Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 36
Chương 36 – Thiên hạ không thái bình [Sáu]
Xe ngựa tiếp tục tiến lên, Bách Lý Vương Tướng đưa Lợi Đa Binh đi theo không gần không xa, Đoan Tĩnh hỏi lão làm gì, lão trả lời rất hùng hồn, “Ngươi chung quy sẽ hội hợp với trượng phu của ngươi. Ta đi theo ngươi, tất nhiên có thể thấy ngươi và trượng phu của ngươi.”
Đoan Tĩnh nói, “Có thể phải một hai năm đấy.” Chuyện đánh trận, vốn rất khó nói.
Râu của Bách Lý Vương Tướng lại méo sang bên, không đợi Lợi Đa Binh ra tay, tự lão đã chỉnh ngay lại, chỉ là vẻ mặt không mấy tin tưởng, vẫn lẳng lặng không lên tiếng theo sau.
Đoan Tĩnh thấy thế, cũng mặc kệ lão.
Ngược lại thì Tuyên Lão phu nhân, thấy lão ta một mớ tuổi còn đi bộ, không nhẫn tâm, kêu người đưa cho lão cây dù.
Bách Lý Vương Tướng không hiểu gì cả, ngẩng đầu nhìn trời trong xanh vạn dặm, “Không có mưa mà.”
Tuyên Chuẩn cười hì hì nói, “Che nắng.”
Bách Lý Vương Tướng, “…”
Cầm dù đi càng mệt thêm.
Cảm khái đến từ Lợi Đa Binh. Y giúp Bách Lý Vương Tướng che nắng, bước nhanh đuổi theo xe ngựa, chẳng bao lâu đã cảm thấy tức ngực thở dốc. Bách Lý Vương Tướng đi phía trước đột ngột quay đầu lại nhìn y. Lợi Đa Binh lập tức đứng thẳng người, thể hiện ra trạng thái tinh thần tốt nhất, nhưng lại bị một chưởng đánh bay.
Đoan Tĩnh trong xe đồng thời vọt ra, cùng Bách Lý Vương Tướng một trái một phải ngăn chặn một lớp mưa tiễn, bảo vệ mấy chiếc xe ngựa vô cùng cẩn mật.
“Có thích khách.”
Lợi Đa Binh phản ứng lại.
Xe ngựa dừng lại, mấy người hầu trung thành chia ra hộ vệ hai bên xe ngựa.
Bách Lý Vương Tướng khẽ động lòng, cao giọng nói, “Nếu ngươi đồng ý tỷ võ với ta, ta sẽ giúp ngươi, nếu không đồng ý, ta sẽ buông tay.”
Đoan Tĩnh nói, “Tỷ võ vô vị biết bao, chi bằng so đầu người đi.”
“So thế nào?”
“So xem chúng ta ai giết thích khách nhiều hơn.” Nói xong, Đoan Tĩnh đã bắt lấy trường đao trong tay một tên thích khách, trở tay cắt đầu y xuống, thuận tay ném sang phía trái của xe ngựa.
Bách Lý Vương Tướng cười lạnh nói, “Thế này có gì khó? Nếu ta thắng trận này, ngươi đơn độc đấu với ta một trận, thế nào?”
Đoan Tĩnh liếc nhìn về sau, phát hiện người vây đánh phía mình nhiều hơn, trong bụng thầm tính toán, “Được.”
Hai người thân ảnh như điện, xuyên như con thoi trong đám thích khách. Lợi Đa Binh ở bên rìa dọn dẹp trận địa, bởi do quá ngoài rìa, biểu hiện y chang người qua đường.
Khoảnh khắc nghe thấy có thích khách, Hoàng đế trong xe đã sẵn sàng vòng tay, lúc nào cũng có thể nghênh đón Tuyên Tú nhào vào lòng mình, sau đó, vòng tay sắp gỉ luôn rồi, thế mà Tuyên Tú vén mành xe trông ra ngoài vẫn cách nửa cánh tay. Người không chủ động thì để ta chủ động. Hắn dịch đến bên cạnh Tuyên Tú, khẽ giọng hỏi, “Nàng đang nhìn gì đó?”
Tuyên Tú nói, “Ngài không sợ sao?”
Hoàng đế gật đầu nói, “Có hơi khẩn trương. Nhưng mà, nàng ở đây, ta phải bảo vệ nàng, nếu như ta quá căng thẳng, không phải nàng sẽ càng hoảng loạn sao?”
Tuyên Tú kinh ngạc nhìn hắn một cái, không nói gì nữa.
Hoàng đế nói, “Hơn nữa, bọn họ đã phó thác trẫm cho cháu dâu, ta tin vào ánh mắt của ca ca nàng và cháu nàng, vào thực lực của cháu dâu nàng.” Một hơi tán dương nhiều người như vậy, A Tú nhất định sẽ rất cảm động.
Tuyên Tú mím mím môi, nhưng chẳng nhìn ra tâm tình gì.
Bên ngoài, Đoan Tĩnh và Bách Lý Vương Tướng thuận lợi giải quyết nhóm đầu tiên, kẻ sau còn chạy đến khu vực của người trước giành mấy cái đầu người, nhưng theo cùng với toán thích khách thứ hai, tình thế trở nên nghiêm trọng. Đoan Tĩnh bôn ba tới lui trên nóc xe ngựa, ngăn chặn thích khách đánh lén. Đám người hầu trung thành quan sát cuộc chiến cũng tham gia chiến đấu.
Đoan Tĩnh bỗng nói, “Thị Huyết Lão Tổ?”
Tên thích khách che mặt đánh với nàng chấn động toàn thân.
Quả là không đánh mà tự khai.
Bách Lý Vương Tướng đầu bên kia thính lực cực nhạy, nhất thời hét to, “Thị Huyết Lão Tổ xếp thứ bảy? Ở đâu?”
Đoan Tĩnh đá vào mông Thị Huyết Lão Tổ.
Thị Huyết Lão Tổ né tránh, Đoan Tĩnh lại nhảy khỏi vòng chiến, chỉ vào đối thủ hô to, “Lão lão lão lão…”
Bách Lý Vương Tướng cấp tốc chạy tới, một chưởng bổ về phía Thị Huyết Lão Tổ.
Thị Huyết Lão Tổ hỏi, “Ngươi là ai?”
“Bách Lý Vương Tướng là ta!”
…
Chê lão hạng bảy không xứng giao thủ với hạng ba, chỉ có thể đánh với hạng tư à?
Thị Huyết Lão Tổ tự cảm thấy bị sỉ nhục, ra tay vô cùng ác liệt.
Không còn Thị Huyết Lão Tổ, áp lực của Đoan Tĩnh chợt giảm đi, ném cây đao cong mép, nhặt thanh kiếm nhuốm máu, mấy đối thủ còn lại cũng khó xơi, nhưng tốn chút thời gian cũng giải quyết được. Trận chiến đấu này duy trì quá lâu, từ sáng đến tối, mặt trời lặn rồi mặt trăng nhô, hai vị lão nhân tắm trong ánh nắng chiều tà, sinh động giải thích cái gì gọi là “tuổi cao chí càng cao”.
Đoan Tĩnh liều mạng chịu một chưởng, dùng kiếm đâm xuyên đối thủ cuối cùng, sau đó liếc mắt nhìn tình hình chiến đấu ở bên kia, thấy Bách Lý Vương Tướng vẫn vững vàng chiếm thế thượng phong, mới đặt mông ngồi xuống đất, không còn sức để dậy.
Tuyên Tú xuống xe ngựa, dẫn theo mấy người hầu trung thành băng bó vết thương cho nàng.
Đừng thấy Đoan Tĩnh đánh chém nhẹ nhàng, nhưng bị thương thật sự không nhẹ, áo váy màu mơ gần như nhuộm thành đỏ sẫm, gương mặt trắng bệch như tờ, tay đặt trên gối vẫn còn run run. Cũng may kim sang dược của Tuyên gia công hiệu cực tốt, không bao lâu đã cầm được máu.
Thị Huyết Lão Tổ thấy phe mình chỉ còn lại một mình lão, ngay cả Vu Sơn Cơ cũng đã chết trận, lòng dạ rối loạn, bị Bách Lý Vương Tướng tóm được khe hở, đánh liền ba chưởng, dộng vào bức tường bên đường, phun ra một búng máu tươi, sống chết không rõ.
Bách Lý Vương Tướng được Lợi Đa Binh dìu qua, chỉ vào Thị Huyết Lão Tổ lồng ngực còn hơi phập phồng, “Tên này phải tính 100 người!”
Đoan Tĩnh mệt rã rời lập tức nhảy dựng lên, “Không được!” Hơi choáng váng, đỡ lấy tường, “Tối đa mười người.”
“Thị Huyết Lão Tổ xếp hạng bảy, há có thể so với kẻ tầm thường?”
“Nhưng đám thích khách này đều là cao thủ giang hồ xếp loại nhất nhì, thí dụ như tên Vu Sơn Cơ, xếp hạng cũng ở nhóm đầu, ta chỉ tính bà ta là bảy người.”
“Thị Huyết Lão Tổ tính mười người, Vu Sơn Cơ tính bảy người? Ngươi thật là tính toán chi li đó!”
Hai người cứ thế đứng trong một đám thi thể tranh cãi ầm ĩ.
Thị Huyết Lão Tổ còn đang thoi thóp chẳng thể ráng nổi một hơi tàn, trực tiếp bị tức chết.
Đoan Tĩnh híp mắt, “Lão ta là do ta tức chết, phải tính cho ta.”
Bách Lý Vương Tướng, “…” Cảm thấy mình cũng sắp nối gót Thị Huyết Lão Tổ rồi.
Tuyên gia sợ phía sau vẫn còn truy binh, kêu gọi bọn họ đi trước đã, nhưng bị kiên quyết cự tuyệt, chỉ đành để người lại đếm đầu người. Trời đã tối, phải xách đèn lồng đi đếm. Mấy người võ công cao hơn người bình thường thì đều vén mặt nạ, lộ ra từng gương mặt như đã từng nhìn thấy.
Trí nhớ của Tuyên Lăng không tệ, “Là hắc đạo cao thủ ban đầu cản đường bọn mình.”
“Thật là bám dai như đĩa.” Tuyên Tú nhìn về phía Hoàng đế.
Hoàng đế rất vui khi bị nhìn, nhưng lại cảm thấy ánh nhìn của bà không đúng lắm, “Sao vậy?”
Tuyên Tú nói, “Ban đầu không phải là Hoàng đế phái người đến truy sát bọn ta sao?”
“Trẫm sao lại có thể làm như thế?” Hoàng đế hô lớn bị oan, “Nếu trẫm muốn giết các người thì trực tiếp hạ chỉ là được, hà tất phải phiền phức như thế.”
“Có lẽ Hoàng thượng sợ lưu lại cái danh hãm hại trung lương.”
Hoàng đế ỉu xìu nói, “Tịch biên lưu đày cũng không phải cũng là hãm hại trung lương sao?”
Tuyên gia, “…”
Thế mà lại không lời phản bác.
Đoan Tĩnh và Bách Lý Vương Tướng đếm cả nửa ngày, Đoan Tĩnh nhiều hơn mười mấy cái đầu người. Bách Lý Vương Tướng thấy phe mình dầu thế nào cũng không thể đuổi kịp về số lượng đầu người, âu sầu bỏ cuộc.
Mặc kệ lão vì lý do gì mà ra tay, chung quy vẫn là đã cứu họ. Tuyên Lão phu nhân nhiệt tình mời cùng ngồi chung xe ngựa.
Tuyên Chuẩn, Tuyên Lăng nhìn vị Hoàng đế đột nhiên bám lấy mẹ mình, bỗng có chút lo lắng nhìn về phía Bách Lý Vương Tướng.
Đoan Tĩnh hỏi, “Sao thế?”
Tuyên Chuẩn nhỏ giọng nói, “Bách Lý Vương Tướng đã thành thân chưa?”
Tuy không biết tại sao lại hỏi câu này, Đoan Tĩnh vẫn thành thật trả lời, “Nghe nói lão ta cả đời si mê võ đạo, chung thân chưa lập gia đình.”
…
Càng thêm lo lắng nữa rồi, làm sao đây?
.
Hết chương 36