Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 31
Chương 31 – Thiên hạ không thái bình [Một]
Lợi Đa Binh kinh ngạc ra mặt, “Lệ Khuynh Thành là thê tử của ngươi? Không ngờ nếp sống của quốc gia các ngươi cởi mở như vậy.” Kinh thán không thôi.
…
Diên vương gia phản ứng lại đầu tiên, kiên quyết phất tay, “Ta thật sự không phải Lệ Khuynh Thành.”
Chẳng ai cho rằng như thế.
Lợi Đa Binh nhìn những người khác.
Tuyên Xung cũng theo đó lùi một bước, Tuyên Tịnh bởi vì ngồi trên xe lăn, động tác không tiện quá lớn, bèn ở nguyên tại chỗ bất động, thái độ thản nhiên quả khiến cho Lợi Đa Binh chú ý. Tuyên Tịnh bình tĩnh nói, “Ta là trưởng huynh của hắn.”
Ánh mắt của Lợi Đa Binh hướng về phía Tuyên Thống.
Tuyên Thống, “… Ta là cha hắn.”
Tuyên Ngưng không thể nhịn được nữa kéo Đoan Tĩnh qua, “Nàng ấy là thê tử của ta.”
Lợi Đa Binh nói, “Rốt cuộc thì ngươi có bao nhiêu thê tử?”
Tuyên Ngưng tức giận nói, “Một người.” Dừng một chút, bổ sung thêm, “Duy nhất.”
Lợi Đa Binh nói, “Vậy Lệ Khuynh Thành là của ngươi… gì?”
Tuyên Ngưng, “…” Đã nói là thê tử, sao lại biến thành dì rồi.
Lợi Đa Binh chỉ chỉ Đoan Tĩnh, “Cô ta là Lệ Khuynh Thành?!” Nháy mắt liền cực lực trợn to mắt để chứng minh mình không ngu đến mức hết thuốc cứu chữa.
Tuyên Ngưng nói, “Ngươi cũng đã cảm nhận được sư phụ của ngươi không biết xấu hổ rồi chứ gì?”
Lợi Đa Binh không tự chủ được mà gật gật đầu. Sư phụ đã hơn 70 rồi, còn hẹn tiểu cô nương nhà người ta, quả thực là… Đúng cái gì mà đúng! Suýt chút đã rơi vào tròng rồi. Sư phụ y là hẹn đánh, không phải là hẹn hò. Ai mà ngờ được Lệ Khuynh Thành là nữ chứ, còn trẻ tuổi như thế nữa. Thế này căn bản là khỏi cần đánh nữa rồi. Cao thủ đứng trước nàng ta trên Bảng Cao Thủ đều già hơn nàng ta. Còn những người trẻ hơn thì đều xếp ở sau đít. Nàng ta chỉ cần sống thọ, sớm muộn gì cũng đệ nhất thiên hạ.
Đoan Tĩnh thấy y đột nhiên xì hơi, cũng có chút áy náy. Dù sao thì, mình cũng lỡ hẹn trước. Nàng nói, “Kỳ thật…”
Mới nói hai chữ thì đã bị Tuyên Ngưng cắt ngang, “Không cho đi.” Trông thì vẻ mặt cương quyết, nhưng lại ẩn tàng sầu lo.
Đoan Tĩnh suy nghĩ. Kỳ thật, thứ tư thiên hạ quả thật chẳng có gì để so tài cả. Đã được công nhận là yếu hơn nàng rồi mà. Nàng nói với Lợi Đa Binh, “Bách Lý tiền bối quả thật nên hiểu cho lễ nghi của nước ta.”
Lợi Đa Binh, “…”
Lợi Đa Binh nói, “Sư phụ không hề biết cô là nữ, còn vừa mới kết hôn nữa.” Nếu không, với tính cố chấp với võ đạo của sư phụ, hẳn là… vẫn sẽ khiêu chiến ấy nhỉ? Nghĩ như thế, sư phụ đích thật là nên đàng hoàng học tập lễ nghi thôi. Aiz.
Tuyên Ngưng nói, “Vậy bây giờ ông ấy đã biết rồi.”
Lợi Đa Binh kỳ quái hỏi, “Sư phụ lại không ở đây, bây giờ làm sao mà biết?”
“…” Tuyên Ngưng nói, “Bây giờ ta thả ngươi về thì ông ta sẽ biết.”
Lợi Đa Binh lập tức phủi phủi y phục, “Vậy ta đi đây.”
Vừa quay đầu, liền bị thị vệ của Diên vương gia cản lại.
Thị vệ thật câm nín. Chẳng lẽ không ai chú ý thấy, người bị hắt nước là Vương gia của bọn họ sao? Tự nói tự quyết cái gì thế hả!
Bọn họ nịnh nọt nhìn về phía Diên vương gia, hy vọng hắn nhìn vào việc giữ người lại này, đừng có truy cứu trách nhiệm hộ vệ không tốt ban nãy.
Lúc này Diên vương gia quả thật không có tâm tư truy cứu trách nhiệm. Hắn nhìn chằm chặp Đoan Tĩnh, trong đầu chỉ có mỗi một ý niệm: Đứa này là cao thủ thứ ba thiên hạ, đứa này là cao thủ thứ ba thiên hạ… Ô hô hô hô! Thiên hạ rộng lớn, không thiếu chuyện lạ. Bất kể thế nào, quốc gia rối ren, cần gấp nhân tài, một cao thủ có số má trong thiên hạ đến thật đúng lúc. Miệng hắn ngoác lên, gương mặt ướt chèm bẹp lộ ra nụ cười mỉm chi như hoa, chẳng có tư thái dính mưa, cũng chẳng có dung mạo của hoa lê (*), “Lệ Khuynh Thành, chúng ta đơn độc tâm sự chứ?”
(* Tách từ câu lê hoa đái vũ)
Tuyên Ngưng lành lạnh nói, “Không được.” Dám trước mặt mọi người hẹn thê tử của hắn. Bách Lý Vương Tướng còn có thể nói kẻ không biết không có tội, còn Diên vương gia là chẳng thèm kiêng nể.
Diên vương gia dường như nhớ đến sự tồn tại của Tuyên Ngưng, “Ờ, ngươi cũng có thể dự thính.”
Tuyên Thống nháy mắt ra hiệu với cái ót của Tuyên Ngưng: vừa mới thành lập mối quan hệ hợp tác, cho người ta chút mặt mũi đi. Dù sao với bản lãnh của con dâu nhà mình, kẻ thua thiệt luôn là người ngoài thôi.
Trong mắt đám thị vệ, “…” Ở góc độ này, không thể nào nhận được cái nháy mắt ra hiệu này chứ nhỉ?
Tuyên Ngưng đứng quay lưng lại với Tuyên Thống, đáp không chút do dự, “Được thôi.”
Đám thị vệ, “…” Nhận được thiệt á?
Tuyên Tịnh thuận lợi tếp nhận được cái nháy mắt ra hiệu của Tuyên Thống rồi chuyển tiếp cho Tuyên Ngưng lộ ra nụ cười mỉm mê hoặc.
Lợi Đa Binh bị quên lãng một xó trợn mắt hốc mồm. Hóa ra thế này thì đã là phù hợp lễ nghi. Y vội nói, “Ta thay sư phụ ta hẹn đấu Lệ Khuynh Thành và tướng công của cô.”
Tuyên Ngưng chẳng chút do dự, “Không đi.”
Lợi Đa Binh cực kỳ sửng sốt, “Thế này lại là vì sao?”
“Đường quá xa.” Tuyên Ngưng thuận miệng qua loa một câu lấy lệ, đoạn kéo Đoan Tĩnh xoay người về nhà. Diên vương gia vui vẻ theo sau. Rất nhanh, ngoài cửa chỉ còn lại Lợi Đa Binh và mấy tên thị vệ.
Lợi Đa Binh nói, “Ta có thể đi rồi chứ?”
Đám thị vệ cười hí hí hí.
Bên trong.
Diên vương gia vội vàng theo vào thiên phòng, thuận tay đóng cửa lại, hai mắt sáng quắc nhìn Đoan Tĩnh.
Tuyên Ngưng, “…” Không để họ ở riêng quả là chính xác.
Diên vương gia nói, “Ngươi thật sự là Lệ Khuynh Thành? Lệ Khuynh Thành thứ ba thiên hạ?”
Đoan Tĩnh nói, “Khó tin lắm sao?”
Diên vương gia thẳng thắn gật đầu, “Chính xác.”
Đoan Tĩnh an ủi hắn, “Vậy thì đừng có tin.” Hà tất miễn cưỡng bản thân? Dù sao nàng cũng chẳng sao cả.
Tuyên Ngưng kềm không được cười phá lên. Tâm tình buồn bực quét một nhát là trống không, vợ hắn nhìn thế nào cũng thật vừa mắt.
Diên vương gia nói, “Quốc gia hưng vong, kẻ thất phu cũng có trách nhiệm. Quốc nạn trước mắt, ngươi có một thân tuyệt thế võ công, chẳng lẽ không nguyện ý góp sức sao?”
Đoan Tĩnh vô cùng nghiêm túc suy nghĩ một hồi, “Nhưng mà, Hoàng thượng là người đã hại nhà tướng công ta bị tịch biên lưu đày. Y gặp nạn, ta không bỏ đá xuống giếng đã là phúc hậu lắm rồi đấy.”
Sắc mặt Tuyên Ngưng khẽ biến, muốn nói mấy câu giải vây cho Đoan Tĩnh, suy nghĩ lại thì lại cảm thấy quan hệ của bọn họ và Hoàng đế như một lớp giấy dán cửa sổ, ai cũng biết sự khó xử sau lớp giấy kia, chỉ là không dám chọc thủng. Nhưng Đoan Tĩnh chọc thủng thì cũng đã chọc thủng rồi, dù sao, hắn sẽ luôn bảo vệ nàng. Tuyên gia đã sớm được lĩnh giáo tính sớm nắng chiều mưa và vong ân phụ nghĩa của Hoàng đế, cũng đang đề phòng, tâm thái cũng không được như trước, thì hà tất phải nơm nớp lo sợ như xưa kia.
Diên vương gia nói, “Hãm hại Tuyên gia là Thao Vương, Hoàng huynh cũng là bị hắn che mắt.”
Đoan Tĩnh nói, “Như thế có phải đã chứng minh rằng Thao Vương thông minh hơn Hoàng thượng?”
Diên vương gia nhất thời không lời để đáp.
Hắn suy nghĩ, suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra được một ưu điểm của Hoàng huynh, “Nhưng Hoàng huynh lương thiện hơn Thao Vương. Nếu như Thao Vương lên làm Hoàng đế, Tuyên gia không chỉ bị tịch biên gia sản, mà là chém đầu cả nhà rồi!”
Cho nên, đối với Hoàng đế và Thao Vương mà nói, cuộc chiến ngai vàng là cuộc quyết đấu giữa đần độn và xấu xa; đối với Tuyên gia mà nói, cuộc chiến ngai và là chọn lựa giữa tịch biên gia sản và chém đầu cả nhà sao?
Nghe ra đều rất đáng sợ.
Ngay cả Tuyên Ngưng cũng hoảng hốt suy xét lại quyết định tiếp tục tận hiến cho Hoàng đế của nhà mình liệu có chính xác hay không.
Đoan Tĩnh chậm rãi nói, “Nói như thế, nhìn họn họ lưỡng bại câu thương tốt hơn chứ ha. Nói không chừng ngươi có thể lên làm Hoàng đế đó.”
Diên vương gia, “…”
Từ đó về sau, ba người Đoan Tĩnh, Tuyên Ngưng và Diên vương gia đều không nhắc một chữ nào về cuộc nói chuyện ngày hôm nay.
.
Hết chương 31