Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 39
Chương 39 – Thiên hạ không thái bình [Chín]
Nhưng ông cha cặn bã không nỡ từ quan, chuyện của ông ta cũng không bẽ bàng bằng chuyện của Quang Lục Tự thiếu khanh, nói đến cùng, ông ta là cha của Đoan Tĩnh, nhạc phụ của Tuyên Ngưng, dựa vào tầng quan hệ này, trên thể diện thì hai nhà vẫn là có chút qua lại.
Vì vậy, trước khi Tuyên Tú vào cung, ông ta để phu nhân với thân phận là thông gia, ưỡn mặt đưa châu báu đồ trang sức đến thêm vào của hồi môn.
Tuyên gia trên trên dưới dưới đều biết chuyện ông ta để Đoan Tĩnh đi gả thay, vô cùng khinh thường cả một nhà gió chiều nào theo chiều nấy này.
Uyển thị nắm lấy tay Đoan Tĩnh, hỏi, “Con muốn thế nào?”
Đoan Tĩnh đang ăn điểm tâm, nghe thế thoáng ngẩn người, “Cái gì thế nào ạ?”
Uuyển thị vỗ vỗ tay nàng, “Nếu muốn tế thủy trường lưu thì hãy nhận lễ vật của bà ta, sau này lúc qua lại thì mặc sức nhìn cái mặt mũi a dua nịnh bợ của bà ta. Dù sao cũng có Tuyên Ngưng và chúng ta ở đây, tuyệt đối không để con bị cái nhà đó ức hiếp. Nếu muốn đao sắc chặt đay rối thì trực tiếp trả lễ vật về, vạch rõ ranh giới. Ở cái nơi nhìn người mà đối đãi này, có chuyện gì bực tức thì để bà ta chịu.”
Đoan Tĩnh hoàn toàn không nghĩ phức tạp thế này, “Gì cũng được ạ?”
Uyển thị thấy nàng hoàn toàn không để bụng, cười cười nói, “Vậy thì nhận lễ vật của ông ta, nhưng mặc kệ mặt mũi ông ta.”
Lễ tặng Tuyên gia đều nhận cả, nhưng thiếp mời của Tuyên gia thì không có phần bọn họ, chiếm lợi cũng chiếm khá là triệt để. Ông cha cặn bã và mẹ kế thử vài bận cũng là kết quả này, cuối cùng thì trở mặt, cắt đứt qua lại với bọn họ, chỉ là thầm đâm chọt nói xấu sau lưng.
Những lời nói xấu này nhanh chóng truyền vào tai đám người Uyển thị. Ngày cưới của Tuyên Tú đến gần, các nàng bận không ngơi tay, chỉ đành ghi sổ món nợ này lại.
Ngày xuất giá, Tuyên Thống và Tuyên Lạc cũng như mười mấy năm trước, vừa sáng sớm đã canh giữ trước cửa.
Lúc Tuyên Tú nhìn các ông, kềm không được mà vành mắt nóng hổi.
Hai vị huynh trưởng đều không phải người nói nhiều, nhưng lòng yêu thương thì hơn hết tất thảy mọi thứ trên thế gian. Ban đầu khi chồng trước nạp thiếp, bà còn chưa nói hòa ly thì ca ca đã viết thư bảo trong nhà tất thảy đều khỏe mạnh bình yên, nguyện vì bà mà che mưa chắn gió. Sau khi hòa ly, lại vì tranh đoạt Tuyên Lăng, Tuyên Chuẩn mà phí hết tâm sức. Bởi vì như thế, bà mới cam tâm tình nguyện vì họ, vì Tuyên gia mà dốc lòng trả giá.
Tuyên Thống nhìn dáng vẻ em gái mũ phượng choàng khăn dài, trong lòng cũng chua xót không thôi, “Vi huynh vẫn là câu đó, bất luận lúc nào nơi đâu, nơi đây đều là nhà của muội, không cần phải khiến mình tủi thân.”
Tuyên Tú gật đầu thật mạnh.
Bà gả cho Hoàng đế, không vì những thứ khác, chỉ vì Tuyên gia.
Hoàng đế vô dụng rõ như ban ngày, vì tránh giẫm lên vết xe đổ, bà nhất định phải đứng trên vị trí cao nhất, che chở gia tộc, cho dù là cả đời bị cầm tù cũng không oán không hối.
“Sau này trong nhà làm phiền hai vị ca ca lo liệu.”
Dứt lời, ngẩng đầu ưỡn ngực, tiến bước đến vận mệnh chưa biết.
Chuyện đầu tiên khi Tuyên Tú làm Hoàng hậu chính là can gián Hoàng đế đừng sắc phong hai cô con gái của mình làm công chúa. Hoàng đế vốn đã yêu ai yêu cả đường đi, thấy bà không vui, cũng đành lùi một bước, phong hai người làm quận chúa. Dù sao Tuyên gia cả nhà hiển quý, thêm hai vị quận chúa cũng không gây chú ý.
Khiến cho Hoàng đế luôn kiên định và mạnh miệng đổi lời, quả thật còn kinh hãi hơn cả việc xác chết của Thao Vương sống dậy. Nhưng sau khi kinh hãi qua đi, là vui mừng sâu sắc.
Cuối cùng đã có người tạo ra kỳ tích.
Xem ra Hoàng hậu tuổi tác lớn một chút cũng tốt, quản được Hoàng đế.
Trong nhất thời, danh tiếng của Hoàng hậu lên như điều gặp gió.
Danh tiếng của Hoàng hậu càng ngày càng tốt, có người lại ngồi không yên. Mẹ kế của Đoan Tĩnh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy một mối hôn sự tốt như thế không để cho con gái mình thơm lây được thật là lẽ trời khó dung. Dẫu rằng Tuyên Ngưng đã đâm lao thì phải theo lao cưới Đoan Tĩnh, nhưng Tuyên gia vẫn còn Tuyên Tịnh và Tuyên Xung, một người là Thế tử Định Quốc Công, một người là nhất đẳng An Xương Bá, đều là danh môn rể quý cực tốt, những nhà khác khổ não vì không có đường, nhà bà có lợi thế sao lại không thử một phen?
Bà ta và ông cha cặn bã thương lượng nửa ngày, quyết định chủ động xuất kích.
Ngày hôm đó, trời trong nắng ấm, vạn dặm không mây.
Đoan Tĩnh đưa Tuyên Lăng, Tuyên Chuẩn qua nhà Diên vương phi thăm hỏi, ngồi chơi một hồi, mẹ kế đưa Đoan Nhã nhập cuộc. Da dẻ của Đoan Nhã vô cùng mịn màng, không giống Đoan Tĩnh dãi nắng dầm mưa, cộng thêm hai người ngũ quan giống nhau, khí chất bất đồng, với ánh mắt của nữ quyến tại đó, về dung mạo thì Đoan Nhã hơn một chút.
Đoan Nhã tất nhiên cảm nhận được loại tranh đua vô hình này, trong bụng âm thầm đắc ý, nhưng nàng ta nhớ kỹ lời nhắc nhở của mẫu thân, đợi khi Đoan Tĩnh đi thay y phục, liền bước nhỏ theo phía sau.
Đợi Đoan Tĩnh quay về, liền thấy nàng ta chắn ở phía sau tòa giả sơn.
“Tỷ tỷ.” Đoan Nhã thân thiết cất tiếng.
Đoan Tĩnh nói, “Tướng công nhà ta không nạp thiếp.”
“…” Đoan Tĩnh cười khan nói, “Thế ư? Tỷ phu thương yêu tỷ tỷ như thế, tỷ tỷ thật may mắn. Nếu tính toán tỉ mỉ, phần may mắn này người chiếm công đầu là muội muội đấy nhỉ.” Nếu không phải mình nhường mối nhân duyên này cho chị ta, làm gì chị ta được nở mặt nở mày như ngày hôm nay.
Đoan Tĩnh mỉm cười nói, “Cô nói đúng lắm. Tướng công ta gạt đi vận rủi, có được vận may.”
Sắc mặt Đoan Nhã thay đổi, “Tỷ tỷ nói đùa. Nghe nói tỷ tỷ đi cùng tỷ phủ lưu đày đến Lĩnh Tây, muội muội bất an trong lòng. Nếu sớm biết Tuyên gia sẽ bị tịch biên lưu đày, lúc đó dầu nói thế nào thì muội cũng không đồng ý với mẫu thân nhường mối hôn sự này cho tỷ. Lúc đó bọn muội đều nghĩ là giúp tỷ, không ngờ trời xui đất khiến lại hại tỷ. Cũng may, kết quả là tốt.”
Đoan Tĩnh nói, “Tuyên gia vẫn luôn rất cảm tạ quyết định của cô và mẹ cô.”
…
Đoan Nhã gần như không duy trì được nụ cười trên mặt, cúi đầu nói, “Những ngày đó, muội luôn lo lắng cho an nguy của tỷ phu và tỷ tỷ, mẫu thân muội cũng không tiện mai mối cho muội.”
Đoan Tĩnh nói, “Kêu mẹ cô đẻ thêm một đứa em gái, chuyện hôn sự của cô sẽ không cần phải lo âu nữa.”
Đoan Nhã cuối cùng nhịn không được mà trở mặt, “Tỷ tỷ đã làm Hầu phu nhân chẳng lẽ không nên cám ơn muội muội đã thành toàn sao? Tỷ nên biết ban đầu người tỷ phu nhìn trúng là muội đấy!”
Đoan Tĩnh nói, “Ừm, chàng ta mắt mù mà, là ta khiến cho chàng sáng mắt lại.”
Giữa lúc hai người nói chuyện, có tiếng cười nói đến gần nơi này.
Đoan Tĩnh xoay người toan bước, nghe Đoan Nhã đột nhiên nói, “Tỷ tỷ, kỳ thật tỷ phu năm đó…” Đoạn sau nhỏ không thể nghe lọt.
Chuyện liên quan Tuyên, Ngưng Đoan Tĩnh nhịn không được mà dừng bước.
Đoan Nhã đột nhiên xông đến, bắt lấy tay nàng, đặt lên trên cổ áo mình, “Nghe nói An Xương Bá gần đây muốn nghị hôn, vẫn mong tỷ tỷ thành toàn. Nếu không thì, muội sẽ ở nơi này hô to rằng tỷ đánh muội. Muội đoán bọn họ…”
Không đợi dứt lời, Đoan Tĩnh đã trở tay ném nàng ta lên cái cây cạnh tòa giả sơn, sau đó như không có chuyện gì nhìn về phía mọi người đang đi tới.
Đi đầu là Tuyên Lăng, Tuyên Chuẩn.
Tuyên Chuẩn nói, “Tẩu tẩu một đi không trở về, bọn muội đang muốn đi tìm tẩu đó.”
Lời vừa dứt, liền nghe tiếng kêu thét vọng đến từ bên cạnh tòa giả sơn.
Sau đó, ông cha cặn bã, mẹ kế và em gái ngu ngốc luôn rất yên tĩnh, rất yên tĩnh, rất yên tĩnh…
Chuyện này nhanh chóng truyền đến tai Tuyên Ngưng.
Đêm đó, Tuyên Ngưng ôm lấy Đoan Tĩnh nói xa nói gần, “Nghe nói Đoan Nhã bị nàng đánh?” Bên ngoài đồn rằng Đoan Nhã ngưỡng mộ Tuyên Xung, theo hắn thấy thì, hơn phân nửa là Đoan Tĩnh nổi máu ghen tuông. Bụng dạ hắn vui sướng đến không cách nào nói ra được.
Đoan Tĩnh nói, “Không phải.”
“… Cô ta ngưỡng một Tuyên Xung, nàng đánh cô ta làm gì?” Sắc mặt hắn nặng nề. Sau Tuyên Tịnh là Tuyên Xung… chẳng lẽ không thể vì hắn sao?
Đoan Tĩnh nói, “Không, là bởi vì cô ta túm lấy tay ta, sờ ngực ta.”
Tuyên Ngưng, “…”
Hồi lâu sau, mới nghe hắn buồn bực nói, “Đánh hay lắm.”
Hết chương 39