Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tiểu Thế Thân Bị Bạch Nguyệt Quang Bắt Đi Rồi - Chương 24

  1. Home
  2. Tiểu Thế Thân Bị Bạch Nguyệt Quang Bắt Đi Rồi
  3. Chương 24
  • 10
Prev
Next

Chương 24

Trên người Mộ Nam Kiều có mùi hương gỗ nhàn nhạt cùng với hương vị cây cối trên núi đan xen vào nhau, giống như một làn gió ấm áp.

Lộc Kỳ không thấp hơn Mộ Nam Kiều quá nhiều, tầm mắt cậu nhìn lướt qua vai của hắn, lén lút quan sát mới phát hiện ba mẹ của Mộ Nam Kiều và kỹ sư kia đã biến mất một cách kỳ lạ, chỉ còn tiếng nói bất đắc dĩ của Mộ Xuyên Bách vang lên ở con đường lên núi.

” Bà Mộ, em đi nhanh quá, đẩy chậm một chút….”

Lỗ tai Lộc Kỳ nóng lên, cậu rúc đầu vào trong hõm vai của Mộ Nam Kiều, giơ tay vỗ lên tấm lưng rộng lớn của hắn.

“Được rồi.” Cậu nhỏ giọng nhắc nhở: “Chú, dì còn đang chờ ở dưới…..”

” Ừm, lại ôm thêm một lát nữa.” Mộ Nam Kiều hơi nghiêng đầu, thật cẩn thận dùng trán đụng vào tóc của cậu, “Để tôi ôm rồi, cũng cho nắm tay rồi, vậy thì rốt cuộc đến khi nào tôi mới có thể làm bạn trai của em?”

Lộc Kỳ cố ý giả bộ hồ đồ: “Ừm, như bây giờ không phải cũng không khác gì sao?”

Mộ Nam Kiều buông cậu ra, nhưng không lùi lại, ánh mắt nặng nề nhìn chăm chú vào cậu, ánh mắt ấy như hóa thành thực thể, dừng lại ở lông mi của Lộc Kỳ, sau đó là mũi, cuối cùng là môi, hầu kết của hắn khẽ nhúc nhích, nói: “Không có gì khác nhau sao? Em biết rõ còn cố hỏi.”

Hắn dừng lại đúng lúc, cũng không có dời tầm mắt, giơ tay lên xoa xoa tóc của Lộc Kỳ: “Không có việc gì, tôi không ép em, chỉ cần sang năm trên đống đổ nát này nở hoa, có thể tới tiến độ tiếp theo là được.”

Lộc Kỳ:…..

Không đến mức như vậy đi.

Lộc Kỳ thở dài, nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy thật có lỗi, lúc ấy là người nào, bây giờ là người nào…..”

Mộ Nam Kiều hiểu rõ gật đầu một cái, hắn biết cậu đang nói đến tên ngu ngốc Lâm Uyên kia.

” Tên đó theo đuổi tôi sắp được hai tháng, bởi vì hắn đưa cơm cho tôi, nên tôi liền đồng ý hẹn hò với hắn.” Lộc Kỳ như một học sinh phạm sai lầm mà cúi đầu, “Nhưng anh so với hắn, à không…. Anh sao có thể so với chó được chứ.”

Mộ Nam Kiều cười ra tiếng, hắn gập ngón tay gõ nhẹ lên trán của cậu. ” Có phải hắn nói, là do chính hắn tự nấu cơm, lại đi qua nửa cái thành phố để đưa cơm cho em, rất là vất vả phải không? Nhưng em không hề nghĩ tới, cũng không phải em bắt hắn đi đưa cơm cho em.”

Hắn xoa mái tóc mềm mại của Lộc Kỳ, “Em thật sự quá tốt rồi, Lộc Kỳ, em ngoan như vậy, quá dễ dàng bị người khác bắt cóc đạo đức, cho nên em bằng lòng bắt đầu từ quan hệ bạn bè với tôi, tôi đã thật sự rất vui rồi.”

” So với việc sốt ruột trói buộc em vào trong tay tôi, thì tôi càng mong rằng sự rung động trong tim em sẽ được tích lũy dần dần, mãi cho đến khi em cảm thấy đã đủ rồi, có thể ôm tình yêu đầy ắp ấy chạy về phía tôi….” Hắn ngừng một lát giống như đang nói đùa, nhưng trong đôi mắt hồ ly kia lại chứa đầy dịu dàng cùng kiên định: ” Nếu em đã nghĩ kỹ rồi, nắm chặt lấy tay tôi, thì không thể buông ra được nữa.”

” Cho nên mới nói anh với Lâm Uyên không hề giống nhau….” Radar động vật nhỏ của Lộc Kỳ vang lên cảnh báo, cậu khẽ thì thào, “Khi cùng hắn ở bên nhau, tôi không suy xét gì nhiều cả, chỉ là hẹn hò mà thôi, nếu như không phù hợp thì chia tay, nhưng còn anh…..”

Có đôi khi cậu không thể hiểu được trong ánh mắt của Mộ Nam Kiều chứa cái gì.

Thoạt nhìn giống như một vùng biển xanh biếc sóng yên gió lặng, có thể nâng vững vàng một chiếc thuyền nhỏ, để nó có thể trôi theo những con sóng nho nhỏ, đi tới bất cứ nơi nào trên thế giới.

Nhưng bên dưới mặt biển, nơi mà ánh mặt trời không thể chiếu tới được, dòng nước ngầm lạnh lẽo ở nơi sâu thẳm vẫn luôn hoạt động, thật ra vùng biển này là khu vực sâu không thấy đáy.

Thế nên, tuy cậu có rung động, nhưng vẫn hơi ngập ngừng.

” À, tôi còn chưa xem quà sinh nhật mà em tặng tôi.” Mộ Nam Kiều cúi đầu nhìn về phía chiếc hộp nhỏ màu xanh biển kia, cười hỏi: “Đây là cái gì? Nhẫn cầu hôn hả?”

Thấy hắn dời đi đề tài, Lộc Kỳ thở phào nhẹ nhõm: “Không phải, anh mở ra nhìn đi.”

Mộ Nam Kiều mở nắp hộp ra.

Bên trong là một cặp cúc tay áo.

Cúc tay áo màu bạch kim, trên kim loại tỏa ra ánh sáng lấp lánh, một bức tranh nhỏ được khảm vào đó, Mộ Nam Kiều cẩn thận lấy một chiếc ra, soi dưới ánh mặt trời.

Một chiếc có hình bầu trời, còn một chiếc là hình biển cả, chúng được thu nhỏ lại nằm trong một chiếc cúc tròn, tuy nhỏ nhưng những chi tiết của bức tranh đều được vẽ rất hoàn mỹ, dù là ngôi sao băng mỏng manh như sợi tóc hay là những bọt sóng nhỏ như hạt gạo, có thể thấy được người làm ra nó đã đặt rất nhiều tâm huyết như thế nào.

Thấy Mộ Nam Kiều cứ nhìn không chớp mắt, Lộc Kỳ có chút ngại ngùng mà sờ mũi, “Lúc học đại học, tôi đã từng học vẽ cách thu nhỏ tranh với một đàn anh, nhưng tôi vẽ không tốt lắm…..”

Huống chi, quý bà Talia đưa quà sinh nhật quá mức chấn động, người bình thường không tài nào vượt qua được.

Nhưng muốn vẽ một bức tranh nho nhỏ lại tinh tế như thế này, thì cần tiêu phí rất nhiều tinh lực, Mộ Nam Kiều đóng hộp lại, cất đi, hắn quyết định sẽ mang nó lên cổ tay áo của bộ lễ phục lúc bọn họ kết hôn.

“Cảm ơn, tôi rất thích.” Hắn ra hiệu cho Lộc Kỳ cùng hắn xuống núi, hai người sóng vai đi trên thềm đá của ngọn núi nhỏ, Mộ Nam Kiều hỏi: “Em vẽ cái này mất bao lâu? Đồ vật nhỏ như vậy quá có hại cho mắt rồi.”

Lộc Kỳ dụi dụi mắt, “Còn tốt, cũng không mất quá nhiều thời gian.”

Đúng thật là lần thành công cuối cùng không mất quá nhiều thời gian, nhưng trước đó cậu đã thất bại rất nhiều lần, sau đó mới hoàn thành được.

Hai người từ trên núi đi xuống, nhìn thấy Mộ Xuyên Bách cùng với Talia đang đứng đợi, đôi mắt màu nâu nhạt của Talia nhìn chăm chú vào Lộc Kỳ một hồi, rồi quay đầu nói với con trai: “Дорогой,янемногоразочарованвтебе.*”

*chỗ này dịch là: Con yêu, mẹ có hơi thất vọng về con.

Mộ Nam Kiều:……

Lộc Kỳ không hiểu gì nắm lấy tay áo của Mộ Nam Kiều: “Dì nói gì vậy?”

” Em lớn lên rất đẹp, bà ấy rất thích.” Mộ Nam Kiều nói.

Talia trợn mắt lên, nhưng bà vẫn giữ lại mặt mũi cho con trai mình, dù sao đúng thật là bà rất thích cậu trai này, bà cười như không cười mà nhìn Mộ Xuyên Bách, sau đó quay qua nhìn Lộc Kỳ với vẻ mặt dịu dàng, nói: “Tiểu Lộc, chơi cả một buổi sáng, hẳn là cháu đói bụng rồi nhỉ, đi thôi, chúng ta về nhà nào, dì đã cho người chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon.”

“Meow ~” Tiểu Tam Hoa lưu lại trong xe bị tiếng động vừa nãy dọa sợ, nó có chút lo lắng mà vươn móng vuốt cào cào cái lồng, Talia thấy thế cười nói: “Ồ, vẫn còn một bé ngoan nữa này, sáng nay vừa tới một con cá ngừ vây xanh, không biết bé con này có thích hay không.”

Lộc Kỳ có chút khó xử, nói nhỏ với Mộ Nam Kiều: “À…. Đừng cho Tiểu Tam Hoa ăn đồ tốt như vậy, nó quen miệng rồi thì sẽ kén ăn.”

“Ừm.” Mộ Nam Kiều quay đầu nói lại với Talia.

Talia lại không để ý chút nào mà xua tay, “Được rồi, vậy làm cho các con ăn.”

Mộ Nam Kiều:…..

Lộc Kỳ:……

Trên đường về, Mộ Xuyên Bách nhờ vệ sĩ giúp đỡ mới lên xe được, thấy Lộc Kỳ nhìn mình nhưng không dám thể hiện quá rõ ràng, ông cười dịu dàng nói: “Để cháu chê cười rồi.”

“Không đâu ạ.” Trong đôi mắt nai con tròn vo của Lộc Kỳ tràn đầy nghiêm túc nói, “Trước đó cháu có xem qua bài phỏng vấn về chú, chú là một người rất lợi hại.”

“À…..” Mộ Xuyên Bách vô cùng hiền từ nói: “Đứa trẻ ngoan, những bài phỏng vấn đó không có câu nào là nói thật cả, sau này đừng tin chúng.”

Lộc Kỳ: “Chú thật là….. hài hước ghê.”

Talia cùng Mộ Xuyên Bách ngồi xe của Mộ Nam Kiều, Lộc Kỳ vẫn ngồi ở ghế phụ, khi đi ngang qua tòa nhà đã biến thành bãi đổ nát, có nhiều loại xe công trình lục tục chạy vào, dọn dẹp đá vụn ở bên ngoài.

Mộ Xuyên Bách lấy di động ra quay video, cười ha ha nói: “Bỏ cũ đón mới, nếu ông nội con thấy video này chắc là ông ấy sẽ vui tới nỗi đứng bật dậy luôn.”

Lộc Kỳ:…..

Cậu nhớ tới bài phỏng vấn lần trước, Mộ Xuyên Bách hai mắt đỏ hoe khi nhắc tới người cha già bại liệt…..

Được rồi, đều là biểu hiện giả dối cả.

Chỉ là, ông cụ Mộ đã từng coi thường, thậm chí dung túng cho cả nhà đứa con thứ hai ngược đãi Mộ Nam Kiều, hiện tại rơi vào kết cục bị chúng bạn xa lánh như vậy, cũng coi như là xứng đáng, Lộc Kỳ suy nghĩ, cảm thấy cũng rất là hả giận.

Ba mẹ Mộ Nam Kiều ở một khu biệt thự khác, là khu cách xa nhà cũ Mộ gia nhất, trực tiếp một bên hướng đông một bên hướng tây, có thể thấy được bọn họ ghét cái nơi đó tới cỡ nào.

Bữa cơm trưa thật sự rất phong phú, trên bàn đá đen dài bày đầy đủ các loại món ngon, hầu hết là những món do đầu bếp của khách sạn đến nấu. Món đầu tiên của Talia là một phần rau dưa thịt nguội kiểu Nga, được làm từ củ cải, cà chua, dưa leo và rau, giống rau trộn chua của vùng Đông Bắc.

Mộ Nam Kiều ngồi bên cạnh Lộc Kỳ, kề tai cậu nói nhỏ: “Đồ ăn của Nga tương đối thiên vị mặn, nhiều calo, vì giữ dáng nên mẹ của tôi đã không nấu món này lâu rồi, hôm nay bà cố tình nấu hai món cho cậu, là vì….”

Vẻ mặt của hắn khá là phức tạp.

Lộc Kỳ nhỏ giọng nói: “Nếu dì đã bưng lên rồi, thì dù dạ dày của tôi có bị thủng lỗ, tôi cũng phải ăn hết!”

“Детка*, tuy rằng dũng khí của em rất đáng được khen ngợi, nhưng đồ ăn mẹ tôi làm cũng chỉ hơi xấu thôi, chứ không phải axit…..” Mộ Nam Kiều bật cười: “Em không cần phải làm như sắp chuẩn bị gặp quân địch như vậy đâu.”

*chỗ này dịch là: Em yêu

Lộc Kỳ chớp mắt, đang muốn hỏi hắn chữ tiếng Nga kia là gì, quý bà Talia đã từ phòng bếp đi ra mang theo món ăn thứ hai lên.

Một thứ, đen, cháy, hình trụ, hơi to.

Lộc Kỳ lập tức bày ra vẻ mặt chân thành cầm dĩa của mình lên, nói với Mộ Nam Kiều: “Dì làm bánh sinh nhật socola cho anh luôn sao? Nhìn cũng rất tốt đó…….”

Mộ Nam Kiều thở dài, “Là khoai tây nướng nghìn tầng, bên trong có chân giò hun khói cùng với phô mai Tây Ban Nha.”

Lộc Kỳ:…..

May mà khoai tây nghìn tầng này cũng mềm, sau khi cắt bỏ lớp da bên ngoài đi, thì bên trong vẫn còn ổn, là một quả bom có mùi hương đường khét.

Mộ Xuyên Bách nâng ly một cách phong độ nhẹ nhàng, “Con trai, chúc con sinh nhật vui vẻ, thêm tuổi mới thêm vui vẻ.”

Mộ Nam Kiều không bị mắc bẫy: “Quà của ba đâu?”

“À, cái này….” Mộ Xuyên Bách làm như vừa mới nhớ tới, “Giao hàng bị chậm, chỉ là, bất ngờ mà, luôn sẽ đến trễ.”

Hai cha con bọn họ nhìn nhau cười, nhẹ nhàng chạm ly.

Lộc Kỳ cứ cảm giác hình như cậu nhìn thấy hai con hồ ly lớn đang vẫy đuôi, hơn nữa bất ngờ trong lời nói của Mộ Xuyên Bách, thật sự chỉ là một món hàng chuyển phát nhanh thôi sao?

Sau khi ăn cơm trưa xong, Mộ Xuyên Bách trở lại công ty, mà Talia là múa chính trong đoàn, bà còn phải biểu diễn, chiều nay phải trở về Nga.

Bà nhón chân hôn lên gò má của Lộc Kỳ, mỉm cười nhiệt tình: “Bé cưng, lần sau cùng Leonard tới Nga xem dì biểu diễn nhé, dì sẽ để lại vị trí tốt nhất cho cháu.”

Lộc Kỳ cúi người ôm bà một cái, hai mắt sáng lấp lánh: “Đó là vinh hạnh của cháu.”

Talia xoay người đi về phía Mộ Xuyên Bách.

Mộ Nam Kiều kéo Lộc Kỳ đi, chú nai con còn liên tục quay đầu lại, ” Hả? Chúng ta không đi tiễn dì sao?”

Cậu liếc nhìn, Talia đã cúi người xuống, sau đó tầm mắt cậu tối sầm lại, cậu bị Mộ Nam Kiều nửa ôm vào trong lòng che kín mắt.

Mộ Nam Kiều nửa ôm nửa đẩy Lộc Kỳ đi về phía trước, mỉm cười khẽ thì thào bên tai: ” Nghe tôi, đừng nhìn.”

Hơi thở ấm áp thổi qua vành tai, Lộc Kỳ chớp mắt, lông mi quét qua lòng bàn tay của Mộ Nam Kiều.

Cậu có chút không dám chắc, có phải vừa rồi Mộ Nam Kiều đã hôn vành tai cậu hay không, nụ hôn nhẹ giống như hoa bồ công anh vậy.

Phía sau biệt thự Mộ gia có một cái hồ nhỏ không lớn lắm, đứng ở trên tầng hai là có thể nhìn thấy được bao quát toàn cảnh của hồ nước. Hồ nước được người làm xử lý cẩn thận, nước hồ trong suốt, những đóa hoa cúc đủ màu: trắng, hồng nhạt, vàng nhạt mọc từng cụm từng cụm thành một mảng lớn, khi gió nhẹ thổi qua, mang đến một cảm giác thoải mái, nhẹ nhàng, lạnh lẽo.

Đây không phải là hồ nước công cộng ở trong tiểu khu, mà là do chính Mộ gia tự xây nên, ở cách hồ nước không xa có một hàng rào cao bằng thân người, hoa ông lão* màu tím leo lên tạo thành một bức tường hoa, vừa xinh đẹp, vừa có thể che chắn được ánh mắt muốn nhìn trộm từ bên ngoài.

(Hoa ông lão)

Mộ Nam Kiều mang theo Lộc Kỳ đi chèo thuyền trên hồ, thuyền này cũng là do nhà hắn chuẩn bị.

Lộc Kỳ ném thức ăn cho cá vào trong hồ, một con cá cẩm lý bơi chậm rãi theo thuyền, cậu không biết giống cá cẩm lý này, Mộ Nam Kiều chỉ từng con cho cậu xem.

“Con này giống Tiểu Tam Hoa nè, cũng có ba màu gọi là “Đại chính”, còn con đen đỏ đan xen này là “Phi tả”, con màu trắng này là “Cẩm lý Hồ điệp”….” Mộ Nam Kiều nhìn Lộc Kỳ, “Em thích con nào, chúng ta vớt về?”

“Không cần đâu, nhà tôi có một con mèo mà, hôm nay Tiểu Tam Hoa đã ăn đủ thịt cá rồi, không thể ăn nữa, cũng không thể lấy thêm nữa.” Lộc Kỳ chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại ước nguyện: “Cầu mong cẩm lý phù hộ cho sang năm tôi đi thi có thể thi một lần liền đậu.”

Cậu còn lặng lẽ bổ sung ở trong lòng: Mộ Nam Kiều thêm tuổi mới, thêm bình an, ở nhà anh ấy ăn nhiều thức ăn cá như vậy, cá phải báo ơn đó nha!

Trong lòng Mộ Nam Kiều lại suy nghĩ chuyện khác.

Lộc Kỳ chuẩn bị tiếp tục đi học thạc sĩ ở Học viện Mỹ thuật, vừa lúc hắn cũng có một căn nhà ở gần đó, nằm trên tầng cao nhất, Lộc Kỳ thích khung leo trèo cho mèo nhưng không thể mua được vì không gian hạn chế. Có ba phòng ngủ cho khách, sau này có thể lấy một cái phòng khách trong đó cho Tiểu Tam Hoa ở.

Từ nhà đi tới Học viện Mỹ thuật cũng rất thuận tiện, chỉ là cách công ty của hắn hơi xa một chút, nhưng vấn đề này không lớn, hắn có thể dậy sớm được.

Càng nghĩ càng cảm thấy rất hợp lý, xem ra đây là lúc nên trang hoàng căn nhà rồi, chọn phong cách mà Lộc Kỳ thích, loại gỗ phong, màu kem bơ…..

Lúc hắn hoàn hồn lại mới phát hiện ra bản thân hắn nghĩ quá nhiều rồi.

Nhưng giống như trong kế hoạch, chuyện rời khỏi phòng 502 là điều tất nhiên, sau này nếu như hắn ở cạnh Lộc Kỳ, thì hắn không thể để ánh mặt trời lưu tại một khu rừng ẩm ướt tối tăm như vậy được.

Vì thế, hắn cúi đầu muốn gửi một tin nhắn cho trợ lý, để anh ta liên hệ bác sĩ tâm lý trước đó cho hắn, chỉ là chưa kịp gửi tin đi thì hắn đã nhận được một cuộc gọi của trợ lý lại đây.

Mộ Nam Kiều nhận điện thoại chưa bao giờ tránh Lộc Kỳ, huống chi thuyền cũng chỉ lớn như vậy, dù Lộc Kỳ đã cúi đầu xuống nhìn cẩm lý, thì vẫn có thể nghe được vài ba câu.

Có vài lần cậu nghe thấy được tên tập đoàn Hằng Kim.

Cậu có chút lo lắng cái tên rác rưởi kia lại làm chuyện gì nữa, nhưng thấy sắc mặt của Mộ Nam Kiều lại không giống như xảy ra vấn đề gì.

Sau khi cúp điện thoại, Mộ Nam Kiều vẫy tay ra hiệu Lộc Kỳ ngồi gần lại đây, “Không phải em nói muốn tự chèo thuyền trở về sao? Em lại đây thử xem.”

Lộc Kỳ chần chừ ngồi vào chỗ đối diện hắn, chân hai người đều dài, cậu phải nhích qua một chút, đầu gối hai người kề sát vào nhau.

Lộc Kỳ nhận mái chèo, nhỏ giọng hỏi: “Không phải tôi cố ý nghe lén đâu, chỉ là Lâm Uyên lại tìm phiền phức cho các anh nữa hả?”

Mộ Nam Kiều cười lên, có chút ánh sáng trong đôi mắt hồ ly xinh đẹp ấy, giọng điệu của hắn nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện cười, “Là Mộ thị vẫn luôn gây rắc rối cho Hằng Kim, hắn nhịn không được nữa nên phản kích lại mà thôi.”

“Vấn đề kia nghiêm trọng lắm sao?” Lộc Kỳ khẩn trương.

“Ừ, rất nghiêm trọng.” Mộ Nam Kiều nhíu mày.

Lộc Kỳ: “Hả…..”

” Vốn dĩ tối nay tôi muốn ở bên hồ nướng thịt, xem ra chỉ có thể để lần sau rồi.” Vẻ mặt Mộ Nam Kiều đầy tiếc nuối, “Quá nghiêm trọng.”

Lộc Kỳ:……

Cậu vung cái mái chèo lên, hung dữ mà uy hiếp: “Anh mà còn nói giỡn như vậy nữa là tôi đẩy anh xuống nước, cho anh bơi trở về đấy!”

Mộ Nam Kiều bật cười, nhận lấy mái chèo, “Để bảo đảm, vẫn nên để tôi chèo thuyền cho, dù sao tôi vẫn cần phải giữ gìn đức hạnh của mình, tôi không thể làm những chuyện bậy bạ được.”

“Đồ da mặt dày….” Lộc Kỳ nhỏ giọng thì thầm một câu, không biết là ai lần trước tắm cho Tiểu Tam Hoa, mèo thì không ướt mà lại để bản thân ướt nhẹp trước.

…..

Mộ Nam Kiều đưa Lộc Kỳ về nhà, đêm đó, hắn cũng không về phòng 502.

Lộc Kỳ không biết trong giới kinh doanh ở Thân Thành đêm nay, có bao nhiêu người trong cơn sóng to gió lớn này táng gia bại sản, cậu nhận được một cuộc điện thoại của gia đình, trời chưa sáng đã lên xe trở về Vân Thành rồi.

Vân Thành cùng Thân Thành kế bên nhau, không lớn bằng cảng ven biển của Thân Thành, nhưng nhờ Thân Thành nên mấy năm nay Vân Thành cũng được phát triển theo, các loại phương tiện cơ bản được hoàn thiện từng bước, Lộc Kỳ đứng ở cổng nhà ga, thậm chí cậu còn thấy hơi có chút xa lạ với thành phố này.

Đây là thành phố mà cậu lớn lên, cũng là nơi mà bốn năm đại học cậu không trở về một lần nào.

Là Lý Nhất Mạc gọi điện thoại cho cậu, nói rằng cha cậu bị ngã gãy xương, Lộc Kỳ vội vàng trở về, chỉ mang theo hai bộ quần áo để thay, đeo ba lô bắt xe về nhà.

Nhưng đi tới dưới lầu, cậu lại chùn bước.

Trận cãi vã vào tốt nghiệp năm ấy vẫn còn văng vẳng bên tai, người cha mập mạp bị kẹp ở giữa không biết nên làm thế nào, mẹ của cậu vừa khóc vừa hỏi có phải bà làm sai cái gì hay không, gây ảnh hưởng không tốt đến cậu, nếu không một đứa nhỏ đang tốt đẹp sao lại thích con trai chứ?

Chuyện comeout tới một cách đột nhiên không kịp phòng ngừa, máy tính cũ dùng nhiều năm của cha Lộc bị hỏng nên ông mượn dùng máy tính của con trai, thấy được lịch sự web liên quan.

Hai vợ chồng nửa tin nửa ngờ, còn an ủi nhau rằng có thể là con trai mình chỉ tò mò về mặt này mà thôi, nhưng khi bọn họ hỏi thử, Lộc Kỳ im lặng một lúc rồi gật đầu.

Nhưng mẹ cậu nói, thà rằng cậu đang nói dối.

Nhưng đối với chuyện này, Lộc Kỳ sẽ không nói dối, cậu không thể nói dối suốt đời được, sau này cậu sẽ thích ai đó, cậu mong là mình có thể công khai giới thiệu người mình thích cho ba mẹ biết.

Vì thế vào mùa hè năm đó, hai vợ chồng đáng lẽ phải vui mừng kiêu ngạo lại im lặng, đặc biệt là mẹ.

Bà tự trách, cảm thấy là do bà không dạy dỗ tốt con trai, dù Lộc Kỳ đã giải thích rất nhiều lần với bà rằng tính hướng là trời sinh, nhưng bà cũng không tin.

Nhưng sau đó, bà lại chỉ hướng mũi nhọn về phía ông nội của Lộc Kỳ.

Trước kia Lộc Kỳ học tiểu học, cậu sống cùng ông nội, ông nội là hiệu trưởng của một trường nhỏ trong thôn. Sau khi bà nội qua đời, ông cũng chỉ sống như vậy cả đời, ông vẫn luôn cất giấu một chiếc đồng hồ quả quýt có chứa tấm ảnh người vợ đã mất. Ông nói cho Lộc Kỳ biết, có người chỉ cần gặp một lần trong đời là đủ rồi, dù lần gặp gỡ ấy ngắn ngủi thì cũng đã đủ để an ủi suốt quãng đời còn lại.

Bà nội là ánh sáng lướt qua đôi mắt ông, chiếu sáng suốt đời ông cho tới khi lụi tàn.

Vốn dĩ mẹ của cậu cũng rất tôn trọng ông nội, bà ngưỡng mộ lòng thủy chung của ông, còn dạy sự chung thủy này cho chồng mình. Trong nửa năm cuối đời, ông nội triền miên nằm trên giường bệnh, bà và ba Lộc đều cùng nhau chăm sóc ông, không hề oán hận một câu, thậm chí bà còn cẩn thận hơn cả ba Lộc, để ông cụ ra đi một cách thanh thản, đủ thể diện.

Nhưng không biết ngày đó làm sao, đột nhiên bà lại nhớ tới, ông nội có một người bạn tốt, cũng là một thầy giáo già, ngày phúng viếng, ông cụ này khóc rất đau lòng.

Vì thế, mọi thứ không bình thường của Lộc Kỳ đều trở nên “Có dấu vết để lại.”

Ba Lộc cũng tức giận, nhưng lại không thể trách người vợ cả tinh thần lẫn thể xác đều đang mệt mỏi, chỉ có thể hỏi Lộc Kỳ rằng có thay đổi được hay không.

Cậu giải thích nhiều như vậy, bọn họ vẫn hỏi cậu có thể thay đổi hay không.

Lộc Kỳ hỏi ngược lại bọn họ, thay đổi như thế nào?

” Giả vờ bình thường trở lại, sau đó tìm một cô gái, sinh con đẻ cái, ba mẹ thấy như vậy được không?”

Cậu thấy ánh sáng mong đợi trong mắt ba mẹ mình, vì thế trái tim của cậu hoàn toàn lạnh lẽo.

Cậu mang theo hành lý rời khỏi nhà, mẹ của cậu nói: “Lộc Kỳ, nếu ra khỏi cửa nhà này, con đừng nghĩ quay về nữa.”

Bà nói như thế, nhưng trong bốn năm đại học, mỗi tháng bà đều gửi phí sinh hoạt cho Lộc Kỳ, cậu cũng không từ chối, nhưng không hề đụng tới số tiền kia, cậu từng chút từng chút mà tích góp tiền, lúc đầu cậu sử dụng tiền mà ông nội để lại cho cậu, sau đó cậu bắt đầu kiếm tiền, mỗi khi đến sinh nhật ba mẹ, cậu cũng sẽ chuyển khoản cho bọn họ.

Giống như chỉ cần mối liên hệ mờ nhạt này còn tồn tại thì tình thân sẽ không bị cắt đứt.

Hiện tại cậu đứng trước cánh cửa này, nhưng cánh tay muốn gõ cửa lại làm cách nào cũng không giơ lên được, cậu hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra, vào wechat tìm Mộ Nam Kiều.

[ Tôi về quê xử lý một chút việc, làm phiền anh chăm sóc Tiểu Tam Hoa mấy ngày, chìa khóa phòng 501 tôi để nhờ ở phòng bảo vệ.]

Tin nhắn gửi đi, lại không nhận được hồi âm, nhưng dường như Lộc Kỳ đã mượn được sức mạnh từ cái tin nhắn này, cậu giơ tay lên gõ cửa.

“Cốc cốc.” hai tiếng.

Còn chưa kịp gõ lần nữa, cửa đã được mở ra, một người phụ nữ búi tóc xuất hiện sau cánh cửa, ngơ ngác nhìn Lộc Kỳ.

Lúc bà mang thai Lộc Kỳ thì tuổi đã lớn rồi, cho nên đứa nhỏ mới có tên “Kỳ”, đây là trời cao nghe thấy lời khẩn cầu của bà cho nên đưa bảo bối này tới cho bà.

Năm nay bà đã về hưu, nhưng bởi vì thói quen nghề nghiệp làm y tá trước kia, bà vẫn búi tóc lên, khiến bà trông có vẻ nhanh nhẹn, gọn gàng, chỉ là tóc mai của bà đã phai màu.

Môi Lộc Kỳ hơi mấp máy, hốc mắt đỏ lên, cậu nhỏ giọng gọi: “Mẹ….”

Lộc Phương Thục nhìn cậu từ trên xuống dưới một lúc lâu, cuối cùng mới run rẩy nói: “Mau vào đi, mẹ còn nghĩ sáng ngày mai con mới về, vẫn còn chưa nấu cơm, con ăn cơm chưa, có đói bụng không?”

Nghe thấy động tĩnh, Lâm Xuân Hòa cũng từ trong phòng đi ra, ông chống gậy, một chân bị bó thạch cao, vừa thấy Lộc Kỳ, người đàn ông trung niên hơi mập này lập tức khóc lên: “Con trai! Tiểu Kỳ! Mau tới đây để ba nhìn xem, bốn năm rồi, ba sắp quên mất bộ dáng của con trai ba rồi….”

Rốt cuộc Lộc Kỳ cũng không kìm được nước mắt, khiến tầm mắt nhòe đi.

Lộc Kỳ lau nước mắt, vào nhà, trước tiên là đỡ lấy Lâm Xuân Hòa, “Ba, sao chân của ba lại bị thương rồi?”

“À, không có chuyện gì to tát cả.” Lâm Xuân Hòa nắm chặt tay của con trai không buông, bĩu môi về phía Lộc Phương Thục đang trốn ở phía sau phòng bếp để cắt trái cây, “Chỉ là mẹ con cảm thấy đây là một cái bậc thang, có lẽ con sẽ thuận theo cái bậc thang này mà bước xuống!”

Ông cười vui vẻ, nắm tay Lộc Kỳ không buông, “Nếu sớm biết ngã một phát là con có thể trở về, thì ba đã ngã từ lâu rồi mới phải.”

Lộc Kỳ không biết nói gì, đành phải đỡ cha già của cậu đến ghế sô pha trước.

Cách biệt bốn năm, khiến hai cha con tạm thời không có lời nào để nói, tầm mắt của Lộc Kỳ đánh giá khắp nơi, phát hiện cách bố trí trong phòng cũng không khác mấy với lúc cậu rời đi.

Ba của cậu mở một siêu thị lớn, kinh doanh cũng rất tốt. Căn nhà có hai phòng ngủ một phòng khách này vào thời đó cũng rất đắt đỏ, cùng số tiền ấy, ở nơi khác có thể mua được ba căn nhà với diện tích lớn hơn nhiều, nhưng vì nơi này gần với trường học của Lộc Kỳ, nên cuối cùng họ vẫn chọn căn nhà này.

Bây giờ ra ngoài mở mang tầm mắt rồi, Lộc Kỳ mới nhận ra, căn nhà này thật sự rất nhỏ, nhưng cậu đã lớn lên trong căn nhà nhỏ này.

Cậu muốn nói chuyện, Lâm Xuân Hòa lại lên tiếng trước cậu, khẽ nói: “Con trai, ba xin lỗi con.”

Cho đến tận lúc này, Lộc Kỳ vẫn còn nghĩ rằng ba cậu xin lỗi vì chuyện năm đó.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 24"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online