Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 34
Chương 34 – Thiên hạ không thái bình [Bốn]
Ngồi trong chính đường uống trà, cùng chúng nhân Tuyên gia thương lượng quốc gia đại sự, Diên vương gia đột nhiên nhận được một tờ mật chỉ được đích thân Hoàng đế đưa tới.
…
Trông bộ dáng chính là hai tay trống trơn, rốt cuộc thì mật chỉ mò ở đâu ra vậy?
Để bảo vệ địa vị chí cao vô thượng của Hoàng đế, Diên vương gia làm bộ làm tịch quỳ xuống tiếp chỉ, sau đó đi tới một góc len lén mở ra… Nội dung thật trong dự liệu, một lời khó nói hết.
Diên vương gia trở về chỗ ngồi, đưa ly trà của mình cho Hoàng đế.
Hoàng đế nói, “Trẫm làm sao có thể uống nước miếng của ngươi?”
Diên vương gia hỏi, “Hoàng huynh có khát không?”
Đương nhiên là khát rồi. Không khát thì cần phải hạ mật chỉ kêu em trai rót trà cho hay sao?
Hoàng đế do dự một chút, đoạn đón lấy ly trà, thổi một cách ưu nhã mang tính tượng trung, sau đó một hơi uống cạn.
Diên vương gia ngửa mặt nhìn trời. Thôi bỏ đi, Tuyên gia sau này là rường cột nước nhà, sớm ngày nhận rõ bộ mặt thật của Hoàng đế, sau này cũng có thêm người giúp che giấu.
Hoàng đế uống xong trà còn ợ một hơi, thỏa mãn hỏi, “Ban nãy các ngươi nói gì thế?”
Diên vương gia nói, “Tuyên tướng quân đã lên phương Bắc, Tuyên chỉ huy sứ, Tuyên tiểu tướng quân và thần đệ cũng chuẩn bị lập tức khởi hành.” Tuyên Lạc nguyên là điện tiền Phó Đô chỉ huy sứ, hắn trực tiếp bỏ đi chữ “phó”, cũng chính là một loại ám chỉ thăng cấp. Đương nhiên, tất thảy đều phải đợi sau khi bình loạn mới có thể thực hiện được.
Tuyên Lạc chẳng vì thế mà động lòng. Thân là điện tiền Phó Đô chỉ huy sứ, ông hiểu rõ một nhà đế vương này hơn bất kỳ ai, Hoàng đế là đứa trẻ không chịu lớn, tùy hứng ngây thơ đến tàn nhẫn vô tình, Diên vương gia thường ngày thì đầu óc bình thường, nhưng chẳng gì hơn là một kẻ cuồng anh trai, vừa gặp phải vấn đề liên quan đến Hoàng đế thì đã lập tức thành chân chó (*) chẳng chút lập trường. Nếu như Thao Vương bình thường một chút, không phải bụng dạ hẹp hòi, bảo thủ cố chấp, âm hiểm thâm độc, dùng người không khách quan, sưu cao thuế nặng đến mức có đủ đặc thù của một bạo quân thì khi họ nghe tin có người tạo phản đều sẽ giơ hai tay hai chân mà tán thành. Bây giờ, phải chọn tướng quân trong đám người lùn (**), Hoàng đế tiếp tục làm Hoàng đế thôi.
(*Chân chó: kẻ nịnh bợ, hoặc người chuyên làm việc cho kẻ xấu, cậy thế chủ ức hiếp người không quyền thế.)
(** Chọn tướng quân trong đám người lùn: chọn người ít dở nhất trong một đám người dở tệ)
Hoàng đế không biết trung thần bản thân mình tin tưởng lại đang cân nhắc lợi và hại của sự kiện tạo phản vừa rồi, hắn còn vui mừng nói, “À, vậy các người phái bao nhiêu người bảo vệ trẫm?”
…
Thời gian im lặng hơi bị dài.
Hoàng đế nhìn Diên vương gia, “Chẳng lẽ các người không nghĩ đến vấn đề này?”
“Hoàng huynh tất nhiên là ở chung với đám thần đệ rồi.” Diên vương gia vờ không nhìn thấy Tuyên Lạc và Tuyên Ngưng ra sức lắc đầu, nhắm mắt liều mình nói.
Hoàng đế phất tay, “Không cần, trẫm muốn ở lại hậu phương chỉ huy. Chỉ là một tên Thao Vương, chẳng đáng để trẫm ngự giá thân chinh.” Đường xa như vậy, hắn chẳng đi đâu, mệt chết được.
Bốn chữ “ngự giá thân chinh” quả thực dọa cho Diên vương gia hết hồn hết vía. Hắn suy nghĩ một hồi, gật đầu nói, “Vậy Hoàng huynh ở lại chỉ huy đi.”
Tuyên Lạc, Tuyên Ngưng, “…” Cảm tạ huyện Nam Lan là vùng đất lưu đày, trời cao Hoàng đế xa.
Hoàng đế thấy họ đều không lên tiếng thì coi như đã đồng ý, “Vậy các ngươi đều ở lại bảo vệ trẫm đi.”
Diên vương gia nói, “Hoàng huynh không đi, sĩ khí của tướng sĩ tất nhiên không thịnh. Thần đệ chỉ có thay Hoàng huynh đi trước, cổ vũ tiền tuyến.”
Hoàng đế tủi thân nói, “Nhưng trẫm không nỡ xa đệ.”
Diên vương gia đương tính khuyên nhủ thì lại nghe hắn ỉu xìu nói, “Đệ còn chưa đi thì trẫm đã bắt đầu nhớ đệ rồi.”
Nhất thời trái tim của Diên vương gia nhũn ra, “Hoàng huynh.”
“Hoàng đệ.”
Chúng nhân Tuyên gia xem kịch, “…” Chẳng ai nói màn khóc lóc này còn phải thêm một hồi nữa nha.
Cũng may cuối cùng Hoàng đế cũng kiềm chế được.
Hắn nói, “Bất luận đệ ở nơi đâu, hãy nhớ lấy trẫm luôn nhớ tới đệ.”
“Thần đệ lĩnh chỉ.” Diên vương gia cúi đầu xuống, bộ dạng như sắp khóc tới nơi.
Hoàng đế đã điều chỉnh lại tâm tình để nói chuyện với Tuyên Lạc và Tuyên Ngưng, “Vậy an nguy của trẫm giao phó cho hai vị ái khanh.”
Tuyên Lạc, nói, “Bảo vệ quốc gia, thần xin tròn trọng trách.”
Tuyên Ngưng nói, “Xông pha chiến trận, thần việc đức chẳng nhường ai.”
Hoàng đế lại tức giận, xoay sang nhìn Diên vương gia: Đệ nhìn bọn họ kìa! Thế mà lại không nghe lời.
Diên vương gia biết Tuyên gia cha truyền con nối tính khí ương ngạnh, nếu không như thế, Hoàng đế cũng chẳng thể bị Thao Vương giựt dây vài cái là đã tịch biên Tuyên gia rồi. Thao Vương vốn muốn chém đầu cả nhà, cũng may Hoàng đế còn giữ được một chút lương tri, cảm thấy bọn họ mấy đời làm tướng, vẫn là cho thể diện tổ tiên, mới giữ mạng lại, cũng để lại cho bọn họ một cơ hội để lấy lại được giang sơn.
Sau khi Diên vương gia nháy mắt với hai người họ thì trịnh trọng giới thiệu Đoan Tĩnh.
“Cao thủ thứ ba thiên hạ!”
“Giữa thiên binh vạn mã lấy đầu người dễ như lấy đồ trong túi!”
“Võ công tuyệt đỉnh! Đến đi vô hình!”
Nói đến miệng đắng lưỡi khô, Hoàng đế vẫn bán tín bán nghi.
Hoàng đế hỏi Đoan Tĩnh, “Ngươi có thể biểu diễn một chút không?”
Đoan Tĩnh nhìn chằm chắm cổ của hắn, nghi hoặc hỏi, “Biểu diễn lấy đầu người?”
Hoàng đế cảm thấy cần cổ mình chợt lạnh, vỗ bàn, “To gan!”
Đoan Tĩnh nói, “Vậy ngươi nói phải biểu diễn cái gì?”
Hoàng đế nói, “Không phải nói đến đi vô hình sao, ngươi cứ…” Người trước mắt đã không còn nhìn thấy, bên tai truyền đến giọng nữ trầm thấp.
“Là thế này à?”
…
Hoàng đế trợn trắng mắt, ngất xỉu tại chỗ.
Lúc tỉnh lại, sắc trời nặng trĩu, một tia nắng chiều rọi vào qua chấn song, rơi xuống mặt chăn, vỡ ra thành những hoa văn nhỏ vụn. Hoàng đế toan nhổm dậy, liền thấy cửa bị đẩy ra, một thân hình yểu điểu bưng cơm nước từ bên ngoài tiến vào.
Nắng chiều, mùi cơm, mỹ nhân…
Đối với Hoàng đế mà nói, đó là cảnh tượng đẹp nhất gặp được từ sau biến cố.
Cho đến rất nhiều năm sau này, mỗi khi cãi nhau với Hoàng hậu, hắn đều hồi tưởng lại ngày hôm nay, nói với chính mình, Hoàng hậu là do mình chọn, dầu có quỳ mà sống thì cũng phải sống tiếp.
Tuyên Tú đương nhiên không biết Hoàng đế vừa tỉnh lại lúc này đã xem bà như tiên nữ hạ phàm. Bà căm ghét cực điểm vị Hoàng đế này, đưa cơm nước giống như cho heo ăn vậy, chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ.
“Cô nương.” Phía bên giường truyền đến âm thanh ôn nhu êm ái.
Tay của Tuyên Tú khựng lại, mặt không biểu cảm gì nhìn qua.
Hai tay Hoàng đế nắm lấy mép chăn, lộ ra nửa khuôn mặt, nhìn bà với vẻ vô cùng tội nghiệp, “Cực cho nàng rồi.”
Tuyên Tú nói, “Thảo dân là cô của Tuyên Tịnh, Tuyên Ngưng và Tuyên Xung, là nương của Tuyên Chuẩn và Tuyên Lăng, nhưng hai chữ ghép lại thì lại có phần không thích hợp. Mời Hoàng thượng dùng cơm.”
…
Tiên nữ đã gả cho người rồi sao?
Hoàng đế nắm chăn, hốc mắt đỏ lên, rơi nước mắt.
Tuyên Tú, “???”
Lần này Hoàng đế khóc rất dữ, khóc cả mấy canh giờ, Tuyên Lão phu nhân cũng bị kinh động. Tuyên gia tuy ghét Hoàng đế, nhưng cũng sợ hắn khóc chết thì không biết ăn nói ra sao, chỉ có thể đổi thành dỗ dành hắn. Nào ăn nào uống nào chơi, tất thảy đều đem hết ra dùng, nhưng cũng không thể ngăn chặn. Cuối cùng, vẫn là nghe Tuyên Chuẩn lơ đãng nói một câu, “Chẳng trách mẹ và cha hòa ly, nam nhân bên ngoài thật đáng sợ” mới dừng lại.
Hoàng đế mắt lom lom nhìn Tuyên Tú, “Nàng đã hòa ly?”
Tuyên Tú mặt không cảm xúc nói, “Vâng.”
Hoàng đế nói, “Hoàng hậu cũng bỏ trẫm, à, hòa ly rồi.”
Tuyên Tú nói, “Hoàng hậu cũng thật không có mắt nhìn.” Không thì sao lại gả cho Hoàng đế, vẫn may là kịp thời dừng lại.
Tuyên Lão phu nhân vỗ bà một cái.
Hoàng đế hỏi, “Ừm, trẫm muốn cưới nàng.”
Chúng nhân Tuyên gia, “…”
Hoàng đế nhìn mọi người như tượng đá, có lòng tốt nhắc nhở, “Các người nên tạ ân đi.”
Hết chương 34