Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tình Yêu Và Anh - Chương 124

  1. Home
  2. Tình Yêu Và Anh
  3. Chương 124
  • 10
Prev
Next

Chương 124: PHIÊN NGOẠI 20

Gần mười một giờ, Du Cảnh Hâm lưu tài liệu lại, cả buổi sáng thời gian tập trung lực chú ý của cô không nhiều, cứ chốc lát lại nhìn Quý Thanh Viễn một cái.

Anh ngồi yên lặng đối diện cô, lật xem giới thiệu phái sinh tài chính (1) của ngân hàng bọn cô.

“Buổi trưa đi đâu ăn?” Cô trưng cầu ý kiến của anh.

Quý Thanh Viễn gấp trang giấy lại, “Cứ ăn ở nhà ăn của bọn em đi.”

Giờ tới nhà ăn còn hơi sớm, Du Cảnh Hâm mở bừa một trang mạng trên máy tính ra, suy nghĩ xem lát nữa nên mặc chiếc váy nào tới phòng làm việc của anh.

Quý Thanh Viễn dựa lưng ghế, nhàm chán lướt điện thoại.

Trong lúc lơ đãng anh ngẩng đầu lên thấy Du Cảnh Hâm đang thất thần với chiếc máy tính.

Góc độ hiện tại anh nhìn cô đúng lúc chính là góc độ lần đầu tiên anh nhìn thấy hình chụp của cô, dùng cách nói của em gái anh để miêu tả nữ chính trong kịch bản đó là nhan sắc thịnh thế.

Sau này gặp được người thật rồi, em gái nói, người đẹp chín điểm. Anh không biết tiêu chuẩn của chín điểm là gì nhưng theo anh thấy, Du Cảnh Hâm đẹp mười điểm chẳng tìm được chút khuyết điểm nào.

Ngoại trừ một điểm cô không yêu anh.

Cứ coi như bị trừ một điểm đi.

Quý Thanh Viễn ngắm nhìn cô hồi lâu rồi chống mặt bàn đứng dậy, cách chiếc bàn, anh khom người hôn cô.

Du Cảnh Hâm bị nụ hôn đột ngột ập tới làm giật mình nhảy dựng, cô vô thức ngả người ra phía sau thì bị Quý Thanh Viễn nắm vai lại, anh hôn trán, sống mũi, chóp mũi, sau đó là cằm của cô, rồi tiếp tục hôn trở lên mắt cô.

Du Cảnh Hâm: “Anh lại muốn tạo người nữa à?”

Trong phút chốc, bầu không khí bị phá hủy.

Quý Thanh Viễn: “Hôn một cái không được à?” Anh xoa mạnh đầu cô, “Nếu em muốn hôn anh, em cũng có thể hôn bất cứ lúc nào, anh đảm bảo không làm người ta mất hứng giống em.”

Du Cảnh Hâm: “…….”

Cô đoán không ra lối suy nghĩ của anh, có điều anh ngấp nghé nhan sắc của cô là thật, bản năng và bản tính của đàn ông mà lại.

—

Lúc mười một giờ rưỡi, Du Cảnh Hâm dẫn Quý Thanh Viễn tới nhà ăn, cô có phòng bao riêng, có đầu bếp riêng, toàn bộ đều ấn theo khẩu vị của cô để nấu.

Tổng cộng có hai đầu bếp nấu ăn cho cô, tiền lương của đầu bếp do ba cô thanh toán riêng. Thế là lập tức có tin đồn bên ngoài, cô đi công tác còn mang cả đầu bếp theo.

Thật ra không chỉ cô, Du Khuynh em gái cô cũng cực kén ăn, gặp món nào không ngon thà chịu đói chứ không ăn, có điều Du Khuynh tiếc tiền mời tận hai đầu bếp.

Em ấy bảo ba cô trích phần trăm tiền lương của đầu bếp thành hiện kim cho mình, cô nhóc đó đem đi tiêu xài hết rồi.

Đồ ăn được bưng lên, Quý Thanh Viễn ăn thử mấy miếng, không thua gì món ngon nhất trong nhà hàng ở Bắc Kinh, đây còn là món ăn thường ngày của cô. Quán ăn tư nhân của anh đang tuyển đầu bếp, xem ra phải tăng tiền lương đào người khắp nơi rồi.

“Sao em có thể kén ăn thế chứ?” Quý Thanh Viễn rất khó hiểu, đến em gái anh còn chưa kén ăn như cô, em gái là người được gia đình cưng chiều nhất nhưng Du Cảnh Hâm thì không phải.

Nghĩ tới đây, anh lại nhìn Du Cảnh Hâm thêm mấy cái.

Giọng điệu của Du Cảnh Hâm cực kỳ bình thản: “Hồi nhỏ cứ nghĩ rằng chỉ cần em không ngoan ngoãn ăn cơm, ba mẹ sẽ ăn cùng em thì không chia tay nữa.”

Hồi ấy còn nhỏ, không biết ly hôn là gì.

Nhưng hy vọng ba mẹ ở bên nhau, chứ không phải ba ở với dì khác, mẹ ở với chú khác.

Sau này phát hiện vô dụng, cho dù cô không ăn cơm cũng chẳng thay đổi được gì.

Ba cô cứ cho rằng cô không ăn là do kén ăn bèn mời đầu bếp, thay đổi đủ món nấu cho cô ăn. Đến khi thật sự nhịn không được nữa thì bắt đầu ăn thôi.

Quý Thanh Viễn chợt không biết nên nói gì, cảm thấy đau lòng cô. Anh quyết định nhường cô nhiều một chút, không nổi nóng với cô nữa, đổi lại thì đổi lại đi.

Chỉ cần cô đừng nói lời làm tổn thương lòng tự trọng của anh, sao cũng được hết.

Thật ra anh đối xử với cô đủ tốt rồi, chủ động đưa cô đi tăng ca, còn hỏi xin cô số 520 nữa.

Anh hỏi cô: “Chiều muốn đi dạo phố không?”

Du Cảnh Hâm lắc đầu, nếu anh tăng ca thì cô muốn bên cạnh anh.

Quý Thanh Viễn không miễn cưỡng, “Thế thì đi công ty với anh.”

Anh tìm chút đề tài thoải mái hơn để nói với cô: “Em cũng nói về em gái của em đi. Cô nhóc lấy được tiền rồi là nóng lòng muốn tiêu xài ngay, không biết hôm qua Du Cảnh Trạch có dẫn em ấy đi dạo phố không.”

Anh chỉ là tốt bụng, “Cứ tiếp tục như vậy, có tên ngốc mới cưới em ấy.”

Du Cảnh Hâm: “…….”

Cô hỏi ngược lại anh: “Thế anh cưới em có phải tại em không biết tiêu tiền không?”

Quý Thanh Viễn có lý do đầy đủ: “Mãi tới sau này anh mới biết em bủn xỉn, kết hôn lâu như vậy rồi mà em chỉ tiêu ba mươi tệ trên người anh.”

Du Cảnh Hâm nhắc nhở anh, “Em chuyển cho anh tổng cộng năm trăm năm mươi tệ nha.”

Quý Thanh Viễn: “…….”

Anh ra hiệu cho cô: “Ăn cơm đi.”

Du Cảnh Hâm thôi lên tiếng nữa, sợ nói ra lời tổn thương người.

—

Cơm nước xong, Du Cảnh Hâm trở về phòng nghỉ bắt đầu trang điểm, chiếu theo cách trang điểm lần đầu tiên xem mắt với Quý Thanh Viễn, bao gồm cả váy cũng chọn chiếc có phong cách tương tự.

Quý Thanh Viễn ngồi ngoài phòng làm việc đợi, lần đầu tiên anh đặc biệt đợi phụ nữ trang điểm thay quần áo giống như đợi một cuộc hẹn hò mong ước từ lâu.

Bởi vì muốn có con, trong lúc vô hình kéo gần khoảng cách của anh và Du Cảnh Hâm.

Kết hôn lâu thế rồi, cũng là lần đầu tiên anh với cô có chung sự ăn ý và tán đồng trong một việc.

Nếu hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ kết hôn thì hay biết mấy, không có cãi vã, ngồi ăn cơm cùng đối phương.

Bốn mươi phút sau, Du Cảnh Hâm ra khỏi phòng nghỉ.

Khoảnh khắc đẩy cửa ra, Quý Thanh Viễn còn bị kinh ngạc, vẻ mặt rõ ràng khựng lại chốc lát. Anh không muốn biểu hiện bản thân si mê cô cỡ nào, “Như vậy đỡ hơn nhiều rồi.”

Du Cảnh Hâm cứ ngỡ anh sẽ khen cô hai câu, không khen thì thôi.

Cô cầm lấy túi xách cùng anh rời khỏi.

Trong thang máy, Quý Thanh Viễn dựa vào ưu thế chiều cao, thi thoảng liếc nhìn cô một cái.

Anh lại nhìn đăm đăm đôi giày trên chân cô, “Bắt đầu từ mai đừng mang giày cao gót nữa.”

Du Cảnh Hâm: “Biết rồi.”

Anh quản nhiều thật.

Trên đường tới tập đoàn Gia Thời, hai người vẫn giữ im lặng như cũ.

Du Cảnh Hâm không biết phải nói gì với Quý Thanh Viễn bèn dứt khoát mở nhạc trong xe nghe, như vậy mới không tẻ nhạt lắm.

Hai người đều có tâm sự riêng.

Chẳng tới hai mươi phút, xe hơi dừng ngay dưới tòa lầu của tập đoàn Gia Thời.

Quãng đường lái xe ngắn như vậy, kết hôn đến nay đây là lần đầu tiên cô tới.

Bảo vệ nhìn thấy có xe đậu ngay cửa lớn lập tức chạy qua ra hiệu cho chủ xe lái đi, tuy không biết biển số xe này nhưng nhìn mấy chữ số ở phía sau cũng biết không giàu cũng quý.

Chẳng đợi bảo vệ đi tới trước xe, người bước từ ghế lái xuống chính là ông chủ.

Du Cảnh Hâm cũng tháo dây an toàn đi xuống, cô khó hiểu, “Không lái vào bãi đậu xe dưới đất ạ?”

Quý Thanh Viễn: “Hôm nay không đi làm, đậu ở đâu cũng như nhau.”

Du Cảnh Hâm không nghĩ nhiều nữa, theo anh đi vào tòa lầu.

Cuối cùng tới được phòng làm việc của Quý Thanh Viễn, Du Cảnh Hâm thở phào một hơi, vừa rồi bị người ta dòm ngó suốt dọc đường, trong lòng hơi căng thẳng.

Quý Thanh Viễn đóng cửa rồi khóa trái lại.

Du Cảnh Hâm âm thầm đánh giá phòng làm việc của anh, phong cách trang trí tương tự như thư phòng ở nhà, gam màu chủ yếu là màu lạnh, đơn giản mà không mất đi phần xa hoa.

Quý Thanh Viễn cởi áo vest ra, “Anh muốn ngủ trưa, em ngủ với anh đi.” Mỗi ngày anh dậy rất sớm, trưa nào cũng phải ngủ khoảng một tiếng.

Du Cảnh Hâm không biết tại sao bản thân vô thức bài xích việc bước vào căn phòng nghỉ đó của anh, “Không cần, em ngồi đây được rồi. Anh ngủ đi.”

“Bình thường em không ngủ trưa à?”

“Ngủ chứ.”

“Chỉ hôm nay không buồn ngủ thôi?”

“…….”

Du Cảnh Hâm vẫn không chịu đi, cô ngồi xuống sô pha.

Quý Thanh Viễn nhìn cô, “Em lại làm sao nữa rồi?”

Du Cảnh Hâm: “Chẳng sao hết.”

Quý Thanh Viễn nắm bả vai cô, “Anh đảm bảo không làm gì em đâu, ngủ một chút đi.”

Du Cảnh Hâm ngẩng đầu, “Anh đừng ép em, lát nữa em lại nói ra lời khiến anh mất hứng.”

Quý Thanh Viễn bỗng dưng cảm thấy cực kỳ lạ, “Thế thì cứ làm anh mất hứng đi.”

Du Cảnh Hâm: “…….”

Có lẽ cô không nên tới đây.

Khi đó chỉ nghĩ muốn ở bên anh thêm một chút nên quên mất người nào đó thường xuyên ra vào nơi này, thật ra nửa đường tới đây thì cô đã hối hận rồi, nhưng đột nhiên nói không muốn tới nữa, giữa cô và anh lại cãi nhau cho xem.

Cô đã mệt mỏi với ngày tháng chiến tranh lạnh với anh rồi, nhất là lúc anh nói những lời chẳng có chút độ ấm nào với cô, cô cảm thấy anh rất xa lạ.

Quý Thanh Viễn nhìn cô, giọng điệu không tốt: “Nói đi, dù sao em đã quen làm anh mất hứng rồi, còn để bụng chi làm thêm lần nữa.”

Du Cảnh Hâm đứng dậy, “Anh nghỉ đi, em về đây.”

Cô cầm túi xách lên định đi.

Quý Thanh Viễn tính nói với cô là đi rồi đừng trở lại nữa.

Nhưng anh không nỡ nói.

Anh đi mấy bước đuổi theo cô, ôm cô vào lòng, “Nói anh nghe xem, sợi dây thần kinh nào của em bị chập nữa rồi, anh nối lại giúp em.”

Du Cảnh Hâm cũng cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, cố gắng nói chuyện đừng chói tai như vậy, “Anh về nhà tăng ca, em tăng ca với anh, được không?”

Quý Thanh Viễn: “Sao tự dưng muốn về nhà?”

Du Cảnh Hâm mím môi, im lặng hồi lâu, “Trong nhà chỉ có anh và em.”

Mới đầu Quý Thanh Viễn lý giải thành ý trên mặt chữ, “Làm như em còn xấu hổ khi gặp người ngoài vậy?” Nói xong, anh chợt hiểu ra.

Anh cũng phiền lòng, anh phát hiện cô luôn rất biết cách kiếm chuyện. Anh đâu thể vì Lãnh Văn Nghi từng tới tập đoàn Gia Thời mà đập hết tòa lầu xây lại chứ.

Anh coi như cô rất quan tâm anh, dục vọng chiếm hữu quấy phá nên không tính toán với cô.

“Anh sẽ thay thang máy mới, anh chuyển phòng làm việc lên lầu trên.”

Anh thương lượng với cô, “Em lên giường nằm đợi chút được không? Trên giường chỉ thuộc về em thôi.” Anh nhìn sàn nhà, “Anh cũng không biết miếng gạch nào cô ấy giẫm qua rồi, nếu em để bụng thật, lát nữa anh cõng em đi.”

Du Cảnh Hâm: “…….”

Cô bỗng dưng nguôi ngoai hết rồi, trước đó cô chỉ là không muốn nằm trên chiếc giường người khác từng nằm qua, còn lại chẳng sao cả, “Không cần đổi gì hết, thang máy không cần, phòng làm việc cũng không cần. Em không để bụng nữa.”

Cô xoay người đi vào phòng nghỉ.

Sau đó cô lập lời thề, cô chẳng bao giờ đi theo dõi nick Weibo đó nữa.

Nhưng cô biết cô sẽ không cầm lòng được, ngứa tay.

Quý Thanh Viễn nhìn bóng lưng cô, sớm muộn sẽ có ngày anh bị cô làm mắc bệnh tim mất.

Anh cũng theo vào phòng nghỉ, “Tóm lại em làm sao thế?”

Du Cảnh Hâm lắc đầu, “Do nhịn ăn gián đoạn (2) thôi, anh đừng quan tâm em.” Cô nằm sấp trên giường của anh, “Quý Thanh Viễn, anh để em yên tĩnh một lúc đi, em hơi mệt.”

Quý Thanh Viễn ‘ừm’ một tiếng, không truy cứu tới cùng.

Thật ra anh cũng mệt.

Anh không biết điều gì khiến anh kiên trì lâu đến thế, không chỉ là yêu thôi.

Chốc lát sau, anh hỏi cô: “Có khi nào mang thai rồi nên em mới nóng nảy?”

Du Cảnh Hâm: “Anh vẫn nên đừng nói chuyện thì hơn.”

Quý Thanh Viễn đắp chăn cho cô, “Chừng nào em có thai rồi thì cứ việc quậy anh, anh cứ coi như em đang phản ứng than nghén, thanh thản hưởng thụ thời gian làm mình làm mẩy trong mười tháng mang thai của em.”

Khóe môi Du Cảnh Hâm cong lên, tâm tình xấu trước đó cũng bay sạch. Có lẽ anh đúng là đang dần dần buông xuống quá khứ, muốn sống yên ổn với cô thật.

Cô cũng nên buông xuống thành kiến với anh, cùng nuôi dưỡng một sinh mệnh.

Cuộc sống ba người có lẽ không đến nỗi tệ.

Cho dù, khi mới bắt đầu anh chẳng hề yêu cô.

Quý Thanh Viễn không ngủ cũng không rời khỏi phòng nghỉ.

Du Cảnh Hâm không biết bản thân ngủ quên từ lúc nào, cô ngủ rất an ổn.

Ba tuần sau, que thử thai của cô có đất dụng võ rồi, cô ở trong toilet rất lâu mới đi ra, chân tê rần, thử hết mấy lần, tất cả đều hiện hai vạch đỏ.

Cô gửi tin nhắn cho Quý Thanh Viễn: [Chúc mừng nha, anh làm ba rồi.]

= = = = = =

Chú thích:

(1) Phái sinh tài chính: tiếng anh là Derivative hay còn gọi là chứng khoán phái sinh, là một công cụ tài chính thừa hưởng giá trị của nó từ giá trị của các thực thể cơ sở chẳng hạn như tài sản, chỉ số hay lãi số — bản thân nó không có giá trị nội tại.

(2) Nhịn ăn gián đoạn: tiếng anh là intermittent fasting. Là một phương pháp nhịn ăn theo chu kỳ để giảm cân.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 124"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online