Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tình Yêu Và Anh - Chương 116

  1. Home
  2. Tình Yêu Và Anh
  3. Chương 116
  • 10
Prev
Next

Chương 116: PHIÊN NGOẠI 12

Quý Thanh Viễn về thư phòng nhưng không mở đèn. Anh biết Du Cảnh Hâm không vào theo đâu, bèn mở cửa sổ ra châm điếu thuốc, hút hết điếu này tới điếu khác.

Gió lạnh ban đêm chẳng thổi bay hết mùi thuốc lá, còn lãng đãng một nửa trong phòng.

Dụi tắt đầu thuốc, Quý Thanh Viễn gọi điện cho thư ký bảo đổi vé bay vào cuối tuần này.

Thư ký vội hỏi: “Quý tổng, anh đổi địa điểm du lịch tuần trăng mật ạ?” Nếu đổi nơi rồi, cô ấy còn phải đặt khách sạn sắp xếp lịch trình trước.

Quý Thanh Viễn: “Du lịch trăng mật hủy rồi.”

Thư ký: “Vâng.”

Ngoài ra cô ấy không dám hỏi nhiều.

Gần đây ông chủ bận bàn một hạng mục của nước ngoài, nhất định là lo giải quyết vụ hạng mục trước.

Quý Thanh Viễn đổ thêm một điếu thuốc nữa, bên trong hết thuốc, anh vò nát vỏ hộp.

Cô xinh đẹp như vậy sao không có người theo đuổi, không có bạn trai được chứ. Nếu ban đầu lúc xem mắt biết trong lòng cô có người người khác, anh chẳng biết có muốn kết hôn với cô hay không.

Có lẽ chẳng tích cực đến thế.

Hoặc có thể vẫn muốn.

Ai biết được chữ ngờ.

Nửa đêm rồi.

Quý Thanh Viễn đóng cửa sổ, vì không mở đèn nên lúc nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào để đi thì đụng phải cạnh bàn, đau tới mức lòng nhói lên một cái, anh xoa chân.

Uống nước lạnh sẽ bị buốt răng.

Quý Thanh Viễn về tới phòng ngủ, Du Cảnh Hâm tắm xong đang dựa trên đầu giường đắp mặt nạ, trong tay cầm quyển tạp chí tài chính, trông chẳng khác gì so với bình thường.

Khóe mắt anh liếc qua cô một cái, cô không có phản ứng gì, miệt mài tập trung xem sách.

Cầm lấy áo ngủ, anh vào phòng tắm.

Đợi cửa phòng tắm khép lại, Du Cảnh Hâm thở hắt ra, trong lòng đau âm ỉ. Mất hết cả rồi, đến chuyến du lịch trăng mật cũng mất.

Cô cứ ngỡ anh sẽ qua loa lấy lệ, cho dù tim chẳng ở chỗ cô nhưng chí ít người sẽ đi cùng cô một chuyến, đó là chuyến du lịch hai người cô mong chờ rất lâu.

Trong lúc cô thất thần, Quý Thanh Viễn tắm xong đi ra.

Du Cảnh Hâm gỡ mặt nạ xuống, đi thẳng vào phòng tắm chẳng buồn nhìn anh.

Quý Thanh Viễn nhìn bóng lưng cô chằm chằm, sau khi thẳng thắn rồi, đến việc qua loa lấy lệ cô cũng lười phải làm. Không biết người đàn ông nào có thể khiến cô nhớ nhung trong thời gian dài như vậy, kết hôn với anh rồi mà vẫn chưa quên.

Anh tắt đèn đầu giường bên mình, nhắm mắt lại.

Trong phòng tắm, tiếng vòi nước ào ào xối xuống.

Du Cảnh Hâm không ngừng dùng nước lạnh rửa mặt, nước mắt chảy hòa cùng với nước.

Điều chỉnh hô hấp xong, cô thoa kem dưỡng mắt rồi lên giường.

Quý Thanh Viễn nằm nghiêng xoay lưng lại với cô.

Du Cảnh Hâm tắt đèn, trong phòng tối mịt vươn tay chẳng đếm được năm ngón.

Cô nằm xuống, thi thoảng chậm chạp quay đầu sang nhìn xem anh có xoay người lại không.

Nhưng đều không có.

Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Thanh Viễn thức dậy theo đồng hồ sinh học thường ngày, anh vô thức đi nhìn Du Cảnh Hâm, cô chỉ đắp một góc chăn, hơn nửa người nằm bên ngoài chăn.

Anh đắp kín chăn cho cô, cô hít thở đều đều, ngủ rất say.

Cả đêm này anh không sao ngủ được.

Nhìn cô một lúc rồi anh thức dậy.

Lúc Du Cảnh Hâm dậy, bên cạnh trống rỗng từ lâu rồi.

Kỳ nghỉ kết hôn còn thêm hai tuần nữa, cô không biết nên làm cái gì.

Bởi vì chột dạ, cô thậm chí không muốn đi làm trước thời hạn, sợ người khác hỏi cô sao khi hưởng tuần trăng mật.

Quý Thanh Viễn gửi tin nhắn cho cô: [Cuối tuần anh phải đi công tác, không biết khi nào mới về, tối nay tới chỗ ba mẹ anh ăn bữa cơm.]

Du Cảnh Hâm trả lời: [Được.] Rồi nhìn cái câu ‘không biết khi nào mới về’ đó thêm lần nữa, cô quyết định đặt vé đi du lịch một mình.

—

Chạng vạng, Quý Thanh Viễn về sớm, vừa vào biệt thự thì nhìn thấy hành lý bên sô pha, đây là vali của Du Cảnh Hâm.

Cô ở trên lầu nghe thấy tiếng xe hơi bèn cầm túi xuống lầu.

Quý Thanh Viễn ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, cô trang điểm tinh tế, có điều không mặc váy mà mặc bộ đồ rộng rãi thoải mái, “Em định đi đâu chơi à?”

Anh chủ động hỏi.

Du Cảnh Hâm: “Đi du lịch, đúng lúc bên đó có hòa nhạc.” Không nói là đi đâu.

Vẻ mặt cô như chợt nhớ ra, “Ồ, đúng rồi, chuyến bay của tôi là nửa đêm, tới chỗ mẹ ăn cơm xong tôi phải ra sân bay ngay.”

Giọng điệu cô lạnh nhạt như đang thông báo với anh.

Quý Thanh Viễn gật đầu, vốn định đưa cô ra sân bay, song bị từ ‘hòa nhạc’ đó làm nghẹn muốn nói lại thôi.

Anh nhìn đồng hồ đeo tay, “Đi thôi, tới nhà mẹ anh.”

Du Cảnh Hâm đáp rồi nối gót theo sau anh.

Hôm trước vào giờ này anh còn hôn cô ở hôn lễ, nói sẽ cùng cô đi hết cuộc đời này, không để cô chịu chút buồn tủi nào, kiếp sau muốn gặp cô sớm hơn.

Người anh muốn đi hết cuộc đời không phải là cô.

Người anh muốn gặp gỡ sớm hơn cũng không phải là cô.

Ngồi lên xe, hai người ngồi hai góc ở hàng ghế sau.

Quý Thanh Viễn lấy ipad ra đăng nhập vào hòm thư.

Du Cảnh Hâm đeo tai nghe, mở bừa một bài hát nào đó.

Cho tới nhà họ Quý, hai người chẳng nói với nhau câu nào.

Đây là lần thứ hai Du Cảnh Hâm tới nhà họ Quý, trước khi kết hôn từng tới một lần. Người nhà đều có mặt đầy đủ, xe đậu đầy trong bãi đậu xe.

Sau khi xuống xe, Du Cảnh Hâm vòng qua đuôi xe, giơ tay định khoác cánh tay Quý Thanh Viễn, kết quả anh sải bước lớn đi thẳng vào biệt thự chẳng buồn ngoảnh đầu lại, cô bắt hụt, bàn tay khựng lại ở đó.

Chẳng kịp thất vọng, cô bước nhanh mấy bước.

Màn này bị em gái của Quý Thanh Viễn nhìn thấy, đúng lúc cô nàng đang ở trên lầu.

Chào hỏi xong, Du Cảnh Hâm ngồi xuống bên cạnh Quý Thanh Viễn, giữa hai người chừa ra một khoảng cách nhỏ.

“Hôm nào bọn con đi du lịch?” Mẹ Quý lột quả hạch cho Du Cảnh Hâm.

“Cám ơn mẹ.” Du Cảnh Hâm trả lời vấn đề trước đó, “Con bay chuyến hôm nay, qua đó trước để xem buổi hòa nhạc, Thanh Viễn cuối tuần bay qua, tới chừng đó bọn con tụ họp.”

Quý Thanh Viễn liếc nhìn Du Cảnh Hâm, cả nói dối cũng nói trôi chảy như vậy.

Mẹ Quý nhìn con trai, “Có chuyện quan trọng gì không thể để lại giải quyết sau? Nếu gấp quá thì con giao cho ba con xử lý.”

Quý Thanh Viễn trả lời một nẻo: “Tới lúc đó con đưa Cảnh Hâm đi chơi thêm mấy ngày.”

Em gái đi từ trên lầu xuống, “Chị dâu hôm nay chị đẹp quá.” Sau đó lại nói: “Em mượn anh em hai phút nha.” Cô nàng ngoắc ngoắc ngón tay, “Quý Thanh Viễn anh qua đây.”

Tâm trạng Quý Thanh Viễn không tốt, chẳng dung túng em gái giống như ngày thường, “Có chuyện gì em nói đi.”

“Anh qua đây!”

Quý Thanh Viễn đứng lên đi qua, bị em gái nắm cổ áo lôi lên lầu.

“Gia Gia em làm gì vậy hả.”

“Anh nói xem?”

Quý Thanh Viễn chỉnh áo sơ mi, “Kịch bản mới viết gần đây không có đạo diễn nào nhìn trúng à? Cần bao nhiêu tiền, anh đầu tư cho em.”

Em gái: “…….”

Cô ấy ra hiệu cho anh im lặng, “Đừng đánh trống lảng! Hồi nãy em nhìn thấy chị dâu muốn nắm tay anh, mà anh đi thẳng chẳng thèm nhìn. Bản chất tra nam chưa gì đã bộc lộ ngay ngày thứ ba sau khi kết hôn rồi phải không?”

Quý Thanh Viễn: “…….”

Anh không biết Du Cảnh Hâm muốn nắm tay anh, có điều biết hay không cũng như nhau, cô nắm tay anh chẳng qua là muốn diễn cho người nhà xem thôi, chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt cả.

Em gái tiếp tục lên lớp anh: “Chuyện của anh với Lãnh Văn Nghi đã là quá khứ rồi, mau giải thích đàng hoàng với chị dâu đi rồi sống yên thân với chị ấy. Đừng có vương vấn không dứt nữa, nếu không sớm muộn có ngày sẽ mất trắng cho xem. Gần đây em đang viết về một tra nam theo đuổi lại vợ cũ, kết quả bị em ‘răng rắc’ bỏ rồi, thể loại tra đó em chẳng thể nào xuống tay viết được.”

Cô nhắc nhở anh trai: “Đừng khiến cuộc sống êm đẹp rối lung tung beng lên.”

Quý Thanh Viễn: “……..”

Anh gõ gõ đầu cô nàng, “Viết kịch bản tẩu hỏa nhập ma rồi à?”

Em gái hỏi anh: “Anh với chị dâu tóm lại đã xảy ra chuyện gì?”

Quý Thanh Viễn không muốn nói nhiều, bí mật giữa anh với Du Cảnh Hâm chỉ giới hạn cho hai vợ chồng họ biết, “Con mắt nào của em nhìn thấy có chuyện hả? Lúc xuống xe là anh không chú ý, em đừng có suy đoán lung tung.”

Em gái híp mắt, căn bản không tin anh, “Em sẽ để ý nhất cử nhất động của anh từng phút từng giây đấy.”

Quý Thanh Viễn lấy Du Cảnh Hâm làm cớ, “Anh đi xuống đây, Cảnh Hâm ngồi đó một mình bị gò bó.”

Lý do này miễn cưỡng được cho qua, em gái thả anh xuống lầu.

Vì Du Cảnh Hâm phải vội ra sân bay, bọn họ bèn ăn cơm sớm.

Trên bàn ăn đề tài duy nhất có thể nói để không khiến bầu không khí tẻ nhạt đó là chuyện liên quan tới Quý Thanh Viễn, em gái kể không ít chuyện hồi nhỏ của anh, đơn giản là muốn làm bầu không khí sôi động, đồng thời mượn cớ này để Du Cảnh Hâm hiểu ông xã mình một chút.

Quý Thanh Viễn gắp miếng thịt cho em gái, “Bịt mồm em lại.”

Du Cảnh Hâm lặng lẽ ăn cơm, đôi lúc nói một hai câu.

Cô biết Quý Thanh Viễn thích ăn gì, có món cách Quý Thanh Viễn hơi xa mà anh chẳng chịu đưa đũa ra gắp, cô vì muốn diễn tình cảm vợ chồng thắm thiết bèn gắp một miếng đặt vào đĩa cho anh.

Quý Thanh Viễn: “Để tự anh làm.”

Cho tới khi ăn xong, miếng thịt đó cô gắp cho anh anh chẳng động tới.

Trong đĩa vẫn còn số đồ ăn khác chưa ăn hết, miếng thịt đó không bắt mắt lắm.

Nhưng Du Cảnh Hâm biết đó là miếng cô gắp.

Chưa tới tám giờ, bọn họ ra về.

Lúc xe lái ra khỏi sân nhà họ Quý, Du Cảnh Hâm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đối phó xong chuyện khó nhằn này rồi.

Vẻ mặt giống như được giải phóng triệt để của cô, Quý Thanh Viễn đều thấy ở trong mắt.

Khoang xe chật chội, không khí ngột ngạt. Du Cảnh Hâm muốn tìm lời để nói với anh nhưng bỗng nhớ tới anh chê đồ ăn cô gắp, thế là cảm thấy có nói gì cũng thành dư thừa.

Giữa cô với anh, từ nay về sau chẳng qua chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, vì lợi ích, đến việc nói chuyện cũng có thể giản lược đi.

Điện thoại reo lên, là ba cô.

Du Thiệu Hồng vừa về tới nhà, nghe quản gia nói hôm nay con gái có về một chuyến, lấy không ít đò.

“Cảnh Hâm, chừng nào con với Thanh Viễn về?”

Du Cảnh Hâm: “Ba, chưa kịp nói với ba, con đi chuyến bay tối nay, có buổi hòa nhạc, khó khăn lắm con mới mua được vé nên không nỡ bỏ, đợi chuyến du lịch kết thúc rồi về ạ.”

Du Thiệu Hồng chẳng nghĩ nhiều: “Cũng được.”

Ông hỏi nhiều thêm một câu: “Ở nhà họ Quý có quen không? Nếu đồ ăn đầu bếp làm không vừa miệng con, con cũng phải gắng mà ăn một chút. Đợi thời gian nữa, con trở về đưa đầu bếp nhà mình sang đó. Giờ đổi luôn thì không thích hợp lắm. Có chuyện gì con cứ nói với ba.”

Mắt Du Cảnh Hâm nóng hổi: “Vâng ạ, con không sao.”

Du Thiệu Hồng tiếp tục dặn dò con gái: “Quần áo trong nhà cứ để ở nhà đi, về có mà mặc, con mua thêm nhiều một bộ chút, đừng hà tiện, mua đắt vào. Lát nữa ba chuyển tiền cho con.”

Du Cảnh Hâm kìm nén tiếng hít thở, sợ khiến ông nghe ra điều khác thường trong giọng nói: “Không cần đâu ạ, con nhiều tiền cơ mà.”

Giờ trong lòng Du Thiệu Hồng trống rỗng, cứ sợ con gái chịu uất ức ở nhà người ta, “Biết con có tiền rồi, đây là ba cho con, cho rồi con nhất định phải dùng, đừng cất đi nữa. Con nên học Du Khuynh, cho tháng nào xài hết tháng đó, xài không đủ thì dụ tiền của anh con xài.”

Du Cảnh Hâm: “…….”

Trên mặt có chút ý cười.

“Ba, tạm thời không nói nữa, con với Thanh Viễn vừa ăn cơm từ nhà mẹ chồng con về đây ạ.”

“Được, khi nào con đi làm chúng ta nói tiếp.”

Cuộc điện thoại kết thúc, trong xe lại chìm vào sự im lặng chết chóc.

Cuối cùng cũng chịu đựng được tới nhà, lúc cửa xe đẩy ra, Du Cảnh Hâm cảm thấy lượng không khí thoáng đãng hơn nhiều.

Sắp phải chạy ra sân bay ngay, Du Cảnh Hâm đi đẩy hành lý, Quý Thanh Viễn bảo tài xế giúp đỡ, anh lấy một tấm thẻ đưa cho Du Cảnh Hâm, “Bản thân muốn mua gì thì mua.”

Du Cảnh Hâm không lấy, “Cám ơn, không cần.”

Hai người đứng đối diện nhau, cô cứ ngỡ anh sẽ ra sân bay tiễn cô.

Quý Thanh Viễn cất thẻ đi, “Thuận buồm xuôi gió.”

Du Cảnh Hâm mỉm cười, nói lần nữa: “Cám ơn.”

Cô vẫy vẫy tay, xoay người lên xe không nói thêm câu nào nữa.

Đợi cô đóng cửa xe lại, lúc nhìn Quý Thanh Viễn lần nữa thì anh đã đi vào trong nhà, chỉ chừa bóng lưng cho cô.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 116"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online