Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 32
Chương 32 – Thiên hạ không thái bình [Hai]
Lợi Đa Binh vẫn được thả đi, lúc sắp đi đã phải nộp chút tiền chuộc, bởi vì đám thị vệ muốn đánh y một trận phát hiện ra bọn chúng cùng hợp lại cũng không phải là đối thủ của y. Khi giao chút tiền chuộc này cho Diên vương gia, biểu cảm của Vương gia vô cùng đặc sắc.
“Các ngươi nghĩ rằng chút tiền còm này là có thể hắt nước lạnh vào bản vương hay sao?”
Đám thị vệ tủi thân nói, “Trên người y chỉ có chút tiền này thôi.”
Diên vương gia nói, “Là vấn đề tiền bạc sao? Bản vương là người thiếu tiền hả?”
Tuyên Tịnh đưa hắn đến cửa còn chưa đi, chợt nói một câu, “Nếu như Vương gia không thiếu tiền, vậy liệu có thể bồi thường một chút tài vật. Sau khi bị tịch biên gia sản, tình hình kinh tế của chúng tôi quả thật có phần túng quẫn.”
Diên vương gia, “…”
Đồ đạc là Hoàng huynh tịch biên, bây giờ thì bị Thao Vương lấy đi rồi, tại sao đi đòi hắn bồi thường chứ?
Nội tâm của Diên vương gia gào thét, nhưng ngoài mặt thì lại hòa nhã đến cực điểm, “Nên thế mà, nên thế mà.” Liền sang tay tiền chuộc của đám thị vị dâng lên cho Tuyên Tịnh, “Chút này ngươi cầm trước đã, phần còn lại Hoàng huynh nhất định sẽ đưa đủ.”
Tuyên Tịnh nói, “Hoàng thượng hiện tại ở nơi nào?”
Lời của Đoan Tĩnh ít nhiều khiến cho Diên vương gia có chút phòng bị. Tuyên gia đã chịu thiệt lớn như vậy, khó đảm bảo là không nảy sinh oán hận, báo thù Hoàng đế. Hắn nói dối, “Đã chạy trốn đến phía Tây rồi.”
Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ xa tiến gần.
Ngựa chưa ngừng vó, một nam tử trung niên trắng nõn trắng nà đã lăn từ trên lưng ngựa xuống, phủ phục dưới chân Diên vương gia, kêu khóc, “Vương gia cứu mạng! Hoàng thượng bị bắt rồi!”
Diên vương gia dựng tóc gáy, “Chuyện gì xảy ra?”
Nam tử nói, “Hoàng thượng nghe nói tri phủ Hợp Ung cấu kết sơn phỉ, chạy đi chất vấn, sau đó thì bị bắt rồi.”
Tuyên Tịnh chen vào, “Phía tây cũng có một Hợp Ung sao?”
…
Diên vương gia mặt không đỏ tim không đập mạnh, nói, “Có khả năng là Hoàng huynh đã lạc đường.”
Diên vương gia hai lần rời khỏi lại quay đầu trở về. Chủ đề lần này là giải cứu Hoàng đế lạc đường.
Tuyên Lão phu nhân nhìn nhìn sắc trời, thở dài nói, “Chuẩn bị cơm.”
“Không cần đâu, cứu người như cứu hỏa, chúng ta còn phải lập tức lên đường, cứu Hoàng huynh ra.” Diên vương gia hối thúc.
Tuyên Thống hỏi, “Vương gia dự định cứu thế nào?”
Diên vương gia nói, “Tri phủ Hợp Ung dám giam giữ Hoàng huynh, tất nhiên là đồng đảng của Thao Vương. Xem ra chúng ta phải dùng cứng.”
So với hắn đang trong cơn giận dữ, người nhà Tuyên gia đều bình tĩnh như thường.
Tuyên Thống nói, “Hãy nghe nguyên nhân hậu quả trước đã. Mời Lữ công công trần thuật tình hình lúc đó từ đầu đến cuối một lượt.”
Lữ công công chính là nam tử trắng nõn thúc ngựa đến cầu cứu. Y lại quệt hàng nước mắt không ngừng tuôn từ khi mới vào cửa đến bây giờ, thút tha thút thít, “Hôm nay Hoàng thượng dùng xong ngự thiện sáng, ra ngoài tiêu thực. Nhìn thấy có mấy người quỳ trước cổng nha môn tri huyện, chung quanh bách tính nghị luận sôi nổi, nói là sơn phỉ do tri phủ bắt mấy ngày trước vô tội nên phóng thích, khổ chủ có oan không nơi để kêu. Hoàng thượng thương bách tính, đưa khổ chủ đến cửa chất vấn, ai ngờ vừa vào cửa liền bị bắt, ta thấy tình thế không tốt, vội tìm Vương gia báo tin.”
Tuyên Ngưng bắt trúng trọng điểm, “Hoàng thượng có tự giới thiệu mình không?”
Lữ công công suy nghĩ, “Không có. Hoàng thượng nói, phải cải trang vi hành.”
Diên vương gia thở phào nhẹ nhõm. Không để lộ thân phận là tốt, để lộ thân phận mà còn bị bắt thì rõ ràng là tạo phản rồi, Hoàng huynh tất lành ít dữ nhiều. Hắn hết lời khen ngợi Lữ công công nhanh trí, quay đầu qua liền giương mắt trông ngóng nhìn chúng nhân Tuyên gia.
Tuyên gia rất đau đầu với tên Hoàng đế chuyên gây chuyện, đã lâm vào cảnh khó khăn này rồi còn đi gây sự. Hoàng đế trong kịch dám cải trang vì hành đều có chỗ dựa cả, không phải thân mang tuyệt thế võ công, lên trên xuống dưới không sợ chạy không thoát thì cũng là đại quân đi theo, đang trên đường tới. Giống vị Hoàng đế không đầu không óc tự đưa mình vào nha môn tri phủ này, cũng thật hiếm có.
Bọn họ có thể làm gì chứ?
Dù có bất đắc dĩ hơn thì cũng phải đi cứu.
Chuyện Hoàng đế bị bắt đã đẩy nhanh kế hoạch của Tuyên gia.
Sau khi Tuyên gia bị tịch biên, quân Bắc Cương liền rơi và tay Quách Đốc. Quách Đốc xuất thân Uy Viễn Hầu phủ, Thao Vương là anh rể của y, quan hệ không cần phải nói nhiều. Mặc dù Tuyên gia tổ chức Bắc Cương nhiều năm, gốc rễ vững chắc, nhưng thời gian dài khó tránh chuyện xấu. Cho nên, bọn họ thương lượng nhiều lần, quyết định để Tuyên Thống dẫn Tuyên Tịnh, Tuyên Xung đi thẳng đến Bắc Cương. Những người khác lưu lại nghĩ cách cứu Hoàng đế.
Kế hoạch cứu viện chia làm ba phần.
Diên vương gia tỏ rõ thân phận, kiềm hãm sự chú ý của tri phủ, thăm dò xem ông ta liệu có biết chuyện Thao Vương tạo phản không, và có thái độ thế nào. Tuyên Lạc lấy thân phận người nhà của Hoàng đế, đến đại lao nghe ngóng tình hình, xem có thể đút lót đưa người ra được hay không. Đoan Tĩnh và Tuyên Ngưng âm thầm lẻn vào, tùy cơ hành sự.
Kế hoạch đã định, Diên vương gia lại chuẩn bị cáo từ. Nhưng vừa đến cửa hắn lại không bước ra, mà phái thị vệ ra ngoài xem trước, trước sau trái phải không ai, xác định không xảy ra chuyện gì mới chạy vút đi như một làn khói.
Chiều ngày hôm sau. Diên vương gia khua chiêng gõ trống xuất hiện trước cửa nha môn tri phủ, khiến cho tri phụ sợ mất mật, vừa lăn vừa bò ra ngoài, khúm núm hạ mình mời người vào trong. Đồng thời, Tuyên Lạc cũng đưa Lữ công công xuất hiện trước cửa đại lao…
Tuyên Ngưng mua hai cái đùi gà, cùng Đoan Tĩnh ngồi ở cửa tiệm đồ ăn cách tường rào nha môn không xa, chậm rãi gặm rỉa.
Đoan Tĩnh ăn đến mặt mũi thỏa mãn, “Sư Ông cũng thích ăn đùi gà. Lúc nhỏ, Sư Ông thèm ăn mà lại lười xuống núi, ông liền ra sau núi ném chim ăn, ném xong rồi mới phát hiện bọn ta không biết nướng.”
Tuyên Ngưng, “…” Ném xong mới phát hiện… Nên khen là sức hành động sung mãn nhỉ.
Đoan Tĩnh nói, “Sau đó, bọn ta mời Sư thái cách vách đến nướng dùm.”
Tuyên Ngưng nói, “Sư thái nướng thế nào?”
Đoan Tĩnh thở dài, “Lúc bà nướng sắp xong, tay run, làm rơi vào đống lửa. Bọn ta bới trong đống củi nửa ngày cũng không nhận ra được đâu là chim đâu là củi.”
Tuyên Ngưng, “…”
“Sau đó, ta quyết định quyết tâm cố gắng!”
Tuyên Ngưng nhướng mày, “Nàng biết nướng à?”
Đoan Tĩnh nghiêm túc nói, “Ta lập chí phải gả cho một tướng công biết nướng chim!”
Tuyên Ngưng, “…”
Đoan Tĩnh nhìn hắn với ánh mắt sáng quắc, mỗi cái nháy mắt đều xuất phát từ sự trông đợi từ nội tâm.
Tuyên Ngưng vươn tay lau đi vụn thịt bên mép nàng, hỏi, “Nếu như ta không biết thì sao?”
“Thì học.”
Đoan Tĩnh hùng hồn đến mức khiến Tuyên Ngưng á khẩu.
“Nếu như ta học không được thì sao.” Tuyên Ngưng dừng một chút, “Ta nhớ Tuyên Tịnh biết nướng gà.” Bề ngoài có vẻ như lơ đãng, nhưng lại âm thầm nắm chặt tay vì đáp án của nàng.
Mắt Đoan Tĩnh sáng lên, “Đều là người một nhà, ta nghĩ Đại bá sẽ không bủn xỉn trổ tài đâu… Sao thế? Sao lại nhìn ta như thế.”
Tuyên Ngưng ngồi đối diện với ánh sáng, mắt sáng đến dọa người.
Miệng hắn không tự chủ mà nhếch lên cười, như nụ hoa e ấp đột nhiên nở bừng trong gió xuân, đẹp đến khiến người ngơ ngẩn.
Đoan Tĩnh nghệch ra nhìn miệng hắn khép khép mở mở, nhưng chẳng nghe lọt chữ nào.
Tuyên Ngưng nói nửa ngày trời, thấy mặt nàng như đóa hoa si, hắn liền làm thinh không nói, kềm không được mà nhéo mặt nàng, “Rốt cuộc nàng có nghe thấy không đấy?”
“Ửm? Nghe thấy cái gì?” Đoan Tĩnh nuốt nước miếng.
Tuyên Ngưng nói, “Ta nói ta cũng biết.”
“Ế? Ban nãy không phải chàng nói không biết sao?”
“Ta nói là nếu như.”
“Biết là biết, không biết là không biết, tại sao còn phải nếu như?” Nhoáng cái Đoan Tĩnh đã tỉnh lại khỏi sắc đẹp của Tuyên Ngưng. Con người quả nhiên không có thập toàn thập mỹ, vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, nhưng đầu óc thì lại không được minh mẫn, đây đại khái là cân bằng ông trời dành cho đây.
Tuy không biết nàng đang nghĩ cái gì, nhưng dự doán rằng sau khi mình biết thì nhất định sẽ tức điên.
Tuyên Ngưng, “… Ăn no rồi thì đi thăm dò đường thôi.”
Hết chương 32