Tình Yêu Và Anh - Chương 121
Chương 121: PHIÊN NGOẠI 17
Ngày hôm sau là Tết Trung thu.
Du Cảnh Hâm sẽ về nhà ăn trưa với ba cô, buổi tối thì đến nhà họ Quý.
Quý Thanh Viễn ra khỏi phòng quần áo, ăn mặc chỉnh tề.
Du Cảnh Hâm liếc sang nhìn khuôn mặt của anh, sau đó ngó eo của anh rồi thu ánh mắt về.
Quý Thanh Viễn chú ý tới ánh mắt của cô, ánh mắt dò xét của cô đánh giá vùng eo anh một phen. Anh tự hỏi nếu không phải vì tiền và eo của mình, có khi cô đã ly hôn với anh từ lâu rồi.
Sau khi kết hôn chưa được bao lâu, anh đã cho cô đủ tiền để mua một chiếc Gulfstream g550, còn cô chẳng nỡ cho anh dù chỉ một xu.
Trong chuyện giường chiếu, cũng là anh luôn chủ động lấy lòng cô.
Mặc dù vậy cô vẫn không biết đủ, hở chút là bày sắc mặt ra cho anh xem, lần nào cũng không báo trước, rõ ràng buổi sáng lúc đi làm cô hãy còn bình thường, tối đến về nhà thì có thể cho anh trận mưa rào đột ngột.
Cuộc chiến tranh lạnh dài nhất, cô không nói chữ nào với anh đến tận mười một ngày.
Cũng không phải không nói, chỉ có mỗi tối ở trên giường cô sẽ gọi tên anh.
Số nợ này anh đều có ghi chép lại từng khoản một
Đã gần đến giờ, Du Cảnh Hâm định đứng dậy, nhưng không tìm thấy đồ ngủ của cô.
Trên giường ngoài chiếc chăn ra còn lại đều sạch sẽ gọn gàng.
Cô nhìn quanh, trong phòng ngủ tạm thời không có gì để cô mặc, ngay cả khăn tắm cũng không có.
Hẳn là Quý Thanh Viễn đã dọn quần áo đi rồi.
Gần cả năm qua, anh không bao giờ cho phép cô mặc quần áo khi ngủ, mỗi tối đều phải hôn cô tận mấy lần.
Anh nói mặc vào phiền phức, cởi tới cởi lui cởi riết quần áo hư hết.
Dựa theo nguyên tắc để dành tiền của cô, tốt nhất đừng mặc.
Thực ra, điều anh không biết là cô cũng thích ngủ thế này nên cũng thuận nước đẩy thuyền. Cảm giác dựa gần anh mà không có bất kỳ lớp quần áo nào ngăn cách rất tuyệt vời.
Nhưng sáng nay, anh thậm chí còn không để lại một chiếc áo cho cô.
Du Cảnh Hâm định đợi anh ra khỏi phòng ngủ rồi mới thức dậy, cô ủ mình trong chăn ngủ tiếp.
Hai mươi phút qua, anh vẫn không có ý định rời đi.
Khóe mắt Du Cảnh Hâm liếc về phía đó, Quý Thanh Viễn cầm quyển sách dựa vào sô pha bắt đầu xem, hai chân bắt chéo tự nhiên, vẻ mặt bình tĩnh, giống mặt người da chó vậy.
Anh còn cố ý ngồi đối diện với chiếc giường nữa.
Cô quay đi không thèm nhìn anh.
Quý Thanh Viễn ngẩng đầu, nghĩ rằng cô muốn ngủ bù thêm một giấc nữa.
Nửa giờ trôi qua, vẫn không có động tĩnh gì.
Quyển sách trong tay được anh đọc mấy lần rồi, nội dung gần như có thể đọc thuộc lòng, anh ném nó sang một bên chuyển sang lướt điện thoại.
Thị trường chứng khoán hôm nay đóng cửa, nhưng mục tài chính hôm nay sôi động hơn cả ngày thường, tin hot trên các trang báo mạng đều liên quan đến nhà họ Lệ.
Cuộc chiến nội bộ trong gia đình họ Lệ cuối cùng cũng kết thúc, Lệ Đàm Trác và ba anh ta đã giành chiến thắng hoàn toàn trong cuộc chiến lợi ích đẫm máu, giành quyền kiểm soát tập đoàn.
Hai ngày sau khi thị trường chứng khoán mở cửa trở lại, cổ phiếu của tập đoàn nhà họ Lệ có lẽ sẽ tăng mạnh.
Kể từ bây giờ, Lệ Đàm Trác sẽ có quyền phát ngôn tuyệt đối trong tập đoàn.
Anh luôn cảm thấy Lệ Đàm Trác đặc biệt chọn ngày này để tung tin tức anh ta nắm quyền nhằm tăng sự buồn bực cho anh.
Quý Thanh Viễn không đọc tin tức liên quan đến nhà họ Lệ nữa, dù sao sau này sẽ không có chuyện anh và Lệ Đàm Trác hợp tác, chủ yếu là vì nhà họ Du hầu như không qua lại với nhà họ Lệ.
Anh nhìn người trên giường, tự hỏi cô sẽ vui như thế nào khi biết rằng người trong lòng mình đã lên nắm quyền.
Đây không phải là chuyện anh nên lo lắng nhất, anh phải lo lắng cho chính mình, liệu Du Cảnh Hâm có vì chuyện này mà ly hôn với anh hay không, dù sao gia thế hiện tại của Lệ Đàm Trác không hề thấp.
Quý Thanh Viễn để điện thoại xuống, đi đến bên giường, đẩy đẩy cô, “Thức dậy được rồi.”
Du Cảnh Hâm hầu như không ngủ, chê anh phiền, “Anh xuống lầu chờ em đi.”
Quý Thanh Viễn không đi, anh kéo kéo góc chăn.
Du Cảnh Hâm bực bội nói: “Anh làm gì vậy!”
Quý Thanh Viễn: “Anh muốn gấp chăn.”
Du Cảnh Hâm: “……..”
Quý Thanh Viễn lại giục cô, “Em dậy đi, sắp không kịp giờ về nhà ăn cơm mất.”
Du Cảnh Hâm nhìn đồng hồ đeo tay của anh, “Chưa đến bảy giờ nữa!”
Quý Thanh Viễn luôn có lý do để đáp trả cô: “Em không thể về nhà sớm ở bên ba nhiều thêm một chút sao?”
Du Cảnh Hâm nắm chặt góc chăn, ngồi dậy, dùng chăn che trước người.
Cô không biết sao anh tự dưng cứng đầu như vậy, đồng thời không thể đoán được anh muốn làm gì.
Nhưng tóm lại không thể chịu thiệt được.
Cô quấn kỹ người, giơ hai tay kéo áo sơ mi anh ra khỏi quần, sau đó bắt đầu cởi cúc áo của anh.
Quý Thanh Viễn bỗng ngây người, đây là lần đầu tiên cô chủ động như vậy, anh chống hai tay ở bên người cô, khom lưng phối hợp với cô. Anh cứ nghĩ là cô muốn rồi.
Anh dễ nói chuyện lắm, cô muốn thì anh cho.
Trong lúc cô bận rộn cởi cúc áo, anh cúi đầu hôn môi cô, hôn cực kỳ nhẹ.
Du Cảnh Hâm còn phải lo cho chiếc chăn trước người mình đừng có rơi xuống, nên động tác cởi nút áo không được nhanh nhẹn lắm.
Sau đó Quý Thanh Viễn giơ một tay cởi giúp cô, cô lo phía trên, anh cởi mấy hạt phía dưới.
Áo sơ mi được cởi ra, lúc anh định ôm cô vào lòng thì bị cô đẩy mạnh sang một bên.
Du Cảnh Hâm mặc áo sơ mi của anh lên người rồi vén chăn ra xuống giường, nút áo cũng lười cài, cứ thế khép chặt vạt áo để chân trần đi vào phòng tắm, độ dài của áo sơ mi vừa vặn che kín chỗ nên che.
Trước đó cô không muốn thức dậy không phải tại xấu hổ, dù sao hai người ngày nào cũng làm, tại anh cố ý chơi xấu không để đồ lại cho cô, nên cô không muốn để anh đắc ý.
Quý Thanh Viễn không ngờ bản thân bị cô lừa phỉnh, nghĩ lại vừa rồi bản thân còn giúp cởi nút áo nữa, giờ anh cực kỳ muốn tìm chỗ đâm đầu vào.
‘Phịch’ một tiếng, ‘cạch’ một cái, cửa phòng tắm được khóa trái.
Buổi sáng Du Cảnh Hâm chẳng tốn bao nhiêu thời gian để tắm, chỉ tắm đơn giản, chủ yếu là gội đầu, tối qua bị Quý Thanh Viễn quấn thành củ tỏi, lúc thả tóc xuống không được vào nếp.
Chưa đầy nửa tiếng, cô mở cửa phòng tắm ra.
Cô cứ ngỡ Quý Thanh Viễn xuống lầu rồi hoặc đi tìm áo thay vào rồi, kết quả anh vẫn giữ nguyên bộ dạng đó, nửa người trên để trần ngồi trên sô pha đang nghiêng mắt nhìn về phía cô, bộ dạng như đợi đó tính sổ sau.
Chăn trên giường được xếp ngay ngắn lại.
Lúc bọn họ còn trong phòng ngủ, dì giúp việc trong nhà không thể đi vào, thế thì chăn là do anh gấp.
Du Cảnh Hâm đi tới trước bàn trang điểm làm như không thấy.
Quý Thanh Viễn xảy bước đi qua túm lấy cổ tay cô, kéo cô đi về phía phòng quần áo. Du Cảnh Hâm vô thức vùng khỏi tay anh, “Quý Thanh Viễn, anh muốn làm gì!”
Quý Thanh Viễn liếc cô, “Em nói xem? Tìm chiếc áo khác mặc lên cho anh.”
Du Cảnh Hâm: “……..”
Thái độ xấu xa thế này, dựa vào đâu bắt cô mặc đồ cho anh chứ.
Cô ra sức rút tay về.
Mắt thấy tay cô sắp trượt khỏi bàn tay anh, Quý Thanh Viễn nắm chặt bàn tay cô.
Chỉ mới chút xíu thôi mà Du Cảnh Hâm cảm thấy khớp xương trên tay mình sắp bị anh bóp gãy rồi, đau như kim châm. Cô giơ tay kia đánh anh, “Anh buông ra!”
Quý Thanh Viễn nào chịu nghe, cũng không muốn buông cô ra.
Du Cảnh Hâm đau chịu hết nổi rồi, nước mắt xém chút là rơi xuống, ngọn lửa vô danh trong lòng bốc lên, “Quý Thanh Viễn! Cho dù tôi không muốn dịu dàng với anh giống như bạn gái cũ của anh, nhưng anh cũng đừng có mà thô lỗ như vậy được không!”
Lúc gào câu này ra, không chỉ Quý Thanh Viễn, đến cả bản thân Du Cảnh Hâm cũng ngây người.
Phòng ngủ hoàn toàn im lặng hản.
Quý Thanh Viễn chớp mắt, anh vốn định chọc cô chơi thôi, bảo cô chọn chiếc áo khác rồi mặc lên cho anh, cô không muốn thì thôi, mắc gì chụp tội danh này cho anh chứ.
Anh chỉ nắm chặt tay cô thôi, sao lại thăng cấp tới trình độ thô lỗ này rồi?
Chẳng thú vị chút nào, Quý Thanh Viễn chợt buông cô ra.
Anh không biết chỉ với chút sức lực nhỏ của anh thôi cũng đủ khiến Du Cảnh Hâm đau chịu không nổi rồi.
Quý Thanh Viễn hoàn toàn bị cô chọc tức, tối qua mới dỗ cô xong, vừa làm lành thì sáng nay lại trở mặt. Cuộc sống thế nào, nhìn sao cũng chẳng thấy điểm cuối cùng.
Anh nhìn cô: “Hồi nào tới giờ anh chưa từng nhắc tới người em thích, làm phiền em đừng nhắc tới bạn gái cũ của anh được không?” Anh không thích có người thứ ba chen vào giữa anh và cô.
Cô từng nói chẳng để ý chuyện tình cảm trước kia của anh, giờ lại lấy ra nói, nhàm chán hết sức.
Câu nói ‘phiền em đừng nhắc tới bạn gái cũ của anh được không?’ đó của anh là có nghĩa khác, nhưng rơi vào tai Du Cảnh Hâm lại thành anh đang bảo vệ Lãnh Văn Nghi, không cho phép cô nói tới.
Lần đầu tiên Du Cảnh Hâm xin lỗi anh, có điều là vì Lãnh Văn Nghi, “Thật xin lỗi, không nên nói tới bạn gái cũ của anh, tôi không cố ý đâu, cũng chẳng có ác ý. Về sau tôi không nhắc tới nữa.”
Lát nữa còn phải về nhà ăn cơm, cho dù tâm tình có tệ cách mấy, cô vẫn phải ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Một mình Quý Thanh Viễn đứng ở đó hồi lâu vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Anh nhấc chân đi qua, cảm thấy rất uất ức, “Hồi nãy anh không có ra sức. Quần áo tối qua em thay ra được anh bỏ vào máy giặt rồi, không biết hôm nay em muốn mặc gì nên anh đợi từ sáng, đợi khi em dậy lấy quần áo cho em. Em thế mà còn cởi áo của anh, cởi thì cởi đi, anh không tính toán với em, nhân lúc em tắm anh gấp chăn gọn lại. Kết quả em thì sao? Giờ đổ tội ngược lại cho anh, anh thô lỗ chỗ nào?”
Càng nói anh càng nuốt không trôi cơn giận này, “Em không muốn mặc áo giúp anh thì thôi, đừng làm như bản thân chịu uất ức lớn bằng trời vậy.”
Du Cảnh Hâm: “……..”
Quý Thanh Viễn trở vào phòng quần áo, anh đâu thể cứ không mặc áo được, đành phải nén giận tự mình đi mặc vào.
Bên ngoài, Du Cảnh Hâm còn đang suy nghĩ lại những lời đó của anh, thì ra anh không cố ý chơi xấu dọn quần áo của cô đi.
Có điều anh bảo vệ bạn gái trước, coi như huề.
Lúc Quý Thanh Viễn đi ra thấy cô ngồi trước gương ngây người, không biết lại nghĩ gì nữa rồi.
Trong lúc lơ đãng anh liếc thấy tay phải cô, mấy phút trôi qua rồi mà trên mu bàn tay trắng nõn của cô vẫn còn đỏ hồng một mảng.
Lúc này anh mới ý thức được, hồi nãy cô không chuyện bé xé to, có lẽ do sức lực anh hơi lớn thật, có điều đặt chỗ anh không tính là ra sức mạnh lắm.
Quý Thanh Viễn bước tới, vốn định gài nút tay áo, giờ tạm thời gác sang một bên.
Anh duỗi tay cầm tay cô qua hôn một cái coi như xin lỗi, kết quả cô lập tức rụt về không cho anh chạm vào.
“Đưa anh xem xem.”
Du Cảnh Hâm lạnh mặt: “Có gì hay mà xem.”
Quý Thanh Viễn bế tắc, kéo cô dậy đẩy cánh tay cô: “Lần này anh không ra sức đẩy em nhé, lát nữa đừng ăn vạ nói anh thô lỗ.”
Du Cảnh Hâm: “……..”
Cô quay đầu, sắc mặc cực tệ, “Anh lại muốn làm gì nữa?”
Quý Thanh Viễn đẩy thẳng cô lên giường: “Làm lành.”
Du Cảnh Hâm: “…….”
Còn chưa kịp phản ứng lại thì đã ngã lên giường.
Quý Thanh Viễn đứng dưới giường, chống hai tay bên người Du Cảnh Hâm, nhìn vào mắt cô, “Chẳng phải em thích cởi đồ của anh sao, cho em cởi đã luôn, tiếp tục cởi nút áo đi.”
Du Cảnh Hâm cạn lời, “Ngoài chiêu này ra anh còn chiêu nào khác không!”
Quý Thanh Viễn cúi đầu cắn cô một cái, hiện tại anh luôn tự nhắc nhở bản thân không được mạnh tay, sau đó động tác trở nên dịu dàng lại, hôn từ mắt cô, mũi cô, hôn xuống phía dưới.
Du Cảnh Hâm không chủ động phối hợp, toàn do anh lấy lòng cô.
Đây là lần đầu tiên, bọn họ làm chuyện thân thiết như vậy vào ban ngày.
Giờ tay phải Du Cảnh Hâm nóng bừng, có thể do da cô quá mẫn cảm, cô giơ lên đặt bên miệng thổi.
Anh còn nói anh không ra sức, nếu ra sức lớn thêm chút nữa chắc cô có thể bị anh nắm gãy xương tại chỗ rồi.
Sau này anh đừng mong chạm tới bàn tay này của cô.
Ngay tại lúc cô thất thần, dây áo tắm của cô bị kéo ra.
Đầu thu, tiết trời có hơi lạnh, mất đi sự che chắn của áo tắm, cơ thể lồ lộ ở bên ngoài như vậy có hơi lạnh thật.
Nụ hôn của anh tiếp tục.
Dần dần lần xuống phía dưới.
Du Cảnh Hâm cắn răng chịu đựng không muốn phát ra bất cứ âm thanh nào.
Quý Thanh Viễn hơi ngẩng đầu lên, thấy cô lo nhìn tay mình chẳng chịu cho anh chút phản ứng nào.
Du Cảnh Hâm chợt lấy hai tay che mặt, bịt miệng của mình nhưng vẫn phát ra tiếng the thé như làm nũng. Anh thế mà mút một cái, loại cảm giác tê dại đó giống như luồng điện chạy khắp người.
Anh rõ ràng là cố ý, cô giơ chân muốn đá anh.
Quý Thanh Viễn ấn hai chân cô bên mép giường, không cho cô động đậy.
Anh vùi đầu, tiếp tục hôn cô.
Du Cảnh Hâm nằm ngang trên giường, gối nằm trên đầu giường cách một đoạn khá xa, cô cố gắng với lấy, khó khăn lắm mới với được gối nằm của anh.
Cô lấy gối bịt mặt không để anh nhìn thấy vẻ mặt của cô, không muốn để anh nghe thấy giờ cô rất thích cách thức làm hòa này.
Mỗi lần mâu thuẫn chiến tranh lạnh, anh đều làm hòa bằng cách này.
Cuộc hôn nhân trăm ngàn lỗ hổng của bọn họ cứ thế dần dần được gia cố từng chút một. Nhưng nền móng không chắc, lầu lại quá cao, cô lo sợ sẽ có ngày hết cách chắp vá mà lung lay sắp đổ.
Ngay tại lúc cô suy nghĩ lung tung, cô được ném vào trong mây, khoảnh khắc đó dường như chẳng cách nào dùng lý trí kiểm soát đó.
Cô đẩy gối ra, đi tìm Quý Thanh Viễn muốn ôm anh.
Quý Thanh Viễn đứng dậy kéo cô vào lòng.
Du Cảnh Hâm cảm thấy anh có một điểm cực kỳ tốt, chỉ cần cô muốn ôm anh, anh sẽ thỏa mãn cô hết chứ không có chuyện giày vò cô không cho cô.
Cũng không dùng chuyện này bắt cô xin lỗi.
Lần này Quý Thanh Viễn không dùng bao, cách đầu giường hơi xa, mà cô lại ôm chặt anh không buông, không cho anh rời khỏi.
Đương nhiên, đây đều là tự anh viện cớ.
Anh chợt muốn có một đứa con với cô, sau khi có con rồi, cho dù cô có giận dỗi mấy, trong lòng còn nhớ người khác mấy thì cô cũng không ly hôn.
Cho dù cả đời này trong lòng cô chẳng định có anh, anh có thể chơi với con, không thèm quan tâm cô, cô muốn thế nào thì thế ấy đi.
Trong lòng Du Cảnh Hâm cũng phát hiện, anh không đi lấy bao.
Cô không nhắc nhở anh.
Không dùng thì không dùng vậy.
Từ khi anh nói không ly hôn thì cô đã muốn có con rồi, mặc kệ là con trai hay con gái chắc chắn đều rất xinh đẹp. Anh đã không muốn nói chuyện với cô, sau này cô có gì cứ nói với Bảo Bảo, trong lòng anh thích nhớ ai thì cứ đi mà nhớ.
Bởi vì đều có tâm tư riêng, cuộc làm lành này cực kỳ dụng tâm, hai người ôm lấy đối phương chẳng ai chịu buông ra.