Trăng Ngả Về Tây - Chương 10
Chương 10
Ngày khai giảng của các trường cấp hai và cấp ba là ngày 14 tháng 2, tức là ngày thứ Hai đầu tiên sau Tết âm lịch. Trần Hề đang học học kỳ cuối cùng của năm lớp 9, với tư cách là học sinh tuyển sinh cấp tỉnh của trường THPT Số 8 Hà Xuyên, học kỳ này cô sẽ vào thẳng trường THPT Số 8.
Phương Mạt – Người học cho có, nghe được điều này đã vô cùng ngạc nhiên: “Vậy em vừa nhảy học kỳ sau của lớp 9, học kỳ đầu của lớp 10, trực tiếp học học kỳ sau của lớp 10 hả? Trời ạ, Hề Hề đỉnh như vậy sao? Sau này chị sẽ nói bà nội đừng lạy Văn Thù Bồ Tát nữa, bảo bà trực tiếp vái lạy em luôn!”
Lúc đó Trần Hề đang uống sữa, ngụm sữa ngậm trong miệng vừa tiến vào cổ họng, một giây sau đã nghẹn ở khí quản. Mũi cô đau nhức, ho nhiều đến mức suýt chảy nước mắt, nhưng cô vẫn nhắc nhở một cách khó khăn: “Đại… nghịch… bất… đạo…”
Phương Mạt hiểu chậm, giờ mới nhận ra mình vừa nói gì, khi phản ứng lại thì cảm thấy như cổ họng mình bị bóp nghẹt. Cô ấy mở to mắt nhìn bà nội nhà mình cầm bình tưới hoa đi ngang qua, lẩm bẩm: “Không ai biết tưới hoa và cây cỏ hết. Theo như chị thấy thì tòa nhà này vẫn không tốt bằng ở nông thôn, nhà ở nông thôn dễ nuôi dưỡng biết mấy, dù tòa nhà có sang trọng…”
Phương Mạt và Trần Hề nhìn bà nội Phương đi ra ban công, may mà bà ấy không nghe thấy. Phương Mạt sợ hãi vỗ nhẹ vào ngực: “Cái mạng chó của chị đã giữ được rồi!”
Trần Hề gật đầu đồng ý.
Trên thực tế, nhóm học sinh cấp tỉnh Trần Hề vào cấp ba sớm hơn dự kiến, không học giáo trình của cấp ba mà học để thi đấu, học sinh cấp tỉnh của trường THPT Số 8 luôn được đào tạo làm hạt giống thi đấu.
Vì vậy học kỳ này bọn họ sẽ đến khuôn viên trường cấp ba, đợi đến một tháng trước kỳ thi tuyển sinh cấp ba, trường THPT Số 8 sẽ cho bọn họ về trường cấp hai ban đầu, để bọn họ củng cố lại kiến thức cấp hai, sau đó tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba.
Vào ngày đầu tiên khai giảng của tất cả các trường tiểu học và trung học ở thành phố Hà Xuyên, người nhà họ Phương đều dậy sớm. Bà nội Phương đang bận làm bữa sáng trong bếp; Phương Mạt vẫn đang tập trung uốn tóc trong phòng ngủ; Phương Nhạc chạy bộ buổi sáng mới về đang tắm; Trần Hề không may bị kéo đến ghế sô pha để thỏa mãn ham muốn của người cha già muốn thể hiện lời nói và hành động đẹp của mình.
Lúc Phương Nhạc thay quần áo đi xuống lầu, nhìn thấy ông chủ Phương ngồi trên sô pha đang nói năng hùng hồn, Trần Hề ngoan ngoãn đặt hai tay lên đầu gối, chốc lát lại gật đầu phụ họa, đôi mắt to sáng ngời, lắng nghe vô cùng chăm chú.
Bước chân của Phương Nhạc dừng lại một giây rồi mới tiếp tục đi xuống lầu.
Ông chủ Phương liếc nhìn con trai mình, nhiệt tình gọi: “Sao bây giờ con mới xuống? Con đấy, hôm nay khai giảng mà con còn chạy bộ buổi sáng làm gì? Điều quan trọng nhất là ở độ tuổi của con là ngủ đủ giấc, ngủ đủ giấc thì xương mới phát triển tốt được, con vẫn còn rất nhiều cơ hội để cải thiện chiều cao của mình, biết không hả?”
Phương Nhạc liếc nhìn Trần Hề.
Trần Hề mỗi ngày đều dậy vào lúc năm giờ, khi anh nằm trên giường luôn có thể nghe thấy tiếng động sột soạt nhỏ như tiếng mèo kêu.
“Chú nói đúng không, Hề Hề?” Ông chủ Phương vẫn muốn được thừa nhận.
Trần Hề ngơ ra, cô cảm giác như bị nói trúng tim đen. Nhưng có vẻ như ông chủ Phương không nhận ra rằng Trần Hề là một người “điển hình”, còn tràn đầy mong đợi một tên mỗi ngày thường thức dậy lúc năm giờ này sẽ đồng ý với cách nói của mình.
Trần Hề sâu xa nói: “Chú Phương, chú chúc cháu học tập chăm chỉ, mỗi ngày đều tiến bộ đi.”
Ông chủ Phương khó hiểu: “Vậy chúc con học tập chăm chỉ, mỗi ngày đều tiến bộ nhé?”
“Con nhất định sẽ tiến bộ mỗi ngày!”
… Phương Nhạc quay mặt đi vào bếp.
Ăn sáng xong thì mỗi người một ngả, ông chủ Phương và bà nội Phương đều dặn dò Phương Nhạc: “Giờ cao điểm buổi sáng có rất nhiều người, con phải dẫn đường, đừng để lạc Hề Hề, tốt nhất là chiếm cho con bé một chỗ ngồi. Biết chưa hả?”
Ông chủ Phương vốn định chở ba người đến trường vào ngày đầu tiên khai giảng, nhưng tiếc là hôm qua xe đã bị hỏng, còn đang để ở hãng xe sửa chữa nên chỉ có thể để bọn họ tự túc, dù sao bọn họ ai cũng thông minh, lúc trước chị em Phương Nhạc cũng thường tự mình đến trường và đi về bằng xe buýt. .
Ba học sinh này học ở ba trường khác nhau, trường THPT Số 8 và trường cấp hai Văn Khởi nơi Phương Nhạc theo học cách nhau không xa, Trần Hề và Phương Nhạc cùng đường nên người lớn trong nhà đã giao Trần Hề cho Phương. Nhạc
Xuống lầu, ba người chia làm hai đường, Phương Mạt phải ngồi xe đến cổng phía bắc của khu dân cư, còn Trần Hề và Phương Nhạc thì phải đi đến cổng chính.
Bầu trời trong xanh không một gợn mây, mùa xuân đang bừng sức sống, các cửa hàng hai bên đường đã trưng bày nhiều đồ trang trí cho ngày lễ tình nhân.
Trần Hề đeo cặp sách đi theo Phương Nhạc. Phương Nhạc bước đi dài, Trần Hề không theo kịp lắm, nhưng cô cũng không kêu anh chậm lại, cô bước nhanh hơn, vẫn có thể theo kịp Phương Nhạc.
Trần Hề hỏi Phương Nhạc: “Đi xe buýt mất bao lâu thế?”
Phương Nhạc nói: “Nửa tiếng.”
Trần Hề lại hỏi: “Trường của anh cách trường THPT Số 8 bao xa? Trước đây tôi đi đến trường THPT Số 8, nhưng không để ý gần đó còn có trường học.”
Phương Nhạc nói với cô: “Cách một trạm.”
“Vậy tôi đến trước hay anh đến trước?”
“Tôi.”
Trần Hề nhớ lại tuyến xe buýt cô đã đặc biệt quan sát: “Vậy anh xuống ở trạm đường Hổ Sơn Nam.”
Trạm xe buýt không xa lắm, chỉ mất mười phút đi bộ. Khu vực này dân cư đông đúc nên vào giờ cao điểm buổi sáng chật kín người, lứa tuổi gồm ba thế hệ: già, trung và thanh thiếu niên, tạm thời không thấy học sinh tiểu học. Tuy nhiên, học sinh cấp hai chiếm rất nhiều, ai nấy đều mặc đồng phục nên có thể nhìn thấy rõ ràng.
Phương Nhạc gặp vài người quen, mọi người đều chào hỏi ngắn gọn. Trong số đó, chỉ có Liêu Tri Thời là không mặc đồng phục, cặp mắt rủ xuống trông như đang ngủ say chưa tỉnh vậy, nhìn thấy Phương Nhạc thì lười biếng gật gù, ánh mắt hơi dịch chuyển, rơi vào trên người Trần Hề, sau khi suy nghĩ một lúc, cậu ta hỏi: “Tuyển sinh cấp tỉnh?”
Trần Hề nghe thấy, như thường lệ trả lời: “Đúng vậy, xin chào.”
Đây không phải là lần đầu tiên Trần Hề gặp một người lạ chào hỏi cô. Nhờ Phan Đại Châu lúc trước đã tuyên truyền khắp nơi nên mọi người xung quanh đều nghe nói có một người điếc đã đến nhà họ Phương. Sau đó, lại nhờ có ông chủ Phương, đã bác bỏ tin đồn và nói rằng đứa trẻ này không bị điếc, còn khỏe mạnh và có trí thông minh vượt trội. Về phần trí thông minh vượt trội như thế nào? Thì chính là con bé đã đậu kỳ thi tuyển sinh cấp tỉnh!
Cụm từ “tuyển sinh cấp tỉnh” là nhờ Phương Nhạc giải thích lần đó nên ông chủ Phương mới có thể nhớ một cách dễ dàng.
Trần Hề chưa bao giờ đánh giá thấp sự nhiệt tình tung tin đồn nhảm của người dân trong nước, tóm lại, ngoại trừ lần đầu tiên được người lạ chào hỏi và cảm thấy khó hiểu ra thì kể từ đó cô đã thích nghi rất tốt rồi.
Có lẽ Liêu Tri Thời nghĩ rằng phản ứng của cô rất bình tĩnh, nên cậu ta mỉm cười và nói: “Đúng là đại thần.”
Trong lòng Trần Hề tĩnh lặng như nước, trả lời: “Đúng là lời khen sai lầm.”
Liêu Tri Thời ngây ra.
Phương Nhạc tiến lên một bước, vừa hay chặn tầm mắt của Liêu Tri Thời. Liêu Tri Thời còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Phương Nhạc lại nói: “Xe tới rồi.”
Xe buýt vừa dừng lại, một đám người chen chúc đi lên, bọn Phương Nhạc đều không chen lên trước, đợi sau khi bọn họ lên xe thì tất nhiên đã không còn chỗ trống, chỗ đặt chân còn phải cẩn thận tính toán xem nên đặt ở đâu nữa.
Chiều cao hiện tại của Trần Hề khiến cô phải duỗi thẳng tay để nắm vào chiếc vòng trên nóc xe, đây là lần đầu tiên cô đi tuyến xe buýt này, cô muốn nhìn ra ngoài cửa sổ. Vì vậy, sau khi cố gắng giữ chiếc vòng treo vài lần, cô dứt khoát buông tay ra, sau đó nắm lấy dây đeo vai trên cặp sách của Phương Nhạc.
Phương Nhạc liếc nhìn cô, trong khi suy nghĩ của Trần Hề lại ở ngoài cửa sổ xe.
Suốt đường đi người thi nhau chen chúc, xe buýt thông báo điểm dừng là “đường Hồ Sơn Nam”, Trần Hề nhắc nhở Phương Nhạc: “Anh đến rồi.”
Phương Nhạc nói “Ừ” một tiếng, Trần Hề buông dây đeo vai trên cặp sách ra, Phương Nhạc cùng bạn bè bước xuống xe.
Trần Hề nhìn anh đi xa, trong lòng thầm hóa ra trường THCS Văn Khải trông như thế này.
Ngày đầu tiên đến trường, theo truyền thống thì sẽ không học chính thức. Phương Nhạc nhận được cuốn sách mới, ném cuốn của Phan Đại Châu lên bàn của cậu ta.
Sáng nay Phan Đại Châu đi xe của gia đình tới đây, tan học cũng được gia đình đón về. Khu nhà của hai nhà Phan và Phương liền kề nhau, vốn Phương Nhạc có thể ngồi ké xe để về nhà, nhưng tối nay Phan Đại Châu phải đi dự tiệc cưới, nên tan học liền đi thẳng đến khách sạn.
Hai người tách ra ở cổng trường, trước khi Phan Đại Châu lên xe, cậu ấy chợt nhớ ra gì đó, quay đầu lại hét với Phương Nhạc: “Đúng rồi, giúp tớ chào Trần Hề một tiếng nhé. Bắt đầu từ ngày mai tớ sẽ đi xe buýt chung với hai cậu!”
Phương Nhạc phớt lờ cậu ta, đi đến bến xe buýt đợi xe buýt. Một lúc sau, xe buýt tới, giờ cao điểm buổi tối giống y chang giờ cao điểm buổi sáng vậy, ngay cả những người bên trong cũng vậy.
Trần Hề nhìn thấy Phương Nhạc, hai mắt sáng lên, gọi anh: “Phương Nhạc!”
Cánh tay cô khó khăn nắm lấy chiếc vòng trên xe buýt ra, sau khi nhìn thấy người thì cô liền buông ra, chen vào gần Phương Nhạc hơn một chút, tay cô tự nhiên lại nắm lấy cặp sách của Phương Nhạc.
“Tôi đoán anh cũng sẽ đi chiếc xe buýt này. Thời gian tan học của chúng ta chẳng khác mấy.”Trần Hề nói với giọng điệu cực kỳ vui vẻ.
Phương Nhạc không nhúc nhích, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, để Trần Hề coi anh như một chiếc vòng treo trên xe buýt. Hai người lại chen chúc một quãng đường thế này mới quay lại nơi đón xe buýt lúc sáng.
Sau khi xuống xe, Trần Hề xách cặp đi bên cạnh Phương Nhạc như một cái đuôi nhỏ. Phương Nhạc vẫn bước đi nhanh, Trần Hề cũng cố gắng bước nhanh để theo kịp.
Có cặp đôi cầm bó hoa đi ngang qua bọn họ, quán cà phê ven đường dán thông báo khuyến mại đồ uống mua một tặng một vào ngày lễ tình nhân, nhân viên bán hàng đang trao cành bông hồng đơn lẻ ở lối vào một nhà hàng phương Tây.
Khi cổng khu nhà đã ở ngay trước mặt, Phương Nhạc đột nhiên nói: “Biết ngồi xe buýt chưa?”
Trần Hề nói: “Đương nhiên là biết ngồi rồi.”
Phương Nhạc: “Biết đường luôn chưa?”
Trần Hề: “Cơ bản thì cũng quen đường rồi.”
Phương Nhạc: “Vậy cô còn nhớ ngày đầu tiên tới đây tôi đã nói với cô gì không?”
Trần Hề sững sờ: “… Nhớ.”
Phương Nhạc liếc nhìn cô một cái, nói: “Nhớ là được.”
—
Trần Hề: “Sau này anh nhớ là được!”
Cyane: Ủa alo nam chính??? 😃. Mà thôi, sau này anh nhớ là được, chứ kêu người ta “Tránh xa tôi ra chút” mà sau này lại sáp sáp vào người ta là hông được nha =)))