Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tình Yêu Và Anh - Chương 126

  1. Home
  2. Tình Yêu Và Anh
  3. Chương 126
  • 10
Prev
Next

Chương 126: PHIÊN NGOẠI 22

Tới tối, Du Cảnh Hâm đi ngủ từ sớm, mấy hôm nay tinh thần cô không được tốt lắm, tối nay là ngày thoải mái nhất, bởi vì Quý Thanh Viễn nằm bên cạnh cô.

Cô phát hiện, cô càng để ý anh hơn trước.

Anh không ở bên cạnh, cô chẳng thể nào ngủ được.

Lúc được bốn năm tháng chẳng cách nào sinh hoạt vợ chồng, khi ấy cô bỗng thấy thấp thỏm bất an.

Cô không biết anh còn nhịn được nữa không, chiếu theo số lần sinh hoạt trước kia của bọn họ, thời gian này chắc anh trải qua rất khó khăn.

Du Cảnh Hâm nằm thẳng, khóe mắt liếc nhìn anh.

Quý Thanh Viễn cũng đang nhìn cô, “Mắt em liếc anh làm gì?”

Du Cảnh Hâm: “……”

Cô kéo chăn quấn người lại, xoay người trở đi.

Quý Thanh Viễn đặt điện thoại xuống, tắt đèn sát đất đi.

Anh dựa gần Du Cảnh Hâm, rút bỏ gối nằm của cô, đưa cánh tay mình cho cô gối.

Được anh ôm vào lòng, Du Cảnh Hâm mới thấy yên tâm.

Trong lòng Quý Thanh Viễn cũng chẳng bình thản như vậy, người mỗi lần nhường nhịn đều là anh, trong mười tháng mang thai, số lần ánh đi công tác có thể nói đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần đi đều cố gắng rút ngắn hành trình tranh thủ về sớm.

Lúc anh đi công tác đều nhờ mẹ anh qua chăm cô.

Cho dù như vậy cô vẫn chưa hài lòng, thi thoảng bày sắc mặt cho anh xem, anh chẳng tính toán lần nào, giờ ra tháng rồi mà cô vẫn không mặn không nhạt.

“Du Cảnh Hâm.”

Không có tiếng đáp lại anh.

Du Cảnh Hâm không thích anh gọi cả tên lẫn họ cô, nghe lạnh lùng quá mức.

Môi Quý Thanh Viễn dán bên tai cô, “Đừng giả bộ ngủ. Hôm nay anh thỏa hiệp lần nữa, không so đo với em. Lần sau nếu em buồn bực trong lòng thì cứ nói thẳng ra, đừng kiếm cớ gây sự như vậy nữa, nghe thấy không?”

“Không nghe thấy.”

Nói xong, Du Cảnh Hâm quay qua nằm nghiêng mặt đối mặt với anh.

Không phải cô không muốn nói thẳng ra, mà có một số việc chẳng cách nào nói ra miệng được.

Cô biết không phải lỗi của anh, quá khứ của anh, cô chẳng có tư cách chỉ trích. Những chuyện đó xảy ra trước khi cô quen biết anh, nói ra rồi sẽ thể hiện cô là người vừa không nói lý vừa nhỏ mọn.

Hơn nữa là cô lén lút theo dõi nick phụ bạn gái cũ của anh, nên càng khó mở miệng hơn.

Nhưng cô đang ghen mà, thành ra nhìn anh cũng thấy không vui.

Quý Thanh Viễn vốn chứa một bụng tức, thấy cô quay mặt lại, mọi cơn giận đều tan biến.

Anh ôm chặt cô, “Biết bản thân sai là được, sau này đừng cứng mồm nữa.”

Du Cảnh Hâm: “……”

Quý Thanh Viễn hôn trán cô, “Ngủ đi.”

Du Cảnh Hâm nhắm mắt lại, vô thức nép sát vào lòng anh thêm chút nữa.

—

Bởi vì thiếu việc ‘làm lành’ mang tính chân thực đó, Quý Thanh Viễn cảm thấy giữa anh với Du Cảnh Hâm vẫn còn ngăn cách, kiểu bằng mặt không bằng lòng.

Đấy là hôm đầy tháng Bảo Bảo, em gái anh đã nói như vậy.

Nguyên văn lời của em gái là: Quý tra nam, vợ anh không được vui lắm, anh nhìn không ra à? Người ta chẳng thèm để ý anh, sao anh không kiểm điểm bản thân hả? Suy nghĩ của sản phụ rất nhạy cảm, anh đừng khiến chị ấy mắc chứng trầm cảm sau sinh, nếu như vậy tội anh lớn hơn trời đấy, không còn là vấn đề tra nữa.

Trước kia có chuyện gì cứ lên giường dỗ dành cô, giờ không được, cơ thể cô chưa hồi phục.

Anh cũng lo lắng như lời em gái nói, gần đây cô hay gây sự với anh, có khi nào do nguyên nhân tâm lý chứ không phải cố ý giận anh.

Cuối tuần của tuần kế tiếp sau tiệc đầy tháng, Quý Thanh Viễn quyết định dẫn Du Cảnh Hâm tới quán ăn tư nhân tặng bất ngờ cho cô.

“Đi đâu?” Du Cảnh Hâm hỏi.

Quý Thanh Viễn: “Tặng em một món quà.”

Du Cảnh Hâm có ra ngoài một lần vào hôm đầy tháng, thời gian còn lại đều ở nhà chăm Bảo Bảo, Quý Thanh Viễn nói muốn tặng quà cho cô, cô đặt biệt trang điểm tìm một chiếc váy dài rộng rãi thay lên.

Lúc cô đang soi mình trước gương, Quý Thanh Viễn đi vào ngó cô, “Không béo, vẫn như hồi trước khi sinh Bảo Bảo.”

“Anh có thể đừng mở to mắt nói dối được không? So với lúc trước khi sinh Bảo Bảo em béo lên 3kg, trên bụng toàn là thịt.”

Quý Thanh Viễn: “Chưa vượt 50 thì không nặng.”

Anh suy tư, “Hay là hôm nay đi mua chiếc gương soi vào thấy ốm cho em?”

Du Cảnh Hâm: “…….”

Cô chẳng còn lời để xỉ vả anh nữa.

Cầm lấy túi xách, Du Cảnh Hâm bước nhanh ra ngoài, không muốn nói nhiều với anh.

Quý Thanh Viễn đi sau cô, gọi điện cho tài xế.

Biệt thự cách quán ăn tư nhân không xa lắm, chỉ mất nửa tiếng đồng hồ lái xe, hơn phân nửa thời gian toàn bị kẹt xe.

Du Cảnh Hâm chống cằm nhìn lên vỉa hè ngoài xe, lâu rồi không ra ngoài dạo, nhìn các sạp hàng nằm bên hai bên đường cảm thấy thích thú.

Phía trước có tài xế, ghế phụ có vệ sĩ, giữa cô và Quý Thanh Viễn càng không có gì để nói. Thi thoảng cô sẽ liếc nhìn sang anh, anh đang xem ipad, chắc là đang bận công việc.

Hơn hai mươi phút trôi qua, Quý Thanh Viễn đóng ipad lại, nhìn ra bên ngoài một cái, sắp tới quán ăn tư nhân rồi.

Du Cảnh Hâm ít khi tới bên này, cô cứ ngỡ rằng anh muốn đưa cô đi dạo phố, “Gần đây mới mở thêm trung tâm thương mại mới à?”

Quý Thanh Viễn: “Không biết, anh không theo dõi mấy chuyện này.”

Du Cảnh Hâm đoán không ra bất ngờ gì, “Thế anh đưa em đi đâu?”

“Nói ra mất cả bất ngờ.” Quý Thanh Viễn lại dặn cô, “Lát nữa em lấy được bất ngờ rồi, trước khi chúng ta có thể làm, em đừng kiếm chuyện với anh nữa ngược lại khiến tâm tình em không tốt, phiền em nhớ cho.”

Du Cảnh Hâm chẳng ừ hử gì cả, cô sẽ cố gắng hết sức.

—

Đứng ở đại sảnh ở lầu một của quán ăn tư nhân, Du Cảnh Hâm cảm thấy giống như một giấc mơ vậy, cách trang trí từ sân tới bên trong, từng cái cây ngọn cỏ, từng viên gạch chiếc ghế đều là phong cách cô thích.

“Tổng cộng có mười phòng bao, dẫn em đi xem.” Quý Thanh Viễn đi phía trước.

Du Cảnh Hâm lấy lại bình tĩnh nối gót theo anh, cô nhìn bóng lưng anh, “Tu sửa hết bao lâu thế?”

Quý Thanh Viễn: “Hơn một năm, phân loại mùi vị hết hai năm nữa.” Vốn định khai trương vào năm ngoái lại ngay lúc cô mang thai, không muốn cô bị giày vò bèn hoãn lại một năm mới tặng cô.

Hôm nay Du Cảnh Hâm nói nhiều hơn một chút, “Sao anh đột nhiên muốn tặng quán ăn tư nhân cho em?”

“Chẳng phải em kén ăn à? Phòng bếp trong nhà không đủ cho đầu bếp trổ tài cứ tới đây thử đồ ăn, bình thường ngân hàng bọn em chiêu đãi hoặc bên anh có chiêu đãi gì đều có thể tới đây.”

Xem xong mấy phòng bao, Du Cảnh Hâm càng nhìn càng thích nơi này, cô nhìn sang anh, “Cám ơn.”

Quý Thanh Viễn còn đợi cô tới ông anh nữa, cho anh thêm một cái hôn, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy. Có điều chỉ cần câu ‘cám ơn’ chân thành đó của cô là đủ lắm rồi.

Trên đường trở về, Quý Thanh Viễn lại lấy ipad ra.

Du Cảnh Hâm không làm phiền anh, cô mở điện thoại xem lại số hình chụp ở quán ăn tư nhân hồi nãy, chọn một tấm chụp phong cảnh trong sân làm hình nền khung chat.

Bỗng Quý Thanh Viễn hạ tấm ngăn xe hơi xuống, anh vỗ vỗ cô, “Em xem mẫu này thế nào?”

Du Khuynh quay mặt sang, trên màn hình ipad hiển thị gương soi, loại soi trông gầy đặt trong tiệm quần áo.

Hồi lâu sau, cô chẳng nói ra được chữ nào.

Cứ tưởng anh đang làm việc, hóa ra đang chọn gương cho anh.

Lúc ở nhà, cô biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng sao?

Quý Thanh Viễn cho rằng cô im lặng nghĩa là mặc nhận. “Thế anh đặt hàng nhé.”

Du Cảnh Hâm: “……”

Cô lườm anh, “Cho dù anh mua về, em soi cũng là tự lừa mình dối người thôi, có ý nghĩa gì chứ?”

Quý Thanh Viễn: “Tâm tình em tốt.”

Anh đã đặt hàng rồi, “Cảnh Hâm, em đừng mắc chứng cưỡng chế nữa, chiều cao của em cho dù tới 55kg cũng không gọi là béo. Giờ thế này là vừa, em đừng hà khắc quá.”

Du Cảnh Hâm thầm nói trong lòng, nếu cô không đối xử tàn nhẫn với bản thân, anh có ngày ngày say mê cô không?

—

Mùa hạ năm nay Bắc Kinh mưa rất nhiều, cuối tháng tám lại xuống một trận mưa bão lớn.

Kỳ thai sản của Du Cảnh Hâm chưa kết thúc, cô nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, đắn đo do dự hồi lâu rồi chủ động gửi tin nhắn cho Quý Thanh Viễn: [Về sớm chút, có mưa lớn.]

Quý Thanh Viễn trả lời ngay: [Ừm, tan họp về ngay.]

Thì ra anh còn đang họp, Du Cảnh Hâm thôi làm phiền anh nữa, cô sẵn tay gửi tin nhắn vào trong nhóm gia đình dặn họ tối nay đừng tăng ca nữa về sớm một chút.

Có thể do đều đang bận nên không có ai trả lời.

Cô đứng trước chiếc gương có thể soi là gầy đó, đôi chân dài của mình suýt dài tới mét bảy.

Điện thoại rung lên, có tin nhắn trong nhóm gia đình.

Du Cảnh Trạch: [Không tăng ca, đang trên đường về.]

Trong nhóm chỉ có mỗi Du Khuynh là mất dạng.

Họ đều cho rằng Du Khuynh chưa tìm được công việc, nhất định đang ở nhà nên không ai để ý tới cô.

Hôm nay là ngày đầu tiên Du Khuynh bận nhất kể từ khi vào làm tới nay, lúc gần tan tầm, chủ quản gọi cô tới văn phòng bảo cô tối nay tranh thủ làm một phần thư ý kiến pháp luật.

Đây không nằm trong cương vị công việc của cô nhưng do bản thân đang ở dưới cơ người ta nên chỉ có thể đồng ý, có ý kiến gì cũng phải nuốt xuống.

Tư liệu cần phải xem rất nhiều, bên ngoài lại đang mưa, cô chẳng cách nào mang về nhà trọ làm đành phải tăng ca ở công ty.

Cô cứ tưởng đợi cô bận xong thì mưa lớn sẽ tạnh. Ai ngờ hơn bốn tiếng trôi qua mà vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, cứ ở lại không về cũng không được, muộn lắm rồi.

Gọi taxi gọi khoảng hai mươi phút mà vẫn không có người nhận đơn.

Du Khuynh tắt đèn cầm ô ra về.

Trong khu làm việc của bộ phận pháp vụ, cô là người cuối cùng tan làm.

Lúc đợi thang máy, Du Khuynh nhìn sang tháng máy chuyên dụng của tổng giám đốc gần đó nhất.

Không biết Phó Ký Trầm đang tăng ca hay về nhà rồi. Tới tập đoàn Phó Thị đi làm được một thời gian, cô chưa từng gặp anh lần nào.

Có điều tin đồn liên quan tới anh ngược lại cô nghe không ít.

Tới dưới lầu, Du Khuynh xem điện thoại lần nữa, vẫn chưa có ai nhận đơn, cô thoát khỏi hệ thống quyết định đi tàu điện ngầm về, vừa hay còn tiết kiệm được tiền.

Bung ô ra, cô đội gió mà đi.

Cô mới đi được mấy chục mét thì phía sau có đèn xe sáng lên, cô đi sát vào trong rồi vô thức quay mặt nhìn sang, sợ tránh chưa xa sẽ bị xe hơi tạt ướt.

Nào ngờ, chiếc xe đi tới bên cô thì từ từ dừng lại, cửa sổ xe mở ra.

“Lên xe.”

Du Khuynh ngẩn người, là Phó Ký Trầm, anh thế mà còn nhận ra cô.

Mưa lớn, cửa sổ xe tự động xoay lên.

Ấn tượng đầu tiên của Du Khuynh đối với Phó Ký Trầm không tệ, ở sân tennis khi đó cô đánh đau anh nhưng anh vẫn rất galant, còn cho tiền boa nhiều như vậy nữa.

Anh biết sparring đó mang gánh nặng gia đình bèn cho tiền boa nhiều một chút.

Du Khuynh vòng qua đuôi xe, kéo cửa ghế sau ra ngồi vào.

Đèn trần xe sáng lên, Du Khuynh thu ô lại.

Gió lớn, trên mặt cô không tránh khỏi bị nước mưa tạt.

Cô chùi bằng mu bàn tay, “Cám ơn Phó tổng.”

Phó Ký Trầm ‘ừm’ một tiếng, thấy cô ngồi yên rồi anh tắt đèn trần, “Đi đâu?”

Du Khuynh nói địa chỉ nhà trọ rồi cám ơn lần nữa.

Vừa rồi Phó Ký Trầm nhìn rõ rồi, thứ cô mặc là đồng phục của tập đoàn Phó Thị bọn họ, thẻ công việc cất lên rồi nên anh không biết cô làm ở bộ phận nào, tên gì.

Du Khuynh biểu hiện ngoan ngoãn, ngồi ngay ngắn, không nói một câu dư thừa nào.

Ngoài cửa sổ, mưa lớn như trút nước, giống như từ trên trời đổ xuống giội thẳng lên cửa sổ xe, nhìn không thấy gì cả.

Trong thùng xe là mùi thơm thanh mát dễ ngửi.

Không biết là ở trên người anh hay nước hoa xịt xe.

Cô rất nhạy cảm với mùi thơm, nhưng hiện tại lại ngửi không ra đây rốt cuộc là mùi thơm gì.

Phó Ký Trầm phá vỡ sự im lặng, “Làm ở bộ phận nào, sao tăng ca muộn như vậy?”

Du Khuynh: “À, bộ phận pháp vụ.”

Phó Ký Trầm gật đầu không tiếp lời nữa.

Anh dựa lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần. Nhất thời không biết bản thân đang nghĩ gì, cô xinh đẹp như vậy đương nhiên không thể chưa có bạn trai.

Chỉ là trùng hợp, anh có thể gặp cô lần thứ hai.

Mấy năm nay, người phụ nữ khiến anh gặp một lần không quên còn thỉnh thoảng nhớ đến chỉ có mỗi cô.

Có lẽ là bởi vì cô thắng anh trên sân bóng tennis, còn đánh trúng anh xém chút không đứng thẳng nổi.

Mưa càng lúc càng lớn, tầm nhìn gần như không có.

Tài xế đang cẩn thận lái về phía trước, bình thường chỉ mất hơn mười phút là lái qua đoạn đường này, giờ một tiếng đồng hồ rồi mới nhích qua được.

Đoạn đường tới bên nhà trọ, tài xế không rành lắm nhất là trong lúc mưa to, không biết đoạn đó có ngập nước không, lái qua thuận lợi không.

Đột nhiên xe hơi dừng lại, thắng gấp rõ ràng.

Phó Ký Trầm mở mắt ra, “Tới rồi à?”

Du Khuynh nhìn ra ngoài cửa sổ, miễn cưỡng nhìn thấy kiến trúc bên đường không phải là nơi cô sống.

Tài xế quay đầu lại: “Phó tổng, xe chết máy rồi, nước quá sâu, phải xuống xe ngay.”

Phó Ký Trầm gật đầu, anh đựng điện thoại vào túi áo, xắn ống quần lên tới đầu gối, nếu nước sâu quần áo cũng sẽ ướt.

Anh nhìn sang Du Khuynh hỏi một vấn đề anh đã muốn hỏi từ lâu, “Có bạn trai chưa?”

Không biết tại sao, anh bỗng không muốn nghe câu trả lời.

Du Khuynh bị câu hỏi vừa đột ngột vừa không hợp thời làm cho ngây người, lúc này anh hỏi vấn đề như vậy có hơi kỳ lạ.

Nhưng anh là ông chủ, cô vẫn phải trả lời, “Không có.”

Phó Ký Trầm ‘ừm’ như không có gì, nếu cô có bạn trai rồi thì cô mặc kệ cô xuống xe bằng cách nào, cho dù quần áo hết hết thì đó cũng không phải là chuyện anh lo lắng.

Anh bung ô, đẩy cửa xuống xe.

Cửa xe bên Du Khuynh dựa sát bồn hoa nên không đẩy ra được, đành phải đợi Phó Ký Trầm xuống trước rồi cô xuống bằng cửa xe bên anh.

Còn chưa bước xuống là cô có thể tưởng tượng được nước dơ cỡ nào đục ra sao.

Cô nhìn đôi giày trên chân, xem ra phải ngâm nước rồi.

Đã nghèo còn mắc cái eo, giờ cô không có nhiều tiền dư dả để đi mua giày mới.

Phó Ký Trầm đứng trong nước, nước sâu hơn so với dự đoán của anh, ngậm tới bắp chân của anh.

Anh đưa tay qua, “Mau lên.”

Du Khuynh nhìn tay anh, ngây ra.

Phó Ký Trầm mất kiên nhẫn, “Với tốc độ phản ứng này của em sao ứng tuyển được vào bộ phận pháp vụ thế?”

Du Khuynh dè dặt túm tay anh, suy cho cùng anh là ông chủ.

Cô nhanh chóng nhích tới bên xe, chân chưa kịp duỗi ra thì Phó Ký Trầm đã nhét chiếc ô trong tay anh cho cô, cô chưa hiểu ra là chuyện gì, anh đã bồng cô lên.

Trái tim ‘thịch’ một tiếng, giống như nổ tung ra.

Du Khuynh cầm ô bằng hai tay, cô không dám tưởng tượng, nước sâu thế này, anh bồng cô đi về phía trước phải có sức lực và sức chịu đựng lớn đến mức nào.

Cô nhìn anh một cái, anh càng ‘man’ hơn cả lần đầu tiên cô gặp.

Tài xế đi phía sau, lặng lẽ nhìn bóng lưng ông chủ.

Đây là lần đầu tiên ông chủ quản việc đâu đâu nhiều như vậy.

Đi được hơn mười phút cuối cùng cũng qua được đoạn trũng thấp, mưa bão như trút cũng dần tạnh lại, tài xế không đi theo, anh ta tìm một nơi nước không sâu lắm để trông xe.

Phó Ký Trầm bồng Du Khuynh đi tới chỗ không có nước, cánh tay sắp rời ra nhưng anh vẫn không muốn buông xuống.

Du Khuynh hỏi cùng một vấn đề giống anh, “Phó tổng, anh có bạn gái chưa?”

Phó Ký Trầm cụp mắt nhìn cô, tầm mắt hai người giao nhau dưới ánh đèn đường, dường như có ánh lửa bắn ra bốn phía.

Anh nói: “Không có. Nếu có đã chẳng bồng em.”

Tay cầm ô của Du Khuynh cũng mỏi, trước đó luôn giơ lơ lửng trên không, lúc này cô cầm ô bằng một tay, tay kia buông xuống nghỉ một chút.

Lúc cánh tay buông thõng xuống vừa vặn cọ phải bàn tay đang ôm cô của anh.

Phó Ký Trầm nhìn cô lần nữa, Du Khuynh quay mặt đi, cô không có cố ý đâu.

Anh đi lên vỉa hè, bên này địa hình cao, cả hai giống như người mù vậy, chẳng ai nói trên này không có nước đọng có thể xuống được rồi.

Anh cứ thế ôm lấy cô.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 126"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online