Trăng Gió Nơi Đây - Chương 42
Chương 42
—
Đêm nay không đẹp cho lắm. Trong đêm mưa u ám, cơn mưa xối xả như muốn nuốt chửng tất cả.
Nguyễn Sương mặc một chiếc váy hai dây mỏng, trong xe bật điều hòa tỏa ra hơi lạnh khiến cô không khỏi rùng mình. Cô còn chưa nói lời nào, Trần Cương Sách đã đột nhiên phủ áo vest khô ráo xuống phần đầu gối không được che bởi chiếc váy ngắn. Từ chỗ đầu gối này trở lên là phần đùi trắng bóng và vô cùng gợi cảm.
Thỉnh thoảng Trần Cương Sách sẽ nhớ Nguyễn Sương và nỗi nhớ hoàn toàn trong sáng, đơn thuần là người nhớ người mà thôi. Nhưng khi anh nhìn thấy cô, trong đầu không tự chủ được mà hiện lên những hình ảnh rất đen tối, kịch liệt và khi3u gợi.
Trong quá trình trưởng thành anh chưa từng phải chuyên chú cực độ vào bất cứ chuyện gì. Thỉnh thoảng, nếu có hứng thú với một điều gì đó, anh sẽ phân tích rõ ràng nội tâm của mình và tự nhủ rằng đó chỉ là cảm giác hứng thú với sự mới mẻ mà thôi. Gia đình anh có truyền thống kinh doanh lâu đời qua nhiều thế hệ, họ ngồi ở vị trí cao nên chưa từng phải dè dặt hay nhún nhường vì bất cứ điều gì. Mọi đồng tiền đều đến từ đúng nguồn, có lai lịch rõ ràng và được đánh thuế hợp pháp nên có khoảng thời gian anh khá phung phí trong chuyện tiền bạc.
Dần dà theo thời gian, anh nhận ra rằng mình không còn h@m muốn tiền bạc nữa. Cuộc sống trở nên buồn tẻ và nhàm chán.
Cho đến khi gặp được Nguyễn Sương, anh giống như một đứa trẻ tìm được món đồ chơi mà mình trân quý, dùng hết sức để có thể che chở bảo vệ món đồ chơi đó, thà bị chặt tay còn hơn phải buông bỏ. Nhưng xét cho cùng thì cô không phải món đồ chơi. Thay vì là món đồ chơi, anh cảm thấy ví như một món quà thì thích hợp hơn. Những điều bất ngờ từ trên trời rơi xuống luôn được gọi là những món quà.
Trong giới kinh doanh luôn có một kịch bản rất th ô tục nhưng cực kỳ phổ biến là cử một người sạch sẽ và có mùi thơm quyến rũ đi vào phòng đối tác trước. Mở cửa ra là có thể nhìn thấy người đẹp đứng bên ngoài với dáng người gợi cảm đầy nét duyên dáng và quyến rũ lòng người. Từ sau khi gặp lại Nguyễn Sương, đêm nào cảnh tượng đó cũng hiện lên trong đầu Trần Cương Sách. D*c vọng khó mà kiềm chế nên anh chỉ có thể đi tắm nước lạnh để giải tỏa. Giờ phút này, tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là đôi chân dài trắng mịn của cô. Trần Cương Sách tự hỏi anh tìm đến cô không biết có phải vì loại chuyện này hay không.
Để ngăn bản thân không mơ màng và chuyên tâm lái xe, anh liền ném chiếc áo khoác vest đang cầm trên tay cho cô che chân lại.
“Lạnh à?” Trần Cương Sách hạ nhiệt độ điều hòa xuống, tự biện minh: “Áo không bị ướt đâu, che lại đi.”
Nguyễn Sương vẫn còn ngơ ngác trước “món quà” anh nói trước đó nên không từ chối sự quan tâm chu đáo này.
Sau khi gặp lại, Nguyễn Sương gần như dựa vào tất cả những gì cô biết trước đây về Trần Cương Sách để hòa hợp với anh. Nó hoàn toàn trái ngược với khi họ yêu nhau mấy năm trước. Lúc đó khi Nguyễn Sương ở bên Trần Cương Sách, thỉnh thoảng cô lại vắt óc suy nghĩ để phỏng đoán xem anh đang nghĩ gì, mục đích chỉ muốn khiến anh vui vẻ hơn một chút. Mà mục tiêu hiện tại của cô chỉ là muốn tránh xa anh, nhưng hết lần này tới lần khác đều không đạt được mong muốn đó. Có lẽ trên thế giới này không ai có thể vượt qua được ai và cô cũng không thể vượt qua được chính mình.
Hành trình trở về bị kéo dài do mưa to ập tới khiến tầm nhìn bị hạn chế, mưa dày đặc che khuất tầm nhìn. Con đường ngày thường mất hơn hai tiếng đồng hồ ngồi xe, nhưng hôm nay vẫn là ngần ấy thời gian mà mới chỉ đi được nửa chặng đường. Nguyễn Sương nghe tiếng nước tí tách nhỏ giọt cứ ngỡ như đang ngồi ở dưới mái hiên dễ chịu, thoải mái với một chiếc giường ấm áp. Dần dần cô chìm vào giấc ngủ. Sau khi ra khỏi đường cao tốc, mưa cũng nhỏ dần. Nguyễn Sương quay đầu về phía cửa xe, mở mắt ra, im lặng không nói gì. Trên người cô đang khoác chiếc áo vest của Trần Cương Sách, áo rất rộng và bọc kín người. Qua khoang mũi cô vẫn có thể ngửi thấy hơi thở của anh vương lại, nó mang cảm giác phóng túng nhưng khí tức lại lạnh lẽo giống như tuyết rơi trong mùa đông lạnh giá. Vì cô là người phương Nam nên hiếm khi nhìn thấy tuyết. Bất cứ khi nào có tuyết, cô đều chạy tới các đống tuyết ngắm nghía.
Trần Cương Sách nhận ra Nguyễn Sương đã tỉnh nhưng vẫn luôn giữ nguyên tư thế ngồi đó, bất động và không nói gì nên anh cũng không nói chuyện với cô.
Xe đến trước cửa khu dân cư nhà cô, có một chiếc ô tô màu đen logo chữ “R” đậu cạnh cửa, biển số xe là màu vàng.
Trần Cương Sách đỗ xe ở ven đường, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Chúng ta tới rồi.”
Nguyễn Sương mím môi: “Cám ơn anh.”
Anh mỉm cười: “Không có gì.”
Nguyễn Sương hỏi anh: “Anh định về thế nào?”
Anh hơi hất cằm, ra hiệu cho chiếc Rolls-Royce đậu phía trước và nói: “Xe của anh đã tới.”
Cô gật gật đầu.
“Mấy ngày tới anh đều ở đây. Nếu em có việc cần có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào.” Trần Cương Sách đã căng thẳng lái xe suốt ba tiếng rưỡi nhưng trên khuôn mặt không thể hiện dấu ra sự mệt mỏi, hai mắt anh nheo lại vẻ lơ đãng, “Tốt nhất là cứ khi nào em muốn anh, cứ gọi điện.”
Nguyễn Sương tỏ vẻ thờ ơ, đôi mắt lạnh lùng giương lên, lại một lần nữa đóng vai kẻ tàn nhẫn dùng chán xong liền vứt bỏ.
“Xuống xe.”
Lần trước sau khi tắm cho cô xong bị cô đuổi ra khỏi phòng, so với trải nghiệm này thì thực sự là có một cảm giác hơi nhột.
Trần Cương Sách tháo dây an toàn và bước xuống xe, anh giữ cửa, hơi cúi người mỉm cười nhìn về phía Nguyễn Sương đang ngồi ở ghế lái phụ.
Cặp mắt đào hoa và nụ cười mê hoặc lòng người, “Anh sẽ nhớ em, Miên Miên.”
Dưới màn đêm mưa rả rích, anh mỉm cười ngả ngớn và ph óng đãng như một công tử hào hoa chơi bời.
Qua kính chắn gió, Nguyễn Sương nhìn Trần Cương Sách ngồi vào chiếc xe màu đen phía trước. Cho đến tận bây giờ cô vẫn nghi hoặc, tình yêu trong lòng anh còn lâu mới so được với vẻ yêu thích thể hiện trên khuôn mặt. Cô biết rõ điều này nhưng vẫn không thể ngừng động tâm với anh.
Mưa đã tạnh và không khí ngày hè lại đến. Nguyễn Sương lảo đảo bước vào khu dân cư, cảm thấy không khí ẩm ướt và hơi lạnh sau cơn mưa. Đôi mắt cô cũng dần dần trở nên ướt át.
–
Nguyễn Sương thật sự đã nói dối, cô không nói với bố mẹ về việc về nhà sớm.
Dù vậy bố mẹ cô vẫn rất ngạc nhiên và vui mừng khi thấy con gái về.
Chỉ là không khỏi tò mò: “Con tự lái xe về à? Tối nay mưa lớn như vậy sao con dám đi đường cao tốc chứ? Miên Miên, may mà con không xảy ra chuyện gì đấy, lỡ như có gì không hay xảy ra thì bố mẹ biết phải làm sao?” Mẹ cô là kiểu thừa tình cảm, chỉ mới nói mấy câu mà hốc mắt đã đỏ hoe.
Thế là Nguyễn Sương lại nói dối: “Con về từ ban ngày nhưng qua chỗ Quý Tư Âm trước.”
Lúc này mẹ cô mới bình tĩnh lại và lập tức hỏi con gái đã ăn tối chưa, có đói bụng không.
Nguyễn Sương vừa tan làm là về căn hộ lấy mấy bộ quần áo và máy tính xách tay rồi lái xe luôn về nhà. Trên đường đi vốn không có cảm giác gì nhưng lúc này nghe mẹ hỏi vậy bụng lại sôi lên cồn cào.
“…Con đói quá,” cô thuận theo mà làm nũng, “Mẹ, con đi tắm, mẹ nấu cho con một tô mì được không?”
“Mẹ sẽ làm cho con một tô mì đậu phụ, cho cả bò kho vào nhé.”
“Cảm ơn mẹ, yêu mẹ.”
Khi Nguyễn Sương ở nhà không cần phải tỏ ra khôn khéo tài giỏi, không cần phải suy nghĩ về địa vị xã hội mà chỉ là một cô gái thích làm nũng. Thực tế trước khi thành lập phòng làm việc, cô cũng không có khái niệm rõ ràng về tuổi tác. Mỗi ngày đều bận rộn viết bản thảo rất giống với cuộc sống đọc và viết luận văn hàng ngày khi còn là nghiên cứu sinh. Trần Bạc Văn còn trêu chọc cô trông giống một cô gái nhỏ, còn Nguyễn Sương thì thật sự cảm thấy mình đúng là một gái nhỏ. Nếu phải thêm một tính từ trước từ cô gái thì nó nhất định là từ – mạnh mẽ.
–
Nguyễn Sương ở nhà hai ngày không có việc gì làm liền bị Quý Tư Âm kéo về trường cũ đi dạo.
Ngày mai mới bắt đầu kỳ nghỉ Tết Đoan Ngọ, các học sinh không kìm nén được tâm trạng bồn chồn háo hức, ngồi trong lớp mà cảm giác như đang ngồi tù. Một số bạn học của họ là sinh viên của một trong sáu trường đại học quốc gia trọng điểm được nhà nước tài trợ tốt nghiệp, tình cờ thay, họ được phân công trở lại trường cũ giảng dạy sau khi tốt nghiệp.
Quý Tư Âm là người có giao thiệp tốt. Khi gọi điện các bạn cùng lớp, cô ấy liên tục gọi họ hết “bảo bối” thì lại là “bạn yêu” khiến Nguyễn Sương nổi da gà. Nguyễn Sương không thể nhớ nổi tên của người bạn học cũ này, sau khi Quý Tư Âm nhắc đến cô có một chút ấn tượng mơ hồ. Cô ấy là một người ít được biết đến trong lớp, ngoại hình bình thường và tính cách trầm lặng. Vị trí của cô ấy trong lớp là tổ trưởng vì ngồi ở hàng ghế đầu. Chủ nhiệm lớp thường giao cho những học sinh ở hàng đầu tiên làm tổ trưởng để dễ quản lý. Nguyễn Sương thậm chí đã quên mất cô bạn đó có diện mạo như thế nào. Suy cho cùng thì thời gian thật tàn nhẫn, những người bạn cùng lớp ngày đêm kề vai sát cánh bên nhau suốt ba năm cấp ba giờ đây xa cách gần mười năm, giọng nói và nụ cười của nhau cũng đều đã bị lãng quên.
Tính cách của người bạn cùng lớp đó đã vui vẻ hoạt bát hơn trước rất nhiều, cô ấy nói: “Không thể không thay đổi được, là giáo viên kiêm chủ nhiệm đứng lớp, mỗi ngày tớ phải giảng ít nhất một vạn từ vô nghĩa.”
Nguyễn Sương không khỏi bật cười.
Quý Tư Âm hỏi cô: “Học sinh cấp 3 bây giờ vẫn yêu nhau sao?”
“Có chứ, nhiều hơn chúng ta hồi đó,” cô ấy nói “Tớ nhớ hồi đó dù chúng ta có phải lòng nhau thì cũng phải đợi cho đến khi tốt nghiệp mới chính thức ở bên nhưng giờ thời thế đã thay đổi, học sinh mới lớp 10 đã biết yêu đương cả rồi.”
“Sau khi tốt nghiệp mới chính thức ở bên nhau, Sương Sương, là đang nói về cậu đấy.” Quý Tư Âm hỏi Nguyễn Sương với vẻ ranh mãnh.
Nhìn thấy Quý Tư Âm công khai trêu chọc Nguyễn Sương, cô bạn cùng lớp cũng không dè dặt nữa mà nói: “Hồi đó trong lớp chúng ta rất nhiều người lạc quan về mối quan hệ giữa cậu và Chu Hoài An nhưng tớ luôn cảm thấy hai người sắp rạn nứt.”
Nguyễn Sương tò mò: “Tại sao?”
“Trước khi điền đơn không phải sẽ quay lại trường để lấy tờ ‘Hướng dẫn điền đơn đăng ký thi đại học’ sao? Hôm đó khi tớ đến lấy, tình cờ gặp phải Chu Hoài An. Cậu ấy đang tán gẫu với các bạn học khác trong lớp, có người hỏi: “Hai người yêu nhau, có phải cũng định thi vào cùng một trường không?””
“Chu Hoài An nói cậu thi không tốt nên dự định đăng ký vào một trường đại học ngoài tỉnh. Cậu ta còn nói cho tôi biết tên trường cậu muốn nộp đơn. Thị trấn nơi trường đó toạ lạc cũng có mấy trường đại học nổi tiếng khác, không tệ hơn Đại học Nam Kinh là bao. Mọi người bắt đầu xôn xao và bảo cậu ta nộp đơn vào một trong những trường đó. Cậu ta nói đó cũng là điều cậu ta đã nói với cậu nhưng cậu đã từ chối cậu ta.”
Quả thực là vậy, Nguyễn Sương không thích Chu Hoài An vì cô mà hy sinh.
Giống như hồi còn học đại học, anh nhận được giấy báo nhập học từ một trường nước ngoài và hỏi cô: “Miên Miên, em có muốn anh ở lại trong nước không? Anh có thể ở lại vì em.”
Cô ghét cái kiểu tình cảm – vì cô – mà hi sinh. Từ ngoài nhìn vào, anh ta có vẻ là một người bạn trai tốt và vị tha. Nhưng thực ra bên trong đã toan tính hết trong đầu và ghi nhớ hết tất cả những gì bản thân anh ta hy sinh cho cô, từng chút một. Khi tình cảm còn đang tốt đẹp đương nhiên anh ta sẽ không so đo chuyện này nhưng một khi có xảy ra tranh chấp, anh ta sẽ đem quyển sổ ghi chú công lao tính hết mọi hy sinh và cống hiến của mình chỉ bằng một câu – “Nếu không phải vì em.”
Nếu không phải vì em, liệu anh có phải xa quê hương để đến một nơi xa lạ học đại học không?
Nếu không phải vì em, liệu anh có phải chọn một ngôi trường có điểm xét tuyển thấp hơn nhiều so với điểm thi đại học mà anh đạt được không?
Nếu không phải vì em…
Anh làm tất cả những điều này là vì em, nên em phải thông cảm cho anh, bao dung anh, hiểu cho anh và yêu anh nhiều hơn.
Nguyễn Sương không muốn kiểu tình yêu này, nhìn thì rất yêu nhưng nó nặng nề đến mức khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Giống như một tảng đá khổng lồ treo lơ lửng trên đầu, sớm muộn gì cũng rơi xuống và làm cô bị thương.
Nguyễn Sương nhẹ nhàng mỉm cười, hỏi người bạn cùng lớp: “Sau đó thì sao, cậu còn nghe được gì nữa không?”
Bạn cùng lớp: “Tớ nghe thấy Chu Hoài An thở dài nói rằng có đôi khi cậu ta nghi ngờ không biết cậu có thực sự thích cậu ta hay không. Bạn trai luôn bằng lòng thay đổi mọi thứ vì cậu nhưng cậu lại từ chối.”
Nguyễn Sương bình tĩnh nói: “Lúc đó tớ thật sự thích anh ta. Nếu anh ta thay đổi nguyện vọng mà không nói với tớ một lời, tớ vẫn sẽ rất vui.”
Ít nhất, cô sẽ không cảm thấy gánh nặng hay tội lỗi.
“Tớ cũng nghĩ như vậy. Nếu anh ta muốn sống cùng thành phố với cậu thì nên âm thầm thay đổi nguyện vọng và tạo bất ngờ cho cậu khi nhận giấy thông báo nhập học. Thay vì hỏi đi hỏi lại bạn gái thì hãy nói là không muốn yêu đương mỗi người một nẻo nên đã thay đổi nguyện vọng, cậu nói xem có phải vậy không?”
Nói chuyện với những người thông minh thật dễ chịu.
Nhưng Quý Tư Âm không nhịn được, cô ấy ngơ ngác hỏi: “Hai cái này có gì khác biệt sao?”
“Khác nhau ở chỗ,” Nguyễn Sương mỉm cười, “Không cần biết nguyên nhân vì sao chúng tớ cãi nhau hay chia tay, anh ta có thể đi phàn nàn với tất cả mọi người kiểu – “Tôi đã làm tất cả những điều này vì cô ấy, cô ấy còn có gì không hài lòng nữa?” Thay vì nói là “Tôi tự nguyện muốn làm như vậy”.
Bởi vì anh hỏi ý kiến cô và cô đã gật đầu.
Chợt, Nguyễn Sương ngạc nhiên phát hiện ra Trần Cương Sách thế mà lại phù hợp với hình tượng bạn trai lý tưởng của cô. Anh chưa bao giờ nói câu “vì cô” nhưng những việc mà anh làm đều “vì cô”.
Trong khi nói chuyện, họ đi về phía tòa nhà giảng dạy. Tại sảnh tầng một của tòa nhà giảng dạy, họ nhìn thấy một người vốn không nên xuất hiện ở chỗ này. Có lẽ trong mắt Chu Hoài An, bọn họ là những người không nên có mặt ở đây. Chu Hoài An đang nói lời tạm biệt với một người đàn ông trung niên, khi quay người lại đã nhìn thấy nhóm Nguyễn Sương.
Chu Hoài An có chút bất ngờ, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng đầy kinh ngạc: “Sao lại gặp em ở đây rồi?”
Quý Tư Âm từng có ấn tượng rất tốt với Chu Hoài An nhưng sau khi biết được lý do anh ta chia tay với Nguyễn Sương, ấn tượng tốt đẹp trong cô ấy đã biến mất hoàn toàn, Chu Hoài An chỉ là thứ rác rưởi không thể tái chế được mà thôi. Sau khi nghe hai người bạn phân tích ngày hôm nay, cô ấy chợt phát hiện gọi anh ta là rác rưởi vẫn còn là xúc phạm rác rưởi ấy chứ. Kết quả đống rác rưởi này lại dám nói chuyện với người bạn thân của cô ấy bằng một giọng điệu thân mật và quen thuộc.
Sắc mặt Quý Tư Âm khá khó coi, giọng điệu gay gắt nói: “Đừng làm ra vẻ quen biết nhau. Cậu có hôn thê thì nên cẩn thận một chút.”
Chu Hoài An lập tức giải thích: “Tôi đã hủy bỏ hôn ước rồi.”
Nghe vậy, Quý Tư Âm và người bạn cùng lớp kia trố mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn về phía Nguyễn Sương. Vẻ mặt Nguyễn Sương vẫn bình tĩnh, cô khẽ mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nói với Chu Hoài An: “Tìm một chỗ, nói chuyện?”
Chu Hoài An mừng rỡ, có thể nhìn thấy vẻ mặt chứa đựng cảm xúc như ánh trăng sáng sau lớp mây tan.
Trường học là nơi không thích hợp để trò chuyện vì nó quá nghiêm túc, họ đi qua một quán cà phê bên ngoài trường. Quán cà phê này đã mở từ khi họ còn đi học, mười năm sau nó vẫn đứng sừng sững ở đây, chỉ có người quản lý là đã thay đổi. Mười giờ sáng ngày trong tuần, quán cà phê vừa mở cửa thì họ là những khách hàng đầu tiên. Chu Hoài An và Nguyễn Sương ngồi đối diện nhau. Cách đó hai chiếc bàn, Quý Tư Âm giả vờ gọi món nhưng thực ra cô ấy đang chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người họ.
Người bạn học kia khuyên cô ấy: “Cậu đừng nghe lén. Như thế rất bất lịch sự.”
Quý Tư Âm thẳng thừng nói: “Tớ sợ Sương Sương bị ức hiếp, tên cặn bã đó luôn mang dáng vẻ đạo mạo tử tế, thật đáng ghét!”
Nguyễn Sương cũng không ngại để Quý Tư Âm nghe được hết cuộc trò chuyện giữa hai người vì không có gì phải bí mật cả. Nếu có gì đó đáng xấu hổ thì chắc chắn là suy nghĩ bẩn thỉu của Chu Hoài An. Người quản lý mang đến hai ly đồ uống, Nguyễn Sương không cần phải tỉnh táo nâng cao tinh thần nên gọi một ly nước ép cam tươi.
Uống được mấy ngụm, cô hỏi Chu Hoài An: “Sao anh lại tới đây?”
“Em họ của tôi đang học ở đây, vừa qua có tranh chấp gây sự với bạn học trong trường, tôi tình cờ đến đây đi công tác nên ghé qua xem thử.”
“Ừm.”
Hỏi thăm sơ sài xong, Nguyễn Sương đi thẳng vào vấn đề: “Vì sao anh lại hủy bỏ hôn ước?”
Không đợi Chu Hoài An trả lời, cô đã trả lời thay anh ta, cười hỏi: “——Là vì tôi à?”
Đã lâu rồi cô chưa nở nụ cười dịu dàng như vậy với anh ta, Chu Hoài An nghĩ rằng cô rất vui vì anh ta đã hủy bỏ hôn ước. Điều này chứng tỏ trong lòng cô vẫn có anh ta.
Chu Hoài An háo hức gật đầu: “Là vì em. Từ trước tới giờ em là người duy nhất mà anh muốn lấy làm vợ.”
“Tại sao lại là tôi?” Nguyễn Sương chậm rãi hỏi anh ta.
“Bởi vì anh thích em nên anh bằng lòng làm bất cứ điều gì vì em.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật.”
—
Giọng Nguyễn Sương trầm đi: “Sau khi chúng ta chia tay được một tuần anh đã có bạn gái mới là bởi vì thích tôi sao? Trong mấy năm anh có vị hôn thê nhưng lại cũng chẳng thiếu bạn gái bên ngoài, qua đêm với công chúa ở câu lạc bộ cũng là vì muốn kết hôn với tôi sao?”
Giọng cô rất êm tai, nghe giống như đang nói lời yêu đương. Nhưng mỗi một câu một chữ lại đều giống như một nhát dao đâm vào Chu Hoài An, đau đến mức khiến anh ta cảm giác mình như đang co giật.
Lúc này ngoài trời ánh nắng chói chang, gương mặt Chu Hoài An hơi u ám, mang theo vẻ nho nhã thong dong thường ngày, “Sau khi kết hôn với em anh sẽ toàn tâm toàn ý yêu em.”
Lời hứa hẹn giống như hạt bụi dưới ánh nắng, chỉ cần đưa tay ra là có thể sờ được. Sau đó khi năm ngón tay mở rộng, những hạt bụi ấy lập tức len qua kẽ tay, không thể bắt được một chút gì.
Chu Hoài An: “Chỉ là sau khi gặp được rất nhiều người thì anh phát hiện người mình yêu nhất vẫn là em. Yêu là phải không ngừng chứng minh, anh đã hiểu rõ lòng mình rồi.”
Nguyễn Sương nói: “Anh chưa từng thử yêu họ sao?”
Chu Hoài An: “Anh đã từng thử, nhưng anh phát hiện tình yêu với họ chỉ bằng một phần mười, không, một phần một nghìn so với tình yêu dành cho em.”
Nguyễn Sương cười: “Nhưng tôi không muốn tình yêu của anh, yêu rất nhiều người rồi mới quay lại nói yêu tôi.”
Chu Hoài An: “Như vậy có gì không tốt chứ? Bây giờ anh đã hiểu cách yêu một người rồi.”
Nguyễn Sương nói: “Nhưng tôi không muốn tình yêu này, thứ tôi muốn là sau khi anh gặp nhiều người, phát hiện người mình yêu chỉ có tôi.”
Nghe vậy Chu Hoài An nhìn vào mắt Nguyễn Sương, ngây thơ lại bất đắc dĩ: “Miên Miên, em đã 27 tuổi rồi, không còn là cô gái nhỏ mười bảy nữa, sao lại có suy nghĩ đơn thuần như vậy được chứ? Trên thế giới này có tình yêu của mấy ai là trong sáng, trung thành được chứ? Giống như bạn tốt nhất của em, Quý Tư Âm, không phải cô ấy cũng đã yêu rất nhiều người hay sao?”
“Nói chuyện giữa hai chúng ta là được, không cần phải lôi người khác vào.” Ý cười trong mắt Nguyễn Sương giống như khối nước đông lại, “Nếu như anh yêu tôi thì chắc vẫn còn nhớ, tôi luôn bênh vực bạn thân mình.”
“Được, anh xin lỗi, anh không nên lấy Quý Tư Âm ra làm ví dụ.” Chu Hoài An cúi đầu xin lỗi, “Em gặp qua bao nhiêu cặp đôi chung thuỷ cả một đời chứ?”
“Tôi không cần anh phải chung thuỷ cả đời, tôi chỉ c ần sau khi gặp tôi, người anh yêu chỉ có tôi mà thôi.”
“Lòng người phải luôn được kiểm chứng.”
“Luôn được kiểm chứng mà anh bảo là vừa lên giường với người phụ nữ khác, trong lúc cao trào lại nhớ đến tôi sao?”
Chu Hoài An nhíu mày: “Miên Miên, lời này không phải là lời một cô gái nên nói.”
“Lời gì? Lên giường sao?” Nguyễn Sương chớp mắt, “Chẳng lẽ tôi phải thủ thân như ngọc vì anh?”
“Tôi…”
“Nếu như sau khi chia tay anh đã vì tôi mà thủ thân như ngọc thì Chu Hoài An, bây giờ chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn ngay.” Nguyễn Sương nhướng mày nhìn anh ta, “Chu Hoài An, anh dám nói thật không?”
Mặc dù lời Nguyễn Sương nói vô cùng mê hoặc nhưng Chu Hoài An lại không thể đáp ứng được yêu cầu của cô. Anh có thể nói dối, song, từ khi cô xé đi lớp vỏ bọc bên ngoài của anh ra, anh ta mới biết được rằng thì ra trước giờ cô luôn kháng cự là bởi đã biết được bộ mặt này của anh ta. Anh ta không thể duy trì bộ dáng ung dung đường hoàng được nữa, dần cúi đầu xuống, không còn chút kiêu ngạo nào. Giọng cũng dần mất đi sức lực, âm thanh mang theo sự khẩn cầu.
“Miên Miên, anh có thể bảo đảm rằng mình sẽ toàn tâm toàn ý yêu em.”
Nguyễn Sương không chút lay động: “Mấy năm nay tôi chưa từng hối hận vì đã chia tay với anh, cũng chưa từng nhớ đến anh.”
Bây giờ cô đồng ý nói chuyện với Chu Hoài An không phải là để tiếp tục mối tình cũ mà là muốn cắt đứt hoàn toàn với anh ta. Sau khi chia tay nghe được rất nhiều lời đồn đoán rằng anh ta vẫn thích cô, nhưng cô đều bỏ ngoài tai. Không phải là vì vẫn nhớ bạn trai cũ, mà do…rốt cuộc thì đây cũng là mối tình đầu, cô có thể cho anh ta chút thể diện.
“Chu Hoài An, nếu như anh vẫn muốn duy trì hình tượng của mình trước mặt bạn học cũ thì phiền anh tránh xa tôi một chút, tôi không muốn nghe thấy bất kì chuyện nào liên quan đến anh và tôi nữa, cũng không muốn dây dưa gì với anh. Anh cũng biết đấy, một khi tôi nhẫn tâm thì không ai nhẫn tâm bằng tôi được, mấy chuyện rách nát anh làm ra, tôi sẽ thêm mắm thêm muối rồi nói cho tất cả mọi người, bạn học, thầy cô, đàn em, thậm chí là tất cả mọi người anh quen ở Nam Thành.”
“Đây không phải là thỉnh cầu, là mệnh lệnh.” Giọng cô không cao không thấp nhưng lại có sức trấn áp đến cực điểm, “Hy vọng anh làm theo.”
Nói xong cô đứng dậy rời đi, Quý Tư Âm ở bên cạnh lập tức đi theo.
Làn gió oi bức thổi đến, Quý Tư Âm giơ ngón tay cái lên: “Sương Sương, ban nãy cậu ngầu thật.”
Nguyễn Sương cười: “Cũng bình thường, chỉ là tớ mệt rồi, mỗi lần từ chối anh ta đều giả bộ thâm tình, làm như tớ không biết mấy chuyện rách nát anh ta làm ấy.”
Quý Tư Âm kinh ngạc: “Anh ta thật sự…” Thích làm bừa thật đấy.
Cô không nói ra mấy chữ sau.
Nguyễn Sương giống như chú giun trong bụng cô ấy, gật đầu, “Ừm, một kẻ lăng nhăng.”
Quý Tư Âm: “Cậu biết từ khi nào vậy.”
Nguyễn Sương đáp: “Từ rất lâu rồi.”
Một tuần sau khi chia tay, lúc anh ta có bạn gái mới thì cô đã biết rồi. Lúc anh ta có bạn gái mới cũng không quên gửi tin nhắn đến nói nhớ cô, yêu cô. Nguyễn Sương bị quấy rầy không chịu được nữa, xoá hết các phương thức liên lạc của anh ta đi. Không phải thái độ cô đối với hai người bạn trai cũ không giống nhau, mà là sau khi chia tay, những việc Trần Cương Sách và Chu Hoài An làm hoàn toàn khác nhau.
Trong lúc suy nghĩ, Nguyễn Sương ngẩng đầu lên, bóng cây sum sê, ánh mặt trời len qua nhành cây kẽ lá, chiếu lên người. Ánh sáng rực rỡ lọt vào mắt cô, từng vòng, từng vòng một, giống như ngọn sóng khẽ lay động. Phải làm sao đây?
Cô rất nhớ anh. Khá nhớ người bạn trai cũ chia tay ba năm chưa từng chủ động liên lạc với cô.
–
Lúc Trần Cương Sách nhận được cuộc gọi từ Nguyễn Sương, anh còn tưởng rằng mình nằm mơ.
Tối qua anh ăn cơm với một người bác chuẩn bị nghỉ hưu, người bác ấy trước kia có từng đi bộ đội, tửu lượng rất tốt. Rượu trắng được ủ vài năm mùi rất thơm, nhưng vừa uống xuống lại cay không thôi. Người bác này uống rượu giống như uống nước, ông uống một ly Trần Cương Sách cũng phải uống một ly, uống đến cuối buổi, đầu óc anh không còn tỉnh táo nổi nữa. Nôn một trận xong mới lết được về khách sạn.
Cuộc gọi qua Wechat vang lên rất lâu, lâu đến mức vang lên rồi dừng lại, rồi lại vang lên, người ở đầu dây bên kia rất kiên nhẫn.
Đến lần thứ ba Trần Cương Sách mới cầm máy lên, anh không nhìn người gọi đến là ai, giọng say rượu bị làm tỉnh giấc khàn đặc, “Alo…” một tiếng, Nguyễn Sương nghe thấy giọng này còn tưởng tối qua anh đã đi làm chuyện gì đáng xấu hổ. Dù sao cô cũng đã quá quen với âm thanh này, trước kia sau khi ‘chiến đấu’ cả đêm, ngày hôm sau khi tỉnh giấc giọng anh cũng hệt vậy. Nguyễn Sương nhìn cành cây ngả ra cùng lá cây đong đưa, cô không lên tiếng.
Mãi không nhận được câu trả lời, Trần Cương Sách đành phải mở mắt ra nhìn màn hình điện thoại. Nhìn xong anh còn tưởng đây là mơ, lập tức ngồi dậy, xác định quả thực là Nguyễn Sương.
“Sao lại gọi cho anh vậy?” Anh tự hỏi tự trả lời, “Nhớ anh rồi sao?”
“Anh đang ở khách sạn nào vậy?” Nguyễn Sương nhẹ giọng hỏi.
Trần Cương Sách nói tên khách sạn cho cô, tiện thể nói luôn số tầng và số phòng, anh không tin cô sẽ đến tìm mình cho lắm. Anh dựa vào đầu giường, giọng khàn khàn bắt đầu v3 vãn, dù cách điện thoại nhưng cũng khiến người ra đỏ mặt.
“Trên giường ngoài anh ra thì không có ai khác cả, muốn đến ngủ với anh không?”
Giọng Nguyễn Sương nhàn nhạt: “Ồ, vậy để tôi qua.”
Cho dù nói đến như vậy nhưng Trần Cương Sách vẫn không coi là thật. Sau khi bị cô đánh thức, dù cố gắng thế nào đi nữa anh cũng không ngủ tiếp được, chỉ bằng việc cô chủ động gọi đến thôi cũng đủ khiến trái tim anh không bình tĩnh được rồi. Lái xe trên đường cao tốc đưa cô về nhà, Trần Cương Sách tưởng rằng tốt xấu gì cô cũng sẽ mời anh một bữa cơm, nhưng cô nhóc này lại khá vô lương tâm, bỏ mặc anh hai ngày nay. May là đến ngày thứ ba cô đã chủ động gọi cho anh. Trần Cương Sách không có thói quen nằm ì trên giường, sau khi tỉnh giấc lập tức đi đánh răng rửa mặt, vừa rửa mặt xong đã nghe thấy tiếng chuông cửa.
Ding doong.
Anh không gọi nhân viên phục vụ.
Cánh cửa mở ra, hình ảnh chỉ có trong tưởng tượng lại trở thành sự thật. Nguyễn Sương xuất hiện trước mắt anh, anh cong môi lên nhưng giọng lại bị cô nuốt lấy mất. Nguyễn Sương hôn anh, cơ thể nóng bỏng dán lại gần, anh không quen mặc quần áo đi ngủ nên lúc này cảm nhận được cơ thể càng nóng hơn. Anh không hỏi cô tại sao lại chủ động như vậy, vào một giây ngay sau khi cô nhào vào lòng mình anh đã đưa tay ôm chặt eo cô bế vào phòng. Ở huyền quan nơi quần áo Nguyễn Sương rơi xuống, chúng bị cô dẫm dưới chân. Phòng khách sạn đều sẽ có đồ phòng hộ.
Vỏ ngoài bị anh dùng răng xé ra, lúc đang định đeo bao thì Nguyễn Sương đẩy anh ra, tư thế thay đổi, cô ngồi vào lòng anh, ánh mắt ẩm ướt đẫm xu@n tình, cô cầm qua: “Để tôi.”
Tất cả đều do cô chủ động, tất cả đều do cô khống chế. Trên dưới trái phải, vòng eo nhỏ nhắn duyên dáng giống như đang nhảy múa, đầy sống động và rực rỡ. Rất lâu xong, căn phòng giống như vừa trải qua một cơn mưa ẩm ướt, bầu không khí ngập tràn mùi hương đặc trưng. Trần Cương Sách bế cô đi tắm nhưng Nguyễn Sương lại kéo không cho anh động.
Trần Cương Sách nhìn sâu vào mắt cô: “Hôm nay em sao vậy?”
Nguyễn Sương ngẩng đầu nói: “Trần Cương Sách, anh có thích tôi của hiện tại không?”’
Trần Cương Sách biết câu nói này của cô chỉ là cố ý, nhưng anh không đoán được mục đích của cô.
Anh cũng không để ý mà đáp: “Thích chứ.”
Giọng Nguyễn Sương mềm đi, vô cùng quyến rũ: “Vậy sau này tôi sẽ thường xuyên đến tìm anh, được không?”
Yết hầu Trần Cương Sách khẽ động, anh thấp giọng: “Bảo bối, sao em lại đột nhiên tốt vậy chứ?”
Thật ra anh rất ít khi gọi cô như vậy, đa phần anh đều gọi biệt danh của cô, Miên Miên. Nguyễn Sương vẫn luôn cảm thấy cách gọi ‘bảo bối’ này khá ngấy, nhưng khi anh thốt lên cô lại có cảm giác đ ộng tình hơn cả một nụ hôn sâu.
“Như vậy có tốt không?” Cô khẽ hỏi.
“Tốt chứ, em trở lại bên cạnh anh.” Giọng Trần Cương Sách thật giống như khi có lại được một thứ đã từng mất đi.
Nguyễn Sương nói: “Không phải trở lại bên anh, mà lúc tôi cần anh, anh có thể được lên giường tôi.”
Trần Cương Sách nhìn chằm chằm Nguyễn Sương, thử phân biệt xem lời cô nói là thật hay giả, hiển nhiên, cô không có nói đùa. Anh cúi đầu nhìn làn da lưu lại đầy dấu vết tình ái của cô, trắng sáng đến vô cùng.
Anh không hiểu mà cười: “Em còn định coi anh là công cụ giải quyết nhu cầu s1nh lý?”
Nguyễn Sương nói: “Tôi không có tìm người một cách tuỳ tiện, ít nhất sau khi chia tay với tôi, anh không có lên giường với người khác.”
Trần Cương Sách thầm thì: “Cũng khá kén chọn nhỉ.”
Nguyễn Sương không đoán được thái độ của anh, đưa tay đẩy anh ra: “Không muốn thì thôi, tôi tìm người khác.”
“Anh không có nói là không muốn.”
Trần Cương Sách kéo cô lại, anh thích ứng rất nhanh với thân phận mới này, cắn tai cô và nói: “Trước kia em thích anh cắn em nhất, hôm nay có muốn không?”
Chữ cắn chia làm đôi thành hai chữ độc lập.*
Ánh mắt Nguyễn Sương mơ màng, khát vọng làm ý chí phai đi, cô khẽ gật đầu.
“Muốn.”
—
*Chữ cắn (咬) có hai chữ hán tạo nên, gồm khẩu (口)và giao (交), khẩu có nghĩa là miệng thì ai cũng biết rồi, còn giao, là giao trong ‘gi@o hợp’ nha~