Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trải Qua Bao Thăng Trầm - Chương 90

  1. Home
  2. Trải Qua Bao Thăng Trầm
  3. Chương 90
  • 10
Prev
Next

Chương 90

Cái ôm bất ngờ này kéo dài một lúc lâu. Sầm Tây không buông ra, vòng tay của Chu Thừa Quyết càng siết chặt hơn.

Cho đến khi có tiếng bình hoa vỡ vang lên từ phía cửa ra vào của biệt thự gần đó, Sầm Tây mới hơi ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực đang đập không bình thường của Chu Thừa Quyết. Cô nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe như nai con nhìn về phía phát ra tiếng động.

Bình hoa bị Giang Lan Y đụng đổ khi cô đang lén lút trốn sau cửa để nhìn trộm. Bà quá chú tâm vào việc quan sát nên không để ý đến bình hoa cao ngang ngực bên cạnh. Định lấy điện thoại ra chụp thêm vài tấm ảnh, nhưng vì quá hồi hộp và phấn khích khi thấy hai người họ hiếm khi ôm nhau chặt như vậy, nên cử động hơi mạnh. Bà vừa móc điện thoại ra khỏi túi, khuỷu tay đã va phải bình hoa làm nó rơi xuống đất vỡ tan tành.

Tiếng động này không nhỏ, khiến hai người đang ôm nhau thân mật trong vườn hoa nhỏ đều quay đầu nhìn lại.

Chu Thừa Quyết đối diện với cửa nhà, khi nhìn thấy Giang Lan Y trốn sau cửa, anh tỏ vẻ có chút ngao ngán. Phải dùng hết sự giáo dưỡng tốt đẹp bao năm mới kìm được xung động muốn trợn mắt với mẹ ruột, chỉ bình tĩnh liếc nhìn bà một cái.

Đã bị phát hiện rồi, Giang Lan Y cũng không cần phải trốn tránh nữa.

Người phụ nữ thò nửa người ra khỏi cửa, vẫy tay với hai người không chút tư thế của bậc trưởng bối, vẻ mặt ngượng nghịu pha lẫn sự áy náy vì đã phá đám con cái: “Mẹ chỉ đi ngang qua thôi, chẳng thấy gì hết, hai đứa cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi.”

Nói xong, Giang Lan Y vừa dùng chân hất đám mảnh vỡ bình hoa sang một bên không chút khách sáo, vừa từ từ đóng cửa lại, miệng còn lẩm bẩm chê bai: “Cái bình hoa này chất lượng kém quá, lần sau phải đặt một con lật đật ở đây mới được.”

Sầm Tây: “…”

Chu Thừa Quyết: “…”

Sầm Tây im lặng trong vòng tay Chu Thừa Quyết vài giây, rồi định rút tay đang vòng quanh eo anh ra.

Nhưng mới rút được nửa chừng, đã bị anh nắm lại.

“Ơ…?” Sầm Tây ngửa đầu ra sau, cằm tựa vào ngực Chu Thừa Quyết, ngẩng lên nhìn anh.

“Không phải mẹ anh bảo chúng ta tiếp tục sao? Vậy thì tiếp tục thêm chút nữa đi.” Chu Thừa Quyết hiếm khi nghe lời mẹ như vậy, nghiêm túc nói, “Người trẻ tuổi vẫn nên không nên trái ý bậc trưởng bối.”

“…”

Sầm Tây bị anh ôm trong lòng, vẫn không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Vừa rồi hai người nói chuyện gì vậy?” Một lúc sau, cuối cùng giọng trầm của Chu Thừa Quyết cũng vang lên từ trên đầu.

“Ừm…” Sầm Tây không biết nên nói với anh thế nào, đành đẩy anh ngồi lại vào xe trước.

Chu Thừa Quyết mặc cô xoay xở, ngồi vào xe cùng cô, ánh mắt liếc thấy mấy xấp tiền trong tay cô, tiện miệng hỏi: “Đó là tiền gì vậy?”

“À, cái này hả.” Sầm Tây suy nghĩ một lát, chợt nảy ra ý định trêu anh, giả vờ cúi đầu thất vọng, giọng điệu cũng trầm xuống, “Mẹ anh đưa cho em…”

Chu Thừa Quyết vừa thấy biểu cảm và trạng thái này của cô liền theo phản xạ có điều kiện mà căng thẳng trong lòng, lông mày nhíu lại, giọng điệu cũng trở nên nghiêm trọng: “Nghĩa là sao?”

“Dì ấy nói… nói… nói dì đã biết chuyện của chúng ta rồi, bảo em cầm tiền đi đi, đừng quấn quýt anh nữa…” Sầm Tây ấm ức cắn môi, cúi đầu thấp hơn.

“Thông tin của mẹ anh có vấn đề gì không vậy?” Chu Thừa Quyết cảm thấy có gì đó không đúng trong lời cô nói.

“Hả?” Sầm Tây không hiểu, nghiêng đầu nhìn anh.

“Không phải lúc nào anh cũng cố gắng quấn lấy em sao, khi nào em quấn quýt anh?” Chuyện tốt này anh chưa từng gặp, “Ở chỗ em, khi nào anh được đãi ngộ kiểu bị quấn quýt vậy?”

Sầm Tây: “…”

Đây có phải là trọng điểm mà anh nên chú ý lúc này không?

Chu Thừa Quyết nói xong, chú ý quay lại xấp tiền trong tay Sầm Tây, chợt nhận ra điều gì đó, nhướng mày nhìn cô, giọng điệu cũng mang chút ấm ức: “Vậy… em lại nhận tiền bẩn này à?”

“Lại bán anh nữa à?” Chu Thừa Quyết tự giễu cười nhạt, “Anh suýt quên mất, hồi cấp ba em đã không ít lần làm chuyện này rồi.”

Cô bán anh thuần thục lắm, nào là chuyển thư tình hộ Giang Kiều, nào là hẹn anh đi khu nghỉ dưỡng hộ Lâm Thi Kỳ.

“…”

“Đưa đây, để anh xem.” Chu Thừa Quyết đưa tay về phía cô, lòng bàn tay hướng lên, vẫy vẫy.

“Gì cơ?” Sầm Tây hỏi.

“Tiền phi pháp.” Chu Thừa Quyết hất cằm về phía xấp tiền trong tay cô, “Anh đếm thử xem.”

Anh vừa nói xong, cũng không đợi Sầm Tây đưa tiền qua, tự mình vươn tay lấy luôn.

Tiền đều là Sầm Tây vừa rút từ ngân hàng ra, theo tiêu chuẩn của ngân hàng, mỗi xấp một vạn được buộc bằng dây chun, Giang Lan Y hoàn toàn chưa động đến, ngay cả dây thun vẫn còn nguyên trên đó. Bốn xấp tiền phân biệt rõ ràng, không cần đếm cũng biết là bốn vạn chỉ cần liếc mắt nhìn qua.

“Bốn vạn?” Chu Thừa Quyết gần như bị con số này chọc tức, “Anh ở chỗ em chỉ đáng giá có bốn vạn thôi à?”

“…?”

“Để anh nghĩ xem, lần của Giang Kiều, em giúp miễn phí, lần của Lâm gì đó, em cũng chỉ lấy có mấy nghìn hai mươi mấy.” Chu Thừa Quyết đưa tay véo má cô, tuy tức giận nhưng vẫn không nỡ dùng sức, “Cuối cùng cũng qua hơn bốn năm rồi, tăng được chút ít, nhưng cũng không nhiều, chỉ có bốn vạn, em thật sự nhận luôn.”

“…” Sầm Tây liếm môi đầy ngượng ngùng, “Lần đầu em gặp tình huống kiểu này, hơi kích động, nên không nhịn được.”

“… Thật là có tiến bộ nhỉ.” Chu Thừa Quyết còn cố dạy cô, “Sao không biết đòi thêm chút nữa? Hô giá cao lên chứ.”

“…”

“Mẹ anh cũng vậy, bốn vạn làm sao có thể đưa ra tay được chứ?” Chu Thừa Quyết lại bắt đầu chê trách mẹ ruột mình, “Nếu chuyện này truyền ra ngoài, bà ấy dùng bốn vạn để ‘ném người’, không biết trong cái giới thượng lưu đó của bà ấy còn mặt mũi nào mà sống nữa.”

“…”

“Em nói sớm đi.” Chu Thừa Quyết tiện tay ném trả xấp tiền vào lòng cô gái tham tiền nhỏ này, cúi người về phía trước đến gần mặt cô, tức giận không đâu để.

“?” Sầm Tây bị anh đột ngột áp sát làm cho hơi thở ngưng trệ, nhịp tim không kiểm soát được mà nhanh hơn một chút.

“Trực tiếp đến tìm anh mà đòi, em muốn bao nhiêu anh có thể không cho em sao?” Chu Thừa Quyết nhẹ nhàng nâng cằm cô, buộc cô ngẩng lên nhìn mình, nghiêm túc nói, “Đưa ra giá đi.”

“Hả?”

“Cần bao nhiêu để em chịu quấn quýt anh một chút, em cứ nói giá đi.” Giọng điệu của Chu Thừa Quyết thậm chí còn mang chút đau đớn vì không yêu cầu nghiêm khắc với cô, bất đắc dĩ nói, “Vẫn chưa lớn thật, bao nhiêu năm rồi, vẫn chưa học được cách phóng trường tuyến, điếu đại ngư (*).”

(*) Phóng trường tuyến, điếu đại ngư – 放长线钓大鱼 – fáng cháng xiàn diào dà yú (thả dây dài, câu cá lớn. Hình dung khi làm việc gì thì tính toán về lâu dài, mặc dù có thể không thu được kết quả ngay, nhưng trong tương lai thu được kết quả lớn)

Sầm Tây không cần phải mở miệng, Chu Thừa Quyết đã sẵn sàng trao tất cả cho cô.

Cô không nhịn được, không còn đùa giỡn với anh nữa, hơn nữa giải thích ngắn gọn về nguồn gốc số tiền đó. Sau khi nói xong, cô nhìn vẻ mặt anh, như thể vừa thở phào nhẹ nhõm: “Những khoản nợ trước đây, em đã trả hết rồi.”

“Vậy bây giờ… anh có muốn hẹn hò với em không, Chu Thừa Quyết?”

Sầm Tây cẩn thận đưa tay về phía anh, dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào lòng bàn tay anh. Tay cô nhanh chóng bị anh nắm chặt một cách mạnh mẽ. Chu Thừa Quyết không do dự đáp lại: “Em nghĩ sao? Còn phải hỏi à?”

Anh đã mong chờ điều này từ lâu.

“Mặc dù em đã trả hết nợ rồi…” Sầm Tây cố gắng nhắc nhở anh, “Nhưng với điều kiện của anh mà hẹn hò với em, anh vẫn rất thiệt thòi… Anh có cần suy nghĩ lại không —”

Cô chưa kịp nói hết câu “suy nghĩ”, Chu Thừa Quyết đã hôn cô một cách mãnh liệt, ngăn không cho cô nói tiếp.

Một lúc sau, Sầm Tây mới có cơ hội thở.

“Suy nghĩ gì? Anh cần phải suy nghĩ gì nữa?” Chu Thừa Quyết nói một cách đương nhiên, “Anh đã dành quá nhiều thời gian để tìm em, giữ em bên cạnh, làm cho em tự nguyện gắn bó với anh. Anh còn thời gian đâu để suy nghĩ có nên hẹn hò với em hay không?”

“Chúng ta đã luôn hẹn hò rồi, không phải sao?” Mắt Chu Thừa Quyết hiếm khi đỏ lên trong giây lát, “Anh tưởng chúng ta chỉ là tạm xa nhau, chứ đâu phải chia tay.”

Anh nắm tay cô chặt hơn: “Có gì mà thiệt thòi? Em biết những điều anh không biết, anh có những thứ em không có. Chúng ta ở bên nhau, chẳng phải cả hai đều có lợi sao?”

“Không ai xứng đôi hơn chúng ta đâu, bạn gái à.”

“Ồ, được rồi, vậy thì cứ thế đi…” Cô gái cuối cùng cũng không chịu nổi, quay mặt đi, tai đỏ bừng lên.

“Cứ thế nào…?” Chu Thừa Quyết nhướng mày, cố tình trêu chọc cô, “Thế nào?”

“…” Sầm Tây có vẻ ngượng ngùng, “Ây da… thì, thế đó…”

“Được, được, được, vậy thì cứ thế.” Người đàn ông cười khẽ, “Vậy theo lệ, bạn gái à, em cũng nên gọi anh một tiếng chứ?”

“Gọi gì…” Sầm Tây căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay cũng nóng lên.

“Em nghĩ sao? Bạn gái.” Anh cứ gọi “bạn gái” liên tục, khiến Sầm Tây không dám nhìn thẳng vào anh.

Cô chưa từng yêu ai, trước đây cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này. Đến ngày vỡ lẽ, cô vẫn không khỏi ngượng ngùng.

Sầm Tây vẫn chưa mở miệng, lần này Chu Thừa Quyết có vẻ không dễ dàng bỏ qua.

“Sao không nói gì, bạn gái?” Chu Thừa Quyết vừa lái xe đến Lục Cảnh Uyển, vừa liên tục gọi hai chữ “bạn gái”.

“Đang ngại à, bạn gái?”

“Một lát nữa muốn đi đâu, bạn gái?”

“Về Vọng Giang nhé, bạn gái?”

“Bạn gái của anh đâu rồi?”

Sầm Tây: “… Chu Thừa Quyết, anh lái xe đừng nói chuyện.”

“Không muốn gọi đúng không, bạn gái?” Chu Thừa Quyết cười, tỏ vẻ rộng lượng, “Được, không sao, sau này có nhiều cách để em gọi.”

Sầm Tây: “…”

Sự thay đổi địa vị quá đột ngột, Chu Thừa Quyết chưa từng trải qua điều này, cảm giác bất ngờ và phấn khích kéo dài đến tận nửa đêm.

Sầm Tây sáng hôm sau phải đến đài truyền hình, nên đi ngủ sớm. Chu Thừa Quyết ngồi một mình trong phòng khách rộng lớn ở Vọng Giang, không tài nào ngủ được. Không dám quấy rầy bạn gái, anh đành quấy rầy bạn bè trong nhóm chat.

Anh mở tất cả các nhóm chat mà anh hiếm khi kiểm tra: nhóm nhỏ của Nam Gia và đồng bọn, nhóm quản lý cấp cao công ty, nhóm nghiên cứu kỹ thuật các dự án, tất cả các nhóm anh có thể nghĩ đến. Sau đó, không nói một lời, anh bắt đầu gửi lì xì với số tiền tối đa vào tất cả các nhóm.

Anh cứ gửi liên tục, không ngừng nghỉ.

Anh không nhớ rõ đêm đó đã gửi bao nhiêu lì xì, chỉ nhớ rằng khi tạm nghỉ, điện thoại đã nóng đến mức có thể đốt cháy tay.

Một đám người bị đánh thức giữa đêm bởi tiếng báo lì xì, hưng phấn nhận xong rồi hỏi han xem anh có chuyện vui gì không.

Chu Thừa Quyết tuy không định nói chi tiết về chuyện riêng tư, nhưng vẫn không nhịn được muốn khoe khoang một chút, thành thật trả lời “Có”.

Sau đó mọi người nói gì, anh không đáp lại nữa, chỉ tiếp tục gửi lì xì không ngừng.

Mọi người nhận được vui vẻ, anh gửi cũng vui vẻ.

Sáng hôm sau, tất cả các phần mềm, trò chơi, chương trình dưới tên Chu Thừa Quyết, hầu hết người dùng đã từng sử dụng sản phẩm phần mềm của công ty anh, đều nhận được quà tặng miễn phí từ chính thức.

Hành động rất hào phóng, vài phần mềm mang tên người sáng lập trực tiếp lên top tìm kiếm.

Nhiều người dùng trên mạng bắt đầu thảo luận sôi nổi, không biết ông chủ có chuyện vui gì xảy ra?

Chẳng mấy chốc, vài người dùng mới với avatar và ID gốc chưa kịp đổi, lập tức chạy đi loan tin trong phần bình luận.

Họ nói rằng theo nguồn tin nội bộ tiết lộ, đúng là có chuyện vui, chính miệng ông chủ xác nhận, còn gửi lì xì cả đêm trong các nhóm của công ty, nghi ngờ thức trắng đêm.

Chu Thừa Quyết quả thật thức trắng đêm, anh gửi lì xì đến tận nửa đêm, gửi đến khi mọi người trong nhóm đều chịu thua trước cám dỗ của tiền bạc, lần lượt ngủ gục, không ai nhận nữa, anh mới miễn cưỡng dừng lại.

Nhưng dù vậy, anh vẫn phấn khích đến nỗi không ngủ được.

Nửa đêm về sáng, anh thậm chí lấy ra những ghi chép ôn tập mà Sầm Tây đã tổng hợp cho anh hồi cấp ba, ngồi trên ghế sofa đọc lại một cách vô thức, đọc một mạch gần nửa cuốn, mới hơi bình tĩnh lại được nhịp tim không nghe lời kia.

Khi trời vừa hửng sáng, phía phòng ngủ cuối cùng cũng có động tĩnh.

Chu Thừa Quyết vừa nghe thấy Sầm Tây tỉnh dậy, liền ngồi không yên, đang định đứng dậy đi qua, thì động tĩnh lại ngừng, có lẽ cô tỉnh dậy đi vệ sinh rồi lại mơ màng trở về giường ngủ nướng.

Chu Thừa Quyết bất đắc dĩ lắc đầu cười, không dám quấy rầy cô, cuối cùng đành sang phòng tắm đối diện, tắm rửa và thay quần áo.

Sau khi xong xuôi, Sầm Tây cũng mặc đồ ngủ, mắt còn lờ đờ, ôm Lại Đây đi ra.

“Dậy rồi à, bạn gái.” Chu Thừa Quyết vừa hay cũng từ phòng ngủ đối diện đi ra, liền gặp nhau.

Mắt Sầm Tây vẫn chưa mở hẳn, mơ màng gật đầu với anh, dưới sự thúc giục của Lại Đây, cô chậm rãi đi đến ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống, bắt đầu buộc tóc cho Lại Đây.

“Sáng sớm đã ôm chó mà không ôm bạn trai.” Chu Thừa Quyết theo sau, ngồi xuống bên cạnh cô, “Tình huống này có cấu thành tội không, luật sư Sầm?”

Sầm Tây: “…”

“Có thể ôm bạn trai một cái không?” Chu Thừa Quyết thấy cô cuối cùng đã buộc xong tóc cho Lại Đây, lập tức tranh thủ ghi điểm hiện diện.

Cô gái mơ màng nghiêng đầu nhìn anh một cái, cuối cùng vẫn chiều theo ý anh, mềm mại như bông ngã vào lòng anh, nhắm mắt lại, có vẻ như định ngủ nướng tiếp, giọng nói mang theo chút làm nũng hiếm thấy: “Buồn ngủ quá…”

“Vậy ngủ thêm một lát nữa.” Chu Thừa Quyết ôm cô, định đi về phía phòng ngủ.

“Không được, lát nữa phải đến đài truyền hình.” Sầm Tây nhíu mày, cố gắng tỉnh táo hơn, “À phải rồi, em phải đến Thường An, anh từng nói sẽ đưa em đi, anh có rảnh không? Nếu không rảnh thì em có thể về cùng Giang Cách…”

“…” Chu Thừa Quyết suýt ném đồ khốn kiếp trong lòng xuống, nhưng lại không nỡ, “Giang Cách không rảnh.”

“…”

“Có việc thì tìm bạn trai mình là được, đừng tìm người ngoài, nghe chưa.” Chu Thừa Quyết đặt cô lên giường, nhẹ nhàng véo cằm cô.

“Dạ…”

Sầm Tây ôm chăn nằm ườn thêm hơn 10 phút nữa, đến khi chuông báo thức lại vang lên.

Cô đành phải với tay tắt chuông, lần này thực sự không thể ngủ thêm được nữa.

Nói thật, cũng khá kỳ lạ, mỗi lần ở chỗ Chu Thừa Quyết, cô đều có thể ngủ một cách an tâm và thoải mái như vậy.

Lịch trình đến Thường An được sắp xếp vào buổi chiều.

Chu Thừa Quyết đưa cô quay lại đài truyền hình một chuyến, lấy một số thiết bị di động rồi quay lại xe của anh.

Sau khi lấy đồ và ăn xong, Chu Thừa Quyết đưa cô đến nhà hàng có hương vị ngon bên cạnh cây cầu vượt mà họ đã đi qua sau khi rời bệnh viện ngày hôm đó để ăn trưa, sau đó lái xe đưa cô đến Thường An.

Mặc dù Thường An là thành phố thuộc tỉnh khác, nhưng vị trí thực tế nằm sát Nam Gia, lái xe qua đó chưa đầy ba tiếng, tính ra còn gần hơn nhiều so với những làng quê xa xôi như Gia Lâm trong tỉnh.

Nhưng không may là sau khi ăn trưa xong, khu vực giữa hai nơi bắt đầu mưa lớn liên tục.

Địa điểm Sầm Tây cần đến nằm trên một ngọn đồi nhỏ ở thành phố Thường An, cơn mưa lớn khiến toàn bộ con đường uốn lượn quanh núi bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, tầm nhìn rất thấp.

Trong quá trình di chuyển, thỉnh thoảng còn xuất hiện dấu hiệu sạt lở đất ở một số đoạn.

Để đảm bảo an toàn khi lái xe, Chu Thừa Quyết cố ý giảm tốc độ, không cần phải đến nhanh, chỉ cần đảm bảo an toàn suốt chặng đường.

Quãng đường 3 tiếng đồng hồ, bất đắc dĩ phải mất gần 6 tiếng rưỡi.

Nhưng may mắn là suốt chặng đường tuy có kinh hoàng nhưng không xảy ra chuyện gì, cuối cùng vẫn đưa Sầm Tây đến an toàn một trường tiểu học Hy Vọng trên đỉnh đồi ở Thường An.

Thực ra Chu Thừa Quyết có ấn tượng về nơi này.

Đây là một trong những dự án hỗ trợ dài hạn của Uông Nguyệt và Trình Khải Thiên, ba mẹ anh cũng ít nhiều có tham gia, sau đó khi công ty của anh phát triển, anh cũng cố gắng hết sức, cùng với Trình Khải Thiên, tài trợ cho nhiều dự án khắp nơi.

Tình cờ anh đã từng quyên góp xây dựng một ký túc xá cho trường tiểu học Hy Vọng Thường An.

Anh không bao giờ nghĩ rằng, trong những năm Sầm Tây rời đi, cô lại vừa vặn luôn sống ở nơi này.

Khi kết thúc hành trình 6 tiếng rưỡi, trời đã hoàn toàn tối.

Cơn mưa lớn vẫn không ngừng gột rửa bóng đêm, kèm theo những tiếng sấm chớp đáng sợ.

Sầm Tây đã ở đây 4 năm, rất thân thiết với mọi giáo viên và nhân viên trong trường, cô hiệu trưởng cũng rất quý cô, nghe tin cô trở về, đã sớm đợi trước cổng trường.

Thấy đèn pha chiếu tới, cô vội vàng mở cổng điện cho họ.

Chu Thừa Quyết lái xe thẳng vào sân trường, theo trí nhớ chỉ đi qua một lần, dừng xe trước cửa ký túc xá.

“Sao anh biết là chỗ này?” Sầm Tây tỏ vẻ ngạc nhiên.

Dù sao trong trường cũng có khá nhiều tòa nhà.

“Có gì mà bạn trai em không biết, đừng nhúc nhích, ngồi yên đó, anh xuống trước.” Chu Thừa Quyết lấy một chiếc ô ra, xuống xe, đi đến bên cạnh Sầm Tây, mở cửa xe cho cô, giơ cao chiếc ô đen lớn trên đỉnh cửa xe, che chắn gió mưa kỹ lưỡng cho cô, “Xuống đi.”

Khi hai người cùng vào tầng trệt ký túc xá, tay áo đen của Chu Thừa Quyết đã ướt một nửa, còn Sầm Tây thì khô ráo, không dính một giọt mưa nào.

Cô hiệu trưởng chậm rãi cầm ô đi tới, đến trước mặt Sầm Tây và ôm cô một cách dịu dàng: “Ôi, về Nam Gia lên cân rồi nhỉ.”

Sầm Tây vô thức ngẩng đầu nhìn Chu Thừa Quyết, rồi ngượng ngùng cười với cô hiệu trưởng: “Vâng… cứ ăn suốt ấy mà.”

Thật ra là Chu Thừa Quyết cứ cho ăn suốt, những món ngon trước cửa trại trẻ mồ côi gần như không dứt.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, đó là chuyện tốt, em vốn đã quá gầy rồi.” Cô hiệu trưởng ôm vai cô vỗ nhẹ, “Cô còn lo em đột ngột trở về, ăn không quen, lại gầy đi một chút.”

Nói xong, bà mới chú ý đến người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh: “Vị này là —”

“Ôi chao.” Cô hiệu trưởng ngẩng đầu nhìn kỹ, nhanh chóng nhận ra Chu Thừa Quyết: “Đây không phải là…”

“Chào cô.” Chu Thừa Quyết lịch sự chào hỏi.

“Ôi, sao lại là em đưa Tiểu Tây về vậy? Ồ… cũng phải.” Cô hiệu trưởng không đợi Chu Thừa Quyết mở miệng, tự mình nói tiếp, “Tiểu Uông nhờ em đưa phải không?”

Rõ ràng bà biết mối quan hệ giữa Uông Nguyệt và Chu Thừa Quyết.

Ánh mắt ngạc nhiên của Sầm Tây nhìn qua lại giữa hai người.

Chu Thừa Quyết khẽ cười, cúi đầu ghé vào tai cô: “Tòa nhà dưới chân em đấy, không phải, là công ty anh quyên góp đấy.”

Sầm Tây: “…?!”

“Vậy muộn thế này rồi, em chắc không định về ngay chứ?” Cô hiệu trưởng nhìn ra ngoài trời, “Trời vẫn đang mưa to lắm.”

Nghe vậy, Sầm Tây cũng nghiêng đầu nhìn Chu Thừa Quyết, ánh mắt đầy vẻ dò hỏi.

Cô nhớ Giang Cách nói, mấy ngày nay Chu Thừa Quyết thật ra khá bận, có lẽ sau khi đưa cô đến nơi sẽ phải vội vàng quay về, cũng chính vì lý do này mà sáng nay cô vốn không định nhờ anh đưa đi.

“Muốn anh ở lại à?” Chu Thừa Quyết nhận được ánh mắt của cô, nói một câu đầy ám chỉ.

Sầm Tây chưa từng có kinh nghiệm thân mật trước mặt người lớn tuổi, ngượng ngùng quay mặt đi: “Anh tự xem đi…”

Nhưng lại sợ anh thực sự định lái xe về trong cơn mưa bão sấm sét, vẫn không nhịn được bổ sung một câu: “Mưa quá to, cũng không gấp giờ này…”

“Ồ… vậy là không nỡ để anh đi.”

“…”

“Vậy thì được, ở lại.”

“…”

Sau khi hai người nói chuyện riêng xong, Chu Thừa Quyết quay lại nhìn cô hiệu trưởng: “Em không vội về nữa, ở lại một đêm rồi đi, lát nữa tìm khách sạn gần đây ạ.”

“Quanh đây làm gì có khách sạn điều kiện tốt, đừng lăn tăn nữa, sao không ở lại ký túc xá của trường một đêm?” Cô hiệu trưởng hất cằm về phía Sầm Tây, “Tiểu Tây trước đây vẫn luôn ở đây, phòng của con bé vẫn còn đấy, hai người lại quen biết nhau, vừa hay làm bạn.”

Điều này đúng là hợp ý Chu Thừa Quyết, anh rất hài lòng với sự sắp xếp này, lập tức liếc nhìn cô bạn gái đang ngượng ngùng bên cạnh, khóe môi cong lên: “Vậy thì đành phải vậy thôi, em thực sự không kén chọn đến thế, ở chung với cô ấy một đêm cũng được.”

Chu Thừa Quyết cúi người ghé vào tai bạn gái, nói nhỏ với âm lượng chỉ hai người nghe thấy: “Chỉ là không biết bạn gái có sẵn lòng không.”

Sầm Tây: “…”

Nhưng chưa kịp đợi Sầm Tây nói gì, cô hiệu trưởng lại lên tiếng: “Ồ, vậy cũng không cần phải chung chạ thế, ký túc xá này có nhiều phòng lắm, cô mở đại một phòng mới cho em.”

“?” Chu Thừa Quyết không muốn tin, “Sao lại có nhiều phòng trống thế ạ?”

Cô hiệu trưởng cười: “Đó chẳng phải nhờ em quyên góp nhiều sao.”

Chu Thừa Quyết: “…”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 90"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

san-tim.jpg
Săn Tìm
2 Tháng 12, 2024
kho-bao.jpg
Khó Bảo
1 Tháng mười một, 2024
doi-nay-dep-lam-giong-nhu-loi-nguoi-noi.jpg
Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
6 Tháng 12, 2024
dem-vai-ac-yeu-long-duong-thanh-ngoc-bach-ngot-trung-khuyen-cohet
Đem Vai Ác Yêu Long Dưỡng Thành Ngốc Bạch Ngọt Trung Khuyển Convert
20 Tháng 10, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online