Tổng Giám Đốc Và Bé Câm - Chương 26
Chương 26 (Hoàn chính văn):
65
Tổng Giám Đốc đến phòng của Bé Câm. Cửa phòng của cậu không đóng chặt, nên khi Tổng Giám Đốc chạm nhẹ vào là nó lập tức mở ra. Lúc này Bé Câm đang tắm trong phòng tắm.
Tổng Giám Đốc vào trong phòng ngồi chờ Bé Câm. Hắn thấy điện thoại của Bé Câm có tin nhắn chưa được đọc.
[B: Chắc cậu không định nhận tiền rồi mà không làm việc chứ nhỉ?]
Tổng Giám Đốc lập tức đoán ra người gửi tin nhắn là Bạch Diệp.
Khi Bé Câm ra khỏi phòng tắm, cậu thấy Tổng Giám Đốc ngồi trên giường, hắn đang cầm điện thoại của cậu xoay xoay: “Lại đây, chúng ta cần nói chuyện.”
Bé Câm run rẩy tiến lại gần Tổng Giám Đốc, cậu tự hỏi không biết liệu Tổng Giám Đốc có đoán được mật khẩu điện thoại của mình rồi thấy những gì không nên thấy không nữa?
Tổng Giám Đốc không đoán được mật khẩu điện thoại của Bé Câm. Hắn ôm cậu vào lòng, để cậu ngồi trước mặt mình, sau đó mở khóa điện thoại của cậu bằng cách sử dụng vân tay của cậu.
Rồi Tổng Giám Đốc bắt đầu xem tin nhắn của Bé Câm và Bạch Diệp.
Tin nhắn đầu tiên là Bạch Diệp gửi đến cho Bé Câm: [B: Xin chào, tôi là Bạch Diệp, bạn trai cũ của Phi Duật, tôi muốn gặp cậu nói chuyện một chút.]
Tiếp theo là địa chỉ của nhà hàng mà Hiệp Huy đã đề cập.
Những tin nhắn tiếp theo là của Bé Câm gửi đến cho cậu ta, nhưng không có tin nhắn phản hồi lại, có vẻ như đây là những gì Bé Câm đã nói với Bạch Diệp trong cuộc gặp mặt.
Bé Câm gửi tin nhắn, còn Bạch Diệp nói trực tiếp.
[Tôi biết là tôi không xứng với Tổng Giám Đốc, tôi chẳng có ưu điểm gì cả, lại còn bị câm, Tổng Giám Đốc có một người vợ như tôi chắc chắn sẽ rất xấu hổ.]
Tổng Giám Đốc nhìn những lời tự phủ nhận bản thân của Bé Câm, hắn tức giận nói: “Em đang nói gì vậy? Cậu ta đã nói gì với em? Anh xấu hổ chỗ nào? Anh chẳng có gì để xấu hổ cả.”
Tổng Giám Đốc tiếp tục lướt xem tin nhắn.
[Tôi biết thời hạn kết hôn của chúng tôi là hai năm, sau hai năm tôi sẽ không làm phiền anh ấy nữa, rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi?]
[Không được, tôi không thể nói với anh ấy việc ly hôn được, dù có đưa tiền cũng không được.]
[Tôi thích anh ấy, nhưng nếu sau hai năm anh ấy muốn ly hôn, tôi cũng sẽ chấp nhận.]
[Biết rồi, tôi sẽ không nói với anh ấy đâu.]
Tin nhắn đến đó là kết thúc, Tổng Giám Đốc càng xem càng tức giận.
Bé Câm cẩn thận xoay đầu lại nhìn Tổng Giám Đốc. Tổng Giám Đốc đưa điện thoại cho cậu: “Hôm đó cậu ta đã nói gì với em? Mau nói cho anh biết.”
Bé Câm có hơi do dự, nhưng rồi cậu vẫn gõ chữ.
[Anh ta nói với em là sau thời hạn hai năm, em đừng làm phiền anh nữa.]
“Vậy là em đã đồng ý?” Tổng Giám Đốc nhớ lại những gì Bé Câm đã nói, hắn tức giận vô cùng.
Bé Câm buồn bã cúi đầu.
“Vậy còn tiền thì sao? Cậu ta nói em đã nhận tiền rồi.”
Bé Câm nhanh chóng lắc đầu, cậu gấp gáp gõ chữ.
[Anh ta nói là sẽ đưa tiền cho em để em đề cập đến việc ly hôn với anh nhưng em đã từ chối. Sau đó, anh ta bảo em là hai năm sau đừng làm phiền anh nữa. Cuối cùng, anh ta để lại tấm séc rồi rời đi. Em không có nhận tấm séc đó, em đã xé rồi vứt nó vào thùng rác rồi.]
[Anh tin em đi.]
“Anh tin em, nhưng…” Tổng Giám Đốc kéo Bé Câm lên giường, để cậu ngồi đối diện với mình: “Bây giờ chúng ta cần làm rõ một số chuyện.”
“Có phải chúng ta đã kết hôn rồi không?”
Bé Câm gật đầu.
Tổng Giám Đốc bình tĩnh hỏi: “Mặc dù lúc đầu chúng ta không yêu nhau, nhưng sau đó anh có từng nói mình thích em không?”
Bé Câm gật đầu.
“Em cũng nói thích anh, đúng không?”
Bé Câm lại gật đầu.
“Vậy em có nghĩ anh sẽ ly hôn với em không?”
Bé Câm theo phản xạ gật đầu, nhưng vừa thấy vẻ mặt tối sầm của Tổng Giám Đốc thì cậu lập tức lắc đầu.
“Vậy sao trong tin nhắn của em với cậu ta, lời nói và ngụ ý đều chuẩn bị cho việc anh sẽ ly hôn với em vậy? Còn việc em thức khuya làm việc kiếm tiền gần đây nữa, sao em không nói cho anh biết.”
Bé Câm lại cúi đầu.
Thật ra Bé Câm đã chuẩn bị cho việc ly hôn với Tổng Giám Đốc. Tổng Giám Đốc là người rất tốt, mọi thứ đều hoàn hảo, còn cậu chỉ là một người câm, cậu không xứng với Tổng Giám Đốc.
Dù Bé Câm thích Tổng Giám Đốc, nhưng cậu nghĩ rằng nếu hai năm sau, Tổng Giám Đốc không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa, cậu cũng sẽ chấp nhận buông tay hắn.
(truyện chỉ được đăng tại wattpad: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Tổng Giám Đốc bị phản ứng của Bé Câm chọc cho tức giận, hắn đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng cậu.
Bé Câm thấy Tổng Giám Đốc im lặng rời đi thì lo lắng nhảy xuống giường, cậu định đuổi theo Tổng Giám Đốc để giải thích rằng cậu chỉ gật đầu theo thói quen mà thôi.
Nhưng vừa chạy đến cửa, cậu thấy Tổng Giám Đốc ôm một đống quần áo trở lại phòng của cậu. Tổng Giám Đốc nhét quần áo vào tủ của Bé Câm rồi đóng cửa phòng lại, sau đó hống hách nằm trên giường của Bé Câm rồi tắt đèn phòng.
Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
“Sau này anh sẽ ở cùng phòng với em, để em đỡ phải suy nghĩ lung tung. Anh sẽ không ly hôn với em đâu, đừng có mà nghĩ đến chuyện đó. Lại đây, ngủ đi.”
Bé Câm từ từ leo lên giường rồi được Tổng Giám Đốc ôm vào lòng.
Tổng Giám Đốc vuốt ve mặt Bé Câm: “Anh không thấy em không xứng với anh, cũng không thấy mất mặt vì em. Nếu em cứ nói bản thân mình như vậy, anh sẽ tức giận đó.”
Bé Câm dụi dụi mặt vào tay Tổng Giám Đốc.
Tổng Giám Đốc tiếp tục nói: “Anh và Bạch Diệp không có gì cả, anh cũng không ngờ là cậu ta lại đi tìm em. Bọn anh đã chia tay rồi, trước đây hành động thân mật nhất mà bọn anh từng làm chỉ là nắm tay mà thôi.”
Tổng Giám Đốc kể cho Bé Câm nghe những gì đã xảy ra giữa hắn và Bạch Diệp.
“Sau đó là cậu ta tự tìm đến anh.”
Bé Câm lại dụi dụi vào tay Tổng Giám Đốc, thể hiện rằng cậu đã hiểu.
“Anh thích em, thích mọi thứ về em, thích nụ cười của em, thích sự dịu dàng của em, thích sự tốt bụng của em. Nhưng anh không thích em…”
Bé Câm nghe thế không khỏi lo lắng, không biết Tổng Giám Đốc không thích điều gì ở cậu nữa.
“Không thích em chẳng nói gì với anh, không thích việc em chỉ giữ mọi thứ trong lòng.”
Tổng Giám Đốc đã đặt điện thoại của Bé Câm trên bàn, vì vậy Bé Câm chỉ có thể kéo tay Tổng Giám Đốc, muốn viết chữ trong lòng bàn tay của hắn.
Bé Câm vừa viết nửa chữ “sợ” thì Tổng Giám Đốc đã hiểu ngay: “Sợ làm phiền đến anh? Sợ anh thấy phiền?”
Bé Câm nắm tay Tổng Giám Đốc hai lần, biểu thị đồng ý.
Tổng Giám Đốc ôm chặt Bé Câm vào lòng, hắn dịu dàng nói: “Không được nghĩ như vậy nữa.”
Sau đó, Tổng Giám Đốc cọ cọ vào cổ Bé Câm, hắn tủi thân nói: “Vợ ơi, sau này nếu em không vui, em hãy nói cho anh biết nhé.”
“Em không nói ra sẽ làm anh rất bất an, cảm giác như em không thích anh nữa vậy.”
Không phải như vậy mà!
Bé Câm nâng người hôn lên môi Tổng Giám Đốc để thể hiện tình cảm của mình, đồng thời trong lòng cũng nói một chữ: Được.
Ngoại truyện (Toàn văn hoàn)
Ngoại truyện: Dỗ dành (Toàn văn hoàn)
Sau sự việc ấy, Tổng Giám Đốc thấy hắn cần phải chủ động hơn trong việc thể hiện tình cảm với Bé Câm, để cậu có cảm giác an toàn.
Vì vậy, Tổng Giám Đốc không ngần ngại thể hiện tình cảm của mình, giờ đây hắn không ngại chen vào phòng của Bé Câm, ngủ cùng một giường với cậu.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Bé Câm thấy Tổng Giám Đốc có rất nhiều điều muốn nói.
“Từ ‘Thích em’ trong ngôn ngữ ký hiệu là thế này phải không?”
Bé Câm gật đầu: [Đúng rồi.]
Tổng Giám Đốc lại làm động tác đó với Bé Câm một lần nữa.
“Vợ ơi, từ ‘Yêu em’ trong ngôn ngữ ký hiệu là thế này phải không?” Thật ra Bé Câm đã dạy Tổng Giám Đốc rất kỹ, Tổng Giám Đốc nhớ tất cả nhưng hắn lại cố ý làm sai.
Bé Câm lắc đầu, cậu làm động tác đúng cho hắn xem.
Không ngờ Tổng Giám Đốc lại mặt dày nói: “Anh cũng yêu em.”
Bé Câm mấp máy môi [Đi ngủ thôi] rồi tắt đèn ngay nhằm che giấu khuôn mặt dần đỏ lên của mình.
Tổng Giám Đốc nằm cạnh Bé Câm, hắn quay mặt về phía cậu. Hắn biết Bé Câm vẫn chưa ngủ nên bắt đầu chia sẻ nội tâm của mình với Bé Câm: “Lúc đầu anh nghĩ rằng em và nhà họ Giang là một bọn, bọn em muốn trục lợi từ nhà họ Phi.”
“Sau đó anh mới biết là không phải như vậy, em không giống như bọn họ…”
……
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Dưới sự tấn công không ngừng của Tổng Giám Đốc, Bé Câm dần dần mở lòng hơn, cậu không còn giấu diếm mọi chuyện trong lòng như trước đây nữa.
Sự thay đổi rõ rệt nhất là Bé Câm cũng bắt đầu thể hiện sự ghen tuông với Tổng Giám Đốc.
Tổng Giám Đốc là người quyền cao chức trọng không thể tránh khỏi việc sẽ có người nổi lên ý định xấu, chẳng hạn như muốn lên giường với hắn.
Vì thế, khi lên lầu để đưa tài liệu cho Tổng Giám Đốc, Bé Câm tình cờ chứng kiến một cảnh tượng thế này, đó là cảnh một người đàn ông đang hôn Tổng Giám Đốc.
Bé Câm lập tức đóng sầm cửa lại rồi bỏ chạy.
Tổng Giám Đốc bị oan, trợ lý nam mà hắn mới tuyển gần đây có ý đồ xấu với hắn. Cậu ta nghe nói Tổng Giám Đốc thích đàn ông nên trong lúc báo cáo công việc, cậu ta đã cố gắng quyến rũ Tổng Giám Đốc. Thấy Tổng Giám Đốc không để ý đến mình, cậu ta còn dám táo bạo trực tiếp hôn Tổng Giám Đốc.
Bé Câm bước vào đúng khoảnh khắc trợ lý nam định hôn Tổng Giám Đốc.
Tuy nhiên, cậu ta vẫn chưa kịp hôn Tổng Giám Đốc. Tổng Giám Đốc phản ứng rất nhanh, thấy cậu ta bất ngờ lao đến mình thì hắn lập tức đẩy cậu ta ra. Bé Câm chỉ thấy được một nửa sự việc mà đã chạy đi mất rồi.
Vì Bé Câm đã chạy đi ngay nên cậu không thấy cảnh Tổng Giám Đốc đẩy trợ lý ngã xuống đất. Tổng Giám Đốc tức giận quát cậu ta: “Biến đi, cậu chính thức bị sa thải.”
Sau đó, Tổng Giám Đốc vội vã chạy theo hướng mà Bé Câm bỏ chạy, cuối cùng hắn tìm thấy Bé Câm đang ngồi thất thần trong phòng nghỉ.
Tổng Giám Đốc gấp gáp giải thích: “Em nghe anh giải thích đi, không phải như em nghĩ đâu. Cậu ta đột nhiên lao về phía anh, vừa hay em nhìn thấy đúng cảnh tượng đó mà thôi!”
Bé Câm xoay đi không chịu nhìn Tổng Giám Đốc, rõ ràng là cậu đang tức giận. Tổng Giám Đốc lo lắng nói: “Vợ à! Anh thật sự không có gì với cậu ta đâu, là cậu ta muốn quyến rũ anh! Sao em không thấy cảnh anh đẩy cậu ta ngã xuống đất chứ! Bây giờ thì anh có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan này mất!”
“Vợ ơi! Em nghe anh nói đi.”
“Vợ ơi, anh không biết cậu ta là người như vậy, anh đã sa thải cậu ta rồi!”
“Vợ ơi, em đang giận hả?”
Bé Câm liếc Tổng Giám Đốc một cái, cậu hừ nhẹ một tiếng. Khi thấy Tổng Giám Đốc có hành động thân mật với người khác, cậu đã rất tức giận, nhưng khi chạy đi được một đoạn, cậu nghĩ lại thì thấy có gì đó không đúng, Tổng Giám Đốc không phải là người như vậy. Tuy nhiên, cậu đã bỏ chạy rồi nên không tiện quay lại.
Khi nghe lời giải thích của Tổng Giám Đốc, Bé Câm rất tin tưởng Tổng Giám Đốc, nhưng nghĩ đến cảnh vừa rồi cậu vẫn thấy khó chịu trong lòng. Bé Câm dùng ngôn ngữ ký hiệu nói: [Em tin anh][Anh ta hôn anh][Em không vui].
Tổng Giám Đốc tiến lên ôm chặt Bé Câm, hắn cọ cọ vào cổ cậu: “Tốt quá.”
Bé Câm tin Tổng Giám Đốc, nhưng bây giờ Bé Câm đang ghen, Bé Câm thấy không vui! Tổng Giám Đốc thấy Bé Câm ghen thì lại rất vui, vì điều đó chứng tỏ Bé Câm quan tâm đến hắn.
Nhưng Bé Câm lại không thể hiểu nổi, tại sao hắn lại vui trong khi cậu không vui chứ? Bé Câm không hiểu được cách suy nghĩ của Tổng Giám Đốc, nên cậu đẩy đầu Tổng Giám Đốc ra.
Không ngờ ngay khi vừa đẩy ra, Tổng Giám Đốc lại tiến tới gần: “Vợ ơi, cậu ta không hôn được anh, anh đã đẩy cậu ta ngã rồi, không như những gì em thấy đâu, anh chỉ hôn mỗi em thôi!”
“Vợ ơi, hôn một cái nhé!”
Tổng Giám Đốc lải nhải không ngừng làm Bé Câm vô cùng nhức đầu, cậu muốn vùng ra khỏi vòng tay của hắn. Khi tay phải vừa thoát được, cậu cố gắng dùng tay phải kéo tay trái ra, nhưng không may, vì quán tính mà cậu đã đánh vào mặt Tổng Giám Đốc.
Bé Câm nghe thấy một tiếng “bốp” rõ to, cậu đờ người nhìn hắn. Khi cậu vừa định xin lỗi Tổng Giám Đốc thì thấy bên dưới của Tổng Giám Đốc có phản ứng hơi khác thường.
Tổng Giám Đốc bắt đầu ôm hôn Bé Câm, hắn nói năng lộn xộn hơn: “Vợ ơi, anh muốn.”
Bây giờ Bé Câm không còn cảm thấy có lỗi nữa, cậu thậm chí còn đánh vào trán Tổng Giám Đốc một cái.
Tổng Giám Đốc thấy Bé Câm lúc tức giận rất đáng yêu. Bé Câm không thể nói chuyện, cũng không có sức mạnh như Tổng Giám Đốc, nên cậu chỉ có thể để Tổng Giám Đốc ôm và hôn mình.
Không ngờ Tổng Giám Đốc hôn mãi cũng không đủ, hơn nữa hắn còn đòi hỏi thêm yêu cầu: “Đến phòng làm việc của anh đi.”
Bé Câm lắc đầu dữ dội: [Không đi].
Tổng Giám Đốc nghiêm túc nói, thật ra khi đuổi theo Bé Câm, hắn đã quên mất chuyện này: “Anh vừa mới nhớ ra, trong phòng làm việc có lắp camera, nó có kết nối với máy tính, chúng ta lên đó xem lại camera nhé.”
[Không cần xem nữa] Bé Câm đã hoàn toàn tin tưởng Tổng Giám Đốc rồi.
Nhưng Tổng Giám Đốc nhất quyết muốn Bé Câm đi xem với hắn: “Đi xem đi, anh muốn cho em xem.”
Bé Câm không còn cách nào khác đành phải đi theo Tổng Giám Đốc lên lầu, Tổng Giám Đốc cho cậu xem toàn bộ video. Sau khi xem xong, Bé Câm khó lòng mà rời khỏi văn phòng được nữa.
xxxxxx
24.08.2024 – Hồ Chí Minh / Việt Nam