Tình Yêu Và Anh - Chương 118
Chương 118: PHIÊN NGOẠI 14
Du Cảnh Hâm hoàn toàn chẳng ôm chút hy vọng gì đối với Quý Thanh Viễn nữa, không hy vọng anh có thể quan tâm cô một chút, cả việc anh về nhà cô cũng thôi trông mong.
Ba và anh trai bận các công việc của ngân hàng và công ty dưới trướng, nhất là tháng năm, bận tối tăm mặt mày tới lễ tốt nghiệp của Du Khuynh còn chẳng có thời gian đi tham dự thì đâu thừa hơi đi quan tâm tình trạng hôn nhân của cô.
Một tối nọ, ba cô đột nhiên gọi điện cho cô, trong lòng cô lộp bộp một tiếng, cứ sợ ông hỏi cô và Quý Thanh Viễn sao kết hôn lâu thế rồi chưa về nhà lấy một lần.
“Cảnh Hâm à, Du Khuynh con bé đó giờ quá quắt lắm rồi.”
Du Cảnh Hâm nghe xong thở yên bụng hẳn, thì ra không liên quan tới Quý Thanh Viễn, cô hỏi: “Du Khuynh làm sao ạ?”
“Con bé xài một ngày hơn ba mươi triệu. Là một ngày, hơn ba mươi triệu đấy.”
Du Cảnh Hâm an ủi ông, “Ba đừng đau lòng, nếu ai cũng cất tiền lên giống như con thì xã hội không tiến bộ được đâu.”
“Không có đau lòng, đâu phải tiền của ba, là tiền mẹ con bé cho.”
“……..”
Điều Du Thiệu Hồng lo lắng là, “Giờ khẩu vị con bé lớn cỡ này, về sau nếu ba cho con bé mấy trăm ngàn chắc không dám xì ra mất, con biết mà.”
Thở dài một hơi, ông quay sang hỏi con gái lớn: “Số tiền lần trước ba chuyển cho con bảo con đi mua thêm mấy bộ quần áo mới, con mua chưa?”
Du Cảnh Hâm: “Tại con bận mà.”
Du Thiệu Hồng đến rầu vì hai đứa con gái, “Bận cỡ nào đi nữa con cũng phải xài tiền chứ, bằng không kiếm tiền làm gì? Con mau đem đi xài đi, nếu không xài nữa sau này ba không cho con tiền nữa đâu. Đúng rồi, con với……”
Du Cảnh Hâm biết ông sắp nhắc tới Quý Thanh Viễn, cô vội vàng ngắt lời, “Ba, tạm thời không nói nữa, có điện thoại của phòng kế toán gọi tới ạ.”
Xưa giờ Du Thiệu Hồng chưa từng nghi ngờ con gái lớn biết nói dối, ngân hàng bọn họ với tập đoàn Gia Thời có hợp tác khá nhiều lĩnh vực, nửa năm gần đây càng nhiều, ông thường xuyên họp video với Quý Thanh Viễn nên chẳng cảm thấy giữa vợ chồng nhà con gái lớn có vấn đề gì.
“Được được, con bận đi.” Ông cúp máy.
Cô không biết hiện nay cô với Quý Thanh Viễn sống kiểu này trong đó có một nửa do cô phải không, nếu bạn đầu không giận dỗi, không vì mặt mũi, không nói trong lòng cô còn nhớ người nào, có khi mọi thứ sẽ tiến triển theo hướng khác chăng?
Nhưng cho dù quay ngược trở về đêm đó, dưới tình huống đó, cô vẫn sẽ nói như vậy.
Lần tiếp theo nghe được tin có liên quan tới Quý Thanh Viễn là vào tháng tám, Châu Tư Nguyên gửi tin nhắn cho cô: [Lãnh Văn Nghi ly hôn rồi, trông chồng chị cho kỹ nha :)]
Lúc nhìn thấy tin nhắn, Du Cảnh Hâm giống như bị dội một gáo nước lạnh.
Cô chợt không dám chắc, tóm lại Quý Thanh Viễn ở nước ngoài là vì hạng mục hay vì Lãnh Văn Nghi ly hôn rồi, anh đang đợi cô chủ động đưa ra lời đề nghị.
Cô xóa tin nhắn, sẵn tiện xóa luôn Châu Tư Nguyên.
Ngày gặp lại Quý Thanh Viễn là ở câu lạc bộ của mấy tuần sau đó.
Trong mấy tháng này, cô đã nắm chắc hết các xí nghiệp bên Bắc Kinh, bắt đầu đầu tư, tiền trong tay quá nhiều đâm ra cảm thấy chẳng nghĩa lý gì.
Cô đầu tư một quán bar, hội sở, trường đua ngựa. Câu lạc bộ này cô từng do dự, có điều Du Cảnh Trạch và Tần Mặc Lãnh hay tới đây đánh bóng, cô bèn đầu tư vào.
Hôm đó là qua để ký hợp đồng, sau khi ký xong thì đụng Quý Thanh Viễn ở bãi đậu xe.
Bọn họ đã bảy tháng không gặp rồi.
Khi Du Cảnh Hâm mở cửa xe, trong lúc lơ đãng nhìn thấy biển số xe thuộc nằm lòng đó.
Quý Thanh Viễn cũng nhìn thấy cô, anh đẩy cửa bước xuống.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Khoảng cách chưa đầy năm mét, Du Cảnh Hâm bỗng nói rõ được tình cảm của cô đối với Quý Thanh Viễn là gì, yêu hận đan xen, vừa không muốn nhìn thấy anh nhưng lại muốn gặp anh.
Quý Thanh Viễn nhìn người phụ nữ trước mắt, cô cũng thật nhẫn tâm, lễ tình nhân, 520, tết thiếu nhi, lễ thất tịch, lễ nào anh cũng gửi chi phiếu cho cô mà cô đến tiếng cám ơn còn không có.
Anh chưa từng thấy người phụ nữ nào tuyệt tình như cô, cho dù không có tình cảm với anh cũng đâu nhất thiết nói ở trước mặt anh trong lòng cô yêu người đàn ông khác.
Khi ấy anh hỏi cô, hiện tại em còn yêu người đàn ông đó chứ.
Nếu cô nói dối anh đều là quá khứ cả rồi, cho dù không lên tiếng, anh sẽ coi như cô không còn thích người đó nữa, nhưng cô vẫn cứ ‘ừm’.
Anh nhìn mặt cô, hình như gầy đi một chút.
Chẳng tính toán với kiểu người phụ nữ hẹp hòi như cô, anh nhấc chân đi qua.
Du Cảnh Hâm mở miệng trước, “Quý tổng, đã lâu không gặp.”
Quý Thanh Viễn: “Là rất lâu rồi, bảy tháng lẻ năm ngày.”
Du Cảnh Hâm thoáng ngây ra, anh thế mà nhớ rõ đến vậy.
Thời gian sau đó, hai người cùng chìm vào im lặng.
Quý Thanh Viễn đợi cô nói tiếng xin lỗi anh, chỉ cần cô nói cô sai rồi thì anh sẽ tha thứ cho cô.
Còn Du Cảnh Hâm thì đợi lời giải thích của anh, tại sao đi chuyến này lâu như thế, chưa từng hỏi han cô một câu, mặc kệ lễ lộc gì chỉ chuyển một tấm chi phiếu qua loa lấy lệ.
Gặp mặt rồi, cho dù giả vờ khách sáo thôi mà anh cũng lười.
Cô vẫy vẫy tay, “Tạm biệt, Quý tổng, không làm chậm trễ công việc của anh nữa.”
Không thấy anh có phản ứng gì, cô quay người lên xe.
Khi cô nhìn anh lần nữa, anh đã đi vào câu lạc bộ rồi.
—
Quý Thanh Viễn hẹn người ta bàn chuyện làm ăn, anh muốn mua một quán ăn tư nhân, hẹn ông chủ của quán ăn tư nhân đó bàn chuyện nhượng quyền kinh doanh.
Tới phòng bao còn có người khác nữa, là Phó Ký Trầm.
Anh với Phó Ký Trầm từng hợp tác rồi nên không lấy làm xa lạ, trong cuộc sống ngược lại không thân lắm.
Hôm nay Phó Ký Trầm tới đánh bóng, gặp được người bạn bèn qua đây ngồi một lúc. Không ngờ người bạn này muốn sang nhượng quán ăn tư nhân trong tay cho Quý Thanh Viễn.
Chào hỏi xong, bọn họ lần lượt ngồi vào chỗ.
Quý Thanh Viễn giải thích lý do tới muộn mấy phút, “Gặp vợ tôi ở bãi đậu xe, dỗ cô ấy hai câu.”
Ông chủ quán trêu chọc, “Thế nào, vừa về đã giận dỗi rồi à?”
Quý Thanh Viễn cười cười, “Phụ nữ có ngày nào không giận dỗi?”
Phó Ký Trầm khảy tàn thuốc, “Mấy người hiểu rõ phụ nữ như vậy, sao còn nghĩ không thoáng đâm đầu đi kết hôn chi chứ?”
Ông chủ quán: “Rồi cậu cũng có ngày nghĩ không thoáng.”
Phó Ký Trầm nói một cách sâu xa: “Yên tâm, tôi không đi lại vết xe đổ của cậu đâu.” Chẳng có người phụ nữ nào anh vừa mắt cả.
Trò chuyện được mấy câu rồi nói vào chuyện chính.
Quá trình bàn khá thuận lợi, đôi bên đều lùi một bước, giá cả cũng phù hợp.
Trước khi đi, ông chủ quán hỏi nhiều một câu: “Sao cậu đột nhiên có hứng thú với quán ăn tư nhân vậy?”
Quý Thanh Viễn: “Vợ tôi khá là kén chọn trong ăn uống, đầu bếp trong nhà phát huy chưa đạt.”
—
Quý Thanh Viễn ra khỏi câu lạc bộ thì sắc trời không còn sớm nữa, lúc về tới nhà trời đã tối mịt.
Xe của Du Cảnh Hâm vẫn chưa về, anh hỏi quản gia, “Bình thường Cảnh Hâm mấy giờ về nhà?”
Quản gia: “Không nói chắc được, nếu không tới bar thường khoảng mười giờ về tới, tối nay chưa thấy tài xế về, có lẽ lại tới quán bar nữa rồi.”
Quý Thanh Viễn nhíu mày: “Quán bar?”
Quản gia gật đầu, “Quán bar trong hội sở.”
Cụ thể là quán nào thì ông không biết, hôm nay Du Cảnh Hâm về muộn sẽ nói trước với ông một tiếng, bảo bọn họ cứ nghỉ sớm không cần đợi cô.
Quý Thanh Viễn gọi điện cho tài xế, đúng là hội sở nơi anh thường đi.
Anh cầm chìa khóa, tự mình lái xe qua đó.
Tới quán bar, Quý Thanh Viễn tìm một vòng, cuối cùng nhìn thấy bóng hình quen thuộc tại chỗ ngồi trong góc.
Trước mặt Du Cảnh Hâm có hai ly rượu, cô nằm sấp trên bàn nhìn về phía ca sĩ nghiệp dư đó. Hình như thất thần, không biết đang nghĩ gì.
Quý Thanh Viễn tìm một chỗ cách cô không xa ngồi xuống, tầm mắt luôn dõi theo cô.
Không biết là ca sĩ hát khiến cô cảm động hay vì tức cảnh sinh tình, cô giơ ngón tay khẽ chùi khóe mắt, sau đó trở về dáng vẻ ban đầu, tiếp tục yên tĩnh ngồi đó.
Trông cả người đầy vẻ ưu thương lạc lõng.
Anh dời bước đi qua ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô.
Du Cảnh Hâm cảm thấy bên cạnh có người, cô mờ mịt quay đầu qua, bỗng giật thót, “Sao anh ở đây?”
Quý Thanh Viễn không nói anh tới tìm cô, anh chỉ chỉ lên lầu, “Có xã giao, nhìn thấy xe của em.”
Du Cảnh Hâm gật gật đầu, cô ngồi thẳng dậy, “Tìm tôi có chuyện gì à?”
Quý Thanh Viễn nhìn chiếc ly của cô, uống kha khá rồi, “Về nhà thôi.”
Du Cảnh Hâm không nhúc nhích, nhìn anh, “Lãnh Văn Nghi ly hôn rồi.”
Quý Thanh Viễn nhìn lại cô, “Anh nghe nói rồi.” Anh khựng lại, “Em suốt ngày rảnh rỗi quan tâm người ta ly hôn hay không ly hôn.” Nhưng chẳng thấy hỏi han anh câu nào.
Cả tháng nay, chưa từng hỏi tới lần nào.
Anh hỏi ngược lại, “Lãnh Văn Nghi ly hôn, có liên quan gì với em?”
Du Cảnh Hâm: “…….”
Quý Thanh Viễn đứng dậy, lấy áo khoác của cô vắt trên thành ghế ném cho cô, “Về nhà thôi.”
Du Cảnh Hâm chợt không hiểu thấu anh, hoặc có lẽ anh với cô đều như nhau, vì suy nghĩ cho lợi ích, cuộc hôn nhân này chẳng ai ly được cả.
Nghĩ như vậy, bỗng dưng cô thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tới trong sân, Quý Thanh Viễn mở cửa xe anh lái ngồi vào. Du Cảnh Hâm do dự chốc lát, nên ngồi xe của anh hay ngồi xe của mình.
Cửa sổ xe hạ xuống, Quý Thanh Viễn liếc cô.
Du Cảnh Hâm kéo cửa bên ghế phụ ra ngồi vào, đây là lần đầu tiên ngồi xe anh lái.
Trong xe yên tĩnh cả dọc đường, cô muốn hỏi anh mấy ngày nữa định đi tiếp phải không, nhưng lời tới bên miệng lại bị cô nuốt trở xuống.
Thích đi thì đi.
Quý Thanh Viễn đợi cô tìm anh nói chuyện, kết quả cô im lìm nửa ngày.
Khóe mắt anh nhìn cô, “Tờ chi phiếu chuyển cho em đợt lễ, em chưa nhận được à?”
Du Cảnh Hâm: “Nhận được rồi.”
Mấy giây sau, “Cám ơn nha.”
Quý Thanh Viễn không thèm tiếp lời, câu cám ơn này chẳng có chút thành ý nào sất.
Cứ thế im lặng suốt đoạn đường về tới nhà.
Du Cảnh Hâm liếc chiếc vali trong phòng ngủ rồi lấy điện thoại đi sạc. Cô không biết chiếc vali này không dùng nữa, hay định mai đi tiếp.
Quý Thanh Viễn đẩy vali vào phòng quần áo, “Cảnh Hâm.”
Tiếng xưng hô này, cách một quãng thời gian rất lâu mới được nghe thấy lần nữa, tư vị khó nói nên lời, “Chuyện gì?”
“Tủ đồ nào anh dùng được?” Anh vừa nhìn qua rồi, chỗ nào cũng bị quần áo của cô chiếm hết, anh lại không dám tự tiện đụng đồ của cô.
Du Cảnh Hâm thử nói dò một câu: “Dù sao mấy ngày nữa anh lại phải đi công tác, cứ đặt trong vali đi.”
Quý Thanh Viễn: “Trong nửa năm tới không có đi công tác.” Cho dù có đi thì cũng đi ngắn ngày, chẳng cần mang nhiều hành lý như vậy.
Du Cảnh Hâm: “Anh thích để sao thì để.”
Quý Thanh Viễn chợt nhớ tới, “Số quần áo trước kia của anh đâu?”
Du Cảnh Hâm cứ ngỡ là anh không về ở nữa, hoặc sau khi về cũng chia phòng ngủ, nên dọn tới phòng khách sát vách cả rồi. “Tưởng đâu anh có nhà ở bên ngoài rồi.”
Quý Thanh Viễn tức tới không nói nên lời: “Ừ, con cũng có rồi.”
Du Cảnh Hâm: “…….”
Cô lấy áo ngủ vào phòng tắm.
Quý Thanh Viễn chống nạnh đứng đó chốc lát rồi mở cửa tủ quần áo ra, chỗ nào trống thì anh nhét vào chỗ đó, còn ra sức đẩy quần áo của cô sang một bên.
Đợi anh sắp xếp quần áo xong đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Du Cảnh Hâm vẫn đang ngâm bồn, anh nhìn cửa phòng tắm, chẳng biết có bị câu đó của anh làm tức hay không.
Thêm mười phút trôi qua, Du Cảnh Hâm vẫn chưa đi ra.
Quý Thanh Viễn cầm áo tắm lên, tới phòng tắm bên cạnh.
Anh tắm rất nhanh, chỉ hai mươi phút là xong, lau tóc rồi về phòng ngủ.
Du Cảnh Hâm vẫn chưa ra, có điều xuyên qua cửa phòng tắm có thể nhìn thấy được cô bước ra khỏi bồn tắm, chẳng mấy chốc tiếng máy sấy tóc vọng tới.
Quý Thanh Viễn suy nghĩ chốc lát, anh tới bàn trang điểm của cô tìm một miếng mặt nạ đặt lên tủ đầu giường cho cô.
Anh dựa đầu giường, thi thoảng nhìn phòng tắm hai cái.
Cuối cùng cửa cũng mở ra.
Quý Thanh Viễn giở quyển tạp chí trong tay, xem một cách điềm tĩnh.
Du Cảnh Hâm lạnh mặt đi ra, vòng qua cuối giường đi tới bên giường của mình.
Lúc nhìn thấy miếng mặt nạ trên tủ đầu giường, cô: “…….”