Tình Yêu Và Anh - Chương 129
Chương 129: PHIÊN NGOẠI 25
Tối hôm trước khi đi du lịch, Quý Thanh Viễn mới biết nơi bọn họ sắp tới chính là thành phố hồi tuần trăng mật anh và Du Cảnh Hâm từng một mình đi qua rồi. Thành phố đó đối với anh mà nói không phải là hồi ức tốt đẹp gì cho cam.
Khi ấy anh cho rằng người Du Cảnh Hâm yêu là Lệ Đàm Trác.
Người nhà đều trách anh, hỏi sao anh đi công tác lâu vậy không chịu về.
Anh không biết nên nói sao, cho dù về rồi thì Du Cảnh Hâm cũng không muốn nhìn thấy anh, sao phải khiến cô nhìn thêm phiền lòng.
Trong giới đều đồn rằng anh không yêu Du Cảnh Hâm, thật ra hoàn toàn trái ngược lại, anh là người yêu mà không có được đó. Ngày thứ hai sau khi kết hôn thì được thông báo anh chẳng là gì cả.
Du Cảnh Hâm tắm xong đi ra, người quấn khăn tắm, trong tay cầm theo máy sấy tóc.
Quý Thanh Viễn hoàn hồn nhận lấy máy sấy sấy tóc cho cô.
“Nơi du lịch là ai chọn thế?” Anh hỏi Du Cảnh Hâm.
Cô không nghe rõ, “Hả?”
Anh chỉnh tiếng gió nhỏ lại: “Nơi sắp tới là ai chọn?”
Du Cảnh Hâm: “Em chọn đấy.”
Quý Thanh Viễn ‘ừm’ một tiếng, anh không hiểu: “Đi rồi sao vẫn muốn đi?”
Du Cảnh Hâm hỏi ngược anh, “Tình ngày nào cũng làm, sao anh còn làm?”
Quý Thanh Viễn: “…….” Anh bật cười, “Chuyện này giống nhau à?”
Anh đặt máy sấy xuống, “Giờ em càng ngày càng biết chẹt họng người ta.” Nói xong anh hôn lên cổ cô một cái, mút hơi mạnh chuẩn bị trồng dâu tây.
Du Cảnh Hâm giơ cùi chỏ chọt anh, Quý Thanh Viễn gặm cô một cái, quả dâu tây này cuối cùng cũng trồng xuống, anh hôn mặt cô không quên lên án cô, “Anh lại bắt đầu bạo lực rồi.”
Du Cảnh Hâm vào phòng quần áo xếp hành lý.
Quý Thanh viễn đi với cô, ôm cô từ sau lưng.
Cô chọn mấy chiếc váy dài đặt vào vali, lần này là cả nhà đi du lịch, cô lấy một bộ đồ bơi liền váy trông bảo thủ nhất.
Lần trước đi bơi ở thành phố đó, cô chọn không ít đồ bơi gợi cảm nhưng chuyến du lịch chỉ có mỗi mình cô thành ra chẳng dùng được bộ nào cả.
Quý Thanh Viễn nhìn bên mặt cô, bỗng nhớ ra, “Sau này em đừng theo dõi tài khoản ‘Ngưng Tịnh Kính Viễn’ đó nữa, nó sẽ không đăng bài mới nữa đâu, mấy bài đăng đó toàn do khuê mật của Lãnh Văn Nghi bịa đặt vô căn cứ cả.”
Du Cảnh Hâm: “…….”
Chuyện cô lén theo dõi tài khoản đó cũng bị anh biết rồi.
Cô cố làm ra vẻ bình thản: “Sao anh biết em theo dõi tài khoản đó?”
Quý Thanh Viễn đáp đúng sự thật: “Anh đi hỏi Du Khuynh, nhờ em ấy giúp đỡ. Em ấy nói tài khoản đó cho anh biết.”
Anh giải thích thêm lần đầu tiên trải qua thế giới hai người với cô, sở dĩ sao gọi là ngày kỷ niệm của anh với Lãnh Văn Nghi, “Thư ký sinh hoạt của anh tiết lộ lịch trình riêng của anh. Anh xử lý xong cả rồi, giờ nói với em một tiếng.”
“Cảnh Hâm, chúng ta đều thay đổi tính tình, anh học hỏi Phó Ký Trầm, em học Du Khuynh, có chuyện gì cứ hỏi thẳng ra đừng giấu ở trong lòng.”
Du Cảnh Hâm gật đầu đồng ý.
Quý Thanh Viễn nói nghi hoặc trong lòng ra, “Em cố ý chọn nơi đó để nhắc nhở anh khi ấy không đi hưởng trăng mật với em, hay là?”
Anh bổ sung thêm: “Anh không biết thật, em nói cho anh biết được không?”
Du Cảnh Hâm định móc méo anh xong lại nuốt xuống, cô hơi im lặng, “Muốn đi cùng anh một lần để bù đắp sự hối tiếc.”
Quý Thanh Viễn ôm cô chặt hơn, “Anh phát hiện em cực kỳ có lý, rõ ràng là lỗi của em, giờ biến ngược lại thành lỗi của anh.”
Anh nói: “Thật ra em không tính là hối tiếc đâu, nơi nó anh từng tới một mình rồi.”
Du Cảnh Hâm ngạc nhiên, ngoảnh đầu nhìn anh, “Hồi nào?”
Giờ Quý Thanh Viễn chẳng cần mặt mũi nữa, “Lần đi công tác bảy tháng đó, trong thời gian ấy được nghỉ mấy ngày, anh không muốn về gặp em bèn đi nghỉ mát. Bờ biển em đi anh đi rồi, buổi hòa nhạc anh cũng xem rồi.”
Thật ra cho tới bây giờ anh vẫn không cam tâm, “Cảnh Hâm, nếu đổi lại ngày thứ hai sau khi kết hôn anh đích thân nói với em anh yêu người phụ nữ khác, anh với em cứ sống tạm bợ với nhau qua ngày tháng, em sẽ làm gì?”
“Anh nhất định sẽ ly hôn với em, không nán lại dù chỉ một ngày.”
Du Cảnh Hâm buông quần áo trong tay xuống, xoay lại ôm cổ anh, nhìn vào mắt anh hôn anh một cái.
Quý Thanh Viễn bất mãn: “Chỉ qua loa vậy thôi à?”
Du Cảnh Hâm: “Nào có qua loa?”
Quý Thanh Viễn không lên tiếng, im lặng nhìn cô.
Du Cảnh Hâm nhón chân, học theo động tác của anh lúc hôn cô, cho anh một nụ hôn sâu.
Quý Thanh Viễn vẫn không định bỏ qua cô, “Nỗi uất ức trong bốn năm, một nụ hôn của em là được à?”
Du Cảnh Hâm: “…….” Cái người này ấy mà đúng là được nước lấn tới, cô phản bác, “Ai không uất ức bốn năm?”
Quý Thanh Viễn không chịu, “Trừ việc anh đi công tác bảy tháng ra, thời gian còn lại toàn là anh dỗ em, em nào có uất ức dữ vậy?” Nói xong anh ôm cô lên, “Anh lại nói sai rồi. Em bị uất ức là nên, em nói gì cũng đúng hết, em xinh đẹp thế mà.”
Du Cảnh Hâm bị tức đâm ra cười, chủ động hôn anh lần nữa.
Quý Thanh Viễn đặt cô dưới người, anh nhìn cô, “Nếu em nói một câu khiến anh nghe êm tai, khỏi cần lời thừa thãi dài dòng, chỉ một câu thôi là được.”
Du Cảnh Hâm ấp úng nói không nên lời, cô quay mặt đi, “Đều là vợ chồng già cả rồi, nói gì mà nói chứ.”
Quý Thanh Viễn xoay mặt cô lại, “Du Cảnh Hâm, em nói vậy là tiêu chuẩn kép rồi, anh đối với em phải nói là ngày ngày giữ lửa yêu nhiệt tình, thỉnh thoảng còn phải tạo bất ngờ nếu không chứng tỏ anh không yêu em. Nếu anh dám nói vợ chồng già cả rồi còn lãng mạn làm gì nữa, em với em gái anh cộng thêm Du Khuynh chắc có thể đá anh tới ngõ hẻm Thượng Hải rồi.”
Anh xoa má cô, “Sao đổi lại là em thì có thể nói vợ chồng già rồi nên không cần?”
Quý Thanh Viễn cúi đầu cọ cô, “Nếu em không nói, trong lòng em có quỷ.”
Du Cảnh Hâm mím môi, câu đó quá khó nói, chỉ việc nghĩ tới anh thường xuyên treo mấy lời tình tứ này ở bên miệng thôi cũng thấy xấu hổ rồi. Có điều anh nhịn cả bốn năm rồi.
Cô dán môi bên tai anh, “Em yêu anh. Lần đầu tiên gặp anh đã thích anh rồi.”
Lần đầu tiên Quý Thanh Viễn cảm nhận được thế nào là rung động, anh cũng không biết phải dùng cách gì để biểu đạt niềm vui của mình lúc này nên chỉ có thể dùng cách anh quen làm nhất.
Đột nhiên Du Cảnh Hâm giơ hai tay bấm lưng Quý Thanh Viễn, trong lúc không kịp đề phòng hai người đã hợp thành một.
Quý Thanh Viễn hôn vành tai cô, “Anh sớm hơn em mấy ngày, lúc anh nhìn thấy hình của em thì đã thích em rồi, sau khi gặp mặt lập tức muốn cưới về nhà ngay. Lo làm em sợ nên nín nhịn thêm mấy ngày. Chứ không em chẳng đến mức không tự trọng ngày ngày lấy lòng em ở trên giường, phải không?”
Du Cảnh Hâm kiềm chế tia nhảy nhót trong lòng, “Của anh không được gọi là thích. Phải gọi là thấy sắc nảy lòng tham.”
Quý Thanh Viễn: “Ừm, của em mới là yêu, là nhất kiến chung tình, là kiểu thích rất có nội hàm. Anh thì rất nông cạn, anh tra nam.”
Du Cảnh Hâm phì cười, giơ chân kẹp lấy eo anh.
—
Giờ này, trong chung cư của Du Cảnh Trạch.
Trâu Nhạc Tiêu nằm trên sô pha lướt Weibo, tuần sau có phim của Cố Hằng phát sóng, hôm nay Cố Hằng lại lên hot search rồi bởi vì anh ta ôm một đứa trẻ, trong cực kỳ giống ông bố bỉm sữa.
Chuyên gia chăm trẻ.
Rốt cuộc anh ta có mấy đứa em gái.
Em gái anh ta có con cả rồi, mà anh ta vẫn còn độc thân ra đấy.
Hai năm nay Cố Hằng thường xuyên bị chụp dính lúc đang chăm trẻ, còn là nhiều đứa trẻ khác nhau.
Người hôm nay lên hot search là Tiểu Ngư Miêu. Mấy ngày nay Cố Hằng được nghỉ bèn đứa Tiểu Ngư Miêu ra ngoài chơi nửa ngày, kết quả là bị chụp dính.
Trâu Nhạc Tiêu lướt bình luận gần một tiếng đồng hồ, lật xem từng cái một, thỉnh thoảng còn để lại dấu chân.
“Nhạc Tiêu.” Du Cảnh Trạch đang xếp hành lý trong phòng quần áo, không biết Trâu Nhạc Tiêu muốn đem theo mấy bộ đồ bơi, “Em qua đây một chút.”
Trâu Nhạc Tiêu đáp qua quýt: “Dạ.”
Ngoài miệng nói nhưng mắt vẫn nhìn chăm chú vào điện thoại.
Vừa đáp xong, giây tiếp theo đã quẳng lên chín tầng mây, trong mắt chỉ có hot search của Cố Hằng.
“Nhạc Tiêu.”
“Hả?”
“Qua đây.”
“Dạ.”
Trâu Nhạc Tiêu buông điện thoại xuống chạy bước nhỏ vào phòng quần áo, bổ nhào vào lòng Du Cảnh Trạch, “Có chuyện gì thế?”
Du Cảnh Trạch ôm cô, “Vừa rồi lại lướt Weibo nữa à?”
“Em đang xem bình luận, toàn khen Cá Con đẹp trai muốn lập hội bắt cóc con nít, Bảo Bảo sắp không ngủ được rồi.” Cô hỏi: “Anh gọi em làm gì?”
Du Cảnh Trạch chỉ chỉ tủ quần áo, “Đem theo bộ nào?”
“Kiểu dài đi.”
Trâu Nhạc Tiêu dính lấy anh, “Chúng ta thế này có tính là hưởng trăng mật trước không?”
Du Cảnh Trạch hỏi ngược lại, “Không phải là đi du lịch sao?”
Trâu Nhạc Tiêu hận không thể đi du lịch với anh hết mấy lần, “Tại em lo tới lúc kết hôn anh không có thời gian đó mà.”
Du Cảnh Trạch ôm cô bằng một tay, tay kia đặt bộ đồ bơi cô muốn đem theo vào vali, “Thời gian hưởng trăng mật nói sao cũng có thể giành ra được.”
Trâu Nhạc Tiêu lay anh, đưa môi tới.
Du Cảnh Trạch xếp đồ bơi xong mới nhìn thấy, anh cúi đầu mút lấy môi cô.
Tim Trâu Nhạc Tiêu đập thình thịch, cô với anh hôn rất nhiều lần cũng từng làm rồi, nhưng lúc được anh ôm hôn cô vẫn rung động không thôi.
“Nếu hưởng trăng mật, địa điểm do em chọn.”
Du Cảnh Trạch: “Em muốn đi đâu cũng được hết.”
Trâu Nhạc Tiêu nhìn vào mắt anh, “Muốn tới thành phố nơi em học đại học. Em ở đó nhớ anh tận mấy năm trời.”
Du Cảnh Trạch ấn cô vào lòng anh, “Tới khi ấy sẽ ở đó với em thêm mấy ngày.”
“Phó tổng.”
“Sao thế?”
Phó Ký Trầm dỗ Tiểu Ngư Miêu ngủ xong, vừa vào phòng ngủ thì thấy Du Khuynh tựa đầu giường lướt điện thoại.
Du Khuynh đưa điện thoại cho anh, “Giờ em mới có thời gian xem tài khoản ký quỹ của em.”
“Lời rồi hả?”
“Lỗ rồi, nếu không bù đủ tiền đảm bảo vô nữa thì sẽ cưỡng chế đóng vị thế.”
Phó Ký Trầm cầm điện thoại qua xem, “Vận may tìm đàn ông của em không tệ, vận may mua tài khoản ký quỹ chẳng ra làm sao cả.”
Du Khuynh: “…….”
Câu này nghe quen quen.
Hồi trước anh từng nói mắt chọn đàn ông của cô không tệ, mắt nhìn túi xách không ổn.
Cô đứng lên ngồi vào lòng anh, “Trước kia anh thu một triệu chín mươi tệ của em tới giờ còn chưa làm thuê cho em nữa đấy, nếu em gửi tiết kiệm có khi lãi tăng lên không ít rồi.”
Phó Ký Trầm liếc cô, “Mấu chốt là em tiết kiệm được không?”
Du Khuynh: “…….”
Phó Ký Trầm cười, giơ tay ôm cô trước ngực, “Mấy hôm nay anh không làm gì hết để tập trung nghiên cứu thị trường ký quỹ cho em, cố gắng gỡ vốn từng đồng về cho em.”
Anh đảm bảo bù tiền đầy đủ cho cô, sau đó chuyển vào không ít tiền.
“Ngủ đi, mai còn phải dậy sớm nữa.”
Bọn họ ngồi máy bay tư nhân qua đó, cộng thêm bảo mẫu và vệ sĩ cùng tài xế, tổng cộng hơn hai mươi người.
Giờ Du Khuynh có thói quen nằm trong lòng Phó Ký Trầm ngủ, hồi trước cảm thấy gối cánh tay anh ngủ sẽ bị trật cổ khó chịu, giờ ngủ quen rồi thành ra ngủ gối không quen nữa.
“Mấy hôm trước em mơ thấy một giấc mơ.”
Phó Ký Trầm tắt đèn, “Sao tự dưng giờ nhớ ra nói?”
Du Khuynh: “Hôm đó muốn nói với anh rồi, chẳng phải anh vừa về đã ôm em lên giường rồi sao.”
Phó Ký Trầm quên mất hôm nào, anh thường xuyên vừa về là ôm cô lên giường ngay.
Bọn họ dậy lúc năm giờ sáng, phải tới tối mới được gặp mặt, thỉnh thoảng buổi trưa không bận sẽ gọi điện, lúc bận lên hầu như chẳng có thời gian để liên lạc.
“Mơ thấy gì?” Anh hỏi.
“Mơ thấy hồi chúng ta mới gặp nhau, còn mơ thấy anh ôm em lội nước.”
“Còn nữa không?”
“Anh bắt em ngủ gầm giường.”
“…….”
Phó Ký Trầm không thừa nhận, “Trong hiện thực anh chưa từng làm, đừng đổ thừa anh.”
Du Khuynh: “Trong hiện thực, tối đó anh nói với em, bảo em dán lên tường ngủ.”
Cô trở người đè lên anh, “Không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào.”
Phó Ký Trầm: “Sau đó nếu không phải anh chủ động tìm em, thì tối đó anh suýt nữa lỗ to rồi.”
“Ha ha.” Du Khuynh bật cười, “Không sai, mà sẽ dùng meme mạng.”
Cô ôm chặt anh, mấy năm trôi qua, anh vẫn là Phó tổng đó của cô.
—
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng thì họ đã tới địa điểm du lịch rồi.
Khách sạn bọn họ vào ở là của bạn Quý Thanh Viễn, đi nhiều người nên đặt trọn cả một tầng của khách sạn, mở cửa sổ ra chính là biển rộng mênh mông, gió biển mát lạnh xen lẫn vị mặn của biển thổi vào.
Làm thủ tục xong, bọn họ thay đồ ra bờ biển.
Lúc này người bận rộn nhất chính là Bảo Bảo, cậu nhóc đi theo Tiểu Ngư Miêu không rời nửa bước, bảo mẫu đẩy Tiểu Ngư Miêu, cậu nắm thành xe đi được một đoạn đường dài cũng không than mệt.
Bản thân nhóc cũng có xe đẩy em bé, “Bảo Bảo, chúng ta ngồi vào xe được không?” Du Khuynh thương lượng với cậu.
Bảo Bảo lắc đầu, “Có người lập hội muốn bắt cóc em trai, con phải trông em trai thật kỹ.”
Du Khuynh: “…….”
Là hot search ngày hôm trước, khi ấy cô còn nhắc Phó Ký Trầm một câu nói dân mạng rất thích Tiểu Ngư Miêu nói muốn lập hội trộm em bé, Bảo Bảo không hiểu ý gì cho rằng họ muốn ôm em trai về nhà thật.
Quý Thanh Viễn sợ con trai mệt, tay này anh ôm Tiểu Ngư Miêu, tay kia ôm con trai lên, “Như vậy thì người khác bắt em trai hết được rồi.”
Bảo Bảo mừng rơn, “Cám ơn ba. Mẹ yêu ba.”
Du Cảnh Hâm liếc sang Quý Thanh Viễn, anh đeo kính râm làm như không thấy.
Chùm tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu xuống rơi lên mặt biển, nước biển xanh thẳm giống như được nhuộm một màu vàng óng ánh, ngay cả mây bên trời cũng thành bảy màu sặc sỡ.
Sóng biển vỗ vào đá ngầm, thủy triều đưa bọt sóng dâng lên bãi cát.
Đám người bọn họ đón ánh mặt trời đi về phía trước, trên bãi cát in một hàng dài dấu chân người.
Phó Ký Trầm cảm thấy gần tới vị trí đó rồi, anh nhìn sang Quý Thanh Viễn, “Còn muốn đi về phía trước nữa à?”
Quý Thanh Viễn hiểu ý, “Cứ đứng đây ngắm mặt trời mọc một chút đi.”
Anh đặt Bảo Bảo xuống, rồi đặt Tiểu Ngư Miêu vào trong xe nôi.
Bảo Bảo gãi lòng bàn tay của Tiểu Ngư Miêu, bé cười khanh khách với cậu.
Bé rất thích Bảo Bảo, bàn tay nhỏ nhắn vung liên tục.
“Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ.”
Tiểu Ngư Miêu biết gọi mẹ một tràng dài, gọi ba cũng vậy.
“Anh trai.” Bảo Bảo dạy Tiểu Ngư Miêu nói chuyện.
Tiểu Ngư Miêu chớp chớp mắt, nghe không hiểu chỉ nhoẻn miệng cười.
Phó Ký Trầm đi qua ôm Tiểu Ngư Miêu lên, “Gọi ba.”
“Ba ba ba ba ba.”
Phó Ký Trầm hôn con trai một cái, Du Khuynh cũng ôm con trai qua hôn lấy hôn để, một nhà ba người chụp hết mấy tấm hình tự sướng.
Quý Thanh Viễn ôm vai Du Cảnh Hâm, anh đăng mấy tấm hình tự sướng lên vòng bạn bè: [‘Thanh Hâm’ mùa hạ.]
Du Cảnh Trạch với Trâu Nhạc Tiêu chụp hình ở bên kia, hai người ôm nhau chụp rất nhiều tấm, Trâu Nhạc Tiêu không đăng vì Du Cảnh Trạch đăng vòng bạn bè rồi.
Chơi được một lúc, Phó Ký Trầm đặt Tiểu Ngư Miêu vào xe nôi, anh ra hiệu Du Khuynh, “Em với Du Cảnh Hâm và Trâu Nhạc Tiêu đứng xếp hàng theo độ tuổi đi.”
Du Khuynh ù ù cạc cạc, “Để làm gì?”
Phó Ký Trầm bịa đại một cái cớ, “Chụp hình cho bọn em.”
Du Khuynh tin ngay, gọi chị gái và Trâu Nhạc Tiêu tới, mấy người bọn họ bàn xem phải tạo dáng như thế nào.
Mấy người đàn ông đứng đối diện với vợ mình, cách khoảng nửa mét.
Du Khuynh nghĩ là, “Sáu người chúng ta chụp chung à?”
Phó Ký Trầm: “Không phải.”
Nói xong, ba người đàn ông bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi quỳ một gối xuống.
Trâu Nhạc Tiêu giơ hai tay che mặt lại, cô không cần Du Cảnh Trạch nói lời cầu hôn gì, lúc anh quỳ xuống thì cô đã muốn gả cho anh rồi.
Cô đỏ mắt, đưa tay ra cho anh, “Em bằng lòng.”
Du Cảnh Trạch: “Em đợi chút đã, anh còn chưa cầu hôn nữa mà.”
“Tóm lại là em muốn gả đấy, muốn ở bên cạnh anh sau đó chúng ta sinh thêm mấy đứa con, cả đời này anh chỉ yêu mình em.”
“Trâu Nhạc Tiêu, em nói hết rồi anh còn biết nói gì nữa?”
Trâu Nhạc Tiêu phì cười, trong mắt lấp lánh ánh lệ, “Không cần nói nhiều như vậy, anh yêu em, em có thể ngày ngày nhìn thấy anh, thế là đủ lắm rồi.”
Phó Ký Trầm nói với Quý Thanh Viễn, “Có Trâu Nhạc Tiêu làm bia đỡ, sau này anh không cần cảm thấy bản thân mặt dày nhất nữa rồi.”
Quý Thanh Viễn: “…….”
Du Khuynh và Du Cảnh Hâm đều là người bị cầu hôn và lãnh chứng rồi, các cô cho rằng Phó Ký Trầm và Quý Thanh Viễn chỉ tham gia náo nhiệt với Du Cảnh Trạch thôi, bọn họ cũng bắt đầu xem náo nhiệt, nghiễm nhiên quên mất người đàn ông quỳ trước mặt mình.
Du Cảnh Trạch nắm tay Trâu Nhạc Tiêu, “Sẽ để em ngày ngày nhìn thấy anh, em theo đuổi thần tượng bao lâu, anh sẽ theo đuổi em bấy lâu, rất may mắn có thể quen biết em được em yêu. Anh yêu em.”
Khựng lại chốc lát, anh căng thẳng tới mức suýt quên từ, “Gả cho anh nhé.”
Du Khuynh hô lên, “Từ chối anh ấy.”
Trâu Nhạc Tiêu nói một câu chẳng có chút tiền đồ nào: “Tôi không nỡ.” Cô nàng chùi nước mắt, vội vàng đưa tay cho Du Cảnh Trạch, “Mau đeo lên cho em đi.”
Phó Ký Trầm vỗ mu bàn tay của Du Khuynh, “Luật sư Du, nhìn anh này.”
Lúc này Du Khuynh mới dời tầm mới về, “Có chuyện gì?”
Phó Ký Trầm lấy một sợi lắc tay ra, “Rất may mắn có thể gặp được cá nhỏ xinh đẹp của anh.”
Du Khuynh: “Cám ơn Phó tổng tình đầu của em.”
Quý Thanh Viễn cũng lấy một sợi lắc tay ra, thiết kế của sợi này khác với sợi của Du Khuynh: “Rất may mắn có thể gặp được bánh quai chèo của anh.”
Du Cảnh Hâm phì cười, “Em càng may mắn có thể gặp được Quý Thanh Viễn của em.” Cô đưa tay phải ra cho anh.
Lúc này Du Khuynh mới nhìn thấy thì ra có thợ quay phim chuyên nghiệp đang ghi hình.
Phó Ký Trầm ngồi xổm xuống ra hiệu cho Du Khuynh, “Cõng em đi ngắm mặt trời mọc.”
Quý Thanh Viễn và Du Cảnh Hâm cũng làm theo, Bảo Bảo đẩy Tiểu Ngư Miêu đi đầu tiên.
Bọn họ để chân trần đi trên bãi cát, bước chân rất chậm.
Sóng biển ập tới, trên bàn chân của Bảo Bảo toàn là nước, trong tay cậu nhóc kéo mấy quả bóng bay, “Ba yêu mẹ, dượng út yêu dì út, bác trai yêu bác gái, mình yêu em trai.”
Nói xong nhóc cười ha ha.
Tiếng cười trong trẻo vang vọng bên bờ biển.
TOÀN VĂN HOÀN.