Trăng Gió Nơi Đây - Chương 67
Chương 67
—
Sau khi kỳ nghỉ Quốc khánh kết thúc, tháng mười ập tới lại càng thấy ngắn ngủi. Nháy mắt, cái nóng của mùa hè đã được thay thế bằng tiết trời mát mẻ của mùa thu, gió thổi trong không khí nhẹ nhàng êm dịu.
Trần Cương Sách đang đi công tác nên hai người chỉ có thể dùng điện thoại di động để duy trì trạng thái mặn nồng. Cũng may là dạo này Nguyễn Sương không phải ra ngoài nhiều, mỗi ngày đều ở trong phòng làm việc ngồi bên máy tính nên chỉ cần Trần Cương Sách gửi tin nhắn tới là cô có thể trả lời anh ngay lập tức.
Sáng nay Trần Cương Sách nói: [Anh sẽ đến Nam Thành lúc 2 giờ 30 chiều nay, cho em một cơ hội để thể hiện, nhớ tới ga tàu đón bạn trai.]
Nguyễn Sương lạnh lùng vô tình trả lời: [Sáng nay em có cuộc họp.]
Trần Cương Sách: [Buổi sáng họp, chiều không đến được?]
Nguyễn Sương: [Em không biết cuộc họp sẽ kết thúc lúc mấy giờ vì bình thường sẽ kéo dài năm đến sáu tiếng.]
Trần Cương Sách: [Được rồi, vậy em cho anh một cơ hội thể hiện đi.]
Nguyễn Sương: [?]
Trần Cương Sách: [Bạn trai của em sẽ đến đón em sau giờ làm.]
Nguyễn Sương không kìm được mà nở nụ cười nhưng vẫn khẩu thị tâm phi: [Anh ngồi tàu cao tốc hơn bốn tiếng đồng hồ mệt mỏi rồi, về thẳng nhà thì tốt hơn, tan làm em sẽ qua với anh.]
Trần Cương Sách: [Không mệt.]
Anh khác với Nguyễn Sương, không khẩu thị tâm phi, cũng không hiểu cái gì là ẩn ý đằng sau.
Anh nói: [Anh chỉ muốn gặp em.]
Anh nói: [Tôi muốn đến gặp em.]
Nguyễn Sương nhìn màn hình máy tính, lời nói của anh phát ra như nhẹ nhàng chạm vào môi dưới của cô làm hai bên mặt đột nhiên nóng bừng. Chỉ là cô không có thời gian nói chuyện với anh nữa nên vội vàng ném xuống một câu “Em đi họp” rồi đóng giao diện trò chuyện với anh.
Cuộc họp được tổ chức từ mười giờ sáng đến hai giờ chiều, cũng không có cách nào khác vì không ai đến phòng làm việc sớm cả. Mà yêu cầu của Nguyễn Sương đối với nhân viên là chỉ cần hoàn thành tốt công việc trong ngày nên những người trẻ hiện đại đã quen với việc dậy trễ và mọi người đều ngầm đồng ý đến công ty lúc 10 giờ sáng. Sau cuộc họp, mọi người lười không muốn di chuyển nên nằm xụi lơ xuống mặt bàn rồi gọi đồ ăn mang đến. Phải mất ít nhất nửa tiếng nữa đồ ăn mới được giao tới, Nguyễn Sương không muốn đợi nên định đi xuống quán cà phê dưới lầu mua phần một ăn đơn giản.
Cô cầm điện thoại lên và bước ra ngoài trong khi mở khóa màn hình, đã có rất nhiều tin nhắn của bạn trai gửi tới.
11:34
Trần Cương Sách: [Đến giờ ăn trưa rồi, em họp xong chưa?]
Trần Cương Sách: [Cứ tạm dừng cuộc họp đã, em ăn cơm trước đi.]
12:27
Trần Cương Sách: [Nguyễn tổng, nhân viên công ty của em không có ý kiến gì sao? Đói bụng mà vẫn họp?]
13:48
Trần Cương Sách: [Nguyễn tổng, em còn giỏi bóc lột nhân viên hơn anh đấy.]
14:18
Trần Cương Sách: [Đến trạm.]
Trần Cương Sách: [Lát nữa anh sẽ đến công ty của em.]
Trần Cương Sách: [Có bạn gái là một nữ cường nhân, thật tốt.]
Nguyễn Sương có thể cảm nhận được oán khí rất lớn trong lời nói của Trần Cương Sách. Trong lúc chờ thang máy, cô bấm số điện thoại gọi Trần Cương Sách, âm thanh chờ đợi chỉ vang lên trong hai giây.
Giọng nói êm dịu của Trần Cương Sách thay thế cho tiếng bíp lạnh lùng, hình như anh đang cười trêu chọc cô: “Nguyễn tổng, họp xong rồi sao?”
Thang máy đã tới tầng, cánh cửa kim loại từ từ mở ra, Nguyễn Sương bước vào.
Cô nhấn nút tầng một, khi cửa thang máy đóng lại, cô nhếch môi nói: “Cuộc họp kết thúc rồi, bây giờ em đang xuống tầng ăn cơm.”
“Nguyễn Sương, bây giờ là mấy giờ?” Trần Cương Sách thay đổi giọng điệu vừa rồi, ngữ khí trầm xuống làm tăng thêm mấy phần nghiêm túc: “Em có thể ăn uống theo giờ giấc được không?”
“Nhưng cái này không phải em thích là có thể quyết định được, anh đừng hung dữ như vậy.” Nguyễn Sương cố gắng dùng thủ đoạn làm nũng để lừa qua ải.
Đúng lúc này, thang máy đã đến tầng tám, cửa thang máy từ từ mở ra.
Nguyễn Sương thở dài: “Trần Cương Sách, anh——”
Lời nói đột ngột dừng lại.
Người đi vào chính là mẹ của Trần Cương Sách, Lưu Bạch.
Nguyễn Sương cố gắng hạ thấp giọng của mình xuống: “Tín hiệu thang máy không tốt, em nghe không rõ, cúp máy trước nhé.”
Cô vội vàng cúp máy.
Trong thang máy yên tĩnh một lúc, Nguyễn Sương vốn tưởng rằng cô và Lưu Bạch sẽ gặp nhau trong hòa bình rồi có thể rời đi. Tuy nhiên, khi thang máy xuống đến tầng một, phát ra âm thanh “ding-“.
Lưu Bạch chậm rãi mở miệng: “Có phải Cương Sách thường xuyên làm khó cô không?”
Sắc mặt của Nguyễn Sương không thể tốt lên nổi.
Giọng nói của Lưu Bạch vẫn ôn hòa nhưng mang theo một chút xa cách lịch sự, bà tiến lên phía trước vài bước, lúc ra khỏi thang máy thì quay người lại, mỉm cười với Nguyễn Sương: “Chúng ta nói chuyện một chút được chứ? Chỉ mất năm phút thôi, cô Nguyễn.”
Bà gọi Nguyễn Sương là “Cô Nguyễn” một cách tự nhiên.
Nguyễn Sương nhắm mắt lại, chắc chắn bà ấy đã biết đến sự tồn tại của cô từ lâu. Nguyễn Sương bước ra khỏi thang máy, thái độ không tự ti cũng không kiêu ngạo, nhẹ nhàng nói: “Được ạ.”
Tầng một của tòa nhà văn phòng có mấy quán cà phê, họ tìm một quán ngẫu nhiên rồi ngồi xuống.
Đuôi lông mày Lưu Bạch mang theo ý cười: “Bình thường cô thích uống gì?”
Nguyễn Sương nói: “Latte ạ.”
Lưu Bạch: “Tôi cũng thích.” Bà quay sang nói với người phục vụ: “Hai ly latte.”
Sau khi gọi đồ xong, bà chậm rãi đưa mắt nhìn Nguyễn Sương. Nơi họ đang ngồi là cạnh cửa sổ, gió thu đìu hiu, tia sáng ảm đạm, bầu trời có vẻ sắp có mưa lớn.
Lưu Bạch là người chủ động đi tìm Nguyễn Sương nên đương nhiên cũng là người chủ động bắt đầu đề tài: “Tính tình của Cương Sách không được tốt lắm, thân là một người mẹ tôi nghĩ mình cũng nên nói cho cô biết, hy vọng cô có thể bao dung cho nó nhiều hơn. Nhưng với tư cách là cùng phụ nữ với nhau, thì điều tôi muốn nói là cô không cần vì bất cứ ai mà phải ép mình chấp nhận những điều mà cô không muốn.”
Thái độ của bà không rõ ràng, Nguyễn Sương nhìn không thấu.
Nguyễn Sương mím môi: “Tính tình anh ấy rất tốt.”
Điều này khiến Lưu Bạch bật cười: “Con trai tôi chẳng lẽ tôi không biết? Tính nết của nó là tính của một đại thiếu gia, từ khi sinh ra đã thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ gặp phải khó khăn thất bại nào nên khá ngạo mạn.”
Đối mặt với mẹ của Trần Cương Sách, Nguyễn Sương rất khó để phụ hoạ theo lời của bà.
“Xin lỗi, Nguyễn Sương.”
Nguyễn Sương nghe được lời xin lỗi này thì khá sững sờ, cô không biết phải phản ứng thế nào ngoại trừ nụ cười lịch sự trên môi.
Lưu Bạch nói: “Tôi từng nói với Cương Sách, tôi không mấy hài lòng về cô.”
“Vì chuyện này, tôi muốn nói lời xin lỗi với cô.”
Nguyễn Sương lúng túng nói: “Thật sự không cần đâu, dì.”
“Cần, con người thì nên chịu trách nhiệm cho lời nói của mình.” Vẻ mặt Lưu Bạch thể hiện thái độ rõ ràng, trong đó hiện lên vẻ áy náy: “Còn có một việc nữa tôi cũng muốn xin lỗi cô.”
“……Việc gì ạ?”
“Khi nghe được tin Cương Sách muốn quay lại với cô, tôi vẫn quyết giữ ý mình mà cho rằng hai đứa không hợp nhau.”
“……Ah.”
“Có lẽ cô đã biết nguyên nhân tôi và bố Cương Sách ly hôn.”
“Dạ, cháu có nghe nói qua một chút về chuyện đó.”
“Đối tượng ngoại tình của ông ta là một người phụ nữ khá tầm thường. Tôi và ông ta đã quen biết rồi ở bên nhau gần ba mươi năm, ông ta nói với tôi rằng ông ta đã gặp được tình yêu đích thực và không còn yêu tôi nữa nên muốn ly hôn. Tôi đã đồng ý ly hôn với ông ta nhưng kết cục hiện tại thì thế nào chứ? Cái gọi là tình yêu đích thực đã lừa gạt sạch của cải của ông ta.” Thần sắc của Lưu Bạch đầy bình tĩnh như thể đang kể về những chuyện tầm thường của người khác chứ không phải nỗi nhục nhã lớn nhất mà bà phải chịu trong đời – bị người mình yêu duy nhất phủ định tình yêu.
Lưu Bạch thở dài: “Tôi còn nghĩ rằng Cương Sách sẽ học được điều gì đó từ chuyện của bố mình.”
Học được gì đây?
Đáp án không cần nói cũng biết. Học được cách không hạ thấp giá trị của bản thân và yêu một người không cùng thế giới, chênh lệch địa vị giai cấp là một sự phân chia không thể nào vượt qua.
“Nhưng Cương Sách lại nói, lúc trước khi tôi gả cho bố nó cũng gặp phải rất nhiều lời phản đối, vậy mà tôi vẫn không chút do dự lựa chọn gả cho ông ta.” Lưu Bạch thả lỏng tấm lưng, toàn thân lười nhác ngồi dựa vào ghế, “Tôi chợt nhận ra hình như mình đã trở thành loại người mà trước kia mình từng ghét nhất. Tôi thích đánh giá thời cuộc, cân nhắc lợi hại và coi thường cái gọi là ‘tình yêu đích thực’ mà giới trẻ đề cao.”
Nguyễn Sương dừng lại một chút: “Trần Cương Sách, anh ấy——”
Lưu Bạch ngắt lời: “Hãy nghe tôi nói cho hết, Nguyễn Sương.”
Nguyễn Sương im lặng nghe bà nói.
Lưu Bạch nói: “Hôm nay tôi tới tìm cô, một là để nói lời xin lỗi.”
“Hai là-”
Bà nhẹ nhàng nói: “Con trai tôi quả thật để đi đến ngày hôm nay cũng không hề dễ dàng, bởi nó được ký thác quá nhiều kỳ vọng và có gánh nặng của cả một gia tộc đang đè lên vai. Nó có đủ thực lực để đối mặt với tất cả những điều ấy nên mới có thể dễ dàng đứng trước mặt tôi nói nó rất yêu cô. Vì vậy Nguyễn Sương, từ góc độ của một người làm mẹ, tôi hy vọng cô có thể bao dung với nó hơn, thông cảm và hiểu cho nó hơn. Tất nhiên, tôi cũng sẽ nói với Cương Sách rằng tôi hy vọng nó có thể thật sự kiên trì với tình yêu duy nhất trong cuộc đời nó.”
Nguyễn Sương cụp mi xuống, có lẽ cô không ngờ Lưu Bạch sẽ nói với mình những lời này.
Nhân viên quán cà phê mang đồ uống đến. Đột nhiên có một âm thanh vang lên bên tai, Nguyễn Sương theo tiếng động nhìn ra phía ngoài——
Cách một bức tường kính ngăn ra hai khu vực, cô đang ngồi trong, Trần Cương Sách đứng ở bên ngoài quán cà phê.
Anh đang cầm một chiếc áo khoác vest trên tay, mặc áo sơ mi trắng không thắt cà vạt như thường lệ, hai cúc trên cùng mở ra để lộ đường viền cổ áo. Anh hơi nhướng mày, không hiểu cảnh tượng trước mắt.
Trần Cương Sách nhìn Lưu Bạch, qua khẩu hình miệng có thể đọc được là: “Mẹ đừng làm khó bạn gái của con được không?”
Giọng điệu chất vấn, vẻ mặt anh hiện ra vẻ kiêu ngạo lạnh lùng. Đúng như những gì Lưu Bạch đã nói, anh có tính tình của một đại thiếu gia, thậm chí còn không hề tỏ ra thu liễm với mẹ mình. Anh còn tỏ ra không mấy thiện cảm: Đợi con qua. Sau đó quay người rời đi.
Nguyễn Sương thu hồi tầm mắt, trước mặt Lưu Bạch vội vàng cầm cốc cà phê trên bàn lên: “Tôi không gặp mặt nó đâu, chuyển lời với nó một tiếng rằng tôi không làm khó cô.”
“Dì…” Nguyễn Sương bất đắc dĩ.
“Tính tình nó thật sự không tốt.” Lưu Bạch nghĩ thầm, nhìn về phía Nguyễn Sương trong mắt có chút đồng cảm, lúc bà rời đi còn lẩm bẩm: “Thế mà cô vẫn có thể chịu đựng được cái tính khí tệ như vậy của nó sao, thật kỳ quái.”
“…”
“…”
Lưu Bạch rời đi không bao lâu thì Trần Cương Sách đã đẩy cửa quán cà phê bước vào.
Anh bước tới trước mặt Nguyễn Sương với dáng vẻ mệt mỏi phong trần, nhìn khắp xung quanh: “Mẹ anh đâu?”
“Bà ấy đi rồi.” Nguyễn Sương nhớ tới lời căn dặn vừa rồi của Lưu Bạch, nói: “Mẹ anh không làm khó em, bà rất tốt với em, còn mời em uống cà phê.”
“Một ly cà phê đã mua chuộc được em rồi sao?” Trần Cương Sách khẽ cười.
“Ừm.” Nguyễn Sương nhìn anh, “Có phải anh sợ mẹ anh nói gì không tốt với em không?”
“Có cái gì không tốt?”
Nguyễn Sương đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha đơn, Trần Cương Sách ngoan cố chen vào ngồi cùng với cô.
Anh nghiêng đầu, nhìn cô chằm chằm, đã biết rõ còn cố ý hỏi: “Khuyên em chia tay với anh à?”
Nguyễn Sương nói: “Nhân tiện cho em thêm một tấm chi phiếu?”
Trần Cương Sách khẽ nâng cằm: “Vậy em sẽ chia tay với anh sao?”
Nguyễn Sương cố ý làm ra vẻ mặt khó xử: “Phải tùy vào số tiền trên tờ chi phiếu. Chính ra là, mặc dù em không quá coi trọng chuyện tiền bạc cho lắm nhưng nếu có tiền đủ cho em không phải lo chuyện ăn mặc cả đời thì em cảm thấy cũng khó mà từ chối, anh thấy sao?”
“…”
Trần Cương Sách cau mày.
Thấy anh nhất thời không nói nên lời, Nguyễn Sương đặt tay lên đầu gối anh, gãi gãi lòng bàn tay anh.
Cô cong môi nhỏ giọng nói: “Em chỉ trêu anh thôi. Cho dù có trả bao nhiêu đi chăng nữa, em cũng sẽ không chia tay với anh.”
Trần Cương Sách phản ứng rất nhanh, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay anh, siết chặt mười đầu ngón tay một cách thân mật. Anh nói: “Nếu thật sự có ai đó đưa cho em một tấm chi phiếu và bảo em chia tay với anh.”
Nguyễn Sương: “Em đều sẽ nói không…”
“Đừng lấy chi phiếu của họ,” Trần Cương Sách rất chân thành nói, “Anh sẽ cho em nhiều hơn bất cứ ai. Nhiều, nhiều hơn nữa.”
Vì thế.
Dù là em rất thích tiền.
Cũng xin em chỉ thích tiền của anh.
–
Buổi chiều Nguyễn Sương còn có việc phải làm nên cô gói một phần ăn đơn giản rồi trở về công ty. Trong lúc chờ đóng gói đồ ăn, cô có thể nhận thấy vẻ mặt bất mãn rõ rệt của bạn trai đang rơi trên đỉnh đầu mình.
Anh còn chưa kịp đặt câu hỏi thì Nguyễn Sương đã lên tiếng trước: “Trong lúc họp em đã ăn chút bánh mì nên cũng không đói lắm. Hơn nữa, tuy em ăn uống thất thường nhưng đảm bảo vẫn ăn đủ ba bữa một ngày.”
Sắc mặt Trần Cương Sách vô cảm: “Muốn anh khen em sao?”
Nguyễn Sương trầm mặc mất hai giây: “…Từ nhỏ mẹ đã dạy em không nên keo kiệt lời khen ngợi dành cho người khác.”
Trần Cương Sách bị cô chọc cho tức giận đến bật cười: “Không nói lại được anh, lại chuyển thành mẹ vợ à?”
Nguyễn Sương nhận phần ăn đơn giản từ tay nhân viên cửa hàng, tay kia nắm lấy cánh tay Trần Cương Sách, hai người bước ra ngoài.
Cô liếc anh một cái: “Sao anh gọi mẹ vợ thuận miệng vậy?”
“Anh gọi vợ cũng rất thuận miệng, em có muốn nghe không?” Trần Cương Sách cười nửa miệng nói.
“…”
“Thôi bỏ đi.”
“Em thích anh gọi em là gì?” anh hỏi.
“Tên.” Nguyễn Sương nói.
“Miên Miên.”
“Không phải cái này.” Nguyễn Sương nói: “Cứ gọi em là Nguyễn Sương được rồi.”
Trần Cương Sách cũng không vui: “Chúng ta đã tới quan hệ này rồi, anh vẫn phải gọi em bằng tên sao? Bạn trai của em không thể có chút đặc quyền nào khác à?”
Nguyễn Sương lắc đầu, tàn nhẫn nói: “Không thể.”
Trần Cương Sách tức đến nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn là thở dài: “Bảo bối.”
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, trong không khí chật chội, có một luồng nhiệt mập mờ vây lấy. Anh cúi đầu nói, hơi thở ấm áp vấn vương bên tai cô.
Nguyễn Sương nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Có camera giám sát, anh cách xa em một chút đi.”
“Anh đâu có làm gì em,” Trần Cương Sách chậm rãi nói với một giọng điệu trầm thấp, âm thanh vô cùng mê hoặc, “Hay là em muốn làm gì đó thầm kín với anh?”
Nguyễn Sương coi như không nhìn thấy, nhưng Trần Cương Sách đã thấy. Tai cô đỏ bừng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Nguyễn Sương gần như bỏ chạy ra khỏi thang máy. Trần Cương Sách vui vẻ bước ra, đi theo cô về phía công ty, được nửa đường anh gặp Trần Tụng Nghi.
Trần Tụng Nghi thấy anh thì vô cùng ngạc nhiên: “Anh, không phải anh đang đi công tác sao?”
Trần Cương Sách nói: “Anh vừa mới về.”
Sau đó, anh nhận được ánh mắt khinh thường và trêu chọc của Trần Tụng Nghi: “Anh vừa đi công tác về đã đến gặp chị Miên Miên luôn à. Anh, cuối cùng em cũng biết được, thể chất của mỗi người không giống nhau có nghĩa là gì.”
“?”
“Thể chất của anh, giống như cao da chó vậy.” Vô cùng dính người
—
“……”
Nói chuyện với Trần Tụng Nghi một lát, bên ngoài có nhân viên giao hàng giao đồ tới.
“Chuyển phát nhanh của Nguyễn Sương.” Nhân viên giao hàng nói.
Trần Cương Sách đi qua mang vào phòng làm việc cho Nguyễn Sương.
Nguyễn Sương vẫn đang ăn cơm, thấy hộp đồ trên tay anh cô hỏi: “Là gì vậy?”
Trần Cương Sách nói: “Đồ chuyển phát nhanh của em.”
Nguyễn Sương không có tay nào rảnh cả, “Bóc ra giúp em với,”
“Không ổn đâu? Nhỡ là đồ của riêng tư thì sao?” Ánh mắt anh mang theo ý cười, trêu chọc cô.
“…”
Giống như thiếu chút nữa là viết “Nhỡ đâu có đồ chơi tình thú thì sao” lên trên mặt.
Nguyễn Sương cạn lời: “Anh để lên bàn đi, em tự mở.”
Trần Cương Sách: “Hay là để anh giúp em mở đi, có gì của em anh chưa nhìn qua? Giữa chúng ta không tồn tại cái gọi là riêng tư.”
Nguyễn Sương không còn gì để nói. Trần Cương Sách mở hộp đồ ra, mở ra xong mới biết bên trong có một chiếc máy ảnh chụp lấy ngay.
Nguyễn Sương nhớ ra: “Có một video ngắn cần dùng đến.”
Cô không chỉ mua máy ảnh chụp lấy ngay mà còn mua rất nhiều phim ảnh, mua ở hai tiệm khác nhau, tập phim được giao đến trước nên cô để vào trong ngăn kéo.
Cô hỏi Trần Cương Sách: “Anh có biết dùng không?”
“Anh có.” Trần Cương Sách đáp, anh không lập tức lắp phim vào máy ngay mà kiểm tra chức năng của máy trước sau đó mới sử dụng.
Trần Cương Sách: “Chụp cho em một tấm.”
Nguyễn Sương: “Em đang ăn cơm.”
Trần Cương Sách cười: “Đợi ăn xong thì chụp.”
Nguyễn Sương nói: “Anh tự chụp một tấm đi.”
Sắc mặt Trần Cương Sách cứng đờ, lạnh đi, “Em có thấy người đàn ông nào chụp ảnh tự sướng không?”
“…” Nguyễn Sương suy nghĩ một lát: “Nam diễn viên công ty em đều tự chụp ảnh.”
“Bọn họ dựa vào ngoại hình để kiếm cơm.”
“Anh cần phải dựa vào ngoại hình sao?”
“Nhưng em vừa gặp đã yêu anh, nếu không có gương mặt này của anh thì cũng chưa chắc.”
Cho dù như vậy Trần Cương Sách vẫn không chụp, anh không thể chịu được các ông đã già vẫn giơ máy ảnh lên tự chụp mình.
“Em thấy lúc anh tham gia hội nghị phóng viên chụp cho anh nhiều ảnh mà.” Nguyễn Sương chậm rãi nói.
Không ngờ lại bị Trần Cương Sách bắt được điểm quan trọng: “Mấy năm chia tay còn tưởng em bạc tình quên anh rồi, thì ra vẫn trộm xem ảnh của anh.”
Nguyễn Sương ngây người một lúc lâu, thật ra cô cũng không nghĩ đến việc anh sẽ tự chụp thật, chỉ muốn trêu anh nhưng không ngờ lại bị anh trêu đùa lại. Vì vậy cô quyết không nói một lời, cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Ăn cơm xong cô còn có một cuộc họp, để lại mình Tr ần Cương Sách ở trong văn phòng.
Trần Cương Sách chậm rãi nói: “Có thể kéo rèm xếp lại được không?”
“Sao vậy?”
“Anh muốn ngủ một giấc.”
Nguyễn Sương nghe lời kéo rèm lại, cũng kéo cả rèm cửa sổ xuống. Phòng làm việc lập tức tối mờ, Trần Cương Sách cao lớn co người nằm xuống sô pha, cũng không bộc phát tính tình của đại thiếu gia nói phòng làm việc của cô quá mức sơ sài.
“Ra ngoài nhớ đóng cửa giúp anh.”
“Em biết rồi.” Nguyễn Sương mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không nói ra điều định nói.
Lúc cô rời đi, động tác rất nhẹ nhàng, sau đó dặn dò nhân viên, nếu không có việc gì thì đừng vào phòng làm việc của cô.
“Bạn trai chị đang ngủ ở bên trong.” Cô không giấu giếm gì cả, trực tiếp nói ra trước mặt tất cả mọi người.
Nhân viên đột nhiên bị cho ăn cơm chó. Trần Tụng Nghi ngồi tại vị trí của mình cảm khái, anh trai cô cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi.
Cuộc họp thật dài, Trần Tụng Nghi không tham gia vì còn bận công việc khác. Những đoạn video ngắn có hợp tác với rất nhiều thương hiệu lớn, lúc cô liên lạc với đối tác mới phát hiện có thứ đồ để ở phòng làm việc của Nguyễn Sương. Mà bây giờ lại cần dùng đến gấp, do dự thật lâu một giây sau quyết định sẽ chịu rủi ro là sẽ khiến Trần Cương Sách tỉnh giấc, đi vào đó lấy đồ. Mở cửa ra, cô nhẹ tay khẽ chân, mới đi được hai bước thì…
“…Ăn trộm đấy à?”
Âm thanh đột ngột vang lên doạ cô hoảng sợ.
Trần Tụng Nghi nhìn Trần Cương Sách: “Sao anh dậy rồi mà không chịu lên tiếng?”
Giọng Trần Cương Sách khàn khàn: “Vừa mới tỉnh.”
Trần Tụng Nghi đề nghị: “Vậy em mở đèn nhé?”
Trần Cương Sách đưa tay kéo rèm ra, ánh nắng chiếu sáng cả căn phòng.
Trần Tụng Nghi tìm văn kiện, sau đó phát hiện trên bàn có một chiếc máy ảnh chụp lấy ngay, công việc gấp lập tức bị cô vứt ra sau đầu, hứng thú cầm máy ảnh lên, nói: “Anh, chụp cho em một tấm với.”
Trần Cương Sách nhíu mày: “Em không tự chụp được à?”
“Tự chụp không đẹp.” Trần Tụng Nghi nhét máy ảnh vào tay Trần Cương Sách, giục anh, “Mau, em vẫn còn có việc!”
Cô tạo sáng, Trần Cương Sách vừa ngủ dậy nên động tác rất lười biếng, cầm máy lên chụp cho cô một tấm.
Đợi ảnh được in xong, Trần Cương Sách ngẩng đầu nhìn qua. Phía sau cùng là kệ có bày rất nhiều ảnh chụp. Lúc này Trần Tụng Nghi đã tìm được văn kiện, cô nhìn theo ánh mắt của Trần Cương Sách. Là tấm ảnh chụp trong một sự kiện, trong ảnh có Nguyễn Sương và nhiều người khác.
Trần Tụng Nghi ghé lại gần Trần Cương Sách, nói lời châm biếm: “Ở nơi anh không nhìn thấy, chị Miên Miên như diều gặp gió, không chỉ sự nghiệp thành đạt, trong mỗi tấm ảnh chụp bên cạnh chị ấy đều là trai đẹp.”
“Ở nơi anh không nhìn thấy?”
“Hả?” Trần Tụng Nghi nói, “Không phải sao?”
Trần Cương Sách chỉ vào một tấm ảnh, “Lễ trao giải tháng mười một năm ngoái, lúc cô ấy lên sân khấu nhận giải anh đứng ở ngay phía bên trái khán đài, cúp giải được lấy từ tay anh.”
Sau đó anh lại chỉ sang tấm ảnh bên cạnh.
“Đại hội sáng tạo tháng 5 năm ngoái, ban tổ chức mời anh tham gia, sau khi nhìn thấy tên Nguyễn Sương anh đã từ chối, sợ cô ấy ngại. Anh nhớ hôm đó cô ấy mặc chiếc váy liền thân màu đen, rất xinh đẹp. Sau khi tiệc tối kết thúc anh vẫn luôn đi theo phía sau xe cô ấy.”
Rồi anh lại chỉ vào một tấm ảnh khác.
“Đoàn phim khai máy anh cũng đi.”
“Còn có cái này nữa, anh cũng ở đó.”
“…”
“…”
Trong mỗi một tấm anh, Trần Cương Sách đều đứng ở nơi không ai biết, yên lặng ngắm nhìn Nguyễn Sương. Anh không xuất hiện trước mặt cô, không làm phiền cô, anh chỉ yên lặng, lặng lẽ đóng vai bị cô ruồng bỏ.
Đó là những sự quan tâm phía sau không ai biết. Giọng nói nhẹ nhàng giống như đối với anh đây là chuyện hết sức bình thường. Giống như anh và Nguyễn Sương chưa từng chia tay vậy, anh chưa từng dừng yêu cô.
“Trần Tụng Nghi.” Không biết từ khi nào, Trần Cương Sách lên tiếng, anh nhìn Trần Tụng Nghi, “Chụp cho anh vài tấm ảnh.”
Trần Tụng Nghi cảm thấy khó hiểu.
Trần Cương Sách thấp giọng: “Mỗi tấm ảnh, bên cạnh cô ấy đều có người đàn ông khác.”
Giọng điệu không thoải mái, “Để ảnh của anh ở bên cạnh.”
Trần Tụng Nghi trợn tròn mắt, không nhịn được mà nói: “Anh, anh sắp ba mươi rồi, sao còn ấu trĩ hơn cả đứa bé ba tuổi vậy?”
Trần Cương Sách: “Chụp một tấm cho em năm vạn.”
Trần Tụng Nghi lập tức thay đổi thái độ, săn sóc tận tình: “Anh, em chụp ngay đây!”
Tách tách, tiếng chụp ảnh vang lên. Không có ai để ý đến bên ngoài có một người đứng ở cửa.
Nguyễn Sương đặt tay lên tay nắm cửa, bàn tay dần không có sức lực mà buông ra. Hốc mắt nóng bỏng, cô xoay người đi vào nhà vệ sinh, khoá trái cửa lại. Sau đó từng giọt nước mắt không kìm được mà tuôn rơi. Vào khoảnh khắc ấy cô đột nhiên ý thức được một điều, thứ còn sâu đậm hơn cả tình yêu là sự tiếc nuối.
Thật nuối tiếc những năm tháng họ chia xa.
–
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc Nguyễn Sương mới quay về phòng làm việc.
Cô nhìn tất cả những tấm ảnh chụp trên kệ đều bị Trần Cương Sách dán ảnh của anh lên, cô giả vờ như không biết gì mắng anh: “Như vậy mà anh cũng ghen à?”
“Ừm, không phải anh đã nói rồi sao, người ta lớn lên trong nước ối còn anh lớn lên trong nước dấm.”
Trần Cương Sách không do dự mà đáp.
Cổ họng như có bông gòn chặn lại, Nguyễn Sương khong nói thành lời, khi Trần Cương Sách ôm cô vào lòng cô chỉ bật cười.
Đợi thật lâu không thấy cô trả lời, Trần Cương Sách cúi đầu. Ở khoảng cách gần như vậy, anh nhìn thấy hốc mắt khẽ ửng đỏ của cô.
Yết hầu anh khẽ cuộn lại: “Em sao vậy?”
Nguyễn Sương nói: “Em không sao, chỉ là…”
“Ừm?”
“Chỉ là…”
“Sao vậy?”
Nước mắt lại rơi xuống, cô nói: “Trần Cương Sách, em chỉ có thể yêu anh thêm năm, sáu mươi năm nữa, thật tiếc.”
Lời tỏ tình sâu đậm đến một cách bất ngờ, Trần Cương Sách như hiểu ra được điều gì đó, anh ôm cô càng chặt hơn, giống như muốn cô hoà lại với cơ thể, đi vào sinh mệnh cằn cỗi của bản thân.
“Thật vinh dự, vẫn được em yêu năm, sáu mươi năm nữa.”
–
Tháng mười vội vàng bước qua, từ sau khi Nguyễn Sương nói chuyện với mẹ của Trần Cương Sách, chủ đề nói chuyện giữa cô và anh có thêm hai chữ ‘tương lai’.
Thỉnh thoảng Trần Cương Sách sẽ gọi cô một tiếng ‘vợ ơi’, Nguyễn Sương khựng lại vài giây không đáp, mà nói: “Còn chưa đăng kí kết hôn, đừng gọi linh tinh.”
Trần Cương Sách: “Đăng kí kết hôn xong không gọi ‘vợ ơi’ nữa.”
Nguyễn Sương không hiểu được logic của anh.
Trần Cương Sách cười xấu xa: “Không có mối quan hệ ấy, gọi như vậy mới có cảm xúc.”
Nguyễn Sương hiểu được ý của anh, “Vậy anh gọi em là chị dâu đi, càng có cảm xúc.”
“…” Trần Cương Sách vô cùng bội phục năng lực học một hiểu mười của cô.
Giữa tháng mười một, Nam Thành vẫn nóng như vậy, chỉ có buổi tối mới mát mẻ hơn một chút. Nguyễn Sương đi công tác, đến địa điểm quay phim. Địa điểm quay chụp là ở trường cấp ba Nam Thành, nhờ có Trần Cương Sách mà trường cấp ba chưa từng cho phép đoàn phim đến, nay lại phá lệ. Nhưng thời gian quay chỉ được diễn ra vào cuối tuần.
Cuối tuần, hiếm khi được nghỉ ngơi, Trần Cương Sách đưa Nguyễn Sương đến đó, Nguyễn Sương trêu anh: “Cuối tuần còn đi làm kiêm thêm tài xế, Trần tổng, chẳng trách anh lại giàu vậy.”
Nguyễn Sương cười không thôi.
Kết quả sau khi đến nơi, phát hiện diễn viên quần chúng không đủ, đạo diễn đành nhờ hai người họ.
Nguyễn Sương nhận lấy bộ đồng phục, cô cười càng tươi hơn: “Trần tổng làm thêm nhiều việc như vậy, chẳng trách lại giàu thế.”
Trần Cương Sách liếc nhìn cô: “Nếu không vì em, anh sẽ đến đây làm diễn viên quần chúng sao?”
Nguyễn Sương chớp chớp mắt: “Em chưa thấy qua anh mặc đồng phục cấp ba, anh mau đi mặc cho em xem.”
Dù sao vẫn đang nhờ anh, Nguyễn Sương không chỉ không phản bác mà còn tâng bốc anh: “Nếu như chúng ta học chung trường cấp ba, nhất định sẽ vừa gặp đã yêu.”
Là người không ai chống đỡ lại được những lời mật ngọt. Mặc dù Trần Cương Sách không hài lòng về việc làm diễn viên quần chúng này nhưng sau khi vào thay quần áo, khoé miệng cứ cong lên mãi.
Sau đó khi thay quần áo xong đi ra, nhân viên đoàn phim nói: “Diễn viên quần chúng đến rồi, Nguyễn tổng hai người….nếu như hai người muốn xuất hiện trước ống kính, chúng ta cũng có thể…”
“…Tôi không muốn.” Không đợi cô ấy nói xong, Trần Cương Sách đã trả lời.
Nguyễn Sương không nhịn được mà cười: “Nếu diễn viên đã đến rồi thì chúng tôi cũng không qua nữa.”
“Vậy được.”
“Vậy chúng tôi phải thay đồ không?”
“Không cần đâu, đoàn phim có nhiều đồ lắm, hai người mặc bộ đồ này khá giống đang học cấp ba.” Nhân viên xoa đầu cười, “Giống như cặp đôi học bá thời học sinh.”
Nguyễn Sương liếc nhìn Trần Cương Sách một cái, anh vô cùng đồng ý mà gật đầu.
“…” Cô nói với nhân viên vài câu, rất nhanh sau đó đã đến giờ quay, nhân viên liền rời đi.
Bớt đi một người, bầu không khí có hơi lạnh đi.
Nguyễn Sương hỏi Trần Cương Sách: “Hay là dẫn anh đi dạo quanh trường em nhé?”
Trần Cương Sách nói: “Được, hẹn hò ở trường.”
“Hẹn hò gì chứ…” Nguyễn Sương khoác cánh tay anh.
“Không nghe người ta vừa nói sao? Hai người chúng ta giống như cặp đôi học bá thời cấp ba.”
“Yêu sớm không tốt.” Nguyễn Sương để ý đến không gian xung quanh.
“Miên Miên.” Anh cúi đầu, rất ít khi trên gương mặt không có thái độ trêu đùa ái muội, lúc này anh vô cùng nghiêm túc mà hỏi cô, “Nếu như chúng ta học cùng trường cấp ba, em sẽ thích anh hay sẽ chọn người khác?”
Cô biết ‘người khác’ anh nhắc đến ở đây là ai. Trời thu hoàng hôn ảm đạm, những cánh hoa quế khẽ rơi xuống. Chuyện trong lòng cũng như những cánh hoa ấy.
Sau khi suy nghĩ một lát, Nguyễn Sương nói: “Không phải anh là bạn trai em em mới nói những lời này để nịnh anh.”
Trần Cương Sách khẽ ừm một tiếng, anh biết cô sẽ vì để dỗ dành anh mà nói những lời ngọt ngào, nhưng tuyệt đối sẽ không lừa gạt anh.
“Cảm giác anh mang lại cho em là loại cảm giác em không thể tìm thấy được ở nơi khác.” Giọng cô như hoà vào với hương hoa quế ngọt ngào, nhẹ nhàng như một lời nguyện thề, “Nếu như chúng ta gặp nhau thời cấp ba, Trần Cương Sách, sẽ không xuất hiện thứ cảm xúc gọi là ‘hình như’, ‘có lẽ’ trong em.”
Ánh mắt cô nhuộm màu hoàng hôn, dịu dàng diễm lệ. Đối với chuyện tình cảm, cô luôn bộc bạch thẳng thắn.
“Chắc chắn em sẽ thích anh.” Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen của anh, “Em sẽ chỉ còn anh.”
Ánh nắng lặng lẽ chứng kiến cuộc trò chuyện của hai người.
Nguyễn Sương đột nhiên gọi anh, dùng một cách gọi mà trước giờ cô chưa từng nói: “Đàn anh.”
Nếu như thời cấp ba chúng ta gặp nhau, đàn anh, nhất định em sẽ thích anh.
Bước chân của Trần Cương Sách khựng lại, Nguyễn Sương xoay người nhìn anh. Anh đứng ngược sáng, ánh mặt trời ở phía sau lưng anh chiếu đến, nụ cười của anh cũng như phảng phất thêm vẻ đẹp của thời niên thiếu.
“Đàn em Nguyễn Sương.” Đôi đồng tử của anh không chịu khống chế mà trầm luân, đốt cháy cảm xúc của cô, “Anh yêu em.”
Nguyễn Sương chỉ coi đây là một lời tỏ tình, nhưng một giây sau Trần Cương Sách lấy chiếc nhẫn trong túi ra, anh quỳ một chân xuống.
“Ý của câu Anh thích em chính là,” Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh nắng soi sáng tình yêu ấy, “…Anh muốn ở bên em cả đời, em có bằng lòng lấy anh không?”
Họ đều mặc đồng phục trường, anh lại cầu hôn cô. Hốc mắt Nguyễn Sương nóng bỏng lên, giống như họ đã yêu nhau từ thời thanh xuân.
“…Em đồng ý.” Cô nghẹn ngào nói.
Anh cẩn thận tỉ mỉ đeo nhẫn lên tay cô, Trần Cương Sách ôm chặt cô vào lòng. Trái tim lệch nhịp giống như từng đợt sóng vỗ, vì đối phương mà hân hoan, mãi không nghỉ ngơi.
Cô ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt chất chứa ý cười của anh, đôi mắt cũng lấp lánh giống như ngày đầu.
Ngày đầu gặp nhau là một ngày mưa.
Là tình yêu oanh liệt, khiến họ nhìn vào mắt nhau, trăng gió như ẩn giấu nơi đây, trăng gió mà chỉ có đôi người hiểu.
Nguyễn Sương từng cho rằng đời người dài như vậy, ta phải yêu người xấu một lần mới không lãng phí cuộc đời này. Nhưng sau khi gặp được Trần Cương Sách cô mới ý thức được rằng, đời người thật ngắn ngủi, ta nhất định phải yêu đúng người.
– CHÍNH VĂN HOÀN-