Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 38
Chương 38 – Thiên hạ không thái bình [Tám]
Liên quan đến chuyện bị chó ăn, thái độ của nam nữ già trẻ trong Tuyên gia đều nhất trí hơn bao giờ hết, kiên định không thể để cho cẩu Hoàng đế thực hiện được. Lúc bị lưu đày, cả nhà Tuyên gia chưa từng mắng chửi một câu, bây giờ thì thầm mắng chửi trong lòng ngàn lần vạn phen.
Bị chó ăn rồi, bị chó ăn rồi, bị chó ăn rồi…
Tuyên Tú thấy mọi người đều căm hận bừng bừng, im lặng ngồi một bên, khi đêm xuống, bà mới gọi Uyển thị và Liễu thị, cùng nhau vào phòng Tuyên Lão phu nhân.
Bốn người nói chuyện suốt đêm, đến ngày hôm sau, đều vành mắt sưng đỏ.
Hoàng đế cũng ngồi chồm hổm cả một đêm bên ngoài cửa, thức suốt đêm đến hai mắt đỏ au, đứng cách Tuyên Tú ba bước, nhìn nhau không nói gì.
Liễu thị vốn muốn lên tiếng thì bị Uyển thị kéo lấy tay áo, thở dài, xoay người bước đi.
Hoàng thượng tiến hai bước lên trước, thử thăm dò nắm lấy tay Tuyên Tú, thấy bà không cự tuyệt, mây đen cả đêm cuối cùng cũng thấy ánh mặt trời, “Mẫu thân nàng có phải là đã đồng ý không?”
Tuyên Tú nói, “Ngài thật sự sẽ nghênh cưới ta làm Hoàng hậu?”
“Ta xin thề!”
“Không có hậu cung?”
“Nàng chính là hậu cung, hậu cung duy nhất.”
“Ta lớn hơn ngài sáu tuổi.”
“Ta không chê nàng già.”
Sắc mặt Tuyên Tú thoáng lạnh.
Hoàng đế lập tức ý thức được mình đã nói sai, giải thích rằng, “Đợi khi nàng già rồi, không thể đi nữa, mấy chuyện làm cơm làm quần áo chỉ mỗi trẫm có thể làm.” Thở dài một tiếng, chợt cảm thấy trách nhiệm của mình thật lớn lao, “Trẫm sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”
Tuyên Tú, “…” Hóa ra họ là Hoàng đế Hoàng hậu thế này à.
Hoàng đế ngẫm nghĩ, “Sau khi chúng ta hồi cung có thể tìm thêm mấy người hầu hạ, chỉ có một người thì dễ chạy mất quá.” Hai năm nay, hắn nhờ người nhà Tuyên gia hỏi thăm về Lữ công công, nhưng mãi vẫn không tin tức.
Tuyên Ngưng nhớ nhà vô cùng, cho nên trở về sớm một bước, nghênh đón loan giá cùa Hoàng đế hai ngày sau mới đến nơi. Trong hai ngày này, dưới sự thuyết phục của Tuyên Tú, chúng nhân Tuyên gia tuy không hoàn toàn tán thành việc bà gả vào hoàng cung, nhưng cũng không có phản đối ra mặt.
Đến cùng loan giá còn có tri phủ Hợp Ung.
“Thần Thủy Phụ Ổn tri phủ Hợp Ung tham kiến Ngô hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Ông ta nằm rạp trên đất lễ bái.
Hoàng đế cật lực mời Tuyên Tú lên ngồi chung với mình nhưng không có kết quả, đang muộn phiền, nghe thế không nhịn được mà nói, “Ngươi là tri phủ Hợp Ung đã bắt trẫm nhốt vào đại lao đó à.”
Tuyên gia nhớ đến chuyện này, nhất thời cảm thấy tri phủ Hợp Ung đúng là anh hùng bản sắc thật!
Tri phủ Hợp Ung sợ đến run bắn cả người, “Thần không dám, thần kinh hoảng, thần có tội, xin Hoàng thượng trách phạt!”
Hoàng đế nhìn Tuyên Tú, nhỏ tiếng nói, “Năm đó kẻ bắt trẫm nhốt vào lao chính là ông ta, nàng nói phải xử phạt thế nào?”
Người nhà Tuyên gia sắc mặt chợt biến.
Quan tri phủ Hợp Ung lớn nhỏ gì cũng là quan ngũ phẩm, đừng nói Tuyên Tú còn chưa gả cho Hoàng đế, cho dù là gả rồi, thì cũng không có cái đạo lý hậu cung can thiệp vào tiền triều.
Tuyên Tú không nói một lời, chỉ dùng khóe mắt lạnh lẽo liếc Hoàng đế.
Hoàng đế rụt rụt đầu, nói với tri phủ Hợp Ung, “Ừm, đợi trẫm hồi kinh xử trí sau.”
Tri phủ Hợp Ung nói, “Thần vẫn còn chuyện khởi bẩm.”
“Nói.”
“Hai năm trước thần bắt được một tên phản đảng, khổ nỗi không biết Thánh giá nơi đâu, không thể kịp thời bẩm báo, nên mới giam giữ đến tận bây giờ.”
Hoàng đế không chút hứng thú với loại chuyện vật vãnh này, phất phất tay giao cho Tuyên Ngưng, tri phủ đưa người lên, còn chưa tiến gần thì đã nghe một âm thanh the thé quen thuộc, ” Hoàng thượng, Hoàng thượng, là tiểu nhân này, là tiểu nhân Lữ Trường Niên này. Hoàng thượng cứu tiểu nhân!”
Hoàng đế sững người, ngẩng đầu lên nhìn, bị trói gô lại đó không phải Lữ công công còn là ai.
Tuyên Ngưng chắn trước mặt Hoàng đế, nói với tri phủ Hợp Ung, “Ông ta là Lữ công công, thái giám bên mình của Hoàng thượng, sao lại trở thành phản đảng?”
Lữ công công lại bắt đầu hô to oan uổng.
Tri phủ nói, “Hai năm trước, thôn huyện Nam Lan báo lên rằng trong huyện phát sinh vụ án nhiều người đánh nhau vong mạng, lúc thần đưa người đến thì thấy Lữ công công thần sắc sợ hãi khác thường, bèn giải ông ta về phủ nha tra hỏi, mới biết ông ta bán đứng Hoàng thượng, tiết lộ tung tích của người cho sát thủ biết. Cũng may là Ngô hoàng là chân mệnh thiên tử có trời phù hộ, không để cho tên tiểu nhân bán đứng chủ này được như ý.”
Lữ công công nói, “Tiểu nhân là vì để cho đám sát thủ kia tự chui đầu vào lưới, mới đưa đến Tuyên gia đó Hoàng thượng à. Tiểu nhân luôn ở khách điếm chờ tin tức của Hoàng thượng, hãy niệm tình một lòng trung thành của tiểu nhân đối với Hoàng thượng, tha cho tiểu nhân đi.”
Hoàng đế bực bội nói, “Nhất loạt đưa về kinh thành xử lý.”
Ban đầu khi Hoàng đế chạy trốn khỏi kinh thành, dọc đường trốn trốn né né, sợ rằng bị Thao Vương tìm thấy, nay thắng lợi trở về, một đường oai nghiêm hùng dũng, bách quan tranh nhau triệu kiến, hai tháng sau mới đặt chân được đến kinh thành.
Diên vương gia dẫn bách quan ra thành nghênh đón.
Không tim không phổi như Hoàng đế, nhìn thấy thần tử quỳ bái đầy đất trước tường thành, nhớ đến cảnh cảnh chật vật lúc chạy trốn, cũng không khỏi thở dài.
“Trẫm tin lầm gian thần, khiến cho giang sơn lâm nguy, thật thẹn với tổ tông.”
Chúng thần hiếm hoi lắm mới nghe được Hoàng đế nói tiếng người, đều có chút không thể thích ứng, nhưng miệng vẫn hô vạn tuế, nói ra một tràng những lời biện giải ngay cả chính bản thân mình cũng không thể tin nổi.
Hoàng đế thì lại rất tin tưởng, cảm thấy phen tai họa này chủ yếu là Thao Vương quá xấu, mình thì quá lương thiện, không kềm được lại thở dài.
Chuyện đầu tiên sau khi Hoàng đế trở về, chính là phong thưởng công thần.
Tuyên Thống đã là Định Quốc Công, liền ban thưởng vàng bạc và nhà cửa, Tuyên Lạc là nhất đẳng Vĩnh Long Hầu, Tuyên Ngưng là tam đẳng Hoài Nam Hầu, Tuyên Xung là nhất đẳng An Xương Bá, Tuyên Tịnh tuy quân công không hiển hách, nhưng được Tuyên Thống thỉnh phong làm Thế tử.
Những chuyện này coi như bỏ qua, chúng thần đều biết, không có Tuyên gia bỏ qua hiềm khích lúc trước, ngôi vị của Hoàng đế chẳng thể lấy lại được, nhưng mà… lấy một người phụ nữ của Tuyên gia đã sinh hai đứa con gái làm Hậu thì lại quá mức.
Một đám đại thần dâng sớ thuyết phục Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban.
Hoàng đế nhốt hết đám đại thần trong thư phòng, đe dọa rất nghiêm túc, “Hoặc là cưới A Tú, hoặc là cưới một trong số các ngươi. Các ngươi coi liệu mà làm đi.”
…
Chúng đại thần về nhà vừa khóc vừa yêu cầu vợ mình ngày mai trước khi lên triều lấy thêm mấy cái váy cho mình mặc.
Ngày hôm sau, chúng đại thần đã hấp thụ giáo huấn, không nói về chuyện Hoàng hậu nữa, mà bắt đầu nói về hậu cung.
Hoàng đế liền ở trước mặt văn võ bá quan nói rất dứt khoát, “Hoặc là không nạp, hoặc là nạp các ngươi. Các ngươi coi liệu mà làm đi.”
…
Không ngờ một Hoàng đế đã kinh qua một loạt khảo nghiệm vẫn là Hoàng đế không đáng tin cậy kia, chẳng thay đổi một chút nào cả!
Chúng đại thần khóc lóc bãi triều.
Thao Vương ở đâu!
Cầu trở về.
Thời kỳ Thao Vương phản loạn, đại đa số đại thần đều tạm thời chịu khuất phục, lúc này nói chuyện cũng chẳng cứng rắn mấy, một bộ phận quan viên địa phương được thăng chức chưa mấy quen thuộc Hoàng đế, cũng không dám tùy tiện lên tiếng, cho nên cuối cùng chuyện này vẫn là xác định như vậy.
Người khó xử nhất trong chuyện này chính là chồng trước của Tuyên Tú, Quang Lộc Tự thiếu khanh. Nhất là hai đứa con của ông ta, ngày trước đổi sang họ Tuyên thì cũng đành thôi, bây giờ còn sắp được phong làm công chúa. Con gái là công chúa, vợ là Hoàng hậu, nhưng ông ta không phải Hoàng đế… Cái này, nghe thế nào cũng cảm thấy rất dọa người.
Ông ta trằn trọc cả mấy hôm, tự cảm thấy ở kinh thành chẳng còn chỗ đứng cho mình, dứt khoát từ quan về quê.
Cũng đồng dạng khó xử như ông ta còn có một người, chính là ông cha cặn bã của Đoan Tĩnh.
Cũng là một đại trượng phu co được duỗi được, ông ta cũng sống được đến cuối cùng trong cuộc phản loạn, nhưng lại hoàn toàn không ngờ tới đó là, cứ nghĩ rằng đứa con gái lớn “đã hy sinh” của mình, lắc mình một cái đã trở về với thân phận hầu tước phu nhân, chuyện này thật bẽ mặt làm sao.
Hết chương 38