Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tình Yêu Và Anh - Chương 122

  1. Home
  2. Tình Yêu Và Anh
  3. Chương 122
  • 10
Prev
Next

Chương 122: PHIÊN NGOẠI 18

Thời gian vốn dư dả, vì trận làm lành này mà muộn gần hai tiếng đồng hồ.

Vội vàng sửa sang lại, hai người đi xuống lầu.

Quý Thanh Viễn tới phòng khách lại nhớ ra một chuyện bèn bước nhanh trở lên lầu.

Du Cảnh Hâm ngoảnh lại, “Phải họp à?”

Quý Thanh Viễn: “Không phải, anh xuống ngay.”

Du Cảnh Hâm không đợi anh, một mình lên xe trước.

Dọc đường về biệt thự nhà họ Du, cả hai chẳng ai nói chuyện với ai.

Du Cảnh Hâm dựa lên lưng ghế nhìn phong cảnh vùn vụt rớt lại bên ngoài cửa sổ.

Không biết lần này có thể mang thai được hay không, cảm thấy anh cũng chẳng mong có con lắm, bỏ qua lần này không biết phải đợi tới khi nào.

Hôm nay lúc anh bảo vệ Lãnh Văn Nghi, kể từ khoảnh khắc đó cô chẳng ôm bất cứ sự mong đợi nào về anh nữa.

Kết hôn cho đến nay, mặc kệ bên ngoài đồn đại thế nào, anh chưa từng nói nhiều một câu.

Giờ cô hiểu rồi, bởi vì giải thích nhiều thì càng khiến Lãnh Văn Nghi bị tổn thương.

Trước giờ chưa từng có ai bảo vệ cô một cách vô điều kiện như vậy. Phần lớn thời gian là lý trí và lợi ích làm trọng, nhưng trong lòng vẫn hằng khao khát có người mặc kệ đúng sai chỉ nghĩ cho cô thôi.

Nếu có con rồi, trước khi con cái trưởng thành thì bọn họ sẽ là người quan trọng nhất của nhau, trong lòng cô cũng có chỗ dựa dẫm, không đến mức sau này lúc Quý Thanh Viễn bỏ nhà lâu như vậy cô chỉ có thể tới quán bar trút nỗi sầu trong lòng.

Kết hôn hai năm rưỡi, có lúc cô so sánh anh với những người đàn ông đã kết hôn mà cô quen biết, anh ngoại trừ không yêu cô ra hầu như chẳng tìm ra được khuyết điểm gì.

Nhưng đối với cô mà nói, không yêu cô đã trở thành đả kích chí mạng nhất rồi.

Ngày ngày đợi một người đàn ông về nhà rồi nhưng lòng chẳng ở nhà, rất mệt mỏi.

Đến bản thân cô còn không biết có thể tiếp tục kiên trì được bao lâu.

Quý Thanh Viễn ngồi bên cạnh đã liếc nhìn cô một ngàn tám trăm lần rồi nhưng cô chưa phát hiện.

Du Cảnh Hâm thôi suy tư, cô lấy điện thoại ra định lên mạng mua một ít giấy thử thai, mấy hôm nay cô đang nằm trong thời kỳ nguy hiểm, tỉ lệ mang thai sẽ rất lớn.

Mua trước một ít để ở nhà đề phòng cần dùng đến.

Quý Thanh Viễn vô thức liếc điện thoại cô một cái, thì nhìn thấy màn hình của cô xuất hiện nhãn hiệu thuốc tránh thai rất nổi tiếng, đến anh còn biết nhãn hiệu đó, trên tivi thường xuyên phát quảng cáo.

Trong lòng anh lộp bộp một tiếng, đừng nói cô muốn mua thuốc tránh thai cấp tốc nha?

Anh vội vàng móc điện thoại ra đi tra một hồi, nếu là thuốc tránh thai cấp tốc tốt nhất nên dùng trong vòng 72 tiếng đồng hồ. Ba ngày tiếp theo, anh phải trông chừng cô không rời nửa bước, không cho cô cơ hội mua thuốc tránh thai.

Hồi trước anh muốn đợi khi nào trong lòng cô không có Lệ Đàm Trác nữa thì bọn họ mới có con, đứa con đó là kết tinh tình yêu của anh và cô chứ không phải sản phẩm của hôn nhân.

Hai năm rưỡi trôi qua, cô vẫn khơi không dậy sự nhiệt tình với anh.

Muốn để cô quên đi Lệ Đàm Trác là chuyện dài đằng đẵng, anh chẳng có lòng kiên nhẫn đợi lâu như vậy.

May là trước đó anh chưa hỏi cô muốn có con hay không, nếu cô nói không muốn thì quan hệ vợ chồng có lẽ lại đóng băng mất, thật ra bây giờ đã xuống dưới 0 độ rồi.

Quý Thanh Viễn gửi tin nhắn cho thư ký: [Tạm thời hủy bỏ tất cả lịch trình của ba ngày tiếp theo.] Đúng lúc đang trong kỳ nghỉ phép, anh cũng chẳng có chuyện quan trọng gì cần phải tới công ty.

Trong lúc không để ý, xe hơi đã rẽ vào biệt thự nhà họ Du.

Hôm nay Du Khuynh cũng về rồi, đang ngồi thảnh thơi bên hồ với Du Cảnh Trạch.

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Du Khuynh đón Trung Thu ở nhà.

Cô với Du Khuynh không thân nhau lắm, đến nói chuyện cũng chẳng nói được bao nhiêu câu.

Du Khuynh từ xa đã vẫy vẫy tay với cô, cô cũng cười cười, cứ thế coi như chào hỏi xong.

Cô vào nhà đi tìm ba cô, Quý Thanh Viễn dời bước tới bên hồ nói với họ hai câu.

Du Khuynh từng gặp Quý Thanh Viễn rồi, “Anh rể.”

Quý Thanh Viễn gật đầu, “Trước đó không nghe nói em về nên không chuẩn bị quà cho em.”

Du Khuynh: “Em đâu còn là con nít nữa, không cần quà đâu ạ.”

Sáng hôm nay cô bay từ Thượng Hải qua đây. Cuộc đấu tranh giành tài sản của nhà họ Lệ kết thúc rồi mở cuộc họp cổ đông, mẹ cô là một trong những đại cổ đông nhưng bà ủy thác cho cô về tham gia hộ.

Sau đó cổ phần của bà cũng chuyển cho cô luôn.

Ông ngoại bà ngoại mất cả rồi, ba cô gọi điện cho cô bảo cô về nhà một chuyến.

Đây là Tết Trung Thu đầu tiên cả gia đình họ đoàn tụ trong hai mươi bốn năm qua.

Quý Thanh Viễn nói thêm mấy câu với Du Cảnh Trạch rồi đứng dậy, “Hai người trò chuyện đi, tôi đi tìm Cảnh Hâm.”

Du Khuynh tiếp tục nói chuyện với Du Cảnh Trạch: “Chiều anh đi dạo phố với em nha.”

Du Cảnh Trạch bóp mi tâm, “Thẻ ba vừa đưa cho em, em không thể cất hai ngày rồi mới xài được à?”

Du Khuynh: “Cất đi rồi cũng phải xài không đúng sao?”

“…….”

Du Cảnh Trạch muốn sửa tật thích tiêu tiền của cô, “Chiều anh dẫn em tới câu lạc bộ đánh tennis với em một lúc, em ở đây mua đồ rồi xách đi nước ngoài, phiền phức lắm.”

Lý do này tạm châm chước được, Du Khuynh miễn cưỡng đồng ý không đi dạo phố.

—

Du Thiệu Hồng lâu rồi chưa từng vui vẻ thế này, ông khui một chai rượu vang.

Du Cảnh Trạch xua tay, “Con không uống đâu, chiều phải lái xe đưa Du Khuynh ra ngoài chơi.”

Quý Thanh Viễn vắt kiệt não suy nghĩ, phải viện cớ gì không cho Du Cảnh Hâm uống rượu đây, lỡ như mang thai rồi uống vào không tốt.

Du Cảnh Hâm rót ly nước trái cây cho mình, “Ba, con không uống rượu đâu.” Cô bịa đại một lý do, “Hai hôm trước đi xã giao uống nhiều rồi, dạ dày không khỏe ạ.”

Du Thiệu Hồng đau lòng con gái, “Nước trái cây con cũng đừng uống, uống chút nước ấm đi. Sau này cố gắng bớt đi xã giao, vị trí đó của cô đều là người khác mời con, con phải học cách từ chối.”

Du Cảnh Hâm gật đầu, “Lần trước là người quen, coi như là buổi tụ tập bạn bè.”

Tảng đá trong lòng Quý Thanh Viễn rơi xuống, có điều anh càng xác định Du Cảnh Hâm mua thuốc tránh thai rồi, bởi vì lúc uống thuốc cũng không được uống rượu.

Du Khuynh chủ động đưa ly rượu qua, “Ba à, cho con một ly.”

Du Thiệu Hồng không cho, “Con thì khỏi đi, uống nước trái cây. Uống rượu vào càng càng tiêu tiền phung phí hơn.”

Du Khuynh: “Nếu con uống nhiều thì con ở nhà ngủ rồi, muốn tiêu một đồng cũng khó.”

Du Thiệu Hồng nghĩ ngợi, cũng đúng, bèn rót cho cô một ly.

Hôm nay tâm trạng Du Khuynh không tốt, có điều chẳng ai nhìn ra.

Ăn cơm xong, Du Cảnh Hâm và Quý Thanh Viễn ngồi một lúc rồi ra về.

Tửu lượng Du Khuynh khá tốt, uống một ly vào cũng chẳng có cảm giác gì, cô theo Du Cảnh Trạch tới câu lạc bộ.

Giờ Du Khuynh không muốn nói chuyện, cô tựa đầu lên lưng ghế, “Anh, em ngủ một lúc, bắt đầu ngấm rượu rồi.”

Du Cảnh Trạch chẳng nghĩ nhiều, đưa áo vest cho cô, “Đắp đi, đừng để cảm lạnh.”

Du Khuynh nhắm mắt, hôm nay tin tức có liên quan tới nhà họ Lệ phủ kín mọi nơi. Đây là chủ đề cho người khác trà dư tửu hậu, đối với cô chẳng có cảm giác gì khác ngoài đau khổ.

Cô nghiêng người tìm vị trí thoải mái rồi nửa nằm xuống.

Du Cảnh Trạch hỏi cô: “Chừng nào về?”

Du Khuynh: “Tối nay đi ngay.”

“Không ở thêm mấy ngày à?”

“Không đâu.”

Ở đây chẳng có điều cô vướng bận, ở đâu cũng như nhau, thật lâu mới về nhà một lần, chẳng có cảm giác của gia đình, ở cũng thấy không quen. Mà thành phố này cũng chẳng có điều gì khiến cô lưu luyến cả.

—

Hôm nay đón lễ, người trong câu lạc bộ không nhiều, trong bãi đậu xe chỉ có lác đác vài chiếc.

Du Cảnh Trạch nhìn thấy một biển số xe quen thuộc, là xe của Phó Ký Trầm tập đoàn Phó Thị.

Du Cảnh Trạch đặt sẵn sân bóng trong nhà, anh đánh cùng Du Khuynh, không biết là do kỹ thuật của Du Khuynh bộc phát hay do anh gần đây không tập nên kỹ thuật tụt hậu, thế mà thua Du Khuynh.

Thể lực Du Khuynh tiêu hao nhiều, cô lấy bình nước mở ra, kiếm đại một chỗ ngồi xuống, đầu đầy mồ hôi.

Du Cảnh Trạch nhìn cô, “Bảo em đem theo quần áo em không đem.” Chẳng cách nào đi tắm được.

Du Khuynh: “Về nhà rồi tắm.”

Cô sức cùng lực kiệt, có điều đổ mồ hôi xong trong lòng thoải mái hơn một chút.

Du Cảnh Trạch: “Em nghỉ chút đi, anh đi lái xe qua.”

Du Khuynh gật đầu, “Được thôi, đúng lúc em hết sức để đi đường rồi.”

Cô uống nước xong bảo nhân viên dọn vợt lên, bản thân cầm túi xách lên đi chậm rì rì ra ngoài cửa.

Đi tới bên ngoài, xe của Du Cảnh Trạch đang chầm chậm lái tới.

Du Khuynh buộc mái tóc hơi rối lại, trong chân tóc toàn là mồ hôi.

Buộc xong cô lấy gương trang điểm ra nhìn một cái, thấy không có sợi tóc nào rơi xuống.

Trên lầu ba, Phó Ký Trầm tới bên cửa sổ hút thuốc lá, thuốc vẫn chưa châm lên thì bỗng trước mắt có một tia sáng mặt trời chói mắt lóe tới, anh vội vàng híp mắt, nhìn không thấy gì hết.

Bên cửa sổ hầu như không có ánh mắt trời, không biết là ai dùng gương phản chiếu tới.

Đợi khi mắt anh hết hoa rồi, anh cụp mắt nhìn xuống dưới lầu, phía dưới dừng hai chiếc xe.

Anh chỉ nhìn thấy quần thể thao màu trắng trên ghế phụ, cùng với cánh tay còn trắng hơn cả chiếc quần thể thao trắng đó, sau đó cửa đóng lại.

Anh không nhìn thấy dáng vẻ của người chiếu phải mắt anh trông như thế nào.

Chiếc xe hơi từ từ lái ra ngoài.

Anh nhìn thấy biển số xe, hình như là xe của Du Cảnh Trạch.

Người ngồi bên trong chắc là bạn gái Du Cảnh Trạch.

Anh thu tầm mắt về, châm thuốc lên.

—

Tiết trời hôm nay khá đẹp, bầu trời trong vắt không một bóng mây.

Tới tối trăng sáng sao giăng đầy trời, hiếm có dịp được nhìn thấy ánh trăng đẹp đẽ như vậy.

Nhà họ Quý cực kỳ náo nhiệt, trên bàn ngồi kín chỗ.

Ba anh em Quý Thanh Viễn, ngoài em gái ra còn có một người em trai. Em gái là đứa nhỏ nhất trong nhà, cô nàng lớn lên trong sự cưng chiều vô hạn.

Em gái giống Cảnh Hâm, cực mê tiền.

Nay cả ba anh em đều lập gia đình cả rồi, tối nay tề tụ đông đủ.

Trong nhà, anh với em trai là người không có địa vị nhất.

Em gái nói hai người bọn họ là tra nam, mà tra nam thì không xứng có quyền nói chuyện. Cho dù ăn đồ ăn, anh với em trai đều không được lựa chọn, có gì ăn nấy, còn không được nói không ngon.

Chỗ ngồi trên bàn ăn trong nhà bọn họ xưa giờ luôn tùy ý, Quý Thanh Viễn với Du Cảnh Hâm chọn chỗ trên cùng ngồi xuống.

Người bà nội lo lắng nhất là Quý Thanh Viễn, kết hôn hai năm rưỡi rồi mà chưa muốn có con, cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, xưa nay bà là người nghĩ thoáng, nhưng lúc này nghĩ thoáng hết nổi rồi.

Ở trước mặt nhiều người thế này, bà muốn cháu trai tỏ thái độ khi nào mới chịu có con.

“Thanh Viễn à, con cũng chơi đủ rồi nhỉ, nên tu tâm được rồi.”

Quý Thanh Viễn: “Bà nội, con không chơi, tâm ngày ngày để ở nhà ấy ạ.” Nhưng tâm của người nào đó thì bên tít bên kia sông Hoàng Phổ rồi, căn bản chẳng ở Bắc Kinh.

Anh còn có cách nào nữa chứ.

Bà nội trực tiếp nói trắng ra, “Hai đứa chuẩn bị khi nào có con đây? Bà còn muốn ẵm chắt trai chắt gái nữa đấy.”

Người trên mặt đều im lặng nhìn hai người bọn họ.

Du Cảnh Hâm nhìn sang Quý Thanh Viễn, cô không hiểu anh có ý gì.

Quý Thanh Viễn biết ngay cô không muốn có con, đẩy anh ra làm bia đỡ đạn, “Bà nội, gần đây con đang cai rượu ạ, tối nay con cũng không uống.”

Nghe anh nói muốn có con, Du Cảnh Hâm thở phào nhẹ nhõm.

Cô hy vọng nếu có em bé cũng là vì ba mẹ bé đều mong đợi bé tới chứ không phải không được chào đón.

Lúc bữa cơm này gần kết thúc, dì giúp việc trong nhà bưng bánh Trung Thu vừa làm xong ra.

Du Cảnh Hâm sợ béo, không ăn hết một miếng.

Quý Thanh Viễn thấy cô nhai kỹ nuốt chậm, nửa ngày sau mới ăn thêm một miếng nhỏ, “Không hợp khẩu vị à?”

Du Cảnh Hâm lắc đầu nhỏ giọng nói, “Ăn nhiều dễ béo phì.”

Quý Thanh viễn lấy miếng bánh Trung Thu trong tay cô qua, “Anh ăn cho.”

Du Cảnh Hâm: “Cám ơn.”

Quý Thanh Viễn thấy cô dịu dàng như vậy, có khoảnh khắc cực kỳ muốn chuyển về nhà ở, như vậy cho dù cô chướng mắt anh thì cũng sẽ giả vờ đối xử tốt với anh trước mặt người trong nhà.

Tới gần nửa đêm, bọn họ mới rời khỏi nhà họ Quý.

Lúc chỉ có riêng hai người, bầu không khí trở nên yên lặng.

Quý Thanh Viễn ngó Du Cảnh Hâm một cái, vẻ mặt chứa đầy tâm sự của cô vừa nhìn là biết không muốn sinh con với anh rồi. Tới giờ anh vẫn nghĩ không ra, Lệ Đàm Trác mạnh hơn anh chỗ nào chứ?

Anh dùng hai năm chẳng làm tan chảy được tim cô, đến giờ vẫn tâm tâm niệm niệm người đó.

“Cảnh Hâm.”

“Hửm.” Du Cảnh Hâm đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ xem con của cô với Quý Thanh Viễn sẽ trông như thế nào.

“Cảnh Hâm.”

“Có chuyện gì?” Cô ngoảnh đầu lại nhìn anh.

Quý Thanh Viễn: “Em chuyển chút tiền cho anh đi, anh thiếu tiền em gái anh, con bé đòi nợ rồi.”

Du Cảnh Hâm hỏi: “Bao nhiêu?”

Quý Thanh Viễn: “Còn thiếu 520 tệ.”

Du Cảnh Hâm rất hào phóng, chuyển luôn 550 tệ cho anh, “Số tiền dư ra đó coi như làm quà tặng anh đi.”

Quý Thanh Viễn: “…….”

Anh chẳng qua chỉ muốn con số 520 rồi sau đó đăng lên vòng bạn bè mà thôi, ai thèm ba mươi tệ dư ra đó của cô chứ.

Du Cảnh Hâm thấy anh chưa chịu nhận, “Chê ít à?”

Quý Thanh Viễn cất giọng nhàn nhạt: “Nhiều quá, không dám nhận.”

Du Cảnh Hâm nghe ra ý chê bai trong lờ anh: “Thế thì anh đừng có nhận.”

Quý Thanh Viễn giận dỗi một hồi cuối cùng vẫn lặng lẽ thu về. Anh lại nhìn tay cô một cái, chẳng biết qua lâu thế rồi còn đau không.

“Cảnh Hâm.”

“Lại chuyện gì nữa?”

“Mất kiên nhẫn thế à?”

“Có chuyện gì?”

Quý Thanh Viễn móc một thứ đồ trong túi áo ra ném qua cho cô, rớt bên chân cô.

Một tuýp kem bôi tay.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 122"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online