được, Hề là trợ từ ngữ khí “A”, họ đã gửi đến cô những lời chúc tốt đẹp nhất.

Trong bồn hoa trước cổng trường có hoa lăng tiêu, hoa hồng, hoa cẩm tú cầu, hoa sứ trắng và một số loại khác không rõ tên, lúc này tất cả đều đang nở rộ. Trăm hoa đua nở ngay lúc này.

Tiếng chuông kết thúc kỳ thi vang lên, cuộc sống cấp ba đang đến gần.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 12"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online