Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Next

Trẫm Không Dám Nữa - Chương 1

  1. Home
  2. Trẫm Không Dám Nữa
  3. Chương 1
  • 10
Next

Chương 1: MỞ ĐẦU

“Nương nương, xin người lên đường đi. Đừng khiến chúng hạ nhân khó xử.”

Cảnh Ngô cung, Ngụy Phúc Hải mặc một thân y phục tổng quản thái giám màu tím đậm, cung kính nói với Khương quý phi trên ghế chủ vị.

Khương quý phi tuổi trẻ xinh đẹp, mặc một thân cung trang màu xanh ngọc hoa lệ, tóc mây cài châu thoa, mặt như phù dung, vẫn quý khí sáng ngời, đẹp lộng lẫy không gì sánh bằng.

Ai mà không biết rằng Thần Quốc hậu cung này là thiên hạ của Khương Quý Phi, bảo bối của Hoàng Thượng, chuyên sủng ba năm, hậu cung phi tần đều là không đáng nhắc tới.

Ngụy Phúc Hải hầu hạ bên cạnh hoàng thượng đã hơn 10 năm, nhìn Hoàng Thượng sủng ái Khương Quý Phi lên tận trời, dáng vẻ đế vương thâm tình, làm hắn thổn thức không thôi.

Khương Quý Phi cũng là nữ tử có thủ đoạn, lúc tiến cung chỉ vừa 16 tuổi, nhưng chỉ trong 3 năm ngắn ngủi đã từ một tú nữ nho nhỏ leo đến vị trí Quý Phi. Hoàng Thượng đến nay vẫn chưa lập Hậu, vì vậy Khương Quý Phi chấp chưởng phượng ấn, ngoại trừ cái danh Hoàng Hậu, cái gì cũng đều có. Hắn cũng từng nghĩ tới, Hoàng Thượng sủng ái Khương Quý Phi như vậy, bảo tọa Hoàng Hậu, tất nhiên là thuộc về nàng, chẳng qua là vấn đề thời gian.

Không ngờ là…

Khương Quý Phi đã từng sủng quan vô hạn, bá chủ lục cung, sau khi Khương Tả Tướng mưu phản bị diệt môn, nàng cũng không tránh khỏi một ly rượu độc.

Đế vương quả thật là vô tình, cho dù đã từng vạn thiên sủng ái, cũng không thắng nổi thân phận mưu phản tử tội.

“Ngụy Phúc Hải, bổn cung không ngờ rằng, người cuối cùng nhìn thấy trước khi chết lại là ngươi.” Khương Quý Phi thần sắc thanh lãnh, không hề có cảm giác sợ hãi cái chết, môi đỏ khẽ nhếch, muôn vạn phong tình.

Ngụy Phúc Hải thở dài một tiếng, khuôn mặt già nua hơi hơi cứng lại. Khương Quý Phi thủ đoạn cho dù độc ác, nhưng đối xử với bọn hạ nhân như họ quả thật là không tệ.

“Nương nương, nô tài……”

“Ngươi không cần nói gì cả” Khương Quý Phi giương mắt nhìn hắn, mắt phượng hơi nheo lại, chậm rãi đứng dậy, từ chủ vị bước xuống, tới trước mặt Ngụy Phúc Hải, đôi mắt sáng mỉm cười, “Chỉ là bổn cung mắt bị mù mà thôi.”

Lời này vừa nghe xong, Ngụy Phúc Hải sống lưng chợt lạnh, hiện giờ tuy là ban chết, nhưng uy phong của Khương Quý Phi vẫn còn đó, nghe vào tai vẫn làm người ta hoảng sợ.

Ngón tay đeo ngọc ban chỉ xanh biếc không nhanh không chậm cầm lấy ly rượu trên khay, một tiếng cười khẽ tràn ra từ đôi môi thơm ngát “ha..”

Ba năm, nàng nỗ lực ba năm, chỉ vì có thể sánh vai cùng hắn. Trước đó vài ngày, lời ngon tiếng ngọt hãy còn ở bên tai, bây giờ lại là một ly rượu độc, một câu ban chết.

Thôi, là nàng ngốc…

Đế vương vốn chính là đoạn tình tuyệt ái, quan trọng nhất, chính là hoàng quyền.

Hiện tại, Khương gia tổn hại đến ngôi vị hoàng đế của hắn, đương nhiên nàng chỉ có một con đường chết.

“ Rượu này uống vào bụng có đau không?” Khương Nhiêu hỏi bâng quơ, ánh mắt dừng trên chén rượu.

“Hoàng Thượng nói, nương nương sợ đau, nên rượu phải cực kỳ ôn hòa, sẽ chậm rãi mất đi ý thức, sau đó……” nửa câu sau, không cần nói cũng hiểu.

Khương Nhiêu lại cười, cánh môi lặng yên nở rộ dường như ly rượu trong tay không phải là rượu độc đoạt mệnh mà là tín vật người yêu thương gửi tặng, ngữ khí ôn hòa nàng nói: “Hắn cũng thật có lòng, vẫn còn nhớ rõ, ta sợ đau.”

Khương Nhiêu mỉm cười, đưa chén rượu lạnh băng lên cánh môi, không chút do dự uống vào, giống như thưởng thức rượu ngon tinh khiết ngày thường.

“Nương nương!” Ngụy Phúc Hải gọi một tiếng, ngữ khí khẽ run. Khương Quý Phi quả nhiên là Khương Quý Phi, vô cùng quyết tuyệt, không hề cầu xin Hoàng Thượng nửa lời, nhớ ân tình cũ, chỉ cần Khương Quý Phi chịu mở miệng, nói không chừng……

Nhưng mọi thứ đều đã chậm rồi…

Chén rượu rơi xuống đất, âm thanh đặc biệt chói tai, Khương Nhiêu cảm thấy cả người khó chịu, bụng nóng rực thiêu đốt, nhưng đúng là không có cảm giác quặn đau.

Đích xác là độc tính ôn hòa.

Lúc ban chết, hắn còn nhớ nàng sợ đau, chắc là vẫn còn vài phần nghĩ đến ba năm ân tình đó…

Khương Nhiêu mỉm cười, thái độ an tường.

Nhưng chỉ một lát sau, thân mình liền mềm nhũng, rồi sau đó chậm rãi mất đi tri giác, ngã về phía sau…

“Bang…” rõ ràng là ngã sóng soài trên mặt đất, sau đầu cũng không hề đau đớn gì. Cung trang tinh xảo, đẹp đẽ quý giá xòe ra như những cánh hoa nở rộ, tầng tầng lớp, chập chờn như mộng.

“A Diễn, thiếp đau quá.”

“Về sau, trẫm sẽ không để nàng chịu đau đớn nữa. Nhiêu Nhi, hậu cung ba nghìn giai lệ, trong lòng trẫm chỉ có một mình nàng, sau khi vị trí của trẫm củng cố, trẫm lập tức phong nàng làm hậu, chung hưởng giang sơn.”

Nàng không cần Hoàng Hậu gì cả. Ba năm nay, nàng vì hắn mà trả giá bao nhiêu, hiện giờ đế vị củng cố, gian thần đã trừ, cái nàng muốn tuyệt không phải Hoàng Hậu chi vị, càng không phải chung hưởng giang sơn.

Hắn đã làm được, tuy rằng không phải Hoàng Hậu chi vị, nhưng thân phận của nàng cùng hoàng hậu cũng không có khác biệt gì.

Hắn cũng đã làm được, không để nàng chịu đau đớn thêm nữa.. kể cả khi chết đi…

Lẳng lặng nhìn trần điện Cảnh Ngô Cung trên đầu, khung cảnh rực rỡ trong mắt nàng đã trở thành ảm đạm thất sắc. Dưới lớp cung trang to rộng, đôi tay lạnh băng, nắm chặt thành quyền.

Trong đầu nàng hiện lên cái ngày tuyển tú ba năm trước đây.

Hồng nhạn bay cao…

Hắn ngồi yên tĩnh trên kim loan bảo tọa, biểu tình ôn hòa, không có nửa phần đế vương nghiêm khắc.

Hắn từng bước một hướng tới chỗ nàng, duỗi tay nâng cằm nàng lên, động tác lại có vài phần cảm giác trêu chọc. Xúc cảm lành lạnh trên da thịt, lại làm nàng cảm thấy nóng rực thiêu đốt, hô hấp cũng hỗn loạn lên.

“ Ngẩng đầu, nhìn trẫm.”

Nàng là Khương gia đích trưởng nữ, từ nhỏ được hưởng muôn vàn sủng ái, sợ gì chứ?

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, mắt không hề chớp.

Thằng nhãi này lớn lên so với huynh trưởng nhà nàng còn tuấn mỹ hơn ba phần, Khương Nhiêu cảm thấy lỗ tai hơi nóng. Người trước mặt đôi mắt trong trẻo, nhẹ nhàng cười như ánh mặt trời mùa đông ấm áp thấm vào lòng người.

“Nàng tên là gì?”

“Khương…… Khương Nhiêu.”

Hoàng đế tuổi trẻ anh tuấn nhìn nàng, đột nhiên mỉm cười.

Nàng nhìn mà ngây người. Khi đó nàng nghĩ, trên đời này sao lại có người cười đẹp đến như vậy, nếu có thể mãi mãi giữ lại nụ cười này, thì thật tốt biết bao nhiêu.

Nhưng khi đó nàng vốn không biết rằng hắn cười với nàng chỉ vì đơn giản nàng chính là Khương gia đích trưởng nữ, không còn gì khác nữa.

Khương Nhiêu tự giễu: Bán mạng ba năm, một lòng si mê làm bao nhiêu việc, cuối cùng cũng chỉ đổi một ly rượu độc.

Đường đường phụ nữ thời đại xuyên không, lăn lộn đến mức độ như nàng thật là mất mặt.

***

Thừa Càn Cung.

Hoàng đế Thần Quốc tuổi trẻ ngồi trên ngự án phê duyệt tấu chương, sổ con màu minh hoàng bày ra ngay ngắn chỉnh tề, bàn tay to với các ngón cân xứng, từng khớp rõ ràng chấp bút, chữ viết cứng cáp có lực, mười phần khí khái.

“Hoàng Thượng…” Ngụy Phúc Hải vào trong điện, cung kính hành lễ với đế vương.

Thừa Duyên Đế chỉ nhàn nhạt lên tiếng, cũng không ngừng động tác trên tay, môi mỏng khẽ mở, tùy tiện hỏi một câu, “Đã làm xong rồi?”

“Dạ, nương nương nàng…… Đã ra đi rồi…”

Nghe xong, tay cầm bút của Thừa Duyên Đế dừng lại một chút, “Vậy là tốt rồi.”

Sau một lúc lâu mới hỏi tiếp: “…Có thống khổ không?”

“Rượu kia độc tính ôn hòa, nương nương lúc đi vẫn mỉm cười, chỉ là …” Ngụy Phúc Hải giương mắt nhìn thần sắc Thừa Duyên Đế, lại nhanh chóng cúi đầu, trong lòng âm thầm cân nhắc một phen, không biết có nên nói hay không.

“Nhưng mà cái gì?” Thừa Duyên Đế đem cây bút trong tay gác qua một bên, ngẩng đầu hỏi. Rõ ràng chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng xuất hiện trên khuôn mặt ôn hòa tuấn mỹ này, lại có một loại cảm giác áp bức không nói nên lời.

Đế vương phong phạm, không giận tự uy.

“Nương nương nàng……” Ngụy Phúc Hải không dám ngẩng đầu, thân mình có chút run rẩy, “Nương nương bảo nô tài hỏi Hoàng Thượng, có còn nhớ một năm trước khi nương nương thay người chắn kiếm người đã nói gì không?”

Thừa Duyên Đế mày kiếm hơi chau, chìm trong hồi ức. Sau một lúc lâu, ánh mắt thanh minh, nhưng trong một khắc đó lại lâm vào khủng hoảng. Đôi môi trắng bệch không còn một chút huyết sắc , thanh âm khẽ run, “Nàng…… Ngươi nói nương nương có……” lời này cuối cùng cũng không cần nói ra, mọi người đều biết.

Ngụy Phúc Hải thật cẩn thận, không dám phát ra một chút tiếng động nào.

Cung điện to lớn chìm vào tĩnh lặng.

“Thôi…” Thừa Duyên Đế khôi phục thần sắc, bên trong tay áo long bào minh hoàng, bàn tay trái bởi vì quá dùng sức mà nổi đầy gân xanh “… Thôi.”

Tiếng thở dài bất đắc dĩ mang theo cảm giác lưu luyến triền miên khó có thể miêu tả thành lời, dường như tiếng nỉ non ngày thường nử tử tươi đẹp kia vẫn thầm thì bên tai hắn.

Hắn đương nhiên là nhớ rõ.

Lần đó bị ám sát, nàng không màng tất cả chạy tới chỗ hắn, tay áo phần phật tung bay, gương mặt tái nhợt mang theo lo lắng, hoảng hốt và sợ hãi. Chỉ là động tác của nàng thì không có nhiều suy nghĩ như vậy, như hình ảnh một con chim sơn ca vui vẻ, nũng nịu nhào vào lòng ngực hắn… rõ ràng là thay hắn chắn kiếm, rõ ràng là chịu chết…

Thật khờ dại.

“Nàng phải sống sót. Đợi khi nàng hạ sinh con trai, trẫm sẽ lập tức phong nó làm Thái Tử.”

“A Diễn, thiếp đau quá.” Nàng kêu đau. Rõ ràng biểu hiện dũng cảm như thế, bây giờ lại sợ đau.

Hắn sủng ái nàng, nhưng vẫn không để nàng có cơ hội mang hoàng tử. Từ lần đầu tiên sủng hạnh nàng, đã chuẩn bị canh tránh tử cho nàng. Nàng là Khương gia nữ nhi, hắn sao có thể để nàng mang long thai được.

Thừa Duyên Đế lại cầm bút một lần nữa phê duyệt tấu chương.

Những cái hắn muốn, đều đã có được. Vứt bỏ nàng và đứa bé có thể có cũng có thể không kia sau này vẫn còn có những nữ nhân khác…

Xinh đẹp hơn, biết chăm sóc hơn, thông tuệ hơn so với nàng…

Đều sẽ có.

Tay cầm bút lại run lên, vết mực đậm đà nhỏ xuống, thấm ướt lên tấu chương, không ngừng lan tràn, như một đóa hắc mai quyến rũ.

Chỉ là sẽ không còn có người nào yêu hắn nhiều hơn so với nàng…

Nữ nhân ngu ngốc đó.

Là hắn tự tay ban chết.

Tiếp – Mở đầu C1: **** Trở về chém giết ***

Mùa xuân Thiên Ngự năm thứ hai, Đại Chiêu Quốc nữ hoàng Hi Nguyên Đế ngự giá thân chinh, tấn công Thần Quốc.

Mười vạn tinh binh, thế như chẻ tre.

Tháng tám cùng năm, đế đô Thần Quốc không giữ nổi.

“Bệ hạ, cửa thành đế đô Thần Quốc đã công phá, toàn bộ các thành viên hoàng thất đều đã bị bắt giữ, xin bệ hạ xem qua…” Niên thiếu tướng quân Đại Chiêu Quốc cung kính bẩm tấu cùng Hoàng Đế bệ hạ, đang hiên ngang ngồi trên lưng tuấn mã.

Nữ tử ngồi trên lưng ngựa chỉ khoảng mười sáu xuân xanh, mặc một thân khôi giáp ánh vàng rực rỡ trông có vài phần nặng nề, nhưng lại hiện nét tự tin đặc biệt. Tóc đen tuyền búi lên cao, dùng ngọc quan cố định, dung nhan trắng trẻo xinh đẹp, ngời sáng hào quang.

Phía sau nàng mặt trời soi rọi những tia nắng đầu ngày, từng quầng ánh vàng rực rỡ như dát lên người nàng một tầng kim sắc lộng lẫy. Khiến cho dáng người nhỏ xinh của nàng có thêm vài phần uy nghi hiếm có.

Còn tuổi nhỏ đã có phong phạm như thế, không hổ là sinh ra trong nhà đế vương.

Thiếu niên Đại tướng quân nhất thời nhìn không dời mắt ra được.

Đây chính là Đại Chiêu Quốc Hoàng Đế bệ hạ – Hi Nguyên Đế.

Một năm trước.

Đại Chiêu Quốc lão hoàng đế xuôi tay xuôi chân, cưỡi hạc quy tiên.

Chín nhi tử vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, đánh đến sứt đầu mẻ trán.

Điều hài hước nhất của vở kịch hoàng gia này là… toàn bộ huynh đệ hoàng tử “tương thân tương ái, tình cảm thâm hậu” trong quá trình tranh đoạt vương quyền này, đã cùng nhau dắt tay về địa phủ cả.

Ngôi vị hoàng đế không người nối nghiệp, chúng đại thần vạn phần lo lắng.

Lúc này, Quốc sư đại nhân – người có tầm ảnh hưởng lớn nhất Đại Chiêu Quốc liền đứng dậy, lời nói nhàn nhạt tuyên bố: Tiểu công chúa là chân long kiều tử, thiên mệnh sở uy, đã được trời cao chú định có thể dẫn dắt Đại Chiêu Quốc ngày càng cường đại, chính là hạnh phúc may mắn của Đại Chiêu Quốc ta.

Đại Chiêu Quốc tiểu công chúa?

Có ai không biết, toàn bộ hoàng thất Đại Chiêu Quốc, chỉ còn lại một tiểu công chúa còn chưa cập kê.

Nhưng mà…… Nếu Quốc sư đại nhân đã nói như vậy, văn võ bá quan tự nhiên là vui vẻ tiếp thu, vì thế liền vội vội vàng vàng đỡ tiểu công chúa điện hạ lên ngôi hoàng đế.

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Đại Chiêu Quốc có nữ hoàng đế…

————–

Nhìn hoàng cung quen thuộc trước mắt này, nàng nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, áo choàng thêu tường vân bằng tơ vàng xẹt qua không trung xẹt thành một độ cong duyên dáng, rồi sau đó nhanh nhẹn hạ xuống.

Mắt phượng híp lại, thoáng giương lên, cánh môi gợi lên một nụ cười như có như không, khiến người ta không đoán ra tâm tình giờ phút này của nàng.

Nàng – Khương Nhiêu, đã trở lại.

Không, hiện giờ nàng không phải là Khương Nhiêu, nàng là Đại Chiêu Quốc hoàng đế, tên gọi Cẩm Họa.

Tòa hoàng cung nơi nàng đã từng bỏ mạng này, giờ đây nàng mang theo tinh binh thiết kỵ, trở về chém giết.

Tình cảnh này, cảm xúc trong lòng chỉ có một từ có thể hình dung: Sướng.

Vô cùng sung sướng!

“Sở Diễn đâu?” Cẩm Họa mở miệng hỏi vị niên thiếu tướng quân bên cạnh.

Vị niên thiếu tuổi trẻ – tướng quân Đại Chiêu Quốc – chiến công hiển hách này, tên là Tiết Hạo Nhiên, là hậu nhân tướng gia nhiều thế hệ trung liệt. Tiết Hạo Nhiên tự nhiên đã biết người mà Cẩm Họa hỏi chính là… Thần Quốc Hoàng Đế.

“Vẫn chưa tìm được, nhưng mà hiện giờ cửa cung đã bị phong tỏa, khẳng định Thần Quốc Hoàng Đế có chạy đằng trời cũng không thoát.”

“Như thế thì tốt, nếu để hắn chạy……” Âm thanh trầm xuống, lát sau nàng mới tiếp tục nói, “Mang đầu về gặp trẫm.”

Tiết Hạo Nhiên sống lưng chợt lạnh.

Hoàng Đế bệ hạ, quả thực đúng như lời đồn …khó hầu hạ quá đi!

Nàng đi bộ chầm chậm vào cung.

Bốn năm trước, nơi này, nàng là tú nữ.

Bốn năm sau, nàng mang theo tinh binh, đập nát hoàng cung khiến nàng chán ghét này.

Sau lưng là khói lửa chiến loạn bay tứ tán, cung tiễn ngổn ngang, bốn bề hoang vắng.

Binh lính hộ giá bên cạnh cầm trường mâu làm tấm chắn, mở đường cho nàng. Quốc kỳ Đại Chiêu bay phấp phới trong gió cao cao.

So với binh lính tuổi trẻ lực tráng kia, nữ hoàng bệ hạ một thân kim giáp, uy nghi bức người này trông thật xinh xắn, nữ tử như vậy, nên được nam tử bảo hộ trong lòng, che mưa chắn gió, chứ không phải đi vào chiến trường, nhìn thấy những cảnh chém giết máu tanh như thế.

Thây phơi ngàn dặm, huyết tinh ngàn dặm. Không phải chỗ mà một nữ tử nên đặt chân.

***

Cảnh Ngô Cung.

Cẩm Họa giương mắt nhìn tòa cung điện quen thuộc bị phủ đầy bụi bặm, chuyện cũ bừng lên, ùa về như thác đổ. Nàng hai tay nắm chặt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm ba chữ rồng bay phượng múa kia.

Là do hoàng thượng chính tay đề chữ, trong Thần Quốc hậu cung, chỉ có sủng phi Khương Nhiêu có vinh hạnh này.

Ba nghìn sủng ái, tại một thân.

Đi lại trong sân vắng, Cẩm Họa nhìn lại cung điện nơi mình từng ở…

Tướng rũ màn che, màu sắc nhẹ nhàng, thêu hoa mai đỏ tinh xảo, quyến rũ như ngọn lửa bùng cháy, bây giờ lại ảm đạm tiêu điều. Ba lò sưởi chạm rỗng đã phủ đầy tro bụi, không còn nét lộng lẫy ngày xưa. Bên cạnh là chiếc giường mỹ nhân bằng gỗ tử đàn, phía trên bày mấy cái đệm tựa mềm mại, đã tàn phá bất kham.

Thật là… khiến người ta “hoài niệm”.

Cẩm Họa nhìn quanh bốn phía, trong lòng sớm đã không còn cảm xúc mênh mông trước đó. Niên thiếu tướng quân bên cạnh nhìn thần sắc nữ hoàng bệ hạ nhà mình, nhất thời có chút không hiểu ra làm sao chỉ đành phải bảo trì im lặng, cung kính đứng qua một bên.

“Tiết ái khanh.” Nữ hoàng bệ hạ rốt cuộc cũng mở miệng vàng, hơn nữa hình như tâm tình cũng không tệ lắm.

Tiết Hạo Nhiên vừa nghe, toàn thân đều căng chặt lên, vội khom lưng ôm quyền hành lễ nói: “Có mạt tướng.”

Nữ hoàng bệ hạ xoay người tiêu sái, góc áo choàng cọ qua khôi giáp của hắn, làm thân mình hắn bỗng run lên, sau một lúc lâu mới nghe thấy nữ hoàng bệ hạ tôn quý ném xuống một câu nhạt như gió nhẹ:

“Thiêu hủy cung điện này đi…”

Tiết Hạo Nhiên: “……”

Bệ hạ, nguyên cái cung điện đang yên đang lành thế này phải mang đi thiêu thật sao? Ngài không phải vẫn luôn tôn sùng tiết kiệm kia mà?

Cẩm Họa ra khỏi Cảnh Ngô Cung, chưa đi được vài bước, đã nghe được một âm thanh nữ tử chói tai, khiến nàng dừng bước lại ngay.

“Cút đi! Không được chạm vào bổn cung! Bổn cung là sủng phi của Hoàng Thượng!”

“Sủng phi? Ha ha… cẩu hoàng đế kia hiện giờ không biết trốn chui trốn nhủi ở xó nào, còn sủng phi gì chứ? Thật là buồn cười.”

“Ha ha ha… khuôn mặt nhỏ này thật đúng là non mịn nha.”

“…… Tránh ra! Tránh ra!”

Cẩm Họa khẽ nhíu mày, có chút đau đầu.

Chinh chiến hơn một năm nay, các huynh đệ binh lính có lẽ là buồn đến hỏng rồi. Thân là Đại Chiêu Quốc Hoàng đế bệ hạ Cẩm Họa tỏ vẻ vạn phần thấu hiểu.

Nàng cũng là biết, các binh lính này chỉ là đùa giỡn, giải tỏa căng thẳng, chuyện bỉ ổi như vậy, dưới sự dẫn dắt của nàng là tuyệt đối không thể phát sinh.

Trừ phi…… Cẩm Họa nhướng mày, bọn họ muốn làm thái giám nửa đời còn lại.

Dù sao lúc này cũng không có chuyện khác, Sở Diễn kia vẫn chưa tìm được, nàng thật sự có chút nhàm chán. Cẩm Họa kéo kéo khóe môi, đi đến chỗ tụ tập náo nhiệt kia.

Xem diễn kịch, cũng là một chuyện thực sung sướng kia mà.

Tâm tình tốt. Nhìn cái gì cũng tốt.

Lọt vào tầm mắt nàng, chính là bốn năm binh lính Đại Chiêu Quốc, còn người dựa vào núi giả là nữ tử nhu ngược đáng yêu kia, Cẩm Họa nhìn nàng ta có vài phần quen thuộc. Nhưng mà chỉ trong giây lát, đôi mắt sáng ngời của nàng đã mở bừng ra, à nhớ rồi.

“Tham kiến bệ hạ.”

Thấy nữ hoàng bệ hạ nhà mình xuất hiện, các tướng sĩ đồng thời quỳ xuống. Hình như có chút bất ngờ, thân thể run nhè nhẹ.

Sao? Có gan đùa giỡn, bây giờ luống cuống cái gì? Cẩm Họa bật cười trong lòng.

Nữ tử mặc một bộ cung trang hoa lệ màu đỏ tía, bây giờ tóc mây nghiêng lệch, thân thể phát run, khuôn mặt nhỏ tú lệ đang tràn đầy khủng hoảng, tái nhợt như tờ giấy.

Cẩm Họa tùy ý phất phất tay, ý bảo bọn họ đứng dậy, sau đó không nhanh không chậm đi tới chỗ nử tử mặc cung trang kia.

Nữ tử phản ứng lại, run rẩy ngẩng đầu, như hoa lê dính mưa nhìn nàng từ cao xuống thấp.

Bốn mắt nhìn nhau, chung quanh vô cùng an tĩnh.

Đáng tiếc, Đại Chiêu Quốc Hoàng đế bệ hạ là một nữ tử, nếu không…… Hình ảnh này khẳng định càng nên thơ nên nhạc.

Cái trò giả vờ nhu nhược đáng yêu này đem đối phó với một nữ tử, quả thật là không có tác dụng gì.

Mỹ nhân rơi lệ là khiến người ta thương tiếc nhất, Cẩm Họa tuy thân là nữ tử, cũng không khỏi âm thầm tán thưởng: thật là một mỹ nhân làm bằng nước, kỳ diệu thay, kỳ diệu thay!

Tên khốn kiếp Sở Diễn này, quả là diễm phúc không cạn nha.

“Chỉ cần ngươi quy thuận Đại Chiêu Quốc, trẫm có thể mang ngươi trở về làm cung tì, ngươi thấy thế nào?” Nàng đối với mỹ nhân chính là hoàn toàn không có sức chống cự. Nếu để nữ tử này rơi vào trong tay các huynh đệ hung dữ như lang như hổ kia, thì ngay cả cặn bã có lẽ cũng không còn.

Tuy rằng, nàng vô cùng không thích nữ tử này.

Nếu là nàng không nhớ lầm, nữ tử này tên gọi là Tố Anh, tiến cung cùng năm với nàng. Nhưng mà, lúc ấy nàng là Khương gia đích trưởng nữ, là hòn ngọc quý trên tay Khương tả tướng, là người nổi bật xuất chúng nhất, các nữ tử khác cho dù có thì cũng chỉ là làm nền cho nàng tỏa sáng mà thôi.

Người này nàng có chút quen thuộc, khó chịu chính là hai người có một điểm tương đồng: bên má trái có một lúm đồng tiền, nở rộ khi cười, vô cùng xinh đẹp.

“Ngươi…… đừng mơ tưởng!” Mỹ nhân tuy hai tròng mắt doanh doanh ngấn lệ, nhưng vẫn cắn môi anh đào, vẻ mặt kiên định.

Chà… phản ứng có chút lớn nha. Cẩm Họa chỉ cười không nói.

Một lát sau, mới lạnh giọng phán xuống: “Từ hôm nay trở đi, trên đời này đã không còn Thần Quốc, ngươi nói ngươi là Thần Quốc hoàng phi, thật là có chút nực cười.”

Diệt quốc…… Diệt quốc…rồi!

Nữ tử gắt gao cắn chặt môi dưới, ánh mắt dừng ở trên người nữ tử kiêu ngạo này. Đây là, Đại Chiêu Quốc nữ hoàng, rõ ràng chỉ là một thiếu nữ vừa đến tuổi cập kê, vậy mà dám…

Nàng đã ở hoàng cung này đợi suốt bốn năm, từ một Thường Tại nho nhỏ trở thành đứng đầu tứ phi, cũng chỉ ngắn ngủn một năm thời gian. Trong lòng hoàng thượng có nàng, nếu không cũng sẽ không độc sủng một mình nàng, còn bảo nàng sinh hạ hoàng tử cho hắn.

Không bao lâu nữa, nếu nàng có thể sinh được con trai, thì sẽ trở thành nữ tử tôn quý nhất ở Thần Quốc.

Vạn thiên sủng ái, Hoàng Hậu chi vị, đều là của nàng.

Chẳng qua là vấn đề thời gian thôi.

Mà hiện giờ…… cái gì cũng chưa có thì đã…

Tố Anh nàng thật không cam tâm.

Tố Anh lẳng lặng nhìn nữ tử tôn quý trước mắt, chậm rãi đứng dậy. Suốt một năm nay nàng ta đã có thói quen được người ta sùng bái, tôn kính, giơ tay nhấc chân, đều là khí độ bất phàm của Quý Phi danh giá.

Hoảng hốt gì chứ, trước mắt không phải cũng chỉ là một thiếu nữ thôi sao? Một nữ tử còn nhỏ hơn nàng ta vài tuổi.

Nàng ta châu thoa hơi nghiêng, trang dung chật vật, nhưng khí độ vẫn bất phàm, mở miệng hỏi: “Hoàng Thượng đâu?”

Hoàng Thượng? Cẩm Họa nhíu nhíu mày, nàng cũng đang tìm tên tra nam đó đấy được không?

“Thần Quốc đã diệt, hiện giờ hắn chỉ là một tên tù nhân. Ngươi nếu mang hy vọng ký thác trên người hắn, còn không bằng cầu xin trẫm. Trẫm đối với mỹ nhân, luôn luôn mềm lòng. Huống hồ Sở Diễn bây giờ trước lựa chọn sống chết hắn đã vứt bỏ ngươi, ngươi còn không hiểu sao?”

Đế vương vô tình, nữ nhân bất quá chỉ là công cụ sinh sản, nối dõi tông đường mà thôi.

Còn Hoàng Đế, bất quá cũng chỉ là một quả dưa chuột công cộng.

Mỹ nhân sắc mặt trắng bệch, ngã xuống đất, lắc lắc đầu nói: “Sẽ không đâu, A Diễn hắn…… Hắn sẽ không, hắn đã từng nói chỉ cần ta sinh hạ được hoàng tử, hắn sẽ sắc phong nó làm thái tử, phong ta làm Hoàng hậu, cả đời chuyên sủng, sẽ không…… sẽ không đâu…”

Thái Tử!

Hoàng Hậu!

Cả đời chuyên sủng!

Thằng nhãi này đối với người phụ nữ nào cũng đều nói như vậy hay sao?

Cẩm Họa nhìn nữ tử trên mặt đất, ánh mắt có chút nhu hòa. Thông qua hình ảnh nàng ta, nàng có thể thấy được mình của trước đây.

Ngu, ngốc, khờ!

“Khởi bẩm bệ hạ, đã bắt được Thần Quốc hoàng đế rồi.”

Cẩm Họa thân mình run lên, đôi tay theo bản năng nắm chặt, khuôn mặt tái nhợt lại nhưng vẫn mang theo ý cười, rồi sau đó nhàn nhạt mở miệng nói: “Dẫn hắn tới đây.”

Rốt cuộc cũng gặp lại rồi.

Sở Diễn à, diệt quốc vui vẻ…

——–

Next

Bình luận cho chương "Chương 1"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online