Tình Yêu Và Anh - Chương 120
Chương 120: PHIÊN NGOẠI 16
Quý Thanh Viễn tới hội sở một chuyến, không ngờ đụng Lãnh Văn Nghi trong sân của hội sở.
Lãnh Văn Nghi đang khóa xe định lên đầu, cô ta thả chậm bước chân lại.
Ly hôn được hai năm rồi, trong thời gian đó cô ta từng gặp Quý Thanh Viễn, khi ấy người nhiều, chỗ ngồi của bọn họ cách khá xa nên không nói được câu nào.
Hôm nay gặp lại, cô ta chẳng thể nào gọi được tên anh.
“Quý tổng, đã lâu không gặp.”
Quý Thanh Viễn đi tới, khẽ gật đầu một cái.
Nơi hai người đi là cùng một gian phòng bao nên cùng đi lên lầu. Quý Thanh Viễn đi phía trước, cúi đầu xem điện thoại.
Lãnh Văn Nghi nối gót theo sau, tối nay cô ta tạm thời quyết định qua đây uống rượu, không ngờ gặp được anh.
Bạn bè nhìn thấy bọn họ một trước một sau đi vào, người nào người nấy kinh ngạc không thôi.
“Chuyện gì vậy?”
Quý Thanh Viễn: “Trùng hợp gặp ở dưới lầu.”
Lãnh Văn Nghi chẳng nói nhiều, cô ta gọi nhân viên phục vụ lấy rượu rồi ngồi yên lặng ở một bên. Thi thoảng, cô ta hay liếc mắt nhìn về phía Quý Thanh Viễn một cái.
Bọn họ đều vừa đánh bài vừa trò chuyện, trong lúc cười đùa, khi ván bài ngã ngũ cũng chính là lúc bàn xong chính sự.
Có một vài lời chẳng cần nói thẳng ra, trong lòng tự biết rõ là được.
“Quán ăn tư nhân mà cậu đầu tư đó, sắp được hai năm rồi phải không? Tóm lại có khai trương không thế?” Người bạn hỏi.
Lãnh Văn Nghi nghe tiếng cũng nhìn qua, cô ta có nghe nói Quý Thanh Viễn đầu tư một quán ăn tư nhân lâu rồi, nhưng thời gian qua lâu thế vẫn không có chút động tĩnh nào.
Trong miệng Quý Thanh Viễn ngậm thuốc, anh xếp bài xong, kẹp điếu thuốc khảy tàn thuốc đi rồi mới nói, “Sắp rồi, đang phân loại mùi vị.”
Người bạn đó nói đùa, “Cậu coi như đang trang trí nhà cho bản thân à, với tốc độ khai trương này của cậu chắc lỗ chết quá.”
Quý Thanh Viễn: “Không kinh doanh cho người ngoài. Tặng cho vợ tôi.”
“Hóa ra là như vậy, tôi nói mà.” Người bạn đó không nói tiếp nữa. Lãnh Văn Nghi còn ngồi ở bên cạnh, lúc này nói tới Du Cảnh Hâm không thích hợp lắm, bọn họ phải quan tâm tâm trạng Lãnh Văn Nghi.
Còn như Quý Thanh Viễn tặng quán ăn tư nhân đó cho Du Cảnh Hâm, bọn họ đều cảm thấy rất bình thường, mặc kệ thế nào luôn phải duy trì quan hệ tình cảm với mặt mũi nhà họ Du.
Bọn họ rất rõ, năm đầu tiên kết hôn, Quý Thanh Viễn ra nước ngoài hơn bảy tháng mới về, trong quá trình đó hoàn toàn có thời gian để về nhưng anh cũng không về.
Chẳng những không về, Quý Thanh Viễn còn rút thời gian tới bên kia địa cầu du lịch một chuyến, xem một buổi hòa nhạc.
Quan hệ vợ chồng sứt mẻ cỡ nào mới khiến anh thà một mình đi xem hòa nhạc chứ không chịu về nhà thăm bà xã.
Trong mấy tháng đó, Du Cảnh Hâm cũng chưa từng đi thăm Quý Thanh Viễn.
Bọn họ tuy cùng đi công tác với Quý Thanh Viễn, cùng bận chuyện hạng mục, nhưng chẳng hỏi nhiều về chuyện cá nhân của anh.
Hai năm rưỡi rồi, Quý Thanh Viễn và Du Cảnh Hâm vẫn chưa có con.
Trong các trường hợp xã giao, hai người họ chưa từng xuất hiện cùng nhau.
Liên quan tới quán ăn tư nhân, nói là trang trí phân loại mùi vị, có lẽ là mượn cớ, thực tế Quý Thanh Viễn chẳng để trong lòng nên việc trang trí tu sửa cứ kéo dài mãi.
Không thể để bầu không khí tẻ nhạt được, một người bạn khác tiếp lời: “Chừng nào khai trương bọn mình đi ủng hộ. Đừng nói để tới sang năm mới khai trương nha?”
Quý Thanh Viễn: “Sang năm.”
Anh nói thêm ngày tháng.
Mấy người đàn ông khác chẳng để trong lòng. Bọn họ chẳng quan tâm những thứ này, có điều Lãnh Văn Nghi lại nhạy cảm với ngày này, là ngày xem mắt của Quý Thanh Viễn với Du Cảnh Hâm.
Cô ta biết Quý Thanh Viễn có tính cách gì, chẳng bao giờ để tâm các ngày lễ lộc, cũng không phải là người ghi nhớ ngày kỷ niệm, ngày khai trương chắc do Du Cảnh Hâm quyết định. Cả giới này đều biết, cuộc hôn nhân của Quý Thanh Viễn với Du Cảnh Hâm chỉ là hữu danh vô thực.
Có điều hai nhà bọn họ hợp tác rất nhiều, liên quan tới rất nhiều người, vì chiếc lược phát triển của mỗi công ty cho dù cuộc hôn nhân chẳng duy trì được nữa, nếu không có chuyện ngoài ý muốn tuyệt đối không thể ly hôn, có giả vờ cũng phải tiếp tục giả vờ.
Rõ ràng bài trong tay anh rất tốt, cuối cùng lại đánh nát bét hết.
Sống cuộc sống thế này, anh có từng hối hận không?
Hồi nãy lúc gặp ở dưới lầu, cô ta muốn hỏi anh: Quý Thanh Viễn, hồi ấy chúng ta cứ thế chia tay, anh có hối hận không?
Nhưng sau cùng lại nuốt câu đó trở xuống.
Cô ta không buông mặt mũi xuống được.
Gần nửa đêm, ván bài mới kết thúc.
Một số lợi ích bàn ổn thỏa rồi, Quý Thanh Viễn là người rời hội sở sớm nhất.
Cửa đóng lại, người bạn đó khuyên Lãnh Văn Nghi: “Cậu uống ít thôi.”
Lãnh Văn Nghi: “Không say nổi đâu.”
Trước khi đi, Quý Thanh Viễn chẳng buồn chào cô ta một tiếng.
Lãnh Văn Nghi nhìn sang người bạn đó, “Anh ấy còn hận mình không? Còn giận nữa không?”
Người bạn đó lắc đầu, nói đúng sự thật: “Chuyện này không biết thật, ai dám hỏi chứ.”
Anh ta thở hắt ra, “Thật không hiểu nổi các cậu sao có thể sống thành thế này cơ chứ.”
Không biết nên mắng thế nào, anh ta cụng ly với Lãnh Văn Nghi, “Uống rượu đi.” Anh ta cũng không muốn nói nhiều tới cuộc hôn nhân của Quý Thanh Viễn, họa từ trong miệng mà ra, nói câu nào không hay dễ gây phiền phức cho đương sự.
Lãnh Văn Nghi xin lỗi: “Hôm nay không biết các cậu hẹn Quý Thanh Viễn, nếu biết sớm thì mình đã không tới rồi. Lần sau có tới mình sẽ gọi cho các cậu trước, tránh đụng mặt nhiều, anh ấy sẽ cho rằng mình cố ý.”
Người bạn đó không biết nên tiếp lời thế nào, bèn nốc cạn số rượu trong ly xuống.
—
Lúc Quý Thanh Viễn về tới nhà, Du Cảnh Hâm đang tăng ca trong thư phòng.
Anh gõ cửa, muốn đi vào lấy laptop.
Du Cảnh Hâm đang xem hình cưới của bọn họ, cửa đẩy ra không kịp tắt màn hình đi, cô vội vàng khép lại làm như đang xem chiếc máy tính bản thân dùng trong công việc.
Quý Thanh Viễn muốn kiểm tra email, cái laptop anh hay dùng để ở công ty không có đem về, anh chỉ chỉ cái không dùng để trên bàn đó: “Anh mượn dùng một chút.”
Tay anh vừa duỗi tới thì bị Du Cảnh Hâm đè lại.
Quý Thanh Viễn nhìn cô, “Trả cho em ngay.”
Du Cảnh Hâm không muốn bị anh nhìn thấy cô đang xem hình của anh, “Bên trong có bí mật cá nhân của em.”
Hai người im lặng nhìn nhau.
Nói tới bí mật, Quý Thanh Viễn lập tức nghĩ tới chuyện tình cảm của cô với Lệ Đàm Trác, không biết là hình cũ của cô và Lệ Đàm Trác hay nhật ký hồi đó.
“Em cứ nói là cơ mật thương nghiệp của ngân hàng Du Thị đi, anh đảm bảo không đụng tới chiếc máy tính này nữa, em cần gì nói là bí mật của em?”
Vừa rồi Du Cảnh Hâm vì chột dạ, nào nghĩ được chu đáo như vậy.
Cô đè chặt lại, chính là không cho anh lấy đi.
Quý Thanh Viễn rút tay về, “Cảnh Hâm, em muốn chọc anh không vui hả, đừng cứ một thời gian là kiếm chuyện một lần. Hôm nay anh không đắc tội em. Trước kia anh cũng không đắc tội em, em đừng hở chút kiếm chuyện gây sự bạo lực tinh thần với anh.”
Anh tức thật sự, nhịn lâu rồi không muốn nhịn nữa.
“Anh vẽ biểu đồ gấp khúc muốn tìm ra quy luật em nổi nóng vô cớ, kết quả chẳng có chút quy luật nào, em đừng có giày vò như vậy nữa được không!”
Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài.
‘Phịch’ một tiếng, cửa đóng lại.
Du Cảnh Hâm mở máy tính ra, thoát khỏi album.
Vừa rồi anh nói hở một chút là chọc anh không vui, không muốn để ý anh là bởi vì nick Weibo phụ của Lãnh Văn Nghi, chỉ cần có bài đăng mới là cô chướng mắt Quý Thanh Viễn.
Bời vì đăng Weibo chẳng có quy luật thành ra lúc cô nổi giận đương nhiên cũng không có quy luật.
Nể mặt việc anh vẽ biểu đồ, cô đưa laptop vào phòng ngủ.
Quý Thanh Viễn ngồi trên sô pha khép mắt dưỡng thần, trong lòng đau đớn.
Mỗi lần cô giận dỗi là chẳng nói chữ nào, anh không biết cô bị làm sao, anh cũng không muốn hỏi.
Có tiếng bước chân tới gần, anh chẳng buồn mở mắt ra.
Du Cảnh Hâm ném laptop lên sô pha cho anh, không cẩn thận đụng trúng cánh tay anh. Quý Thanh Viễn giật mình mở mắt ra quay đầu lại, “Bình thường bạo lực tinh thần anh cũng thôi đi, giờ bắt đầu cố ý gây thương tích rồi à?”
Du Cảnh Hâm: “…….”
Cô tức tới nói không nên lời, về bản lĩnh quật ngược lại người khác, nếu anh đứng thứ hai chẳng ai dám đứng thứ nhất, cô quay người đi ra.
Quý Thanh Viễn nể mặt việc cô chủ động đưa laptop tới nên không tính toán với cô. Vừa rồi anh nghĩ ngợi, trong chiếc laptop này chắc chẳng có bí mật gì đâu.
Nếu có bí mật thật thì cô đã để trong điện thoại cá nhân rồi, chứ không bao giờ đặt trong máy tính dùng chung này được.
Cô nói thế là muốn gây sự vô cớ thôi.
Hồi trưa mới tặng quà cho cô, xem ra chỉ cần nửa ngày không nổi giận thì cứ y như là buổi tối bắt đầu nháo với anh.
Anh không biết khi nào cô mới có thể buông được Lệ Đàm Trác rồi một lòng một dạ chung sống với anh.
Hoặc có lẽ, đến khi có con rồi?
Quý Thanh Viễn thu mạch suy nghĩ lại, đăng nhập vào email.
Anh chưa bận xong thì Du Cảnh Hâm đã từ thư phòng trở lại, cô liếc Quý Thanh Viễn một cái, cứ ngỡ anh sẽ khí phách lắm không dùng tới chiếc laptop đó.
Trước khi ánh mắt anh phóng tới, cô cụp mắt cầm áo ngủ đi tắm.
Trong nhà lại trở về sự yên ắng trước đó, mạnh ai bận việc người nấy, chẳng ai bận tâm ai.
Du Cảnh Hâm làm sang cả quá trình chăm sóc da, còn Quý Thanh Viễn đã tắm xong lên giường nằm từ lâu rồi, anh muốn bảo Du Cảnh Hâm xin lỗi anh một tiếng nhưng cảm thấy ý nghĩ này hơi viển vông.
Tính luôn cả lời xin lỗi trong hai năm rưỡi qua, xưa giờ cô chẳng có chút hối hận nào hết.
Trong lòng có người khác mà làm ra vẻ đương nhiên như vậy, giống như người sai là anh ấy.
Du Cảnh Hâm cuối cùng cũng bò lên giường, hôm nay anh quay lưng lại ngủ.
Cô tắt đèn, cũng xoay lưng lại với anh.
Quý Thanh Viễn không hy vọng cô có thể chủ động tìm anh nói chuyện, cô cứ thế nằm xuống rồi, biết đâu chừng lát nữa là ngủ ngay, anh lên tiếng, “Du Cảnh Hâm.”
Anh ít khi gọi cả tên lẫn họ của cô, Du Cảnh Hâm bỗng dưng có chút thất vọng lẫn tủi thân nói không nên lời, “Chuyện gì, có chuyện cứ nói.”
“Hồi nào tới giờ em chưa từng tặng quà cho anh.”
“…….”
Du Cảnh Hâm: “Bình thường em chẳng hay tiêu tiền.”
Lần này tới lượt Quý Thanh Viễn cạn lời, anh trở người qua, “Lần sau tiêu hai hào trên người anh đi.” Nói xong anh dựa sát cô, không giận dỗi với cô nữa, tổn hại thân thể.
Anh muốn đặt đầu cô trong khuỷu tay anh, kết quả cùi chỏ đè trúng tóc cô.
“Anh làm gì thế! Quý Thanh Viễn anh cố ý đúng không!” Cô đau tới mức bụm lấy tóc, vô thức đá anh một cước, vừa rồi đau thật.
Quý Thanh Viễn ngồi dậy mở đèn lên, không nổi giận với cô mà hỏi cô: “Còn đau không?”
Du Cảnh Hâm lắc đầu, xoa nhè nhẹ chỗ mới bị kéo đau.
Cô muốn hỏi anh xem hồi nãy có đá đau anh không.
Rặn nửa ngày, “Không đá gãy chứ?”
Quý Thanh Viễn: “Em tính đá gãy phải không?”
Du Cảnh Hâm mím môi ngó chân của anh.
Quý Thanh Viễn không biết câu vừa rồi của cô có tính là quan tâm anh không nên chỉ có thể tự tìm an ủi, coi như đang quan tâm anh đi.
Im lặng mấy giây, anh nói: “Còn đi được!”
Anh xuống giường tới trước bàn trang điểm của cô tìm một sợi dây buộc tóc, dựng cô dậy túm hết tóc cô lên quấn thành một cái củ tỏi nhỏ trên đầu cô rồi dùng dây buộc tóc buộc lại.
Du Cảnh Hâm: “…….”
Anh nhìn xong bên trái rồi nhìn sang bên phải, “Buộc thế này thì không đè phải tóc em nữa, em đừng mong kiếm cớ gây sự với anh nữa.”
Anh nhìn cô, “Cho em một cơ hội, xin lỗi đi, hồi nãy anh không cố ý đâu.”
Du Cảnh Hâm nằm xuống xoay lưng lại với anh.
Quý Thanh Viễn vỗ lên bắp chân cô một cái, Du Cảnh Hâm đột nhiên nằm thẳng lại giơ chân định đá anh, Quý Thanh Viễn duỗi hai tay ấn chặt hai đầu gối cô lại.
Anh nhìn cô, “Làm lành đi.”
Du Cảnh Hâm nín thinh, quay mặt đi.
Mỗi lần ban ngày hục hặc, tối đến là bọn họ làm lành.
Đều là anh chủ động đề nghị, kiên nhẫn lấy lòng cô.
Kết thúc cuộc làm tình, cơn giận nào của bọn họ cũng bay hết.
Sau khi tất cả yên ắng lại, cô nằm ngủ trong lòng anh.
Quý Thanh Viễn nắm đầu gối cô, cúi đầu hôn xuống.
Du Cảnh Hâm run rẩy cả người, giơ tay che mắt.