Trẫm Không Dám Nữa - Chương 53
Chương 53: ĐẠI KẾT CỤC (3)
Sau này hắn mới hiểu ra, hiện giờ thân phận của mình chính là huynh đệ song sinh của Thần Quốc Thừa Duyên Đế, là hoàng tử bị giam lỏng trong một cung điện hẻo lánh, còn A Diễn mà nàng nhắc đến chính là Thừa Duyên Đế, nàng là phi tử của hắn ta.
Lúc đầu hắn vẫn luôn tìm mọi cách để rời khỏi thân thể này. Nhưng dần dần sau đó hắn lại cảm thấy quen thuộc.
Bởi vì bộ dạng hiện tại của hắn cùng với A Diễn mà nàng nhắc đến là giống nhau như đúc.
Hắn dùng thân phận của A Diễn để ôm nàng, hôn nàng rồi dần dần trở nên luyến tiếc và tham lam hơn.
Nàng oán trách hắn tính tình hay thay đổi, có lúc lạnh như băng, có lúc lại dịu dàng như nước.
Chỉ là hắn không dám nói với nàng, từ đầu đến cuối hắn cũng không phải là Sở Diễn.
Sau đó thì thân thể của hắn bị nhiễm bệnh nặng ngay cả xuống giường cũng là một việc khó khăn.
Nhưng hắn vẫn muốn gặp nàng, chỉ là nếu để nàng nhìn thấy bộ dạng mình như vậy thì khẳng định sẽ hoài nghi, cho nên chỉ có thể len lén đứng ở một nơi tối tăm trộm ngắm nàng.
Thân thể này vốn đã suy nhược, chỉ sinh bệnh một lần thì đã mất mạng.
Lúc hắn tỉnh lại thì hồn phách đã quay về thân xác vốn có của mình, nhưng trái tim thì để lại chỗ nữ tử ở hậu cung Thần Quốc kia.
… hắn thật là ngốc, nhưng bây giờ đã gặp nàng rồi thì sợ là cả đời này vẫn sẽ ngốc.
***
“Lạnh không?” Sở Diễn nhìn Cẩm Họa bên cạnh, hỏi.
Cẩm Họa không nói gì, thấy hắn cởi áo khoác cho nàng, liền ngăn cản nói: “Không cần.”
Sở Diễn hơi khựng lại, ngơ ngác nhìn nàng.
Trong ánh mắt nàng chỉ có xa cách và lạnh nhạt, giờ phút này hắn trong lòng nàng chỉ là một người qua đường.
Hắn đã từng nhìn thấy ánh mắt si mê, ánh mắt thâm tình của nàng nhưng mà hiện giờ… Hắn thở dài một tiếng, môi mỏng mím lại, rồi sau đó nụ cười bi thương cũng dần dần tắt liệm, “Nhiêu Nhi, thực xin lỗi.”
Cẩm Họa hai mắt có hơi ngẩn ra, kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã ổn định tâm thần.
Sở Diễn bây giờ không còn khí phách đế vương như trước nữa, bây giờ hắn chẳng qua chỉ là một nam tử bình thường.
Đây chính là phu quân mà nàng đã từng nằm mơ cũng mong muốn, một người toàn tâm toàn ý yêu thương nàng, chứ không phải là một đế vương có hậu cung ba nghìn người.
Cũng may là bây giờ nàng không thích hắn. Nàng rất may mắn.
“Ngươi không có gì phải xin lỗi ta, đứng trên lập trường của ngươi, tất cả những gì ngươi làm đều là đúng.” Cẩm Họa mở miệng nói, “Chỉ là…ta không thể tha thứ cho ngươi.”
“Nhiêu Nhi!”
“Đừng gọi ta là Nhiêu Nhi, ta đã không còn là Khương Nhiêu nữa, cũng không muốn có bất cứ liên quan gì với Khương Nhiêu…… Khương Nhiêu đã chết, là ngươi ban chết cho nàng ấy, ta bây giờ là Đại Chiêu Cẩm Họa, ngươi có hiểu rõ không?” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Từ trước đến giờ nàng đều nhát gan và hay sợ sệt, trong lòng chỉ muốn bình an trôi qua một đời là tốt rồi.
Nếu không phải vì thích Sở Diễn, thì nàng chẳng qua cũng chỉ là một con sâu gạo ở hậu cung Thần Quốc mà thôi.
Công ơn dưỡng dục của Khương gia nàng đương nhiên là ghi nhớ, nhưng bọn họ có lòng mưu phản, đây cũng là sự thật. Hiện giờ Thần Quốc đã diệt, nàng cũng coi như đã báo thù cho Khương gia, còn Sở Diễn này… thật ra giết hay không cũng không có gì khác biệt.
“…Ta hiểu.”
Hắn đương nhiên là hiểu, từ cái ngày nàng bỏ đi với Dung Xu không hề do dự thì hắn đã hiểu rồi.
Cẩm Họa thấy hắn không dây dưa nữa cũng liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, có lẽ nghĩ tới gì đó, nàng mở miệng hỏi: “Thật ra… Căn bản là không có Sở Nhất, đúng không?”
Sở Diễn sửng sốt, khóe miệng mỉm cười, đôi mắt hết sức nhu hòa, “Đúng là ta có một bào đệ sinh đôi…nhưng hai năm trước đã mắc bệnh qua đời.”
Có thể dùng thân phận của Sở Nhất ở bên cạnh nàng mấy ngày này, chính là những ngày trân quý nhất trong đời hắn.
Cẩm Họa cười mà không nói, lúc này cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ nói: “Ngươi đi đi, từ nay về sau, đừng xuất hiện ở Đại Chiêu nữa…càng không được để cho ta gặp lại ngươi.”
Nàng không muốn nhìn thấy hắn nữa, hiện giờ nàng chỉ muốn làm một Cẩm Họa vui vẻ mà thôi.
***
Cẩm Họa phát hiện Dung Xu vẫn còn chưa ra khỏi hầm băng. Trong đó lạnh như vậy…không phải là hắn ngốc rồi đấy chứ.
Nàng vốn sợ lạnh, bây giờ tuy có khoác áo choàng của hắn, nhưng cả người vẫn lạnh đến mức run lên, nàng thấy Dung Xu ngồi bên cạnh quan tài băng, cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.
Quốc sư đại nhân tôn quý vô song của Đại Chiêu Quốc, trước nay đều cao cao tại thượng, chỉ là hiện tại nhìn qua… lại giống hệt như một động vật nhỏ bị bỏ rơi… đáng thương vô cùng.
Hình như rất muốn sờ đầu hắn. Cẩm Họa âm thầm nghĩ.
Trên thực tế, nàng cũng làm như thế thật, học bộ dáng của hắn, đặt tay lên trên tóc hắn, nhẹ nhàng xoa xoa.
Nàng cảm nhận được thân hình hắn khẽ run lên một chút, nhưng cũng không có động tĩnh gì khác nữa.
… ủa? Không vui sao?
Cẩm Họa dứt khoát tựa lên trên lưng hắn, sau đó thân mật cọ cọ, “Chỗ này lạnh như vậy, chúng ta đi ra ngoài được không?” Nàng sắp bị đông lạnh chết rồi.
Cuối cùng cũng có động tĩnh.
Quốc Sư đại nhân thoáng xoay người, dứt khoát túm lấy nàng đang tựa trên lưng hắn xuống ôm vào lòng.
Cẩm Họa cười tủm tỉm xoay trở tìm một vị trí thoải mái trong lồng ngực hắn…có hắn ở đây, một chút cũng không cảm thấy lạnh.
“Hắn đi rồi sao?” Vị Quốc sư đại nhân đáng thương vô cùng kia rốt cuộc cũng mở miệng.
Cẩm Họa nhất thời không kịp phản ứng, một lúc lâu sau mới suy nghĩ cẩn thận lại, liền cảm thấy dở khóc dở cười.
Hoá ra thằng nhãi này lại đang ghen sao, đang chỉ nói chuyện với Sở Diễn một lát thôi mà?
“Ừ, đi rồi.”
Quốc Sư đại nhân nhìn bộ dạng vui vẻ sung sướng của nàng, liền cũng nhịn không được, ôm lấy mặt nàng hôn hôn lên, “Chúng ta cũng trở về đi, được không?”
Cẩm Họa nào dám nói không, nàng muốn hắn vui vẻ, liền ôm cổ hắn đưa mặt sát lại gần, cắn lên môi hắn vừa mút vừa hút.
Mèo con nhỏ của hắn, đang hôn hắn?!
Hắn biết đây là trấn an mình. Cũng đúng, chuyện quá khứ đã qua, nàng chỉ là Cẩm Họa của hắn.
Quốc Sư đại nhân tuy kinh ngạc với sự nhiệt tình của nàng như sau một hồi ngơ ngẩn thì liền đảo khách thành chủ, càng hôn nồng nàn hơn.
Hơi thở nóng rực quanh quẩn bên tai, Cẩm Họa cảm thấy toàn thân mình đều đang nóng lên, nên chỉ muốn trấn an hắn một chút, nhưng mà tình huống bây giờ… cứ như là hắn muốn một hớp nuốt nàng vào bụng.
Nàng không dám nữa.
“ Ưm ưm ưm…” Cẩm Họa đẩy lên lòng ngực hắn ý bảo ngừng lại, nhưng Quốc Sư đại nhân y như một con sói đã đói bụng từ lâu, phải cắn làm cho thoả.
Cẩm Họa thở hổn hển ngã vào lòng hắn, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn liền cúi đầu nhìn lại mới phát hiện tay của hắn đang đặt lên ngực mình.
Cả người đều bất ổn!
Quả nhiên không nên dùng loại biện pháp như thế này để trấn an hắn, bởi vì chỉ khơi dậy thú tính của hắn mà thôi!!!
“Cẩm Nhi.” Hắn vùi đầu vùi vào cổ nàng, giọng nói khàn khàn lại ngập ngừng. Ôi… nghe vào tai còn có một chút cảm giác đáng thương.
Trái tim của nàng của mềm nhũn đi.
“… Ừ.” Cẩm Họa giờ phút này khuôn mặt như bị lửa thiêu, nóng vô cùng… hắn, tay của hắn vẫn còn chưa buông ra đấy!
Quốc Sư đại nhân hôn lên chiếc cổ non mịn của nàng, động tác sàm sỡ ưu nhã này của hắn quả thật vô cùng quen thuộc, Cẩm Họa cảm thấy ngưa ngứa, nhịn không được lại rụt rụt đầu, nhưng sợ hắn giận cho nên không cự tuyệt.
“Chúng ta thành thân đi.” Quốc sư đại nhân trên đầu trên cổ nàng đột nhiên nói.
Cẩm Họa ngây ra, sửng sốt một lúc mới định thần lại.
Nàng cười tươi tắn cọ cọ lên ngực hắn, thấp giọng nói: “Được.”
“Ngoan lắm!”
“Chàng… ưm…”
CHƯƠNG 54: ĐẠI KẾT CỤC (4)
Chuyện đầu tiên khi quay trở lại hoàng cung chính là chuẩn bị cho hôn sự của bệ hạ và Quốc sư Đại Nhân.
Triều thần văn võ đều hết sức vui mừng. Sở tướng vì nước vì dân lại càng lệ nóng doanh tròng… bệ hạ cuối cùng cũng đã hiểu ra Quốc sư tốt đến mức nào rồi, thật là trời quang mây tạnh may mắn của đất nước, may mắn của đất nước!
Cẩm Họa đối với Sở tướng trước sau vẫn không cho sắc mặt tốt, nuôi được một đứa con trai như thế, nàng không khiến ông ta khó thở ở khắp nơi thì đã xem như tận tình tận nghĩa rồi.
Nhưng Minh Xảo thì lo lắng đến mức không xong, vừa thấy bệ hạ nhà mình cuối cùng cũng đã quay lại, lập tức khóc đến không biết trời đất, khiến nàng đau lòng không thôi. Nhưng khi biết nàng muốn thành thân với Dung Xu, thì ngay lập tức vui vẻ nhảy cẫng lên.
Thật là…… Nàng và Dung Xu đã sớm ở bên nhau, danh phận thật sự quan trọng đến vậy sao?
Hơn nữa từ xưa đến nay hậu cung không thể tham gia vào chính sự, nếu là Dung Xu thành thân với nàng thì hắn sẽ là hoàng phu, chuyện chính sự sau này nàng biết phải làm sao đây?! Cẩm Họa buồn rầu.
Đêm khuya.
Bệ hạ buồn rầu tựa vào người Quốc Sư đại nhân nhà nàng, liên tiếp oán giận.
Quốc Sư đại nhân hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, thoải mái vỗ về lên lưng nàng, làm gì có tâm tư nghĩ nhiều như thế.
“Nè! Rốt cuộc là chàng có nghe người ta nói chuyện hay không!”
Con mèo nhỏ tức giận đến mức dựng cả lông lên, cắn một cái lên ngực hắn, lập tức cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Nhưng…
Khi nào nhìn thấy Quốc sư đại nhân hai mắt u tối thì…liền sợ chết khiếp.
“Ừ…Ta… Ta muốn đi ngủ.” Nói xong lại rất uất ức lăn ra bên cạnh.
Quốc Sư đại nhân sao có thể buông tha nàng, nhẹ nhàng túm một cái liền bắt nàng trở về lồng ngực mình.
Thiếu nữ mười bảy tuổi thơm tho mềm mại, hắn dùng sức ôm nàng, gặm cắn như gặm một cái đùi gà, quả nhiên là ăn một lần biết vị, sinh ra nghiện rồi.
Thân thể trắng nõn bị hắn gặm thành một khối xanh xanh tím tím, Cẩm Họa bị ức hiếp đến mức sắp khóc lên.
Bất quá, nàng đã đoán trước ngày tháng sau này của mình… nàng là một bậc đế vương, dựa vào việc bán rẻ nhan sắc, nhờ cậy hoàng phu của mình hỗ trợ xử lý chính vụ, quả thực là xấu hổ chết đi được!
Cẩm Họa trong lúc bị hung hăng ức hiếp, âm thầm nghĩ: Nàng đại khái chính là hoàng đế bất lực nhất của Đại Chiêu rồi!
***
Bây giờ Cẩm Họa sắp tổ chức đại hôn, Sơ Vân cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cẩm Họa trong lòng nàng giống như là một vị muội muội, giao Cẩm Hoạ vào trong tay nam tử si tình như Dung Xu, nàng đương nhiên là yên tâm.
Băng tuyết đã tan, nhưng trời đêm vẫn còn rất lạnh.
Đi trên hành lang dài, nàng nhịn không được lại hắt xì một cái.
Có một chiếc áo choàng đột nhiên khoác lên bao lấy cơ thể nàng, Sơ Vân ngẩng đầu, lập tức ánh vào mắt là một khuôn mặt tuấn tú nho nhã, “Đa tạ.”
Cố Dữ Chi cười cười, “Quận chúa không chê tại hạ nữa sao?”
Nghe hắn trêu chọc như vậy Sơ Vân nhịn không được mỉm cười.
Sơ Vân vốn là một nữ tử quyến rũ, vừa cười lên rạng rỡ lại càng xinh đẹp bội phần, Cố sứ thần cảm thấy vành tai có chút nóng, liền theo bản năng rời mắt đi nhưng rồi sau đó lại nhịn không được quay sang nhìn nàng.
… hắn nhất định là bị bệnh rồi. Cố sứ thần suy nghĩ một cách đơn giản.
“Nghe nói sau khi Cẩm Nhi cử hành đại hôn, sứ thần ngươi cũng phải lên đường về nước?”
Cố Dữ Chi nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, “Lần này đến đây chính là gì chuyện hòa thân, bệ hạ đã chọn được một vị Quận chúa, sau khi bệ hạ cử hành đại hôn thì tại hạ sẽ đưa Quận chúa kia về Tây Hành……” Hắn cũng đã ở đây một thời gian không ngắn, nhưng… vẫn cảm thấy chưa đủ dài.
Sơ Vân vừa thấy hắn sắp đi, trong lòng liền bồi hồi một loại cảm xúc không tên, nhưng mà cũng không nghĩ nhiều.
Lúc đầu nàng có chút thành kiến với hắn, nhưng thời gian qua lâu nàng cũng có vài phần ngưỡng mộ. Trên đời này không phải tất cả các nam tử cũng đều là kẻ bạc tình như Sở Hằng Viễn, cũng có người si tình như Dung Xu, còn Cố Dữ Chi này nghĩ kỹ cũng là một sự lựa chọn tốt.
“À phải, một thời gian nữa ta cũng muốn ra ngoài du ngoạn, nghe nói Tây Hành quốc phong tục tập quán vô cùng thú vị, người dân lại hiền lành chất phác, hôm ngươi trở về có thể dẫn ta theo, được không?” Nàng vốn dĩ từ nhỏ đã không thích ở trong thâm cung, chỉ thích đi ra thế giới bên ngoài, càng lớn thì càng như thế.
Cố Dữ Chi ngơ ngác, nhìn đôi mắt chờ mong của nàng, cứ cảm thấy hình như mặt mình lại càng nóng hơn, hắn hơi nghiêng mặt sang một bên, thấp giọng nói: “Quận chúa đến, tại hạ đương nhiên sẽ đích thân đưa Quận chúa đi du ngoạn khắp nơi, khiến cho nàng càng vui vẻ.”
Nhưng trong giờ phút này, Cố sứ giả có nằm mơ cũng không ngờ rằng vì Quận chúa yểu điệu này một khi vui vẻ thì sẽ không bao giờ muốn quay trở lại nữa.
“Phải nghĩa khí như thế chứ! Quyết định vậy đi.” Sơ Vân tâm trạng rất tốt.
“Ừ.” Cố Dữ Chi nhìn mặt nàng, có lẽ bị nàng ảnh hưởng cho nên tâm trạng cũng đặc biệt tốt hơn
***
Sau khi thành thân,
Sơ Vân theo Cố Dữ Chi đến Tây Hành du ngoạn, Cẩm Họa một mình cảm thấy buồn bực vô cùng…
Cho nên giờ phút này, đường đường Đại Chiêu Quốc bệ hạ đang ngồi trước ngự án đọc công tích vĩ đại của lịch đại đế vương mà tiêu khiển.
Đại Chiêu hoàng đế trước nay đều là minh quân, ngay cả vị tiên đế không kịp lập hoàng tử kia cũng có không ít công tích cho Đại Chiêu.
Còn mình thì sao chứ?
Bệ hạ sau khi thành thân cuối cùng cũng bắt đầu tự mình suy nghĩ, nếu đã làm hoàng đế của Đại Chiêu, nàng đương nhiên phải vì lê dân bá tánh làm một ít chuyện, không thể cả ngày trốn tránh dưới sự bảo bọc của Dung Xu được.
Cẩm Họa lại lật vài tờ, đột nhiên nhíu mày.
Minh Xảo đứng ở một bên nhìn thấy thế, vội quan tâm hỏi: “Bệ hạ, làm sao vậy?”
Bệ hạ nhà nàng ra vẻ nghiêm túc trầm tư, vuốt cằm hết sức đứng đắn, “Ngươi nói xem… lịch đại đế vương Đại Chiêu đều có con nối dõi rất đông, hơn nữa ai nấy đều có hậu cung giai lệ ba nghìn người, ngươi nói ta có nên mở rộng hậu cung, náo nhiệt một chút không?”
Thân là người của Quốc Sư đại nhân vạn dân kính ngưỡng, Minh Xảo vừa định mở miệng phản bác, liền thấy một bộ áo bào trắng, phảng phất như tiên nhân… Quốc Sư đại nhân chậm rãi đi vào, liền theo bản năng ngậm miệng lại.
Bệ hạ nhà nàng phản ứng trì độn vẫn chưa phát hiện, cái miệng nhỏ lúc khép lúc mở vẫn còn đang lẩm bẩm tự hỏi.
Thấy Quốc Sư đại nhân ra hiệu bằng ánh mắt, Minh Xảo rất thức thời, yên lặng bỏ chạy…
“Ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mở rộng hậu cung là rất cần thiết, nếu không hoàng cung quạnh quẽ như thế là không hay đâu, Minh Xảo à, ngươi nói xem trẫm nói có đúng không?” Không ai trả lời, Cẩm Họa cảm thấy kỳ quái, nghiêng đầu nhìn lại, liền vô cùng bối rối, cuống quýt lên, “Dung… Dung Xu.”
Quốc Sư đại nhân sớm đã không mang Bạch Ngọc Diện cụ kia, hiện giờ dung nhan thanh tuấn hiện ra rõ ràng, nhìn qua không khác gì một vị tiên nhân, chỉ thấy hắn khóe miệng cười cười, bước vài bước đến bên cạnh long ỷ, từ trên cao nhìn xuống hỏi nàng, “Bệ hạ muốn mở rộng hậu cung sao?”
Cẩm Họa vốn sợ hãi, nhưng nàng đường đường là bệ hạ mà, thằng nhãi này chẳng qua chỉ là hoàng phu của nàng thôi, sợ cái gì?! Nàng âm thầm khinh thường bản thân.
“Đúng vậy, thì làm sao chứ?” Lời nói hết sức tự tin.
“Bệ hạ thật sự dám sao?” Quốc Sư đại nhân hơi hơi nhướng mày, bộ dạng nhìn qua vô cùng phong lưu, nhưng lại khiến nàng toàn thân ngứa ngáy.
“Có gì không dám! Có bản lĩnh ngươi cắn ta đi…” nàng hừ hừ vài tiếng, còn lâu mới sợ đấy…
“…”
“A … đừng cắn trẫm, ưm…… Trẫm sai rồi, ưm ưm ưm … đau đau đau!” Hắn quả thật dám cắn!!!
“Phải gọi ta là gì? Hửm?”
“Phu, phu quân!”
“…… Còn dám nữa không?”
“A a a…… Phu quân chàng nhẹ một chút đi! Trẫm không dám! Trẫm không dám nữa!!!”
—-Hoàn—-