Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 35
Chương 35 – Thiên hạ không thái bình [Năm]
Hoàng đế khóc, Hoàng đế khóc, Hoàng đế khóc xong thì Tuyên gia khóc.
Kiên cường như Tuyên Tú cũng không kềm được mà đỏ cả mắt, Tuyên Chuẩn và Tuyên Lăng thì khóc như mưa tuôn. Tuyên gia mây đen ảm đảm ngồi cùng nhau. Đêm dài đằng đẵng, tựa như không còn được nhìn thấy ánh bình minh rực rỡ.
Tuyên Lão phu nhân nói, “Cất hết nước mắt vào đi, đợi ca ca con trở về, nhất định sẽ nghĩ được cách khiến Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh.”
Đoan Tĩnh nói, “Hay là cháu lại dọa Hoàng đế một phen?”
…
Tuyên Lão phu nhân nghiêm túc suy xét một hồi, “Đây cũng là một cách trong lúc đã không còn biện pháp.”
Hoàng đế ngủ đến nửa đêm, mắc tiểu, gọi liền mấy tiếng Tiểu Lữ Tử cũng không thấy người, chỉ có thể đích thân nhổm dậy đi nhà xí. Đi đến nửa đường, nhìn thấy bên ngoài bóng mờ ma quái lay động, trong phòng gió lạnh từng cơn, có âm thanh thoắt xa thoắt gần, “Ngươi là quân vương, nghe lời gièm pha, hãm hại trung lương, mới rơi vào kết cục này. Bây giờ đã biết sai chưa?”
Hoàng đế nghiêm túc trả lời, “Ừm, biết sai rồi,” Lúc đó hắn cũng không biết Tuyên Thống sẽ trở thành quốc cữu đâu. Nói như thế, Thao Vương tạo phản đã mang cho hắn một mối nhân duyên tốt lành. Trẫm quả nhiên là chân mệnh thiên tử, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nạn hóa lành.
Âm thanh đó lại nói, “Phạt ngươi từ đây về sau tu thân dưỡng tánh, không gần nữ sắc.”
Hoàng đế nói, “Không được, trẫm còn chưa sinh thái tử nữa mà.”
“… Ngươi nhất định phải cưới một thê tử cam tâm tình nguyện theo ngươi, một lòng một dạ đối đãi với nàng, mới có thể sinh được thái tử. Tuyệt đối không thể cưỡng bức phụ nữ nhà lành!”
Hoàng đế cao hứng hỏi, “Thật sao?”
“Ta là sứ giả của Diêm Vương gia… Diêm La Vương, đương nhiên nói thật. Nếu không thì, âm tào gặp lại!”
Ở trên nóc nhà, Đoan Tĩnh nhảy nhún tới lui nói xong liền nhảy xuống, chui vào gian phòng của Tuyên Lão phu nhân.
Trong phòng có một nữ tướng đang ngồi.
Tuyên Lão phu nhân tán dương, “Làm tốt lắm. Ta biết rõ là giả, ban nãy cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi,”
Tuyên Chuẩn và Tuyên Lăng cũng bày tỏ mới nãy mình kinh hồn tang đảm, Hoàng đế đần như thế, nhất định sợ đến són tiểu.
“Cốc cốc cốc.”
Sau khi giải bầu tâm sự, Hoàng đế thong thả đến gõ cửa.
Người nhà Tuyên gia, “…”
Hoàng đế nói, “Ban nãy trẫm nửa đêm gặp ma, không biết Tuyên cô nương có ổn không?”
Từ sau khi biết Tuyên Tú đã hòa ly, hắn liền kiên định cho rằng Tuyên Tú là cô nương.
Tuyên Lão phu nhân nói, “Hoàng thượng thứ tội, đây là phòng của lão thân.”
Hoàng đế nói, “Ta biết chứ, nhưng nàng ấy ở trong phòng của bà mà.”
“Hoàng thượng làm sao mà biết?”
“Hạ nhân nói.”
…
Trong phòng yên ắng một hồi, Tuyên Tú nói, “Đêm đã khuya, cô nam quả nữ có nhiều chuyện không tiện, xin Hoàng thượng về cho.”
Hoàng đế nói, “Trong phòng không phải còn có Lão phu nhân sao?”
…
Trong phòng lại một hồi yên ắng, Tuyên Lão phu nhân nói, “Chúng ta đã nghỉ ngơi rồi, mời Hoàng thượng về cho.”
Hoàng đế nói, “Không sao, vậy ta nói qua cánh cửa vậy.”
“…”
Mẹ con luân phiên ra trận cũng không địch lại Hoàng đế mặt dày.
Hoàng đế nói, “Trẫm quyết định rồi, sau khi hồi cung sẽ hạ chỉ nghênh cưới A Tú. Dù sao trẫm cũng không có con, A Chuẩn và A Lăng coi như con của trẫm đi, phong chúng làm công chúa. Ban nãy sứ giả nói, trẫm chỉ có thể lấy một người. Cho nên, A Tú…” Hắn nói dịu dàng, “Trẫm chỉ cần một mình nàng, chỉ đối xử tốt với một mình nàng.”
Tuyên Tú cảm thấy trái tim bị trúng một đòn nghiêm trọng.
Bà hòa ly với chồng trước, chẳng qua chỉ vì ông ta muốn nạp thiếp. Nay, Hoàng đế nắm giữ hậu cung ba ngàn lại nói chỉ cần một mình bà… Thế này không phải coi bà như con ngốc để bỡn cợt sao?!
Hoàng đế im lặng lắng nghe động tĩnh trong phòng, thấy không có gì, hắn có chút mất mát, “Nàng cũng không cần lo lắng đám phụ nữ trong cung kia. Bọn họ nghe nói Thao Vương tạo phản, ngoài mặt thì khổ sở, nhưng trong lòng ai nấy đều vui mừng khôn xiết. Trẫm cứ luôn cho rằng Hoàng hậu ăn mặc giản dị là do cần kiệm, làm gương cho hậu cung, sau này mới biết, tiền của bà ta đều mang đi ủng hộ Thao Vương rồi, là nghèo túng thật sự.”
Người trong phòng miệng đều đồng loạt co quắp một hồi.
Hôm sau, Hoàng đế ngủ chưa được hai canh giờ đã bị gọi dậy.
Tuyên Tú vốn tưởng hắn sẽ rất cáu giận, ai ngờ hắn chỉ lúng liếng đưa tình liếc bà một cái, “Thấy thế ngủ oai phong lẫm liệt của trẫm, A Tú có yêu trẫm thêm vài phần không?”
Câu nói này quá mức buồn nôn, khiến người ta không biết nên mửa từ đâu.
Tuyên Tú chỉ có thể nói, “Không có.”
Hoàng đế nản lòng, nằm ì trong chăn không chịu dậy, nhất định muốn Tuyên Tú hôn mới chịu dậy.
Tuyên Tú nói, “Vậy thảo dân chỉ có thể bái biệt cùng Hoàng thượng tại đây.”
Hoàng đế trợn to mắt, giọng run cả lên, “Nàng sắp đi đâu?”
“Dọn nhà.”
Dọn nhà là trước khi Tuyên Thống đi đã quyết định.
Diên vương gia lộ diện trước mặt tri phủ, lúc đi lại ở huyện Nam Lan cũng chẳng cố ý che dấu tung tích, nếu có lòng nghe ngóng, Tuyên gia tất nhiên sẽ bị lộ. Vì lý do an toàn, nhất định phải nhanh chóng dời đi.
Cũng may là đám hạ nhân đã qua nhiều lần thử thách, ai nấy đều tay chân nhanh lẹ, rất nhanh đã thu dọn xong mọi thứ.
Mọi người bận rộn rối rít, Hoàng đế đứng một bên, từ đầu đến cuối chỉ nhìn Tuyên Tú.
“A Tú.”
Hắn vừa lên tiếng, Tuyên Tú đã vèo một cái trốn vào xe ngựa của Lão phu nhân.
Xe ngựa sắp khởi hành, liền nhìn thấy mành vải được vén lên, lộ ra gương mặt đáng thương vô cùng của Hoàng đế.
…
Từ sau khi gặp mặt, Tuyên Tú chưa từng thấy được biểu hiện thứ hai trên gương mặt của hắn.
Lão phu nhân cũng đã được giáo dục phải trung với vua năm, sáu chục năm trời, trong chốc lát không nhẫn tâm, liền để hắn lên theo, sau đó thì âm thầm đấm ngực đấm phổi, hối hận khôn cùng.
Vẻ hớn hở trên gương mặt đáng thương vô cùng của Hoàng đế, nịnh hót lấy lòng dè dè dặt dặt, chỉ là phát ngôn thì lại rất dọa người.
“A Tú, sau này chúng ta có mấy đứa con nhỉ?”
“Đợi khi nàng sinh đại nhi tử của chúng ta rồi, Trẫm sẽ phong thằng bé làm Thái tử được không?”
“A Tú, sau này nàng đừng có ở một mình nữa được không? Dù sao hậu cung cũng chỉ có mình nàng, cứ sang ở chung với trẫm đi. Trẫm nghe nói phu thê đều ở chung với nhau cả.”
“Nếu như nàng không đồng ý, trẫm sẽ bảo Tuyên Thống và thê tử của hắn ta cũng phải chia ra mà ở.”
Tuyên Tú, “…”
Ngày nhiều mây, ngay cả phố xá cũng u ám.
Người đi đường qua lại với vẻ mặt không biểu cảm, đường xá trông vừa động mà lại như vừa tĩnh lặng.
Ở đằng trước hướng mà đoàn xe đang tiến, một già một trẻ im lặng đứng giữa đường lộ. Xa phu quát hỏi mấy tiếng cũng không thấy trả lời, chỉ đành dừng lại đuổi người. Tay còn chưa chạm được góc áo, bản thân đã ngã bay ra ngoài.
Đoan Tĩnh nhảy khỏi xe, một tay đỡ sau lưng xa phu, đặt người xuống đất, ngẩng đầu nhìn họ, nghiêm túc nói, “Chúng ta cũng rất nghèo, lừa chẳng được tiền đâu.”
Ông già cản đường khóe miệng co quắp, rút hai tay đút trong tay áo ra, cao ngạo nói, “Lão phu là Bách Lý Vương Tướng của Thương Lan!”
Đoan Tĩnh thờ ơ nhìn lão.
Bách Lý Vương Tướng nói, “Lão phu đích thân đến, mời ngươi và tân hôn trượng phu của ngươi cùng đánh một trận, dám không?”
“Không dám.”
“…”
Chủ đề nói chuyện nhất thời không thể tiếp tục được nữa.
Râu bên mép Bách Lý Vương Tướng khẽ run, “Ngươi nếu đã là Lệ Khuynh Thành, bất luận nam hay nữ đều là Lệ Khuynh Thành thứ ba thiên hạ. Sao có thể hèn nhát như vậy được?”
Đoan Tĩnh nói, “Ta nói ta nghèo, không mắc lừa.”
Bách Lý Vương Tướng tức đến méo cả râu, Lợi Đa Binh ở bên cạnh thấy thế, lẳng lặng chỉnh ngay chúng lại.
…
Bách Lý Vương Tướng giả vờ không xảy ra chuyện xen giữa này, tiếp tục nói, “Ta và ngươi lập giấy sinh tử, sống chết thắng thua đều tự nguyện, thế nào?”
Đoan Tĩnh lắc đầu, “Không được.”
“Lại tại làm sao?”
“Tướng công của ta không có nhà.” Đoan Tĩnh dừng lại, không tình nguyện mà nói, “Ta và lão đơn độc nói chuyện lâu thế này, hình như cũng không tốt lắm đâu.”
Xa phu, người qua đường, Lợi Đa Binh, “….” Bọn họ không phải là người à?!
.
Hết chương 35