Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 33
Chương 33 – Thiên hạ không thái bình [Ba]
Ban ngày ban mặt Tuyên Ngưng và Đoan Tĩnh nhảy vào trong tường vây.
Tuyên Ngưng đang cân nhắc nên đi thế nào, Đoan Tĩnh đã quen cửa quen nẻo đi thẳng về hướng Bắc. Hắn vội vàng theo sau, quẹo trái quẹo phải, chẳng bao lâu, đã nhìn thấy bóng dáng của Diên vương gia.
…
Chân của Vương gia có phần hơi bị ngắn rồi đấy. Bọn họ đã ăn xong đùi gà rồi thế mà còn có thể đuổi theo kịp.
Tuyên Ngưng lắc lắc đầu, cùng Đoan Tĩnh nấp phía sau tòa giả sơn.
(Giả sơn: hòn non bộ, nhưng có vẻ về quy mô thì lớn hơn)
Chỉ nghe Diên vương gia chậm rãi nói, “Tảng đá trên tòa giả sơn xếp đặt khéo thật, ta nhớ Thao Vương phủ cũng có một tảng như thế. Xem ra người có phẩm vị, dù xa xôi ngàn dặm thì cũng có thể cùng chung chí hướng.”
Tri phủ cuống quýt nói, “Hạ quan không dám. Hạ quan và Thao Vương chẳng qua chỉ là đom đóm và nhật nguyệt, nào dám đánh đồng chứ.”
Diên vương gia nói, “Ngày sau ngài về kinh báo cáo công tác, ta sẽ giới thiệu hai người một phen?”
Tri phủ ngẩn người, cân nhắc nói, “Chỉ e hạ quan vụng miệng, làm dơ mắt Thao Vương.”
Diên vương gia thấy ông ta đích thật không biết chuyện Thao Vương gây ra ở kinh thành, liền cười ha hả, bỏ qua chuyện này. Hai người ngang qua tòa giả sơn, đi thẳng vào chính đường. Đoan Tĩnh nói với Tuyên Ngưng, “Chúng ta ở hậu viện xem sao.”
Tuyên Ngưng nói, “Đi hậu viện làm gì?”
“Họa từ tường sau (*). Rất nhiều bí mật cố sống cố chết giữ lấy cả đời của kẻ làm quan, rất có khả năng bị tiểu thiếp y sủng ái nhất tùy tiện nói ra như tán chuyện gẫu vậy.”
“… Họa từ trong nhà (*).” Hơn nữa bí mật có thể nói cho tiểu thiếp biết thì cũng chẳng thể gọi là cố sống cố chết giữ cả đời đâu nhỉ.
(* Câu trước là Tiểu Ngư nói chữ mà nói sai, câu sau bạn Ngưng sửa lại cho đúng thôi.)
Tuyên Ngưng theo Đoan Tĩnh mò tới hậu viện, vừa khéo nhìn thấy tri phủ phu nhân đang giáo huấn phép tắc. Tiểu thiếp chia ra đứng hai bên, thấp thỏm nơm nớp nghe bà ta giáo huấn các nàng tranh sủng chẳng phân trường hợp, khiến cho tri phủ không lòng dạ nào lo công vụ.
Đoan Tĩnh nghe mà thấy vô cùng thú vị, bị Tuyên Ngưng khều sau hông cả nửa ngày mới lưu luyến trở về tiệu viện, vừa hay nhìn thấy tri phủ tiễn Diên vương gia ra ngoài. Diên vương gia hỏi một câu, “Ngài có biết sơn phỉ ở núi Vân Hoang không?”
Tri phủ cúi đầu, tránh né ánh mắt của Vương gia, nhưng lại không tránh khỏi ánh nhìn rình mò của Đoan Tĩnh và Tuyên Ngưng. Vừa nghe lời này, sắc mặt ông ta thay đổi rõ ràng, “Vương gia nói vậy là sao?”
Diên vương gia nói, “Thương Lan mấy bận quấy nhiễu biên giới, Hoàng thượng có ý nêu cao quốc uy, âm thầm phái khâm sai tới. Ta là trò bịp mặt nổi, còn người đó mới là kẻ phân thắng bại.”
Tri phủ nghe mà mồ hôi lạnh ròng ròng, “Không biết khâm sai hiện tại ở đâu?”
Diên vương gia cười nói, “Lẽ ra đại nhân nên rõ hơn ta chứ.”
Tri phủ chân cẵng chợt nhũn ra, được Diên vương gia kịp thời đỡ lấy. Diên vương gia nói, “Không tiễn.”
Diên vương gia lướt thẳng tới cửa, toan thở phào nhẹ nhõm, chợt thấy tri phủ hô lớn đuổi theo.
Chẳng lẽ tri phủ muốn giết người diệt khẩu?
Từng trải việc Thao Vương làm phản, Diên vương gia có phần thần hồn nát thần tín, suýt chút co giò bỏ chạy, cùng may có mấy thị vệ không có óc quan sát, dọc đường cản lại, khiến hắn không nơi để chạy, chỉ có thể nhắm mắt bất chấp xoay người lại.
“Vương gia chỉ điểm, hạ quan cảm kích. Chỉ là, không biết hạ quan có thể giúp Vương gi tận lực việc chi?” Ông tri phủ đã bị lợi dụng còn đần độn dâng tặng thẻ người tốt.
Diên vương gia tỏ vẻ thâm sâu khó dò, “Ta và ngài có duyên.”
Vào lúc này, Tuyên Ngưng và Đoan Tĩnh đều nhìn thấy sau lưng hắn chói lóa chữ lớn “thần côn”, duy chỉ có tri phủ mắt mù.
(Thần côn: những tên lừa bịp mượn danh quỷ thần.)
Sự hợp nhất của kẻ bịp bợm và xem bản lĩnh thực hư.
Đoan Tĩnh tỏ lòng ngưỡng mộ Diên vương gia, “Lúc ngươi gạt người trông đặc biệt âm hiểm.”
Diên vương gia, “…” Cứ coi như là khen đẹp đi.
Đoan Tĩnh cảm khái nói, “Sau này ngươi lừa người nhiều chút, xét nhà ít đi chút là tốt rồi.”
Diên vương gia, “…” Cái việc xét nhà có phải hắn muốn là có thể xét đâu. Còn nữa, mắt mũi hai người này làm sao vậy, nghề nghiệp chính thức của hắn là Vương gia đó được không? Là em trai ruột của Hoang đế đó được không? Dưới một người mà trên vạn… À đúng rồi, phía trên còn có tẩu tử, thúc thúc… Thân thích hoàng gia nhiều lắm.
Đoan Tĩnh và Tuyên Ngưng lại đến đại lao, Tuyên Lạc đút lót cả nửa ngày, tiền bị bòn đi không ít mà người vẫn còn chưa thấy. Ông đã lăn lộn trên quan trường nhiều năm, hiểu rõ trò này, cũng không nóng ruột, tiếp tục lôi kéo làm quen, lại qua nửa ngày, bên ngoài có một sư gia vội vã tiến vào, hỏi rõ tình hình rồi bận bịu đưa Hoàng đế ra ngoài.
Hoàng đế vốn vội vội vàng vàng bước ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy Tuyên Lạc thì mặt chợt cứng lại, xoay người muốn trở về.
Sư gia vội ngăn lại.
Hoàng đế rất tức giận, “Ngươi xem các ngươi kìa, ngay cả cái chuyện giam giữ cũng không thể làm từ đầu chí cuối sao? Tại sao lại nửa chừng bỏ dỡ? Trẫm, thật là coi khinh các ngươi.”
(Chữ “trẫm” và “thật” trong tiếng Trung cũng phát âm giống nhau.)
Sư gia đại khái là lần đầu tiên gặp được một nhân vật hung ác cốt cách thanh sạch khiến người vỗ bàn khen ngợi, hơi sửng sốt, đoạn nắm lấy lưng quần của hắn, “Ngươi đợi đó.”
Hoàng đế lần đầu tiên bị người ta nắm lưng quần, còn là trước mặt Tuyên Lạc nữa, tức đến mí mắt sắp trợn ngược ra ngoài, “Ngươi làm gì đó? Làm gì đó? Trẫm… thật thật là ghét ngươi quá đi.”
Kẻ có thể làm sư gia, đầu óc đều rất linh hoạt. Y nói, “Không phải ngươi muốn bắt sơn phỉ sao? Ngươi chiếm lấy phòng giam rồi, sơn phỉ ở chỗ nào chứ?”
Hoàng đế kinh ngạc nhìn y, “Bây giờ các ngươi lại muốn bắt sơn phỉ à?”
“Đại nhân đang dự định thả dây dài câu cá lớn, một mẻ lưới tóm gọn. Ngươi ra ngoài không hỏi phải trái đúng sai mà nói bậy một tràng, suýt chút đánh rắn động cỏ, nếu không diễn chiêu này, sơn phỉ làm sao mắc lừa chứ?”
Hoàng đế bừng tỉnh đại ngộ, “Không thẹn là trẫm… tri phủ đích thực, quả nhiên là người Hoàng thượng nhìn trúng.”
Sư gia nói, “Tất nhiên là tri phủ đích thực, mời người ra đây đi.”
Hoàng đế nhớ lại hoàn cảnh bẩn, đen, thối, ẩm của phòng giam, quả thực không thể ở thêm được nữa, liền che mặt đi ra ngoài.
Tuyên Lạc chẳng hé một lời nhìn hắn biểu diễn, đợi hắn ra ngoài liền tự phát đi theo.
Đi đến một góc tối không xa cửa đại lao là mấy, Hoàng đế đột nhiên quay người lại, nói với Tuyên Lạc, “Trẫm tha thứ cho ngươi.”
Tuyên Lạc, “…”
Hoàng đế nói, “Chỉ cần sau này ngươi tận trung với trẫm, trẫm vẫn sẽ bằng lòng cho ngươi một cơ hội.”
Tuyên Lạc nói, “Nếu như thần nói không cần cơ hội này nữa thì sao.” Rất lâu rồi không tức giận như vậy.
Hoàng đế ngẩn ra, tỏ vẻ mặt bị thương. Cơ hội ngự ban vậy mà còn bị trả về, mặt mũi để đi đâu chứ? Khóe miệng hắn co rút, đôi mắt phiếm hồng, quật cường lắc đầu, “Không được. Thứ trẫm đã cho tuyệt đối không thể nhận lại.”
“Kinh thành cũng đã cho đi rồi đấy.” Tuyên Ngưng chậm rãi bước đến sau lưng Hoàng đế.
Hoàng đế giật nảy mình, xoay đầu thấy là Tuyên Ngưng mới vỗ vỗ ngực nói, “Đây là chiến thuật của trẫm!”
Tuyên Ngưng hiếm hoi lắm mới nghe được một từ vựng cao cấp thế này từ miệng Hoàng đế đần, hắn kinh ngạc hỏi, “Tiếp theo thì sao đây?”
“Không phải trẫm đã cho Tuyên gia một cơ hội, để các ngươi giành lại kinh thành rồi sao?” Hoàng đế nói rất đương nhiên.
Tuyên Ngưng, Tuyên Lạc, “…” Thật đúng là đã lâu không bực mình như thế này.
Đoan Tĩnh bật hỏi, “Kỳ thật, tịch biên lưu đày là do chính Tuyên gia yêu cầu đó sao?”
Á?
Ba cặp mắt đồng loạt nhìn nàng.
Đoan Tĩnh nói, “Bởi vì trên mặt hai người đều bày ra vẻ mặt muốn cùng Hoàng đế ân đoạn nghĩa tuyệt.”
“…”
Xe ngựa dừng trước cổng nhà Tuyên gia ở huyện Nam Lan.
Diên vương gia hào hứng bước ra, thấy Đoan Tĩnh, Tuyên Ngưng và Tuyên Lạc lần lượt xuống xe, nhưng lại không thấy Hoàng đế, sắc mặt khẽ biến, “Hoàng huynh đâu?”
Tuyên Ngưng chỉ chỉ xe.
Diên vương gia vén mành xe lên, liền nhìn thấy Hoàng đế khóc đến hai mắt đỏ au, “…”
Hoàng đế tức giận nói, “Bọn họ lại dám ngồi chung một xe với trẫm!”
Diên vương gia toan lên tiếng, liền nghe Đoan Tĩnh nói, “Tiền là ta trả.”
Hoàng đế nói, “Phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ; suất thổ chi tân, mạc phi vương thần.”
(Nghĩa đại khái: đất trong thiên hạ đều là đất của vua, đất ở chung quanh đều là đất phong cho vương thần. – Trong )
Đoan Tĩnh nói, “Vua Thương Lan hẳn không muốn đâu.”
Hoàng đế, “…”
Khóe miệng Hoàng đế giần giật, nói, “Cho trẫm một căn phòng đơn độc.”
Diên vương gia, “…” Còn muốn khóc nửa hiệp sau nữa à?!
Mọi người mời Hoàng đế vào, Uyển thị hỏi Tuyên Lạc, “Lữ công công đâu?”
Tuyên Lạc nói, “Đệ để ông ta ở khách điếm đợi tinh tức.”
Uyển thị hỏi, “Cho người báo tin tức chưa?”
“Chưa.”
“Ồ.”
Đoan Tĩnh đi theo sau, “…” Đối thoại của Tam thúc và mẹ chồng thật thâm sâu khó dò.
Lữ công công đợi tin tức ở khách điếm: Nóng ruột quá nóng ruột quá đi.
Hoàng đế khóc một mình trong Tuyên phủ: Trẫm nói một mình là thật sự chạy sạch hết luôn trời, ngay cả một người hầu hạ cũng không cho trẫm! Khóc mệt quá đi, ai đến rót nước đấm lưng cho trẫm đây chứ.
Hết chương 33
~M~: Hoàng đế đần lên sàn…