Tình Yêu Và Anh - Chương 128
Chương 128: PHIÊN NGOẠI 24
Ngày thứ mười sáu đợi Du Khuynh, cô vẫn chưa liên lạc với anh.
Trong thời gian đó Phó Ký Trầm đi công tác một chuyến, lúc bận anh chẳng có thời gian để nghĩ tới chuyện nữ nhi tình trường, khi rảnh rỗi sẽ hay nhìn điện thoại.
Có mấy lần anh muốn chủ động kết bạn Weixin với cô, đã nhập số điện thoại cô vào khung tìm kiếm rồi lại thôi.
Bạn anh nói cô không để chuyện tình cảm trong lòng, không yêu đương không kết hôn.
Anh cũng thế, cảm thấy chuyện tình cảm và chuyện kết hôn đều rất phiền phức.
Anh không muốn dỗ phụ nữ, không muốn bị trói buộc bởi hôn nhân. Ba anh thường xuyên dỗ mẹ anh, cho dù tới thế kỷ này rồi vẫn như vậy. Muốn đi đâu cũng phải thông báo, phải nhớ các ngày lễ và ngày kỷ niệm.
Kiểu cuộc sống đó anh không muốn sống ngày nào hết.
Mặc kệ anh hay anh cả đều muốn sống một mình cho thanh tịnh.
Nhìn từ phương diện này, anh với Du Khuynh hình như rất ‘ăn rơ’ nhau.
Phó Ký Trầm suy nghĩ phút chốc, anh gọi thư ký Phan vào, “Cậu tìm một lý do để Du Khuynh ra ngoài, tôi muốn gặp cô ấy ở đại sảnh lầu một.”
Thư ký Phan ngạc nhiên tới chẳng thốt nên lời, cuối cùng ông chủ chẳng nín nhịn được nữa.
Anh ta đáp, “Vâng, tôi đi sắp xếp ngay.”
Phó Ký Trầm cầm áo vest xuống lầu, lát nữa anh làm bộ như vừa từ bên ngoài về trùng hợp gặp cô ở cửa thang máy, anh muốn nhắc nhở cô đừng có ngủ rồi đá anh đi.
Trong giờ đi làm với tan làm là hai khoảng thời gian người ra vào thang máy nhiều nhất, lúc này chẳng có mấy người.
Phó Ký Trầm đi thang máy chuyên dụng tới bãi đậu xe tầng hầm trước, tài xế lái xe tới rảo một vòng, xe hơi từ từ dừng lại trước cửa lớn, vì là xe của ông chủ nên không có ai tới đuổi đi.
Mấy phút sau, thư ký Phan gọi điện tới, “Phó tổng, luật sư Du đi đợi thang máy rồi.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Phó Ký Trầm canh thời gian rồi đẩy cửa đi xuống.
Lễ tân nhìn thấy Phó Ký Trầm ngây ra hồi lâu, ông chủ hiếm khi ra vào từ đại sảnh, đa số đều lái xe tới trước cửa thang máy chuyên dụng, chẳng mấy ai có thể gặp được anh.
Phó Ký Trầm đi thẳng tới bên thang máy, tổng cộng có hai hàng thang máy, anh không biết cô đi thang máy bên nào, chưa nhìn thấy bóng cô, anh bèn thả chậm bước chân lại.
Du Khuynh cầm túi tài liệu, suy nghĩ xem lát nữa phải đàm phán với đối phương thế nào.
Lo nghĩ chuyện công việc, cô có phần mất tập trung.
Nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, lúc này Phó Ký Trầm mới rảo đều bước đi tới.
Bỗng dưng đụng mặt, Du Khuynh rõ ràng không ngờ tới.
Tính ra cô còn khá bình tĩnh, từ khi tạm biệt ở nhà anh tới nay anh chưa từng liên lạc với cô, cô quyết định quên tất cả mọi chuyện xảy ra vào tối đó ở chung cư nhà anh.
Anh biết cô làm ở bộ phận pháp vụ, biết tên cô, muốn biết phương thức liên lạc của cô cực dễ dàng, không liên lạc chứng tỏ không muốn tiếp tục rồi.
Số điện thoại anh cho cô chắc là muốn bồi thường cho cô.
Thật sự chẳng cần thiết.
Dù sao cô cũng hời rồi.
Đợi anh đi tới gần, vẻ mặt Du Khuynh đầy vẻ bình thản, “Phó tổng.”
Phó Ký Trầm nhìn nhìn cô, có trăm ngàn lời muốn nói nhưng ở nơi này không thích hợp nói quá nhiều, anh hỏi: “Cô là?” Anh vô thức không muốn cô mất mặt ở đây.
Làm như anh để ý người phụ nữ vô tình như cô lắm vậy.
Du Khuynh ngây người, tối đó chẳng phải nói với anh rồi sao?
Đến cả tên họ của cô cũng không nhớ, tên đàn ông này thiếu đòn mà.
Cô nở nụ cười nghề nghiệp, “Du Khuynh.” Sau đó còn giải thích với anh là hai chữ nào.
Phó Ký Trầm gật đầu, nhấc chân đi vào thang máy chuyên dụng.
Hôm nay đặc biệt nhắc nhở cô một lần, sau đó chắc nhớ ra phải liên lạc với anh rồi nhỉ.
Hai ngày trôi qua, mắt thấy tới cuối tuần rồi mà vẫn chưa có.
Trưa thứ sáu, thư ký Phan vào báo cáo công việc, sau khi kết thúc Phó Ký Trầm hỏi anh ta, “Thái độ làm việc của luật sư Du thế nào?”
Thư ký Phan chỉ từng tiếp xúc với Du Khuynh một lần, ấn tượng đầu tiên cho anh ta rất tốt, hoặc có thể do là người ông chủ nhìn trúng nên bản thân anh ta cũng thiên vị hơn, “Năng lực làm việc không tệ.”
Phó Ký Trầm gật đầu, “Sau này bộ phận cô ấy phụ trách cứ trực tiếp trao đổi với cậu.”
Thư ký Phan: “Vâng.”
Phó Ký Trầm cứu vãn tôn nghiêm cho mình, “Du Khuynh giống tôi, không muốn yêu đương cũng không nghĩ tới chuyện kết hôn. Tôi cảm thấy tôi với cô ấy khá hợp nhau.”
Nhất thời thư ký Phan không biết nên tiếp lời thế nào, chuyện tình cảm riêng tư của ông chủ anh ta không tiện bình luận nhiều.
Anh ta không rõ quan điểm tình cảm của luật sư Du, nhưng anh ta biết ông chủ đúng là không muốn bị ràng buộc bởi hôn nhân thật.
—
Đợi thư ký Phan đóng cửa rời khỏi, Phó Ký Trầm nhìn chằm chằm điện thoại nửa ngày, anh hình như chợt ngộ ra con cá Du Khuynh vẽ trên tờ giấy nhắn của anh là ý gì rồi, trí nhớ của cá chỉ có mấy giây, cô đang ám thị cho anh, cô đã quên hết mọi chuyện xảy ra vào đêm đó rồi.
Anh mở Weixin gửi lời mời kết bạn với cô, ghi chú: [Phó Ký Trầm]
Hai tiếng đồng hồ sau Du Khuynh mới xác nhận.
Mọi sự kiên nhẫn của Phó Ký Trầm đều đã cạn kiệt, trước giờ anh chưa từng gặp người phụ nữ nào xem nhẹ anh như vậy, đa số toàn là anh từ chối người khác chứ chưa từng có ai từ chối anh cả.
Anh cài tên cho cô là ‘Cá câu được Mèo’.
Du Khuynh: [Phó tổng, có gì chỉ giáo ạ?]
Phó Ký Trầm: [Em nói xem?]
Du Khuynh muốn nói, đến tên của tôi còn không nhớ mà dám vác mặt tới nói chuyện với tôi.
Cô mỉm cười: [Không dám nói.]
Phó Ký Trầm: “…….”
[Tối nay có tăng ca không?]
Du Khuynh: [Tăng ca chứ, bởi vì có tiền tăng ca.]
Phó Ký Trầm: “…….” [Sau khi tan làm gọi điện cho anh, cùng nhau về. Tìm em có việc.]
Du Khuynh: [Ừm.]
Trong tay cô còn có không ít hợp đồng phải duyệt, chẳng có thời gian buôn dưa lê với anh, [Em bận đây.]
Cô nhìn nickname của anh, là tên thật của anh, không thể để đồng nghiệp biết chuyện cô ngủ với ông chủ được, cô sẵn tay đổi tên cho anh: ‘Mèo điên cuồng quyến rũ Cá nhỏ xinh đẹp’
Ném điện thoại sang một bên, Du Khuynh tiếp tục xem hợp đồng.
Cho tới chín giờ tối cô mới bận xong, cất hết mọi tài liệu vào tủ rồi tắt máy tính tan làm.
Cô không đợi Phó Ký Trầm ở công ty, nếu bị đồng nghiệp nhìn thấy chưa biết sẽ bị đồn như thế nào, tới lúc đó càng rước thêm bất tiện trong công việc của cô, cô chỉ muốn yên tĩnh làm việc thôi.
Ra khỏi tòa lầu, Du Khuynh mới gửi tin nhắn cho Phó Ký Trầm: [Em đang ở bên đường đợi anh, lát nữa gửi định vị cho anh, anh đừng xuống vội.]
Phó Ký Trầm đọc xong tin nhắn không khỏi nhíu mày, đây chẳng phải là chuyện anh nên lo lắng sao? Cô ngược lại còn sợ bị người trong công ty nhìn thấy hơn cả anh.
Như vậy cũng tốt, miễn cho anh phải nhọc lòng.
Đợi thêm mười phút nữa, Phó Ký Trầm rời khỏi phòng làm việc.
Bởi vì bên đường còn có người đợi anh nên có thêm chút lòng mong đợi mau về nhà.
Từ đằng xa Du Khuynh đã nhìn thấy biển số xe quen thuộc đó, trước khi lên xe cô còn nhìn trái ngó phải, thấy không có người quen cô mới vội vàng mở cửa ngồi vào.
Trong xe, tấm chắn trước sau đã được hạ xuống.
Du Khuynh khách sáo chào hỏi, “Phó tổng.”
Phó Ký Trầm liếc cô nhưng không ừ hử. Anh như có chút không cam tâm, “Nhớ nhầm số của anh rồi à?” Nên mới không liên lạc với anh.”
Du Khuynh: “Đâu có nhớ nhầm đâu.”
Ngực Phó Ký Trầm càng nghẹn hơn, anh bóp huyệt thái dương không tiếp lời.
Du Khuynh đả kích anh xong còn không quên cho chút đường ăn, “Sáng hôm đó không nhìn thấy anh đâu, không đoán rõ ý anh là gì.”
Sắc mặt Phó Ký Trầm không còn hầm hầm như vừa rồi nữa, anh ‘ừm’ một tiếng. Đều không ngóc, anh lười phải vòng vèo, “Sau này ở chỗ anh.”
Du Khuynh nói thẳng trước, “Phó tổng, em không kết hôn cũng không muốn yêu đương, lúc ở bên cạnh anh đảm bảo không mang tới phiền phức ngoài ý muốn cho anh.”
Đây là điều cô có thể cho anh, muốn nhiều hơn thì không có.
Phó Ký Trầm: “Anh giống em.”
Du Khuynh không khỏi vui mừng, hiếm khi nhìn trúng một người mà người đó còn có chí hướng không kết hôn giống cô. Cô rất vui vẻ: “Ở chỗ anh cũng được, em chỉ trả tiền điện nước thôi.”
Cô nhắc nhở anh: “Sau này anh tắm tiết kiệm nước một chút.”
Phó Ký Trầm: “…….”
Giờ trong lòng Du Khuynh chẳng còn điều gì để lo lắng nữa, cô đặt túi xách qua một bên, ngồi xích lại gần anh, “Phó tổng, ôm em.”
Phó Ký Trầm cầm lòng không đậu khi cô làm nũng như vậy, anh ôm cô qua để cô ngồi lên đùi anh.
Du Khuynh bận cả một ngày, tối đến còn tăng ca thêm mấy tiếng nữa, lúc này hơi mệt, “Em ngủ một lúc, tới nơi gọi em.”
Phó Ký Trầm nhìn người trong lòng, ở chung như vậy cũng không tệ.
Du Khuynh hơi ngước mắt lên nhìn cằm của anh, “Phó tổng.”
“Hửm?”
“Tối đó anh quên tên em thật à?”
“Không quên.” Là nhớ nhầm thôi, mấy chi tiết đó anh không nói nhiều, chuyện liên quan tới mặt mũi của anh.
Du Khuynh hài lòng, quyết định không dạy dỗ anh nữa.
Cô nhắm mắt dựa vào lòng anh, lúc mệt mỏi có một vòng ôm để dựa dẫm thế này thật tốt biết bao.
—
“Bác ơi, bác đừng nói chuyện, bác nhỏ tiếng chút, biết chưa ạ?” Bảo Bảo làm dấu tay ‘suỵt’ một tiếng, cậu nhóc chỉ chỉ Du Khuynh, “Dì út đang ngủ, đừng làm ồn cô ấy.”
Du Cảnh Trạch gật đầu rất phối hợp, anh ấy muốn nói chỉ nghe mỗi mình con liến thoắng chứ không nghe người khác nói.
Bảo Bảo muốn tới ôm em trai về nhà, đúng lúc Du Khuynh đang dựa lên sô pha ngủ.
“Bác ơi, dượng út đến công ‘te’ rồi, chúng ta mau mau ôm em trai về đi.” Bảo Bảo nhìn Du Khuynh thêm một cái, “Bác ơi, dì út chưa thức.”
Du Cảnh Trạch: “……..”
Du Khuynh bị tiếng của Bảo Bảo đánh thức nhưng không mở mắt ra.
Vừa rồi cô mới mơ thấy một giấc mơ dài, trong mơ cô với Phó Ký Trầm vừa gặp nhau, Phó Ký Trầm ôm cô lội nước, còn có lần đầu tiên ở chung cư nhà bọn họ.
Trước khi tỉnh dậy, cô nằm trong lòng Phó Ký Trầm, còn bắt anh dùng nước tiết kiệm.
Mỗi một hình ảnh trong mơ đều rõ nét như vậy, ngay cả vòng ôm của anh cũng rất ấm áp.
May là sau khi tỉnh mộng, Phó Ký Trầm vẫn là của cô, bọn họ có con rồi, có thể ở bên nhau cả đời.
Cô biết tâm tư của Bảo Bảo, cậu nhóc lại tới trộm Tiểu Ngư Miêu.
Cô không mở mắt, muốn hồi tưởng lại giấc mơ vừa rồi đó.
Hôm nay cuối tuần, Phó Ký Trầm có một cuộc đàm phán làm ăn, chắc sắp về rồi.
“Bác, bác mau lên.” Bảo Bảo hơi cuống, giục Du Cảnh Trạch.
Tiểu Ngư Miêu đang ngủ trưa, lông mi thi thoảng nhúc nhích một cái, hai bàn tay nhỏ nhắn đặt bên mặt.
Du Cảnh Trạch cẩn thận ôm Tiểu Ngư Miêu lên, giờ Tiểu Ngư Miêu được tám tháng rồi, cao lên rất nhiều.
Bảo Bảo nhìn sang Du Khuynh cái nữa, “Bác, dì út chưa dậy.”
Du Cảnh Trạch: “Ừm, con nhỏ tiếng chút.”
Anh ấy nhẹ nhàng nắm tay Tiểu Ngư Miêu, sợ cậu bé giật mình tỉnh giấc.
Tiểu Ngư Miêu quen hơi thở trên người Du Cảnh Trạch, cậu bé cử động một cái rồi tiếp tục ngủ say.
Bảo mẫu đựng bình nước và bình sữa của Tiểu Ngư Miêu vào trong túi đeo lên vai cho Bảo Bảo.
Bảo Bảo kích động không thôi, bên trong đều là lương thực của em trai đấy.
“Bác ơi, chúng ta đi.”
Bảo mẫu lấy một chiếc chăn nỉ quấn cho Tiểu Ngư Miêu, đây là để che nắng che gió.
Du Cảnh Trạch bồng Tiểu Ngư Miêu vào thang máy, Bảo Bảo đeo chiếc cặp nhỏ đó bám sát theo sau, “Bác ơi, cô út chưa dậy nữa.” Cậu nhóc hớn hở khoa tay múa chân, “Bác gái nói tan làm tới chơi với em trai.”
Tới trong sân, Bảo Bảo ngây ra.
Xe của Phó Ký Trầm từ từ lái vào, cậu nhóc biết biển số xe của dượng út. Không phải dượng út tới công ‘te’ rồi ư? Sao về rồi?
Phó Ký Trầm xuống xe chuẩn bị đi chọc Bảo Bảo, anh đã nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Bảo Bảo rồi.
Anh bước nhanh tới, khom người chộp Bảo Bảo lên, “Tới nhà dượng làm gì?”
Bảo Bảo chớp mắt, nhìn chiếc cặp nhỏ trên lưng mình lần nữa, bên trong toàn là bình sữa và sữa bột của em trai, cậu nhóc căng thẳng tới cắn chữ càng không rõ hơn, “Đưa em trai đi giáo dục chớm.”
Giáo dục sớm.
Phó Ký Trầm phì cười, anh đặt Bảo Bảo xuống, “Vậy hai người đi đi.” Anh chào Du Cảnh Trạch một tiếng rồi lên lầu tìm Du Khuynh.
Ngực Bảo Bảo không ngừng phập phồng, cậu nhóc nuốt nước miếng hít thở liên tục, “Bác ơi, mau đi.” Cậu nhóc kéo quần Du Cảnh Trạch đi về phía trước.
Biệt thự nhà họ Du, hôm nay Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn cũng nghỉ ở nhà.
Du Cảnh Hâm đang hóng gió bên hồ thuận tiện sửa móng tay, do cương vị công tác nên cô ít khi làm móng, chỉ sơn một lớn sơn bóng bảo vệ móng tạo điểm sáng.
Quý Thanh Viễn ngủ trưa dậy xuống lầu tìm Du Cảnh Hâm, anh không nhìn thấy Bảo Bảo: “Con trai đâu?”
Du Cảnh Hâm chỉ chỉ biệt thự phía trước, “Đi trộm Cá Con rồi.”
Quý Thanh Viễn ngồi xuống bên cạnh cô, lấy kềm cắt móng trong tay cô qua, “Anh sửa cho em.” Loại công việc đòi hỏi sự tinh tế này là lần đầu anh làm, cực kỳ cẩn thận sợ cắt phải thịt.
Du Cảnh Hâm chốc thì nhìn tay anh, chốc lại nhìn bên mặt anh.
Quý Thanh Viễn liếc cô, “Trên mặt anh nở hoa à?”
“Nở tiền.”
“…….”
Du Cảnh Hâm hỏi anh, “Tháng sau anh có thể rút ra mười ngày không?”
“Muốn ra ngoài chơi à?”
“Ừm, em với Du Khuynh và Trâu Nhạc Tiêu định tới bờ biển nghỉ mát, anh có hứng thú không?”
“Được thôi, kết hôn tới giờ anh chưa từng đi chơi với em.”