Tiểu Ngư Ăn Đại Thiện - Chương 29
Chương 29 – Tiểu trấn không yên bình [Chín]
Mối quan hệ sau khi chuyện gẫu nửa ngày trời mới dịu xuống nhoáng cái đã trở về điểm bắt đầu.
Uất nghẹn ngưng tụ trong lồng ngực, Diên vương gia quả thật muốn khạc ra một búng máu.
Bên phía Tuyên gia thì lại âm thầm dựng ngón cái.
Trước nay người nhà Tuyên gia là trung nhưng không ngu. Hoàng đế hại cho cơ nghiệp tổ tông của họ bị hủy sạch, Tuyên Chuẩn còn suýt thì mất mạng dọc đường, muốn nói mấy lời tốt đẹp là coi như mọi chuyện chưa từng phát sinh ư? Ha ha. Là Vương gia thật sự rất ngây thơ hồn nhiên hay là tưởng bọn họ rất ngây thơ hồn nhiên?
“Ngươi có thể gọi bản vương là Diên vương gia.” Diên vương gia sượng cứng nặn ra nụ cười.
Đoan Tĩnh nhíu mày, “Là xét nhà chưa đủ, còn muốn lấy mạng người à?”
Diên vương gia tiếp tục “cười”, “Diên của kéo dài.”
Đoan Tĩnh nói, “Xét nhà một lần còn không đủ, đuổi đến nơi này tiếp tục?”
Diên vương gia không thể cười được nữa, “Kỳ thực ta đến thay Hoàng huynh tạ lỗi với chư vị.”
Đoan Tĩnh nhỏ tiếng hỏi Uyển thị đứng cách hai người, “Những thứ tịch biên kia còn về lại được không?” Căn phòng hoàn toàn im lặng, tiếng nói tuy nhỏ nhưng rõ ràng.
Diên vương gia ngậm một búng máu trong miệng, muốn phun nhưng phun không được, hồi sau mới nói, “Hôm nay ta đến, ngoại trừ tạ lỗi, còn có việc muốn nhờ cậy.”
Tuyên Thống lập tức nói, “Thảo dân tuổi tác đã cao, bệnh đau triền thân, nặng lực không đủ.”
Diên vương gia trợn trừng hai mắt: Ta còn chưa nói là việc gì.
Tuyên Thống vẻ mặt trấn định: Đừng nói.
Diên vương gia hít sâu một hơi nói, “Thao Vương cấu kết Ngõa Đát, dấy binh tạo phản. Kinh thành đã bị phá!”
Cả phòng kinh hãi.
Đoan Tĩnh buộc miệng, “Nhanh như thế?”
Mắt Diên vương gia chợt sắc bén, “Có ý gì? Chẳng lẽ ngươi đã dự liệu từ sớm?”
Đoan Tĩnh đỉnh đạc gật đầu, “Hoàng đế mê muội như thế, bị tạo phản là chuyện sớm muộn thôi.”
Sự thực chứng minh tất thảy, nhưng lại không lời chống đỡ.
“Có phải là ngươi cũng bị Hoàng đế chẳng coi ra gì không?”
Diên vương gia đáp theo bản năng, “Còn chưa có.”
…
Ánh mắt chúng nhân lấp lánh nhìn về phía hắn.
Diên vương gia câm nín: Ban nãy hắn đã dùng “còn chưa”?
Những người khác dùng mắt ra hiệu gật đầu.
Diên vương gia chuyển đề tài, “Kẻ hãm hại ngài trước mặt Hoàng huynh chính là Thao Vương. Sau khi biết được chân tướng, Hoàng huynh hối hận khôn cùng. Nếu không phải lúc di giá huynh ấy bị thương, nhất định đã đích thân đến bồi tội. Hôm nay, thiên hạ rơi vào tay Thao Vương, muôn dân lâm vào thế nước sôi lửa bỏng, vẫn mong tướng quân xuất sơn tương trợ.” Nói xong, lại đứng dậy cúi lạy hành lễ.
Chỉ là căn phòng quá nhỏ, động tác quá lớn, hắn vừa lạy, những người khác chỉ có thể thối lui hai bước, trông dáng vẻ thì giống như vô cùng e sợ nên né tránh vậy.
Tuyên Thống nhìn đỉnh đầu của hắn, chậm rãi nói, “Vương gia khách khí rồi, thảo dân thân mang tội, là bị lưu đày chốn này, không phải quy ẩn rừng núi, không dám nhận hai chữ ‘xuất sơn’.”
Diên vương gia rất ấm ức trong bụng. Có một người anh làm việc không đáng tin cậy, từ nhỏ đến lớn hắn luôn phải chùi đít, gánh tội, chùi đít, gánh tội… Ngày trước còn đỡ, Hoàng huynh là chỗ dựa lớn, luc chùi đít gánh tội cũng thẳng lưng ưỡn ngực được, lần này thì thái quá lắm rồi, khom lưng cũng không chùi được sạch.
“Thao Vương là người đa nghi, nếu y nắm giữ giang sơn, ta và Hoàng huynh cố nhiên tính mệnh khó giữ, Tuyên gia cũng khó thoát khỏi kiếp này. Về công về tư, tướng quân đều không thể khoanh tay đứng nhìn được.” Hắn cắn cắn răng, chuẩn bị quỳ xuống, bị Tuyên Thống giữ lấy.
Tuyên Thống nâng hai tay của hắn, thành tâm thật ý nói, “Nơi này quá nhỏ, Vương gia đừng có làm khó chúng tôi nữa.” Không nhìn thấy Đoan Tĩnh và Tuyên Ngưng đã bị lấn ra tận ngoài cửa rồi à?
Lọt vào tai Diên vương gia thì lại không phải ý tứ này.
Làm Vương gia cả nửa đời người, đương nhiên không thể nghĩ đến với thân phận tôn quý của mình, đối phương không cho quỳ là vị ngại chiếm chỗ.
Hắn lập tức rút từ trong ngực ra cuộn thánh chỉ, toàn gia Tuyên phủ được đặc xá, Tuyên Thống được phong Định Quốc Công, lãnh Binh mã Đại nguyên soái, chấp chưởng quân Tuyên gia vùng Bắc Cương, để biểu lộ thành ý, trao cả hổ phù.
Tuyên Thống khước từ một hồi, thật sự là không từ chối được, mới bất đắc dĩ nhận lấy.
Nhìn thánh chỉ trên tay ông, Diên vương gia mới coi như là thở dài nhẹ nhõm.
Chúng nhân Tuyên gia lấy danh nghĩa Vương gia đi đường mệt nhọc, không dám quấy nhiễu, tiền hô hậu ủng đưa hắn đến một khách điếm cũ nát trong địa phương, để lại hai nô bộc để sai sử, bản thân thì trở về căn phòng nhỏ này mở hội nghị gia đình.
Tuyên Lão phu nhân nói, “Đây là cơ hội.”
Một câu nói quyết định hướng đi sau này của Tuyên gia.
Những người khác trong Tuyên gia đều không dị nghị.
Cơ nghiệp trăm năm của Tuyên phủ tất nhiên không thể trơ mắt nhìn nó bị hủy đi trong một sớm một chiều. Ở nơi này mọc rễ bám đất tích lũy lại từ đầu một phần gia sản là con đường bất đắc dĩ, nếu có con đường khác tốt hơn thì tất nhiên phải đi con đường đó. Huống hồ, Hoàng đế tịch biên lưu đày bọn họ, hãm hại là một nhà, nhưng Thao Vương cấu kết Ngõa Đát là hãm hại cả một nước. Đem hai mối hại lên bàn cân để chọn cái nào nhẹ hơn thì tất nhiên là Hoàng đế rồi.
Tuyên Tú nói, “Chỉ lo Hoàng đế qua cầu rút ván.”
Tuyên Thống nói, “Không sao, lần này chúng ta nắm vững binh quyền.”
Đã bị thiệt một lần, còn mong ông vẫn sẽ ngoan ngoãn trông cậy Hoàng đế mở thiên nhãn như lần trước sao? Nực cười, cả đầu óc ông cũng không mọc chắc!
Tuyên Tịnh nói, “Nhị thúc danh là Binh mã Đại nguyên soái, nhưng chỉ được hổ phù quân Bắc Cương. Hoàng đế rõ ràng còn kiêng kỵ chúng ta.”
Tuyên Ngưng nói, “Nói rõ rằng đầu óc của Hoàng đế vẫn trong dự liệu của chúng ta.”
Bọn họ thương lượng cả nửa ngày, nhất trí quyết định xuất sơn thì có thể, nhưng lần này bọn họ không làm trung thần nữa, mà phải làm quyền thần.
Đám người từng ngu ngốc bọn họ, đã bị Hoàng đế bóp chết trên đường lưu đày rồi…
Thảo luận xong, Tuyên Thống còn đặc biệt hỏi Đoan Tĩnh có ý kiến gì.
Đoan Tĩnh suy nghĩ rồi nói, “Không biết cha con như thế nào rồi.”
Người nhà Tuyên gia, “…”
Suýt chút thì quên Đoan Tĩnh vẫn còn một người cha ở kinh thành. Từ sau khi gặp được Sư Ông của nàng thì cứ nghĩ rằng sui gia ở trên Hành Sơn, hóa ra là ảo giác.
Tuyên Ngưng lập tức phái người hầu đến khách điếm nghe ngóng tin tức từ Diên vương gia.
Đoan Tĩnh nói, “Không phải y đang ngủ sao?”
Tuyên Ngưng hùng hồn nói, “Quốc gia xảy ra chuyện lớn như thế, Vương gia nhất định không chợp mắt được!”
Diên vương gia đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị thân tín gọi dậy trả lời câu hỏi.
Hắn ngồi trên ghế suy nghĩ nửa ngày trời, mới nói, “Lễ bộ Thị lang tên là gì kìa?”
Người hầu sững người.
Mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày.
Người hầu trở về hỏi Tuyên Ngưng.
Tuyên Ngưng và Đoan Tĩnh lại mắt to trừng mắt nhỏ cả nửa ngày.
Tuyên Ngưng nhịn không được đi nhéo mặt Đoan Tĩnh, “Ngay cả tên của cha nàng cũng không nhớ?”
Đoan Tĩnh rất vô tội, “Gặp mặt thì gọi cha mà. Ai gặp mặt cha mình lại gọi bằng tên chứ?”
Tuyên Ngưng, “…”
“Chàng biết cha chàng tên là gì không?”
“Tuyên Thống.”
“Chàng sao mà biết?” Thần kỳ quá!
“…” Tuyên Ngưng lại không thể nào nhớ ra tại sao mình lại biết tên của cha mình.
Hắn nói, “Mẹ ta nói.”
Đoan Tĩnh nói, “Mẹ ta đã qua đời từ rất lâu rồi.”
“Người bên cạnh cũng không nhắc.”
“Từ nhỏ ta đã theo Sư Ông ở trong đạo quán rồi.”
“Chẳng lẽ Sư Ông nàng cũng chưa từng nhắc qua?”
“Tên khốn kiếp, kẻ bạc tình, ngụy quân tử, thằng ăn bám…”
“…”
Người hầu đến khách điếm thưa lại, “Họ Ngư, bề ngoài trắng trẻo sạch sẽ, có mấy phần tư sắc.”
Diên vương gia, “…”
Nếu như hắn trả lời, vậy không phải chứng tỏ hắn cho rằng quan viên này có mấy phần tư sắc ư?
Nhưng vấn đề là, hắn thật sự nhớ ra có một người như thế.
“Ngư Ngọc Xuân?”
Hết chương 29