Tình Yêu Và Anh - Chương 125
Chương 125: PHIÊN NGOẠI 21
Một tiếng trầm đục vang lên, quả bóng nhỏ màu xanh giội từ người Phó Ký Trầm rơi xuống đất, ‘bịch bịch bịch’ đàn hồi mấy cái rồi lăn ra ngoài giới tuyến.
Phó Ký Trầm đau tới tối tăm mặt mày, một tay anh bụm bụng dưới, tay kia chống vợt xuống đất.
Cú đánh trả này anh đỡ không được, còn khiến bản thân nhếch nhác như vầy.
Du Khuynh vội vàng chạy qua, người đàn ông đẹp trai thế này tuyệt đối đừng bị liệt, nếu bị tổn thương thật cô sẽ rất áy náy. “Phó tổng, anh không sao chứ?”
Hồi nãy sparring kia có nói với cô, anh họ Phó, là tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị.
Lúc này Phó Ký Trầm mới từ từ ngẩng đầu lên, hai chân xếp bằng lại, trên trán cô toàn là mồ hôi, lông mi thon dài ẩm ướt, gương mặt hồng hào hơi trắng.
Trông cô như đang quan tâm anh, nhưng trong ánh mắt chẳng có chút cảm giác căng thẳng nào.
Trong con ngươi chứa đựng mấy phần giảo hoạt, cùng với mấy phần xấu xa.
“Không sao hết.”
Đợi cơn đau đó qua đi, anh từ từ đứng thẳng dậy.
Cách rất gần, Du Khuynh phải hơi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Chiều cao của cô gần một mét bảy, đứng bên cạnh anh cô cứ có cảm giác chim non được chở che.
Lúc này thư ký Phan Chính đang trở lại sân bóng, trước đó ông chủ dặn anh ta chuẩn bị chút chi phí nhỏ, anh ta lên bộ tài vụ của câu lạc bộ trên lầu đổi hiện kim.
Bộ tài vụ đang họp, anh ta đợi cho tới bây giờ.
Hôm nay ông chủ tới đây bàn công việc, bàn xong sẵn tiện đánh bóng một lúc.
Anh ta ngạc nhiên khi nhìn thấy một sparring khác giới trong sân bóng, chẳng trách ông chủ bảo chuẩn bị hai phong bì riêng.
Người khác giới rất khó tiếp cận được ông chủ, phụ nữ theo đuổi ông chủ quá nhiều, ông chủ chê phiền phức, chẳng có thời gian xử lý chuyện tình cảm này bèn chủ động cắt đứt mọi đào hoa tìm tới.
Ngoài những vụ làm ăn hoặc xã giao cần thiết, đây là lần đầu tiên trong lúc riêng tư ông chủ tiếp xúc với bạn khác giới xa lạ.
Nhìn lại mặt mũi sparring hôm nay, anh ta hiểu rồi, ông chủ cũng là người nhìn mặt.
Ải mỹ nhân, từ xa xưa chẳng có mấy ai vượt qua được.
Ông chủ cũng không ngoại lệ.
Phan Chính nhắc nhở Phó Ký Trầm: “Phó tổng, buổi tối anh còn một bữa cơm xã giao.” Từ câu lạc bộ về tới khu vực nội thành mất gần hai tiếng đồng hồ, nếu không đi không chừng sẽ muộn mất.
Phó Ký Trầm gật đầu, đưa vợt cho Du Khuynh rồi nhìn cô thêm một cái, chẳng nói gì nhiều, cầm lấy vật dụng cá nhân của anh lên phòng tắm trên lầu tắm rửa.
Du Khuynh đưa mắt tiễn bóng lưng anh, cho tới khi anh rẽ ngoặt không thấy nữa. Xem tin tức vỉa hè, nghe nói hiện Phó Ký Trầm vẫn còn độc thân. Không biết là thật hay giả.
Phan Chính lấy hai phong bì ra, đưa một cái cho Du Khuynh, một cái cho sparring kia ngồi bên sân, “Mọi người cực khổ rồi.”
Sparring không lấy, “Cám ơn thư ký Phan, hôm nay tôi không có đấu tập với Phó tổng.”
Đầu gối anh ta bị trật khớp, đến đi đường còn đau nên chỉ ngồi đây làm khán giả.
Trước đó anh ta đấu tập với Du Khuynh bị thương, nhưng Phó Ký Trầm đã hẹn với anh ta trước rồi, hết cách chỉ có thể nhờ Du Khuynh tạm thời giúp đỡ.
Phan Chính vẫn đưa phong bì cho sparring, vỗ vai anh ta rồi vội vàng rời khỏi.
Du Khuynh lấy một bình nước vặn nắp ra, bản thân ngồi xếp bằng cách sparring không xa.
Cô đưa luôn phong bì của mình cho anh ta, “Lần sau mời khách.”
Sparring không làm bẽ mặt cô bèn nhận lấy.
Người tới câu lạc bộ này đều có gia thế không tầm thường, Du Khuynh vì mặc đồng phục của câu lạc bộ nên bị nhận nhầm thành sparring, nhưng cô không thể nhận phí Phó Ký Trầm cho.
Anh ta sờ hai phong bì dày dặn đó, bên trong mỗi cái đựng ít nhất cũng là mười nghìn tệ.
Đây là lần đầu tiên Phó Ký Trầm boa tiền nhiều nhất, có lẽ bởi vì chân anh ta bị thương, trong thời gian tới không thể đi làm được, vừa phải nuôi gia đình nuôi con còn phải trả tiền nhà, cho nên cho nhiều hơn hẳn.
Từ khi anh ta làm việc ở câu lạc bộ tới nay luôn đấu tập với Phó Ký Trầm, quen biết được năm sáu năm rồi. Phó Ký Trầm rất kiệm lời, có lúc sẽ học hỏi kỹ thuật đánh bóng với anh ta.
Đa số người tới đây đánh bóng là để tiêu khiển, Phó Ký Trầm thì đánh rất nghiêm túc.
Du Khuynh cũng vậy, kỹ thuật đánh bóng của cô với Phó Ký Trầm là ngang nhau.
Hôm nay hai người là kỳ phùng địch thủ, có điều Du Khuynh trên cơ hơn một chút.
“Cô là người Thượng Hải à?” Bầu không khí quá im lặng, sparring tìm lời để nói.
Vừa rồi Du Khuynh đang nghĩ chuyện phiền lòng, cô hoàn hồn gật đầu, “Anh cũng vậy à?” Trước khi đánh bóng cô nhận được điện thoại của mợ, bà biết cô về Bắc Kinh rồi nên hỏi han quan tâm cô.
Cô với mợ nói bằng tiếng Thượng Hải.
Sparring: “Quê tôi ở Gia Hưng.” Nghe hiểu tiếng Thượng Hải.
Chưa nói được hai câu, điện thoại Du Khuynh reo lên, là điện thoại của phòng nhân sự bên luật sư Thạc Dữ. Cô đứng dậy, vẫy tay tạm biệt với sparring, vừa bắt máy nghe vừa đi ra ngoài cửa.
“Luật sư Du, vô cùng xin lỗi, thứ hai cô không cần tới đâu, liên quan tới quyết định nhận chức của cô, cấp lãnh đạo còn phải thảo luận tiếp. Thời gian nhận chức cụ thể tôi sẽ liên lạc qua điện thoại với cô.”
Du Khuynh: “Cám ơn.”
Cô cúp máy, chẳng hỏi đối phương tại sao đột nhiên trở quẻ.
Khỏi cần nghĩ cũng biết là ý của ba cô. Người sáng lập Thạc Dữ là bạn nối khố của ông, chỉ cần một cuộc điện thoại của ông thôi, người bạn từ nhỏ đó nhất định sẽ nghe theo mà làm.
Ông làm như vậy chính là đang ban lời cảnh cáo cho cô, nếu cô không chịu xem mắt kết hôn, đó không chỉ là hoãn thời gian nhậm chức mà là không vào Thạc Dữ được nữa.
Du Khuynh đút điện thoại vào túi áo, đứng ở cửa một lúc.
Ánh mặt trời lúc bốn giờ rưỡi vẫn còn nóng bức, cô kéo lê cơ thể rã rời tới bãi đậu xe.
Cô biết tiếp theo đây ba cô sẽ làm gì, trước tiên là tịch thu thẻ, xe, nhà của cô, chưa biết chừng mấy tấm thẻ đen đó giờ bị ông khóa lại không sử dụng được nữa.
Đa số thẻ của cô đều đứng tên của ông.
Còn may, trong thẻ tiết kiệm cá nhân của cô còn hơn hai triệu tệ, là mẹ cô cho cô, còn chưa xài hết.
Cô quyết định rồi, cô sẽ chuyển ra khỏi nhà tự thuê nhà ở, bắt đầu tìm công việc khác, kiên quyết không thỏa hiệp với ông.
—
Cuối tháng bảy, nhà trọ Du Khuynh thuê trang trí gần xong, mấy món bảo bối đó của cô được chuyển vào ở trước rồi, trong nhà còn dính mùi sơn mới, cô định ở khách sạn thêm mấy ngày nữa.
Trong thời gian này, cô ở khách sạn năm sao, thuê một căn phòng nằm trên tầng cao nhất.
Mỗi buổi tối, cô nhấm nháp rượu vang ngắm cảnh đêm của Bắc Kinh.
Công việc cũng tìm được rồi, bộ phận pháp luật của tập đoàn Phó Thị, đầu tháng sau vào làm.
Từ khi cãi nhau với ba cô xong, cô chưa từng về nhà, cũng chưa từng liên lạc với ông lần nào.
Điện thoại reo lên, là Du Cảnh Trạch.
“Đang ở đâu?”
Du Khuynh hớp rượu vang, “Ở trong một căn phòng, ngắm cảnh đêm.”
Du Cảnh Trạch biết ngay cô không bao giờ bạc đãi bản thân, cô nghèo tới mức chỉ còn lại tiền, anh ấy khỏi phải lo lắng cô uất ức bản thân, anh ấy gọi cho cô để nhắc nhở cô, “Còn hai ngày nữa là tiệc đầy tháng của Bảo Bảo.”
Du Khuynh suýt chút quên mất, có điều cô không tham gia tiệc đầy tháng, tới lúc đó nhà họ Tần nhất định cũng tới dự, cô không muốn thấy Tần Mặc Lãnh. “Em phải lì xì cho Bảo Bảo bao nhiêu?”
Du Cảnh Trạch: “Không cần nhiều đâu, hai triệu là được.”
Du Khuynh: “…….”
Cô dời ly rượu ra, bị sặc tới không ngừng ho khan.
Du Cảnh Trạch cứ ngỡ anh ấy nói ít rồi, bởi vì riêng việc cô tiện tay mua một chiếc váy đặt may cao cấp, mua đồng hồ đeo tay thôi cũng không dưới con số này, “Nếu em chê ít thì cho sáu, tùy em.”
Du Khuynh muốn nói, cô nay không bằng xưa, hai triệu tệ sắp lo hết nổi rồi.
Nhưng nếu cho ít thì ngại không dám lấy ra.
Cô không thân với chị gái lắm, với anh rể càng xa lạ, nếu cho tiền Bảo Bảo còn không nhiều bằng số tiền cô bình thường đi mua sắm thật chẳng biết giấu mặt vào đâu.
Trước thuê nhà, còn trang trí xa hoa một phen nữa.
Giờ trong thẻ chỉ còn hai triệu tệ thêm một con số 0, mai tới nhà chị gái cho Bảo Bảo hai triệu nữa, số tiền còn lại trong thẻ của cô chỉ đủ sống qua ngày.
Xưa từng tiêu tiền như nước, giờ chỉ còn nước cạp đất mà sống thôi.
Trước khi cúp máy Du Cảnh Trạch hỏi thêm một câu: “Lệ Đàm Trác có liên lạc với em không?”
Du Khuynh đỡ ngực, vẫn còn chìm đắm trong cảnh bi thương sắp cạp đất ăn, “Không có. Sao thế?”
“Không có gì.” Du Cảnh Trạch yên tâm rồi, anh ấy sợ Du Khuynh rời Bắc Kinh đi tìm Lệ Đàm Trác.
Cúp điện thoại, Du Khuynh chẳng còn tâm tình nhâm nhi rượu nữa. Còn cảnh đêm bên ngoài lấp lánh như sao trời, phút chốc trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Cô uống nốt số rượu vang trong ly, đặt ly xuống bắt đầu dọn dẹp hành lý.
Số dư trong thẻ đã không đủ cho cô chống đỡ trong căn phòng xa hoa này nữa, mai phải dẹp đường hồi phủ, lăn trở về nhà trọ của cô.
—
Ngày hôm sau, thứ Bảy.
Sáng sớm Du Khuynh đã thức dậy, còn phải tới nhà chị cô nữa, cô đi trả phòng sớm.
Khách sạn cách nhà trọ không xa, cô xoắn xuýt một lúc, cuối cùng quyết định gọi taxi, đắt thì đắt một chút đi.
Cô chợt cảm khái, cô thế mà cũng có lúc biết tiết kiệm cơ đấy.
Về tới nhà trọ, Du Khuynh gọi điện cho chị gái, nói trước với chị một tiếng.
Du Cảnh Hâm ngạc nhiên khi đứa em gái cùng cha khác mẹ này sẽ gọi điện cho mình, số điện thoại được lưu lâu rồi, đây là lần đầu tiên dùng tới.
“Chị, chị đang ở nhà phải không?”
“Ừm, đang ở nhà.”
“Nếu thuận tiện thì em sang thăm Bảo Bảo.” Du Khuynh nói ra nguyên nhân, “Mai là tiệc đầy tháng của Bảo Bảo, người lớn nhà họ Tần nhất định sẽ tới, em không đi đâu, đi sẽ làm họ mất hứng.”
Du Cảnh Hâm từng nghe ba mình nhắc qua, nói để Du Khuynh kết hôn với Tần Mặc Lãnh, nhưng qua lời của ông có thể đoán được Du Khuynh không hề đồng ý, hình như còn cãi nhau nữa.
Cuộc hôn nhân của bản thân cô ấy cũng rối rắm, nên không nhiều lời vào.
“Em tới đi, mai chị nói với ba em tới rồi.”
“Cám ơn chị.”
Cúp điện thoại, Du Cảnh Hâm gửi địa chỉ cụ thể của biệt thự và số điện thoại của quản gia cho Du Khuynh: [Chừng nào tới thì gọi cho quản gia, quản gia sẽ ra cửa đón em.]
—
Du Khuynh thay một chiếc váy dày thích hợp, cầm lấy dù che nắng rồi ra cửa.
Cô hỏi Du Cảnh Trạch số thẻ của Du Cảnh Hâm rồi chuyển tiền vào trước, sau đó tới trung tâm mua sắm mua vài món đồ chơi và quần áo cho Bảo Bảo.
Lúc thanh toán, trong lòng cô rỉ máu.
Mắt thấy số dư trong thẻ sắp thấy đáy rồi, trong lòng cô bắt đầu lo lắng.
Ra khỏi cửa hàng mẹ và bé, Du Khuynh nhẩm tính xem mỗi ngày có thể tiêu xài nhiều nhất bao nhiêu tiền, phải tới cuối tháng mới lãnh lương, giờ cô phải chi li từng đồng từng cắt.
Du Khuynh tới cổng khu biệt thự chị gái ở, quản gia đã đợi sẵn ở đó rồi.
Trước giờ quản gia chưa từng gặp Du Khuynh, trong điện thoại Du Khuynh nói tới rồi, ông nhìn trái nhìn phải chỉ thấy một chiếc taxi chậm rãi dừng lại.
Quản gia cứ nghĩ Du Khuynh chưa đổi bằng lái xe trong nước nên không lái xe được.
Ông vội vàng đi qua giúp xách túi quà.
Lần đầu tiên Du Khuynh tới nhà chị gái, chị mặc đồ ở nhà ngồi phòng khách đợi cô.
Cô và chị gái chẳng khác gì người xa lạ, cho dù trước đó từng ăn cơm chung, trên bàn cơm không nói được mấy câu, lúc gặp mặt lần nữa vẫn cảm thấy rất xa cách.
“Nóng không?” Du Cảnh Hâm lấy đồ uống lạnh cho cô.
Du Khuynh: “Không nóng lắm ạ.”
Sợ bầu không khí tẻ nhạt, Du Cảnh Hâm bèn dẫn Du Khuynh tới phòng trẻ, “Đúng lúc Bảo Bảo đang thức.”
Tới lầu hai, đúng lúc Quý Thanh Viễn đi từ phòng ngủ phụ ra, anh ta biết Du Khuynh sắp tới, quản gia có nói với anh ta rồi, khỏi cần nghĩ cũng biết là Du Cảnh Hâm bảo quản gia nhắn lại với mình.
Du Cảnh Hâm không nói chuyện với anh ta được mấy ngày rồi, anh ta không biết mình lại đắc tội cô ấy chỗ nào.
“Anh rể.” Du Khuynh không ngờ Quý Thanh Viễn ở nhà.
Quý Thanh Viễn gật gật đầu, trò chuyện hai câu rồi nhấc chân đi vào thư phòng chẳng buồn nhìn Du Cảnh Hâm lấy một cái.
Du Khuynh cảm giác được bầu không khí kỳ lạ giữa chị gái và anh rể, vừa nhìn trông giống như chiến tranh lạnh hoặc cãi nhau, có điều giữa vợ chồng có mâu thuẫn là chuyện bình thường, huống chi còn là vợ chồng xem mắt xong kết hôn ngay.
Cô làm như không biết gì đi vào phòng trẻ thăm Bảo Bảo.
Du Khuynh ngồi cho tới lúc Bảo Bảo ngủ lại mới ra về, Du Cảnh Hâm muốn giữ cô ở nhà ăn cơm nhưng Du Khuynh từ chối, nói hẹn với Du Cảnh Trạch rồi.
Bên này khó bắt xe, quản gia cho xe đưa cô về.
Du Khuynh rời khỏi, trong nhà trở lại sự im lặng vốn có.
Du Cảnh Hâm về phòng ngủ, một mình ngồi trên sô pha một lúc. Giờ Quý Thanh Viễn chia phòng ngủ với cô, sinh con được mười mấy ngày thì bắt đầu chia phòng rồi, cô không biết tại sao.
Quý Thanh Viễn nói, anh về muộn sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô.
Nghe thì giống như quan tâm săn sóc, nhưng cô cảm thấy anh là cố ý tránh né cô.
Tới giờ cơm trưa, dì giúp việc trong nhà gọi họ xuống lầu ăn cơm.
Du Cảnh Hâm buộc tóc gọn gàng, dùng nước ấm rửa mặt rồi mới xuống, trùng hợp Quý Thanh Viễn từ thư phòng đi ra, ánh mắt hai người chạm nhau mấy giây, cô lạnh mặt thu tầm mắt về.
Hôm nay cuối tuần, anh không tới công tư nhưng cứ ru rú trong phòng mình, căn bản không ra bầu bạn với cô.
Quý Thanh Viễn vốn định cứng rắn một lần không nói chuyện với cô, nhưng kìm lòng không đậu với không nỡ. Trong mười tháng mang thai, anh ngày ngày dỗ dành cô sợ cô không vui.
Anh lên tiếng trước, “Mai mấy giờ tới khách sạn?”
“Không biết.”
“Du Cảnh Hâm, rốt cuộc em bị gì vậy hả?”
“Khỏi ăn cơm nữa, có ăn cũng khó tiêu hóa được.” Quý Thanh Viễn kéo cổ tay cô, “Vào thư phòng nói cho rõ đi, em như vậy chẳng ai chịu nổi em cả.”
Tới thư phòng, anh đóng cửa cái rầm.
Du Cảnh Hâm chợt rất tủi thân, “Quý Thanh Viễn, người muốn chia phòng ngủ là anh, giờ tự dưng đổ thừa ngược lại người ta.” Cô không muốn nhịn anh nữa, “Chịu hết nổi thì đi, nhà này là của tôi.”
Quý Thanh Viễn: “……”
Trên sổ đỏ là cô đứng tên, anh mua tặng cô.
Anh bắt được trọng điểm, cô giận dỗi là vì chia phòng ngủ.
“Anh từng nói với em rồi mà, sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của em.”
Du Cảnh Hâm cười lạnh một tiếng, xoay người định đi thì bị Quý Thanh Viễn kéo trở lại, anh nén giận giải thích: “Có lần anh về lúc nửa đêm làm ồn em thức dậy, mặt em lập tức không vui ngay.” Bằng không anh chẳng chuyển ra rồi.
Mấy tháng nay lại không được làm chuyện vợ chồng, quan hệ của anh với cô rơi xuống đáy vực.
“Anh chuyển về liền, có làm ồn em cũng là đáng đời.”
Du Cảnh Hâm: “…….”
Quý Thanh Viễn buông cô ra sang phòng ngủ phụ ôm đồ dùng cá nhân của anh về phòng ngủ chính.
Du Cảnh Hâm đứng ở cửa, im lặng nhìn anh.
Chuyện anh chuyển tới phòng ngủ phụ mười hai ngày, cô ghi sổ rồi.