Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 40
Chương 40 – Thiên hạ không thái bình [Mười]
Lại đến thời gian luyện công tối.
Đoan Tĩnh tự cởi sạch bách nằm trên giường, mắt không chớp chờ đợi Tuyên Ngưng.
Tuyên Ngưng đè lên người nàng, dịu dàng hôn lên má nàng, “Tẩu hỏa nhập ma của nàng khỏi hẳn chưa? Còn cần tiếp tục củng cố không?”
Đoan Tĩnh nói, “Đã trị khỏi từ lâu rồi. Nhưng bộ tâm pháp này có bệnh trị bệnh, không bệnh phòng thân, cho dù không bị tẩu hỏa nhập ma thì cũng có thể tiếp tục luyện.”
Mắt Tuyên Ngưng nhất thời lóe sáng như sao mai.
Hắn cúi thấp đầu, dùng môi cạ cạ nàng, giọng khàn khàn hỏi, “Ta dạy nàng một bộ công pháp khác nhé?”
Đoan Tĩnh cảm thấy rất hứng thú, “Công pháp gì thế?”
“Cũng tựa vậy, nhưng mà, thú vị hơn.” Hắn nói chuyện úp mở, ngón tay trượt dọc theo cánh tay nàng chậm rãi đi xuống, đến cổ tay, mười ngón đan nhau, quen đường quen nẻo tìm đến lối nhỏ, bắt đầu một cuộc hành trình hòa hợp đích thực.
Kể từ sau khi đạt tới sự hòa hợp đích thực của nhân sinh, trạng thái của Đoan Tĩnh và Tuyên Ngưng từ tương kính như tân tiến lên gắn bó keo sơn. Cho dù là không nói chuyện, thỉnh thoảng ánh mắt giao nhau, người bên cạnh cũng có thể cảm giác được vị ngọt ngào đến buồn nôn.
Tuyên Xung nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, hỏi Tuyên Tịnh, “Nhị tẩu và Nhị ca đã thành thân lâu thế rồi, sao gần đây lại khác lạ như thế?”
Tuyên Tịnh cười nói, “Đợi khi đệ thành thân rồi sẽ biết.”
Tuyên Xung nói, “Đệ thì còn sớm lắm, nghe nói gần đây mẹ đang xem xét giúp huynh. Nói thật thì, Đại ca, rốt cuộc huynh thích một tẩu tẩu thế nào hả?”
Tuyên Tịnh ngoắc ngoắc ngón tay với hắn.
Tuyên Xung hiếu kỳ sáp đầu lại gần.
Tuyên Tịnh gõ lên đầu hắn, “Người không nhiều chuyện giống đệ.”
Hôn sự của hai huynh đệ Tuyên gia khiến cho cả kinh thành chú mục. Ai cũng đều muốn biết hộ gia đình có quyền thế nhất đương triều rốt cuộc sẽ chọn nàng dâu thế nào. Tuy rằng Đoan Tĩnh đã bày ra trước mặt, nhưng, trông quan hệ chẳng thèm nhìn mặt nhau của Tuyên gia và Lễ bộ Thị lang, thật sự là hoàn toàn không có tính tham chiếu.
Không chỉ dân gian quan tâm, quan lớn quan tâm, ngay cả Hoàng đế cũng rất quan tâm.
Một hôm, Hoàng đế nhìn Tuyên Tú soi gương chải đầu, say mê nói, “Tướng mạo của hai đứa cháu của nàng đều giống nàng cả.”
Tuyên Tú, “…” Tuyên Xung thì cũng thôi đi, kế thừa được tướng mạo của Tuyên Thống, đích thực là có mấy phần giống, nhưng Tuyên Tịnh rõ ràng là giống người chị dâu mất sớm của bà. Xem ra Hoàng đế không chỉ là đầu óc có vấn đề, ngay cả mắt cũng bị lé.
“Nàng xem hai đứa cháu gái đằng ngoại của trẫm thế nào?”
“… Ai?” Tuyệt đối đừng là hai đứa con gái của công chúa Vân Chiếu, tuyệt đối đừng là hai đứa con gái của công chúa Vân Chiếu…
“Chính là Vân Chiếu…”
“Hoàng thượng, có chuyện này thần thiếp quên nói với người.” Tuyên Tú cười híp mắt ngắt lời hắn, “Hai đứa cháu của thần thiếp đã chọn được rồi, chỉ là còn chưa đưa sính lễ thôi, không tiện nói thẳng.” Đến hiện tại, người duy nhất có đầu óc bình thường trong huyết mạch của Hoàng gia mà bà từng gặp chỉ có Diên vương gia, còn lại chỉ có giống Hoàng đế và Thao Vương.
Hoàng đế nhíu mày, “Nhanh vậy sao?”
Tuyên Tú mỉm cười nói, “Mấy đứa cháu đều giống thần thiếp mà.”
Hoàng đế tỉ mỉ nhìn kỹ mấy lần, “Kỳ thật cũng không giống lắm.”
Tuyên Tú, “…”
“A Tú của trẫm là người đẹp nhất thiên hạ, không ai sánh bằng,” Hoàng đế đắc ý ôm lấy bà.
Tuyên Tú cười khan một tiếng.
Vì thế, không lâu sau, hai chiếc bánh bao thơm nức của Tuyên gia đã đính hôn mà không có bất kỳ điềm báo trước.
Mà những người luôn hiếu kỳ liệu Tuyên Tịnh có vấn đề gì lớn về sinh dục hay không cuối cùng đã được thỏa mãn — Ngự y nói, hoàn toàn không có vấn đề.
Huynh đệ đính hôn là tin tức tốt, nhưng đồng thời truyền đến còn có một tin xấu — Đối với Tuyên Ngưng của bây giờ mà nói, sang năm sau, hắn phải về Bắc Cương rồi. Tuyên Thống đã có tuổi, mấy năm nay lại cùng Uyển thị bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, là phụ nữ, tất nhiên hy vọng họ có thể đoàn tụ nhiều hơn. Tuyên Lạc đã thăng lên làm Điện tiền Đô chỉ huy sứ, Hoàng đế bị chuyện tạo phản làm cho khiếp sợ, không phút nào rời ông được, Tuyên Tịnh, Tuyên Xung thì phải chờ sau khi thành hôn mới rời đi được, tính đi tính lại, Tuyên Ngưng là thích hợp nhất.
Uyển thị là người từng trải, hiểu nhất những đau khổ khi vợ chồng son chia ly, bà thương lượng với Tuyên Thống, kêu ông đi Bắc Cương một khoảng thời gian nữa, đợi khi Đoan Tĩnh sinh con rồi, cuộc sống có nơi ký thác, rồi để Tuyên Ngưng đi sau. Tuyên Thống tuy không nỡ xa kiều thê, nhưng cũng không nhẫn tâm nhìn con trai yêu và con dâu chịu khổ, gật đầu đồng ý.
Sau khi Đoan Tĩnh biết chuyện, kỳ quái hỏi, “Bắc Cương không thể sinh con sao?”
Uyển thị sững người, nói, “Con muốn đi Bắc Cương à?”
Đoan Tĩnh nói, “Lúc Tuyên Ngưng đánh không lại, con có thể đi tập kích địch doanh, giết chết chủ soái.”
…
Suýt chút quên mất thuộc tính hung tàn của con dâu nhà mình.
Uyển thị không đi Bắc Cương, là bởi vì nơi đó quanh năm chiến hỏa, không thể nào đảm bảo được an toàn, đổi thành Đoan Tĩnh… Kẻ không cách nào bảo đảm an toàn hơn phân nửa chính là đối phương. Nghĩ như thế, hình như chỉ có trăm lợi chứ chẳng một hại thì phải?
Tuyên Ngưng trở về nghe quyết định của vợ mình, chẳng nói năng gì, chỉ ôm lấy người đứng trong viện cả nửa ngày.
Hoàng đế nhận ra gần đây tâm tình của Tuyên Ngưng rất khá, hai ngày trước mặt mũi chẳng có cảm xúc gì sầu não u uất, hai ngày này thì mặt mũi không cảm xúc mà hớn hở tươi rói, sau khi bãi triều, đặc biệt giữ người lại, hỏi hắn có phải là có chuyện vui gì không?
Tuyên Ngưng trước nay chẳng kiên nhẫn nói chuyện với Hoàng đế, qua loa lấy lệ, “Ngày tết sắp tới, vì vậy nên vui.”
Hoàng đế đột nhiên thông suốt, “Chi bằng các người đến Hoàng cung đón năm mới, không phải cung yến chiêu đãi quần thần, mà là gia yến thông tục bình thường. Các ngươi đều là người nhà của A Tú mà.”
Sau đó thì bị nước bọt của Ngự sử phun đến chết hay sao? Tuyên gia nói muốn làm quyền thần, nhưng bình thường hành sự vẫn rất quy củ nề nếp.
Tuyên Ngưng cũng không biện luận trước mặt hắn ta, trở về nói với mẹ mình.
Sau đó ngay ngày hôm sau, Uyển thị vào cung một chuyến.
Sau đó thì, không có sau đó nữa.
Chỉ là trong cung có tin đồn truyền ra: Đế hậu cãi nhau, Hoàng đế đứng trước cửa tẩm cung nửa canh giờ mới vào nhà.
…
Sau khi chúng thần biết chuyện, giữ kín như bưng, không hẹn mà tự an ủi mình: Hoàng đế vẫn là cửu ngũ chí tôn, đứng đầu thiên hạ, đương nhiên không thể bị phạt đứng được, hơn phân nửa là đứng ngoài cửa suy ngẫm về nhân sinh thôi. Ừm ừm, chính là như thế.
May mà Hoàng hậu ra trận mà Tuyên gia mới có thể yên ổn ở nhà ăn một bữa cơm tất niên, nhưng cuối cùng cũng chẳng thể yên ổn nổi.
Bách Lý Vương Tướng đưa Lợi Đa Binh tìm đến cửa hẹn giao chiến.
Đêm giao thừa tìm đến cửa đánh lộn, thật là mất mặt quá. Uyển thị tức đến phát run, “Đêm giao thừa cả nhà đoàn tụ vui vẻ tìm đến cửa, là quy củ của Thương Lan đó sao?”
Bách Lý Vương Tướng cũng rất xấu hổ, đẩy đẩy đồ đệ.
Lợi Đa Binh khóc như đưa đám, nói, “Bọn ta cũng tính là qua tết rồi mới đến, nhưng lúc ta đi nhà xí, làm rớt tiền xuống hố rồi… Ở kinh thành này các người là những người duy nhất mà bọn ta quen biết.”
…
Đêm giao thừa, đừng có nói mấy chuyện xúi quẩy này chứ!
Bất kể nói thế nào, ban đầu Bách Lý Vương Tướng đã từng cứu bọn họ, Tuyên gia tức thì tức, nhưng vẫn khách khách khí khí nghênh đón người vào nhà, cùng nhau ăn cơm.
Cơm ăn nửa chừng, lại có người đến cửa.
Nhưng mà, lần trước thì khiếp sợ, lần này thì mừng rỡ.
Người đến chính là Hành Sơn Đạo Nhân.
Đạo nhân vừa vào cửa đã chắp tay gọi thông gia, thái độ thân thiết, Tuyên gia đáp lại rất nhiệt tình. Cái gọi là hoạn nạn thấy chân tình, lâu ngày mới biết lòng người, trong lòng bọn họ, Hành Sơn Đạo Nhân mới chính là thông gia thật sự.
Chuyện trò rôm rả.
Đến ngày thứ hai, Tuyên Ngưng và Đoan Tĩnh ôm nhau nằm ì trên giường, Đạo Nhân đột nhiên xông vào hô cứu mạng.
Tuyên Ngưng che trước mặt Đoan Tĩnh, không vui trong lòng, nhưng vẫn nén giận hỏi chuyện gì.
Đạo Nhân nói, “Bách Lý Vương Tướng tìm ta tỷ võ.”
Tuyên Ngưng suy nghĩ rồi nói, “Sư Ông cố lên.”
Đạo Nhân suýt chút tức giận đến phát khóc.
Tuy ông là Sư Ông của Đoan Tĩnh, nhưng cái chuyện đánh bại thứ tư thiên hạ thì mơ cũng không có.
Đạo Nhân ở lỳ trong phòng không chịu đi, Bách Lý Vương Tướng lại chắn ở ngoài không chịu lùi, cuối cùng vẫn là Đoan Tĩnh và Tuyên Ngưng ra trận. Đoan Tĩnh bị Bách Lý Vương Tướng bám tới phát phiền, nói nhất định phải Tuyên Ngưng đồng ý mới ra tay. Tuyên Ngưng trả lời chỉ một chữ, “Không.”
Thế là, Bách Lý Vương Tướng lại bám lấy Tuyên Ngưng, sáng bám chiều bám tối bám… Sau đó, trở thành sư phụ ký danh của Tuyên Ngưng.
Sư phụ mới nhậm chức lộ ra nụ cười như ý, “mệnh lệnh” đồ đệ và vợ của đồ đệ lập tức tỷ võ với mình.
Đồ đệ mới nhậm chức lộ ra nụ cười như ý, “uyển chuyển từ chối”, “Xin lỗi, bối phận không thích hợp, không thể dĩ hạ phạm thượng.”
Sư phụ mới nhậm chức, “???”
Lão ta lại tìm Hành Sơn Đạo Nhân.
Hành Sơn Đạo Nhân uyển chuyển từ chối, “Xin lỗi, bối phận không thích hợp, không thể ỷ lớn hiếp nhỏ.”
Sư phụ mới nhậm chức, “???”
Bách Lý Vương Tướng đột nhiên bị xoay mòng mòng sờ cằm suy tư, “Giữa sư phụ và đồ đệ không phải còn thiếu cái gì sao?” Thiếu một người ngang vai vế.
Trải qua hỏi thăm nhiều nơi, lão ta cuối cùng cũng biết được sự tồn tại của ông cha cặn bã. Thế là. Vào một đêm trời khuya gió lớn —
Ông cha cặn bã bị đánh đến mặt mũi biến dạng, treo thưởng số tiền lớn để bắt ác đồ.
Vốn là duy trì hài hòa của triều đại ta, hoàn toàn với tấm lòng chân thành, Tuyên Ngưng tiết lộ chi tiết. Cũng vốn là với tấm lòng chân thành ân cứu mạng thì dũng tuyền tương báo, sư phụ ký danh cũng không thể quá mất mặt, hắn nhắc nhở Bách Lý Vương Tướng một phen, còn tặng một phần lộ phí thật hậu.
Ngay hôm đó. Bách Lý Vương Tướng đưa Lợi Đa Binh bỏ trốn mất dạng.
Sự tình giải quyết viên mãn, Tuyên Ngưng và Đoan Tĩnh cuối cùng cũng có thể an tâm đến Bắc Cương.
Sau khi Đạo Nhân biết bọn họ sắp đi Bắc Cương, nhất định muốn đi theo ngắm phong cảnh. Trước lúc xuất hành, Tuyên Ngưng đưa Đoan Tĩnh vào hoàng cung diện kiến Hoàng đế. Hoàng đế đột nhiên bật khóc, “Hai vị ái khanh đi rồi, trẫm như mất đi tay trái tay phải vậy.”
…
Chúng tôi muốn làm người, không muốn làm tay.
Hoàng đế khóc một hồi rồi nói, “Nếu như lại có người muốn tạo phản, vẫn mong hai vị ái khanh chóng về hộ giá.”
“Thần tuân chỉ.” Tuyên Ngưng nói rất lớn tiếng, để dời ánh mắt chú mục vào Đoan Tĩnh của Hoàng đế trở về.
Hoàng đế thở dài, “Kỳ thật, Đoan Tĩnh có thể lưu lại.” Ngẫm nghĩ, cảm giác vô cùng khả thi. Hắn đã nhìn thấy thân thủ của Đoan Tĩnh, cảm giác cực kỳ đáng tin cậy, nếu như lưu lại, bản thân cũng an tâm không ít.
Đoan Tĩnh nói, “Không được, chúng thần còn phải sinh con.”
Hoàng đế lập tức bị thuyết phục, “Sinh con rất quan trọng. Ta và Hoàng hậu tối nào…”
Hai người bắt đầu thảo luận vấn đề sinh con nuôi con, tương đối có tư thế hận vì gặp nhau trễ, bị Tuyên Ngưng nhắc nhở mấy lần vấn đề thời gian mới lưu luyến bịn rịn chia tay.
Ra khỏi cửa cung, khi hai người ở riêng với nhau, Đoan Tĩnh nhỏ tiếng nói, “Chúng ta đừng có sinh con cùng lúc với Hoàng đế.” Suy nghĩ một chút, “Nếu nhất định phải sinh con, thì chắc chắn phải sinh giống nhau. Họ sinh con trai chúng ta cũng phải sinh con trai.” Tuyệt đối không thể sinh con gái làm con dâu hoàng gia được.
Tuyên Ngưng cười nói, “Cái này thì không nói chắc được.”
Đoan Tĩnh nói, “Nhưng có thể làm mà.”
“Làm thế nào?”
“Không làm.”
“Không làm là làm thế nào?”
Đoan Tĩnh nói, “Chính là không làm gì cả đó. Thế thì sẽ không thể sinh con rồi.”
Tuyên Ngưng trầm mặc một hồi rồi nói, “Sinh một tiểu thái tử phi không được à?”
“Hoàng đế đần quá.”
“…”
“Nhưng có cô cô vun bón.”
“Nhưng cô cô rất khổ. Con gái của ta tốt nhất là giống như ta.”
“…” Cũng trở thành cao thủ có thứ hạng trong thiên hạ à? Nghĩ đến sau này có thể ngay cả con gái cũng đánh không lại, cả người Tuyên Ngưng đều không thoải mái.
Đoan Tĩnh nói, “Tìm một tướng công vừa tài giỏi vừa thương con bé.”
Tuyên Ngưng ý vị thâm trường nhướng mày, “Tài giỏi ở đâu?”
Đoan Tĩnh chớp chớp mắt, “Chỗ nào cũng giỏi hết!”
Hai người im lặng một hồi, rồi nhìn nhau cười.
— HOÀN —