Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tình Yêu Và Anh - Chương 127

  1. Home
  2. Tình Yêu Và Anh
  3. Chương 127
  • 10
Prev
Next

Chương 127: PHIÊN NGOẠI 23

Du Khuynh lơ đãng quay mặt qua thì nhìn thấy trên đường cao tốc có hai chiếc xe lái chầm chậm sát bên đường, tốc độ chẳng nhanh hơn Phó Ký Trầm ôm cô đi đường là bao nhiêu.

Cô ngoảnh đầu nhìn phía sau, cách đó hơn mười mét có hai người đàn ông không cao lắm nhưng mặc đồ thể thao vừa đi vừa quan sát xung quanh.

Bất kể người phía sau hay xe đang lái bên đường đều phụ trách an toàn của Phó Ký Trầm.

Thân làm ông chủ, Phó Ký Trầm không thể không biết có xe có người đi theo anh.

Anh vờ như không thấy, thế chứng tỏ thị lực của cô càng không tốt rồi.

Du Khuynh thu tầm mắt về nhìn Phó Ký Trầm, đi được hơn mười lăm phút rồi, cô cảm thấy hơi thở của anh còn nặng nề hơn cả trước đó.

Mưa dần dần tạnh, từng giọt từng giọt rơi lên dù không còn xâu chuỗi nữa.

Phó Ký Trầm nhìn sang cô, anh thật sự cầm cự không được nữa, hồi nãy đi trong nước khoảng mười phút thể lực tiêu hao hơn phân nửa, “Xuống đi bộ nhé?”

Giọng điệu anh mang tính thương lượng.

Du Khuynh không muốn xuống chút nào, cảm giác được anh ôm trong lòng vừa ấm áp vừa an tâm nhưng đành gật đầu, “Cảm ơn Phó tổng.”

Phó Ký Trầm nhẹ nhàng đặt cô xuống, sức của anh lúc này trói gà còn không chặt, đến sức để lấy điện thoại cũng không có.

Quần anh ướt hết rồi, giày càng khỏi phải nói.

Trong cốp xe sau cách đó mấy mét có quần áo và giày của anh, đặt ở đó đề phòng cần đi công tác.

Anh chẳng buồn nghĩ ngợi, từ bỏ việc đi thay giày.

“Nước trên đường không biết chừng nào mới rút xuống, không về nhà trọ được rồi.” Anh nhìn cô nói.

Du Khuynh thầm nói trong lòng, Bắc Kinh đâu chỉ có mỗi con đường này đi được tới chỗ cô ở, con đường này không được thì còn con đường khác mà.

Cô học theo Phó Ký Trầm, mở mắt nói dối: “Ước chừng trong vòng mấy tiếng đồng hồ không rút được đâu.”

Phó Ký Trầm có tâm tư riêng, có điều cho cô tự chọn lựa, “Khuya lắm rồi đừng chạy tới chạy lui nữa, em cứ thuê khách sạn ở gần đây ở đi.”

Khựng lại chốc lát, “Nếu ở khách sạn không quen thì tới chỗ tôi. Tùy em.”

Du Khuynh đương nhiên muốn tới chỗ anh rồi, đi khách sạn thuê phòng mất công tốn tiền, giờ tiên bạc cô eo hẹp, tới chỗ anh có khi còn phát triển thêm bước nữa với anh.

Anh là người đầu tiên khiến cô có suy nghĩ sống chung qua ngày tháng.

Liên quan đến đời sống cá nhân của anh, cô biết được đôi chút.

Không thích chơi bời, không kết giao bừa bãi.

Phó Ký Trầm cho rằng cô đang do dự, anh không vội đợi cô ra quyết định.

Du Khuynh ngẩng đầu, “Anh là ông chủ, tôi nghe anh.”

Phó Ký Trầm: “……”

Đây là đào hố cho anh.

Ánh mắt cô giảo hoạt, bộ dạng chẳng bao giờ chịu thiệt chút nào.

Anh nhấn mạnh: “Tuy tôi là ông chủ nhưng đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với nhân viên của mình trong lúc riêng tư. Còn như quyết định đưa phụ nữ về nhà thế này, cũng chưa từng làm qua.”

Anh hỏi: “Xác định để tôi quyết định thay em chứ?”

Du Khuynh không lên tiếng, cô không thể ở thế bị động được.

Cánh tay Phó Ký Trầm từ từ lấy lại sức, anh lấy cái ô trong tay cô qua che cho hai người cùng đi về phía trước, trên cán ô còn lưu lại độ ấm lòng bàn tay của cô.

Tối nay anh bị quỷ ám rồi, anh biết không nên dây dưa tình cảm quá nhiều với cấp dưới, cũng biết sau này sẽ có rất nhiều phiền phức.

Một khi xử lý không chu toàn, rất có thể triệt để phá hủy hình tượng ông chủ anh đây.

Anh chẳng có chút hiểu biết gì về cô, ngoại trừ biết kỹ thuật đánh bóng của cô không tệ, cô là nhân viên của tập đoàn Phó Thị, còn lại không biết gì hết.

Tối nay trước khi gặp cô, ấn tượng tốt duy nhất của anh về cô chính là thư ký Phan đưa tiền boa cho cô nhưng cô đưa cho sparring kia. Khi ấy anh ở lầu ba, vừa vặn nhìn thấy.

Cô không ham tiền, không hư vinh, dựa vào năng lực bản thân để kiếm tiền.

Nghĩ tới đây đến bản thân anh cũng cảm thấy cạn lời, thế mà đi gắn mác người tốt này cho cô.

Về mặt lý trí, anh biết rõ tất cả, không nên dây dưa với cô, đích thân đưa cô về nhà là đã vượt giới hạn rồi càng đừng nói ôm cô xuống xe, giờ còn muốn dẫn cô về nhà mình nữa.

Nhưng về mặt tình cảm, anh lại không kiểm soát được bản thân.

Phó Ký Trầm khom người, áp mặt tới gần cô.

Hô hấp Du Khuynh ngưng trệ, mặt của anh và cô chỉ cách nhau có hai, ba centimet, dù hồi nãy anh ôm cô nhưng bọn họ cũng chưa thân mật tới mức như vậy.

Du Khuynh hiểu Phó Ký Trầm có ý gì, có một số lời sau khi nói ra sẽ mất ý nghĩa đồng thời sẽ biến chất, cho nên anh dùng cách thức này để cô xác nhận lần cuối cùng, rốt cuộc tới quán khách sạn hay theo anh về nhà.

Cô xoay mặt qua hôn lên má anh một cái.

Phó Ký Trầm đỡ gáy cô, hôn lấy môi cô.

Tiếng mưa rả rích, rơi ‘lách tách lách tách’ trên tán dù.

Đây là tiếng động duy nhất hiện có giữa hai người bọn họ.

Không biết tiếng hít thở của ai dồn dập trở nên nặng nề.

Phó Ký Trầm nhìn vào mắt cô, “Trước giờ anh không đưa phụ nữ về nhà, nhưng một khi đưa về rồi thì định lực của anh chẳng lớn như vậy. Cho em thêm một phút suy nghĩ, đi hay không đi.”

Du Khuynh giơ tay ôm lấy cổ anh: “Em không dám không đi, nếu không đi chẳng nhẽ anh không đánh trả báo thù em, đuổi việc em sao?”

Phó Ký Trầm: “…….”

Điển hình của việc chiếm được của hời còn ra vẻ ngoan ngoãn.

“Chỉ cần anh muốn, anh không thiếu phụ nữ, kiểu phụ nữ nào cũng có.”

Du Khuynh mỉm cười: “Thế khẳng định là không có kiểu như em rồi.” Cô hỏi ngược lại, “Nếu không tại sao anh không đưa người khác về nhà?”

Phó Ký Trầm nhất thời nghèo lời phản bác, anh nói không lại cô, “Coi như em thắng.”

Anh nhìn đồng hồ đeo tay, “Về thôi.”

Anh nhấc chân đi về phía xe hơi.

Du Khuynh nối gót bám theo, cô cảm thấy cô với Phó Ký Trầm hình như quen biết nhau từ rất rất lâu rồi.

—

Chung cư của Phó Ký Trầm không có bất cứ đồ dùng sinh hoạt nào dành cho phái nữ, anh tìm một đôi dép lê mới đưa cho cô, cũng là kiểu nam, “Mang đỡ đi.”

Anh chỉ chỉ lên lầu, “Phòng ngủ ở lầu hai, trong phòng tắm có máy giặt, giặt xong rồi phơi khô, không ảnh hưởng tới việc mai em mặc đi làm.”

Cởi đôi giày ướt nhẹp đó ra, anh đi thẳng vào phòng tắm lầu dưới.

Có kiểu nhà xa hoa nào Du Khuynh chưa từng thấy qua, đối với cách trang trí chung cư của anh cô chẳng có hứng thú thưởng thức nào, cô đi thẳng lên lầu.

Cách trang trí trong phòng ngủ chính lấy màu trắng xám làm màu sắc chính, hơi thở trong phòng giống với trên người anh. Xem ra anh thường ở chỗ này, trên tủ đầu giường có mấy quyển sách, ly nước và dây sạc điện.

Cô đặt túi xách xuống rồi vào phòng tắm.

Mở vòi sen ra, dòng nước ấm tưới ướt mỗi một tế bào.

Anh nói anh là lần đầu tiên đưa phụ nữ về nhà, thế cô chẳng phải cũng là lần đầu tiên trêu chọc đàn ông, lần đầu tiên theo đàn ông về nhà ư.

Ban đầu chọn lựa bộ phận pháp vụ của tập đoàn Phó Thị, ngoài việc tìm một công việc ổn định ra, cô còn có một chút tâm tư riêng chính là muốn gặp anh.

Cuộc gặp gỡ này như là trùng hợp, lại như là có âm mưu từ lâu.

Hoàn hồn lại, Du Khuynh gội đầu, dùng xà bông gội đầu của anh rồi dùng xà bông tắm của anh, ngoài lấy một cọng khăn mới với đồ rửa mặt mới ra, đến áo tắm cô cũng mặc của anh.

Cô bỏ quần áo của mình vào máy giặt, sau đó bắt đầu sấy tóc.

Đợi lúc cô đi ra, Phó Ký Trầm đã tắm xong lên lầu rồi.

Nghe tiếng, anh ngoảnh lại nhìn cô.

Mái tóc dài của cô khô một nửa buông xõa trước người. Tay áo tắm quá dài, cô xắn lên, mỉm cười, “Phó tổng, em ngủ ở đâu thế.”

Phó Ký Trầm: “Gầm giường.”

Du Khuynh: “…….”

Phó Ký Trầm nhìn cô, cô mặc đồ của anh trông càng nhỏ nhắn xinh xắn, anh dang rộng hai cánh tay.

Một tay Phó Ký Trầm ôm lấy chiếc eo mềm mại của cô, tay kia vén phần tóc dài giữa cổ ra phía sau.

Du Khuynh ngước mắt, Phó Ký Trầm cúi đầu, hai bờ môi dán chặt nhau.

Đèn được tắt.

Hai người hôn ngã lên giường.

Chẳng ai lên tiếng, dịu dàng mà nghiêm túc hôn đối phương, tất cả giống như nước chảy thành sông.

Phó Ký Trầm đan chặt tay với cô, hôn mắt cô.

Từ lần đánh bóng đó với cô, anh đã hai tháng chưa đi rồi, vừa công tác ở nước ngoài mới về gần đây, công việc nhiều nên chẳng có thời gian đi.

“Gần đây có tới câu lạc bộ không?” Điều anh muốn hỏi thật ra là có đấu tập với người khác không.

Với sự xinh đẹp và tính cách thú vị này của cô, chỉ cần cô chủ động bật đèn xanh tin rằng chẳng mấy ai có thể từ chối được.

Du Khuynh hít thở dồn dập: “Không đi.”

Phó Ký Trầm: “Không làm thêm nữa à.”

Du Khuynh suy nghĩ kỹ càng cố gắng không nói dối, nói dối quá nhiều lỡ như không cứu vớt lại được ngược lại càng mệt hơn. Lỡ như anh muốn điều tra bối cảnh gia đình cô thì sẽ biết ba cô là ai.

Tạm thời cô vẫn muốn ở bên anh, nên thành thật một chút không gây thêm phiền phức.

“Vốn dĩ em đâu phải làm thêm. Em tới đó là để đánh bóng, người đấu tập đó là do đánh bóng với em mới bị thương.”

Phó Ký Trầm nhìn người phụ nữ dưới thân, “Thế em mặc đồng phục của câu lạc bộ làm gì?”

Du Khuynh: “Đó là câu lạc bộ tặng mà, tại sao không được mặc? Đi mua đồ khỏi tốn tiền mà?”

Phó Ký Trầm: “…….”

Anh hỏi tiếp: “Gần đây sao không đi?”

Du Khuynh thành thật: “Hết tiền rồi, không có tâm trạng đi.” Cô chủ động khai báo: “Mua một tài khoản ký quỹ, vận may không tốt lỗ hoài.”

Phó Ký Trầm thôi nói tới đề tài khiến cô buồn lòng, anh cúi đầu hôn cô giống như đang dỗ cô vui vẻ. Thực hiện màn dạo đầu đầy đủ để cô hoàn toàn thả lỏng người.

Vào khoảnh khắc phá vỡ khoảng cách, Du Khuynh không khỏi bấm lấy vai anh.

Cuộc giao lưu sâu sắc này đối với họ mà nói rất có nghi thức cảm.

Lúc động tình, Du Khuynh ôm anh gọi anh Phó Ký Trầm, anh cũng muốn gọi cô nhưng không biết tên cô, lúc này mà hỏi cô tên gì sẽ tàn sát phong cảnh lắm.

Du Khuynh cho rằng sau khi kết thúc là ngủ được rồi, nhưng Phó Ký Trầm cứ ôm cô không chịu buông tay.

“Phó Ký Trầm, anh ôm em thêm một chút nữa thôi, em muốn ngủ rồi.” Cô là nhắc nhở anh đừng ôm cô hoài, ôm một chút rồi buông cô ra được rồi đừng bám dính như vậy, cô rất buồn ngủ.

Phó Ký Trầm hiểu thành ý khác, anh cảm thấy cô đang làm nũng, sau đó bọn họ làm thêm lần nữa.

Dù là Du Khuynh hay Phó Ký Trầm đều không quen có người nằm bên cạnh.

Sau khi kết thúc, bọn họ mạnh ai nấy ngủ.

Du Khuynh mệt lắm rồi, mơ màng sắp ngủ.

Phó Ký Trầm chẳng thấy buồn ngủ chút nào, anh quay mặt nhìn cô.

Anh nửa ngồi dậy ôm cô vào lòng, hôn cô một cái, “Em còn chưa nói tên em cho anh biết.”

Du Khuynh buồn ngủ tới mức mở mắt không lên, “Du Khuynh.” Lúc nói, giọng nói mơ hồ không rõ.

Phó Ký Trầm gật gật đầu buông cô ra.

Thì ra cô tên Từ Tinh.

Bộ phận pháp vụ, Từ Tinh.

Năm giờ sáng ngày hôm sau, Phó Ký Trầm thức dậy, thói quen đồng hồ sinh học nhiều năm, mặc kệ hôm trước ngủ muộn cỡ nào anh luôn dậy đúng vào giờ này.

Kết thúc nửa tiếng tập thể dục buổi sáng, tắm xong lên lầu mà Du Khuynh vẫn chưa dậy.

Anh không biết bình thường cô dậy lúc mấy giờ, anh để lại tờ giấy ghi chú cho cô, viết số điện thoại cá nhân của anh lên đó.

Lúc Du Khuynh thức dậy thấy trên giường chỉ có mỗi mình cô, cô nằm thêm một lúc mới nhớ ra đây là đâu, trên tủ đầu giường có một tờ giấy đè dưới điện thoại cô.

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy thích thú chính là số điện thoại cá nhân của anh, cô nhập dãy số vào rồi lưu lại.

Tiếp theo đây, chuyện duy nhất cô cần phải làm chính là đợi anh liên lạc với cô.

Cô còn phải suy nghĩ kỹ càng, sau này phải lấy quan hệ gì để ở bên anh, rồi phải chung sống với nhau như thế nào.

—

Cả ngày hôm nay, Phó Ký Trầm nhìn điện thoại không dưới mười lần, không nhận được lời mời kết bạn cũng không có số điện thoại lạ nào gọi vào.

Có thể cô đang bận, trong giờ làm việc không tiện liên lạc với anh.

Cho tới mười giờ rưỡi tối, cô vẫn chưa gọi tới.

Phó Ký Trầm về tới nhà, dì giúp việc đã quét dọn nhà cửa xong, chẳng khác gì so với bình thường giống như cô chưa từng tới đây, dấu vết duy nhất cô để lại chính là tờ giấy anh ghi số điện thoại.

Cô vẽ một con cá nhỏ lên, biểu cảm lười biếng.

Anh không biết con cá này đại biểu cho ý gì, có thể biểu thị là đã đọc?

Nếu đã nhìn thấy số của anh rồi, thật sự chẳng có lý do gì không liên lạc với anh.

Cứ thế, lại thêm hai ngày trôi qua mà Từ Tinh vẫn chưa gọi cho anh.

Giờ nghỉ trưa, Phó Ký Trầm gọi điện cho thư ký Phan, “Tra số điện thoại của Từ Tinh bộ phận pháp vụ cho tôi.”

Thư ký Phan: “Vâng.”

Cúp điện thoại xong anh ta lập tức đi tìm bảng danh sách nhân viên bộ phận pháp vụ, nhưng bên trên không có tên Từ Tinh. Trùng hợp là cả bộ pháp vụ cũng không có luật sư nào họ Từ họ Hứa.

Anh gọi điện cho ông chủ, “Phó tổng, bộ pháp vụ không có ai tên Từ Tinh.”

Trong lòng Phó Ký Trầm lộp bộp một tiếng, phản ứng đầu tiên là anh bị lừa sắc rồi.

Thư ký Phan không rõ thực hư câu chuyện: “Xác định là bộ phận pháp vụ chứ ạ?” Anh ta hỏi nhiều thêm một câu: “Từ Tinh là nam hay là nữ ạ?”

Trên bảng danh sách họ tên chẳng thể nào xác định được giới tính, tên này có hơi trung tính.

Phó Ký Trầm chợt không dám chắc có phải ở bộ phận pháp vụ không, cô nói là pháp vụ nhưng lại tìm không thấy, nhưng thật sự tìm không ra lý do nói dối của cô.

“Là nữ.”

Mấy giây sau, “Người đấu tập trên sân tennis lần trước.”

Thư ký Phan: “…….”

Anh ta không dám hỏi nhiều vội vàng kiểm tra trong hệ thống, nhân viên cả tập đoàn bao gồm cả nhân viên của các công ty đi làm trong tòa lầu này đều kiểm tra một lượt, nhưng chẳng có ai phù hợp với yêu cầu.

“Phó tổng, lát nữa tôi trả lời cho anh.”

Phó Ký Trầm ‘ừ’ một tiếng rồi cúp máy.

Đứng trước người phụ nữ đó, chỉ số IQ và EQ của anh đều hạ xuống số âm, giảm thấp trí tuệ đến đáng sợ.

Anh chắc chắn cô là nhân viên của tập đoàn Phó Thị.

Tối đó cô đi ra từ tòa lầu này, còn vẫy tay tạm biệt với bảo vệ gác cửa nữa, vừa nhìn là có quen biết.

Chẳng bao lâu sau, thư ký Phan gõ cửa đi vào, trong tay cầm theo chiếc ipad.

Anh ta đưa ipad tới trước mặt ông chủ, “Phó tổng, cô ấy đúng là làm ở bộ phận pháp vụ, tên Du Khuynh.” Chứ không phải Từ Tinh.

Phó Ký Trầm: “…….”

May là thư ký Phan không biết tối qua anh đưa Du Khuynh về nhà.

Trong bản sơ yếu lý lịch điện tử có hình chụp của cô, xinh đẹp hệt như tên cô vậy.

Chỗ ở hiện tại là địa chỉ nhà trọ tối qua cô nói với anh, tuy là tiểu khu cũ kỹ nhưng thuộc dạng tấc đất tấc vàng.

Hộ khẩu nằm ở Thượng Hải, địa chỉ trên giấy chứng minh là một khu biệt thự nổi tiếng.

Những nội dung đó anh chỉ nhìn sơ qua, điều anh cảm thấy hứng thú nhất chính là trình độ học vấn và kinh nghiệm làm việc của cô, người cộng tác ở chỗ làm cũ của cô anh có quen biết.

Phó Ký Trầm lưu số cô lại rồi gọi điện cho người bạn đó của anh, đến lời mào đầu anh cũng bỏ qua đi thẳng vào vấn đề, “Cậu có quen Du Khuynh không?”

Văn phòng luật của người bạn đó có tới mấy trăm người, Du Khuynh không nằm trong đoàn đội của anh ta nhưng anh ta có biết, “Thế nào, cậu nhìn trúng cô ấy rồi à?” Trong lời anh ta chứa ý cười.

Cho dù Phó Ký Trầm nhìn trúng cũng chẳng lấy làm lạ, ban đầu số công tử nhà giàu hay phú nhị đại theo đuổi Du Khuynh có thể nói là xếp hàng dài.

Phó Ký Trầm hỏi ngược lại, “Đừng nói lời thừa thãi mà nói vào trọng điểm được không?”

Người bạn đó nói điều bản thân biết cho anh, “Đúng rồi, cô ấy tiêu tiền cực kỳ giỏi, tiền lương phát ngày nào tiêu hết ngày đó, dù bận mấy cũng phải đi dạo phố.”

Trước khi cúp máy, người bạn đó lại nhớ ra một chuyện: “Nghe nói cô ấy chẳng đặt chuyện tình cảm trong lòng, nếu không cô ấy chẳng độc thân cho tới hiện tại. Cô ấy luôn sống rất phóng khoáng, không yêu đương, không kết hôn.”

Phó Ký Trầm: “…….”

Không biết tại vì sao đột nhiên anh cảm thấy, tối đó sau khi Du Khuynh chiếm được anh rồi thì ném anh đi, cho nên mới không liên lạc với anh.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 127"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online