Trăng Gió Nơi Đây - Chương 34
Chương 34
—
Nơi tổ chức tiệc đính hôn bố trí chỗ ngồi cho họ hàng, bạn bè của nhà trai và nhà gái ở hai dãy khác nhau, vì vậy mà chỗ ngồi của Nguyễn Sương và Chu Hoài An cũng cách xa nhau. Chu Hoài An vẫn luôn dõi theo mọi động thái của Nguyễn Sương thông qua bóng người chuyển động. Mà ngược lại là Bàng Tiện đang vô cùng chán nản, ánh mắt đảo khắp nơi tìm kiếm hình bóng các mỹ nữ, thật không may là dù đã nhìn quanh một vòng cũng không tìm thấy được gì. Bất chợt cậu ta phát hiện ra Nguyễn Sương vừa bước chân trước tiến lên thì Chu Hoài An cũng đi ngay theo sau.
Lại nhìn sang Trần Cương Sách đang ở bên cạnh, trước mặt anh còn có nửa ly rượu vang đỏ, xung quanh là sự ồn ào náo nhiệt. Những năm gần đây Bàng Tiện ngày càng nhận thức được sâu sắc sự lạnh lùng và đơn độc ở Trần Cương Sách. Dù anh ở đâu, dù xung quanh có bao nhiêu người thì trên môi anh cũng chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt như có như không và Bàng Tiện luôn có thể đọc được một số cảm xúc cô đơn từ nụ cười đó. Không biết mọi chuyện bắt đầu từ khi nào?
Hình như là sau khi Nguyễn Sương rời đi. Cho đến tận bây giờ Bàng Tiện vẫn không biết tại sao hai người họ chia tay.
Tay cầm ly rượu của Trần Cương Sách bị Bàng Tiện giữ lại.
“Lại làm gì đó?” Giọng anh trầm thấp và có chút thiếu kiên nhẫn.
“Bạn trai cũ của bạn gái cũ của anh là một kẻ theo đuôi.”
“…” Lần này mí mắt Trần Cương Sách còn không thèm nhấc lên, “Tôi thấy cậu cũng khá giống một tên bi3n thái, ở đây có nhiều người như vậy nhưng không thấy cậu để ý, nhất định cứ chăm chăm vào hai người đó. Ai không biết có khi còn tưởng rằng cô ấy mới là bạn gái cũ của cậu.”
Bàng Tiện rất tức giận: “Nếu em phát hiện ra bạn gái cũ đã chia tay được ba năm giờ càng trở nên xinh đẹp hơn trước thì bây giờ em đã không ngồi ở đây.”
Trần Cương Sách nhướng mày, ra hiệu cho cậu ta nói tiếp.
Sắc mặt Bàng Tiện mang một màu sắc chiếm hữu cấm kỵ đặc trưng của đàn ông: “Không chừng ngay lúc nhìn thấy em đã ôm cô ấy vào lòng.”
Trần Cương Sách khẽ mỉm cười: “Liệu cô ấy có đồng ý không?”
Bàng Tiện: “Có cái gì mà không đồng ý?”
Cậu ta khoe khoang: “Em đẹp trai lại có tiền, không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của em.”
Trần Cương Sách quá lười để tiếp chuyện với cậu ta. Cậu ta thực sự chỉ tăng tuổi về mặt sinh học chứ đầu óc không khôn ngoan hơn được chút nào theo thời gian, vẫn ngây ngô và tự luyến.
“Nhưng nghiêm túc mà nói, nếu Chu Hoài An theo Nguyễn Sương đi ra ngoài, anh nghĩ bọn họ có thể phát sinh ra chuyện gì không?” Bàng Tiện tò mò nói: “Anh có muốn ra ngoài xem tình hình một chút không?”
Trần Cương Sách cụp mi xuống, vẻ mặt thoải mái, môi mấp máy nói như cũ: “Cậu thấy tôi rảnh quá bị khùng sao?”
Bàng Tiện thẳng thắn nói: “Nhưng bây giờ anh đang rảnh là thật mà.”
Sắc mặt Trần Cương Sách lạnh lùng, anh không nói gì.
Bàng Tiện phân tích lý lẽ rõ ràng: “Nghe nói Chu Hoài An một mực chống lại gia đình chỉ để có thể hủy bỏ hôn ước, ngay từ khi anh ta bước vào hội trường em đã thấy có gì đó bất thường, ánh mắt của anh ta như dán chặt vào Nguyễn Sương, làm thế nào cũng không tách ra được. Em nghĩ anh ta một mực muốn hủy bỏ hôn ước đa phần là vì không thể quên được tình cũ.”
“Mấy năm nay Nguyễn Sương vẫn luôn độc thân, lý do khá đơn giản, đã từng hẹn hò với đàn ông đáp ứng 80% tiêu chuẩn thì sao có thể chấp nhận yêu một người đàn ông chỉ có 60% tiêu chuẩn được? Suy cho cùng thì những người đàn ông sau này không có ai tốt bằng người yêu cũ của cô ấy. Mà mấu chốt là người yêu cũ của cô ấy còn chủ động như thế kia, anh có nghĩ cô ấy sẽ động tâm lần nữa với Chu Hoài An không?”
Nói nhiều như vậy mà Bàng Tiện thấy Trần Cương Sách vẫn không có phản ứng gì, chỉ cúi đầu nghịch điện thoại.
Đêm hôm đó, nghe nói Quý Tư Âm có đến gặp Bàng Tiện và hỏi cậu ta có quen ai hay có văn phòng nào còn trống không, quả thực giống như hai người xa lạ.
Đêm đó điện thoại thậm chí còn không bật loa, họ uống rượu trong gió sông trước khi Bàng Tiện trả lời cuộc gọi. Hai người say khướt, tựa như chỉ một giây sau là có thể gục ngã nhưng ánh mắt của Trần Cương Sách vẫn còn tỉnh táo, nói: “Tôi còn có một văn phòng chưa dùng đến, cậu hỏi cô ấy khi nào có thời gian rảnh rỗi tôi sẽ sắp xếp người đưa cô ấy đến xem văn phòng.”
Bàng Tiện không thể hiểu được Trần Cương Sách, trước đây đã không hiểu, giờ lại càng không thể hiểu được. Cậu ta cảm thấy Trần Cương Sách và Nguyễn Sương là cùng một loại người, tình cảm thăng trầm không nhiều, mọi suy nghĩ đều ẩn giấu trong lòng và không thể nhìn thấu.
“Không.” Trần Cương Sách đột nhiên nói, giọng điệu lạnh lùng không thể chối cãi.
“Anh chắc chắn chứ?”
“Ừ.” Anh cất điện thoại đi, như thể không chịu được sự ồn ào bên cạnh mà kiên nhẫn giải thích: “Cô ấy là người không thích dây dưa với người yêu cũ sau khi chia tay và cũng rất ghét đối phương dây dưa với người cũ.”
Nghe vậy Bàng Tiện đùa: “Về điểm này thì hai người khá giống nhau đấy.”
Trần Cương Sách không mặn không nhạt cười gằn một tiếng.
Ánh mắt Bàng Tiện sau đó trở nên ranh mãnh, trêu chọc: “Anh hiểu rõ cô ấy đến vậy à?”
Trần Cương Sách quét mắt nhìn cậu ta, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Nếu là trước đây Bàng Tiện sẽ kịp thời ngậm ngay miệng lại nhưng hôm nay cậu ta cố “thử nghiệm diễn xiếc đi trên dây ngang qua vách núi”. Cậu ta cầm lấy ly rượu vang màu đỏ sậm trên bàn lên, không chút do dự đổ lên người Trần Cương Sách. Một ly rượu vang đỏ đổ khắp bộ âu phục của anh. Sau khi đổ xong, Bàng Tiện còn giả vờ bất cẩn và vô tội: “Ôi, em xin lỗi anh Cương Sách, em bị trượt tay.”
“…” Trên mặt cậu ta lộ rõ ý đồ, Trần Cương Sách không biểu hiện ra cảm xúc gì mà còn có cảm giác tuỳ ý thản nhiên.
Bàng Tiện nháy mắt mấy cái, nhắc nhở đầy thiện ý: “Quần áo bị dây bẩn rồi, em nghĩ anh cần vào nhà vệ sinh sửa soạn lại một chút.”
Đây là lần đầu tiên Trần Cương Sách lĩnh hội sự nhiều chuyện của Bàng Tiện và anh không thể làm gì được cậu ta. Áo vest và sơ mi ướt đẫm rượu vang đỏ, anh cởi áo khoác đứng dậy đi ra ngoài.
Từ phía sau, giọng nói căn dặn của Bàng Tiện vang lên: “Nhân tiện anh nhớ ghé qua xem tình hình bạn gái cũ một chút, đã lâu không thấy cô ấy quay lại rồi?”
Trần Cương Sách cũng không quay đầu lại.
Anh hẹn những người bên Ủy ban Điều tiết Chứng khoán Trung Quốc dùng bữa ở đây vào buổi tối, những năm gần đây anh đã quay trở lại cuộc sống sinh hoạt bất ổn của mình. Anh dành hai phần ba thời gian ở trong các khách sạn và không chỉ ở một khách sạn như trước đây nữa, mỗi khi dự tiệc xã giao xong anh sẽ ở bất kỳ khách sạn cao cấp nào gần chỗ mình nhất. Khách sạn có cung cấp dịch vụ giặt là khô cho khách nên Trần Cương Sách không có ý định vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại quần áo, anh định gửi quần áo đến quầy lễ tân và để người khách sạn mang đi giặt.
Đây không phải là lần đầu anh đến Liễu Oanh Lý, trước đây cũng từng tham dự một tiệc cưới ngoài trời ở đây, nhưng đây là lần đầu tiên anh dùng bữa tại sảnh tiệc cưới của Liễu Oanh Lý. Từ sảnh tiệc cưới đi ra là con đường quanh co, dọc đường không có nhân viên phục vụ nào, Trần Cương Sách che đầu đi về phía trước thì vừa đúng lúc có hai người xuất hiện ngay trước mặt anh.
Trước khi nhìn thấy sự thờ ơ của cô, anh đã từng nảy sinh lòng ghen tị với bạn trai cũ của cô – Chu Hoài An. Sau này khi đã lĩnh hội được sự bạc tình tàn nhẫn của cô, cuối cùng anh mới nhận ra sự ghen tuông lúc ấy chẳng có nghĩa lý gì bởi trong mắt cô giữa người yêu cũ và người xa lạ không có sự khác biệt nào.
Họ không hề biết đến sự hiện diện của anh.
“Miên Miên——” Chu Hoài An gọi cô.
Tiếng gọi này rơi vào tai Trần Cương Sách khiến trong lòng anh dâng lên một màn trào phúng. Khi yêu, trái tim cô mềm mại và dịu dàng, anh muốn cái gì cô đều sẽ cho. Một khi không còn yêu, cô lại trở thành bức tường cứng nhất thế gian mà không ai có thể phá vỡ được. Quả nhiên anh nghe thấy giọng nói vô cùng êm tai của cô, giọng điệu mang vẻ xa cách và khách sáo nói: “Nguyễn Sương, anh vẫn nên gọi tôi là Nguyễn Sương thì tốt hơn.”
“Được, Nguyễn Sương, lát nữa em có thời gian không?”
“Có.” Nguyễn Sương nói: “Nhưng thời gian của tôi không dành cho những người không liên quan.”
“Bạn trai cũ cũng không liên quan sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Anh nghĩ chúng ta vẫn có thể là bạn bè.”
“Tôi không muốn làm bạn với bạn trai cũ.” Nguyễn Sương tựa hồ đang đối mặt với một vãn bối khó chơi, cố gắng kiên nhẫn một chút, chậm rãi nói với anh ta: “Chu Hoài An, cách làm người của tôi như thế nào chẳng lẽ anh không biết sao? Trong mắt tôi, giữa đàn ông và phụ nữ không thể là bạn bè cho nên tôi không có người bạn nào là nam giới cả.”
Với thân phận là một người bạn gái thì cô không chê vào đâu được, vừa ân cần, tinh tế lại dịu dàng hơn mong đợi. Không cần đối phương phải nói, cô sẽ tự giác xử lý các mối quan hệ cá nhân một cách có ý thức, không cần bất kỳ người bạn nam nào.
Chu Hoài An cười khổ: “Anh đã biết.”
Đôi mắt Nguyễn Sương giống như pha lê trong suốt, xung quanh chứa chất lỏng lơ lửng. Cô quay người định rời đi, chợt nhìn sang một bên rồi dừng lại.
Cách cô không xa có một người đàn ông đang đứng ở đó. Một tay anh cầm chiếc áo vest màu đen sẫm, chiếc áo sơ mi trắng thường xuyên không đeo cà vạt, hai cúc áo được cởi mở lỏng lẻo có thể mơ hồ nhìn ra cơ bắp săn chắc ẩn hiện sau lớp áo. Dáng vẻ anh lười biếng, vẻ mặt nhàn nhã. Anh hơi cúi đầu, tay đang bấm điện thoại, có lẽ đang gửi tin nhắn cho ai đó.
Nguyễn Sương không biết Trần Cương Sách đến từ lúc nào và nghe được bao nhiêu. Cô cất bước đi ngang qua anh. Sau khi đi được một quãng xa, không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại quay lại góc ngoặt đó.
Trước mặt Trần Cương Sách đã có một nhân viên khách sạn, người này dùng động tác cung kính nhận lấy chiếc áo khoác từ tay anh. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào mặt anh, tạo thành một mảnh ảm đạm. Đưa chiếc ảo bị vấy bẩn đi giặt xong, Trần Cương Sách liền trở lại.
Có hai con đường để quay lại, Trần Cương Sách liếc trái nhìn phải và thấy Nguyễn Sương đang ở cuối hành lang bên trái. Nguyễn Sương không hề né tránh ánh nhìn của anh, trên mặt anh vẫn giữ nguyên nụ cười thản nhiên như thường lệ nhưng trên mặt Nguyễn Sương không có chút cảm xúc vui mừng đoàn tụ nào, không có hoài niệm lưu luyến, ngoại trừ cảm giác xa cách thì chẳng nhìn ra được điều gì. Anh đi vào con đường bên phải, đó rõ ràng là khung cảnh lý tưởng của cô. Khi những người cũ gặp nhau, họ nên coi nhau như những người xa lạ, không nên vì đối phương mà dừng lại.
Nhưng không biết tại sao, nụ cười trên mặt cô lại biến mất hoàn toàn. Chất cồn có trong rượu vang đỏ đã xâm chiếm tâm trí, bước chân cô đã dần dần trở nên loạng choạng, đầu óc thì mơ hồ. Đôi mắt đỏ hoe vì rượu, cô quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết từ khi nào trời lại bắt đầu mưa, cơn mưa bụi mù mịt bao phủ thành phố như một tấm gạc. Dường như trước mắt có vô số chướng ngại vật khiến cô khó mà nhìn rõ được phương hướng.
–
Nguyễn Sương đứng bên ngoài hồi lâu mới quay lại sảnh tiệc.
Rượu mừng được phục vụ tại bàn, Quý Tư Âm nâng ly lên để cảm ơn những người bạn đã đến dự tiệc đính hôn. Bàn này là bàn cuối cùng, sau khi Quý Tư Âm mời rượu xong thì trực tiếp ngồi vào vào bàn bên này. Trên những chiếc ghế đơn trong sảnh tiệc, Quý Tư Âm và Nguyễn Sương trông giống như hai người cùng chia nhau ăn một bát cháo trong thời kỳ nghèo khó. Hai người ngồi trên cùng một chiếc ghế, nửa người lơ lửng không có điểm tựa.
Quý Tư Âm hỏi cô: “Sao mắt cậu đỏ thế? Tối qua ngủ không ngon à?”
—
Nguyễn Sương giải thích: “Ừm, cậu đính hôn nên tớ kích động quá, cả đêm không ngủ được.”
Quý Tư Âm cười híp cả mắt, “Vậy cậu mà đính hôn thì phải làm sao?”
Nguyễn Sương cười: “Chắc mất ngủ từ ba ngày trước.”
Quý Tư Âm săn sóc nói: “Tớ chuẩn bị cho cậu một phòng nhé, lát nữa kết thúc thì cậu cứ qua đó nghỉ ngơi.”
Nguyễn Sương: “Không cần đâu, lát nữa tớ bắt taxi về là được.”
“Tối nay vẫn còn bữa cơm nữa mà…”
“Vẫn còn sao?”
“Ừm, tối nay còn có tiệc độc thân.”
“Không phải nên tổ chức tiệc độc thân từ tối qua sao?”
“Tối qua mọi người đều ở ngoài chưa đến kịp.”
“…”
Quý Tư Âm nói: “Cậu đến hay không đều được, dù sao trong mấy người đàn ông sẽ xuất hiện tối nay cũng không có ai đẹp trai cả, đẹp trai nhất hình như đều là bạn trai cũ của cậu.” Nói đến đây cô ấy rất phiền não, “Đoàn Viễn Châu không thể có nhiều họ hàng đẹp trai hơn chút sao?”
Đoàn Viễn Châu là vị hôn phu của cô ấy.
Đây có lẽ là do bạn thân tình thâm nghĩa nặng, vì không thể tìm được trai đẹp để giới thiệu cho bạn thân mình nên đã phát hoả với chồng sắp cưới.
Nguyễn Sương ngẫm nghĩ, dù sao đây cũng là tiệc do Quý Tư Âm tổ chức, cô không thể vì Chu Hoài An mà không tới dự được.
Cô nói: “Tớ về phòng ngủ bù, nếu như dậy sớm thì sẽ qua, nếu tớ không dậy nổi thì thôi vậy.”
Tối qua cô ngủ ở nhà Quý Tư Âm, hai người nói chuyện đến một giờ sáng mới đi ngủ, năm giờ sáng đã bị âm thanh dưới lầu làm tỉnh giấc, quả thật ngủ không ngon.
Quý Tư Âm không làm khó cô, “Không sao, cậu xem xem thế nào, nhưng cậu đến thì nhớ nhắn tin cho tớ nhé.”
Nguyễn Sương ừm một tiếng.
Mười một rưỡi buổi tiệc đính hôn chính thức bắt đầu, bận rộn đến hơn một giờ chiều mới kết thúc. Quý Tư Âm là người cần Nguyễn Sương ở bên mình trong những sự kiện quan trọng của cuộc đời, vì vậy khi tiễn khách xong cũng đã gần hai giờ, Nguyễn Sương đi đến quầy tiếp tân lấy thẻ phòng rồi đi ngủ bù.
Phòng của những người bạn khác của Quý Tư Âm đều là hướng ra khuôn viên, duy chỉ có phòng Nguyễn Sương là hướng ra mặt hồ, bên ngoài khung cửa sổ là cảnh mặt nước mênh mông. Thế nhưng cả người Nguyễn Sương mệt mỏi không có tâm trạng ngắm cảnh, cô kéo rèm lại, nằm xuống liền ngủ. Lúc tỉnh dậy ngoài trời đã tối đen, ánh đèn nơi thị thành sáng rực rỡ, che đi cả những ngôi sao bên góc trời. Nguyễn Sương mở điện thoại ra nhìn, đã hơn chín giờ tối.
Ba tiếng trước Quý Tư Âm có gửi tin nhắn cho cô: [6 giờ tối nay ăn cơm, ăn xong sẽ đến bán bar, cậu dậy chưa? Hay là đừng dậy, sau khi bạn trai cũ của cậu qua đây thì cứ nhìn trước ngó sau, tớ nghi ngờ anh ta đang tìm cậu. Tớ nghe nói cậu ta huỷ hôn rồi, nhưng vậy thì tớ vẫn không đồng ý việc hai người quay lại.]
[Cậu quay lại với cậu ta thì quay lại với Trần Cương Sách vẫn hơn, ít nhất anh ấy không có làm gì trái với đạo đức.]
[…Chắc là không làm gì trái đạo đức đúng không?]
Cho đến bây giờ Quý Tư Âm vẫn không rõ tại sao Nguyễn Sương và Trần Cương Sách lại chia tay. Cô cũng muốn hỏi Nguyễn Sương về nguyên nhân cụ thể, nhưng lại sợ sẽ nghe thấy những chuyện đại loại như Chu Hoài An ngày trước, chuyện tình khiến người ta thất vọng nhất chính là anh thề thốt một lòng yêu tôi, nhưng lại vụng trộm yêu người khác. Chia tay khó khăn giống như một vết thương khó lành, cô không muốn chạm đến vết thương ấy nữa, không muốn để Nguyễn Sương nhắc đến nguyên nhân của nó, nói với cô rằng mình đã đau khổ đến nhường nào.
Vì vậy Quý Tư Âm chỉ hỏi cô là ai đã nói lời chia tay trước. Nguyễn Sương nói, là cô nói trước. Quý Tư Âm thở phào một tiếng. Trong mắt của cô ấy tình yêu giống như một ván cờ, người nói lời chia tay chính là người thắng cuộc.
Nguyễn Sương trầm mặc trong đêm tối, trả lời: [Tớ dậy rồi.]
Tin tức như đá chìm đáy biển, có lẽ lúc này Quý Tư Âm đang say khướt trong buổi tiệc độc thân nên không có thời gian xem điện thoại.
Trưa nay có uống vài ly rượu, cô uống rượu xong sẽ không phát điên, nhưng có bệnh là cho dù chỉ uống một ly thôi thì khi tỉnh dậy cũng sẽ đau đầu. Cô gọi cho người của khách sạn, hỏi xem họ có thuốc đau đầu không, tiện thể gọi chút đồ ăn, nhờ nhân viên đưa lên. Trong thời gian chờ đợi, cô vào phòng tắm tắm qua. Cô không mang theo gì cả, sau khi tắm xong có mặc áo choàng của khách sạn, thắt dây buộc ở eo lại, che đi cảnh xuân quang. Căn phòng này có một chiếc sân nhỏ bên ngoài, trên sân có ghế nghỉ ngơi, nhân viên khách sạn đã để đồ ăn lên đó. Nguyễn Sương đẩy cửa kính đi ra ngoài.
Chiều nay có mưa một trận, không khí có vương chút hương cỏ xanh, tiết trời đầu hạ, phảng phất như nghe thấy tiếng ve kêu. Phòng hướng ra mặt hồ có một thảm cỏ xanh mát, cách hàng rào bằng cây chính là phòng hướng ra vườn hoa.
Trần Cương Sách cũng không nghĩ rằng Nguyễn Sương lại ở ngay cạnh phòng mình. Thậm chí anh còn không đi ra ngoài, chỉ ngồi trong phòng, tay cầm văn kiện, lúc đang định mở túi ra thì nghe thấy tiếng đóng cửa ‘uỳnh’ một tiếng.
Rất lớn.
Tối qua Trần Cương Sách uống không ít rượu, đầu khá đau nhức, tiếng đóng cửa ấy khiến huyệt thái dương của anh khẽ run lên, tâm trạng trở nên bực bội. Điều khiến anh càng bực bội ở phía sau.
Có người gõ lên cửa sổ. Rèm cửa được kéo vào, anh không nhìn thấy người bên ngoài, nhưng đoán được là khách của phòng bên cạnh. Mỗi khách sạn đều có một điểm đáng để chỉ trích, ưu điểm của Liễu Oanh Lý cũng chính là khuyết điểm. Phòng có cảnh hướng ra mặt hồ vô cùng riêng tư, nhưng vấn đề là một khi khách hàng bị kẹt ngoài sân thì chỉ có thể men theo đường vòng, đi bộ khoảng nửa tiếng mới đến được quầy tiếp tân. Tiền đề là vị khách này phải biết đường đi đến sảnh khách sạn.
Trước khi tiếng nói vang lên, Trần Cương Sách vẫn cảm thấy khá phiền.
“Xin chào, có ai ở đây không ạ?”
Nhưng sau khi tiếng nói vang lên, lòng Trần Cương Sách như có một ngọn lửa cháy lên, men rượu trong người như khiến ngọn lửa ấy ngày càng lớn hơn. Người uống say khó mà dùng đại não suy nghĩ được, trực giác thường sẽ chiến thắng lý trí. Trực giác nói cho anh biết người bên ngoài không phải ai khác, chính là Nguyễn Sương.
Trần Cương Sách nhấn lên huyệt thái dương, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra. Chiếc rèm màu sẫm ngăn cách hai thế giới, bên trong ánh đèn sáng chói, bên ngoài màn đêm tối trầm.
Nguyễn Sương khoanh tay trước ngực, áo choàng màu trắng che kín cơ thể cô, mái tóc khô được một nửa xõa xuống bả vai, vài mảnh kí ức đột nhiên xông vào đại não. Là những đêm mồ hôi ướt đẫm, hơi thở nóng bỏng đốt cháy đối phương. Gương mặt cô mang theo nụ cười lịch sự, chiếc rèm được mở ra, hình ảnh Trần Cương Sách xuất hiện trước tầm mắt, nụ cười của cô cũng dần nhạt đi.
Nguyễn Sương chưa từng nghĩ đến cảnh tượng mình gặp lại Trần Cương Sách, cô từng viết qua vô số kịch bản lâu ngày gặp lại, nhưng hiện thực cuộc sống còn kịch tính hơn cả trong phim. Gặp lại nhau trong buổi tiệc đính hôn của bạn thân, nhưng lại ở trong tình huống này. Cô thảm hại như vậy, mà anh vẫn là tư thái của người ở vị trí trên cao.
Mười mấy giây sau, cô điều chỉnh lại cảm xúc, “Xin lỗi, có thể phiền anh gọi cho nhân viên khách sạn giúp tôi được không? Vừa rồi gió thổi khiến cửa vào phòng tôi bị sập lại.”
“Xin lỗi.” Anh cũng nói thẳng với cô, giọng điệu vẫn mang theo vẻ lười biếng như trước kia, nhưng lại có thêm sự lạnh lùng khó gần, “Tôi không có thói quen lấy việc giúp người khác làm niềm vui.”
Đây mới là con người chân thực nhất của Trần Cương Sách, luôn được săn đón, ngạo nghễ bất cần, lạnh lùng khó gần. Nếu so về độ tuyệt tình, hai người không ai thua ai cả.
Nguyễn Sương không chút do dự, nói một tiếng: “Làm phiền rồi.”
Sau đó lập tức quay người rời đi, không một chút lưu luyến.
Trần Cương Sách đứng nguyên tại chỗ, trơ mắt nhìn cô bước vào màn đêm, mãi cho đến khi bóng hình cô biến mất khỏi tầm mắt. Sắc mặt anh hiện lên vẻ thất vọng, nghiến răng chửi bậy một tiếng.
–
Nguyễn Sương rời khỏi rất dứt khoát. Cô không có oán trách gì anh, đối với lời thỉnh cầu của bạn gái cũ – người đã đá mình, từ chối cũng đúng.
Hơn nữa bản thân anh cũng không phải là người tốt bụng gì cả.
Nguyễn Sương không đem điện thoại theo, nếu không đã có thể lên mạng tìm được số điện thoại của khách sạn rồi. Trong đêm vắng, thứ ở bên cạnh cô chỉ có cảnh sông nước cùng những tiếng ve, cô quay lại ngồi trên ghế một lát, lòng thầm nghĩ giờ này chắc khách phòng bên cạnh đã tắm giặt nghỉ ngơi rồi, cô mặc áo choàng tắm gõ cửa phòng họ, không giống như đang nhờ sự giúp đỡ mà giống cầu hoan giữa đêm hơn.
Nghĩ ngợi một lát, sau đó đi vòng qua sau sân tới quầy tiếp tân khách sạn thì hơn. Mặc dù có hơi phiền nhưng ít nhất cũng không có phiền người khác.
Lúc đang định đứng dậy thì trời lấm tấm mưa, tí tách tí tách, chỉ trong chớp mắt, những hạt mưa lập tức ào xuống. Trong cơn mưa lớn ấy, Nguyễn Sương giống như bị số phận trêu đùa, trận mưa giam cô lại nơi đây, không thể làm được gì khác.
Cô không rõ thời gian là bao lâu, tựa như đã trôi qua thật lâu. Nhưng trên thực tế, từ lúc mưa đến khi Trần Cương Sách xuất hiện trước mặt cô, mới chỉ có nửa phút. Anh cầm chiếc ô của khách sạn đi ra, từ tốn đi về phía cô. Trong đêm mưa hỗn độn, gió lạnh cùng anh bước đến. Nguyễn Sương ngây người.
Trần Cương Sách dừng lại ở ở ngoài mái hiên, cách cô khoảng hai mét. Một tay anh cầm ô, tay còn lại đút túi quần, trong đôi mắt rũ xuống không chút ý cười, giống như cố gắng lấy chút lương tâm của mình ra bố thí cho cô.
“…Đến phòng tôi hay ở đây dầm mưa, tự em chọn.”
Lúc anh nói mặt không chút biểu cảm, trong cơn mưa lạnh, giọng anh cũng lạnh theo.
Đột nhiên Nguyễn Sương cảm thấy anh vẫn là Trần Cương Sách ngày ấy. Một Trần Cương Sách cao cao tại thượng, nhưng cũng nguyện ý cúi đầu trước cô. Không cần cô phải nói, những điều anh đối xử với cô luôn là cam tâm tình nguyện.