Tình Yêu Và Anh - Chương 123
Chương 123: PHIÊN NGOẠI 19
Đèn trong phòng ngủ tắt lâu rồi nhưng hai người đều chưa ngủ.
Quý Thanh Viễn nhớ rõ kỳ sinh lý của Du Cảnh Hâm, bởi vì mỗi tháng tới mấy ngày đó anh chỉ được ôm hôn cô, thỉnh thoảng lúc bụng cô đau anh còn xoa cho cô hai cái.
Anh tính thời gian, mấy hôm nay rơi ngay giai đoạn giữa hai kỳ sinh lý.
Du Cảnh Hâm gối lên cánh tay Quý Thanh Viễn, cứ một chốc lại ngước mắt nhìn anh, không biết anh đang nghĩ gì.
Cô rất muốn ôm anh ngủ, tay giơ lên lại rơi xuống bên người. Cái ôm của cô với Quý Thanh Viễn chỉ có lúc làm tình mới có, sau khi lý trí trở về cô không biết nên làm thế nào để đến gần anh.
“Em ngủ chưa?” Quý Thanh Viễn chợt lên tiếng.
Du Cảnh Hâm: “Có chuyện gì?”
Quý Thanh Viễn nhìn người trong lòng, “Mai em có tăng ca không?”
Du Cảnh Hâm gật đầu, “Có.” Anh vắng nhà, một mình cô ở nhà cũng vô vị, chẳng bằng tới công ty bận rộn sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.
Quý Thanh Viễn quyết định đi tăng ca với cô, “Mấy hôm nay anh không cần đi làm.” Trung Thu trùng với Quốc Khánh, anh có thể nghỉ thêm mấy ngày.
Kết hôn cho tới nay, anh làm việc liên tục không nghỉ.
Du Cảnh Hâm chợt rất hối hận, sớm biết vậy thì đã không nói tăng ca rồi, có thể ở nhà với anh. Nhưng lời nói ra rồi chẳng thể thu lại được.
Im lặng hồi lâu.
Cô quanh co nói: “Sáng có một cuộc họp, chiều hết việc rồi.”
Lúc nói ra lời này, đến bản thân cô còn không dám tin.
Quý Thanh Viễn cũng không dám tin cô có thể nói chuyện với mình một cách tâm bình khí hòa như vậy, anh ôm sát cô vào lòng, dán môi lên khóe môi cô, “Sau này chúng ta đừng cãi nhau nữa nhé.”
Nghĩ lại, giữa vợ chồng không cãi nhau hình như không hiện thực lắm.
“Cố gắng đừng cãi. Anh sẽ sửa đổi tính nóng nảy của anh. Em cũng sửa đổi.”
Lúc anh nói, môi mổ nhẹ lên khóe môi cô, giữa cô với anh chưa từng thân mật như vậy, anh càng chưa từng nói sẽ thay đổi bản thân.
Du Cảnh Hâm không khỏi áp sát vào má anh thêm một chút.
Quý Thanh Viễn cứ ngỡ rằng cô muốn rồi, hai tay anh ôm chặt cô.
Tối qua bọn họ không làm, cô cho rằng anh nghĩ cho sức khỏe cô nên không giày vò cô nữa, sáng ra làm hai lần, cơ thể cô tới giờ vẫn chưa khỏi hẳn.
Có điều giờ cô bị anh hôn dẫn tới động tình, không khỏi ôm chặt cổ anh.
Đều mong có con nhanh, muốn một lần là mang thai ngay, tinh thần và thể xác của hai người chưa từng khoan khoái như vậy.
—
Ngày hôm sau.
Lúc Du Cảnh Hâm thức dậy, Quý Thanh Viễn đã dậy từ sớm rồi nhưng không thấy bóng anh trong phòng ngủ.
Hôm nay phải tới công ty không được ngủ nướng nữa, cô đấu tranh hồi lâu mới ngồi dậy được.
Lúc này cô mới nhìn thấy đồ lót cùng với chiếc áo tắm đặt trên chiếc ghế cuối giường, được xếp ngay ngắn nằm đó.
Hôm qua mới ầm ĩ một trận, hôm nay anh trực tiếp lấy sẵn quần áo cho cô.
Cô không biết một người đàn ông sẽ dần dần quên đi người phụ nữ mình từng yêu, sau đó dần dần thích phải người vợ sớm chiều ở chung không.
Cô từng xem rất nhiều ‘súp gà tâm hồn’, có người nói có.
Còn có người nói đàn ông yêu chính là yêu. Sau này tình cảm do chung sống bồi đắp ra chẳng qua chỉ là thói quen, cảm động, thậm chí là trách nhiệm.
Mặc kệ có hay không có, dù sao cho đến nay cô chưa từng thấy một mặt lãng mạn và dịu dàng của Quý Thanh Viễn.
Du Cảnh Hâm nửa ngồi dậy lấy quần áo qua mặc vào.
Tắm rửa trang điểm xong, thay đồ đi làm rồi cô cầm túi xách xuống lầu.
Quý Thanh Viễn thay xong tây trang phẳng phiu đang nghe điện thoại trong sân.
Du Cảnh Hâm nhìn dáng vẻ áo mũ chỉnh tề của anh lại cảm thấy bản thân lựa chọn tăng ca là quyết định đúng đắn, anh nói mấy ngày tiếp theo anh không đi làm, nhưng không đại biểu anh sẽ ngồi ở nhà.
Quý Thanh Viễn nói với đầu bên kia điện thoại: “Không rảnh. Ừ, các cậu chơi đi. Không bận, ở bên bà xã rồi.”
Lúc anh nói câu này đúng lúc Du Cảnh Hâm đi ngang qua bên cạnh anh, cô nhàn nhạt quét mắt liếc anh một cái, quỷ nói dối, căn bản đâu có bên cạnh với cô.
Cô ngồi lên xe mình, phát hiện tài xế không có trên ghế lái.
Cúp điện thoại, Quý Thanh Viễn sải bước đi tới bên ghế lái kéo cửa ra.
Du Cảnh Hâm nghi hoặc, “Anh cầm lái à?”
Quý Thanh Viễn ngồi vào xe, kéo dây an toàn qua, “Anh mới gọi điện thoại em không nghe thấy à? Chẳng phải nói muốn ở bên cạnh em sao.”
Du Cảnh Hâm không dám tin, “Hôm nay sao tự nhiên tốt bụng thế?”
Cạnh khóe thì cạnh khóe, cô đổi chỗ ngồi từ ghế sau lên ghế phụ.
Quý Thanh Viễn khởi động xe, “Mấy ngày tiếp theo anh sẽ theo em không rời một bước.”
Du Cảnh Hâm nghĩ rằng, “Có phải trong nhà tạo sức ép cho anh không?” Từ khi kết hôn đến nay, anh ngày ngày bận công việc chưa từng ở nhà với cô.
Quý Thanh Viễn: “Không có.”
Xe hơi từ từ lái ra khỏi sân, anh nói tiếp, “Là anh tự nguyện.”
Du Cảnh Hâm dễ động lòng càng dễ mềm lòng, chỉ cần Weibo ‘Ngưng Tịnh Kính Viễn’ đó không đăng trạng thái mới, cô còn có thể ở với anh một cách tâm bình khí hòa.
“Anh tự dưng như vậy khiến em thấp thỏm.”
Quý Thanh Viễn: “Em có thể hoàn toàn yên tâm đi, anh chỉ vì muốn tạo người thôi.”
Du Cảnh Hâm: “…….”
Câm nín.
Cô nhìn kính thủy tinh phía trước, cùng nhìn đường với anh.
Đầu thu, đón nắng sớm đi làm, người lái xe là anh. Chút hạnh phúc lâu ngày không gặp.
Thỉnh thoảng cô sẽ liếc trộm Quý Thanh Viễn một cái. Nhan sắc của người nhà bọn họ đều cao, nhưng cô vẫn cảm thấy Quý Thanh Viễn là người đàn ông đẹp trai nhất cô từng gặp.
Trong xe yên tĩnh quá mức, hiếm có lúc Du Cảnh Hâm tìm đề tài để nói với anh, “Hai ngày nay anh không bận à?”
Quý Thanh Viễn: “Bận.”
Chỉ có một chữ.
Tiếp tục hết đề tài để nói.
Du Cảnh Hâm không biết anh chỉ khi ở bên cạnh cô mới không nói chuyện hay thế nào, cô nhàm chán nghịch dây an toàn.
“Cảnh Hâm.”
“Hửm?”
Du Cảnh Hâm nghiêng mắt, vừa vặn có thể nhân cơ hội nhìn anh hai cái. Mặt nghiêng của anh không có chỗ để xoi mói, đường nét của cằm góc cạnh rõ ràng, nhìn rồi vẫn muốn nhìn tiếp.
Quý Thanh Viễn nói ra lời trong lòng, “Sau này khi chúng ta nói chuyện trước mặt người lớn, chuyện nào là thật lòng, chuyện nào là dối lòng, lúc về nhà nói với đối phương một tiếng, nếu không dễ dẫn tới hiểu lầm.”
Du Cảnh Hâm gật đầu, cho nên tối qua anh nói muốn có con trước mặt bà nội, không phải là lời thật lòng? Điều anh muốn biểu đạt là ý này?
“Thế anh nói đi, tránh để em hiểu lầm.”
Quý Thanh Viễn: “Trước giờ anh chưa từng nói dối. Trước mặt người nhà anh chẳng cần nói lời trái lòng.” Anh liếc cô một cái, “Em cho rằng ai cũng giống như em à.”
Du Cảnh Hâm: “…….”
Anh thế mà xiên xỏ cô.
Cô vả mặt anh tại chỗ: “Gia Gia đòi nợ anh thật à?”
Gia Gia là em gái anh. Quý Thanh Viễn nghĩ ngợi xem nên trả lời thế nào, tối qua anh nói như vậy còn không phải vì lấy của cô số 520 sao.
Kiểu người phụ nữ hẹp hòi này là người vô vị nhất.
Biết rõ anh muốn gì, cô chẳng những không cho anh như ý mà còn giả ngốc làm người tốt, nói gì mà cho anh dư ba mươi tệ.
“Gần như là đòi nợ, hỏi tiền anh nợ chừng nào mới trả.”
Du Cảnh Hâm: “Gia Gia không thể cho anh mượn tiền được, đi đâu có chuyện đòi nợ ở đây?”
Quý Thanh Viễn: “…….”
“Cảnh Hâm, vợ chồng với nhau cả, em như vậy rất không thú vị.”
Anh thừa nhận, “Chỉ có một lời nói dối đầy thiện ý đó thôi, ngoài ra không có.”
Du Cảnh Hâm hỏi dò: “Chuyện có con thì sao? Tối qua anh nói thế là để ứng phó với người nhà thôi phải không?”
Quý Thanh Viễn hỏi ngược lại: “Em từng thấy có ai ứng phó với người nhà mà trở về làm hết lần này tới lần khác chưa?”
Du Cảnh Hâm đỏ mặt tai hồng, quay mặt đi không nhìn anh.
“Cảnh Hâm, chúng ta đã không định ly hôn thế thì sống hòa hợp với nhau, sinh một đứa con, cuộc sống một nhà ba người cũng có thể yên ổn trôi qua được. Anh đảm bảo sẽ làm người ba tốt.” Quý Thanh Viễn nắm chặt tay lái, thật ra anh còn muốn nói, em đã không quên được Lệ Đàm Trác rồi thế thì cứ giấu trong lòng đi.
Đừng biểu hiện ra bên ngoài rõ quá, cũng đừng để anh biết.
Anh cứ coi như cô đã quên rồi.
“Còn em? Muốn có con không?” Anh hỏi cô.
Du Cảnh Hâm: “Anh nói xem?”
Quý Thanh Viễn: “Anh không biết.”
Du Cảnh Hâm dùng giọng điệu trước đó của anh đáp trả lại anh, “Anh từng thấy có ai không muốn sinh con mà dung túng cho anh không đeo bao từ lần này tới lần khác không?”
Có câu nói được bị kìm nén trong lòng gần cả ngày rồi, đúng lúc phía trước có đèn đỏ, anh dừng lại nhìn sang cô, “Chuyện này không nói chắc được, biết đâu chừng em làm bộ phối hợp với anh muốn có con, nhưng sau khi xong việc em uống thuốc tránh thai. Vai người tốt được em diễn tròn hết rồi.”
Du Cảnh Hâm ngẩn ra, lên án anh: “Quý Thanh Viễn, anh đừng mở miệng ra là tới, ngậm máu phun người!”
Quý Thanh Viễn vẫn luôn nghĩ, cho dù anh đi làm với cô cũng làm không được chuyện chừng không rời nửa bước, lúc cô đi toilet anh đâu thể theo vào được. Lúc cô họp, anh cũng không vào phòng họp được.
Một viên thuốc mà thôi, có đủ cách để tìm cơ hội uống vào.
Tới chừng không mang thai được, anh không có cớ trách cô.
Trước mặt người lớn cô rất biết đóng kịch, vai diễn cô gái ngoan ngoãn luôn bất bại, hại anh không phải là người trong mắt người lớn, hình tượng tra năm đi sâu vào lòng người.
“Chẳng phải em lên mạng mua thuốc tránh thai rồi à?”
Du Cảnh Hâm hiểu ra ngay, anh chỉ nhìn thấy nhãn hiệu trên trang chủ thôi, “Cái em mua là giấy thử thai, nhãn hiệu đó đâu chỉ sản xuất mỗi thuốc tránh thai.”
Quý Thanh Viễn không dám vui mừng quá vội, mượn dùng câu nói trước đó của cô, “Em tự dưng như vậy khiến anh thấp thỏm lắm.”
Thật ra anh muốn nhìn đơn đặt hàng xem có phải thuốc tránh thai hay không.
Du Cảnh Hâm tức sự không tin tưởng của anh nhưng chẳng cách nào chỉ trích khi anh muốn có con như vậy, cô mở đơn hàng chụp màn hình gửi cho anh.
Quý Thanh Viễn xem xong, đèn đỏ cũng sáng lên.
Cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm, khởi động xe.
Lần đèn đỏ này, anh phải chạy nhanh mười mấy giây cuối cùng thuận lợi qua đường.
Du Cảnh Hâm bừng tỉnh ngộ ra, hôm nay anh theo cô đi làm không phải vì muốn tạo người, là sợ cô lén uống thuốc tránh thai. Giờ anh có thể yên tâm hoàn toàn rồi.
Cô hỏi anh một câu: “Chẳng phải anh bận sao, còn muốn theo em đi làm không?”
Cô nhìn anh chằm chằm, hy vọng nhận được câu trả lời khẳng định.
Quý Thanh Viễn: “Ngày mai anh mới bận.”
Du Cảnh Hâm rất hài lòng, hôm nay anh có thể ở bên cô cả ngày.
Quý Thanh Viễn: “Phải kiếm tiền mua sữa bột.”
Du Cảnh Hâm ‘ừm’ một tiếng, kết hôn hai năm rưỡi, cuối cùng tìm được cảm giác làm vợ chồng rồi. Chỉ vì chuyện sinh con này, cô và Quý Thanh Viễn giày vò nhau hơn một ngày.
May là sau khi bọn họ trải qua nhiều lận đận như vậy, vòng một đường lớn như vậy, cuối cùng làm sáng tỏ chuyện này rồi.
Trong xe thoáng chốc yên tĩnh lại.
Quý Thanh Viễn ngó cô một cái, thấy cô đang thất thần, “Đang nghĩ gì thế?”
Du Cảnh Hâm khẽ ôm ngực, “Nếu có thể quay ngược thời gian trở về một ngày trước khi xem mắt với anh thì tốt biết mấy.”
Sắc mặt Quý Thanh Viễn chợt biến, là anh tự mình đề ra sau này không cãi nhau nữa, anh cố gắng nói bằng giọng ôn hòa, “Hối hận kết hôn với anh à?”
Du Cảnh Hâm lắc lắc đầu, “Nếu biết sớm thì để muộn nửa năm hãy quen biết anh.”
Nếu coi mắt muộn một chút, khi đó chuyện chia tay của anh với Lãnh Văn Nghi cũng dần dần chìm xuống rồi, giữa cô với anh cũng không đến mức dùng cách thức này để bắt đầu cuộc hôn nhân.
Đương nhiên, nếu có thể chọn lựa chẳng thà không quen biết anh.
Như vậy thì cô không cần phải đau lòng.
Sẽ không có chuyện hạnh phúc được một tháng, rồi rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Quý Thanh Viễn cho rằng, nếu cô quen biết anh muộn nửa năm thì có thể giải quyết mớ rối rắm trong tình cảm của mình, để khi kết hôn xong không đến mức hết cãi nhau tới chiến tranh lạnh.
Cô ý thức được bản thân sai rồi, anh cũng không nắm chặt không buông.
Anh an ủi cô, “Qua hết rồi, sau này em đối xử tốt với anh là được.”
Du Cảnh Hâm: “…….”
—
Đây là lần đầu tiên Quý Thanh Viễn tới văn phòng của Du Cảnh Hâm, hôm nay người của bộ phận đầu tư mạo hiểm tới tăng ca không ít.
Lúc trợ lý nhìn thấy người phía sau Du Cảnh Hâm thì ngạc nhiên tới mức há hốc mồm. Đại boss Quý tặng quà ra tay hào phóng này thế mà xuất hiện ở ngân hàng bọn họ.
Du tổng bọn họ yêu tiền, Quý Thanh Viễn chiều lòng người đẹp, lễ lộc gì cũng tặng.
Lần đầu tiên cô ấy nhận lấy phong thư từ tay thư ký của Quý Thanh Viễn đã cảm thấy Quý Thanh Viễn chẳng có tình thú, giờ lại cảm thấy kiểu đàn ông thế này hiếm gặp.
Bởi vì, chịu chi tiền mới là chân ái.
Trợ lý hoàn hồn lại, bước nhanh qua hỏi: “Quý tổng, anh uống cà phê hay trà?”
Quý Thanh Viễn: “Không cần khách sáo, hôm nay Du tổng các cô tăng ca, để tôi tự làm.”
Trợ lý vừa nghe không phải bàn công việc, cô ấy vội vàng tự giác ra khỏi văn phòng, còn đóng cửa lại.
Thì ra quan hệ vợ chồng của Du tổng với Quý tổng không hề giống như bên ngoài đồn đại.
Quý Thanh Viễn đánh giá xung quanh phòng làm việc của Du Cảnh Hâm, diện tích không lớn nhưng mỗi một món đồ trang trí đều có nghiên cứu, cô giống như mắc phải chứng ám ảnh cưỡng chế vậy, trên bàn chẳng có món đồ dư thừa nào.
Các loại ly đế cao thấp mới cũ được đặt một cách có trình tự.
“Em muốn uống gì?” Quý Thanh Viễn cầm ly của cô lên, chuẩn bị tới phòng trà nước.
Du Cảnh Hâm biết anh biết pha cà phê nhưng cô chưa uống lần nào, “Cà phê.”
“Em không được uống.”
“Còn chưa có mà, không ảnh hưởng.”
Quý Thanh Viễn nhìn cô chằm chằm, thỏa hiệp một lần, đổi ly thủy tinh trên tay thành ly cà phê.
Du Cảnh Hâm đi phòng trà nước với anh, hai người kẻ đi trước người đi sau, mặc dù không nói chuyện nhưng bầu không khí im lặng này không giống với sự gượng gạo như lúc trước.
Du Cảnh Hâm dựa lên bàn nhìn anh pha cà phê.
Quý Thanh Viễn ngẩng đầu, “Em không họp à?”
Du Cảnh Hâm: “…….”
Cô không biết bản lĩnh làm mất hứng của anh học được từ đâu nữa.
Cô đành phải bịa lý do: “Cuộc họp tạm thời bị hủy bỏ.”
Quý Thanh Viễn gật gật đầu, “Thế em tranh thủ làm việc đi, chiều đi tăng ca với anh.” Sợ cô không chịu đi, “Có qua có lại.”
Đó giờ Du Cảnh Hâm chưa từng tới tập đoàn Gia Thời, càng không biết phòng làm việc của anh trông như thế nào.
Quý Thanh Viễn ngó bộ đồ trên người cô, “Trong phòng ngủ của em có váy phải không?”
Du Cảnh Hâm hỏi ngược lại: “Làm gì?”
Quý Thanh Viễn: “Em bận xong thì thay bộ váy vào. Phòng làm việc của anh đó giờ toàn dành bàn công việc, em mặc đồng phục qua đó trông giống như bàn chuyện làm ăn với anh vậy.”