Trăng Gió Nơi Đây - Chương 37
Chương 37
—
Trần Tụng Nghi hơi khom lưng, cúi người thò đầu ra nhìn xuống lầu. Cô mơ hồ nghe thấy một giọng nữ quen thuộc, hình như là Nguyễn Sương. Sau khi nhìn kỹ hơn, cô ấy phát hiện ra đó chính là Nguyễn Sương.
Cô sợ gây ra hiểu lầm, càng sợ thân phận của mình bị bại lộ nên cố ép giọng trở nên khàn khàn: “Trần Cương Sách, nếu anh lại vứt quần áo của em đi, em sẽ mách với ông nội, để ông đánh anh một trận.”
Nguyễn Sương sửng sốt một lát.
Trần Cương Sách mỉm cười: “Con gái của chú hai tôi.”
Nguyễn Sương mất tự nhiên gật đầu, ánh mắt rơi vào bàn tay anh đang nắm tay cô.
Trần Cương Sách vội vàng buông tay cô ra, ho mấy tiếng, khàn giọng nói: “Vào ngồi nhé?”
Nguyễn Sương: “…Không được.”
Trần Cương Sách lại nắm chặt lấy cánh tay cô, nói: “Ngồi một lát đi.”
Đưa đẩy nửa tiếng, cuối cùng Nguyễn Sương cũng bước vào nhà. Thật ra cô cũng không rõ tình huống này là sao? Tại sao cô lại vào đây?
Lòng người quả thực khó hiểu, thậm chí cô còn không thể giải thích được suy nghĩ của chính mình.
Đồ đạc trong nhà không có thay đổi gì so với ba năm trước. Trần Cương Sách không thích có giúp việc đi lại trong nhà, tuy nhà cửa ngăn nắp sạch sẽ nhưng bầu không khí lại nguội lạnh. Bàn cà phê trong phòng khách chất đầy tài liệu, trong phòng ăn chỉ có một ấm đun nước và một ly nước. Anh đặt mọi thứ lên bàn ăn, trên túi thuốc Bàng Tiện mang đến có ghi chỉ định của bác sĩ về cách sử dụng. Anh mở hai hộp, lấy ra vài viên thuốc. Anh lại rót thêm một cốc nước nữa rồi đưa cho Nguyễn Sương.
Nguyễn Sương cứng ngắc nói cảm ơn. Cô rũ mi nhìn chằm chằm vào ly nước trước mặt, chất lỏng trong suốt như đang cuồn cuộn dưới ánh sáng, cảm xúc trong mắt cô khó mà phân biệt rõ ràng được.
Trần Cương Sách ngồi xuống chiếc ghế sô pha khác, trong giọng nói khàn khàn mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Những năm qua em thế nào?”
Đây là đang ôn lại chuyện cũ.
Không hiểu sao Nguyễn Sương lại có cảm giác như giáo sư đang hỏi sinh viên tiến độ luận văn của các bạn thế nào, tốt hay xấu, suôn sẻ hay bế tắc.
“Khá tốt.” Cô nói, “Còn anh thì sao?”
“Cũng vậy.”
Khi nói anh ho từng cơn nhưng giọng điệu thoải mái như một người bạn đang hồi tưởng chuyện cũ, không hề có chút oán hận hay chất vấn những câu hỏi còn đang cánh cánh trong lòng, ví dụ như hỏi cô tại sao lúc trước lại rời đi, hỏi liệu cô có từng nghĩ đến việc quay trở lại hay không.
Nhưng anh không hỏi, là đã quên hay chẳng còn quan trọng, cô cũng không muốn biết. Anh chỉ đang chịu đựng sự rung động mạnh mẽ trong lòng, đè nén cảm giác khó chịu trong cổ họng và đáy mắt, hỏi cô: “Em ăn tối chưa?”
Nguyễn Sương nói vẫn chưa.
“Ăn tối trước rồi hẵng đi.”
Cô ngơ ngác quay người lại nhìn bàn ăn trống không, trong mắt hiện rõ lên vẻ nghi vấn, mang theo một tia trêu chọc không giấu giếm: “Bữa tối của anh chỉ là nước sôi để nguội thôi à?”
Trần Cương Sách cười đến lồ ng ngực run rẩy nói: “Tôi đã gọi đồ ăn, sẽ sớm giao tới thôi.”
Vừa dứt lời thì chuông cửa vang lên, anh đứng dậy đi ra. Khi quay lại, trong tay có thêm hai túi đồ ăn có in logo của nhà hàng. Trong túi có vài hộp cơm, anh lấy từng hộp một ra rồi đặt lên bàn.
“Đến đây ăn nào.”
Một khoảnh khắc nào đó trong trí nhớ của cô cũng giống với cảnh tượng như bây giờ. Nguyễn Sương nhắm mắt lại, đầu óc rất hỗn loạn.
Đây là trải nghiệm mà chưa từng có trước đây, khi đối mặt với Chu Hoài An cô chưa bao giờ nghĩ đến quá khứ của cả hai. Cô nhận ra rằng bản thân cũng giống như Bàng Tiện, ghét những người như cô, những người giả vờ không quan tâm đ ến bất cứ điều gì, không để cho người khác hiểu được suy nghĩ bên trong của họ. Nhưng ngay cả cô cũng không thể hiểu được chính mình.
Cô hoảng hốt đứng dậy: “Tôi không ăn đâu.”
Động tác đặt hộp cơm xuống của Trần Cương Sách có chút chậm chạp, anh nghiêng người nhìn về phía Nguyễn Sương, khựng lại vài giây.
Vẻ bất an trên mặt dần biến mất, anh ngước mắt nhìn cô: “Sao vậy?”
Nguyễn Sương hít sâu một hơi nói: “Chuyện khách sạn, cảm ơn anh đã giúp đỡ.”
Trần Cương Sách cười thất vọng: “Nguyễn tổng cảm ơn người khác như vậy sao?”
Trên mặt Nguyễn Sương hiện thật rõ chữ lòng lang dạ sói: “Tôi không có nhờ anh giúp tôi.”
Trần Cương Sách không hề tức giận, giọng điệu nhẹ nhàng thản nhiên: “Tôi cũng không yêu cầu em đưa điện thoại đến đây, tại sao em lại không chọn dịch vụ giao hàng nhanh?”
Hết câu này đến câu khác sấn tới, sự bình tĩnh lâu nay của Nguyễn Sương bị anh xé rách một cách dễ dàng. Cô đã có thể tự thuyết phục cũng như lừa dối bản thân mình, nhưng chỉ bằng một câu nói anh đã vạch trần bộ mặt thật của cô.
Nguyễn Sương tức giận nói: “Mặc kệ như thế nào đi chăng nữa, Trần Cương Sách, anh cũng đừng cho rằng chỉ vì anh giúp tôi thì tôi phải cảm kích và biết ơn anh.”
“Lúc tôi giúp em chưa từng nghĩ đến việc muốn em sẽ cảm ơn.”
Trần Cương Sách cúi đầu nghịch hộp cơm với thái độ thản nhiên, cũng không nhìn Nguyễn Sương lấy một cái, anh càng nghĩ càng thấy uất ức, càng muốn cười lớn: “Dựa vào cái gì mà em cảm thấy tôi giúp em là để được em cảm ơn? Nếu muốn em báo đáp thì cũng có rất nhiều cách để gây khó dễ rồi khiến công ty của em không thể hoạt động được. Trong lúc em vô vọng cầu xin sự giúp đỡ thì tôi sẽ đường hoàng xuất hiện và giang tay ra với em.”
“Chỉ cần tôi muốn thì dù thế nào em cũng trốn không thoát được đâu.” Trần Cương Sách liếc cô một cái, ánh mắt tối tăm.
Nguyễn Sương bị câu nói của anh làm cho sửng sốt, không chút nghi ngờ lời nói ấy, bởi tất cả đều đúng với sự thật. Anh không chỉ có năng lực ngăn cản việc cô mở công ty mà còn có thể đuổi cô ra khỏi Nam Thành dễ như trở bàn tay.
Cô nhìn chằm chằm Trần Cương Sách cho đến khi hốc mắt ươn ướt, khóe mắt đỏ bừng, mới hỏi anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Rõ ràng là không khí đang căng thẳng nhưng Trần Cương Sách đột nhiên thở dài, đặt đồ trong tay xuống, đi thẳng đến trước mặt Nguyễn Sương. Thân hình cao lớn của anh che khuất một khoảng ánh sáng lớn, tạo nên một vệt tối phủ trên lông mi của cô. Nguyễn Sương vô thức lùi lại một bước, đột nhiên có một bàn tay đặt lên eo cô, Trần Cương Sách ấn cô vào trong ngực buộc phải ngẩng đầu nhìn anh.
“Trần Cương Sách, anh…”
“…Muốn đẩy tôi ra sao? Hay là muốn mắng tôi?” Giọng nói của Trần Cương Sách không chút thăng trầm, tiếng ho khan cũng không còn nữa, trầm thấp như ngọc thạch, chạm thẳng vào trái tim cô. Anh thở dài, hít một hơi rồi nói với giọng bất lực và bao dung: “Tôi sẽ không làm gì em cả, chỉ muốn hỏi em một câu. Sau khi em thành thật trả lời thì sẽ để em đi ngay lập tức.”
Nguyễn Sương đặt tay lên ngực anh, lòng bàn tay nóng bừng lên.
Cô hỏi: “Về vấn đề gì?”
“Mấy năm này không có tôi bên cạnh, em có hạnh phúc không?”
Nguyễn Sương ngước mắt lên, kiên định nhìn anh rồi nói: “Hạnh phúc, anh biết đấy, tình yêu không phải là thứ duy nhất trong đời tôi.”
“Nhưng tôi thì không.” Trần Cương Sách cụp mắt xuống, nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình, mê ly lại lưu luyến, quyến luyến kể ra: “Tôi vốn tưởng rằng mất đi em cũng không có gì to tát, nhưng không phải vậy. Miên Miên, trong ba năm qua tôi rất ngoan, không có người phụ nữ nào bên cạnh, cũng không cần đến người phụ nữ nào khác cả.”
“Tôi không ở đây thường xuyên, chỉ khi nhớ em đến phát điên thì mới tìm về. Tôi về nằm trên chiếc giường mà chúng ta đã ngủ, để khi tỉnh dậy có thể tự nhủ rằng em chỉ dậy sớm đi học chứ không phải không ở bên cạnh tôi.”
Giọng nói của anh vô cùng quyến rũ, như xuyên qua màng nhĩ, tóm lấy tâm hồn đang run rẩy, bấp bênh của cô. Lòng người yếu mềm, Nguyễn Sương cũng không tránh khỏi cảm động. Nhưng cũng chính tại phòng khách này, mẹ anh đã nói với anh rằng người anh đang tìm kiếm không chỉ là vợ anh mà còn là con dâu của bà, là phu nhân tương lai của chủ tịch ngân hàng.
Cô thường trói mình lại trong ký ức.
“Trần Cương Sách,” Ánh mắt Nguyễn Sương trong trẻo, không chút cảm xúc nói: “Tôi đã trả lời xong câu hỏi của anh rồi, anh có thể để tôi đi được chưa?”
Nụ cười trên mặt Trần Cương Sách vụt tắt, cái ôm vừa rồi của anh dịu dàng bao nhiêu thì lúc buông ra lại lạnh lùng đến bấy nhiêu.
Anh tức giận trước sự thờ ơ bạc tình của cô, nhưng vẫn không thể giận cô nổi. Anh lui về chỗ ngồi, im lặng hồi lâu, trầm giọng nói: “Em đi đi.”
Lòng Nguyễn Sương đột nhiên thắt lại, không dám nhìn bộ dạng bất lực và chán nản của anh, vội vàng xoay người rời đi. Dù đã đi được một quãng đường dài, cô vẫn nghe thấy tiếng ho dữ dội của anh, hết cơn này đến cơn khác. Nguyễn Sương thẫn thờ đứng tại chỗ, đứng trong màn đêm u ám, trái tim cô đập một cách bất an.
Cô biết mình quá ích kỷ, nhưng cô có thể làm gì được?
Chung quy họ không phải là người cùng một thế giới. Cô không muốn sống cuộc sống như vậy nữa, bất kể lúc nào cũng sẽ có người đột nhiên xuất hiện nhắc nhở rằng cô và Trần Cương Sách không cùng một thế giới, không thể cùng nhau tiến xa hơn.
Cô phải tàn nhẫn với anh và với chính bản thân mình.
–
Trần Tụng Nghi luôn chú ý đến động tĩnh ở tầng dưới, sau khi nghe thấy tiếng ho không thể kiềm chế của Trần Cương Sách, cô ấy lo lắng chạy xuống.
“Anh trai? Anh ổn chứ?”
Trần Cương Sách chống tay mặt bàn, ho dữ dội đến mức không thể đứng thẳng, phế quản dường như muốn nổ tung.
Trần Tụng Nghi đưa tay ra giúp nhưng anh đã ngăn cô ấy lại.
Cô ấy hoảng hốt nói: “Em đã gọi bác sĩ Hứa tới. À không, giờ mà gọi thì khi nào ông ấy mới đến? Em gọi 120 nhé? Điện thoại di động của em đâu rồi? Điện thoại ở trên lầu mất rồi. Anh đợi em, em đi lấy điện thoại cái đã.”
“Được rồi, ho không chết được.” Một lát sau, Trần Cương Sách rót một ly nước, uống mấy ngụm, “Đừng làm như là anh sắp chết.”
Nhưng nhìn qua thì tình trạng của anh cũng không khác gì với người sắp chết cả. Trần Tụng Nghi giữ những lời này trong lòng, không dám nói ra.
Cô mím môi, cảm thấy bất bình thay Trần Cương Sách: “Chị Nguyễn Sương thật là máu lạnh.”
Trần Cương Sách nói: “Đừng nói xấu cô ấy.”
Trần Tụng Nghi gần như không đề cập đến chuyện đó: “Là anh bảo chị ấy máu lạnh trước.”
Trần Cương Sách hừ nhẹ, hiển nhiên không muốn nhắc tới chuyện này nữa, “Ăn đi không ăn đồ ăn nguội mất.”
Trần Tụng Nghi uỷ khuất thay anh, nhưng anh lại tỏ ra lạnh lùng như thể chuyện đó không liên quan gì đến mình.
Nhìn thấy Trần Cương Sách rời khỏi phòng ăn, Trần Tụng Nghi hỏi: “Anh không ăn à?”
“Anh không đói, không muốn ăn, em yên lặng ăn đi, ăn xong về phòng hoặc là về nhà.” Trần Cương Sách ngồi xuống ghế sô pha, cúi người tiếp tục đọc tài liệu. Sắc mặt anh trắng bệch, dáng người gầy gò, giọng điệu lãnh đạm nói: “Tóm lại là đừng có mà làm phiền anh.”
Trần Tụng Nghi khịt mũi, cầm lấy chiếc đũa chọc chọc vào phần cơm hộp. Lòng cô ấy nghẹn đến mức không nhịn được, nói: “Tại sao lúc trước hai người lại chia tay?”
Trần Cương Sách bình tĩnh, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, cười lạnh: “Câu này em phải hỏi cô ấy.”
“Vậy ra lúc đó chị ấy là người đá anh sao?”
“Em có thể giữ im lặng được không?”
“Không thể.” Trần Tụng Nghi giọng điệu gần giống như chất vấn hỏi anh “Vậy là do anh bị đá nên mới không cam lòng sao?”
Trần Cương Sách tức giận cười nói: “Nhìn qua anh giống như bị đá nên mới không cam lòng sao? Nếu anh thật sự không cam lòng thì trong ngành nên phong sát Nguyễn Sương đi là vừa. Cô ấy tài năng, am hiểu thị trường phim ngắn, lại có con mắt tinh tường, biết nhìn người. Nhưng mà vậy thì đã sao, anh đứng ở trụ sở ngân hàng nhìn xuống, đâu đâu cũng là đầu người, là vàng bạc. Trên đời này có rất nhiều người tài, trong ngành thiếu một biên kịch như cô ấy thì vẫn có thể hoạt động bình thường, chẳng ai quan tâm cô ấy sống chết ra sao cả.”
Ngoài anh ra, chỉ có anh là người duy nhất sau khi chia tay vẫn để ý đến cô.
Trần Tụng Nghi kỳ thực rất khó tin vào sự chân thành của anh trai mình. Từ trước đến nay anh luôn là một người đàn ông đào hoa không chịu trói buộc, đổi hết người phụ nữ này đến người khác. Cô ấy còn từng cho rằng anh sẽ không bao giờ vì ai mà dừng lại, nhưng ba năm qua đã chứng minh điều đó. Cuộc sống của anh nhẹ nhàng như nước, thậm chí anh còn không thường xuyên đến quán bar của Chí Cảnh Đình.
Cô ấy lại nghĩ đến Chu Hoài An. Mấy năm qua, Chu Hoài An thường xuyên liên lạc với Nguyễn Sương, nhưng Nguyễn Sương luôn phớt lờ anh ấy. Những người trong giới đều cho rằng Chu Hoài An hủy bỏ hôn ước vì Nguyễn Sương. Cô và Chu Hoài An cùng học tại UCLA, anh ấy rất nổi tiếng trong giới du học nên có rất nhiều cô gái theo đuổi, xung quanh anh ấy cũng không thiếu phụ nữ. Dù sau này về Trung Quốc đính hôn và có vợ sắp cưới nhưng vẫn không thành thật, thường xuyên ra vào hộp đêm, câu lạc bộ, qua đêm với những người phụ nữ ấy của mình. Cô ấy từng loáng thoáng nhắc tới chuyện này với Nguyễn Sương, Nguyễn Sương tựa hồ như đang nghe một câu chuyện cười.
“Anh trai……”
“Yên lặng.” Trần Cương Sách thật sự mệt mỏi, thuốc đã phát huy tác dụng, đầu óc anh choáng váng, giọng nói vô cùng mệt mỏi. “Tụng Nghi, anh rất mệt, em đừng nói nữa, để anh nghỉ ngơi một lát.”
Trần Tụng Nghi hiếm khi thấy anh trong tình trạng mệt mỏi hiện rõ như vậy. Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, nhưng giờ phút này, cô ấy càng thấy đau lòng thay anh trai mình. Suy cho cùng thì anh ấy cũng là anh cô.
–
Nguyễn Sương phát hiện gần đây trợ lý của mình tâm trạng rất không tốt. Trong cuộc họp báo cáo dự án, Trần Tụng Nghi thường xuyên mất tập trung. Nguyễn Sương hỏi cô ấy đã hoàn thành phần thông báo chưa, liên tiếp hỏi cô ấy nhiều lần nhưng Trần Tụng Nghi vẫn không có phản ứng.
“Sunny!” Nguyễn Sương cao giọng.
Trần Tụng Nghi chợt tỉnh táo lại: “A? Chị Nguyễn, sao vậy ạ?”
Người xung quanh nhìn có vẻ hóng chuyện, sôi nổi trêu chọc cô ấy: “Sunny, sao gần đây em luôn mất tập trung vậy?”
“Chị Sunny, chúng ta đang họp, chị đang nghĩ gì vậy?”
Trần Tụng Nghi cười khô khan: “Không có gì… Gần đây tôi ngủ không ngon.”
Nguyễn Sương đành phải hỏi lại câu hỏi: “Phần thông báo em đã làm hết chưa?”
Trần Tụng Nghi nói: “Xong rồi ạ. Tất cả các tài khoản tuyên truyền đều ở đây, trên đó cũng viết thời gian tuyên truyền, phía sau có thông tin đặt cọc và số tiền cần thanh toán. Khi video ra mắt, số dư cần thanh toán sẽ được chuyển ngay lập tức.”
Nguyễn Sương ừ một tiếng rồi tiếp tục cuộc họp.
—
Sau cuộc họp, Nguyễn Sương liếc nhìn Trần Tụng Nghi. Trần Tụng Nghi thu dọn đồ đạc, chán nản đi theo cô vào văn phòng.
Nguyễn Sương hỏi: “Gần đây em làm việc nhiều quá phải không? Cảm giác như ngày nào em cũng mất tập trung thế?”
Trần Tụng Nghi gãi đầu, nói mơ hồ: “Ở nhà em có chút chuyện.”
Nguyễn Sương quan tâm hỏi: “Có cần xin nghỉ phép không? Chị có thể cho em nghỉ phép vài ngày. Em yên tâm, tiền lương của em vẫn sẽ được trả đầy đủ.”
“Không, không, không.” Trần Tụng Nghi xua tay và chuyển chủ đề, “Phim của anh Bạc Văn sắp quay xong rồi, chủ nhật này sẽ có tiệc đóng máy. Ý của anh ấy là bận việc suốt một tháng nên có chút mệt mỏi, không muốn tham dự, với tư cách là bà chủ thì chị nên tham dự một chút.”
“…” Nguyễn Sương trong lòng mắng một câu th ô tục, nhưng vẫn mỉm cười: “Được rồi, gửi thời gian và địa chỉ cho chị.”
“Vâng ạ.”
Phim ngắn có sự tham gia của Trần Bạc Văn đương nhiên là tác phẩm then chốt của hãng phim. Nữ chính và một số diễn viên phụ đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới phim ngắn nên phải sắp xếp một bữa tiệc đóng máy. Cậu ta không thích tham dự những dịp như vậy, Nguyễn Sương cũng thế. Nhưng dù sao cũng phải có sếp tham gia tiệc đóng máy. Trần Bạc Văn đã không nhận catse rồi nên Nguyễn Sương không có lý do gì để không tham dự bữa tiệc đóng máy này.
Chủ nhật, cô không đi làm nên ở nhà nằm cả một ngày.
Nhà hàng nơi tổ chức tiệc là một nhà hàng Hàn Quốc, cách nhà cô không xa, chỉ mất nửa giờ đi bộ. Nguyễn Sương không lái xe nên thay quần áo rồi đi bộ tới đó. Nhà hàng đã được đặt trước, có rất nhiều người ở đó. Một số người cảm thấy ngơ ngác khi nhìn thấy gương mặt xa lạ là Nguyễn Sương, sự xuất hiện của Trần Tụng Nghi đã làm giảm bớt sự bối rối này.
Đúng là bất đắc dĩ, Nguyễn Sương cùng Trần Bạc Văn một người là chủ bên trong, một người là chủ bên ngoài. Đoàn phim chỉ biết Trần Bạc Văn nên không có ấn tượng gì về các đối tác của anh ta. Trần Tụng Nghi dẫn Nguyễn Sương đến bàn chính và ngồi xuống.
May mắn thay, các diễn viên chính đều nhận ra cô. Những người cùng giới trìu mến gọi cô là “Bảo bối”, còn những người khác giới gọi cô là “Người đẹp Nguyễn Sương”. Những diễn viên chính này đều làm việc trong ngành, gần như đều đã từng hợp tác với cô. Bạn bè cũ gặp nhau, bầu không khí tự nhiên hòa hợp lại.
Mọi người vừa trò chuyện vừa ăn thịt nướng. Nguyễn Sương và những người trong bàn uống vài chai. Sau khi bầu không khí trở nên sôi nổi, trong đám người có người uống quá nhiều và bắt đầu hành động điên cuồng.
“Đồ đàn ông thối tha, tôi cho anh chết ngay lập tức. Cả đời tôi sẽ không bao giờ yêu ai nữa. Không có một người đàn ông nào tốt cả!”
Mấy người đàn ông xung quanh tỏ vẻ vô tội: “Tôi thấy phụ nữ mấy người cũng không có ai tốt cả, toàn lừa tình gạt tiền!”
Một số cặp đôi cho rằng: “Đó là do chưa gặp đúng người. Bạn trai tôi rất tốt với tôi.”
Một người khác lại nói: “Đúng vậy, bạn gái tôi cũng rất tốt với tôi. Cô ấy giống như một viên kẹo dẻo, mềm mại và ngọt ngào. Dù có làm việc mệt mỏi đến đâu, chỉ cần nhìn thấy cô ấy là tôi cảm thấy rất hạnh phúc.”
Vừa nói lời này, anh ta ngay lập tức bị tất cả những người độc thân có mặt tại đó nhìn chằm chằm.
Sau một hồi sát phạt nhau, có người chợt hỏi: “Nói thật đi, vì cái gì mà mấy người lại quen với người yêu cũ? Tình yêu ắt sẽ có một phần đẹp đẽ phải không? Chúng ta đừng nhớ đến lúc chia tay, hãy nhớ lại lý do tại sao yêu nhau được không? Chắc chắn phải có điều gì đó hấp dẫn ở đối phương chứ.”
Có người đáp: “Tôi và anh ấy gặp nhau trong quán bar. Có người mời tôi uống rượu nhưng tôi không muốn uống. Sau đó anh ấy trở thành kỵ sĩ, cầm ly rượu trước mặt tôi, nhấp một ngụm. Wow – Lúc đó tôi đã nghĩ, người đàn ông này tốt dã man.”
Có người khác nói: “Cô ấy là em gái của bạn tôi, rất xinh đẹp và dịu dàng. Tôi đã yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên.”
Một số người còn cho biết: “Netizen ơi, tôi đang hẹn hò trên mạng. Anh ấy hỏi han ân cần tôi mỗi ngày, lúc nửa đêm còn bắt chuyện với tôi. Nhờ vậy mà tôi bắt đầu nói chuyện với anh ấy.”
Mỗi người đối với nửa kia của mình đều có những lý do khác nhau. Mọi người nói xong một lượt sau đó tập trung vào Nguyễn Sương. Cô là người duy nhất không lên tiếng. Trước ánh mắt nóng bỏng xung quanh, Nguyễn Sương nâng ly rượu lên, uống một ngụm rượu gạo trắng đục rồi cười. Thay vì một danh sách dài những từ miêu tả đủ tiêu chuẩn về đàn ông, cô chỉ sử dụng một thành ngữ, một bản tóm tắt đơn giản và mạnh mẽ.
“Vì sao lại ở bên yêu cũ?”
“…Vì ma xui quỷ khiến chứ sao.”
Tại sao phải dùng nhiều từ ngữ để miêu tả chứ? Khi bắt đầu yêu, chỉ là d*c vọng hiện lên trong đầu, ma xui quỷ khiến mới lựa chọn ở bên cạnh người đó. Bốn phía im lặng trong vài giây, sau đó mọi người đều sôi nổi tỏ vẻ tán đồng rằng những gì cô nói đều có lý.
Mọi người đều cười, nghiến răng nghiến lợi hối hận về tình yêu khi mới bắt đầu đều bị ma xui quỷ khiến, nhưng chỉ duy nhất Trần Tụng Nghi lại không thể cười được. Cô ấy lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Trần Cương Sách.
Trần Tụng Nghi: [Chị Nguyễn Sương nói bị ma xui quỷ khiến mới yêu anh.]
Gửi tin nhắn xong, lúc cô ấy ngẩng đầu lên, trên bàn ăn lại có thêm một người khác lên tiếng, tiếp tục chủ đề vừa rồi hỏi: “Vậy mấy người có hối hận khi yêu người yêu cũ không? Nói cách khác, nếu có thêm một cơ hội nữa, mọi người vẫn sẽ ở bên người đó chứ?”
Xung quanh vang liên tục vang lên những tiếng trả lời: “Không thể nào——”
Trần Tụng Nghi đặt điện thoại di động xuống, khóe mắt thoáng thấy môi Nguyễn Sương đang mấp máy. Cô ấy nhìn thấy rõ khẩu hình miệng của Nguyễn Sương.
Nguyễn Sương là người duy nhất có câu trả lời khác, cô nói: “Có.”
–
Mười giờ tối.
Trần Cương Sách ra khỏi bệnh viện.
Cách đây không lâu, ông cụ gặp một số vấn đề khi khám sức khỏe và mới được đưa vào bệnh viện để kiểm tra. Mấy người con con ngày thường không quan tâm ông lúc này lại càng không xuất hiện, chỉ thỉnh thoảng gọi tới hỏi han.
Sau khi Trần Cương Sách đến, anh nghe thấy ông cụ đang mắng mỏ chú và anh em họ, quở trách cả nửa tiền đồng hồ.
Trần Cương Sách bất đắc dĩ: “Ông nội, nếu tiếp tục mắng, tai con sẽ chai sạn mất.”
Ông cụ sau đó mới quay anh: “Còn con định khi nào mới kết hôn? Con bé nhà họ Tư kia ban ngày vừa đến thăm ông, ông có thể nhìn ra được là con bé rất thích con đấy.”
“Con cũng khá thích cô ấy.” Trần Cương Sách trả lời không có chút nghiêm túc nào, “Cô ấy có dáng người rất đẹp.”
“Cút.”
“Khen cô ấy cũng không được sao?”
“Cút ngay.”
“Ông ơi, ông có tính khí thất thường quá.”
“Biến.”
Trần Cương Sách đang muốn đứng dậy: “Được, vậy con đi đây.”
Sau đó lại bị ông cụ gọi lại: “Nói thật cho ông biết, con có thích con bé ấy hay không?”
Lúc này tin nhắn của Trần Tụng Nghi gửi đến, Trần Cương Sách xem qua nội dung.
[Chị Nguyễn Sương nói bị ma xui quỷ khiến mới yêu anh.]
Trần Cương Sách nghịch nghịch điện thoại, vẻ mặt không thay đổi, đóng giao diện trò chuyện lại.
“Ông muốn con làm gì?”
“Tất nhiên là kết hôn với con bé rồi.”
“Kết hôn với cô ấy không thành vấn đề.” Trần Cương Sách nói: “Nhưng việc đó không liên quan gì đến việc thích cô ấy, con cũng không thể có tình cảm với cô ấy được.”
“Cảm xúc có thể nuôi dưỡng từ từ.”
“Không thể nuôi dưỡng được.” Anh hiếm khi bướng bỉnh, “Ông mà cởi hết đồ rồi ném con lên giường với cô ấy, con cũng không thể cứng được.”
Cái thằng con mất nết này!
Ông cụ vô cùng tức giận.
Ông cụ hỏi anh: “Vậy con không định kết hôn à?”
Trần Cương Sách không nói gì.
Trần Tụng Nghi lại gửi một tin nhắn khác đến. Tin nhắn vừa gửi tới thì ngay lập tức ô hội thoại xuất hiện.
[Chị ấy nói nếu quay lại một lần nữa, chị ấy vẫn muốn yêu anh.]
Lông mi Trần Cương Sách run lên, anh tắt màn hình điện thoại, nhét vào trong túi. Anh di chuyển chiếc đồng hồ của mình, gần đồng hồ là một sợi dây buộc tóc màu đen được giấu trong tay áo.
“Ông nội,” anh bình tĩnh lại, giọng nói nghiêm túc hiếm thấy, “Nếu con nói người con muốn kết hôn là một người bình thường thì sao?”
“Nếu kết hôn với một người bình thường, sau này con sẽ rất vất vả.”
“Nếu đối tượng kết hôn không phải là cô ấy, con nghĩ mình sẽ không thể nào sống nổi.”
“Không có người đó con không thể sống được sao?” Ông cụ mỉa mai nói: “Lúc bố con làm ầm ĩ lên đòi cưới mẹ con, nó cũng mang bộ mặt giống như vậy, nhưng cuối cùng không phải nó vẫn ly hôn với mẹ con rồi bắt đầu ngủ với người phụ nữ khác hay sao? Cương Sách, ông nội là người từng trải nên khuyên con một câu, đừng quá coi trọng tình yêu.”
“Ông có nhất thiết phải so sánh con với bố không?”
“Hai người là bố con ruột với nhau, vậy nên so sánh hai người các con là tốt nhất.”
Trần Cương Sách cười lạnh, thấp giọng nói: “Ông cho rằng con sẽ giống ông ấy sao? Vậy tại sao ông lại không giao ngân hàng cho ông ấy.”
Ông cụ nghẹn lời.
Trần Cương Sách ánh mắt nghiêm nghị, ngữ khí nghiêm túc: “Đừng so sánh con với ông ấy, cái sai này con không nhận đâu.”
Bốn mắt nhìn nhau.
Sau một hồi giằng co ông cụ chỉ tay vào anh, tức giận nói: “Ông thấy con như bị ma xui quỷ khiến rồi.”
Trần Cương Sách mỉm cười, ánh mắt mơ hồ giống như người say. Anh ở lại với ông cụ trong phòng bệnh một lúc cho đến khi ông ngủ thiếp đi.
Sau khi rời bệnh viện, anh lái xe đến nơi cần đến. Một nơi mà anh có thể tìm đường mà không cần phải nhập chỉ đường. Trong ba năm qua, anh luôn quan tâm đ ến công việc và cuộc sống của cô. Anh cũng là một người yêu cũ khá đủ tư cách và không bao giờ trực tiếp can thiệp vào bất cứ điều gì liên quan đến cô. Ngay cả khi cô cần giúp đỡ, anh cũng sẽ không lấy danh nghĩa của mình ra mặt. Như anh đã nói, anh không muốn cô cảm kích, cũng không muốn cô cảm động vì điều đó. Nếu mục đích của mọi việc anh làm cho cô là để gây ấn tượng với cô thì anh sẽ không làm.
Anh không chơi bài tình cảm bởi nó chẳng thú vị gì cả. Anh thích loại cảm giác thuần khiết, không cần thêm bất kỳ cảm xúc nào vào nó. Đây là định nghĩa về tình yêu của Nguyễn Sương. Trần Cương Sách vẫn luôn biết, từ trước tới nay anh đều biết thứ mà cô muốn là cái gì.
Nhưng anh cũng đã quên mất điều mà bản thân mình mong muốn. Giống như việc anh thường xuyên đỗ xe dưới tầng nhà cô, ngẩng đầu nhìn lên một góc nào đó của tòa nhà cao tầng. Cô thường làm việc đến khuya nên đèn lúc nào cũng bật sáng.
Một lần, anh xã giao uống quá nhiều nên cho tài xế lái xe tới dưới nhà. Anh ngồi trong xe, nhìn chằm chằm vào ban công nhà cô rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại thì trời đã sáng. Ngày hôm đó giọng điệu của anh rất tốt, đụng phải đoàn làm phim của cô, cô mặc một chiếc váy ngắn màu trắng và một chiếc áo khoác vest rộng màu xanh nhạt, trông rất trẻ trung và tràn đầy năng lượng. Cô đang nói chuyện điện thoại với ai đó, nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ngày cuối xuân.
Cũng vào lúc này, Trần Cương Sách nhận ra rằng sau khi rời xa anh cô vẫn đang sống một cuộc sống tốt đẹp, nhưng anh thì không. Anh từng cho rằng dù có cô ở cạnh hay không thì cũng vậy, có ai mất ai mà không thể sống nổi đâu? Cùng lắm thì cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi. Tuy nhiên, càng xa cách thời gian dài, anh càng nhận ra nếu không có cô thì mỗi ngày trôi qua anh chỉ đang sống cuộc sống như cái xác không hồn. Anh sẽ không chết, nhưng cuộc sống thật nhàm chán. Anh không biết mình muốn gì, có lẽ điều anh muốn là cô được hạnh phúc và vô tư vô lo.
Cho đến bây giờ, mỗi phút mỗi giây sau khi gặp lại cô, đều đang nhắc nhở anh rằng thứ anh mong muốn rốt cuộc là gì. Không phải đưa cô về phòng khách sạn, để cô gọi điện, còn mình thì tắm trong phòng tắm. Mà là kéo cô lại, cởi áo choàng tắm của cô ra, mạnh mẽ ‘làm’ cô. Làm đến khi người cô ướt đẫm, dấu tay và dấu hôn in khắp cơ thể, làm đến khi cô không thể nào ngậm miệng lại được, đôi mắt xinh đẹp óng ánh bởi nước mắt.
Thay vì để cô ăn ở nhà của hai người, anh muốn ấn cô lên bàn bếp, dùng lòng bàn tay vuốt v e làn da mịn màng của cô, coi cô món đồ ăn mà nhấm nháp. Anh sẽ cúi đầu như mọi lần trước đây, nhẹ nhàng tách cô ra, sau đó bắt đầu hôn cô, li3m rồi chơi cô, khiến cô run rẩy không thôi, khiến cô đổ mồ hôi đầm đìa, khiến bên dưới cô như bốc cháy. Để rồi lúc này cô sẽ lại khóc lóc cầu xin anh.
—— “Trần Cương Sách, anh buông tha cho tôi đi.”
Anh buông tha cô, vậy ai buông tha anh đây?
Anh tiến đến trước cửa nhà cô, ở cuối hành lang mưa ướt chính là nhà của cô.
–
Rượu gạo ngọt như đồ uống, Nguyễn Sương uống rồi lại uống, bất giác đã uống hết hai bình lớn. Rượu gạo tuy có nồng độ cồn thấp nhưng uống như vậy cũng làm người ta ít nhiều cảm thấy say. Cô say khướt tạm biệt mọi người, bắt taxi về nhà.
Những con số trên thang máy hiện lên một cách rõ ràng nhưng cũng mờ ảo. Sau khi tiếng thang máy vang lên, cô đứng trong thang máy một lúc mới loạng choạng bước ra. Vừa ngước mắt lên chợt nhìn thấy có người đang đứng trước cửa nhà mình, cô tiến lên vài bước, ánh trăng sáng tỏ soi rõ người đang đứng trong góc tối.
Nguyễn Sương hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”
Anh bước từng bước chậm rãi đi về phía cô. Khi cô đến gần, cô nhìn thấy vẻ mệt mỏi trong ánh mắt anh, đôi mắt tối sầm, chìm trong màn đêm đen tối, dường như không có chút cảm xúc nào. Tuy nhiên anh lại thở dài, giống như tiếng thở dài cho số phận, nhưng cũng giống như một loại cam chịu.
“Trần Cương Sách…” Nguyễn Sương đột nhiên cảm thấy bất an.
“Ở bên anh là do ma xui quỷ khiến sao?” Anh hỏi.
Đôi mắt Nguyễn Sương nồng nặc mùi rượu, không thể tập trung được: “…Sao anh lại biết?”
Trần Cương Sách nhìn chằm chằm vào mắt cô, anh không trả lời mà khàn giọng nói: “Là do anh bị ma xui quỷ khiến mới đúng.”
…Anh coi em như định mệnh của mình, vậy mà em chỉ coi anh như một người có cũng được, không cũng chẳng sao.
Người bị ma xui quỷ khiến không phải là em, mà chính là anh.