Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 37
Chương 37 – Thiên hạ không thái bình [Bảy]
Huyện Nam Lan đã là biên cảnh, đi về phía Nam thì chính là Thương Lan.
Bách Lý Vương Tướng cật lực mời họ đến đất nước mình ở, nhưng bất kể là Tuyên gia hay là Hoàng đế, đưa đến Thương Lan chính là một đi không trở lại. Bọn họ còn chưa đến bước đường hốt hoảng chạy bừa đến mức tự tìm đường chết.
Đoan Tĩnh đề nghị đến núi Vân Hoang.
Ban đầu đám sơn phỉ đó đã trốn trên núi.
Đoan Tĩnh nói, “Chi bằng đến nhà sơn phỉ. Sơn phỉ vẫn ở đó, chúng ta bắt lại giúp đỡ làm việc. Sơn phỉ đi rồi, vậy chúng ta có thể ở chùa.”
…
Người nhà Tuyên gia im lặng một hồi, rồi rào rào đồng ý.
Hoàng đế rất mẫn cảm với hai chữ sơn phỉ này, “Nếu sơn phỉ vẫn còn, trở về nhất định phải lóc da tri phủ Hợp Ung mới được!”
Đến dưới chân núi, Đoan Tĩnh từ biệt Bách Lý Vương Tướng.
Bách Lý Vương Tướng không chịu đi, chỉ trích Đoan Tĩnh qua cầu rút ván.
Lão nói, “Muốn ta đi cũng được, ta với ngươi một đối một đánh một trận.”
“Tướng công của ta…”
“Ban nãy ngươi giết nhiều thích khách như thế, đều là nam cả, vậy mà ngươi sợ tướng công của ngươi?” Bách Lý Vương Tướng uy hiếp, “Nếu phải là thích khách mới ép ngươi động thủ được, thì ta cũng có thể.”
Uyển thị nói, “Chuyện này không khớp với giao hẹn lúc trước của lão và Đoan Tĩnh.”
Bách Lý Vương Tướng mặt dày nói, “Vậy thì giao hẹn lại.”
Một người khi đã quyết tâm muốn làm mặt dày, thì thể nào cũng bào không được.
Đoan Tĩnh suy nghĩ rồi nói, “Được thôi.”
Nàng vốn dự tính đến nơi hẹn, chỉ là Tuyên Ngưng nhất quyết phản đối, thật sự không muốn vì chuyện cỏn con này mà tổn thương hòa khí vợ chồng nên mới đổi chủ ý. Nay Bách Lý Vương Tướng lấy tính mạng mọi người ra để uy hiếp, vậy mình ứng chiến cũng không có gì đáng trách.
Bách Lý Vương Tướng vui đến râu bay lên, đang tính tìm một chỗ tốt tốt để so tài thì nghe Đoan Tĩnh nói, “Phải thu xếp ổn thỏa cho mọi người trước.”
“Được được, được.”
Được được được… cái con khỉ.
Sửa xong cửa sơn trại thì sửa chuồng gà, sửa xong chuồng gà lại sửa nóc nhà… Tuy đều là do Lợi Đa Binh làm nhưng lão đường đường là quốc bảo của Thương Lan, cao thủ thứ tư thiên hạ, thế mà suốt ngày lại bị mấy chuyện vặt vãnh này cầm chân, nói ra thật sự làm cho người ta cười rớt răng cửa.
Không thể cứ thế này được, lão muốn tỷ võ! Bây giờ! Lập tức! Ngay!
Vừa nghĩ, lão sải bước đi về phía Đoan Tĩnh.
Lợi Đa Binh ở bên cạnh hú lên, “Sư phụ! Để ý dưới chân, con vừa xới đất đó!”
Bách Lý Vương Tướng lành lạnh liếc mắt.
Lợi Đa Binh không dám hó hé — Năm đó, mình cứ tưởng là bái nhập môn hạ rồi sẽ không phải làm ruộng nữa thật ngây thơ quá!
Bách Lý Vương Tướng nói với Đoan Tĩnh, “Hôm nay ta nhất định phải tỷ võ với ngươi.”
Đoan Tĩnh đang nuốt nước miếng nghe Uyển thị và Liễu thị bàn về mỹ thực, nói mà chẳng quay đầu lại, “Được thôi.”
…
Sảng khoái thế cơ à?
Bách Lý Vương Tướng không dám tin.
Càng không dám tin chính là…
Đoan Tĩnh rất sảng khoái đánh bại lão.
…
Bách Lý Vương Tướng nhốt mình trong phòng trọn ba ngày.
Sau ba ngày, lão lại đi tìm Đoan Tĩnh tỷ võ.
Lần này hai người giằng co rất lâu, nhưng Bách Lý Vương Tướng vẫn thua.
Lão không dám tin, hỏi, “Tại sao lần này ngươi dùng cách đánh hoàn toàn khác hẳn?”
Đoan Tĩnh nói, “Bởi vì biết quá nhiều.”
Bách Lý Vương Tướng, “…”
Bách Lý Vương Tướng lại thua rất nhiều lần, ban đầu có buồn bã, sau thì thua miết thành quen.
Hai người tỷ võ, người nhà Tuyên gia ban đầu còn lo lắng, sau này thì nhìn riết thành quen.
Mọi người cùng trải qua cuộc sống đánh nhau, trồng rau tươi đẹp.
Trong núi một ngày, ngoài núi một ngày.
Trong núi hai năm, ngoài núi hai năm.
Trong núi ngày tháng yên ổn, ngoài núi trời long đất lỡ.
Mặc dù trốn trong núi, nhưng cách mươi ngày Đoan Tĩnh vẫn ra ngoài nghe ngóng tin tức. Lĩnh Tây vẫn như cũ, quan tri phủ vẫn an phận làm quan tri phủ, bách tính vẫn an phận làm bách tính. Khói lửa chiến tranh bên ngoài từ đầu đến cuối không hề tràn đến mảnh đất xa xôi này. Chỉ là, thời gian lâu dài, vẫn có chút tin đồn truyền đến.
Có người nói Hoàng đế bị giết, dị tộc đánh tiến vào.
Có người nói Hoàng đế thành tiên, sau khi truyền ngôi cho Hoàng đệ mình thì lại bị Hoàng thúc giành mất.
Còn có người nói, Hoàng đế đã chạy trốn đến phương bắc, phương nam thuộc về Thao Vương.
Thật thật giả giả, hư hư thật thật, vẫn chưa ngã ngũ.
Lần gần đây nhất ra ngoài, Đoan Tĩnh nghe tin kinh thành đã bị công phá. Hơn nữa không phải chỉ một hai người nói, mà là rất nhiều người nói như vậy. Ai nấy đều chắc như đinh đóng cột, nói rất nhiều lưu dân từ phương bắc đến, tin tức vô cùng chuẩn xác.
Kinh thành bị công phá, Thao Vương tất nhiên bị đánh bại.
Mang tin tức về, người nhà Tuyên gia đều vui mừng phấn khởi.
Chiến tranh loạn lạc, rừng núi xa xôi, tin tức khó truyền, nhưng lúc nào cũng khắc ghi an nguy của đám người Tuyên Thống trong lòng.
Đoan Tĩnh còn khắc một món vật tổ, Uyển thị vẽ tượng Quan Âm, Liễu thị chép rất nhiều kinh phật cùng đọc với Lão phu nhân, Tuyên Tú… kéo Hoàng đế lại. Hai năm này, Hoàng đế sắc tâm không từ, dùng hết bản lãnh toàn thân muốn ôm mỹ nhân về. Lấy thân báo đáp, chung thân không cưới đều là chuyện nhẹ, lúc nóng ruột còn nói ra miệng rằng không làm Hoàng đế nữa, muốn vào Tuyên gia ở rể.
Cũng may mọi người đều là những người đã gặp qua nhiều phong ba bão táp, vô cùng khách khí bày tỏ Tuyên gia không thể lưu nổi một vị Phật lớn như Hoàng đế thế này — Mỗi lần như thế, chúng nhân Tuyên gia đều có cảm giác ảo não rằng mình bị lưu đày còn chưa đủ xa. Ai nói huyện Nam Lan là trời cao Hoàng đế xa chứ? Rõ ràng là Hoàng đế không đủ xa mà. Nếu như ban đầu không bị tìm được thì…
Nói cái gì cũng đã trễ mất rồi.
Người nhà Tuyên gia nhìn nhau không thốt nên lời, thở dài thườn thượt, không lâu sau lại bị Hoàng đế và Bách Lý Vương Tướng bám lấy.
Cứ làm nhiệm vụ “đánh bại Bách Lý Vương Tướng” như ngày thường, đánh được nửa trận thì bên tai truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, khiến Đoan Tĩnh ngẩn ngơ trong thoáng chốc, bên vai bị Bách Lý Vương Tướng một chưởng đánh trúng.
Tuyên Thống, người muốn cho con dâu một niềm vui bất ngờ, “…”
Bách Lý Vương Tướng im ắng trong trạng thái vui sướng thế mà mình lại đánh được trúng, “…”
Đoan Tĩnh chợt mở to hai mắt, mặc kệ vai đang đau nhói, kích động nhào vào lồng ngực Tuyên Ngưng.
Tuyên Ngưng kéo nàng ra, tỉ mỉ kiểm tra vai của nàng, “Có đau không? Có bị thương hay không? Lão già không biết xấu hổ kia là ai?”
…
Bách Lý Vương Tướng đang tính tự giới thiệu mình, khóe miệng giần giật, hừ lạnh nhìn trời.
“Cái này không quan trọng.” Đoan Tĩnh kéo tay của hắn, vừa luôn miệng hỏi han tình hình gần đây, vừa đưa hắn đi tìm mấy người Tuyên Lão phu nhân.
Bách Lý Vương Tướng cứ tưởng rằng mình sẽ được giới thiệu trịnh trọng, “…”
Sự trở về của Tuyên Ngưng giống như định hải thần châm, khiến chúng nhân Tuyên gia thấp thỏm lo lắng suốt hai năm trời cuối cùng cũng được yên lòng.
Một hồi nước mắt rưng rưng ân cần hỏi han không cần phải kể, Tuyên Ngưng nói về tình hình chiến đấu. Bọn họ đưa quân Bắc Cương dùng trọn một năm thời gian để công phá kinh thành, Thao Vương hốt hoảng bỏ chạy, quân phản loạn vỡ tan. Một năm còn lại, bọn họ buộc phải dẹp trừ phản đảng ở khắp nơi. Hai tháng trước, Thao Vương không còn nơi nào để chạy trốn, bị thân tín cắt thủ cấp đến xin hàng. Cuối cùng cuộc phản loạn hai năm rưỡi của Thao Vương cũng đã hạ màn. Tuyên Thống, Tuyên Tịnh, Tuyên Lạc đều không sao, chỉ có mặt của Tuyên Xung bị đầu mũi tên làm bị thương, bị phá tướng, bây giờ thường hay soi gương sầu não buồn bực.
Nghe mọi người đều khỏe mạnh, nữ quyến Tuyên gia bắt đầu tạ trời tạ đất, còn về Tuyên Xung sầu não buồn bực, đó là rảnh rỗi đi sinh sự, có một nàng dâu quản thúc hắn là được.
“Tốt, quá tốt!” Hoàng đế bị quên lãng trong một xó bước ra tìm cảm giác tồn tại, “Trẫm nhất định phải ban thưởng thật trọng cho các ngươi! Còn phải khao toàn quân thật hậu! Chuyện đầu tiên khi về kinh, chính là nghênh cưới A Tú làm Hậu.”
“Cả nhà bọn ta đang họp, ai cho ngươi nói nhăng nói cuội!” Tuyên Tú tức đến đỏ cả mặt.
Khí thế của Hoàng đế lập tức mất đi một khúc, “Trẫm nói đều là lời thật lòng.” Ánh mắt toàn là chấp nhất.
Tuyên Ngưng nhìn nhìn Hoàng đế lại nhìn nhìn cô mình, nhìn nhìn vợ mình lại nhìn sang mẹ mình, sau đó thấp giọng nói, “Lần này bảo ta trở về phải ăn nói với phụ thân và Tam thúc thế nào đây?”
Đánh xong một trận chiến, cô mình sắp bị chó ăn rồi.
Hết chương 37