Trăng Ngả Về Tây - Chương 11
Chương 11
Tối hôm đó, cả hai người ở nhà vẫn cư xử như thường lệ.
Trong bữa ăn chủ yếu nghe Phương Mạt ríu rít, bà nội Phương dạy bảo và quan tâm từng người một, ông chủ Phương cũng hùa theo cười ha ha.
Phương Nhạc ở nhà không bao giờ chủ động tìm chủ đề để nói chuyện, phần lớn thời gian chỉ có người khác nhắc đến anh trong chủ đề của họ, hoặc khi chuyện gì quan trọng lắm thì anh mới tham gia vào một lát.
Bà nội Phương trước đây đã từng nghe người ta nói về bệnh tự kỷ, dù chỉ hiểu một chút về nó nhưng bà ấy cũng từng nghi ngờ liệu Phương Nhạc kiệm lời có phải đang mắc bệnh nặng nào đó hay không, dù sao ai trong nhà cũng giỏi ăn nói, miệng chẳng bao giờ ngậm lại được.
Sau này, Phương Mạt mới nói rằng khi Phương Nhạc ra ngoài đi chơi với bạn bè vẫn ổn lắm, có lẽ vì mọi người trong nhà đều giỏi ăn nói nên từ nhỏ Phương Nhạc ở nhà đã không thể chen mỏ vào, nên tất nhiên trở thành người bị câm một nửa.
Bà nội Phương cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy cũng có lý, nếu cháu trai bà ấy đã không bị bệnh nặng gì thì cứ kệ nó, nó nói ít mấy câu thì bọn họ có thể nói nhiều chừng đó câu.
Vì vậy, trong bữa ăn này, khi Phương Nhạc vẫn không tham gia vào trận khẩu chiến thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên .
Mà Trần Hề vẫn luôn là người lắng nghe tốt nhất, bất chợt đến chủ đề gì mà có nhắc đến mình, cô đều có thể thuận lợi đáp trả vài câu. Cô không nói gì nhiều, nhưng cảm giác sự tham gia của cô rõ ràng cao hơn nhiều so với người nào đó đã từng bị nghi ngờ bị bệnh nặng.
Cứ thế, ngày khai giảng trùng với ngày lễ tình nhân, buổi tối nhà họ Phương rất ấm áp và hòa thuận.
Ăn tối xong, mỗi người lần lượt đi tắm rửa sạch sẽ. Trần Hề ở trong phòng ngủ, đợi đến khi nghe thấy người bên cạnh trở về phòng, cô lại đợi thêm mười lăm phút nữa mới cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Cửa sổ phòng tắm đang mở, đồ đạc trên bồn rửa tay được xếp gọn gàng, khăn tắm được treo thẳng thớm, gạch lát sàn đã khô, cây lau nhà nhỏ treo trong góc có dấu hiệu đã qua sử dụng.
Lần đầu Trần Hề tới đây thì chưa để ý lắm, nhưng sau này cô mới biết, mỗi lần Phương Nhạc tắm rửa đều sẽ dọn dẹp phòng tắm một lượt, ví dụ như lau sàn nhà, lau khô bồn rửa tay, sắp xếp đồ dùng vệ sinh cá nhân lại cho gọn gàng.
Bởi vì phòng ngủ và phòng tắm cách quá gần, khả năng cách âm cũng có hạn, Trần Hề dành chút thời gian ghi nhớ. Phương Nhạc tắm rất nhanh, từ lúc đi vào đến khi tiếng nước hoàn toàn im bặt, nhiều nhất chỉ cần mười phút. Sau khi tiếng nước ngừng lại, khoảng tầm ba phút sau thì anh sẽ bước ra ngoài.
Nói cách khác, anh không phải là người sợ vi trùng hay mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, anh cũng không để ý quá nhiều đến tiểu tiết, lau chùi vết nước và điều chỉnh vị trí chỉ là việc làm thuận tay thôi, nhưng thói quen tốt và đơn giản có thể giữ cho phòng tắm luôn trong trạng thái sạch sẽ bóng loáng.
Lúc đó Trần Hề nghĩ, có lúc cô tắm trước, Phương Nhạc tắm sau, khi anh bước vào nhìn thấy phòng tắm đã thay đổi hoàn toàn thì sẽ cảm thấy thế nào? Nhưng anh cũng chưa bao giờ nhắc đến với cô về chuyện này.
Sau khi Trần Hề nhận ra mấy việc này, cô đã học theo thói quen của Phương Nhạc, mỗi lần sau khi tắm xong sẽ tiện tay lau sàn phòng tắm và lau sơ bồn rửa tay.
Hôm nay cô cảm thấy cả người lười biếng, không muốn cử động chút nào, nhưng sau khi tắm và đứng đó ngẩn ngơ một lúc, cô lại im lặng chà vệ sinh.
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người đều đi làm công việc của mình, ba học sinh cần đến trường đúng giờ, sau khi xuống lầu lại tiếp tục đi hai hướng khác nhau.
Hôm nay Phương Nhạc bước đi vẫn nhanh, nhưng bước chân của Trần Hề lại chậm hơn bình thường, hai người dần dần cách xa nhau. Đi mãi đi mãi thì chợt nghe thấy tiếng gọi từ bên kia đường.
“Phương Nhạc, Phương Nhạc.”
Phan Đại Châu dang rộng vòng tay chạy về phía anh, Phương Nhạc bước sang một bên để tránh cái ôm chặt đang tấn công mình, Phan Đại Châu như đã đoán trước nên thay đổi tư thế, kiểu ôm chặt biến thành khoác vai.
Phan Đại Châu thành công và nói: “Con có thể thoát khỏi vòng tay yêu thương của ông nội con à?”
Phương Nhạc không nói nên lời: “Cút.”
“Đừng bất hiếu như vậy chứ, con phải kính trọng người lớn tuổi hơn biết chưa?” Phan Đại Châu nói, lại quay về phía Phương Nhạc vừa đi đến hét lên: “Trần Hề, cậu đi chậm quá, nhanh lên nào, đang đợi cậu đó!”
Cậu ấy cũng giáo dục Phương Nhạc: “Tại sao ngay cả khi đi bộ mà cậu cũng chỉ quan tâm đến bản thân mình thôi thế? Trần Hề đã tụt lại phía sau cách cậu rất xa như thế này rồi mà cậu vẫn không biết à?”
Phương Nhạc hơi nghiêng đầu lại.
Vỉa hè thẳng tắp, nhưng một số gạch lát đường đã cũ và hơi cong vênh, có lẽ vì Phan Đại Châu gọi nên Trần Hề không để ý dưới chân của mình rồi giẫm phải miếng gạch ấy, khiến cô loạng choạng về phía trước, suýt ngã xuống đất.
Phương Nhạc biết hôm nay Trần Hề không đuổi theo, cô rất nghe lời, cách xa anh đúng mười mét, giống như ngày đầu tiên tới đây, con sông định ra ranh giới giữa hai nước Sở và Hán đã được phân rõ ràng.
Trần Hề suýt chút nữa đã ngã xuống vì Phan Đại Châu, sau khi đứng vững, cô chỉ về phía trước cách đó không xa nói: “Đã tới bến rồi, cậu còn đợi tôi làm gì nữa?”
Bến xe buýt đã ở ngay tầm mắt, Phan Đại Châu vốn vẫn muốn nói gì đó, lại bị Phương Nhạc hất tay ra.
“Đi thôi, chỉ có đoạn nhỏ như này.” Phương Nhạc mặc kệ Phan Đại Châu, tiếp tục đi về phía trước.
Phan Đại Châu đành phải đi theo anh em nhà mình: “Vậy bọn tôi đi trước một bước nhé!” Cậu ấy vẫy tay với Trần Hề, lại đặt cánh tay lên vai Phương Nhạc, trò chuyện cùng anh.
Giờ cao điểm buổi sáng ở bến xe buýt vẫn rất đông người, nhóm Phương Nhạc vẫn không có ý định giành chỗ ngồi nên chậm rãi lên xe cuối cùng. Hôm nay Trần Hề chen lên phía trước với những người khác, đáng tiếc cô không giành được chỗ ngồi nên đành phải tiếp tục bám vào vòng treo.
Phương Nhạc lên tàu trễ hơn, cách Trần Hề một đoạn ngắn khoảng nửa toa. Phan Đại Châu thò đầu về phía sau xe buýt: “Trần Hề nhà cậu sắp bị nghẹt chết rồi.”
Phương Nhạc không nhìn thấy người đâu, cũng không có ý định tìm kiếm. Xe buýt dừng lại, có người lên xe, họ lần lượt chen chúc ra phía sau xe, cho đến khi gần đến cửa sau, Phương Nhạc và Trần Hề mới đối diện nhau, anh nhìn thấy một tay cô đang vịn vào lưng ghế của người khác, một tay đang cố gắng nắm lấy chiếc vòng treo, bị người khác ép chặt đến nỗi mặt đỏ bừng.
Hai người đụng nhau, nhất thời không nói nên lời, đột nhiên Phan Đại Châu từ sau vai Phương Nhạc thò ra, thúc giục: “Nhanh, nhanh, nhanh, tớ nhìn thấy món xôi nắm rồi, hôm nay tớ muốn ăn cái mười tệ! Trần Hề, bọn tôi đi trước nhé, bái bai!”
Trần Hề đáp lại lời chào: “Bái bai nha.”
Cửa mở ra rồi đóng lại, xe buýt rời đi, Trần Hề đã bám chiếc vòng treo như vậy suốt hai tháng trời.
Một ngày nọ vào khoảng giữa cuối tháng tư, chiếc loa để nhảy trên quảng trường của bà nội Phương bị hỏng, bà ấy không muốn thay cái mới nên bảo Phương Nhạc sửa lại cho mình.
Phan Đại Châu đến gặp Phương Nhạc, cậu ấy bơ phờ nằm trên bàn ăn trong nhà Phương Nhạc, nói: “Tớ không muốn đi học ở trường trung học phụ thuộc.”
Phương Nhạc tháo vỏ loa ra đặt lên bàn, cúi đầu kiểm tra các bộ phận bên trong rồi nói: “Vậy thì thi đi.”
Phan Đại Châu: “Tớ sợ đến lúc đó thi không đậu, đến lúc đó thậm chí đến trường trung học phụ thuộc cũng không thể vào được.”
Phương Nhạc: “Vậy thì học trường trung học phụ thuộc đi.”
Phan Đại Châu: “Nhưng tớ không muốn vào trường trung học phụ thuộc.”
Phương Nhạc: “Vậy thi đi.”
Phan Đại Châu: “Không phải tớ sợ thi không đậu, tham cái lớn mất luôn cái bé à.”
Phương Nhạc: “Trường trung học phụ thuộc.”
Phan Đại Châu: “Nhưng tớ không muốn xa cậu, tớ cũng muốn vào trường THPT Số 8.”
Phương Nhạc: “Thi.”
Mấy câu nói cứ lặp đi lặp lại, câu trả lời của Phương Nhạc chỉ còn lại một từ, thái độ lấy lệ của anh đến người mù cũng có thể nhìn thấy. Phan Đại Châu tức giận đập bàn: “Phương Nhạc, cậu đang trắng trợn phớt lờ tớ! Rốt cuộc cậu có phải là anh em của tớ không!”
Mấy linh kiện trên bàn suýt chút nữa nảy lên, Phương Nhạc cầm tua vít trong tay, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn: “Cho dù cậu không đậu vào trường THPT Số 8, thì thành tích của cậu cũng có thể bảo đảm đậu đợt xét tuyển lần hai. Rốt cuộc cậu đang lo lắng gì vậy?”
Lửa giận trên người Phan Đại Châu tắt ngúm, cậu ấy vò đầu: “Còn không phải do tớ muốn vào trường THPT Số 8 hả.” Cậu ấy đẩy gọng kính trên sống mũi lên, lanh trí hỏi: “Cậu với Trần Hề ai có điểm cao hơn? Tớ đến tìm mấy cậu dạy bù một tháng nhé?”
Phương Nhạc không khỏi nhìn về phía phòng bếp bên cạnh, cửa trượt của phòng bếp đang đóng chặt, nhưng hiển nhiên không ngăn được âm thanh lọt vào. Người ở trong cửa cầm một cái tô lớn đứng quay lưng về phía bọn họ, có lẽ khi nghe đến tên mình, lưng cô bất chợt đã thẳng lên.
Trần Hề vào bếp ăn cơm. Hôm nay là thứ bảy, buổi sáng cô phải học bù nửa ngày, cô tan học muộn, trên đường lại gặp tai nạn giao thông nên tắc đường, về đến nhà đã quá giờ ăn trưa, trong bếp có để lại đồ ăn cho cô.
Mấy ngày trước bà nội Phương vừa mới dùng khăn ren trải lên bàn trà, đề phòng người khác làm bẩn món đồ yêu thích của bà ấy, bàn ăn lại bị Phương Nhạc chiếm, Trần Hề đành phải đứng trong bếp vừa ăn trưa vừa quang minh chính đại nghe lén.
Mặc dù cuộc trò chuyện của họ không có đầu đuôi rõ ràng, nhưng Trần Hề đã hiểu toàn bộ câu chuyện.
Mới đầu tháng này, ông chủ Phương đã được Phương Nhạc báo rằng chuẩn bị đi họp phụ huynh. Lúc đầu, ông ấy tưởng đây là buổi họp phụ huynh dành cho tất cả học sinh lớp 9, nhưng sau khi tình cờ nhắc đến với mấy người hàng xóm, ông ấy mới nhận ra rằng họ vẫn chưa nhận được thông báo họp phụ huynh.
Ông chủ Phương nghi ngờ Phương Nhạc đã gây chuyện ở trường, sau khi đến nơi mới biết đây là cuộc họp do nhà trường tổ chức dành riêng cho phụ huynh của những học sinh được tuyển thẳng.
Ông chủ Phương lắng nghe một cách mơ hồ, cuối cùng ông ấy tự tóm tắt ngắn gọn lại, tức là thành tích của con trai ông ấy rất tốt, chắc chắn không cần phải thi tuyển sinh cấp ba, mà sẽ được tuyển thẳng vào trường cấp ba trọng điểm ở Hà Xuyên.
Hôm đó Phương Nhạc ở bên ngoài có việc chưa về, lúc ông chủ Phương trở về và nói cho mọi người trong nhà biết, ba cặp mắt ngơ ngác của người già, trung và trẻ đều ngơ ngác nhìn Trần Hề.
Trần Hề cũng hơi ngạc nhiên trong vài giây ngắn ngủi, sau đó dùng ánh mắt đờ đẫn thăm dò người nhỏ tuổi nhất: “Không phải chị cũng từng thi vào cấp ba hả?”
Phương Mạt trông rất ngây thơ: “Nhưng chị là học sinh kém, chị đã bỏ tiền để vào trường cấp ba thông thường đấy.”
Trần Hề cũng ngạc nhiên vì cả nhà họ Phương chẳng biết gì, sau đó cô ngồi thẳng dậy phổ cập kiến thức thức cho bọn họ.
“Một số trường cấp ba trọng điểm ở Hà Xuyên có chỉ tiêu tuyển thẳng, nhưng các trường cấp ba thông thường thì không. Ví dụ, trường THPT Số 8 là một trường cấp ba trọng điểm, chỉ tiêu tuyển thẳng năm nay là hơn 200 học sinh. Muốn đạt đủ tư cách để được tuyển thẳng thì cần phải xem thành tích năm lần thi cuối kỳ trong giai đoạn cấp hai, còn có thành tích của kết quả thi thử nữa, tất nhiên cũng sẽ xem hạnh kiểm của bọn họ, học kỳ đầu bọn họ sẽ có đủ điều kiện để thi, còn ở học kỳ sau thì chỉ cần vượt qua kỳ thi tuyển thẳng, năm nay bọn họ không cần phải thi tuyển sinh vào cấp ba nữa.”
Ông chủ Phương tò mò: “Vậy tại sao con không tham gia kỳ thi dành cho học sinh được tuyển thẳng này thế?”
Trần Hề nói: “Bởi vì học tịch của con không phải là ở Hà Xuyên. Chỉ có học sinh trên địa bàn Hà Xuyên mới có tư cách này.”
Ông chủ Phương: “Vậy con trai chú là học bá* à?”
(*chỉ những người chăm chỉ học tập và giàu kiến thức.)
Trần Hề gật đầu: “Dạ.” Cho nên trước đó con trai của người bảo con giảng bài cho anh ấy là đang trêu đùa con đấy à?
Mấy ngày sau đó đi xe buýt, Trần Hề đứng cách Phương Nhạc càng xa hơn.
Bây giờ bọn Phương Nhạc đã nộp đơn đăng ký và giấy chứng nhận cho học sinh được tuyển thẳng, cũng đã chọn trường học, Phương Nhạc đã đạt đủ tư cách tham gia kỳ thi tuyển thẳng của trường THPT Số 8, trong khi đó Phan Đại Châu lại phải vào trường trung học phụ thuộc.
Bây giờ nếu Phan Đại Châu muốn vào trường THPT Số 8, con đường duy nhất là từ bỏ thi tuyển thẳng và tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba. Nhưng kỳ thi tuyển sinh cấp ba đầy rủi ro, ngưỡng trúng tuyển vào trường THPT Số 8 mấy năm trước luôn ở mức cao nhất ở Hà Xuyên, cậu ấy sợ rằng nếu mình không đậu vào trường THPT Số 8 thì cũng được thôi, nhưng lỡ thi không tốt, thậm chí còn không thể đỗ vào trường trung học phụ thuộc đứng thứ hai, tệ hơn nữa, nếu cậu ấy không đủ điểm vào mấy trường trọng điểm khác thì cậu ấy chắc chắn sẽ chết một cách tức tưởi và hưởng dương ở tuổi mười sáu.
Trong nhà ăn, sau khi Phan Đại Châu hỏi Phương Nhạc xong, không đợi trả lời, cậu ấy liền hét lớn về phía phòng bếp: “Trần Hề, cậu và Phương Nhạc song kiếm hợp bích giúp tớ ôn bài đi, tớ có thể sống qua mười sáu tuổi hay không tùy vào hai đứa cậu đấy!”
Trần Hề ôm chiếc tô lớn chậm rãi quay người lại.
Bây giờ cô đang ở độ tuổi phát triển cơ thể, mấy năm trước người gầy gò vì thiếu ăn thiếu mặc, mấy tháng nay cô ăn uống đầy đủ, ngoại hình khác hẳn so với lúc mới đến, khuôn mặt cô tròn trịa hơn rất nhiều, vết mẩn đỏ trên má đã biến mất, làn da trắng trẻo rõ ràng, đây là dấu hiệu cho thấy nụ hoa đang chớm nở.
Gần đây Phan Đại Châu thường xuyên ngủ nướng, đã lâu không đi xe buýt chung với Phương Nhạc và Trần Hề, vì vậy lúc này khi nhìn thấy Trần Hề, Phan Đại Châu dễ dàng nhận ra cô đã có chút thay đổi, không khỏi vươn cổ ra nhìn thẳng vào cô.
“Tháng sau tôi phải quay lại thị trấn Tân Lạc rồi, không thể giúp cậu học được.” Trần Hề nói xong, lại ăn một miếng cơm, vừa nhai vừa nói: “Nhưng tôi vẫn chúc cậu sống lâu trăm tuổi.”
Không biết Phan Đại Châu có nghe thấy hay không, Phương Nhạc không nghe thấy giọng nói của cậu ấy thì dời tầm mắt, quay đầu nhìn về phía cậu ấy, hơi dừng lại rồi đá cậu ấy một đá dưới gầm bàn.
“Ối…” Phan Đại Châu kêu đầy đau đớn, ngã ngửa ra ghế, tức giận hét lên: “Cậu bị bệnh hả, tự nhiên khi không lại đá tớ!”
Phương Nhạc tiếp tục cúi đầu nghiên cứu chiếc loa nhỏ, nói với cậu ấy: “Ăn nhiều thì nuốt không trôi, cậu nên làm xong bài tập về nhà trước đã.”
Khi giải đề Phan Đại Châu có thói quen viết câu này bỏ câu kia, cậu ấy chỉ chọn làm những câu hỏi mà mình hứng thú và chưa từng thấy trước đây trên giấy, nhưng nếu độ khó quá cao, chẳng hạn như hai câu hỏi cuối cùng trong bài kiểm tra, cậu ấy lại chẳng thèm động não, nói rằng như vậy quá tốn sức, cậu ấy vẫn đang ở độ tuổi cần nghỉ ngơi lấy sức.
Không giống Phương Nhạc, cho dù Phương Nhạc đã giải những câu hỏi này nhiều lần, khi giáo viên giao bài tập về nhà, anh vẫn sẽ làm theo các bước từ đầu đến cuối, ngay cả khi những câu hỏi này khiến anh cảm thấy nhàm chán.
Ở đây ồn ào đến mức đã ảnh hưởng đến Phương Mạt đang nằm trên ghế sô pha ngủ trưa. Phương Mạt vặn người, mang dép lê đi tới, tức giận nói: “Hai đứa bây có thể đi ra ngoài chơi không? Thứ bảy mà ru rú ở nhà thì còn gì là đàn ông nữa? Mau ra ngoài chơi cho chị!”
“Chị thật sáng suốt!” Phan Đại Châu nói với Phương Nhạc: “Cậu sửa được không vậy? Thôi giờ đừng sửa nữa, mau đi với tớ đến phòng tập thể dục, bọn Liễu Tri Thời nhất định đã ở đó rồi!”
Phương Mạt giáo huấn xong thì mặc kệ bọn họ, đi vào bếp lấy kem, vừa xé bao bì vừa nhìn đồ ăn trên bàn, kinh ngạc kêu lên: “Bé ngoan, em sắp ăn hết mấy thứ này rồi hả?”
Trần Hề nhìn trong tô còn có nửa nắm cơm, gật đầu nói: “Sắp rồi, sắp rồi.”
Phương Mạt nhìn cái tô cô đang cầm, miệng tô to gần bằng khuôn mặt của cô, Phương Mạt kinh ngạc: “Sao gần đây sức ăn của em kinh thế? Bụng em thật sự có thể chứa được à?”
Phương Mạt nói rồi chạm vào bụng Trần Hề, bụng cô thực sự đang phình ra.
Trần Hề nói: “Ăn nhiều một chút, xem em có thể cao thêm không.”
Phương Mạt: “Ai chê em lùn?”
Trần Hề: “Vòng treo xe buýt chê em lùn.”
Phương Mạt: “Cái quái gì thế?”
Trần Hề ngẩng đầu nhìn chiều cao của Phương Mạt, nói: “Chị sẽ không hiểu được đâu.”
“Được rồi.”
Trần Hề ăn xong thì rửa bát, Phương Mạt ngồi ở trên sô pha xem phim, hai người đàn ông kia đã ra ngoài, Phương Mạt gọi Trần Hề tới xem phim với cô ấy.
Hai cô gái đang làm hai việc cùng lúc, vừa xem phim vừa trò chuyện.
Phương Mạt hỏi Trần Hề: “Phương Nhạc vẫn bắt nạt em à?”
“Hả?” Phương Mạt đã hỏi câu này vào dịp Tết âm lịch.
Vẻ mặt Phương Mạt đã biết rõ, nói: “Thật ra chị đều biết hết.”
Sáng hôm qua đi học, khi Phương Mạt đang đi bộ đến bến xe buýt, cô ấy chợt nhớ ra ví tiền của mình tháng này đã cạn, sợ bị bà nội chỉ trích nên vội vàng quay lại cổng chính khu dân cư để tìm Trần Hề và Phương Nhạc cầu cứu.
Kết quả ngay lúc cô ấy chuẩn bị đuổi kịp bọn họ, Phương Mạt vô tình phát hiện ra giữa Trần Hề và Phương Nhạc đang đi trên đường có một sa mạc Sahara, hiển nhiên Phương Nhạc vẫn ghét Trần Hề, nhưng Trần Hề chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Phương Mạt nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy Phương Nhạc là một đối thủ khó chơi, cô ấy không thể ra tay được, tốt nhất trước tiên nên an ủi Trần Hề yếu đuối, không thể để con bé nghĩ mình thực sự là một kẻ không mời mà đến bị ghét bỏ được.
Phương Mạt chân thành nói: “Không phải Phương Nhạc nhắm vào em đâu, thật ra nó đang nhắm vào một loại người, em cũng đã nhìn thấy vào dịp Tết âm lịch rồi đó, chị cũng đã nói cho em biết hoàn cảnh trước đây của gia đình bọn chị, có rất nhiều chuyện mà em không biết.”
Tiền bạc đương nhiên là vật tốt, nhưng cái gì cũng có ưu khuyết điểm, đồng tiền ấy khiến cho nhà họ Phương có một cuộc sống sung túc, đồng thời nó cũng là kính chiếu yêu soi rõ mặt mũi con người.
Có người ốm đau cầu cứu, không muốn bán nhà, bán xe của mình nên muốn xin tiền của bọn họ.
Có một cặp vợ chồng rất thật thà lương thiện, gia đình họ rất nghèo, con cái họ ngoan ngoãn và hiểu chuyện, nhà họ Phương đã giúp họ đóng học phí cho hai đứa con. Không ngờ, đúng dịp đầu năm mới, hai vợ chồng này lại có thai, đỏ mặt tía tai xấu hổ mượn tiền nhà họ Phương để mua sữa bột.
Phương Nhạc có trí tuệ phát triển rất sớm, nhìn thấy tất cả mọi thứ bằng mắt và ghi nhớ mọi thứ vào tim. Bản chất con người có những ham muốn vô tận, một số người rất giỏi vơ vét ý tốt.
Phương Mạt nói: “Cho nên chị mới nói, là Phương Nhạc đang nhắm vào một loại người, em đừng để trong lòng, nó là một người có đầu óc bảo thủ, rất cố chấp. Em nhìn thấy nó còn nhỏ tuổi mà đã sống có quy luật như vậy là biết rồi đó. Từ nhỏ chị đã nói với bố mẹ rằng, Phương Nhạc rất thích hợp xuất gia làm hòa thượng, ai có thể có lục căn thanh tịnh* như nó chứ?”
(*Cũng gọi Lục căn tịnh. Tức là 6 căn: Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý đều thanh tịnh không bị ô nhiễm.)
Đúng lúc trong phim vừa xuất hiện một vị hòa thượng.
Trần Hề chưa bao giờ xem trọn một bộ phim trước đây vì cô không có TV ở nhà.
Bộ phim đang chiếu trên kênh phim này có tên là “Thanh Xà”, Trần Hề cho rằng hình ảnh thật kỳ lạ.
Trần Hề không ngờ hòa thượng Pháp Hải lại có thể đẹp trai đến vậy, đẹp trai nhưng trang nghiêm, khiến cô nhớ đến vị Phật Thích Ca với khuôn mặt giận dữ* trong chùa.
(*Trong số các bức tượng Phật giáo Tây Tạng có rất nhiều bức tượng “giận dữ” và đáng sợ với đôi mắt mở to. Theo Mật Tông, làm như vậy để tâm trí người tu hành có thể nhanh chóng nắm bắt được những ác ma gây phiền não cho nội tâm con người.)
Trong phim, Pháp Hải – người mới tu luyện được hai mươi năm, muốn thu phục một con yêu quái đã tu luyện được hai trăm năm. Yêu quái cầu xin sự thương xót: “Tôi luôn quỳ lạy dưới chân tượng Phật vàng lớn của chùa Linh Đài, quanh năm được bóng Phật che chở, tính tình ôn hòa. Pháp sư hãy tha cho tôi một mạng!”
Pháp Hải lạnh lùng quở trách: “Yêu quái là yêu quái!” Anh ta khăng khăng làm theo ý mình, phá hủy đạo hạnh của con yêu quá này.
Sau đó, hình như Thanh Xà có cảm tình với Pháp Hải, Bạch Xà cảnh cáo Thanh Xà: “Hắn không phải Hứa Tiên, hắn không có cảm xúc của người phàm.”
Trần Hề cảm thấy Bạch Xà nói đúng, Pháp Hải là Phật diệt yêu, hắn không có cảm xúc của người phàm.
Sau đó, xem được nửa bộ phim, bà nội Phương từ bên ngoài trở về, hai người cũng không tiếp tục xem nữa.
Một tuần nữa trôi qua, chỉ có Phương Mạt sáng thứ bảy là không phải đến lớp, nhưng bà nội Phương thấy cô ấy lười biếng liền bắt cô ấy dậy sớm không cho cô ấy ngủ nướng.
Phương Mạt ăn bữa sáng với mọi người xong rồi trở về phòng ngủ ngủ một lát. Nằm một lúc cũng không ngủ được, cô ấy nhớ đến bộ phim tuần trước chưa xem xong liền bật máy tính xem tiếp.
Xe buýt không đông như ngày thường, nhưng Phương Nhạc và Trần Hề vẫn không giành được chỗ.
Hai người lần lượt đứng ở đầu và cuối xe, xe buýt thông báo: “Vui lòng nhường ghế cho hành khách có nhu cầu, đồng thời bảo quản điện thoại di động và ví tiền.”
Câu nói được lặp đi lặp lại nhiều lần, Trần Hề không hiểu đây là tài xế đang cảnh báo trong xe có kẻ móc túi, rất nhiều hành khách cũng không biết kẻ móc túi đang đứng lẫn trong đám bọn họ.
Khi đến gần cổng trường THPT Số 8, Trần Hề đã quay người trước, chen đến phía cửa sau, vô tình phát hiện ra Phương Nhạc đã bỏ lỡ “Trạm đường Hồ Nam Sơn”, anh vẫn chưa xuống xe.
Xe dừng lại, cửa mở ra, Trần Hề không có thời gian suy nghĩ nhiều, theo người hành khách phía trước bước xuống xe.
Phương Nhạc là người cuối cùng xuống xe, anh chậm rãi băng qua đường dành cho người đi bộ rồi đi đến bến xe bên kia đường để bắt xe buýt lần nữa.
Tình tiết của bộ phim dần dần hé lộ, Phương Mạt nằm trên giường, càng xem càng thấy hưng phấn.
Ôi ôi ôi, hóa ra Pháp Hải có tâm ma.
A a a, Pháp Hải thực sự đã nhờ Thanh Xà giúp anh ta loại bỏ tâm ma!
Chậc chậc chậc, Pháp Hải cuối cùng lại gọi Thanh Xà là “Tiểu Thanh”, đừng nói là đã có cảm tình với Thanh Xà rồi nha?
Cy: Ê mí bà, vậy là nam chính có cảm tình với nữ chính gòi đúng hông? Ê mà nếu dzị tại sao lại bắt con nhỏ giữ khoảng cách? Alo alo? 🤔